-
Chương 31-35
Chương 31: Vương phi lợi hại quá
Thật ra, hắn ta đã biết đáp án này từ lâu, mấy ngày hôm nay mặc dù hôn mê, nhưng bên cạnh luôn có đại phu thay nhau thì thầm, nói là hắn ta chống đỡ không nổi vài ngày nữa, bảo ca ca chuẩn bị hậu sự cho hắn.
Nhưng theo lời mỹ nhân, hình như hắn ta vẫn còn có thể cứu.
“Ngươi không cần biết đây là ý gì, ngươi chỉ cần tin ta ngươi vẫn còn có thể cứu được, vết thương của ngươi có thể trị khỏi, ngươi nhất định phải kiên cường lên. Bây giờ, ta sẽ gây tê đùi trái cho ngươi, ta sẽ dùng dao để phẫu thuật cho ngươi, lát nữa ngươi thấy được cái gì thì cũng tuyệt đối không được hét lên, hiểu chưa?”
Vốn dĩ Vân Cẩm Nguyệt định làm phẫu thuật gây tê toàn thân cho Mạch Trúc, nhưng mà gây tê toàn thân tương đối phiền phức, muốn gây tê cục bộ phải đặt ống nội khí quản cho bệnh nhân, như thế bệnh nhân mới hít thở được, mà gây tê cục bộ lại không cần phải phiền phức như vậy.
Khuyết điểm của gây tê cục bộ chính là người bệnh có thể nhìn thấy nàng phẫu thuật, có thể sẽ sinh ra tâm lý hoảng sợ, sẽ hét lớn. Nhưng mà, nàng có thể che mắt Mạch Trúc đi, không để hẳn ta nhìn thấy nàng phẫu thuật.
Không ngờ rằng Mạch Trúc chẳng hề sợ hãi, trái lại, hắn ta nói một cách vô cùng có sức lực: “Đại phu, chỉ cần ngươi có thể trị khỏi vết thương của ta thì ta không sợ gì cả, trước đây ta đã từng cùng vương gia lên chiến trường, không có gì là ta chưa từng thấy qua, ngươi yên tâm, ta sẽ không sợ, ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy ngươi lấy mũi tên ra.”
“Tốt lắm, thật đáng khen cho lòng dũng cảm của ngươi.”
Vân Cẩm Nguyệt nói xong bèn đi ra bên cạnh, ý thức của nàng vừa động, lập tức lấy ra một ống tiêm gây tê và kháng sinh Penicillin trong hệ thống điều trị ra, còn cả vài cái dao phẫu thuật, kim khâu, chỉ ruột cá, băng gạc và găng tay dùng một lần.
Chỗ thuốc này đều có trong phòng thí nghiệm của nàng, số lượng cũng nhiều, tạm thời dùng không hết, nàng không cần phải lo.
Nàng chỉ lo sau này thuốc hết hạn, hoặc là không còn nữa thì phải làm sao.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Vân Cẩm Nguyệt tiêm thuốc gây tê vào đùi trái của Mạch Trúc, vài phút sau, nàng đeo găng tay lên, ấn nhẹ lên vết thương của Mạch Trúc rồi hỏi hẳn ta: “Đau không, ngươi có cảm giác gì không?”
“Không đâu, không đau chút nào hết, giống như đùi ta đã mất đi cảm giác vậy, đây là thứ đồ thần kỳ gì thế?” Mạch Trúc tò mò hỏi.
“Đây là thuốc tiêm gây mê, có tác dụng tương tự như Ma Phi Tán, sau khi gây tê xong ngươi sẽ không thấy đau, lúc đó ta có thể lấy mũi tên ra.”
“Cái này tốt hơn Ma Phi Tán nhiều, trước đây ta bị thương, khi họ dùng Ma Phi Tán cho ta, ta thấy đau hơn cái này nhiều.”
"Được rồi, trước tiên để ta xem mũi tên ở đâu." Vân Cẩm Nguyệt dùng tay chạm vào vết thương của Mặc Trúc, ấn nhẹ, phát hiện một vật thể lạ hình tam giác, nàng xác định đây chính là mũi tên.
Vì nàng có thể cảm nhận được nên không cần phải chụp CT, điều này giúp tránh được rất nhiều rắc rối.
Trước đó các đại phu không dám phẫu thuật cho Mặc Trúc, có lẽ là do họ không có thuốc gây mê, sợ cơ thể của Mặc Trúc không chịu nổi đau đớn sẽ xảy ra chuyện gì đó, thứ hai, nếu tự ý lấy mũi tên ra sẽ ảnh hưởng đến các mạch máu gần đó và gây chảy máu ồ ạt. Và có thể sẽ bị nhiễm trùng lần nữa. Hơn nữa, thời xưa không có khái niệm phẫu thuật nên các đại phu chỉ cho Mạch Trúc châm cứu và uống thuốc, làm như vậy chỉ vô ích mà thôi, và tình trạng bệnh sẽ càng nghiêm trọng hơn. .
Rất nhanh, Vân Cẩm Nguyệt khoét sạch toàn bộ thịt thối và mủ đang ứ đọng trên vết thương của Mạch Trúc, sau đó lại mở miệng vết thương của hắn ra, nàng nhìn thấy bên trong có một đầu mũi tên sắt màu đen, đầu mũi tên kia có hình tam giác ngược, hai bên còn có gai nhọn.
Mũi tên như vậy nếu như cố chấp rút ra, các gai nhọn sẽ đâm vào máu thịt, lúc đấy Mạch Trúc sẽ đau đến sống không bằng chết.
May mắn là nàng đã dùng thuốc gây mê, lúc này cô lấy ra một cái nhíp nhỏ, chậm rãi kẹp mũi tên kia ra, đặt lên khay.
Mạch Trúc thấy thế, không khỏi hít một ngụm khí lạnh: "Đại phu, ngươi lợi hại quá.”
Chương 32: Bắt quả tang
Mũi tên này cũng quá dọa người rồi, Mạch Trúc không dám tưởng tượng mấy ngày hôm nay hắn ta làm sao chống đỡ được.
Sau khi rút mũi tên sắt ra, Vân Cẩm Nguyệt kiểm tra lại đùi của Mạch Trúc thêm một lần nữa, sau khi phát hiện không còn vật lạ nào, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nàng đã đưa mắt nhìn qua mũi tên, may thay mũi tên sắt này không bị rỉ, thế nên cho dù Mạch Trúc đã lỡ mất thời gian tiêm phòng uốn ván, hắn ta cũng không sao.
“Được rồi, ta lập tức loại bỏ phần thịt thối rồi khâu lại vết thương cho ngươi, đợi đến lúc khâu xong vết thương sẽ bôi thuốc.”
“Đại phu, con dao mà vừa nãy ngươi dùng, hình như chưa hơ qua lửa để khử trùng…”tuy rằng đối phương là đại mỹ nữ, nhưng Mạch Trúc vẫn đem nghi vấn trong lòng nói ra.
Vân Cẩm Nguyệt bình tĩnh cười: “Yên tâm, đây là dao phẫu thuật dùng một lần, đã tiệt trùng bằng nồi hấp từ lâu rồi, sẽ không bị nhiễm khuẩn đâu”
Nói xong, nàng đặt dao phẫu thuật xuống bàn bên cạnh.
