Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Vịt nướng ở Trạng Nguyên lâu có lớp da giòn mỡ bóng loáng, ngoài giòn trong mềm.
Bánh* lá sen và sợi hành cùng dây mướp, cuốn chung với miếng thịt vịt giòn mềm thơm ngon chấm vào tương ngọt, cắn một cái, trong miệng thấm đầy mỡ thơm ngon, lưu lại hương vị trong miệng.
*Bánh này chế biến bằng bột mì đem hấp hoặc nướng chín, thường có hình dạng dẹp, tròn.
Chân Bảo Lộ không thích sợi hành, chỉ gắp một miếng thịt vịt bỏ vào miệng, không cần nhai kỹ, chỉ thoáng mút vào, hương vị của vịt nướng trơn giòn đậm đà tức khắc lan tỏa đến từng kẻ răng, trong miệng không chỉ có vịt nướng thơm ngon mà còn có một mùi hương trái cây nhàn nhạt.
Chân Bảo Lộ mím mím cái miệng nhỏ nhắn ăn đến sáng bóng, nói với Từ Thừa Lãng ngồi cùng bàn: "Thịt vịt này ăn ngon thật, còn có một mùi thơm nữa."
Chân Bảo Lộ nhỏ tuổi nhất, tất nhiên hoạt bát chút cũng là bình thường. Hiện nay nghe Tiểu Biểu Muội nói với vẻ mặt thỏa mãn, Từ Thừa Lãng mỉm cười nói: "Vịt nướng da giòn ở Trạng Nguyên lâu, quá trình nướng cũng rất coi trọng, chỉ dùng củi gỗ từ cây táo làm chất đốt..."
Chân Bảo Lộ chỉ biết ăn, làm gì chú ý tới này đó, nhưng nghe Từ Thừa Lãng nói êm tai, nàng cũng nghe đến mê mẩn.
Đời trước nàng chính là thích bộ dáng biết tất cả mọi chuyện này của hắn.
Tiểu cô nương nhìn nam tử đích xác không đơn thuần chỉ là nhìn mặt nông cạn, tu dưỡng và kiến thức cũng rất là trọng yếu, mà Từ Thừa Lãng, lại cứ xuất sắc về mọi thứ.
Đừng nói là Chân Bảo Lộ, ngay cả Chân Bảo Chương đang im lặng dùng cơm, cũng nhịn không được liếc nhìn Từ Thừa Lãng nhiều hơn.
Chân Bảo Chương đúng là đang độ tuổi bắt đầu biết yêu, thấy Từ Thừa Lãng tuấn tú nho nhã, lại bác học đa tài, tất nhiên cảm thấy thiện cảm. Nhìn ra thiếu niên tuấn tú này trong mắt chỉ có Chân Bảo Lộ, cũng không có nhìn tiếp nữa, chỉ chăm chú dùng cơm.
Tuy Chân Bảo Lộ ăn ngốn nghiến, nhưng còn tuổi nhỏ, cử chỉ cũng vô cùng đúng mức, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn ăn có hơi sáng bóng thôi. Nàng quay đầu nhìn Chân Bảo Quỳnh, nói: "Tỷ tỷ ăn nhiều chút đi, ăn no mới có sức thi."
Chân Bảo Quỳnh cười cười, thản nhiên "Ừ", xác thực cũng nhiều ăn hơn.
Chân Bảo Lộ mỉm cười, sau đó nhìn Tiết Nhượng ngồi ở đối diện, cũng nhu thuận nói: "Đại Biểu Ca cũng ăn nhiều chút nha."
Vẻ mặt Tiết Nhượng ôn hòa, chỉ là Từ Thừa Lãng ngồi bên cạnh Tiết Nhượng, tay cầm đũa khựng lại. Hắn giương mắt lên nhìn, thấy gương mặt Tiểu Biểu Muội tươi cười thân thiết, vì đều là đệ tử trong thư viện Bạch Lộ, tất nhiên hắn cũng từng chú ý tới tính tình của Tiết Nhượng, rõ ràng là lạnh nhạt lại trầm mặc. Theo lý thuyết, Lộ biểu muội không nên thích tính tình như vậy, nhưng quan hệ của hai người lại cứ rất tốt... Từ Thừa Lãng nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới chuyện năm trước ---- Lộ biểu muội tức giận rời nhà, hình như chính là Tiết Nhượng đưa nàng về.
Như thế, đã giải thích được rồi.
Từ Thừa Lãng buông đôi đũa trong tay, cầm lấy đũa gắp đồ ăn, gắp hai miếng củ sem ngâm chua ngọt bỏ vào dĩa nhỏ trước mặt Chân Bảo Lộ, cử chỉ thân cận nói: "Tiểu Lộ thích ăn nhất mà."
Củ sen ngâm chua ngọt dầm kẹo mạch nha chấm tương hoa quế, màu sắc rất là mê người, lại có mùi thơm ngát của hoa quế nữa.
Chân Bảo Lộ thật sự thích ăn món này, nghĩ đến thân nương còn không nhớ được điểm tâm yêu thích của nàng, nhưng vị biểu ca chu đáo này, lại nhớ kỹ món ăn nàng thích, Chân Bảo Lộ thấy rất cảm động, lúc này liền cười nói: "Cảm ơn Từ biểu ca." Gắp miếng củ sen chua ngọt lên bắt đầu ăn.
Từ Thừa Lãng nhếch miệng lên, liếc nhìn Tiết Nhượng trầm mặc bên cạnh.
Ăn trưa gần đủ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Chân Bảo Quỳnh xưa nay đoan trang lạnh nhạt, lúc này có vẻ khó xử. Vừa giữa trưa cũng chưa đi ngoài, bây giờ thật ra có hơi không nhịn được.
Chân Bảo Lộ rất tinh ý, nhìn dáng vẻ ấy của tỷ tỷ, liền hiểu được là chuyện gì xảy ra, lúc này cái miệng nhỏ nhắn kề tai tỷ tỷ, nói mình muốn đi nhà xí. Chân Bảo Quỳnh nhìn mặt muội muội linh động, rồi nói: "Ừm, tỷ dẫn muội đi."
