Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Hôm sau, Hoắc vương nói
'' Vũ Ninh nàng cùng ta tới một nơi ''
'' Nơi nào vậy? ''
'' Lăng mộ của Phụ hoàng và Mẫu phi ta ''
'' ( Bất ngờ) À..... Được ''
Ngay sau đó, hai người cùng nhau lên đường, trên đường đi hai người không nói câu nào, không khí im lặng khác thường.
_____
Đi được nửa canh giờ hai người tới một thị trấn nhỏ, nơi đây tuy ít người nhưng họ sống rất hạnh phúc, cô luôn chú ý tới những người dân ở thị trấn này những nụ cười nở trên môi họ nụ cười của sự hạnh phúc.
____
Một lát sau, khi ra khỏi thị trấn đi thêm một đoạn hai người tới một ngọn núi, Hoắc vương dừng lại, cô liền hỏi
'' Ở đây sao? ''
'' Ừ. Núi Lạc Vân ''
'' Sao lại ở một hơi hẻo lánh như này chứ? ''
'' Đó là tâm nguyện của Phụ hoàng và Mẫu phi, nơi đây là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên ''
Nói xong hai người tiếp tục đi lên.
__________
1 canh giờ sau, đã tới nơi, hai lăng mộ to lớn được dựng lên giữa rừng trúc, Hoắc vương nắm lấy tay cô tiến về phía trước, quỳ xuống,cô cũng làm vậy, Hoắc vương nói
'' Phụ hoàng, Mẫu phi, hôm nay nhi thần dẫn thê tử đến bái kiến hai người ''
Cô nhìn vào lăng mộ nói
'' Âu Dương Vũ Ninh thê tử của Lãnh Tử Ngạo bái kiến Phụ hoàng,Mẫu phi ''
'' Phụ hoàng, Mẫu phi, thứ lỗi cho nhi thần bây giờ mới dẫn nàng ấy tới đây. Phụ hoàng, Mẫu phi rất nhanh thôi nhi thần sẽ báo thù cho hai người ''
Nghe thấy vậy cô rất bất ngờ
'' Trả thù? Ý chàng ấy là sao? ''
__________
Một lúc sau, hai người xuống núi, trên đường trở về lúc đi tới một tảng đá lớn bằng phẳng cô ngồi xuống thấy vậy Hoắc vương cũng đi đến ngồi bên cạnh cô, cô hỏi
'' Tử Ngạo, chuyện vừa nãy chàng nói là sao? Trả thù gì chứ? ''
'' Lãnh Tử Thâm độc chết Phụ hoàng và Mẫu thân cướp đi ngôi vị của ông ấy ''
'' ( Bất ngờ) Cướp ngôi? ''
'' Năm đó,lúc ta tròn 10 tuổi, Lãnh Tử Thâm ở kinh thành cấu kết với Lãnh Tử Minh hạ độc họ ''
'' Sao lại hại cả Mẫu phi chàng? ''
'' Mẫu phi là người mà Phụ hoàng sủng ái nhất lên bọn chúng....''
