Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
"Thái Hậu nói phải, nô tì…."
"Ừ, nếu Thiển phi cũng đồng ý, vậy tìm ngày chuyển đi đi." Thái Hậu liếc xéo nàng, khóe miệng mỉm cười, giọng điệu lại mang theo một cỗ cười ngạnh không được xía vào.
Phượng Thiển liền ngây dại.
Khi nào thì nàng đồng ý, rõ ràng là lão thái thái này tự quyết định chặn lời nàng nói được không?!
"Ai gia nhìn thời tiết hôm này rất tốt, nếu ngày mai cũng giống hôm nay như vậy, vậy là ngày thích hợp dời đi. Đến lúc đó ai gia sẽ cho người đi giúp đỡ Thiển phi chút, Thiển Phi cảm thấy được không?"
Được, sao lại không được?
Phượng Thiển không nói gì nhìn bà, lão nhân gia ngài là người tôn quý còn dự báo thời tiết, ta còn có thể nói không được sao?
"Thái Hậu nói cái gì liền là cái đó, nô tì không có ý kiến." Phượng Thiển cười tươi như hoa, trong lòng lại bất đắc dĩ thở dài. Ngay cả nàng cũng bội phục chính mình cố làm ra vẻ, dám ở trước mặt hoàng đế kiêu ngạo như vậy, sao đến trước mặt mẹ hoàng đế liền trở nên cẩn thận như vậy.
Suy nghĩ nửa ngày, Phượng Thiển nhận ra một điều cực kỳ quỷ dị: "Chẳng lẽ đây là ba mươi sáu chiêu lấy lòng mẹ chồng trong truyền thuyết sao?”
Rốt cục Thái Hậu cũng vừa lòng với câu trả lời của Phượng Thiển, mỉm cười gật đầu, thần sắc mới hoãn hạ không ít: “Canh giờ cũng không còn sớm, chốc lát Thiển phi còn phải đi chỗ Hoàng Hậu, ai gia cũng không giữ ngươi ở lâu, nếu không lát nữa không kịp thời gian dùng bữa trưa."
"Vâng, nô tì đa tạ Thái Hậu thông cảm."
Đi ra cung Phượng Minh, Phượng Thiển thở dài một hơi.
Nói chuyện với lão thái thái một lát, thật đúng là, so với nàng khi đó một ngày làm ba ca còn mệt hơn.
"Nương nương, ngài thật sự muốn rời cung Càn Long sao?" Bạch Lộ do dự nửa ngày, rốt cục vẫn là hỏi ra lo lắng của mình. Theo ý của nàng, tất nhiên là không muốn Thiển phi nương nương rời cung Càn Long, nhưng nương nương đồng ý với Thái Hậu rồi, nếu không đi, khó nói sẽ không bị Thái Hậu trách tội. Đến lúc đó một bên là Thái Hậu, một bên là Thiển phi nương nương, Hoàng Thượng sẽ lựa chọn như thế nào?
"Đúng vậy, không phải Thái Hậu đã nói rồi sao?" Phượng Thiển cười tủm tỉm: "Ta còn nói câu kia, nếu Bạch Lộ Bạch Sương nhớ ta, vậy tới tìm ta chơi. Chính là trước kia ở cung Dao Hoa, về sau phải đến cung Phượng Ương thôi."
"Nhưng mà Hoàng Thượng…."
"Đứa ngốc, đều là ở trong hoàng cung, chỉ là thay đổi nơi ở mà thôi, cung Càn Long hay là cung Phượng Ương thì có khác gì nhau."
Mấu chốt vẫn là xem lòng người.
Nếu có tâm, cho dù nàng không ở cung Càn Long, cho dù nàng ở nơi hẻo lánh nhất trong hoàng cung, Quân Mặc Ảnh vẫn có thể tìm đến nàng.
Kế tiếp phải đi cung Phượng Y thỉnh an Hoàng Hậu, thỉnh an xong, Phượng Thiển về cung Càn Long.
Trong ngự hoa viên, từ xa đã thấy được bóng dáng nam nhân màu vàng.
Phượng Thiển cho là vừa vặn gặp phải, lại không biết là Quân Mặc Ảnh lo lắng nàng, sau khi lâm triều ngay cả long bào cũng chưa đổi, liền trực tiếp đến đây tìm nàng.
Màu sắc chói lọi như vậy, trong cảnh sắc vườn mùa đông càng có vẻ ấm áp.
Mắt Phượng Thiển sáng ngời, nháy mắt quên mất mỏi mệt vừa rồi, mặt mày rạng rỡ, giống như con thỏ chạy đến bên hắn.
Quân Mặc Ảnh không biết nàng sẽ làm như thế, ngẩn người, mới giang hai cánh tay tiếp tục hướng về phía nàng, khóe miệng không thể đè nén giơ lên, đuôi lông mày khóe mắt lộ vẻ ấm áp sủng nịnh không hợp cảnh mùa đông.
"Vật nhỏ, một chút quy củ cũng không có. Dưới ban ngày liền dám yêu thương nhung nhớ trẫm như vậy, hả?" Hắn một phen đón được nữ tử nhào vào ngực hắn, giống như khóa cả người nàng vào trong lòng mình, ôm gắt gao, cả trong giọng nói đều mang theo ý cười.
Lý Đức Thông nhìn xem mà thở dài, rõ ràng trong lòng ngài rất vui vẻ, sao phải nói mát mà vẫn dùng giọng điệu ôn nhu như vậy để nói, tiểu cô nãi nãi có thể sửa mới có quỷ.