Chân Bảo Lộ mỉm cười, theo tỷ tỷ cùng nhau đứng dậy đi vệ sinh.
Đến hậu viện, Chân Bảo Quỳnh mới nhỏ giọng hỏi: "Muội muội, thật sự muốn..." Chân Bảo Quỳnh biết tuy rằng muội muội còn nhỏ, nhưng ý tứ cũng rất tỉ mỉ, sợ là nhìn ra mình muốn đi nhà xí, nàng mới nói muốn đi.
Chân Bảo Lộ gật đầu nói: "Dạ..." Nàng giơ tay sờ sờ bụng của mình, nói, "Khi nãy muội đã ăn hai miếng dưa hấu của Đại Biểu Ca cho."
Ăn nhiều dưa hấu, tránh không được phải đi nhà xí. Cũng là bởi vì vậy, nên khi Đại Biểu Ca đưa tới miếng thứ ba, nàng nhanh chóng từ chối ---- dưa hấu cũng không thể ăn nhiều.
Nhìn dáng dấp khả ái của muội muội, Chân Bảo Quỳnh nhịn cười không được cười, nói: "May mắn có Tiết biểu ca, bằng không tỷ còn lo lắng cho muội đó."
Chân Bảo Lộ vội nói: "Tỷ tỷ yên tâm đi, không cần lo lắng cho muội, tỷ chỉ để ý đến cuộc thi là được, cái khác đều không cần suy nghĩ nhiều. Đại Biểu Ca đã nói, hôm nay hắn không có lớp, sẽ tiếp tục theo ta chờ tỷ tỷ."
Chân Bảo Quỳnh lại nói: "Tiết biểu ca có vẻ rất nhiệt tình."
Thế à? Chân Bảo Lộ thầm nghĩ: "Đại Biểu Ca rõ ràng vẫn luôn nhiệt tình mà.
Lúc trở lại, tuy rằng dễ chịu, nhưng Chân Bảo Lộ sờ bụng tròn vo của mình, nghĩ mặc dù vịt nướng da giòn ăn ngon, nhưng thật sự không thể ăn nhiều hơn nữa. Khi hai người muốn đi lên lầu, ngay hành lang thế nhưng lại gặp được người quen.
Ánh mắt Chân Bảo Lộ sáng như tuyết, nhìn thiếu niên phong độ này, liền lên tiếng chào hỏi: "Tống Nhị công tử."
Nam tử mặc trường bào màu xanh đen đang chuẩn bị lên lầu cách đó không xa, đúng là Tống Nhị công tử, Tống Chấp đã lâu không gặp.
Tống Chấp quay đầu liền thấy, tiểu cô nương tươi cười long lanh gần đó, tất nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra, đi qua nói: "Chân Lục tiểu thư..." Rồi sau đó nhìn thoáng qua tiểu cô nương cao gầy mềm mại bên cạnh, "Chân Tứ tiểu thư."
Chân Bảo Lộ ngày thường có xinh đẹp đi nữa, nhiều lắm cũng chỉ là một tiểu nha đầu xinh xắn.
Nhưng Chân Bảo Quỳnh không giống vậy, cô nương mười hai mười ba tuổi, thật sự là tuổi tươi non nhất, trắng nõn thanh tú, duyên dáng yêu kiều, xanh mát như ngọc mềm mại như cành liễu non, tựa hồ còn mang theo giọt sương trong suốt của buổi sáng tinh mơ. Hơn nữa, hôm nay nàng mặc một thân váy Tề ngực lụa trắng xanh biếc, búi tóc song loa sạch sẽ tinh xảo, nhìn liền cảm thấy thoải mái vô cùng.
Chân Bảo Quỳnh thoáng nhún người, một cô nương lễ phép, nói: "Tống Nhị công tử."
Tống Chấp khẽ vuốt cằm.
Năm trước mới gặp ở Linh Phong tự, hắn chỉ cảm thấy cảm tình hai tỷ muội này rất tốt, mà người làm tỷ tỷ này, tính tình mềm yếu, vô cùng yêu thương muội muội. Nay gặp lại, thì phát hiện tiểu cô nương này giống như cao gầy mềm mại hơn nhiều, y như một đóa hoa mới nở xinh đẹp hẳn ra. Đều nói nữ nhân thay đổi mười tám lần, đúng là như vậy.
Tống Chấp mỉm cười, chính mình cũng chưa ý thức được, đã nhìn tiểu cô nương người ta chằm chằm lâu rồi.
Chân Bảo Quỳnh vốn rũ mắt xuống, cũng nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn, đối với hai tròng mắt tối đen của nam tử trước mắt, gương mặt lập tức đỏ ửng, vội vàng cúi thấp đầu, ngay cả hai tai cũng nóng lên.
Chân Bảo Lộ chỉ mím môi cười. Tuy nói nàng rất vừa ý Tống Chấp tỷ phu này, nhưng lúc này tỷ tỷ tuổi còn nhỏ, hơn nữa, da mặt tỷ tỷ lại mỏng, Tống Chấp cứ nhìn tỷ tỷ chằm chằm như vậy, còn không khiến tỷ tỷ bị dọa sợ sao.
Chân Bảo Lộ vội nói: "Tống Nhị công tử, biểu ca và biểu tỷ còn đang chờ chúng ta, ta cùng tỷ tỷ phải đi lên trước rồi."
Lúc này, Tống Chấp mới lấy lại tinh thần, ý thức được bản thân mình đường đột, nói: "Ừm, hai người lên đi."
Chân Bảo Lộ lôi kéo tỷ tỷ đã xấu hổ đến không ra hình thù gì: "Tỷ tỷ chúng ta đi thôi."
Chân Bảo Quỳnh cúi đầu "Ừ", liền tùy theo muội muội lôi kéo tay mình, cũng không dám quay đầu nhìn nhiều nữa.
Tống Chấp đứng tại chỗ, nhìn hai tiểu cô nương lên thang lầu, nhìn bóng dáng mảnh khảnh trắng trong xanh biếc, lúc này mới bất đắc dĩ cười.