'' Thật tàn nhẫn ''
'' Núi Lạc Vân là nơi Phụ hoàng và Mẫu phi gặp nhau, Phụ hoàng yêu Mẫu phi từ cái nhìn đầu tiên, sau một khoảng thời gian thì Mẫu phi được đưa vào cung không lâu sau thì có ta ''
'' Tử Ngạo...khi họ mất chàng không ở trong hoàng cung đúng không? ''
'' Ừ, ta được rèn luyện từ nhỏ cùng với sư phụ..cũng chính là doanh trại bây giờ...trước khi sư phụ mất ta..sư phụ mới nói cho mọi chuyện ở kinh thành...sau khi về kinh ta đến thăm lăng mộ Phụ hoàng và Mẫu phi thì người thân cận bên Phụ hoàng nói cho ta biết họ đã chuyển tới đây. Sau 2 năm ta mới tới nơi ta ở cùng với sư phụ trước kia lập lên doanh trại hiện tại ''
Cô nhìn vào ánh mắt buồn bã của Hoắc vương trong đầu luôn tưởng tượng về những ngày tháng trước đây của hắn, lòng cô đau như cắt. Lúc này Hoắc vương lại nói
'' Vũ Ninh nàng kể cho ta nghe chuyện của nàng khi còn nhỏ đi ''
'' Hồi nhỏ của ta sao? ''
'' Ừ ''
'' Ta lên 3 tuổi mẹ ta mất tích, sau khi mẹ ta mất tích cha ta trở lên khác lạ,tính cách ông ấy thay đổi một cách kỳ lạ lúc nào cũng nghiêm khắc với ta, khuân mặt cũng trở lên lạnh lùng từ bé ta bị cha ta huấn luyện một cách tàn nhẫn...còn anh trai thì bị đưa ra nước ngoài năm ta 1 tuổi nên ta không ở cạnh anh ấy từ khi bé. Năm ta lên 8 tuổi, cha ta đưa ta đến một khu rừng tăm tối để ta ở đó, ông ấy nói sau 7 ngày sẽ đến đón ta nhưng 2 năm trôi qua không hề thấy bóng dáng ông ấy. 2 năm đó làm bạn với ta chỉ có cây cối động vật hoang dã và Đản Đản ''
'' Đản Đản? ''
'' Ta gặp Đản Đản ở trong một hang động, lúc đó nó mới được sinh ra...nhưng mẹ nó thì vì sinh nó mà chết nên ta nuôi Đản Đản từ bé...nó cũng là người bạn thân nhất của ta trong hai năm đó ''
'' ( Thương xót) Vũ Ninh ''
'' Sau 2 năm đó ta ra khỏi khu rừng quay lại thành phố...ta là một cô gái nhưng bắt buộc phải giấu đi tất cả sự yếu đuối sợ hãi của một cô gái ''
Vừa rứt câu Hoắc vương ôm lấy cô nói
'' Vũ Ninh ta không biết nàng phải chịu những đau khổ như vậy ''
'' Nhưng ông trời cũng thương xót ta cho ta gặp được chàng ''
'' Nhưng không cho ta ở cạnh chàng suốt đời ''
'' ( Mỉm cười) Tử Ngạo...cuộc đời ta hạnh phúc nhất khi gặp chàng ''
'' Ta cũng vậy ''
_______________
Hai canh giờ sau, hai người về đến doanh trại, Hoắc vương triệu tập tất cả mọi người và lương thực khởi hành lên Thiên Sơn Tuyết. Trên đường đi, cơ thể cô luôn cảm thấy khó chịu
'' Khó chịu quá...có lẽ do chất độc....chất độc chết tiệt này ''
Lúc này Hoắc vương cũng để ý thấy cô có điều bất thường hỏi
'' Vũ Ninh nàng sao vậy? Khó chịu sao? ''
'' Có chút chút ''
'' Nghỉ chút đi ''
Sau đó, tất cả mọi người dừng chân tại đó, cô khó chịu dựa vào một gốc cây
'' Cơ thể này bây giờ đã yếu đến mức này rồi sao? Không được mình phải gắng lên mình không thể gục xuống ở đây được cuộc chiến này cần có mình ''
______
Lát sau, Hoắc vương mang theo một bát cháo đến cho cô, nói
'' Nàng mau ăn đi '' .
'' Ừ ''
Cô nhận lấy bát cháo nhưng cánh tay không có chút sức nào bát cháo bị rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, Hoắc vương thấy vậy vẻ mặt lo lắng hỏi
'' Nàng có sao không? Có bị bỏng ở đâu không? ''
'' Ta không sao ''
'' Để ta lấy bát khác cho nàng ''
Lúc sau, Hoắc vương quay lại nhưng lần này không đưa cho cô nữa mà nhẹ nhàng múc từng muỗng đút cho cô uống, vẻ mặt dịu dàng đó làm cô vô thức đưa tay lên chạm vào khuân mặt đó. Hoắc vương hỏi
'' Sao vậy? ''
'' Không sao ''
'' Muốn sờ thì cứ sờ, cả cơ thể lẫn tinh thần của ta đều là của nàng ''
'' ( Ngại ngùng) Chàng....''.