"Ừ, nếu Thiển phi cũng đồng ý, vậy tìm ngày chuyển đi đi." Thái Hậu liếc xéo nàng, khóe miệng mỉm cười, giọng điệu lại mang theo một cỗ cười ngạnh không được xía vào.
Phượng Thiển liền ngây dại.
Khi nào thì nàng đồng ý, rõ ràng là lão thái thái này tự quyết định chặn lời nàng nói được không?!
"Ai gia nhìn thời tiết hôm này rất tốt, nếu ngày mai cũng giống hôm nay như vậy, vậy là ngày thích hợp dời đi. Đến lúc đó ai gia sẽ cho người đi giúp đỡ Thiển phi chút, Thiển Phi cảm thấy được không?"
Được, sao lại không được?
Phượng Thiển không nói gì nhìn bà, lão nhân gia ngài là người tôn quý còn dự báo thời tiết, ta còn có thể nói không được sao?
"Thái Hậu nói cái gì liền là cái đó, nô tì không có ý kiến." Phượng Thiển cười tươi như hoa, trong lòng lại bất đắc dĩ thở dài. Ngay cả nàng cũng bội phục chính mình cố làm ra vẻ, dám ở trước mặt hoàng đế kiêu ngạo như vậy, sao đến trước mặt mẹ hoàng đế liền trở nên cẩn thận như vậy.
Suy nghĩ nửa ngày, Phượng Thiển nhận ra một điều cực kỳ quỷ dị: "Chẳng lẽ đây là ba mươi sáu chiêu lấy lòng mẹ chồng trong truyền thuyết sao?”
Rốt cục Thái Hậu cũng vừa lòng với câu trả lời của Phượng Thiển, mỉm cười gật đầu, thần sắc mới hoãn hạ không ít: “Canh giờ cũng không còn sớm, chốc lát Thiển phi còn phải đi chỗ Hoàng Hậu, ai gia cũng không giữ ngươi ở lâu, nếu không lát nữa không kịp thời gian dùng bữa trưa."
"Vâng, nô tì đa tạ Thái Hậu thông cảm."
Đi ra cung Phượng Minh, Phượng Thiển thở dài một hơi.
Nói chuyện với lão thái thái một lát, thật đúng là, so với nàng khi đó một ngày làm ba ca còn mệt hơn.
"Nương nương, ngài thật sự muốn rời cung Càn Long sao?" Bạch Lộ do dự nửa ngày, rốt cục vẫn là hỏi ra lo lắng của mình. Theo ý của nàng, tất nhiên là không muốn Thiển phi nương nương rời cung Càn Long, nhưng nương nương đồng ý với Thái Hậu rồi, nếu không đi, khó nói sẽ không bị Thái Hậu trách tội. Đến lúc đó một bên là Thái Hậu, một bên là Thiển phi nương nương, Hoàng Thượng sẽ lựa chọn như thế nào?
"Đúng vậy, không phải Thái Hậu đã nói rồi sao?" Phượng Thiển cười tủm tỉm: "Ta còn nói câu kia, nếu Bạch Lộ Bạch Sương nhớ ta, vậy tới tìm ta chơi. Chính là trước kia ở cung Dao Hoa, về sau phải đến cung Phượng Ương thôi."
"Nhưng mà Hoàng Thượng…."
"Đứa ngốc, đều là ở trong hoàng cung, chỉ là thay đổi nơi ở mà thôi, cung Càn Long hay là cung Phượng Ương thì có khác gì nhau."
Mấu chốt vẫn là xem lòng người.
Nếu có tâm, cho dù nàng không ở cung Càn Long, cho dù nàng ở nơi hẻo lánh nhất trong hoàng cung, Quân Mặc Ảnh vẫn có thể tìm đến nàng.
Kế tiếp phải đi cung Phượng Y thỉnh an Hoàng Hậu, thỉnh an xong, Phượng Thiển về cung Càn Long.
Trong ngự hoa viên, từ xa đã thấy được bóng dáng nam nhân màu vàng.
Phượng Thiển cho là vừa vặn gặp phải, lại không biết là Quân Mặc Ảnh lo lắng nàng, sau khi lâm triều ngay cả long bào cũng chưa đổi, liền trực tiếp đến đây tìm nàng.
Màu sắc chói lọi như vậy, trong cảnh sắc vườn mùa đông càng có vẻ ấm áp.
Mắt Phượng Thiển sáng ngời, nháy mắt quên mất mỏi mệt vừa rồi, mặt mày rạng rỡ, giống như con thỏ chạy đến bên hắn.
Quân Mặc Ảnh không biết nàng sẽ làm như thế, ngẩn người, mới giang hai cánh tay tiếp tục hướng về phía nàng, khóe miệng không thể đè nén giơ lên, đuôi lông mày khóe mắt lộ vẻ ấm áp sủng nịnh không hợp cảnh mùa đông.
"Vật nhỏ, một chút quy củ cũng không có. Dưới ban ngày liền dám yêu thương nhung nhớ trẫm như vậy, hả?" Hắn một phen đón được nữ tử nhào vào ngực hắn, giống như khóa cả người nàng vào trong lòng mình, ôm gắt gao, cả trong giọng nói đều mang theo ý cười.
Lý Đức Thông nhìn xem mà thở dài, rõ ràng trong lòng ngài rất vui vẻ, sao phải nói mát mà vẫn dùng giọng điệu ôn nhu như vậy để nói, tiểu cô nãi nãi có thể sửa mới có quỷ.