Hắn bị làm sao vậy?
Nhìn tiểu cô nương đến nỗi làm người ta sợ hãi.
.
Đến khi buổi chiều Chân Bảo Quỳnh thi xong, Chân Bảo Lộ mới theo tỷ tỷ hồi phủ. Từ Thừa Lãng vốn muốn đưa bọn họ trở về, đáng tiếc phủ Trường Trữ Hầu và phủ Tề Quốc Công không tiện đường, nếu Từ Thừa Lãng đưa bọn họ về phủ Tề Quốc Công trước, rồi bản thân mới về phủ Trường Trữ Hầu, vậy trời cũng đã tối, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Tú Tâm đang xị xuống, không hi vọng đại ca nhà mình đưa nhóm người Chân Bảo Lộ về.
Cũng may còn có Tiết Nhượng.
Phủ An Quốc Công và phủ Tề Quốc Công rất thuận đường. Về phủ An Quốc Công trước, thì phải đi qua phủ Tề Quốc Công, Đại Biểu Ca đi theo nàng cả một ngày, cũng không ngại đưa các nàng về nhà. Chân Bảo Lộ liền từ chối khéo hảo ý của Từ Thừa Lãng, để Tiết Nhượng đưa các nàng hồi phủ.
Một ngày hôm nay, Chân Bảo Quỳnh, Chân Bảo Chương và Chân Bảo Quân đều phát huy không tệ. Bình thường trên mặt Chân Bảo Chương có sự hòa hợp, nhưng tính tình có hơi cao ngạo, lúc này cùng nhau trở về, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng. Chân Bảo Chương vén rèm xe ngựa lên thì nhìn thấy bên cạnh, thiếu niên cao lớn cưỡi con ngữa màu nâu, cũng không nhịn được liếc mắt nhìn nhiều hơn.
Nghĩ đến mới vừa rồi Từ Thừa Lãng ôn nhuận như ngọc, còn vị Đại công tử phủ An Quốc Công này, cũng rất nổi bật, nếu bàn về dung mạo, thật ra còn xuất sắc hơn so với Từ Thừa Lãng...
Tiểu cô nương còn trẻ tuổi chính là thích sự đẹp mắt, nếu có võ nghệ giỏi hơn, thì làm sao mà không thích. Chỉ là Chân Bảo Chương nghĩ đến mẹ đẻ của Tiết Nhượng đã qua đời, trước mắt kế mẫu Vương Thị làm chủ mẫu phủ An Quốc Công, mà Vương Thị lại có con trai và con gái, vị Tiết Đại công tử này sợ là cũng khó sống tốt.
Thật sự đáng tiếc.
Trong lòng Chân Bảo Chương than một tiếng, rồi buông rèm không nhìn nữa.
Chân Bảo Lộ nói chuyện cùng tỷ tỷ nhà mình, nghe được tiếng nói chuyện của Tiết Nhượng bên ngoài, tò mò kéo rèm lên nhìn, thấy có thêm một con tuấn mã màu trắng bên cạnh Tiết Nhượng, mà người cưỡi trên con tuấn mã kia, đúng là Tống Chấp tình cờ gặp được vào buổi trưa.
Tuy rằng Đại Biểu Ca của nàng không được nhiều người hoan nghênh như Từ biểu ca, nhiều bạn bè, nhưng suy cho cùng cũng có phẩm vị, kết giao bằng hữu với Tống Chấp. Trải qua đời này, Chân Bảo Lộ biết không phải càng nhiều bằng hữu là càng tốt, thật lòng thì chỉ cần một người là đủ rồi.
Chân Bảo Lộ nghiêng đầu nói với tỷ tỷ nhà mình: "Tỷ tỷ xem, là Tống Nhị công tử."
Tống Nhị công tử... Tống Chấp?!
Nghe thế, ngay cả Chân Bảo Quân đang im lặng cũng có chút tò mò. Tống Nhị công tử nổi danh là công tử ôn nhuận trong Hoàng Thành, hơn nữa làm người khiêm tốn, lại có thiện tâm. Chân Bảo Quân là cô nương lớn tuổi nhất, cũng đã đến tuổi làm mai, dù trong lòng cũng muốn nhìn, nhưng không tiện vén rèm lên. Bởi vậy, Chân Bảo Quân thật sự có chút hâm mộ Lục muội muội nhỏ tuổi nhất, ỷ vào bản thân mình còn nhỏ, nhìn ngoại nam cũng không cần cố kỵ gì hết.
Vốn là chuyện buổi trưa Chân Bảo Quỳnh vẫn canh cánh trong lòng, mỗi khi nghĩ đến ánh mắt của Tống Nhị công tử nhìn nàng, trên mặt liền nóng lên, lúc này nghe âm thanh muội muội lanh lảnh, tuy biết nàng còn nhỏ, chỉ đơn thuần thưởng thức Tống Chấp thôi, cũng không có ý trêu ghẹo, nhưng Chân Bảo Quỳnh da mặt mỏng, hay ngượng ngùng, chỉ cúi đầu "Ừ" một tiếng.
Bên ngoài Tiết Nhượng và Tống Chấp cùng nhau cưỡi ngựa, Tống Chấp nhìn thoáng qua xe ngựa, nói với Tiết Nhượng: "Thường ngày chưa chắc đã đối với muội muội của ngươi săn sóc như vậy..." Hai người quen biết cũng gần một năm, Tống Chấp làm sao không biết tính của Tiết Nhượng, làm gì là loại thích xen vào chuyện người khác? Tuy nói vài vị này trong phủ Tề Quốc Công là biểu muội của Tiết Nhượng, nên chiếu cố một chút, nhưng theo Tống Chấp xem ra, lại có vẻ vô cùng ân cần.