“Ngại quá… Mạch Trúc xấu hổ xoa xoa đầu, hắn ta tự trách mình, sao hắn ta có thể nghi ngờ tiên nữ tốt bụng như vậy chứ.
Xoa đầu xong hắn ta mới phát hiện, bản thân có thể cử động được rồi, liệu có phải là do tiên nữ này quá đỗi quyến rũ nên mới khiến hẳn ta sinh ta phắn ứng hồi quang phắn chiếu hay chăng?
Rất nhanh, Vân Cẩm Nguyệt nhanh chóng khâu lại vết thương cho Mạch Trúc, lại rắc Penicillin lên trên vết thương để sát trùng, cuối cùng dùng băng gạc quấn quanh đùi hắn ta, làm xong tất cả, trán nàng đã đổ đầy mồ hôi.
Nàng lén lút vào đây, đương nhiên không thể để người khác phát hiện ra chuyện trị bệnh cho Mạch Trúc, sau khi làm xong hết mọi thứ, nàng nhanh chóng thu chỗ thuốc vào trong hệ thống, kéo ống quần của Mạch Trúc xuống, dùng quần để che đùi của hắn ta, lại bọc mũi tên sắt kia vào trong vải.
Khi nàng chuẩn bị đưa mũi tên sắt cho Mạch Trúc xem, vừa quay đầu đã phát hiện ra Mạch Trúc đã hôn mê.
Vừa nãy Mạch Trúc mất máu quá nhiều, bây giờ tạm thời hôn mê là chuyện bình thường, nàng tin không quá bao lâu nữa hắn ta sẽ lại tỉnh lại.
Chỉ cần hắn ta vừa tỉnh lại, đút cho hắn ta ăn ít cháo gạo, vết thương của hắn ta có thể từ từ hồi phục.
Dựa vào tính cách của Mạch Trúc, hắn ta nhất định rất muốn xem mũi tên sắt đã làm hại hắn, nghĩ đến đây, Vân Cẩm Nguyệt đặt mũi tên sắt đã bọc kín trong vải xuống bên dưới gối của Mạch Trúc.
Cuối cùng, nàng cầm dao phẫu thuật ở trên bàn lên, dùng vải lau sạch sẽ, chuẩn bị tìm nơi để vứt đi.
Đúng lúc nàng vừa cầm dao phẫu thuật lên, thì bên ngoài ‘rầm’ một tiếng, cánh cửa bị người ta dùng sức đá văng, ngay sau đó một đám người khí thế hùng hổ tiến vào.
Trong đó, dẫn đầu là Mạch Ly, hắn ta vừa xông vào đã nhìn thấy con dao sáng chói trong tay Vân Cẩm Nguyệt, hắn ta nổi giận lôi đình, trong mắt hiện lên vài phần sát ý: “Vương phi, ngươi muốn làm gì đệ đệ của ta?”
Nói xong, hẳn ta sải bước xông lên, dung sức đoạt lấy con dao trong tay Vân Cẩm Nguyệt.
“Ta không làm gì cả, ngươi hiểu lầm rồi”
Vân Cẩm Nguyệt không ngờ được đám người Mạch Ly sẽ xông vào, nàng chưa kịp phản ứng liền sững sờ ở đó.
“Ngươi cầm dao ám sát đệ đệ của ta mà còn dám nói dối? Vương phi, có phải ngươi ghi hận ta sai người dùng roi đánh ngươi, thế nên ngươi mới muốn giết đệ đệ ta để báo thù?”
“Đồ nữ nhân độc ác! Nếu như đệ đệ ta xảy ra chuyện không may, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!” Mạch Ly nói xong, xông thẳng đến trước giường xốc chăn lên, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới thân thể của Mạch Trúc, không phát hiện ra có gì bất thường, lúc này hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta không hề biết, dưới ống quần của Mạch Trúc, đã được quấn băng gạc.
Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm "Tham kiến Ly vương".
Ngay sau đó, một nam nhân mặc áo gấm đen đi vào, ánh mắt lạnh lẽo như bão tố ập đến, đó chính là Sở Minh Khiêm.
Chương 33: Giam lại
Sở Minh Khiêm vừa tới đã thấy được cảnh tượng bên trong. Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn về phía Vân Cẩm Nguyệt. Sau đó hắn đột nhiên đi về phía nàng dùng tay bóp lấy cổ nàng: “Ngay cả người nằm liệt một chỗ mà ngươi cũng không tha. Sao ngươi có thể ác độc đến như vậy?”
Nói xong, hẳn bóp mạnh lấy cổ Vân Cẩm Nguyệt như đang bóp một con gà con.
Vân Cẩm Nguyệt vừa bị bóp cổ vừa bị xách lên. Giờ phút này, nàng bắt đầu cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, toàn thân lạnh ngắt. Trước giờ nàng chưa từng trải qua giây phút cận kê cái chết như này, nàng bất lực lắc đầu nói không nên lời.
Lúc này, Phượng Nhi đang bị thị vệ áp giải phía sau bắt đầu kêu gào: “"Vương gia tha mạng, nương nương của nô tì không phải tới giết người, nương nương tới là để cứu người, nàng tới là để trị thương cho Mạch Trúc.”
“Nàng ta biết trị thương sao? Nếu không phải bản vương phát hiện ngươi đang lén lén lút lút ở hậu viện thì sao có thể biết được âm mưu của các ngươi. Người đâu, mau áp giải Vương Phi và Phượng Nhi giam vào kho củi, đợi bản vương xử lý!” Sở Minh Khiêm trầm giọng phân phó.
Vừa nãy khi hẳn đi từ Tinh Thần Các sang Thanh Trúc Viên đã nhìn thấy Phượng Nhi đang lén lút núp phía sau hậu viện khiến trong lòng Sở Minh Khiêm nổi lên dự cảm không lành.
Lúc ấy hắn cho người bắt lấy Phượng Nhi đến thẩm vấn nhưng không thu được thông tin nào, hắn vội vàng đi tới cửa chính, bảo Mạch Ly phá cửa ra, xem Vương phi rốt cuộc ở trong phòng Mạch Trúc làm gì.
Kết quả vừa tiến vào, liền nhìn thấy con dao sáng loáng trong tay Vân Cẩm Nguyệt.
Nữ nhân này còn ác độc hơn cả trong tưởng tượng của hắn. Sở Minh Khiêm vừa nói xong thì ném Vân Cẩm Nguyệt xuống đất. Vân Cẩm Nguyệt vội vàng hít thở, vừa rồi nàng thật sự là đã đi dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan.
Nàng đang muốn thanh minh cho bản thân thì mấy tên thị vệ đã tiến vào kéo nàng với Phượng Nhi ra ngoài. Nên Vân Cẩm Nguyệt chưa kịp giải thích câu nào với Sở Minh Khiêm đã bị kéo tới giam vào trong kho củi.
Đợi đến khi thị vệ kéo Vân Cẩm Nguyệt đi, Sở Minh Khiêm mới quay sang hỏi Mạch Ly: “Nàng ta có làm Mạch Trúc bị thương không?”
“Hồi bẩm vương gia, không có. May mắn vương gia phát hiện kịp thời nếu chậm thêm chút nữa thì không dám chắc.” Mạch Ly chấp tay bẩm báo.
