Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Thời điểm Chân Bảo Lộ nhìn thấy Tiết Nhượng, thì thấy hắn cao to như một khối ngọc, bộ cẩm bào hoa lụa màu xanh ngọc, ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, nhưng không mất vẻ cao sang của Quý công tử Hoàng thành, ngay cả đôi giày gấm vân nam trên chân cũng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.
Chân Bảo Lộ từng nghe nói qua võ tướng trong quân doanh, mười ngày nửa tháng không tắm rửa là chuyện thường, cho dù mấy tháng không tắm rửa cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, nếu dựa theo đời trước, ngày sau vị Tiết Đại Biểu Ca này vào quân doanh, chẳng phải là... Nghĩ đến đây, Chân Bảo Lộ liền cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nhất thời ánh mắt nhìn Đại Biểu Ca cũng mang theo nhiều phần đồng tình.
Bởi vì quan hệ với Chân Bảo Quỳnh, Chân Bảo Lộ đối với người của phủ An Quốc Công cũng thân thiện hơn, vả lại Chân Bảo Lộ thấy tỷ tỷ và Tiết Nhượng quan hệ cũng không tệ, nên nhìn vị Tiết Đại Biểu Ca này càng thêm thuận mắt. Lần trước mới gặp, Tiết Đại Biểu Ca có lòng tốt thay nàng hái hoa, nàng còn tưởng hắn là người xấu. Nghĩ đến đây, Chân Bảo Lộ cười toét miệng, hồn nhiên gọi: "Đại Biểu Ca."
Có lẽ là do phải đi ra ngoài làm khách, hôm nay tiểu cô nương trang điểm rất là xinh đẹp, gương mặt trẻ con, có thể mơ hồ thấy được sau khi lớn lên sẽ đẹp cỡ nào.
Tiết Nhượng có thể cảm nhận được Tiểu Biểu Muội đối với mình thân thiện, khẽ vuốt càm đáp: "Lộ biểu muội." Rồi sau đó giải thích, "Nhị đệ nhờ ta tới đón các ngươi."
Đối với Chân Bảo Lộ, bất kể là Tiết Nhượng hay Tiết Đàm cũng không có gì khác biệt.
Vẫn là Chân Bảo Quỳnh khiêm nhường nói: "Vậy thì phiền Đại Biểu Ca rồi."
Trước khi đi, Chân Bảo Lộ và tỷ tỷ cùng nhau đi Nghi An Cư chào Từ Thị một tiếng. Mấy ngày trước đây đã nói qua, nên Từ Thị cũng đã dặn dò đâu vào đó, hôm nay thấy hai nữ nhi trang điểm thật xinh đẹp lại đây, liền giơ tay sờ hai má của Chân Bảo Lộ, nói: "Nhớ phải nghe lời của tỷ tỷ, không được bướng bỉnh nha chưa."
Chân Bảo Lộ nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ nhà mình, rồi sau đó quay sang Từ Thị nhu thuận nói: "Nương yên tâm, Tiểu Lộ sẽ nghe lời." Cũng không biết tại sao, Chân Bảo Lộ cảm thấy nương đối với nàng quan tâm hơn so với lúc trước rất nhiều.
Từ Thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mình, nhớ tới chuyện tình ngày ấy, trong lòng lại hận Trình Thị cực kỳ. Nàng thật sự không ngờ, vị Nhị đệ muội kia thế nhưng ly gián quan hệ hai mẹ con nàng. Mà mấy ngày nay Từ Thị cũng suy nghĩ nhiều lắm, dù sao con gái còn nhỏ, nếu không phải bản thân nàng làm không tốt, cũng sẽ không để người ta có cơ hội lợi dụng được. Nói đến nói đi, vẫn là nàng làm nương không tốt.
Từ Thị lại kiên trì dặn dò thêm vài câu, sau đó nói: "Tốt lắm, đừng để biểu ca ngươi đợi lâu."
Chân Bảo Lộ gật đầu, nhưng không lập tức đi ra ngoài, mà là chạy tới chiếc nôi bên cạnh, nhìn hai đệ đệ trắng trẻo non nớt bên trong, nhìn thấy nàng, liền mở lớn đôi mắt to đen lúng liếng ngốc nghếch nhìn nàng.