Năm nay Tống Chấp mười sáu, đã đến tuổi làm mai. Hiện nay thấy Tiết Nhượng đối tốt với vài vị biểu muội, tất nhiên nhịn không được nghĩ tới phương diện kia ----
Bên trong xe ngựa này có bốn vị cô nương, chắc là coi trọng một vị trong đó rồi. Vậy là ai đây? Tuổi xứng đôi nhất, là đại cô nương Nhị phòng Chân Bảo Quân và tam cô nương Chân Bảo Chương... Có điều, đột nhiên Tống Chấp nhớ tới năm trước ở Linh Phong tự, Tiết Nhượng rất ân cần với Lục tiểu thư...
Tống Chấp lập tức sửng sốt, nghiêng đầu liếc nhìn Tiết Nhượng.
Chớ không phải, người trong lòng Tiết Nhượng ngưỡng mộ, là Chân Tứ tiểu thư!
Nghĩ như vậy, Tống Chấp nhớ lại trưa nay gặp được, vị cô nương có gương mặt thanh tú ửng hồng, chải búi tóc song loa.
Thích tỷ tỷ người ta, nên muốn lấy lòng muội muội, bởi vậy, hết thảy đều giải thích được.
Không biết sao, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy rầu rĩ. Nhưng người ta là biểu ca biểu muội, thanh mai trúc mã, thực sự mà nói, coi như vốn là trai gái đẹp đôi vừa lứa. Tống Chấp tỉ mỉ đánh giá ngũ quan cùng khí độ của người thiếu niên bên cạnh, nghĩ đến hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu đứng bên cạnh hắn...
Thật là chết tiệt xứng đôi mà!
Tống Chấp dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, hô to một tiếng "giá", lúc này mới nghênh ngang rời đi.
Tiết Nhượng ngẩng đầu, không hiểu nhìn Tống Chấp tức giận rời đi, khóe miệng khẽ uốn cong, trong lòng thoáng có chút an ủi.
.
Ba vị cô nương phủ Tề Quốc Công cùng nhau đi tham gia kỳ thi vào trường nữ học, lão thái thái cố ý đi Linh Phong tự thắp hương cầu phúc. Có lẽ Bồ Tát linh nghiệm, một tháng sau, trong danh sách tân sinh trường nữ học, ba vị cô nương của phủ Tề Quốc Công đều có tên trên bảng, quả nhiên đã khiến lão thái thái cực kỳ vui mừng. Kể từ đó, thanh danh của vài vị cô nương trong phủ Tề Quốc Công, truyền ra khắp Hoàng Thành, trong lúc nhất thời tên tuổi các cô nương phủ Tề Quốc Công đều được gọi "Tài nữ". Đặc biệt là Chân Bảo Quỳnh, được xếp đầu bảng, khiến cho bà mối đạp sập cửa muốn tới làm mai.
Chân Bảo Lộ cũng thấy cao hứng cho tỷ tỷ nhà mình. Nhưng nhìn nhóm bà mối tới cửa làm mai, Chân Bảo Lộ thật sự lo lắng phụ mẫu coi trọng gia đình nào đó, rồi đem tỷ tỷ hứa ra ngoài.
Chuyện này không được.
Ngày sau tỷ tỷ của nàng phải gả cho Tống Chấp.
Nghĩ tới ánh mắt Tống Chấp nhìn tỷ tỷ nàng ngày đó, cũng không biết có để bụng hay không.
Mà Chân Bảo Quân và Chân Bảo Chương đều là người của Nhị phòng, con gái không chịu thua kém như vậy, mấy ngày này Trình Thị cũng vui mừng tít mắt cả ngày. Tính tình Chân Bảo Quân an tĩnh, chỉ cười nhẹ nhàng, tuy nói nàng miễn cưỡng đậu được, nhưng so với việc thi rớt ở năm trước, Chân Bảo Quân đã rất hài lòng rồi. Nhưng Chân Bảo Chương, đạt được mười vị trí đầu xem như cực xuất sắc, nhưng vừa nghĩ tới Chân Bảo Quỳnh được đứng nhất, xưa nay nàng ta sĩ diện, nên cũng không vui.
Vả lại với Từ Thị, vốn mang nhiều kỳ vọng với Chân Bảo Quỳnh, biết trưởng nữ sẽ không để cho mình thất vọng, trước mắt thấy trưởng nữ không chịu thua kém như thế, vui mừng không thôi, ngày hôm đó lúc dùng cơm, nhịn không được thay trưởng nữ gắp rau, nói: "Ăn nhiều chút đi, nhìn con xem, nửa năm này đã gầy thành bộ dáng gì rồi. Mấy ngày này hãy nghỉ ngơi một chút, bớt đọc sách lại."
Chân Bảo Quỳnh nhìn thức ăn xếp thành núi trong chén, vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ, nói: "Cảm ơn nương, con gái biết rồi."
Từ Thị vui mừng nói: "Ngoan lắm." Sau đó lại gắp rau cho Chân Bảo Lộ, "Tiểu Lộ cũng ăn nhiều chút, ăn nhiều để cao hơn."
Chân Bảo Lộ cũng vui vẻ cho tỷ tỷ, nhìn gương mặt cười dịu dàng của nương, rồi sau đó thản nhiên gật đầu, nói: "Dạ." Nàng thấp đầu ăn cơm, còn nhớ rõ ngày này ở đời trước, nương thật vui vẻ, nàng thì nhịn không được cùng bà ầm ĩ một trận, chỉ cảm thấy trong mắt bà chỉ có tỷ tỷ, căn bản không thấy mình.
Nói là muốn ngoan ngoãn, nhưng vẫn là nhịn không được a.
Chân Bảo Lộ ơi Chân Bảo Lộ, ngươi cũng không được chịu thua kém đi.
.
Dùng bữa tối xong trở về phòng, Chân Bảo Lộ nằm trên giường La Hán, cong môi đọc thư Tiết Nghi Phương viết cho nàng. Lúc trước nàng hỏi Tiết Nghi Phương về sinh thần của Đại Biểu Ca, tháng tới chính là sinh thần của Đại Biểu Ca. Lúc này Tiết Nghi Phương cố ý viết thư nhắc nhở nàng.
Mặt mày Chân Bảo Lộ mỉm cười, lăn hai vòng trên giường La Hán.
Ai, Đại Biểu Ca chăm sóc nàng như vậy, nàng muốn đưa lễ vật tốt nào cho sinh thần của Đại Biểu Ca đây?