'' Vũ Ninh nàng cùng ta tới một nơi ''
'' Nơi nào vậy? ''
'' Lăng mộ của Phụ hoàng và Mẫu phi ta ''
'' ( Bất ngờ) À..... Được ''
Ngay sau đó, hai người cùng nhau lên đường, trên đường đi hai người không nói câu nào, không khí im lặng khác thường.
_____
Đi được nửa canh giờ hai người tới một thị trấn nhỏ, nơi đây tuy ít người nhưng họ sống rất hạnh phúc, cô luôn chú ý tới những người dân ở thị trấn này những nụ cười nở trên môi họ nụ cười của sự hạnh phúc.
____
Một lát sau, khi ra khỏi thị trấn đi thêm một đoạn hai người tới một ngọn núi, Hoắc vương dừng lại, cô liền hỏi
'' Ở đây sao? ''
'' Ừ. Núi Lạc Vân ''
'' Sao lại ở một hơi hẻo lánh như này chứ? ''
'' Đó là tâm nguyện của Phụ hoàng và Mẫu phi, nơi đây là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên ''
Nói xong hai người tiếp tục đi lên.
__________
1 canh giờ sau, đã tới nơi, hai lăng mộ to lớn được dựng lên giữa rừng trúc, Hoắc vương nắm lấy tay cô tiến về phía trước, quỳ xuống,cô cũng làm vậy, Hoắc vương nói
'' Phụ hoàng, Mẫu phi, hôm nay nhi thần dẫn thê tử đến bái kiến hai người ''
Cô nhìn vào lăng mộ nói
'' Âu Dương Vũ Ninh thê tử của Lãnh Tử Ngạo bái kiến Phụ hoàng,Mẫu phi ''
'' Phụ hoàng, Mẫu phi, thứ lỗi cho nhi thần bây giờ mới dẫn nàng ấy tới đây. Phụ hoàng, Mẫu phi rất nhanh thôi nhi thần sẽ báo thù cho hai người ''
Nghe thấy vậy cô rất bất ngờ
'' Trả thù? Ý chàng ấy là sao? ''
__________
Một lúc sau, hai người xuống núi, trên đường trở về lúc đi tới một tảng đá lớn bằng phẳng cô ngồi xuống thấy vậy Hoắc vương cũng đi đến ngồi bên cạnh cô, cô hỏi
'' Tử Ngạo, chuyện vừa nãy chàng nói là sao? Trả thù gì chứ? ''
'' Lãnh Tử Thâm độc chết Phụ hoàng và Mẫu thân cướp đi ngôi vị của ông ấy ''
'' ( Bất ngờ) Cướp ngôi? ''
'' Năm đó,lúc ta tròn 10 tuổi, Lãnh Tử Thâm ở kinh thành cấu kết với Lãnh Tử Minh hạ độc họ ''
'' Sao lại hại cả Mẫu phi chàng? ''
'' Mẫu phi là người mà Phụ hoàng sủng ái nhất lên bọn chúng....''