“Xem ra lần trước bản vương trừng phạt nàng ta vẫn còn nhẹ lắm! Nếu biết trước chuyện này, hẳn là nên đánh nàng ta năm mươi roi, đánh đến khi tắt thở mới thôi.”
“Thuộc hạ cũng không ngờ Vương phi là người có thù tất báo như vậy. Nếu vương phi muốn báo thù thì cứ nhằm vào thuộc hạ là được rồi, sao phải nhắm vào một người bệnh. Vương phi thật sự quá nhẫn tâm.” Mạch Ly nói xong, hốc mắt đều tức đến đỏ cả lên.
“Ngươi cứ yên tâm, bản vương nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi. Vương thái y nói thế nào?” Sở Minh Khiêm ân cần hỏi.
Mạch Ly khổ sở nhắm mắt, vẻ mặt tràn đầy buồn bã: “Cũng như những đại phu khác, Vương thái y nói Mạch Trúc không thể cứu. Thái y bảo thuộc hạ chuẩn bị hậu sự cho Mạch Trúc, chỉ sợ Mạch Trúc sẽ không vượt qua khỏi đêm nay.”
Hốc mắt Sở Minh Khiêm cũng ửng đỏ, bàn tay cứng ngắc đặt lên vai Mạch Ly: “Ngươi cứ yên tâm, bản vương sẽ không bỏ rơi Mạch Trúc.”
“Bản vương sẽ phái người đi tìm thần y, nhất định phải cứu sống Mạch Trúc cho bằng được”
“Như vậy là đủ rồi Vương gia. Ngài đã mời mười đại phu cho Mạch Trúc rồi. Vương thái y nói nếu không rút mũi tên ra thì cho dù Bồ Tát có tái thế cũng vô dụng thôi. Bọn thuộc hạ vẫn luôn biết Vương gia rất quan tâm đến Mạch Trúc. Thuộc hạ thiết nghĩ, Mạch trúc cũng không thể cứu nổi nữa rồi.”
“Vương gia không nên tiếp tục lãng phí sức lực nữa.” Mạch Ly xót xa cúi đầu.
“Không được. Chỉ cần chưa đến giây phút cuối cùng, bản vương chắc chẳn sẽ không từ bỏ. Nếu phải dùng hết tất cả tài sản để đối lấy tính mạng của Mạch Trúc thì bản vương cũng sẵn lòng.”
Hai huynh đệ Mạch Ly và Mạch Trúc là cô nhi, đã đi theo hắn từ nhỏ đến lớn. Tình cảm giữa ba người bọn hắn thậm chí còn khắn khít hơn huynh đệ ruột thịt.
Sở Minh Khiêm không thể nhìn Mạch Trúc cứ như thế mà chết đi.
Mạch Ly vừa nghe xong vội lên tiếng: "Vương gia, không thể được, người còn phải giữ lại thực lực để đối đầu với nguy hiểm, người có tâm như vậy, thuộc hạ nghĩ Mạch Trúc ở dưới suối vàng cũng sẽ yên lòng.”
Chương 34: Tiểu thiếp kiêu căng
Ngay sau khi Vân Cẩm Nguyệt và Phượng Nhi bị ném vào phòng chứa củi, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng chìa khóa khóa cửa.
Nàng tức giận đứng lên, xông lên đập mạnh cửa: "Mở cửa, thả ta ra ngoài, ta là vương phi, các ngươi không có tư cách nhốt ta."
“Ngươi dám ám sát Mạch Trúc, cho dù có là Hoàng Thái Hậu thì hôm nay ngươi chắc chắn phải chết! Ngươi ở đó đợi Vương gia đến xử lý đi!” Bên ngoài truyền đến tiếng cười đắc ý của Trương ma ma.
Vân Cẩm Nguyệt tức giận đá mạnh vào cánh cửa: “Ta không ám sát Mạch Trúc, ta đây là đang cứu hắn ta, không tin thì các ngươi…”
Nói đến đây, nàng đột nhiên không muốn nói nữa. Coi như nàng giúp Mạch Trúc rút mũi tên ra, nhưng mà Mạch Trúc vẫn chưa tỉnh lại, Sở Minh Khiêm nhất định sẽ không tin nàng.
Chừng nào vết thương của Mạch Trúc còn chưa lành thì sẽ không có một người nào tin tưởng nàng hết. Nàng nói nhiều nữa cũng vô ích.
Vừa rồi nàng bị Sở Minh Khiêm ném xuống đất khiến cho vết thương trên lưng nàng lại rướm máu, nàng đau đớn đến mức cau mày, hàm răng khẽ run lên. Phượng Nhi thấy vậy thì bị doạ cho bật khóc: “Nương nương, người sao vậy, người có đau không? Nô tì xem giúp người.”
“Không sao đâu, chỉ là vết thương lúc trước bị bung ra. Muội mở túi vải của ta ra, lấy một gói thuốc lại đây.” Để tiện mang theo thuốc men, Vân Cẩm Nguyệt đã nhờ Phượng Nhi làm cho nàng một cái túi vải nhỏ, bất cứ lúc nào nàng cũng đeo nó trên người.
“Vâng, nô tì lấy cho người ngay đây.”
Thoáng một cái trời đã tối.
Giữa mùa đông thế này, trời vừa tối, nếu phòng nào không đốt lửa than thì phải chịu cái lạnh thấu xương.
Vân Cẩm Nguyệt vừa lạnh vừa đói, vết thương trên người từ từ nứt ra, rất đau đớn.
Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói cung kính của Trương ma ma: “Nam Cung phu nhân, người đến rồi sao?”
“Ừ, ta đến thăm tỷ tỷ, tiện tay chuẩn bị cho tỷ ấy vài món ăn.” Giọng nói của Nam Cung Nhu rất nhẹ nhàng, quả thực rất xứng đáng với tên gọi của mình.
"Phu nhân, người thật sự là người có tấm lòng nhân hậu, không giống như một số người ác tâm nào đó." Nói xong, Trương ma ma ra lệnh cho người hầu mở kho chứa củi ra.
Cửa vừa mở ra, Nam Cung Nhu liền thấy bên trong tối om, nồng nặc mùi ẩm mốc.
Nàng ta dịu dàng bịt mũi, đi về phía Vân Cẩm Nguyệt, nhìn thấy tình hình thê thảm của Vân Cẩm Nguyệt, không khỏi kêu lên: "Tỷ tỷ, Vương gia sao có thể đối xử như vậy với tỷ? Tỷ thật đáng thương."
Nói xong, nước mắt của nàng ta cũng nhanh chóng chảy xuống.
Vân Cẩm Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái: "Ta như thế này, không phải muội muội rất vui sao?"
“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói như vậy? Muội là tới quan tâm tỷ. "Nam Cung Nhu ủy khuất nói xong, phân phó cho nha hoàn Đan nhi đang đứng bên cạnh: " Nhanh đi đốt cho vương phi một ngọn đèn, còn những người khác mau đem đồ ăn mang vào đây.”
Có thêm một chiếc đèn, bên trong phòng chứa củi lập tức sáng lên.
Vân Cẩm Nguyệt liếc nhìn Nam Cung Nhu. Thấy Nam Cung Nhu khoác lên người một bộ hoa phục màu đỏ. Bên ngoài khoác thêm một bộ áo khoác làm bằng lông hồ ly trắng. Trên chân lộ ra một mảng váy màu đỏ, nhẹ nhàng cử động, ánh sáng lượn quanh.