Bánh* lá sen và sợi hành cùng dây mướp, cuốn chung với miếng thịt vịt giòn mềm thơm ngon chấm vào tương ngọt, cắn một cái, trong miệng thấm đầy mỡ thơm ngon, lưu lại hương vị trong miệng.
*Bánh này chế biến bằng bột mì đem hấp hoặc nướng chín, thường có hình dạng dẹp, tròn.
Chân Bảo Lộ không thích sợi hành, chỉ gắp một miếng thịt vịt bỏ vào miệng, không cần nhai kỹ, chỉ thoáng mút vào, hương vị của vịt nướng trơn giòn đậm đà tức khắc lan tỏa đến từng kẻ răng, trong miệng không chỉ có vịt nướng thơm ngon mà còn có một mùi hương trái cây nhàn nhạt.
Chân Bảo Lộ mím mím cái miệng nhỏ nhắn ăn đến sáng bóng, nói với Từ Thừa Lãng ngồi cùng bàn: "Thịt vịt này ăn ngon thật, còn có một mùi thơm nữa."
Chân Bảo Lộ nhỏ tuổi nhất, tất nhiên hoạt bát chút cũng là bình thường. Hiện nay nghe Tiểu Biểu Muội nói với vẻ mặt thỏa mãn, Từ Thừa Lãng mỉm cười nói: "Vịt nướng da giòn ở Trạng Nguyên lâu, quá trình nướng cũng rất coi trọng, chỉ dùng củi gỗ từ cây táo làm chất đốt..."
Chân Bảo Lộ chỉ biết ăn, làm gì chú ý tới này đó, nhưng nghe Từ Thừa Lãng nói êm tai, nàng cũng nghe đến mê mẩn.
Đời trước nàng chính là thích bộ dáng biết tất cả mọi chuyện này của hắn.
Tiểu cô nương nhìn nam tử đích xác không đơn thuần chỉ là nhìn mặt nông cạn, tu dưỡng và kiến thức cũng rất là trọng yếu, mà Từ Thừa Lãng, lại cứ xuất sắc về mọi thứ.
Đừng nói là Chân Bảo Lộ, ngay cả Chân Bảo Chương đang im lặng dùng cơm, cũng nhịn không được liếc nhìn Từ Thừa Lãng nhiều hơn.
Chân Bảo Chương đúng là đang độ tuổi bắt đầu biết yêu, thấy Từ Thừa Lãng tuấn tú nho nhã, lại bác học đa tài, tất nhiên cảm thấy thiện cảm. Nhìn ra thiếu niên tuấn tú này trong mắt chỉ có Chân Bảo Lộ, cũng không có nhìn tiếp nữa, chỉ chăm chú dùng cơm.
Tuy Chân Bảo Lộ ăn ngốn nghiến, nhưng còn tuổi nhỏ, cử chỉ cũng vô cùng đúng mức, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn ăn có hơi sáng bóng thôi. Nàng quay đầu nhìn Chân Bảo Quỳnh, nói: "Tỷ tỷ ăn nhiều chút đi, ăn no mới có sức thi."
Chân Bảo Quỳnh cười cười, thản nhiên "Ừ", xác thực cũng nhiều ăn hơn.
Chân Bảo Lộ mỉm cười, sau đó nhìn Tiết Nhượng ngồi ở đối diện, cũng nhu thuận nói: "Đại Biểu Ca cũng ăn nhiều chút nha."
Vẻ mặt Tiết Nhượng ôn hòa, chỉ là Từ Thừa Lãng ngồi bên cạnh Tiết Nhượng, tay cầm đũa khựng lại. Hắn giương mắt lên nhìn, thấy gương mặt Tiểu Biểu Muội tươi cười thân thiết, vì đều là đệ tử trong thư viện Bạch Lộ, tất nhiên hắn cũng từng chú ý tới tính tình của Tiết Nhượng, rõ ràng là lạnh nhạt lại trầm mặc. Theo lý thuyết, Lộ biểu muội không nên thích tính tình như vậy, nhưng quan hệ của hai người lại cứ rất tốt... Từ Thừa Lãng nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới chuyện năm trước ---- Lộ biểu muội tức giận rời nhà, hình như chính là Tiết Nhượng đưa nàng về.
Như thế, đã giải thích được rồi.
Từ Thừa Lãng buông đôi đũa trong tay, cầm lấy đũa gắp đồ ăn, gắp hai miếng củ sem ngâm chua ngọt bỏ vào dĩa nhỏ trước mặt Chân Bảo Lộ, cử chỉ thân cận nói: "Tiểu Lộ thích ăn nhất mà."
Củ sen ngâm chua ngọt dầm kẹo mạch nha chấm tương hoa quế, màu sắc rất là mê người, lại có mùi thơm ngát của hoa quế nữa.
Chân Bảo Lộ thật sự thích ăn món này, nghĩ đến thân nương còn không nhớ được điểm tâm yêu thích của nàng, nhưng vị biểu ca chu đáo này, lại nhớ kỹ món ăn nàng thích, Chân Bảo Lộ thấy rất cảm động, lúc này liền cười nói: "Cảm ơn Từ biểu ca." Gắp miếng củ sen chua ngọt lên bắt đầu ăn.
Từ Thừa Lãng nhếch miệng lên, liếc nhìn Tiết Nhượng trầm mặc bên cạnh.
Ăn trưa gần đủ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Chân Bảo Quỳnh xưa nay đoan trang lạnh nhạt, lúc này có vẻ khó xử. Vừa giữa trưa cũng chưa đi ngoài, bây giờ thật ra có hơi không nhịn được.
Chân Bảo Lộ rất tinh ý, nhìn dáng vẻ ấy của tỷ tỷ, liền hiểu được là chuyện gì xảy ra, lúc này cái miệng nhỏ nhắn kề tai tỷ tỷ, nói mình muốn đi nhà xí. Chân Bảo Quỳnh nhìn mặt muội muội linh động, rồi nói: "Ừm, tỷ dẫn muội đi."