Chân Bảo Lộ nhìn bộ dáng ngốc của hai đệ đệ, lần lượt hôn vào mặt từng tên tiểu tử, rồi mới nói với Chân Bảo Quỳnh: "Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi."
Nhìn hai tỷ muội đi ra ngoài, Chúc ma ma đứng ở bên giường Từ Thị nói: "Phu nhân nhìn xem, Lục tiểu thư càng ngày càng hiểu chuyện rồi."
Từ Thị nghĩ tới sự thân mật giữa hai tỷ muội mới vừa rồi, cũng không nhịn được mỉm cười.
.
Chân Bảo Lộ cùng theo tỷ tỷ ra cửa, bên ngoài sớm đã có cỗ xe lộng lẫy treo dây tua ngọc trai xanh biếc đang chờ. Chân Bảo Lộ tuổi còn nhỏ, ngày thường lại nhỏ nhắn xinh xắn, dù dẫm lên bậc thang để lên xe ngựa, cũng đã cố hết sức. Chân Bảo Quỳnh thấy vậy, thì muốn tới đỡ muội muội, nhưng Tiết Nhượng đứng ở một bên đã tiến lên phía trước nói: "Để ta đi."
Giọng nói nam tử trầm thấp lành lạnh,, khiến cho Chân Bảo Quỳnh nao nao.
Bất quá muội muội chỉ là một tiểu nha đầu, không phải lo việc nam nữ khác biệt, nghĩ như vậy, Chân Bảo Quỳnh gật đầu nói: "Vậy thì phiền Đại Biểu Ca rồi."
Chân Bảo Lộ tính nói mình có thể tự lên, lại nghe tỷ tỷ đã thay nàng đáp lại, sau đó thì thấy vị Đại Biểu Ca này của nàng, một tay nâng mông của nàng. Trực tiếp ôm nàng lên xe ngựa.
Cái miệng nhỏ nhắn của Chân Bảo Lộ mở ra, sững sờ nhìn Tiết Nhượng, thầm nghĩ Đại Biểu Ca không hỗ là võ tướng, tuy rằng nàng tuổi còn nhỏ, nhưng hắn cũng bất quá chỉ là một thiếu niên, nhưng lại ôm lấy nàng nhẹ nhàng như vậy, giống như chỉ xách một con gà con vậy đó. Lại còn nghe được mùi vị mát lạnh dễ ngửi trên người thiếu niên, thầm nghĩ vị Đại Biểu Ca này vẫn rất là có phẩm vị.
Chân Bảo Lộ xoay người vào trong xe ngựa, lại liếc nhìn ra bên ngoài, thấy Đại Biểu Ca cũng không có giúp tỷ tỷ nàng, mà là nha hoàn bên cạnh tỷ tỷ nâng nàng lên.
Chân Bảo Lộ nhíu nhíu mày, đưa tay sờ mông của mình.
Vì sao Đại Biểu Ca chỉ bế nàng?
Trong lòng Chân Bảo Lộ nghi hoặc, nhìn thấy rèm xe nhấc lên, nhìn gương mặt thanh lệ xinh xắn của tỷ tỷ, thì liền hiểu được. Chẳng qua nàng mới có tám tuổi, nhưng tỷ tỷ và Tiết Nhượng tuy nói là biểu huynh muội, rốt cuộc vẫn phải tránh né việc tiếp xúc thân thể, tất nhiên có thể tránh thì nên tránh.
Thì ra vị Đại Biểu Ca này của nàng còn rất tỉ mỉ.
Chân Bảo Lộ giơ tay vén mành cửa sổ ra nhìn, thấy Tiết Nhượng xoay người lên ngựa, sống lưng thẳng tắp ngồi ở trên ngựa, hai chân dẫm trên bàn đạp, rất có phong độ khí phái hiên ngang. Chân Bảo Lộ mỉm cười, cảm thấy người phủ An Quốc Công đều rất thân thiện.
Chân Bảo Quỳnh ngồi xuống, thấy muội muội đang nhìn ra ngoài, tùy ý hỏi: "Nhìn gì vậy?"
Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, với tuổi của nàng, cũng không có gì phải kiêng dè, thích thú nói thẳng: "Muội đang nhìn Đại Biểu Ca."
Nhìn bộ dáng trẻ con của muội muội hôm nay, Chân Bảo Quỳnh cong môi.
Thấy tỷ tỷ nở nụ cười, Chân Bảo Lộ tiếp tục nói: "Bàn chân của Đại Biểu Ca thật lớn." Nàng đưa tay ra trước mặt khoa tay múa chân, ánh mắt trợn to, mang theo vẻ ngạc nhiên nói: "Lớn như vậy nè, giống như chiếc thuyền nhỏ ấy."
Chân Bảo Quỳnh đoan trang nội liễm, nghe xong lời này của muội muội, cũng nhịn không được bật cười lên.
Tiếng cười của hai tỷ muội trong xe ngựa như chuông bạc, Tiết Nhượng ngồi trên lưng ngựa nghiêng đầu nhìn, môi mỏng hơi bĩu ra, sau mới kẹp chặt bụng ngựa, tự mình đưa hai vị biểu muội này hồi phủ.
Đi gần nửa canh giờ mới đến phủ An Quốc Công, lúc này là lần đầu tiên sau khi sống lại Chân Bảo Lộ đi ra ngoài, tất nhiên cảm thấy mới mẻ. Nàng vén mành cửa lên liếc nhìn, đường cái Hoàng Thành cho tới bây giờ luôn náo nhiệt phồn hoa, nhiều loại quán nhỏ san sát nhau.
Chân Bảo Lộ nhìn đến vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh vui mừng diễn tấu sáo và trống, mới hưng phấn quay qua tỷ tỷ bên cạnh nói: "Tỷ tỷ, ngươi xem, có người thành thân kìa."
Chân Bảo Quỳnh cũng nhìn.
Quả thật là đội ngũ đón dâu.
Tân lang mặc hỉ bào màu đỏ thẫm ngồi trên lưng ngựa, bộ dáng bạch diện thư sinh lịch sự, bởi vì là thành thân, nên trên mặt tràn đầy tươi cười vui sướng.
Chân Bảo Lộ nhìn kiệu hoa đỏ thẫm, lẩm bẩm nói: "Thật tốt."
Cả đời của một cô nương chờ đợi nhất chính là gả cho lang quân như ý, ngày xưa nàng cũng từng khát khao được trải qua bộ dáng khi bản thân mình xuất giá. Nhưng không nghĩ đến, đời trước nàng sống đến mười bảy tuổi, vẫn không có cơ hội mặc vào giá y đỏ thẫm. Bất quá, cũng may tỷ tỷ của nàng thuận lợi xuất giá.
Gặp được đội ngũ đón dâu, xe ngựa đứng bên cạnh nhường đường, thiếu niên trẻ tuổi tuấn mỹ ngồi trên lưng ngựa, ghé vào cửa sổ trên xe nhìn thoáng qua tiểu cô nương đang nhìn đến xuất thần. Lúc này nàng mới tám tuổi, nhưng trong mắt đã lộ ra sự vui vẻ và chờ đợi, giống như bản thân mình là tân nương tử bên trong kiệu hoa này vậy.
Bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, trong lòng Tiết Nhượng có chút hoảng hốt và buồn phiền.
Mà Chân Bảo Lộ nhìn đội ngũ đón dâu từ từ đi xa, đang tính lui đầu vào, thoáng giương mắt, thì thấy gương mặt tuấn tú của vị Tiết Đại Biểu Ca này có vẻ âm trầm. Mới vừa rồi còn tốt lành, sao bỗng nhiên đã thay đổi rồi hả?
Chân Bảo Lộ mím mím môi, cảm thấy Đại Biểu Ca quả nhiên là một quái nhân. Nhất thời cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục trò chuyện với tỷ tỷ để giết thì giờ.
Đợi xe ngựa đến bên ngoài phủ An Quốc Công, Chân Bảo Quỳnh xuống ngựa trước, rồi sau đó tự mình đỡ muội muội nhà mình xuống.
Lúc này, Chân Bảo Lộ mới nhớ tới Tiết Nhượng, thoáng xoay đầu nhìn hắn. Thấy hắn quả thực cũng không có ý muốn đến dìu nàng.
