-
Chương 55: Vương phi thật tuyệt vời
Sở Minh Khiêm cũng rất sửng sốt, hắn siết chặt nắm đấm lại.
“Mạch Ly, ngươi đã từng thấy loại kim châm bằng bạc này chưa?”
“Bẩm Vương gia, loại kim châm bạc này rất phổ biến, khắp nơi trên đường phố chỗ nào cũng có thể thấy, nói chung là nó là vật mà những tên sát thủ thường dùng để ám sát.”
“Vì để bản thân biết được sức lực mình mạnh cỡ nào, trên mỗi vũ khí đều có một cái dấu ấn để đánh dấu, nhưng hai cây kim bạc này rất bình thường, hình như người đó không muốn mọi người biết danh tính của mình.” Mạch Ly nói.
Vân Cẩm Nguyệt nghi ngờ nói: “Cây kim thì bình thường, nhưng chất độc không hề tầm thường, chất độc này tên Kiến Huyết Phong Hầu và nó được chiết xuất từ
nọc độc trong cây Tiễn Độc.”
“Loại chất độc này có thể gϊếŧ người ngay lập tức, và người có loại độc này không phải là người bình thường. Chỉ cần đem cho kiểm tra với cao thủ độc dược, nói không chừng có thể tìm ra được điều gì đó.”
“Ôi, Vương phi nương nương, người thật là tuyệt vời? Làm sao mà người có thể biết tất cả mọi thứ này vậy?”
Đúng lúc này, một nha hoàn nhiều chuyện ở bên cạnh vỗ tay.
Nàng ta vừa vỗ xong, ngoài bọn nha hoàn ra thì tất cả mọi người đều nhìn Vân Cẩm Nguyệt bằng ánh mắt kính trọng và ngưỡng mộ.
Bởi vì biểu hiện của Vương phi tối nay thật sự quá tuyệt vời, tuyệt tới mức mà bọn họ không thể kìm được bắt đầu khen ngợi nàng.
Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của mọi người, Vân Cẩm Nguyệt không dám tin.
Nếu như nàng nhớ không nhầm thì trước đây tất cả những kẻ hầu hết đều coi thường nàng, từng kẻ từng kẻ đều đối xử với nàng rất tệ, không hề tôn trọng nàng.
Không ngờ, họ đã thay đổi trong nháy mắt. Nàng biết rằng nắm giữ vị trí càng cao thì té càng đau, vì vậy nàng cũng không mấy ngạc nhiên mà nói: ”
“Thật ra ta cũng không có biết gì cả, đây đều là những thứ ta xem được ở trong sách, ta chẳng qua chỉ là học mót của người khác thôi.”
“Vừa mới khen có hai câu, ngươi đã vểnh mũi lên rồi!”
Sở Minh Khiêm dội cho nàng một gáo nước lạnh, hắn bắt đầu dặn dò Mạch Ly:
“Tên sát thủ đó vừa mới gϊếŧ Lam Nhi nhất định là chưa chạy xa, còn không mau đi bắt hắn lại?”
Hắn không ngờ rằng những tên sát thủ đó lại can đảm đến mức dám gϊếŧ trong phủ của hắn. Hắn nhất định phải bắt được kẻ này.
“Vâng, Vương Gia, thuộc hạ sẽ đi ngay, nhưng Mạch Trúc…”
Mạch Trúc lo lắng nhìn về phía trong phòng.
“Đừng lo lắng, ngươi cứ lo việc đuổi theo tên sát thủ đi, cứ giao Mạch Trúc cho ta.”
Vân Cẩm Nguyệt nói.
“Cám ơn Nương Nương, nhưng độc cây trúc đào rất manh, Nương nương có cách giải độc sao?”
Mạch Ly có chút không dám tin nói.
Vân Cẩm Nguyệt nói: “Ta không chắc lắm, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức.”
Là một bác sĩ, làm sao có thể làm cho mình mất bình tĩnh được.