Chân Bảo Lộ mỉm cười, theo tỷ tỷ cùng nhau đứng dậy đi vệ sinh.
Đến hậu viện, Chân Bảo Quỳnh mới nhỏ giọng hỏi: "Muội muội, thật sự muốn..." Chân Bảo Quỳnh biết tuy rằng muội muội còn nhỏ, nhưng ý tứ cũng rất tỉ mỉ, sợ là nhìn ra mình muốn đi nhà xí, nàng mới nói muốn đi.
Chân Bảo Lộ gật đầu nói: "Dạ..." Nàng giơ tay sờ sờ bụng của mình, nói, "Khi nãy muội đã ăn hai miếng dưa hấu của Đại Biểu Ca cho."
Ăn nhiều dưa hấu, tránh không được phải đi nhà xí. Cũng là bởi vì vậy, nên khi Đại Biểu Ca đưa tới miếng thứ ba, nàng nhanh chóng từ chối ---- dưa hấu cũng không thể ăn nhiều.
Nhìn dáng dấp khả ái của muội muội, Chân Bảo Quỳnh nhịn cười không được cười, nói: "May mắn có Tiết biểu ca, bằng không tỷ còn lo lắng cho muội đó."
Chân Bảo Lộ vội nói: "Tỷ tỷ yên tâm đi, không cần lo lắng cho muội, tỷ chỉ để ý đến cuộc thi là được, cái khác đều không cần suy nghĩ nhiều. Đại Biểu Ca đã nói, hôm nay hắn không có lớp, sẽ tiếp tục theo ta chờ tỷ tỷ."
Chân Bảo Quỳnh lại nói: "Tiết biểu ca có vẻ rất nhiệt tình."
Thế à? Chân Bảo Lộ thầm nghĩ: "Đại Biểu Ca rõ ràng vẫn luôn nhiệt tình mà.
Lúc trở lại, tuy rằng dễ chịu, nhưng Chân Bảo Lộ sờ bụng tròn vo của mình, nghĩ mặc dù vịt nướng da giòn ăn ngon, nhưng thật sự không thể ăn nhiều hơn nữa. Khi hai người muốn đi lên lầu, ngay hành lang thế nhưng lại gặp được người quen.
Ánh mắt Chân Bảo Lộ sáng như tuyết, nhìn thiếu niên phong độ này, liền lên tiếng chào hỏi: "Tống Nhị công tử."
Nam tử mặc trường bào màu xanh đen đang chuẩn bị lên lầu cách đó không xa, đúng là Tống Nhị công tử, Tống Chấp đã lâu không gặp.
Tống Chấp quay đầu liền thấy, tiểu cô nương tươi cười long lanh gần đó, tất nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra, đi qua nói: "Chân Lục tiểu thư..." Rồi sau đó nhìn thoáng qua tiểu cô nương cao gầy mềm mại bên cạnh, "Chân Tứ tiểu thư."
Chân Bảo Lộ ngày thường có xinh đẹp đi nữa, nhiều lắm cũng chỉ là một tiểu nha đầu xinh xắn.
Nhưng Chân Bảo Quỳnh không giống vậy, cô nương mười hai mười ba tuổi, thật sự là tuổi tươi non nhất, trắng nõn thanh tú, duyên dáng yêu kiều, xanh mát như ngọc mềm mại như cành liễu non, tựa hồ còn mang theo giọt sương trong suốt của buổi sáng tinh mơ. Hơn nữa, hôm nay nàng mặc một thân váy Tề ngực lụa trắng xanh biếc, búi tóc song loa sạch sẽ tinh xảo, nhìn liền cảm thấy thoải mái vô cùng.
Chân Bảo Quỳnh thoáng nhún người, một cô nương lễ phép, nói: "Tống Nhị công tử."
Tống Chấp khẽ vuốt cằm.
Năm trước mới gặp ở Linh Phong tự, hắn chỉ cảm thấy cảm tình hai tỷ muội này rất tốt, mà người làm tỷ tỷ này, tính tình mềm yếu, vô cùng yêu thương muội muội. Nay gặp lại, thì phát hiện tiểu cô nương này giống như cao gầy mềm mại hơn nhiều, y như một đóa hoa mới nở xinh đẹp hẳn ra. Đều nói nữ nhân thay đổi mười tám lần, đúng là như vậy.
Tống Chấp mỉm cười, chính mình cũng chưa ý thức được, đã nhìn tiểu cô nương người ta chằm chằm lâu rồi.
Chân Bảo Quỳnh vốn rũ mắt xuống, cũng nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn, đối với hai tròng mắt tối đen của nam tử trước mắt, gương mặt lập tức đỏ ửng, vội vàng cúi thấp đầu, ngay cả hai tai cũng nóng lên.
Chân Bảo Lộ chỉ mím môi cười. Tuy nói nàng rất vừa ý Tống Chấp tỷ phu này, nhưng lúc này tỷ tỷ tuổi còn nhỏ, hơn nữa, da mặt tỷ tỷ lại mỏng, Tống Chấp cứ nhìn tỷ tỷ chằm chằm như vậy, còn không khiến tỷ tỷ bị dọa sợ sao.
Chân Bảo Lộ vội nói: "Tống Nhị công tử, biểu ca và biểu tỷ còn đang chờ chúng ta, ta cùng tỷ tỷ phải đi lên trước rồi."
Lúc này, Tống Chấp mới lấy lại tinh thần, ý thức được bản thân mình đường đột, nói: "Ừm, hai người lên đi."
Chân Bảo Lộ lôi kéo tỷ tỷ đã xấu hổ đến không ra hình thù gì: "Tỷ tỷ chúng ta đi thôi."
Chân Bảo Quỳnh cúi đầu "Ừ", liền tùy theo muội muội lôi kéo tay mình, cũng không dám quay đầu nhìn nhiều nữa.
Tống Chấp đứng tại chỗ, nhìn hai tiểu cô nương lên thang lầu, nhìn bóng dáng mảnh khảnh trắng trong xanh biếc, lúc này mới bất đắc dĩ cười.
Hắn bị làm sao vậy?