Không dìu thì không dìu, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, nhưng không biết tại sao, trong lòng Chân Bảo Lộ có chút không được tự nhiên, luôn cảm thấy là mình chọc Đại Biểu Ca không vui, nhưng nàng không hề làm gì cả, thật là oan uổng nha.
Phát cáu cùng một tiểu cô nương là như thế nào. Chân Bảo Lộ cảm thấy bất mãn, thời điểm bước lên bậc thang để xuống xe ngựa, giày trên chân trái bỗng nhiên rớt xuống.
Chân Bảo Lộ 'ôi' một tiếng, liền nâng chân nhỏ chỉ mang tất lên, nhìn Chân Bảo Quỳnh bên cạnh, hai má đỏ bừng nói: "Tỷ tỷ."
Chân Bảo Quỳnh cười: "Sao không cẩn thận như vậy?"
Chân Bảo Lộ cũng là vô tội, bất quá là nàng đang bị phân tâm thôi.
Hôm nay Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ đều mang theo một nha hoàn tới đây, Chân Bảo Lộ dẫn theo nha hoàn luôn thận trọng, Hương Hàn. Hương Hàn vừa thấy tiểu thư nhà mình bị rớt giầy, tính tình không cẩn thận như vậy, nàng chỉ có thể nhìn mà không thể trách, liền bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng đi qua nhặt giầy.
Nào biết có người nhanh hơn nàng một bước.
Thiếu niên trẻ tuổi cao lớn như vậy, khom lưng nhặt lên chiếc giày may từ gấm toàn châu nhũ yên màu xanh nhạt của một tiểu cô nương, bàn tay to nhẹ nhàng phủi đi tro bụi dính trên giày, rồi sau đó mới thản nhiên nói: "Đem chân nâng lên." Nhưng giọng điệu lại không khiến người ta thích chút nào.
"...A."
Chân Bảo Lộ không suy nghĩ nhiều, nhu thuận giơ chân trái lên.
Thì thấy vị Đại Biểu Ca này quỳ một chân trên đất, một tay nắm lấy bàn chân nhỏ của nàng, một tay đem chiếc giầy chậm rãi mang vào giúp nàng.
Chân Bảo Lộ từng nghe nói qua võ tướng trong quân doanh, mười ngày nửa tháng không tắm rửa là chuyện thường, cho dù mấy tháng không tắm rửa cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, nếu dựa theo đời trước, ngày sau vị Tiết Đại Biểu Ca này vào quân doanh, chẳng phải là... Nghĩ đến đây, Chân Bảo Lộ liền cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nhất thời ánh mắt nhìn Đại Biểu Ca cũng mang theo nhiều phần đồng tình.
Bởi vì quan hệ với Chân Bảo Quỳnh, Chân Bảo Lộ đối với người của phủ An Quốc Công cũng thân thiện hơn, vả lại Chân Bảo Lộ thấy tỷ tỷ và Tiết Nhượng quan hệ cũng không tệ, nên nhìn vị Tiết Đại Biểu Ca này càng thêm thuận mắt. Lần trước mới gặp, Tiết Đại Biểu Ca có lòng tốt thay nàng hái hoa, nàng còn tưởng hắn là người xấu. Nghĩ đến đây, Chân Bảo Lộ cười toét miệng, hồn nhiên gọi: "Đại Biểu Ca."
Có lẽ là do phải đi ra ngoài làm khách, hôm nay tiểu cô nương trang điểm rất là xinh đẹp, gương mặt trẻ con, có thể mơ hồ thấy được sau khi lớn lên sẽ đẹp cỡ nào.
Tiết Nhượng có thể cảm nhận được Tiểu Biểu Muội đối với mình thân thiện, khẽ vuốt càm đáp: "Lộ biểu muội." Rồi sau đó giải thích, "Nhị đệ nhờ ta tới đón các ngươi."
Đối với Chân Bảo Lộ, bất kể là Tiết Nhượng hay Tiết Đàm cũng không có gì khác biệt.
Vẫn là Chân Bảo Quỳnh khiêm nhường nói: "Vậy thì phiền Đại Biểu Ca rồi."
