Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Cố Duy Nhất nhìn đồng hồ đeo tay một cái, còn mười mấy phút là đến giờ ăn trưa, dưới sự hướng dẫn của Vương trợ lý, Cố Duy Nhất đến phòng nghỉ, dùng lò vi sóng hâm nóng lại đồ ăn, đưa cho Vương trợ lý một hộp, mặt đầy gian xảo, "Vương trợ lý, nhất định phải ăn đó."
Vương trợ lý lập tức cảm thấy vài trận gió lạnh, có điềm không lành.
Cố Duy Nhất chau mày, thật ra Vương trợ lý thay Ngôn Mộc đi làm việc này nhưng cô vẫn rất hào phóng đó nha.
Ra khỏi phòng nghỉ, Cố Duy Nhất lại đến phòng phó tổng, đưa Tô Lương Tần một hộp. Hắn nhìn hộp cơm lộ vẻ vui mừng, "Đây là Ngôn Mộc làm?" Tài nấu nướng của Ngôn Mộc là tuyệt vời nhất nhưng hắn không giống Cố Duy Nhất có lộc ăn thường xuyên như vậy.
Cố Duy Nhất lắc đầu, cười vui vẻ, "Nếu là anh ấy làm thì đâu còn ngạc nhiên, anh Lương Tần, đây là em đặc biệt làm cho anh."
Mí mắt Tô Lương Tần giật giật, đem hộp cơm giao lại cho Cố Duy Nhất, "Em tốt nhất làm cho Ngôn Mộc ăn đi, em đối với anh tốt như vậy, anh sợ cậu ta ghen." Hắn cũng không muốn ăn đồ Cố Duy Nhất làm đâu, ai chẳng biết từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm cơm, nhìn hộp cơm chờ đợi người nghiên cứu, hắn không cần ăn hộp cơm đặc biệt như này đâu.
Cố Duy Nhất thu liễm bộ dáng tươi cười, tức giận đem hộp cơm đẩy trở về, trừng hắn, "Không ăn cũng phải ăn, hơn nữa về sau mỗi ngày em đều mang cơm cho anh, nếu anh dám đổ, đừng trách em không thương hoa tiếc ngọc..." Đối với Tô Lương Tần không có ân oán cá nhân, chỉ đơn giản là cô nhìn hắn không thấy thuận mắt.
Nhìn bóng lưng Cố Duy Nhất rời đi, Tô Lương Tần liếc hộp cơm trên bàn, lắc đầu cảm thán, ông trời đối với hắn vẫn không tệ, ít nhất không làm hắn yêu Cố Duy Nhất.
Cố Duy Nhất hỏi rõ Vương trợ lý vị trí phòng làm việc của An Khả Thiến, vào thang máy đi xuống. Thiên Thịnh rất lớn, nhân viên cũng rất nhiều, Cố Duy Nhất vì không muốn mình trông quá đặc biệt nên lấy từ chỗ Vương trợ lý một cái thẻ nhân viên đeo.
Xuống tầng 13, Cố Duy Nhất nhìn quanh một chút, bên trái là hạng mục nhãn hiệu, bên phải là phòng làm việc của quản lý, Cố Duy Nhất lập tức đến thẳng chỗ An Khả Thiến, cũng không thấy cô ấy đâu ngược lại nghe được chút âm thanh bên trong phòng lớn truyền ra.
Cố Duy Nhất nghi hoặc đến gần, thấy nhiều người tập trung, ở giữa là hai người phụ nữ, một người Cố Duy Nhất biết, toàn thân trang phục công sở, nghiêm mặt, đối diện cô là người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, ăn mặc hợp thời trang, một người phụ nữ xinh đẹp.
"An Khả Thiến, cô đừng đổ oan cho tôi, công việc gì đó cô bảo tôi đã sớm hoàn thành đặt trên bàn làm việc. Chính cô không tìm được còn đổ thừa cho tôi không làm?" Người phụ nữ xinh đẹp trào phúng, trên khuôn mặt trang điểm đậm mang vẻ khinh thường.
"Cô không mang văn kiện tự tay giao cho tôi, tôi cũng không thấy văn kiện trên bàn làm việc, cũng không có ai thấy cô đặt nó trên bàn tôi, tôi hi vọng cô đừng lấy cớ, tôi cho cô thêm một giờ, đem nó giao cho tôi." An Khả Thiến nghiêm túc, không thể nhìn ra cảm xúc gì khác trên mặt.