Nhìn tiểu cô nương đến nỗi làm người ta sợ hãi.
.
Đến khi buổi chiều Chân Bảo Quỳnh thi xong, Chân Bảo Lộ mới theo tỷ tỷ hồi phủ. Từ Thừa Lãng vốn muốn đưa bọn họ trở về, đáng tiếc phủ Trường Trữ Hầu và phủ Tề Quốc Công không tiện đường, nếu Từ Thừa Lãng đưa bọn họ về phủ Tề Quốc Công trước, rồi bản thân mới về phủ Trường Trữ Hầu, vậy trời cũng đã tối, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Tú Tâm đang xị xuống, không hi vọng đại ca nhà mình đưa nhóm người Chân Bảo Lộ về.
Cũng may còn có Tiết Nhượng.
Phủ An Quốc Công và phủ Tề Quốc Công rất thuận đường. Về phủ An Quốc Công trước, thì phải đi qua phủ Tề Quốc Công, Đại Biểu Ca đi theo nàng cả một ngày, cũng không ngại đưa các nàng về nhà. Chân Bảo Lộ liền từ chối khéo hảo ý của Từ Thừa Lãng, để Tiết Nhượng đưa các nàng hồi phủ.
Một ngày hôm nay, Chân Bảo Quỳnh, Chân Bảo Chương và Chân Bảo Quân đều phát huy không tệ. Bình thường trên mặt Chân Bảo Chương có sự hòa hợp, nhưng tính tình có hơi cao ngạo, lúc này cùng nhau trở về, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng. Chân Bảo Chương vén rèm xe ngựa lên thì nhìn thấy bên cạnh, thiếu niên cao lớn cưỡi con ngữa màu nâu, cũng không nhịn được liếc mắt nhìn nhiều hơn.
Nghĩ đến mới vừa rồi Từ Thừa Lãng ôn nhuận như ngọc, còn vị Đại công tử phủ An Quốc Công này, cũng rất nổi bật, nếu bàn về dung mạo, thật ra còn xuất sắc hơn so với Từ Thừa Lãng...
Tiểu cô nương còn trẻ tuổi chính là thích sự đẹp mắt, nếu có võ nghệ giỏi hơn, thì làm sao mà không thích. Chỉ là Chân Bảo Chương nghĩ đến mẹ đẻ của Tiết Nhượng đã qua đời, trước mắt kế mẫu Vương Thị làm chủ mẫu phủ An Quốc Công, mà Vương Thị lại có con trai và con gái, vị Tiết Đại công tử này sợ là cũng khó sống tốt.
Thật sự đáng tiếc.
Trong lòng Chân Bảo Chương than một tiếng, rồi buông rèm không nhìn nữa.
Chân Bảo Lộ nói chuyện cùng tỷ tỷ nhà mình, nghe được tiếng nói chuyện của Tiết Nhượng bên ngoài, tò mò kéo rèm lên nhìn, thấy có thêm một con tuấn mã màu trắng bên cạnh Tiết Nhượng, mà người cưỡi trên con tuấn mã kia, đúng là Tống Chấp tình cờ gặp được vào buổi trưa.
Tuy rằng Đại Biểu Ca của nàng không được nhiều người hoan nghênh như Từ biểu ca, nhiều bạn bè, nhưng suy cho cùng cũng có phẩm vị, kết giao bằng hữu với Tống Chấp. Trải qua đời này, Chân Bảo Lộ biết không phải càng nhiều bằng hữu là càng tốt, thật lòng thì chỉ cần một người là đủ rồi.
Chân Bảo Lộ nghiêng đầu nói với tỷ tỷ nhà mình: "Tỷ tỷ xem, là Tống Nhị công tử."
Tống Nhị công tử... Tống Chấp?!
Nghe thế, ngay cả Chân Bảo Quân đang im lặng cũng có chút tò mò. Tống Nhị công tử nổi danh là công tử ôn nhuận trong Hoàng Thành, hơn nữa làm người khiêm tốn, lại có thiện tâm. Chân Bảo Quân là cô nương lớn tuổi nhất, cũng đã đến tuổi làm mai, dù trong lòng cũng muốn nhìn, nhưng không tiện vén rèm lên. Bởi vậy, Chân Bảo Quân thật sự có chút hâm mộ Lục muội muội nhỏ tuổi nhất, ỷ vào bản thân mình còn nhỏ, nhìn ngoại nam cũng không cần cố kỵ gì hết.
Vốn là chuyện buổi trưa Chân Bảo Quỳnh vẫn canh cánh trong lòng, mỗi khi nghĩ đến ánh mắt của Tống Nhị công tử nhìn nàng, trên mặt liền nóng lên, lúc này nghe âm thanh muội muội lanh lảnh, tuy biết nàng còn nhỏ, chỉ đơn thuần thưởng thức Tống Chấp thôi, cũng không có ý trêu ghẹo, nhưng Chân Bảo Quỳnh da mặt mỏng, hay ngượng ngùng, chỉ cúi đầu "Ừ" một tiếng.
Bên ngoài Tiết Nhượng và Tống Chấp cùng nhau cưỡi ngựa, Tống Chấp nhìn thoáng qua xe ngựa, nói với Tiết Nhượng: "Thường ngày chưa chắc đã đối với muội muội của ngươi săn sóc như vậy..." Hai người quen biết cũng gần một năm, Tống Chấp làm sao không biết tính của Tiết Nhượng, làm gì là loại thích xen vào chuyện người khác? Tuy nói vài vị này trong phủ Tề Quốc Công là biểu muội của Tiết Nhượng, nên chiếu cố một chút, nhưng theo Tống Chấp xem ra, lại có vẻ vô cùng ân cần.
Năm nay Tống Chấp mười sáu, đã đến tuổi làm mai. Hiện nay thấy Tiết Nhượng đối tốt với vài vị biểu muội, tất nhiên nhịn không được nghĩ tới phương diện kia ----
Bên trong xe ngựa này có bốn vị cô nương, chắc là coi trọng một vị trong đó rồi. Vậy là ai đây? Tuổi xứng đôi nhất, là đại cô nương Nhị phòng Chân Bảo Quân và tam cô nương Chân Bảo Chương... Có điều, đột nhiên Tống Chấp nhớ tới năm trước ở Linh Phong tự, Tiết Nhượng rất ân cần với Lục tiểu thư...