Trước khi đi, Chân Bảo Lộ và tỷ tỷ cùng nhau đi Nghi An Cư chào Từ Thị một tiếng. Mấy ngày trước đây đã nói qua, nên Từ Thị cũng đã dặn dò đâu vào đó, hôm nay thấy hai nữ nhi trang điểm thật xinh đẹp lại đây, liền giơ tay sờ hai má của Chân Bảo Lộ, nói: "Nhớ phải nghe lời của tỷ tỷ, không được bướng bỉnh nha chưa."
Chân Bảo Lộ nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ nhà mình, rồi sau đó quay sang Từ Thị nhu thuận nói: "Nương yên tâm, Tiểu Lộ sẽ nghe lời." Cũng không biết tại sao, Chân Bảo Lộ cảm thấy nương đối với nàng quan tâm hơn so với lúc trước rất nhiều.
Từ Thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mình, nhớ tới chuyện tình ngày ấy, trong lòng lại hận Trình Thị cực kỳ. Nàng thật sự không ngờ, vị Nhị đệ muội kia thế nhưng ly gián quan hệ hai mẹ con nàng. Mà mấy ngày nay Từ Thị cũng suy nghĩ nhiều lắm, dù sao con gái còn nhỏ, nếu không phải bản thân nàng làm không tốt, cũng sẽ không để người ta có cơ hội lợi dụng được. Nói đến nói đi, vẫn là nàng làm nương không tốt.
Từ Thị lại kiên trì dặn dò thêm vài câu, sau đó nói: "Tốt lắm, đừng để biểu ca ngươi đợi lâu."
Chân Bảo Lộ gật đầu, nhưng không lập tức đi ra ngoài, mà là chạy tới chiếc nôi bên cạnh, nhìn hai đệ đệ trắng trẻo non nớt bên trong, nhìn thấy nàng, liền mở lớn đôi mắt to đen lúng liếng ngốc nghếch nhìn nàng.
Chân Bảo Lộ nhìn bộ dáng ngốc của hai đệ đệ, lần lượt hôn vào mặt từng tên tiểu tử, rồi mới nói với Chân Bảo Quỳnh: "Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi."
Nhìn hai tỷ muội đi ra ngoài, Chúc ma ma đứng ở bên giường Từ Thị nói: "Phu nhân nhìn xem, Lục tiểu thư càng ngày càng hiểu chuyện rồi."
Từ Thị nghĩ tới sự thân mật giữa hai tỷ muội mới vừa rồi, cũng không nhịn được mỉm cười.
.
Chân Bảo Lộ cùng theo tỷ tỷ ra cửa, bên ngoài sớm đã có cỗ xe lộng lẫy treo dây tua ngọc trai xanh biếc đang chờ. Chân Bảo Lộ tuổi còn nhỏ, ngày thường lại nhỏ nhắn xinh xắn, dù dẫm lên bậc thang để lên xe ngựa, cũng đã cố hết sức. Chân Bảo Quỳnh thấy vậy, thì muốn tới đỡ muội muội, nhưng Tiết Nhượng đứng ở một bên đã tiến lên phía trước nói: "Để ta đi."
Giọng nói nam tử trầm thấp lành lạnh,, khiến cho Chân Bảo Quỳnh nao nao.
Bất quá muội muội chỉ là một tiểu nha đầu, không phải lo việc nam nữ khác biệt, nghĩ như vậy, Chân Bảo Quỳnh gật đầu nói: "Vậy thì phiền Đại Biểu Ca rồi."
Chân Bảo Lộ tính nói mình có thể tự lên, lại nghe tỷ tỷ đã thay nàng đáp lại, sau đó thì thấy vị Đại Biểu Ca này của nàng, một tay nâng mông của nàng. Trực tiếp ôm nàng lên xe ngựa.
Cái miệng nhỏ nhắn của Chân Bảo Lộ mở ra, sững sờ nhìn Tiết Nhượng, thầm nghĩ Đại Biểu Ca không hỗ là võ tướng, tuy rằng nàng tuổi còn nhỏ, nhưng hắn cũng bất quá chỉ là một thiếu niên, nhưng lại ôm lấy nàng nhẹ nhàng như vậy, giống như chỉ xách một con gà con vậy đó. Lại còn nghe được mùi vị mát lạnh dễ ngửi trên người thiếu niên, thầm nghĩ vị Đại Biểu Ca này vẫn rất là có phẩm vị.