Vạt váy nàng ta tung bay, khiến cho ngọc bội va chạm vào nhau phát ra tiếng. Tóc nàng ta búi thành kiểu mây trôi, trên búi tóc đeo đầy ngọc trai. Mặt mày cong cong, da thịt trắng trẻo hơn tuyết.
Trong mắt chứa đầy ánh tuyết bồng bềnh. Bộ trang phục này càng làm nổi bật lên nét cao quý đoan trang, ung dung đẹp đẽ của nàng ta.
Phía sau nàng ta còn có năm, sáu tên nô bộc đi theo vô cùng có khí thế. Thế trận to lớn này thể hiện vô cùng phách lối. Giống như nàng ta mới chính là Vương phi của Vương phủ vậy.
Lúc này, Đàm Nhi đã sai bảo bọn nha hoàn dọn đồ ăn lên. Thức ăn là năm món mặn một món canh. Nhìn qua thấy hết sức tinh tế lại phong phú. Chỉ đáng tiếc, lại có mùi.
“Tỷ tỷ mệt mỏi cả ngày, chắc hẳn là rất đói bụng. Đây là một chút tâm ý của muội, tỷ mau ăn đi.” Nam Cung Nhu nói xong, cầm đũa đưa cho Vân Cẩm Nguyệt.
Chương 35: Bài học cho nàng tiểu thiếp
Vân Cẩm Nguyệt còn chưa kịp đến gần, nàng đã ngửi thấy mùi đồ ăn ôi thiu, cơm trắng đầy côn trùng, đàn kiến lúc nhúc bò đầy trên đùi gà, nàng lạnh lùng nói: “Muội muội à, cơm này thiu rồi, nếu không tin thì nếm thử đi?”
Nam Cung Nhu giả vờ ngửi một chút, rồi giận dữ nói: “Sao có thế như vậy được chứ? Các món ăn này là do muội đặc biệt căn dặn phòng bếp làm cho tỷ đấy, nó vẫn còn ấm đây này, sao lại có thế nói đó là cơm thiu chứ.”
Nam Cung Nhu nói xong cảm thấy rất không vui, cứ như thể Vân Cẩm Nguyệt không tiếp nhận tâm ý của nàng ta là một sai lầm lớn vậy! Vân Cẩm Nguyệt là người không bao giờ chủ động gây chuyện, nhưng cũng không phải là một người nhát gan. Nàng liếc nhìn đàn kiến trên đùi gà, đột nhiên nói: “Bản vương Phi hình như nhớ ra, đây mới chỉ là ngày thứ hai sau đêm động phòng của muội và Vương Gia, sao không thấy muội đến thỉnh an bản vương phi, cũng không mang theo khăn trinh tiết đến để cho ta kiểm tra vậy?”
Khuôn mặt của Nam Cung Nhu chợt tái đi, câu hỏi của Vân Cẩm Nguyệt cứ như đâm trúng tim đen của nàng ta.
Đêm hôm đó, sau khi Vân Cẩm Nguyệt đại náo đêm động phòng của nàng ta và Vương Gia, thì Vương Gia không hề động đến nàng ta, ba ngày sau đó chỉ đến thăm hỏi và cũng không viên phòng.
Bọn họ không hề viên phòng, vậy làm sao nàng ta có thể có khăn trinh tiết được.
Vân Cẩm Nguyệt rõ ràng biết những điều này, nhưng vẫn cố ý hỏi.
Sắc mặt của Nam Cung Nhu bỗng chốc tái xanh, nàng ta lạnh lùng nói: “Xin lỗi, mấy ngày nay muội đang đến kỳ, cho nên muội không thể viên phòng với Vương Gia được.”
Một người sĩ diện như nàng ta sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mấy ngày nay Vương Gia không hề động vào nàng ta.
Nếu Vân Cẩm Nguyệt biết thì chắc chắn sẽ cười nhạo nàng ta.
“Thì ra là như vậy, sau vài ngày nữa hết kỳ thì muội nhớ phải mang khăn trinh tiết đến cho ta kiểm tra đấy, đây là quy tắc không thể bỏ qua.” Vân Cẩm Nguyệt sớm đã được Phượng Nhi báo tin, Sở Minh Khiêm không hề viên phòng với Nam Cung Nhu.
Từ trước đến nay những chuyện này trong Vương phủ chả bao giờ là bí mật cả.
Nam Cung Nhu có đến tháng hay không, thì những người phụ trách việc hầu hạ nàng ta đều sẽ biết, hơn nữa họ cũng biết là Vương Gia có chạm vào nàng ta hay không.
Phượng Nhi nghe thấy điều đó từ tiểu nha đầu hầu hạ trong phòng Nam Cung Nhu, vì vậy nàng đã sử dụng khăn trinh tiết để công kích Nam Cung Nhu, ai bảo nàng ta cho người mang cơm và đồ ăn thiu đến đây để sỉ nhục nàng.
Chỉ là nàng hơi tò mò, Sở Minh Khiêm yêu Nam Cung Nhu nhiều như vậy, tại sao đã ba ngày trôi qua lại không chạm vào nàng ta?
Không lẽ hắn bị dọa đến ám ảnh tâm lý chăng?
Nếu thật sự là vậy thì đúng là đáng đời!
Đúng lúc này, Phượng Nhi ở bên cạnh đột nhiên chen vào: “Nương nương, nô tỳ nghe nha đầu hầu hạ trong phòng của Nhị phu nhân nói rằng Nhị phu nhân hoàn toàn không hề đến tháng, không biết rốt cuộc là có chuyện gì.”
Nghe thấy lời của Phượng Nhi, Nam Cung Nhu đột nhiên đứng dậy tát vào mặt Phương Nhi một cái: “Tiện tì to gan, ta đang nói chuyện với Vương Phi nương nương, đến lượt ngươi xen vào à?”
Phượng Nhi bị một cái tát ngã xuống đất, đau đớn đến mức mắt nổ đom đóm, nước mắt lưng tròng.
“Ngươi dám đánh người của ta?” Vân Cẩm Nguyệt vừa nhìn thấy đã tức giận đứng lên, nàng cầm lấy cơm thiu trên bàn, kéo cổ áo Nam Cung Nhu lại, nhét cơm thiu vào miệng nàng ta: “Nếu như muội thích đánh người như vậy, thì ta sẽ cho muội nếm thử cơm thiu này có vị như thế nào, chẳng phải muội thích ăn cơm thiu này lắm à, ăn cho no vào!”
“Cứu ta với!” Miệng Nam Cung Nhu bị nhét đầy cơm ôi thiu, khiến nàng ta sợ hãi hét lên.
Nhưng Vân Cẩm Nguyệt vẫn không buông tha, nàng không bao giờ cho phép có kẻ nào bắt nạt mình!
“Dừng tay lại!”
Đúng lúc này, một bóng đen từ xa lao tới, hắn lo lắng gọi to: “Nhu Nhi”, ngay sau đó bóng dáng của hắn lao vào phòng và lập tức ôm Nam Cung Nhu vào lòng.
Đồng thời, ánh mắt của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Vân Cẩm Nguyệt: “Ngươi đã làm gì nàng ấy? Đúng là loại nữ nhân độc ác.”
