-
Chương 36: Một chút động lòng
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Sở Minh Khiêm, Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng chỉ vào thức ăn trên bàn: “Nàng ta cho ta đồ ăn ôi thiu, lại còn ra tay đánh Phượng Nhi, nàng ta đáng bị như vậy!”
“Vương gia, chàng đừng nghe tỷ ấy nói bậy, ta sợ tỷ ấy đói bụng, nên có lòng tốt căn dặn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho tỷ ấy, vậy mà tỷ ấy lại vu oan cho ta là đánh Phượng Nhi...” Sau khi Nam Cung Nhu nói xong, liền chạy đến bên Sở Minh Khiêm khóc lóc đau khổ trong vòng tay hẳn.
“Nhu Nhi, nàng đừng sợ, có bản vương ở đây.” Sở Minh Khiêm vừa nói vừa lấy hạt cơm trên mặt Nam Cung Nhu xuống.
Sau khi lấy hạt cơm xuống, hắn nhìn Vân Cẩm Nguyệt bằng ánh mắt căm ghét, nói với Trương ma ma: “Người đâu, nhốt Vương Phi vào trong, bản vương sẽ đích thân trừng trị sau!”
“Vâng, thưa Vương Gia!” Trương ma ma trả lời xong liền vội vàng căn dặn nha hoàn bên cạnh dọn hết đồ ăn ôi thiu ra ngoài, có vài nha đầu vô cùng lanh lợi nhanh chóng lấy đồ ăn ra ngoài ném đi, kịp thời tiêu hủy chứng cứ.
Khi Nam Cung Nhu nhìn thấy điều này, nàng ta thở phào nhẹ nhõm, đồng thời siết chặt vòng tay của Sở Minh Khiêm, khóc lóc thảm thiết đến kiệt sức.
Nhìn thấy có người sắp nhốt mình lại, Vân Cẩm Nguyệt liền tức giận nói với Sở Minh Khiêm: “Sở Minh Khiêm, ngươi có mắt không vậy? Tim của ngươi có phải đặt nhầm chỗ rồi không? Rõ ràng là ả đã cho ta ăn cơm ôi thiu, ngươi không nhìn thấy sao? Sao ngươi cứ mãi bảo vệ ả ta thế?”
“Tỷ tỷ, nếu tỷ không muốn nhận lòng tốt của muội thì thôi vậy, nhưng tại sao tỷ lại hãm hại muội, tỷ thật quá đáng!” Nam Cung Nhu nói xong lại ngã vào vòng tay ấm áp mạnh mẽ của Sở Minh Khiêm.
Sở Minh Khiêm nhìn về phía Vân Cẩm Nguyệt bằng ánh mắt sắc như dao găm: “Chết đến nơi rồi mà còn ngoan cố, Trương ma ma, nếu như Vương Phi đã không thích ăn cơm như vậy thì đừng cho ăn nữa, đừng nói là cơm, một giọt nước cũng không được cho uống!”
Nói xong, hắn ôm Nam Cung Nhu lên và đưa nàng ta về lại Vũ Nhu Các.
Vừa về tới Vũ Nhu Các, Nam Cung Nhu liền ôm mặt khó chịu nức nở: "Vương gia, thiếp xin lỗi, thiếp chỉ muốn sống chung hòa bình với tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ hận thiếp như vậy, về sau ở trong phủ thiếp phải sống như thế nào đây.”
"Bản vương đã nói, hiện tại nàng là chủ mẫu của vương phủ, tất cả công việc của vương phủ đều do nàng định đoạt, nàng không cần ở chung với nàng ta, chỉ cần làm tốt chủ mẫu của nàng là được." Nhu Nhi của hắn, căn bản không cần lấy lòng Vân Cẩm Nguyệt.
Muốn lấy lòng, cũng là Vân Cẩm Nguyệt đến lấy lòng.