Chuyện này không thể nói lớn, nếu nói ra, một khi không chữa khỏi, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Mạch Ly thở dài một hơi, lo lắng nhìn về phía bên trong phòng, sau đó cùng mọi người vội vàng rời đi.
Sở Minh Khiêm lạnh lùng đứng lên, áo choàng gấm màu lam bay trong gió, trên áo choàng nổi lên những hoa văn sẫm màu, chân mày cùng ánh mắt và đôi môi cực kỳ lạnh lùng:
“Vân Cẩm Nguyệt, bổn vương không cho phép ngươi nói câu “không chắc chắn” nếu như có chuyện gì xảy ra với Mạch Trúc thì bổn vương sẽ …”
“Bắt ta đi thẩm vấn sao? Ngươi có thể nào đừng có nói câu này không? Ta nghe chán rồi.”
Vân Cẩm Nguyệt đảo mắt liếc qua Sở Minh Khiêm, sau đó dẫn Thu Nhi đi và phòng của Mạch Trúc.
Sở Minh Khiêm đực người ra, sắc mặt đen kịt cứng ngắc, một cỗ sát khí dày đặc từ trên người tỏ ra. Khi bọn nha hoàn nhìn thấy chuyện này, tất cả đều ngưỡng mộ nhìn về phía nàng.
Vương phi thật sự quá can đảm để nói chuyện với Vương gia kiểu như thế. Biết được y thuật, có khí thế thì tốt rồi, ngay cả Vương gia cũng không có cách nắm được đuôi nàng.
Sau khi Vân Cẩm Nguyệt vào phòng, trước tiên nàng ra lệnh cho Thu Nhi mở tất cả các cửa sổ để thông thoáng căn phòng, sau đó bắt đầu nghĩ đến các phương pháp giải độc.
Trước đây khi nàng nghiên cứu về độc dược, nàng cũng đã nghiên cứu về các phương pháp giải độc.
Nàng biết cách giải độc khi vô tình ăn phải cây trúc đào, chỉ cần dạ dày của bệnh nhân được nhuận tràng kịp thời, rồi uống thuốc là đủ.
Nhưng tình huống của Mạch Trúc thì khác. Làm thế nào để giải độc Mạch Trúc?
“Mạch Ly, ngươi đã từng thấy loại kim châm bằng bạc này chưa?”
“Bẩm Vương gia, loại kim châm bạc này rất phổ biến, khắp nơi trên đường phố chỗ nào cũng có thể thấy, nói chung là nó là vật mà những tên sát thủ thường dùng để ám sát.”
“Vì để bản thân biết được sức lực mình mạnh cỡ nào, trên mỗi vũ khí đều có một cái dấu ấn để đánh dấu, nhưng hai cây kim bạc này rất bình thường, hình như người đó không muốn mọi người biết danh tính của mình.” Mạch Ly nói.
Vân Cẩm Nguyệt nghi ngờ nói: “Cây kim thì bình thường, nhưng chất độc không hề tầm thường, chất độc này tên Kiến Huyết Phong Hầu và nó được chiết xuất từ
nọc độc trong cây Tiễn Độc.”
“Loại chất độc này có thể gϊếŧ người ngay lập tức, và người có loại độc này không phải là người bình thường. Chỉ cần đem cho kiểm tra với cao thủ độc dược, nói không chừng có thể tìm ra được điều gì đó.”
“Ôi, Vương phi nương nương, người thật là tuyệt vời? Làm sao mà người có thể biết tất cả mọi thứ này vậy?”
Đúng lúc này, một nha hoàn nhiều chuyện ở bên cạnh vỗ tay.
Nàng ta vừa vỗ xong, ngoài bọn nha hoàn ra thì tất cả mọi người đều nhìn Vân Cẩm Nguyệt bằng ánh mắt kính trọng và ngưỡng mộ.
Bởi vì biểu hiện của Vương phi tối nay thật sự quá tuyệt vời, tuyệt tới mức mà bọn họ không thể kìm được bắt đầu khen ngợi nàng.
Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của mọi người, Vân Cẩm Nguyệt không dám tin.
