Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Cũng không chờ Quân Mặc Ảnh mở miệng, Hi phi liền hừ nhẹ: “Nhị gia nói lời này không đúng rồi, mới vừa rồi rõ ràng là tam đệ tự nói không đói bụng không ăn, sao hiện tại liền bị đói? Huống chi, đệ ấy có tay có chân, nếu bị đói nên tự mình xuống dưới ăn, còn muốn gia tự mình đưa đồ ăn đi hay sao?"
Quân Hàn Tiêu ngượng ngùng sờ cái mũi, không nói nữa.
Dù sao hắn nói cũng không phải nói cho Hi phi nghe, hoàng huynh cũng sẽ không bởi vì Hi phi mà thay đổi mục đích ban đầu. Hơn nữa, hoàng huynh đối xử rất tốt với tiểu cô nãi nãi, làm sao bỏ người ta bị đói được? Đừng nói là đưa cơm, muốn hoàng huynh tự mình bón thì như thế nào?
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhìn Hi phi một cái, trên mặt biểu lộ một chút đồng tình: "Ai, có phúc nhường này, sợ là đời này đều không tới phiên ngươi, cho nên ngươi không thể lý giải cũng chỉ có thể chịu.
"Lý Đức Thông."
Quân Mặc Ảnh nặng nề hô một tiếng, Lý Đức Thông lập tức ngẩng đầu lên, rất nhanh đi đến bên người hắn, cung kính nói: “Gia có gì phân phó?"
"Đến tiệm may mua mấy bộ nam trang, hơi nhỏ một chút." Quân Mặc Ảnh không nặng không nhẹ hạ chiếc đũa, cuối cùng, lại bổ sung một câu: “Đưa đến phòng ta."
Vừa dứt lời, hắn liền đứng dậy, không lưu lại cho mọi người nửa ánh mắt, càng miễn bàn là nói cái gì.
Tuy rằng hắn không nói sao lại "Nhỏ một chút", nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, đương nhiên là cho Phượng tiệp dư! Xem ra muốn cho tiểu cô nãi nãi mặc quần áo của Đoan vương, đế vương rất không vui!
Hi phi có võ công, phía sau liền hiện ra, lúc nam nhân đi đến cầu thang, chiếc đũa trong tay nàng liền "Ba" một tiếng bị bẻ gẫy, môi bị cắn chặt.
Lúc Quân Mặc Ảnh đến cửa phòng, cười cười, thầm nghĩ quả nhiên Lý Đức Thông là người hợp ý, sắp xếp phòng hắn ở cách vách phòng vật nhỏ.
Nhưng khi hắn liếc nhìn cửa bên kia, tầm mắt không trở lại.
Cũng không biết vật nhỏ đang làm cái gì bên trong, có đói bụng không, còn tức giận hay không.
Thật sự là yêu vật nhỏ cáu kỉnh này, nếu bỏ mặc nàng như vậy, vạn nhất bị đói, không phải chính mình đau lòng sao?
Quân Mặc Ảnh thở dài một hơi, lại xoay người đi xuống lầu.
Lúc sau Lý Đức Thông đưa nam trang đã mua đến phòng Quân Mặc Ảnh, hắn biết, đây chính là cơ hội tốt cho Hoàng Thượng và Phượng tiệp dư làm lành.
Vốn đang nghĩ có nên thuận tiện chuẩn bị chút thức ăn hay không, dù sao vị kia rất để ý đồ ăn, nên chuẩn bị một chút để dỗ dành, cũng không nghĩ gõ nửa ngày không có người mở cửa.
Lý Đức Thông có chút kinh ngạc, đang định đến hỏi Đoan vương hoặc là Ảnh thị vệ, chợt nghe thấy có tiếng nói truyền đến từ phía sau: “Mở cửa."
Lý Đức Thông run lên, quay đầu liền nhìn thấy đế vương bưng mâm thức ăn đứng phía sau hắn, vì thế đầu lại run lên.
"Hoàng... Gia, ngài, ngài... Này, đây là..."
Lý Đức Thông nói năng lộn xộn nửa ngày, cuối cùng cái gì cũng không nói ra. Ảo não lập tức ôm quần áo mở cửa, chạy nhanh đặt quần áo trên bàn, bước nhanh đến bưng mâm cho đế vương, ở một bên nói: “Nếu gia có chuyện gì, trực tiếp phân phó nô tài là được rồi, này, này..."
"Không phải ngươi đi ra ngoài mua này nọ sao?"