Chân Bảo Lộ xoay người vào trong xe ngựa, lại liếc nhìn ra bên ngoài, thấy Đại Biểu Ca cũng không có giúp tỷ tỷ nàng, mà là nha hoàn bên cạnh tỷ tỷ nâng nàng lên.
Chân Bảo Lộ nhíu nhíu mày, đưa tay sờ mông của mình.
Vì sao Đại Biểu Ca chỉ bế nàng?
Trong lòng Chân Bảo Lộ nghi hoặc, nhìn thấy rèm xe nhấc lên, nhìn gương mặt thanh lệ xinh xắn của tỷ tỷ, thì liền hiểu được. Chẳng qua nàng mới có tám tuổi, nhưng tỷ tỷ và Tiết Nhượng tuy nói là biểu huynh muội, rốt cuộc vẫn phải tránh né việc tiếp xúc thân thể, tất nhiên có thể tránh thì nên tránh.
Thì ra vị Đại Biểu Ca này của nàng còn rất tỉ mỉ.
Chân Bảo Lộ giơ tay vén mành cửa sổ ra nhìn, thấy Tiết Nhượng xoay người lên ngựa, sống lưng thẳng tắp ngồi ở trên ngựa, hai chân dẫm trên bàn đạp, rất có phong độ khí phái hiên ngang. Chân Bảo Lộ mỉm cười, cảm thấy người phủ An Quốc Công đều rất thân thiện.
Chân Bảo Quỳnh ngồi xuống, thấy muội muội đang nhìn ra ngoài, tùy ý hỏi: "Nhìn gì vậy?"
Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, với tuổi của nàng, cũng không có gì phải kiêng dè, thích thú nói thẳng: "Muội đang nhìn Đại Biểu Ca."
Nhìn bộ dáng trẻ con của muội muội hôm nay, Chân Bảo Quỳnh cong môi.
Thấy tỷ tỷ nở nụ cười, Chân Bảo Lộ tiếp tục nói: "Bàn chân của Đại Biểu Ca thật lớn." Nàng đưa tay ra trước mặt khoa tay múa chân, ánh mắt trợn to, mang theo vẻ ngạc nhiên nói: "Lớn như vậy nè, giống như chiếc thuyền nhỏ ấy."
Chân Bảo Quỳnh đoan trang nội liễm, nghe xong lời này của muội muội, cũng nhịn không được bật cười lên.
Tiếng cười của hai tỷ muội trong xe ngựa như chuông bạc, Tiết Nhượng ngồi trên lưng ngựa nghiêng đầu nhìn, môi mỏng hơi bĩu ra, sau mới kẹp chặt bụng ngựa, tự mình đưa hai vị biểu muội này hồi phủ.
Đi gần nửa canh giờ mới đến phủ An Quốc Công, lúc này là lần đầu tiên sau khi sống lại Chân Bảo Lộ đi ra ngoài, tất nhiên cảm thấy mới mẻ. Nàng vén mành cửa lên liếc nhìn, đường cái Hoàng Thành cho tới bây giờ luôn náo nhiệt phồn hoa, nhiều loại quán nhỏ san sát nhau.
Chân Bảo Lộ nhìn đến vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh vui mừng diễn tấu sáo và trống, mới hưng phấn quay qua tỷ tỷ bên cạnh nói: "Tỷ tỷ, ngươi xem, có người thành thân kìa."
Chân Bảo Quỳnh cũng nhìn.
Quả thật là đội ngũ đón dâu.
Tân lang mặc hỉ bào màu đỏ thẫm ngồi trên lưng ngựa, bộ dáng bạch diện thư sinh lịch sự, bởi vì là thành thân, nên trên mặt tràn đầy tươi cười vui sướng.
Chân Bảo Lộ nhìn kiệu hoa đỏ thẫm, lẩm bẩm nói: "Thật tốt."