Thật ra, hắn ta đã biết đáp án này từ lâu, mấy ngày hôm nay mặc dù hôn mê, nhưng bên cạnh luôn có đại phu thay nhau thì thầm, nói là hắn ta chống đỡ không nổi vài ngày nữa, bảo ca ca chuẩn bị hậu sự cho hắn.
Nhưng theo lời mỹ nhân, hình như hắn ta vẫn còn có thể cứu.
“Ngươi không cần biết đây là ý gì, ngươi chỉ cần tin ta ngươi vẫn còn có thể cứu được, vết thương của ngươi có thể trị khỏi, ngươi nhất định phải kiên cường lên. Bây giờ, ta sẽ gây tê đùi trái cho ngươi, ta sẽ dùng dao để phẫu thuật cho ngươi, lát nữa ngươi thấy được cái gì thì cũng tuyệt đối không được hét lên, hiểu chưa?”
Vốn dĩ Vân Cẩm Nguyệt định làm phẫu thuật gây tê toàn thân cho Mạch Trúc, nhưng mà gây tê toàn thân tương đối phiền phức, muốn gây tê cục bộ phải đặt ống nội khí quản cho bệnh nhân, như thế bệnh nhân mới hít thở được, mà gây tê cục bộ lại không cần phải phiền phức như vậy.
Khuyết điểm của gây tê cục bộ chính là người bệnh có thể nhìn thấy nàng phẫu thuật, có thể sẽ sinh ra tâm lý hoảng sợ, sẽ hét lớn. Nhưng mà, nàng có thể che mắt Mạch Trúc đi, không để hẳn ta nhìn thấy nàng phẫu thuật.
Không ngờ rằng Mạch Trúc chẳng hề sợ hãi, trái lại, hắn ta nói một cách vô cùng có sức lực: “Đại phu, chỉ cần ngươi có thể trị khỏi vết thương của ta thì ta không sợ gì cả, trước đây ta đã từng cùng vương gia lên chiến trường, không có gì là ta chưa từng thấy qua, ngươi yên tâm, ta sẽ không sợ, ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy ngươi lấy mũi tên ra.”
“Tốt lắm, thật đáng khen cho lòng dũng cảm của ngươi.”
Vân Cẩm Nguyệt nói xong bèn đi ra bên cạnh, ý thức của nàng vừa động, lập tức lấy ra một ống tiêm gây tê và kháng sinh Penicillin trong hệ thống điều trị ra, còn cả vài cái dao phẫu thuật, kim khâu, chỉ ruột cá, băng gạc và găng tay dùng một lần.
Chỗ thuốc này đều có trong phòng thí nghiệm của nàng, số lượng cũng nhiều, tạm thời dùng không hết, nàng không cần phải lo.
Nàng chỉ lo sau này thuốc hết hạn, hoặc là không còn nữa thì phải làm sao.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Vân Cẩm Nguyệt tiêm thuốc gây tê vào đùi trái của Mạch Trúc, vài phút sau, nàng đeo găng tay lên, ấn nhẹ lên vết thương của Mạch Trúc rồi hỏi hẳn ta: “Đau không, ngươi có cảm giác gì không?”
“Không đâu, không đau chút nào hết, giống như đùi ta đã mất đi cảm giác vậy, đây là thứ đồ thần kỳ gì thế?” Mạch Trúc tò mò hỏi.
“Đây là thuốc tiêm gây mê, có tác dụng tương tự như Ma Phi Tán, sau khi gây tê xong ngươi sẽ không thấy đau, lúc đó ta có thể lấy mũi tên ra.”
“Cái này tốt hơn Ma Phi Tán nhiều, trước đây ta bị thương, khi họ dùng Ma Phi Tán cho ta, ta thấy đau hơn cái này nhiều.”
"Được rồi, trước tiên để ta xem mũi tên ở đâu." Vân Cẩm Nguyệt dùng tay chạm vào vết thương của Mặc Trúc, ấn nhẹ, phát hiện một vật thể lạ hình tam giác, nàng xác định đây chính là mũi tên.
Vì nàng có thể cảm nhận được nên không cần phải chụp CT, điều này giúp tránh được rất nhiều rắc rối.
Trước đó các đại phu không dám phẫu thuật cho Mặc Trúc, có lẽ là do họ không có thuốc gây mê, sợ cơ thể của Mặc Trúc không chịu nổi đau đớn sẽ xảy ra chuyện gì đó, thứ hai, nếu tự ý lấy mũi tên ra sẽ ảnh hưởng đến các mạch máu gần đó và gây chảy máu ồ ạt. Và có thể sẽ bị nhiễm trùng lần nữa. Hơn nữa, thời xưa không có khái niệm phẫu thuật nên các đại phu chỉ cho Mạch Trúc châm cứu và uống thuốc, làm như vậy chỉ vô ích mà thôi, và tình trạng bệnh sẽ càng nghiêm trọng hơn. .
Rất nhanh, Vân Cẩm Nguyệt khoét sạch toàn bộ thịt thối và mủ đang ứ đọng trên vết thương của Mạch Trúc, sau đó lại mở miệng vết thương của hắn ra, nàng nhìn thấy bên trong có một đầu mũi tên sắt màu đen, đầu mũi tên kia có hình tam giác ngược, hai bên còn có gai nhọn.
Mũi tên như vậy nếu như cố chấp rút ra, các gai nhọn sẽ đâm vào máu thịt, lúc đấy Mạch Trúc sẽ đau đến sống không bằng chết.
May mắn là nàng đã dùng thuốc gây mê, lúc này cô lấy ra một cái nhíp nhỏ, chậm rãi kẹp mũi tên kia ra, đặt lên khay.
Mạch Trúc thấy thế, không khỏi hít một ngụm khí lạnh: "Đại phu, ngươi lợi hại quá.”
Chương 32: Bắt quả tang
Mũi tên này cũng quá dọa người rồi, Mạch Trúc không dám tưởng tượng mấy ngày hôm nay hắn ta làm sao chống đỡ được.
Sau khi rút mũi tên sắt ra, Vân Cẩm Nguyệt kiểm tra lại đùi của Mạch Trúc thêm một lần nữa, sau khi phát hiện không còn vật lạ nào, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nàng đã đưa mắt nhìn qua mũi tên, may thay mũi tên sắt này không bị rỉ, thế nên cho dù Mạch Trúc đã lỡ mất thời gian tiêm phòng uốn ván, hắn ta cũng không sao.
“Được rồi, ta lập tức loại bỏ phần thịt thối rồi khâu lại vết thương cho ngươi, đợi đến lúc khâu xong vết thương sẽ bôi thuốc.”
“Đại phu, con dao mà vừa nãy ngươi dùng, hình như chưa hơ qua lửa để khử trùng…”tuy rằng đối phương là đại mỹ nữ, nhưng Mạch Trúc vẫn đem nghi vấn trong lòng nói ra.
Vân Cẩm Nguyệt bình tĩnh cười: “Yên tâm, đây là dao phẫu thuật dùng một lần, đã tiệt trùng bằng nồi hấp từ lâu rồi, sẽ không bị nhiễm khuẩn đâu”
Nói xong, nàng đặt dao phẫu thuật xuống bàn bên cạnh.