Tống Chấp lập tức sửng sốt, nghiêng đầu liếc nhìn Tiết Nhượng.
Chớ không phải, người trong lòng Tiết Nhượng ngưỡng mộ, là Chân Tứ tiểu thư!
Nghĩ như vậy, Tống Chấp nhớ lại trưa nay gặp được, vị cô nương có gương mặt thanh tú ửng hồng, chải búi tóc song loa.
Thích tỷ tỷ người ta, nên muốn lấy lòng muội muội, bởi vậy, hết thảy đều giải thích được.
Không biết sao, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy rầu rĩ. Nhưng người ta là biểu ca biểu muội, thanh mai trúc mã, thực sự mà nói, coi như vốn là trai gái đẹp đôi vừa lứa. Tống Chấp tỉ mỉ đánh giá ngũ quan cùng khí độ của người thiếu niên bên cạnh, nghĩ đến hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu đứng bên cạnh hắn...
Thật là chết tiệt xứng đôi mà!
Tống Chấp dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, hô to một tiếng "giá", lúc này mới nghênh ngang rời đi.
Tiết Nhượng ngẩng đầu, không hiểu nhìn Tống Chấp tức giận rời đi, khóe miệng khẽ uốn cong, trong lòng thoáng có chút an ủi.
.
Ba vị cô nương phủ Tề Quốc Công cùng nhau đi tham gia kỳ thi vào trường nữ học, lão thái thái cố ý đi Linh Phong tự thắp hương cầu phúc. Có lẽ Bồ Tát linh nghiệm, một tháng sau, trong danh sách tân sinh trường nữ học, ba vị cô nương của phủ Tề Quốc Công đều có tên trên bảng, quả nhiên đã khiến lão thái thái cực kỳ vui mừng. Kể từ đó, thanh danh của vài vị cô nương trong phủ Tề Quốc Công, truyền ra khắp Hoàng Thành, trong lúc nhất thời tên tuổi các cô nương phủ Tề Quốc Công đều được gọi "Tài nữ". Đặc biệt là Chân Bảo Quỳnh, được xếp đầu bảng, khiến cho bà mối đạp sập cửa muốn tới làm mai.
Chân Bảo Lộ cũng thấy cao hứng cho tỷ tỷ nhà mình. Nhưng nhìn nhóm bà mối tới cửa làm mai, Chân Bảo Lộ thật sự lo lắng phụ mẫu coi trọng gia đình nào đó, rồi đem tỷ tỷ hứa ra ngoài.
Chuyện này không được.
Ngày sau tỷ tỷ của nàng phải gả cho Tống Chấp.
Nghĩ tới ánh mắt Tống Chấp nhìn tỷ tỷ nàng ngày đó, cũng không biết có để bụng hay không.
Mà Chân Bảo Quân và Chân Bảo Chương đều là người của Nhị phòng, con gái không chịu thua kém như vậy, mấy ngày này Trình Thị cũng vui mừng tít mắt cả ngày. Tính tình Chân Bảo Quân an tĩnh, chỉ cười nhẹ nhàng, tuy nói nàng miễn cưỡng đậu được, nhưng so với việc thi rớt ở năm trước, Chân Bảo Quân đã rất hài lòng rồi. Nhưng Chân Bảo Chương, đạt được mười vị trí đầu xem như cực xuất sắc, nhưng vừa nghĩ tới Chân Bảo Quỳnh được đứng nhất, xưa nay nàng ta sĩ diện, nên cũng không vui.
Vả lại với Từ Thị, vốn mang nhiều kỳ vọng với Chân Bảo Quỳnh, biết trưởng nữ sẽ không để cho mình thất vọng, trước mắt thấy trưởng nữ không chịu thua kém như thế, vui mừng không thôi, ngày hôm đó lúc dùng cơm, nhịn không được thay trưởng nữ gắp rau, nói: "Ăn nhiều chút đi, nhìn con xem, nửa năm này đã gầy thành bộ dáng gì rồi. Mấy ngày này hãy nghỉ ngơi một chút, bớt đọc sách lại."
Chân Bảo Quỳnh nhìn thức ăn xếp thành núi trong chén, vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ, nói: "Cảm ơn nương, con gái biết rồi."
Từ Thị vui mừng nói: "Ngoan lắm." Sau đó lại gắp rau cho Chân Bảo Lộ, "Tiểu Lộ cũng ăn nhiều chút, ăn nhiều để cao hơn."
Chân Bảo Lộ cũng vui vẻ cho tỷ tỷ, nhìn gương mặt cười dịu dàng của nương, rồi sau đó thản nhiên gật đầu, nói: "Dạ." Nàng thấp đầu ăn cơm, còn nhớ rõ ngày này ở đời trước, nương thật vui vẻ, nàng thì nhịn không được cùng bà ầm ĩ một trận, chỉ cảm thấy trong mắt bà chỉ có tỷ tỷ, căn bản không thấy mình.
Nói là muốn ngoan ngoãn, nhưng vẫn là nhịn không được a.
Chân Bảo Lộ ơi Chân Bảo Lộ, ngươi cũng không được chịu thua kém đi.
.
Dùng bữa tối xong trở về phòng, Chân Bảo Lộ nằm trên giường La Hán, cong môi đọc thư Tiết Nghi Phương viết cho nàng. Lúc trước nàng hỏi Tiết Nghi Phương về sinh thần của Đại Biểu Ca, tháng tới chính là sinh thần của Đại Biểu Ca. Lúc này Tiết Nghi Phương cố ý viết thư nhắc nhở nàng.
Mặt mày Chân Bảo Lộ mỉm cười, lăn hai vòng trên giường La Hán.
Ai, Đại Biểu Ca chăm sóc nàng như vậy, nàng muốn đưa lễ vật tốt nào cho sinh thần của Đại Biểu Ca đây?