Quân Mặc Ảnh không để lời Lý Đức Thông nói ở trong lòng, dù sao chỉ là bưng một ít thức ăn thôi, người khác làm được, tại sao hắn lại không làm được? Nếu chờ Lý Đức Thông trở về, vật nhỏ đã đói bụng lắm.
Lý Đức Thông nghĩ lại, cũng biết ý tứ của đế vương, vội vàng gật đầu: “Vâng, gia nói phải. Nô tài đã mua nam trang rồi, gia nhìn xem, có phải nên thừa dịp canh giờ còn sớm, đưa cho tam thiếu gia không?" Nếu không tiểu cô nãi nãi bị đói bụng, lại cần dỗ thêm nửa ngày nữa.
"Đi ra phía trước, trẫm bảo ngươi cầm bánh hoa mai có mang theo không?"
"Dạ, đều mang theo." Lý Đức Thông hiểu ý đáp.
Kỳ thật lúc trước khi ra khỏi cung Hoàng Thượng dặn hắn mang bánh hoa mai theo khiến hắn hoảng sợ, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua Hoàng Thượng đặc biệt thích ăn bánh ngọt, càng đừng nói là ra cung còn nhớ thương! Nhưng sau đó liền suy nghĩ cẩn thận, sao Hoàng Thượng muốn ăn, rõ ràng là chuẩn bị cho Phượng tiệp dư.
Ai, Hoàng Thượng đối xử với Phượng tiệp dư rất tốt. Cố tình tiểu cô nãi nãi còn không tự biết, vì ít việc nhỏ liền giận dỗi Hoàng Thượng.
May mà Hoàng Thượng không trách tội, còn không kiêng nể gì sủng ái, thật là mệnh tốt!
"Nô tài đi lấy một ít đến."
Ăn, mặc, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, Lý Đức Thông lấy bánh hoa mai cũng đưa tới, Quân Mặc Ảnh lại có chút khẩn trương. Khi hắn ý thức được mình có cảm giác này, lắp bắp kinh hãi. Đã từng gặp bao nhiêu gian nan hiểm trở, hắn cũng chưa từng khẩn trương lùi bước, nay chỉ vì việc này mà khẩn trương?
Ở phòng cách vách, Phượng Thiển sờ bụng mình không biết lần thứ mấy phát ra tiếng "Cô lỗ", cảm thấy ảo não.
Sao nàng lại vì dỗi người nào đó mà không ăn cơm?
Hiện tại đói là bụng nàng đó!
Người ta tình chàng ý thiếp, ăn uống no đủ, dựa vào cái gì nàng trốn ở trong phòng bụng đói kêu vang, tội nghiệp?
"Hừ, cô nãi nãi liền không cho các ngươi được như ý!"
Phượng Thiển tức giận đi xuống giường, sờ bạc trong lòng, tuy khóe miệng cười nhưng trong không cười.
Hừ, may mắn nàng thông minh, biết không dựa vào nhóm người này được, cho nên tự mình cầm bạc theo, nếu không sẽ đói chết tại đây?
Mới vừa đi hai bước, còn chưa tới cửa, "Chi nha" một tiếng, cửa phòng đã bị người đẩy vào từ bên ngoài.
Chính xác ra, giống như là... Đá văng vào?
Phượng Thiển kinh ngạc, nhìn nam nhân một tay bưng đồ ăn, một tay cầm quần áo, lông mi nhảy lên, cằm cũng sắp rớt.
Dáng vẻ như vậy, làm sao là hoàng đế?
"Sao ngươi không gõ cửa!" Phản ứng lại, Phượng Thiển nhảy dựng về phía sau, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.
Trong lòng Quân Mặc Ảnh tê rần, ngày xưa ở trong cung nhìn thấy mình, không phải lúc nào vật nhỏ cũng cười hì hì sao? Liền ngay cả lúc ngủ mơ màng, cũng có thể mơr miệng nói một tiếng "Ngươi đã trở lại" với hắn, nay lại lộ ra biểu tình bất hòa xa lạ này với hắn.
"Không có tay."
Hắn một bên nói, một bên đi vào trong phòng. Tùy tay đặt thức ăn lên bàn, quần áo vắt trên bình phong, sau đó đi nhanh đến chỗ Phượng Thiển.
Phượng Thiển khẩn trương, không tự chủ được nuốt nước miếng: “Ngươi tới để làm gì?"