“Cám ơn vương gia, người đối với thiếp thật tốt. "Nam Cung Nhu hai mắt đẫm lệ nhìn Sở Minh Khiêm, trong mắt tràn đầy tình ý nồng đậm.
Vân Cẩm Nguyệt cười nhạo nàng ta không thể viên phòng cùng Vương gia, đêm nay nàng ta nhất định phải giữ Vương gia ở lại trong phòng mình, nhất định phải khiến cho Vân Cẩm Nguyệt tức chết.
Nàng nhìn Sở Minh Khiêm ôn nhu như nước: "Vương gia, đêm nay người ở chỗ thiếp nghỉ ngơi được không?”
Sở Minh Khiêm suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được...”
“Thật không? Vậy thì tốt quá rồi, thiếp đi tắm trước đây, chờ thiếp nhé.” Nói xong, Nam Cung Nhu chạy vào phòng tắm một cách quyến rũ.
Lúc nàng ta rời đi, Sở Minh Khiêm đưa tay lên, nhìn hạt cơm trong lòng bàn tay, trong lòng bỗng nhiên chùng xuống. Ngay từ đầu hắn đã nhìn thấy cơm rất ít lại còn ôi thiu, đồng thời ngửi thấy thức ăn cũng có mùi hôi thối.
Nếu như mới nấu từ phòng bếp, thì chắc chắn sẽ không thế này.
Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của Nam Cung Nhu, đầu ngón tay run lên, hắn không muốn tin Nhu Nhi không giống trong tưởng tượng của hắn.
Dù là vậy, hắn cũng không cảm thấy có lỗi với Vân Cẩm Nguyệt, nữ nhân này đáng bị như vậy.
Một lúc lâu sau, Nam Cung Nhu đã tắm và súc miệng sạch sẽ, nàng ta khoác lên người một mảnh lụa mỏng, tiến về phía của Sở Minh Khiêm.
“Khiêm, thiếp đã tắm xong rồi.” Giọng Nam Cung Nhu quyến rũ dịu dàng, đồng thời còn nháy mắt với Sở Minh Khiêm, ngầm ra hiệu bằng đôi mắt đầy dục vọng.
“Vương gia, chàng đừng nghe tỷ ấy nói bậy, ta sợ tỷ ấy đói bụng, nên có lòng tốt căn dặn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho tỷ ấy, vậy mà tỷ ấy lại vu oan cho ta là đánh Phượng Nhi...” Sau khi Nam Cung Nhu nói xong, liền chạy đến bên Sở Minh Khiêm khóc lóc đau khổ trong vòng tay hẳn.
“Nhu Nhi, nàng đừng sợ, có bản vương ở đây.” Sở Minh Khiêm vừa nói vừa lấy hạt cơm trên mặt Nam Cung Nhu xuống.
Sau khi lấy hạt cơm xuống, hắn nhìn Vân Cẩm Nguyệt bằng ánh mắt căm ghét, nói với Trương ma ma: “Người đâu, nhốt Vương Phi vào trong, bản vương sẽ đích thân trừng trị sau!”
“Vâng, thưa Vương Gia!” Trương ma ma trả lời xong liền vội vàng căn dặn nha hoàn bên cạnh dọn hết đồ ăn ôi thiu ra ngoài, có vài nha đầu vô cùng lanh lợi nhanh chóng lấy đồ ăn ra ngoài ném đi, kịp thời tiêu hủy chứng cứ.
Khi Nam Cung Nhu nhìn thấy điều này, nàng ta thở phào nhẹ nhõm, đồng thời siết chặt vòng tay của Sở Minh Khiêm, khóc lóc thảm thiết đến kiệt sức.
Nhìn thấy có người sắp nhốt mình lại, Vân Cẩm Nguyệt liền tức giận nói với Sở Minh Khiêm: “Sở Minh Khiêm, ngươi có mắt không vậy? Tim của ngươi có phải đặt nhầm chỗ rồi không? Rõ ràng là ả đã cho ta ăn cơm ôi thiu, ngươi không nhìn thấy sao? Sao ngươi cứ mãi bảo vệ ả ta thế?”
