Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-346
Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi - CHƯƠNG 347: NGƯỜI NÀO PHÁI NGƯƠI TỚI?
Lời Triệu Sương Nhi nói cuối cùng chưa kịp ra khỏi miệng, bởi vì đế vương vốn không cho nàng cơ hội.
Sai người mang Úc Phương Hoa đi Thái y viện chẩn bệnh, liền để toàn bộ tú nữ hôm nay tham gia tuyển tú về nhà chờ tin tức.
Mọi người biết, ý tứ của chờ tin tức cũng không phải nói họ còn có cơ hội, mà là những cô nương được ban hôn về chờ tin tức, về phần còn dư lại… khỏi phải nói là vào cung, ngay cả vương gia hầu gia họ cũng không gả được.
Chẳng ai nghĩ tới năm nay tuyển cử sẽ xảy ra tình huống như thế, không khỏi thất vọng lớn.
Có vài người tuổi khá lớn, đã không còn cơ hội tham tuyển lần sau; có lẽ có vài người lần tới còn có thể trở lại, ai có thể nói rõ, lần kế có thể cùng giống như giờ hay không, đế vương ai cũng không rõ?
Ai.
Quân Mặc Ảnh không nhìn sắc mặt mọi người hoặc ưu sầu, hoặc mất mác, lôi kéo Phượng Thiển đi một đoạn, cũng không biết là sợ nàng đi nhiều thân thể khó chịu, hay là chê nàng đi quá chậm, trực tiếp bế nàng lên.
Dù sao Phượng Thiển cảm thấy là vế sau.
Nhìn khuôn mặt nôn nóng này xem…..
Quả nhiên, vừa đưa nàng về cung Phượng Ương, còn chưa kịp nói hai câu, Quân Mặc Ảnh đã muốn đi.
"Hiện tại trẫm có chút việc phải xử lý, rất nhanh sẽ trở lại. Nàng tốt nhất nghỉ ngơi, hôm nay đã đi nhiều, đừng chạy loạn nữa, đi lên giường nằm một lát, biết không?"
Phượng Thiển cười cười: "Ừ."
Lúc nam nhân sắp xoay người, nàng đột nhiên vươn tay bắt tay áo bào của hắn, dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của nam nhân, bổ sung thêm một câu: "Ta chờ ngươi trở lại."
Trong lòng Quân Mặc Ảnh mềm mại hơn, sờ đầu của nàng: "Ngoan, trẫm rất nhanh trở lại."
Đưa mắt nhìn nam nhân rời đi, Phượng Thiển không theo hắn nói đi lên giường nằm một lát, thậm chí không có ở trong nội điện.
Đi ra cửa, ánh mặt trời có chút chói mắt.
Phượng Thiển giơ tay lên che m mặt, đi tới gian nhà kho tầm thường.
Đông Dương từng nói, trừ tẩm điện, đồ trang sức của nàng, ngoại trừ đồ từ cung Dao Hoa dọn tới, tất cả chồng chất tại trong nhà kho.
******
Lúc Quân Mặc Ảnh đến Thái y viện, vừa đúng lúc thái y mới chữa trị cho Úc Phương Hoa xong, nói là ăn cái gì không tốt, cho nên mới đột nhiên cảm thấy khó chịu, ngất xỉu hôn mê.
Mới đầu Lý Đức Thông còn tưởng rằng cô nương này giả bộ, không ngờ, vào lúc này thật đúng là tra ra bệnh.
Chỉ là ăn đồ không tốt, loại chuyện này ai nói phải chính xác đây?
Có lẽ vẫn thật sự là cố ý, trước khi vào cung liền chuẩn bị tốt.
Có rất nhiều người, muốn vào cung đến điên rồi.
Cho nên khi hắn nhìn thấy đế vương đến, rõ ràng kinh hãi.
Vốn tưởng rằng đế vương cũng chỉ là "Một cái nhấc tay" sai người ta chẩn bệnh, nhưng hôm nay lại tự mình tiến đến, vậy đã nói rõ chuyện này tuyệt không đơn giản mới đúng.
Cái này cái này cái này….. Sẽ không thật nhìn trúng chứ?
Nhớ ngày đó, tiểu chủ tử cung Phượng Ương cung cũng không phải là không giải thích được xuất hiện như vậy sao?
Thái y vừa đúng đi xuống sắc thuốc, Quân Mặc Ảnh liền quay đầu lại nhìn Lý Đức Thông đang kinh ngạc một cái, khoát tay áo, ý bảo hắn đi ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, trong phòng liền chỉ còn lại hai người.
Trong chốc lát tĩnh lặng, còn là Úc Phương Hoa mở miệng trước, nhỏ giọng nói: "Dân nữ đa tạ hoàng thượng…..."
"Người nào phái ngươi tới?"
Giọng nói nhạt nhẽo không mang theo một tia háo hức vang lên.
Vô ý hắn mở miệng chính là một câu nói như vậy, Úc Phương Hoa ngây ngẩn cả người, ngước mắt kinh ngạc mà nhìn hắn.