'' Thật tàn nhẫn ''
'' Núi Lạc Vân là nơi Phụ hoàng và Mẫu phi gặp nhau, Phụ hoàng yêu Mẫu phi từ cái nhìn đầu tiên, sau một khoảng thời gian thì Mẫu phi được đưa vào cung không lâu sau thì có ta ''
'' Tử Ngạo...khi họ mất chàng không ở trong hoàng cung đúng không? ''
'' Ừ, ta được rèn luyện từ nhỏ cùng với sư phụ..cũng chính là doanh trại bây giờ...trước khi sư phụ mất ta..sư phụ mới nói cho mọi chuyện ở kinh thành...sau khi về kinh ta đến thăm lăng mộ Phụ hoàng và Mẫu phi thì người thân cận bên Phụ hoàng nói cho ta biết họ đã chuyển tới đây. Sau 2 năm ta mới tới nơi ta ở cùng với sư phụ trước kia lập lên doanh trại hiện tại ''
Cô nhìn vào ánh mắt buồn bã của Hoắc vương trong đầu luôn tưởng tượng về những ngày tháng trước đây của hắn, lòng cô đau như cắt. Lúc này Hoắc vương lại nói
'' Vũ Ninh nàng kể cho ta nghe chuyện của nàng khi còn nhỏ đi ''
'' Hồi nhỏ của ta sao? ''
'' Ừ ''
'' Ta lên 3 tuổi mẹ ta mất tích, sau khi mẹ ta mất tích cha ta trở lên khác lạ,tính cách ông ấy thay đổi một cách kỳ lạ lúc nào cũng nghiêm khắc với ta, khuân mặt cũng trở lên lạnh lùng từ bé ta bị cha ta huấn luyện một cách tàn nhẫn...còn anh trai thì bị đưa ra nước ngoài năm ta 1 tuổi nên ta không ở cạnh anh ấy từ khi bé. Năm ta lên 8 tuổi, cha ta đưa ta đến một khu rừng tăm tối để ta ở đó, ông ấy nói sau 7 ngày sẽ đến đón ta nhưng 2 năm trôi qua không hề thấy bóng dáng ông ấy. 2 năm đó làm bạn với ta chỉ có cây cối động vật hoang dã và Đản Đản ''
'' Đản Đản? ''
'' Ta gặp Đản Đản ở trong một hang động, lúc đó nó mới được sinh ra...nhưng mẹ nó thì vì sinh nó mà chết nên ta nuôi Đản Đản từ bé...nó cũng là người bạn thân nhất của ta trong hai năm đó ''
'' ( Thương xót) Vũ Ninh ''
'' Sau 2 năm đó ta ra khỏi khu rừng quay lại thành phố...ta là một cô gái nhưng bắt buộc phải giấu đi tất cả sự yếu đuối sợ hãi của một cô gái ''
Vừa rứt câu Hoắc vương ôm lấy cô nói
'' Vũ Ninh ta không biết nàng phải chịu những đau khổ như vậy ''
'' Nhưng ông trời cũng thương xót ta cho ta gặp được chàng ''
'' Nhưng không cho ta ở cạnh chàng suốt đời ''
'' ( Mỉm cười) Tử Ngạo...cuộc đời ta hạnh phúc nhất khi gặp chàng ''
'' Ta cũng vậy ''
_______________
Hai canh giờ sau, hai người về đến doanh trại, Hoắc vương triệu tập tất cả mọi người và lương thực khởi hành lên Thiên Sơn Tuyết. Trên đường đi, cơ thể cô luôn cảm thấy khó chịu
'' Khó chịu quá...có lẽ do chất độc....chất độc chết tiệt này ''
Lúc này Hoắc vương cũng để ý thấy cô có điều bất thường hỏi
'' Vũ Ninh nàng sao vậy? Khó chịu sao? ''
'' Có chút chút ''
'' Nghỉ chút đi ''
Sau đó, tất cả mọi người dừng chân tại đó, cô khó chịu dựa vào một gốc cây
'' Cơ thể này bây giờ đã yếu đến mức này rồi sao? Không được mình phải gắng lên mình không thể gục xuống ở đây được cuộc chiến này cần có mình ''
______
Lát sau, Hoắc vương mang theo một bát cháo đến cho cô, nói
'' Nàng mau ăn đi '' .
'' Ừ ''
Cô nhận lấy bát cháo nhưng cánh tay không có chút sức nào bát cháo bị rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, Hoắc vương thấy vậy vẻ mặt lo lắng hỏi
'' Nàng có sao không? Có bị bỏng ở đâu không? ''
'' Ta không sao ''
'' Để ta lấy bát khác cho nàng ''
Lúc sau, Hoắc vương quay lại nhưng lần này không đưa cho cô nữa mà nhẹ nhàng múc từng muỗng đút cho cô uống, vẻ mặt dịu dàng đó làm cô vô thức đưa tay lên chạm vào khuân mặt đó. Hoắc vương hỏi
'' Sao vậy? ''
'' Không sao ''
'' Muốn sờ thì cứ sờ, cả cơ thể lẫn tinh thần của ta đều là của nàng ''
'' ( Ngại ngùng) Chàng....''.