“Ngại quá… Mạch Trúc xấu hổ xoa xoa đầu, hắn ta tự trách mình, sao hắn ta có thể nghi ngờ tiên nữ tốt bụng như vậy chứ.
Xoa đầu xong hắn ta mới phát hiện, bản thân có thể cử động được rồi, liệu có phải là do tiên nữ này quá đỗi quyến rũ nên mới khiến hẳn ta sinh ta phắn ứng hồi quang phắn chiếu hay chăng?
Rất nhanh, Vân Cẩm Nguyệt nhanh chóng khâu lại vết thương cho Mạch Trúc, lại rắc Penicillin lên trên vết thương để sát trùng, cuối cùng dùng băng gạc quấn quanh đùi hắn ta, làm xong tất cả, trán nàng đã đổ đầy mồ hôi.
Nàng lén lút vào đây, đương nhiên không thể để người khác phát hiện ra chuyện trị bệnh cho Mạch Trúc, sau khi làm xong hết mọi thứ, nàng nhanh chóng thu chỗ thuốc vào trong hệ thống, kéo ống quần của Mạch Trúc xuống, dùng quần để che đùi của hắn ta, lại bọc mũi tên sắt kia vào trong vải.
Khi nàng chuẩn bị đưa mũi tên sắt cho Mạch Trúc xem, vừa quay đầu đã phát hiện ra Mạch Trúc đã hôn mê.
Vừa nãy Mạch Trúc mất máu quá nhiều, bây giờ tạm thời hôn mê là chuyện bình thường, nàng tin không quá bao lâu nữa hắn ta sẽ lại tỉnh lại.
Chỉ cần hắn ta vừa tỉnh lại, đút cho hắn ta ăn ít cháo gạo, vết thương của hắn ta có thể từ từ hồi phục.
Dựa vào tính cách của Mạch Trúc, hắn ta nhất định rất muốn xem mũi tên sắt đã làm hại hắn, nghĩ đến đây, Vân Cẩm Nguyệt đặt mũi tên sắt đã bọc kín trong vải xuống bên dưới gối của Mạch Trúc.
Cuối cùng, nàng cầm dao phẫu thuật ở trên bàn lên, dùng vải lau sạch sẽ, chuẩn bị tìm nơi để vứt đi.
Đúng lúc nàng vừa cầm dao phẫu thuật lên, thì bên ngoài ‘rầm’ một tiếng, cánh cửa bị người ta dùng sức đá văng, ngay sau đó một đám người khí thế hùng hổ tiến vào.
Trong đó, dẫn đầu là Mạch Ly, hắn ta vừa xông vào đã nhìn thấy con dao sáng chói trong tay Vân Cẩm Nguyệt, hắn ta nổi giận lôi đình, trong mắt hiện lên vài phần sát ý: “Vương phi, ngươi muốn làm gì đệ đệ của ta?”
Nói xong, hẳn ta sải bước xông lên, dung sức đoạt lấy con dao trong tay Vân Cẩm Nguyệt.
“Ta không làm gì cả, ngươi hiểu lầm rồi”
Vân Cẩm Nguyệt không ngờ được đám người Mạch Ly sẽ xông vào, nàng chưa kịp phản ứng liền sững sờ ở đó.
“Ngươi cầm dao ám sát đệ đệ của ta mà còn dám nói dối? Vương phi, có phải ngươi ghi hận ta sai người dùng roi đánh ngươi, thế nên ngươi mới muốn giết đệ đệ ta để báo thù?”
“Đồ nữ nhân độc ác! Nếu như đệ đệ ta xảy ra chuyện không may, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!” Mạch Ly nói xong, xông thẳng đến trước giường xốc chăn lên, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới thân thể của Mạch Trúc, không phát hiện ra có gì bất thường, lúc này hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta không hề biết, dưới ống quần của Mạch Trúc, đã được quấn băng gạc.
Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm "Tham kiến Ly vương".
Ngay sau đó, một nam nhân mặc áo gấm đen đi vào, ánh mắt lạnh lẽo như bão tố ập đến, đó chính là Sở Minh Khiêm.
Chương 33: Giam lại
Sở Minh Khiêm vừa tới đã thấy được cảnh tượng bên trong. Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn về phía Vân Cẩm Nguyệt. Sau đó hắn đột nhiên đi về phía nàng dùng tay bóp lấy cổ nàng: “Ngay cả người nằm liệt một chỗ mà ngươi cũng không tha. Sao ngươi có thể ác độc đến như vậy?”
Nói xong, hẳn bóp mạnh lấy cổ Vân Cẩm Nguyệt như đang bóp một con gà con.
Vân Cẩm Nguyệt vừa bị bóp cổ vừa bị xách lên. Giờ phút này, nàng bắt đầu cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, toàn thân lạnh ngắt. Trước giờ nàng chưa từng trải qua giây phút cận kê cái chết như này, nàng bất lực lắc đầu nói không nên lời.
Lúc này, Phượng Nhi đang bị thị vệ áp giải phía sau bắt đầu kêu gào: “"Vương gia tha mạng, nương nương của nô tì không phải tới giết người, nương nương tới là để cứu người, nàng tới là để trị thương cho Mạch Trúc.”
“Nàng ta biết trị thương sao? Nếu không phải bản vương phát hiện ngươi đang lén lén lút lút ở hậu viện thì sao có thể biết được âm mưu của các ngươi. Người đâu, mau áp giải Vương Phi và Phượng Nhi giam vào kho củi, đợi bản vương xử lý!” Sở Minh Khiêm trầm giọng phân phó.
Vừa nãy khi hẳn đi từ Tinh Thần Các sang Thanh Trúc Viên đã nhìn thấy Phượng Nhi đang lén lút núp phía sau hậu viện khiến trong lòng Sở Minh Khiêm nổi lên dự cảm không lành.
Lúc ấy hắn cho người bắt lấy Phượng Nhi đến thẩm vấn nhưng không thu được thông tin nào, hắn vội vàng đi tới cửa chính, bảo Mạch Ly phá cửa ra, xem Vương phi rốt cuộc ở trong phòng Mạch Trúc làm gì.
Kết quả vừa tiến vào, liền nhìn thấy con dao sáng loáng trong tay Vân Cẩm Nguyệt.
Nữ nhân này còn ác độc hơn cả trong tưởng tượng của hắn. Sở Minh Khiêm vừa nói xong thì ném Vân Cẩm Nguyệt xuống đất. Vân Cẩm Nguyệt vội vàng hít thở, vừa rồi nàng thật sự là đã đi dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan.
Nàng đang muốn thanh minh cho bản thân thì mấy tên thị vệ đã tiến vào kéo nàng với Phượng Nhi ra ngoài. Nên Vân Cẩm Nguyệt chưa kịp giải thích câu nào với Sở Minh Khiêm đã bị kéo tới giam vào trong kho củi.
Đợi đến khi thị vệ kéo Vân Cẩm Nguyệt đi, Sở Minh Khiêm mới quay sang hỏi Mạch Ly: “Nàng ta có làm Mạch Trúc bị thương không?”
“Hồi bẩm vương gia, không có. May mắn vương gia phát hiện kịp thời nếu chậm thêm chút nữa thì không dám chắc.” Mạch Ly chấp tay bẩm báo.