"Hoàng thượng, dân nữ không rõ ý của ngài."
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Lời Triệu Sương Nhi nói cuối cùng chưa kịp ra khỏi miệng, bởi vì đế vương vốn không cho nàng cơ hội.
Sai người mang Úc Phương Hoa đi Thái y viện chẩn bệnh, liền để toàn bộ tú nữ hôm nay tham gia tuyển tú về nhà chờ tin tức.
Mọi người biết, ý tứ của chờ tin tức cũng không phải nói họ còn có cơ hội, mà là những cô nương được ban hôn về chờ tin tức, về phần còn dư lại… khỏi phải nói là vào cung, ngay cả vương gia hầu gia họ cũng không gả được.
Chẳng ai nghĩ tới năm nay tuyển cử sẽ xảy ra tình huống như thế, không khỏi thất vọng lớn.
Có vài người tuổi khá lớn, đã không còn cơ hội tham tuyển lần sau; có lẽ có vài người lần tới còn có thể trở lại, ai có thể nói rõ, lần kế có thể cùng giống như giờ hay không, đế vương ai cũng không rõ?
Ai.
Quân Mặc Ảnh không nhìn sắc mặt mọi người hoặc ưu sầu, hoặc mất mác, lôi kéo Phượng Thiển đi một đoạn, cũng không biết là sợ nàng đi nhiều thân thể khó chịu, hay là chê nàng đi quá chậm, trực tiếp bế nàng lên.
Dù sao Phượng Thiển cảm thấy là vế sau.
Nhìn khuôn mặt nôn nóng này xem…..
Quả nhiên, vừa đưa nàng về cung Phượng Ương, còn chưa kịp nói hai câu, Quân Mặc Ảnh đã muốn đi.
"Hiện tại trẫm có chút việc phải xử lý, rất nhanh sẽ trở lại. Nàng tốt nhất nghỉ ngơi, hôm nay đã đi nhiều, đừng chạy loạn nữa, đi lên giường nằm một lát, biết không?"
Phượng Thiển cười cười: "Ừ."
Lúc nam nhân sắp xoay người, nàng đột nhiên vươn tay bắt tay áo bào của hắn, dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của nam nhân, bổ sung thêm một câu: "Ta chờ ngươi trở lại."
Trong lòng Quân Mặc Ảnh mềm mại hơn, sờ đầu của nàng: "Ngoan, trẫm rất nhanh trở lại."
Đưa mắt nhìn nam nhân rời đi, Phượng Thiển không theo hắn nói đi lên giường nằm một lát, thậm chí không có ở trong nội điện.
Đi ra cửa, ánh mặt trời có chút chói mắt.
Phượng Thiển giơ tay lên che m mặt, đi tới gian nhà kho tầm thường.
Đông Dương từng nói, trừ tẩm điện, đồ trang sức của nàng, ngoại trừ đồ từ cung Dao Hoa dọn tới, tất cả chồng chất tại trong nhà kho.
******
Lúc Quân Mặc Ảnh đến Thái y viện, vừa đúng lúc thái y mới chữa trị cho Úc Phương Hoa xong, nói là ăn cái gì không tốt, cho nên mới đột nhiên cảm thấy khó chịu, ngất xỉu hôn mê.
Mới đầu Lý Đức Thông còn tưởng rằng cô nương này giả bộ, không ngờ, vào lúc này thật đúng là tra ra bệnh.
Chỉ là ăn đồ không tốt, loại chuyện này ai nói phải chính xác đây?
Có lẽ vẫn thật sự là cố ý, trước khi vào cung liền chuẩn bị tốt.
Có rất nhiều người, muốn vào cung đến điên rồi.
Cho nên khi hắn nhìn thấy đế vương đến, rõ ràng kinh hãi.
Vốn tưởng rằng đế vương cũng chỉ là "Một cái nhấc tay" sai người ta chẩn bệnh, nhưng hôm nay lại tự mình tiến đến, vậy đã nói rõ chuyện này tuyệt không đơn giản mới đúng.
Cái này cái này cái này….. Sẽ không thật nhìn trúng chứ?
Nhớ ngày đó, tiểu chủ tử cung Phượng Ương cung cũng không phải là không giải thích được xuất hiện như vậy sao?
Thái y vừa đúng đi xuống sắc thuốc, Quân Mặc Ảnh liền quay đầu lại nhìn Lý Đức Thông đang kinh ngạc một cái, khoát tay áo, ý bảo hắn đi ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, trong phòng liền chỉ còn lại hai người.
Trong chốc lát tĩnh lặng, còn là Úc Phương Hoa mở miệng trước, nhỏ giọng nói: "Dân nữ đa tạ hoàng thượng…..."
"Người nào phái ngươi tới?"
Giọng nói nhạt nhẽo không mang theo một tia háo hức vang lên.
Vô ý hắn mở miệng chính là một câu nói như vậy, Úc Phương Hoa ngây ngẩn cả người, ngước mắt kinh ngạc mà nhìn hắn.
"Hoàng thượng, dân nữ không rõ ý của ngài."
Đọc nhanh tại Vietwriter.com