“Tỷ tỷ, nếu tỷ không muốn nhận lòng tốt của muội thì thôi vậy, nhưng tại sao tỷ lại hãm hại muội, tỷ thật quá đáng!” Nam Cung Nhu nói xong lại ngã vào vòng tay ấm áp mạnh mẽ của Sở Minh Khiêm.
Sở Minh Khiêm nhìn về phía Vân Cẩm Nguyệt bằng ánh mắt sắc như dao găm: “Chết đến nơi rồi mà còn ngoan cố, Trương ma ma, nếu như Vương Phi đã không thích ăn cơm như vậy thì đừng cho ăn nữa, đừng nói là cơm, một giọt nước cũng không được cho uống!”
Nói xong, hắn ôm Nam Cung Nhu lên và đưa nàng ta về lại Vũ Nhu Các.
Vừa về tới Vũ Nhu Các, Nam Cung Nhu liền ôm mặt khó chịu nức nở: "Vương gia, thiếp xin lỗi, thiếp chỉ muốn sống chung hòa bình với tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ hận thiếp như vậy, về sau ở trong phủ thiếp phải sống như thế nào đây.”
"Bản vương đã nói, hiện tại nàng là chủ mẫu của vương phủ, tất cả công việc của vương phủ đều do nàng định đoạt, nàng không cần ở chung với nàng ta, chỉ cần làm tốt chủ mẫu của nàng là được." Nhu Nhi của hắn, căn bản không cần lấy lòng Vân Cẩm Nguyệt.
Muốn lấy lòng, cũng là Vân Cẩm Nguyệt đến lấy lòng.
“Cám ơn vương gia, người đối với thiếp thật tốt. "Nam Cung Nhu hai mắt đẫm lệ nhìn Sở Minh Khiêm, trong mắt tràn đầy tình ý nồng đậm.
Vân Cẩm Nguyệt cười nhạo nàng ta không thể viên phòng cùng Vương gia, đêm nay nàng ta nhất định phải giữ Vương gia ở lại trong phòng mình, nhất định phải khiến cho Vân Cẩm Nguyệt tức chết.
Nàng nhìn Sở Minh Khiêm ôn nhu như nước: "Vương gia, đêm nay người ở chỗ thiếp nghỉ ngơi được không?”
Sở Minh Khiêm suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được...”
“Thật không? Vậy thì tốt quá rồi, thiếp đi tắm trước đây, chờ thiếp nhé.” Nói xong, Nam Cung Nhu chạy vào phòng tắm một cách quyến rũ.
Lúc nàng ta rời đi, Sở Minh Khiêm đưa tay lên, nhìn hạt cơm trong lòng bàn tay, trong lòng bỗng nhiên chùng xuống. Ngay từ đầu hắn đã nhìn thấy cơm rất ít lại còn ôi thiu, đồng thời ngửi thấy thức ăn cũng có mùi hôi thối.
Nếu như mới nấu từ phòng bếp, thì chắc chắn sẽ không thế này.
Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của Nam Cung Nhu, đầu ngón tay run lên, hắn không muốn tin Nhu Nhi không giống trong tưởng tượng của hắn.
Dù là vậy, hắn cũng không cảm thấy có lỗi với Vân Cẩm Nguyệt, nữ nhân này đáng bị như vậy.
Một lúc lâu sau, Nam Cung Nhu đã tắm và súc miệng sạch sẽ, nàng ta khoác lên người một mảnh lụa mỏng, tiến về phía của Sở Minh Khiêm.
“Khiêm, thiếp đã tắm xong rồi.” Giọng Nam Cung Nhu quyến rũ dịu dàng, đồng thời còn nháy mắt với Sở Minh Khiêm, ngầm ra hiệu bằng đôi mắt đầy dục vọng.