Cả đời của một cô nương chờ đợi nhất chính là gả cho lang quân như ý, ngày xưa nàng cũng từng khát khao được trải qua bộ dáng khi bản thân mình xuất giá. Nhưng không nghĩ đến, đời trước nàng sống đến mười bảy tuổi, vẫn không có cơ hội mặc vào giá y đỏ thẫm. Bất quá, cũng may tỷ tỷ của nàng thuận lợi xuất giá.
Gặp được đội ngũ đón dâu, xe ngựa đứng bên cạnh nhường đường, thiếu niên trẻ tuổi tuấn mỹ ngồi trên lưng ngựa, ghé vào cửa sổ trên xe nhìn thoáng qua tiểu cô nương đang nhìn đến xuất thần. Lúc này nàng mới tám tuổi, nhưng trong mắt đã lộ ra sự vui vẻ và chờ đợi, giống như bản thân mình là tân nương tử bên trong kiệu hoa này vậy.
Bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, trong lòng Tiết Nhượng có chút hoảng hốt và buồn phiền.
Mà Chân Bảo Lộ nhìn đội ngũ đón dâu từ từ đi xa, đang tính lui đầu vào, thoáng giương mắt, thì thấy gương mặt tuấn tú của vị Tiết Đại Biểu Ca này có vẻ âm trầm. Mới vừa rồi còn tốt lành, sao bỗng nhiên đã thay đổi rồi hả?
Chân Bảo Lộ mím mím môi, cảm thấy Đại Biểu Ca quả nhiên là một quái nhân. Nhất thời cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục trò chuyện với tỷ tỷ để giết thì giờ.
Đợi xe ngựa đến bên ngoài phủ An Quốc Công, Chân Bảo Quỳnh xuống ngựa trước, rồi sau đó tự mình đỡ muội muội nhà mình xuống.
Lúc này, Chân Bảo Lộ mới nhớ tới Tiết Nhượng, thoáng xoay đầu nhìn hắn. Thấy hắn quả thực cũng không có ý muốn đến dìu nàng.
Không dìu thì không dìu, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, nhưng không biết tại sao, trong lòng Chân Bảo Lộ có chút không được tự nhiên, luôn cảm thấy là mình chọc Đại Biểu Ca không vui, nhưng nàng không hề làm gì cả, thật là oan uổng nha.
Phát cáu cùng một tiểu cô nương là như thế nào. Chân Bảo Lộ cảm thấy bất mãn, thời điểm bước lên bậc thang để xuống xe ngựa, giày trên chân trái bỗng nhiên rớt xuống.
Chân Bảo Lộ 'ôi' một tiếng, liền nâng chân nhỏ chỉ mang tất lên, nhìn Chân Bảo Quỳnh bên cạnh, hai má đỏ bừng nói: "Tỷ tỷ."
Chân Bảo Quỳnh cười: "Sao không cẩn thận như vậy?"
Chân Bảo Lộ cũng là vô tội, bất quá là nàng đang bị phân tâm thôi.
Hôm nay Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ đều mang theo một nha hoàn tới đây, Chân Bảo Lộ dẫn theo nha hoàn luôn thận trọng, Hương Hàn. Hương Hàn vừa thấy tiểu thư nhà mình bị rớt giầy, tính tình không cẩn thận như vậy, nàng chỉ có thể nhìn mà không thể trách, liền bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng đi qua nhặt giầy.
Nào biết có người nhanh hơn nàng một bước.
Thiếu niên trẻ tuổi cao lớn như vậy, khom lưng nhặt lên chiếc giày may từ gấm toàn châu nhũ yên màu xanh nhạt của một tiểu cô nương, bàn tay to nhẹ nhàng phủi đi tro bụi dính trên giày, rồi sau đó mới thản nhiên nói: "Đem chân nâng lên." Nhưng giọng điệu lại không khiến người ta thích chút nào.
"...A."
Chân Bảo Lộ không suy nghĩ nhiều, nhu thuận giơ chân trái lên.
Thì thấy vị Đại Biểu Ca này quỳ một chân trên đất, một tay nắm lấy bàn chân nhỏ của nàng, một tay đem chiếc giầy chậm rãi mang vào giúp nàng.