“Xem ra lần trước bản vương trừng phạt nàng ta vẫn còn nhẹ lắm! Nếu biết trước chuyện này, hẳn là nên đánh nàng ta năm mươi roi, đánh đến khi tắt thở mới thôi.”
“Thuộc hạ cũng không ngờ Vương phi là người có thù tất báo như vậy. Nếu vương phi muốn báo thù thì cứ nhằm vào thuộc hạ là được rồi, sao phải nhắm vào một người bệnh. Vương phi thật sự quá nhẫn tâm.” Mạch Ly nói xong, hốc mắt đều tức đến đỏ cả lên.
“Ngươi cứ yên tâm, bản vương nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi. Vương thái y nói thế nào?” Sở Minh Khiêm ân cần hỏi.
Mạch Ly khổ sở nhắm mắt, vẻ mặt tràn đầy buồn bã: “Cũng như những đại phu khác, Vương thái y nói Mạch Trúc không thể cứu. Thái y bảo thuộc hạ chuẩn bị hậu sự cho Mạch Trúc, chỉ sợ Mạch Trúc sẽ không vượt qua khỏi đêm nay.”
Hốc mắt Sở Minh Khiêm cũng ửng đỏ, bàn tay cứng ngắc đặt lên vai Mạch Ly: “Ngươi cứ yên tâm, bản vương sẽ không bỏ rơi Mạch Trúc.”
“Bản vương sẽ phái người đi tìm thần y, nhất định phải cứu sống Mạch Trúc cho bằng được”
“Như vậy là đủ rồi Vương gia. Ngài đã mời mười đại phu cho Mạch Trúc rồi. Vương thái y nói nếu không rút mũi tên ra thì cho dù Bồ Tát có tái thế cũng vô dụng thôi. Bọn thuộc hạ vẫn luôn biết Vương gia rất quan tâm đến Mạch Trúc. Thuộc hạ thiết nghĩ, Mạch trúc cũng không thể cứu nổi nữa rồi.”
“Vương gia không nên tiếp tục lãng phí sức lực nữa.” Mạch Ly xót xa cúi đầu.
“Không được. Chỉ cần chưa đến giây phút cuối cùng, bản vương chắc chẳn sẽ không từ bỏ. Nếu phải dùng hết tất cả tài sản để đối lấy tính mạng của Mạch Trúc thì bản vương cũng sẵn lòng.”
Hai huynh đệ Mạch Ly và Mạch Trúc là cô nhi, đã đi theo hắn từ nhỏ đến lớn. Tình cảm giữa ba người bọn hắn thậm chí còn khắn khít hơn huynh đệ ruột thịt.
Sở Minh Khiêm không thể nhìn Mạch Trúc cứ như thế mà chết đi.
Mạch Ly vừa nghe xong vội lên tiếng: "Vương gia, không thể được, người còn phải giữ lại thực lực để đối đầu với nguy hiểm, người có tâm như vậy, thuộc hạ nghĩ Mạch Trúc ở dưới suối vàng cũng sẽ yên lòng.”
Chương 34: Tiểu thiếp kiêu căng
Ngay sau khi Vân Cẩm Nguyệt và Phượng Nhi bị ném vào phòng chứa củi, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng chìa khóa khóa cửa.
Nàng tức giận đứng lên, xông lên đập mạnh cửa: "Mở cửa, thả ta ra ngoài, ta là vương phi, các ngươi không có tư cách nhốt ta."
“Ngươi dám ám sát Mạch Trúc, cho dù có là Hoàng Thái Hậu thì hôm nay ngươi chắc chắn phải chết! Ngươi ở đó đợi Vương gia đến xử lý đi!” Bên ngoài truyền đến tiếng cười đắc ý của Trương ma ma.
Vân Cẩm Nguyệt tức giận đá mạnh vào cánh cửa: “Ta không ám sát Mạch Trúc, ta đây là đang cứu hắn ta, không tin thì các ngươi…”
Nói đến đây, nàng đột nhiên không muốn nói nữa. Coi như nàng giúp Mạch Trúc rút mũi tên ra, nhưng mà Mạch Trúc vẫn chưa tỉnh lại, Sở Minh Khiêm nhất định sẽ không tin nàng.
Chừng nào vết thương của Mạch Trúc còn chưa lành thì sẽ không có một người nào tin tưởng nàng hết. Nàng nói nhiều nữa cũng vô ích.
Vừa rồi nàng bị Sở Minh Khiêm ném xuống đất khiến cho vết thương trên lưng nàng lại rướm máu, nàng đau đớn đến mức cau mày, hàm răng khẽ run lên. Phượng Nhi thấy vậy thì bị doạ cho bật khóc: “Nương nương, người sao vậy, người có đau không? Nô tì xem giúp người.”
“Không sao đâu, chỉ là vết thương lúc trước bị bung ra. Muội mở túi vải của ta ra, lấy một gói thuốc lại đây.” Để tiện mang theo thuốc men, Vân Cẩm Nguyệt đã nhờ Phượng Nhi làm cho nàng một cái túi vải nhỏ, bất cứ lúc nào nàng cũng đeo nó trên người.
“Vâng, nô tì lấy cho người ngay đây.”
Thoáng một cái trời đã tối.
Giữa mùa đông thế này, trời vừa tối, nếu phòng nào không đốt lửa than thì phải chịu cái lạnh thấu xương.
Vân Cẩm Nguyệt vừa lạnh vừa đói, vết thương trên người từ từ nứt ra, rất đau đớn.
Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói cung kính của Trương ma ma: “Nam Cung phu nhân, người đến rồi sao?”
“Ừ, ta đến thăm tỷ tỷ, tiện tay chuẩn bị cho tỷ ấy vài món ăn.” Giọng nói của Nam Cung Nhu rất nhẹ nhàng, quả thực rất xứng đáng với tên gọi của mình.
"Phu nhân, người thật sự là người có tấm lòng nhân hậu, không giống như một số người ác tâm nào đó." Nói xong, Trương ma ma ra lệnh cho người hầu mở kho chứa củi ra.
Cửa vừa mở ra, Nam Cung Nhu liền thấy bên trong tối om, nồng nặc mùi ẩm mốc.
Nàng ta dịu dàng bịt mũi, đi về phía Vân Cẩm Nguyệt, nhìn thấy tình hình thê thảm của Vân Cẩm Nguyệt, không khỏi kêu lên: "Tỷ tỷ, Vương gia sao có thể đối xử như vậy với tỷ? Tỷ thật đáng thương."
Nói xong, nước mắt của nàng ta cũng nhanh chóng chảy xuống.
Vân Cẩm Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái: "Ta như thế này, không phải muội muội rất vui sao?"
“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói như vậy? Muội là tới quan tâm tỷ. "Nam Cung Nhu ủy khuất nói xong, phân phó cho nha hoàn Đan nhi đang đứng bên cạnh: " Nhanh đi đốt cho vương phi một ngọn đèn, còn những người khác mau đem đồ ăn mang vào đây.”
Có thêm một chiếc đèn, bên trong phòng chứa củi lập tức sáng lên.
Vân Cẩm Nguyệt liếc nhìn Nam Cung Nhu. Thấy Nam Cung Nhu khoác lên người một bộ hoa phục màu đỏ. Bên ngoài khoác thêm một bộ áo khoác làm bằng lông hồ ly trắng. Trên chân lộ ra một mảng váy màu đỏ, nhẹ nhàng cử động, ánh sáng lượn quanh.