Quân Mặc Ảnh nhíu mày lại, cười như khôn cười hỏi lại: “Thiển Thiển cảm thấy sao?"
Dựa vào!
Cô nãi nãi cũng không phải con giun trong bụng ngươi, nào biết ngươi nghĩ như thế nào?
Quân Hàn Tiêu ngượng ngùng sờ cái mũi, không nói nữa.
Dù sao hắn nói cũng không phải nói cho Hi phi nghe, hoàng huynh cũng sẽ không bởi vì Hi phi mà thay đổi mục đích ban đầu. Hơn nữa, hoàng huynh đối xử rất tốt với tiểu cô nãi nãi, làm sao bỏ người ta bị đói được? Đừng nói là đưa cơm, muốn hoàng huynh tự mình bón thì như thế nào?
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhìn Hi phi một cái, trên mặt biểu lộ một chút đồng tình: "Ai, có phúc nhường này, sợ là đời này đều không tới phiên ngươi, cho nên ngươi không thể lý giải cũng chỉ có thể chịu.
"Lý Đức Thông."
Quân Mặc Ảnh nặng nề hô một tiếng, Lý Đức Thông lập tức ngẩng đầu lên, rất nhanh đi đến bên người hắn, cung kính nói: “Gia có gì phân phó?"
"Đến tiệm may mua mấy bộ nam trang, hơi nhỏ một chút." Quân Mặc Ảnh không nặng không nhẹ hạ chiếc đũa, cuối cùng, lại bổ sung một câu: “Đưa đến phòng ta."
Vừa dứt lời, hắn liền đứng dậy, không lưu lại cho mọi người nửa ánh mắt, càng miễn bàn là nói cái gì.
Tuy rằng hắn không nói sao lại "Nhỏ một chút", nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, đương nhiên là cho Phượng tiệp dư! Xem ra muốn cho tiểu cô nãi nãi mặc quần áo của Đoan vương, đế vương rất không vui!
Hi phi có võ công, phía sau liền hiện ra, lúc nam nhân đi đến cầu thang, chiếc đũa trong tay nàng liền "Ba" một tiếng bị bẻ gẫy, môi bị cắn chặt.
Lúc Quân Mặc Ảnh đến cửa phòng, cười cười, thầm nghĩ quả nhiên Lý Đức Thông là người hợp ý, sắp xếp phòng hắn ở cách vách phòng vật nhỏ.
Nhưng khi hắn liếc nhìn cửa bên kia, tầm mắt không trở lại.
Cũng không biết vật nhỏ đang làm cái gì bên trong, có đói bụng không, còn tức giận hay không.
Thật sự là yêu vật nhỏ cáu kỉnh này, nếu bỏ mặc nàng như vậy, vạn nhất bị đói, không phải chính mình đau lòng sao?
Quân Mặc Ảnh thở dài một hơi, lại xoay người đi xuống lầu.
Lúc sau Lý Đức Thông đưa nam trang đã mua đến phòng Quân Mặc Ảnh, hắn biết, đây chính là cơ hội tốt cho Hoàng Thượng và Phượng tiệp dư làm lành.
Vốn đang nghĩ có nên thuận tiện chuẩn bị chút thức ăn hay không, dù sao vị kia rất để ý đồ ăn, nên chuẩn bị một chút để dỗ dành, cũng không nghĩ gõ nửa ngày không có người mở cửa.
Lý Đức Thông có chút kinh ngạc, đang định đến hỏi Đoan vương hoặc là Ảnh thị vệ, chợt nghe thấy có tiếng nói truyền đến từ phía sau: “Mở cửa."
Lý Đức Thông run lên, quay đầu liền nhìn thấy đế vương bưng mâm thức ăn đứng phía sau hắn, vì thế đầu lại run lên.
"Hoàng... Gia, ngài, ngài... Này, đây là..."
Lý Đức Thông nói năng lộn xộn nửa ngày, cuối cùng cái gì cũng không nói ra. Ảo não lập tức ôm quần áo mở cửa, chạy nhanh đặt quần áo trên bàn, bước nhanh đến bưng mâm cho đế vương, ở một bên nói: “Nếu gia có chuyện gì, trực tiếp phân phó nô tài là được rồi, này, này..."
"Không phải ngươi đi ra ngoài mua này nọ sao?"
Quân Mặc Ảnh không để lời Lý Đức Thông nói ở trong lòng, dù sao chỉ là bưng một ít thức ăn thôi, người khác làm được, tại sao hắn lại không làm được? Nếu chờ Lý Đức Thông trở về, vật nhỏ đã đói bụng lắm.