Nếu như nàng nhớ không nhầm thì trước đây tất cả những kẻ hầu hết đều coi thường nàng, từng kẻ từng kẻ đều đối xử với nàng rất tệ, không hề tôn trọng nàng.
Không ngờ, họ đã thay đổi trong nháy mắt. Nàng biết rằng nắm giữ vị trí càng cao thì té càng đau, vì vậy nàng cũng không mấy ngạc nhiên mà nói: ”
“Thật ra ta cũng không có biết gì cả, đây đều là những thứ ta xem được ở trong sách, ta chẳng qua chỉ là học mót của người khác thôi.”
“Vừa mới khen có hai câu, ngươi đã vểnh mũi lên rồi!”
Sở Minh Khiêm dội cho nàng một gáo nước lạnh, hắn bắt đầu dặn dò Mạch Ly:
“Tên sát thủ đó vừa mới gϊếŧ Lam Nhi nhất định là chưa chạy xa, còn không mau đi bắt hắn lại?”
Hắn không ngờ rằng những tên sát thủ đó lại can đảm đến mức dám gϊếŧ trong phủ của hắn. Hắn nhất định phải bắt được kẻ này.
“Vâng, Vương Gia, thuộc hạ sẽ đi ngay, nhưng Mạch Trúc…”
Mạch Trúc lo lắng nhìn về phía trong phòng.
“Đừng lo lắng, ngươi cứ lo việc đuổi theo tên sát thủ đi, cứ giao Mạch Trúc cho ta.”
Vân Cẩm Nguyệt nói.
“Cám ơn Nương Nương, nhưng độc cây trúc đào rất manh, Nương nương có cách giải độc sao?”
Mạch Ly có chút không dám tin nói.
Vân Cẩm Nguyệt nói: “Ta không chắc lắm, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức.”
Là một bác sĩ, làm sao có thể làm cho mình mất bình tĩnh được.
Chuyện này không thể nói lớn, nếu nói ra, một khi không chữa khỏi, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Mạch Ly thở dài một hơi, lo lắng nhìn về phía bên trong phòng, sau đó cùng mọi người vội vàng rời đi.
Sở Minh Khiêm lạnh lùng đứng lên, áo choàng gấm màu lam bay trong gió, trên áo choàng nổi lên những hoa văn sẫm màu, chân mày cùng ánh mắt và đôi môi cực kỳ lạnh lùng:
“Vân Cẩm Nguyệt, bổn vương không cho phép ngươi nói câu “không chắc chắn” nếu như có chuyện gì xảy ra với Mạch Trúc thì bổn vương sẽ …”
“Bắt ta đi thẩm vấn sao? Ngươi có thể nào đừng có nói câu này không? Ta nghe chán rồi.”
Vân Cẩm Nguyệt đảo mắt liếc qua Sở Minh Khiêm, sau đó dẫn Thu Nhi đi và phòng của Mạch Trúc.
Sở Minh Khiêm đực người ra, sắc mặt đen kịt cứng ngắc, một cỗ sát khí dày đặc từ trên người tỏ ra. Khi bọn nha hoàn nhìn thấy chuyện này, tất cả đều ngưỡng mộ nhìn về phía nàng.
Vương phi thật sự quá can đảm để nói chuyện với Vương gia kiểu như thế. Biết được y thuật, có khí thế thì tốt rồi, ngay cả Vương gia cũng không có cách nắm được đuôi nàng.
Sau khi Vân Cẩm Nguyệt vào phòng, trước tiên nàng ra lệnh cho Thu Nhi mở tất cả các cửa sổ để thông thoáng căn phòng, sau đó bắt đầu nghĩ đến các phương pháp giải độc.
Trước đây khi nàng nghiên cứu về độc dược, nàng cũng đã nghiên cứu về các phương pháp giải độc.
Nàng biết cách giải độc khi vô tình ăn phải cây trúc đào, chỉ cần dạ dày của bệnh nhân được nhuận tràng kịp thời, rồi uống thuốc là đủ.
Nhưng tình huống của Mạch Trúc thì khác. Làm thế nào để giải độc Mạch Trúc?