Vạt váy nàng ta tung bay, khiến cho ngọc bội va chạm vào nhau phát ra tiếng. Tóc nàng ta búi thành kiểu mây trôi, trên búi tóc đeo đầy ngọc trai. Mặt mày cong cong, da thịt trắng trẻo hơn tuyết.
Trong mắt chứa đầy ánh tuyết bồng bềnh. Bộ trang phục này càng làm nổi bật lên nét cao quý đoan trang, ung dung đẹp đẽ của nàng ta.
Phía sau nàng ta còn có năm, sáu tên nô bộc đi theo vô cùng có khí thế. Thế trận to lớn này thể hiện vô cùng phách lối. Giống như nàng ta mới chính là Vương phi của Vương phủ vậy.
Lúc này, Đàm Nhi đã sai bảo bọn nha hoàn dọn đồ ăn lên. Thức ăn là năm món mặn một món canh. Nhìn qua thấy hết sức tinh tế lại phong phú. Chỉ đáng tiếc, lại có mùi.
“Tỷ tỷ mệt mỏi cả ngày, chắc hẳn là rất đói bụng. Đây là một chút tâm ý của muội, tỷ mau ăn đi.” Nam Cung Nhu nói xong, cầm đũa đưa cho Vân Cẩm Nguyệt.
Chương 35: Bài học cho nàng tiểu thiếp
Vân Cẩm Nguyệt còn chưa kịp đến gần, nàng đã ngửi thấy mùi đồ ăn ôi thiu, cơm trắng đầy côn trùng, đàn kiến lúc nhúc bò đầy trên đùi gà, nàng lạnh lùng nói: “Muội muội à, cơm này thiu rồi, nếu không tin thì nếm thử đi?”
Nam Cung Nhu giả vờ ngửi một chút, rồi giận dữ nói: “Sao có thế như vậy được chứ? Các món ăn này là do muội đặc biệt căn dặn phòng bếp làm cho tỷ đấy, nó vẫn còn ấm đây này, sao lại có thế nói đó là cơm thiu chứ.”
Nam Cung Nhu nói xong cảm thấy rất không vui, cứ như thể Vân Cẩm Nguyệt không tiếp nhận tâm ý của nàng ta là một sai lầm lớn vậy! Vân Cẩm Nguyệt là người không bao giờ chủ động gây chuyện, nhưng cũng không phải là một người nhát gan. Nàng liếc nhìn đàn kiến trên đùi gà, đột nhiên nói: “Bản vương Phi hình như nhớ ra, đây mới chỉ là ngày thứ hai sau đêm động phòng của muội và Vương Gia, sao không thấy muội đến thỉnh an bản vương phi, cũng không mang theo khăn trinh tiết đến để cho ta kiểm tra vậy?”
Khuôn mặt của Nam Cung Nhu chợt tái đi, câu hỏi của Vân Cẩm Nguyệt cứ như đâm trúng tim đen của nàng ta.
Đêm hôm đó, sau khi Vân Cẩm Nguyệt đại náo đêm động phòng của nàng ta và Vương Gia, thì Vương Gia không hề động đến nàng ta, ba ngày sau đó chỉ đến thăm hỏi và cũng không viên phòng.
Bọn họ không hề viên phòng, vậy làm sao nàng ta có thể có khăn trinh tiết được.
Vân Cẩm Nguyệt rõ ràng biết những điều này, nhưng vẫn cố ý hỏi.
Sắc mặt của Nam Cung Nhu bỗng chốc tái xanh, nàng ta lạnh lùng nói: “Xin lỗi, mấy ngày nay muội đang đến kỳ, cho nên muội không thể viên phòng với Vương Gia được.”
Một người sĩ diện như nàng ta sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mấy ngày nay Vương Gia không hề động vào nàng ta.
Nếu Vân Cẩm Nguyệt biết thì chắc chắn sẽ cười nhạo nàng ta.
“Thì ra là như vậy, sau vài ngày nữa hết kỳ thì muội nhớ phải mang khăn trinh tiết đến cho ta kiểm tra đấy, đây là quy tắc không thể bỏ qua.” Vân Cẩm Nguyệt sớm đã được Phượng Nhi báo tin, Sở Minh Khiêm không hề viên phòng với Nam Cung Nhu.
Từ trước đến nay những chuyện này trong Vương phủ chả bao giờ là bí mật cả.
Nam Cung Nhu có đến tháng hay không, thì những người phụ trách việc hầu hạ nàng ta đều sẽ biết, hơn nữa họ cũng biết là Vương Gia có chạm vào nàng ta hay không.
Phượng Nhi nghe thấy điều đó từ tiểu nha đầu hầu hạ trong phòng Nam Cung Nhu, vì vậy nàng đã sử dụng khăn trinh tiết để công kích Nam Cung Nhu, ai bảo nàng ta cho người mang cơm và đồ ăn thiu đến đây để sỉ nhục nàng.
Chỉ là nàng hơi tò mò, Sở Minh Khiêm yêu Nam Cung Nhu nhiều như vậy, tại sao đã ba ngày trôi qua lại không chạm vào nàng ta?
Không lẽ hắn bị dọa đến ám ảnh tâm lý chăng?
Nếu thật sự là vậy thì đúng là đáng đời!
Đúng lúc này, Phượng Nhi ở bên cạnh đột nhiên chen vào: “Nương nương, nô tỳ nghe nha đầu hầu hạ trong phòng của Nhị phu nhân nói rằng Nhị phu nhân hoàn toàn không hề đến tháng, không biết rốt cuộc là có chuyện gì.”
Nghe thấy lời của Phượng Nhi, Nam Cung Nhu đột nhiên đứng dậy tát vào mặt Phương Nhi một cái: “Tiện tì to gan, ta đang nói chuyện với Vương Phi nương nương, đến lượt ngươi xen vào à?”
Phượng Nhi bị một cái tát ngã xuống đất, đau đớn đến mức mắt nổ đom đóm, nước mắt lưng tròng.
“Ngươi dám đánh người của ta?” Vân Cẩm Nguyệt vừa nhìn thấy đã tức giận đứng lên, nàng cầm lấy cơm thiu trên bàn, kéo cổ áo Nam Cung Nhu lại, nhét cơm thiu vào miệng nàng ta: “Nếu như muội thích đánh người như vậy, thì ta sẽ cho muội nếm thử cơm thiu này có vị như thế nào, chẳng phải muội thích ăn cơm thiu này lắm à, ăn cho no vào!”
“Cứu ta với!” Miệng Nam Cung Nhu bị nhét đầy cơm ôi thiu, khiến nàng ta sợ hãi hét lên.
Nhưng Vân Cẩm Nguyệt vẫn không buông tha, nàng không bao giờ cho phép có kẻ nào bắt nạt mình!
“Dừng tay lại!”
Đúng lúc này, một bóng đen từ xa lao tới, hắn lo lắng gọi to: “Nhu Nhi”, ngay sau đó bóng dáng của hắn lao vào phòng và lập tức ôm Nam Cung Nhu vào lòng.
Đồng thời, ánh mắt của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Vân Cẩm Nguyệt: “Ngươi đã làm gì nàng ấy? Đúng là loại nữ nhân độc ác.”