Lý Đức Thông nghĩ lại, cũng biết ý tứ của đế vương, vội vàng gật đầu: “Vâng, gia nói phải. Nô tài đã mua nam trang rồi, gia nhìn xem, có phải nên thừa dịp canh giờ còn sớm, đưa cho tam thiếu gia không?" Nếu không tiểu cô nãi nãi bị đói bụng, lại cần dỗ thêm nửa ngày nữa.
"Đi ra phía trước, trẫm bảo ngươi cầm bánh hoa mai có mang theo không?"
"Dạ, đều mang theo." Lý Đức Thông hiểu ý đáp.
Kỳ thật lúc trước khi ra khỏi cung Hoàng Thượng dặn hắn mang bánh hoa mai theo khiến hắn hoảng sợ, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua Hoàng Thượng đặc biệt thích ăn bánh ngọt, càng đừng nói là ra cung còn nhớ thương! Nhưng sau đó liền suy nghĩ cẩn thận, sao Hoàng Thượng muốn ăn, rõ ràng là chuẩn bị cho Phượng tiệp dư.
Ai, Hoàng Thượng đối xử với Phượng tiệp dư rất tốt. Cố tình tiểu cô nãi nãi còn không tự biết, vì ít việc nhỏ liền giận dỗi Hoàng Thượng.
May mà Hoàng Thượng không trách tội, còn không kiêng nể gì sủng ái, thật là mệnh tốt!
"Nô tài đi lấy một ít đến."
Ăn, mặc, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, Lý Đức Thông lấy bánh hoa mai cũng đưa tới, Quân Mặc Ảnh lại có chút khẩn trương. Khi hắn ý thức được mình có cảm giác này, lắp bắp kinh hãi. Đã từng gặp bao nhiêu gian nan hiểm trở, hắn cũng chưa từng khẩn trương lùi bước, nay chỉ vì việc này mà khẩn trương?
Ở phòng cách vách, Phượng Thiển sờ bụng mình không biết lần thứ mấy phát ra tiếng "Cô lỗ", cảm thấy ảo não.
Sao nàng lại vì dỗi người nào đó mà không ăn cơm?
Hiện tại đói là bụng nàng đó!
Người ta tình chàng ý thiếp, ăn uống no đủ, dựa vào cái gì nàng trốn ở trong phòng bụng đói kêu vang, tội nghiệp?
"Hừ, cô nãi nãi liền không cho các ngươi được như ý!"
Phượng Thiển tức giận đi xuống giường, sờ bạc trong lòng, tuy khóe miệng cười nhưng trong không cười.
Hừ, may mắn nàng thông minh, biết không dựa vào nhóm người này được, cho nên tự mình cầm bạc theo, nếu không sẽ đói chết tại đây?
Mới vừa đi hai bước, còn chưa tới cửa, "Chi nha" một tiếng, cửa phòng đã bị người đẩy vào từ bên ngoài.
Chính xác ra, giống như là... Đá văng vào?
Phượng Thiển kinh ngạc, nhìn nam nhân một tay bưng đồ ăn, một tay cầm quần áo, lông mi nhảy lên, cằm cũng sắp rớt.
Dáng vẻ như vậy, làm sao là hoàng đế?
"Sao ngươi không gõ cửa!" Phản ứng lại, Phượng Thiển nhảy dựng về phía sau, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.
Trong lòng Quân Mặc Ảnh tê rần, ngày xưa ở trong cung nhìn thấy mình, không phải lúc nào vật nhỏ cũng cười hì hì sao? Liền ngay cả lúc ngủ mơ màng, cũng có thể mơr miệng nói một tiếng "Ngươi đã trở lại" với hắn, nay lại lộ ra biểu tình bất hòa xa lạ này với hắn.
"Không có tay."
Hắn một bên nói, một bên đi vào trong phòng. Tùy tay đặt thức ăn lên bàn, quần áo vắt trên bình phong, sau đó đi nhanh đến chỗ Phượng Thiển.
Phượng Thiển khẩn trương, không tự chủ được nuốt nước miếng: “Ngươi tới để làm gì?"
Quân Mặc Ảnh nhíu mày lại, cười như khôn cười hỏi lại: “Thiển Thiển cảm thấy sao?"
Dựa vào!
Cô nãi nãi cũng không phải con giun trong bụng ngươi, nào biết ngươi nghĩ như thế nào?