"Ý cô là gì? An Khả Thiến, đừng tưởng vậy là làm khó được tôi, tôi có nhân chứng, mấy cô ấy, còn có anh ta..." Người phụ nữ chỉ vào vài người, "Mấy người bọn họ đều có thể làm chứng cho tôi, bọn họ tận mắt thấy tôi đặt trên bàn làm việc của cô."
Bị người phụ nữ chỉ đến, vài người đồng thời gật đầu, "Phải, An quản lý, chúng tôi đều thấy được."
Cố Duy Nhất thấy trên mặt An Khả Thiến không có thay đổi gì, nhưng trong ánh mắt lại phảng phất vẻ ảm đạm.
"An quản lý, cô nghe thấy chưa, tôi thực sự đã mang văn kiện vào phòng làm việc của cô nhưng mà, tôi đoán, An quản lý đã thấy nó, chỉ là không biết tôi đắc tội với cô lúc nào, chẳng lẽ muốn đuổi tôi ra khỏi hạng mục này?" Người phụ nữ xinh đẹp nhận được sự ủng hộ của mấy người kia, vênh vênh tự đắc, châm chọc khiêu khích.
"Hằng Nhã này lúc nào cũng làm phiền An quản lý, thật không làm cho người khác yên tĩnh được mà." Bên cạnh truyền đến âm thanh nho nhỏ.
"Hừ, người ta có hậu trường có bối cảnh, chú ruột là cổ đông công ty, là bạn học của phó tổng, con mắt đều trên đỉnh đầu, còn là tiến sĩ, thế nào lại cam tâm khi phải làm việc như một sinh viên chưa tốt nghiệp?"
"Có nhiều tầng quan hệ như vậy, có bản lĩnh đem An quản lý hạ xuống, sao cả ngày tìm người ta gây phiền toái, tớ ghét nhất loại người ỷ sủng sinh kiêu như này!"
"Suỵt, nhỏ giọng một chút, đắc tội cô ta cũng không thoải mái đâu."
Nghe hai cô gái bên cạnh nhẹ giọng đàm luận, Cố Duy Nhất híp lại, "Cùng Phó tổng là bạn học?" "Ỷ sủng sinh kiêu"?
Bên này trong lòng Cố Duy Nhất không thoải mái, bên kia An Khả Thiến cũng nói chuyện, "Tôi sẽ tìm người khác làm phần văn kiện này, mọi người đi ăn cơm đi." An Khả Thiến nói xong xoay người rời đi.
"Vậy cũng không được." Hằng Nhã đưa tay ngăn An Khả Thiến lại, "Cô đổ oan cho tôi, chẳng lẽ không nên nói lời xin lỗi sao? Còn muốn đến chỗ tổng giám đốc phân xử?"
Khuôn mặt An Khả Thiến không chút thay đổi, tay rũ xuống bên người dùng sức nắm chặt, sống ở xã hội này cũng không dễ dàng, vào được công ty lớn làm đến chức vụ này không ai biết cô đã bỏ ra bao nhiêu. Nhưng những thứ này lại không bằng một câu nói của người khác, cho dù ngồi cái ghế này, nhưng cô lại không quyền không thế, không có hậu phương vững chắc, mỗi bước đi đều phải cẩn thận. Cô có thể giải thích, có thể đến trước mặt để tổng giám đốc phân xử nhưng sau đó thì sao? Thân là một quản lý mà nhân viên của mình cũng không quản lý tốt, còn có năng lực gì làm quản lý? Đối với người không quyền không thế mà nói, năng lực không phải là trọng yếu nhất nhưng không có năng lực thì cái gì cũng sai.
An Khả Thiến hít một hơi thật sâu, "Tôi..."
"An quản lý..." Lời nói của An Khả Thiến bị một thanh âm dịu dàng cắt ngang. Cô nhìn về phía cửa, Cố Duy Nhất ôm hộp cơm tiến vào, nở nụ cười, "An quản lý..."
An Khả Thiến còn nhớ cô, trong phòng Ngôn tổng từng gặp một lần, chỉ là không biết cô tên gì, quan hệ với Ngôn tổng là gì, chỉ khẽ gật đầu, "Sao cô lại tới đây?"
An Khả Thiến đang chuẩn bị xin lỗi lại bị người trước mặt cắt lời, trong lòng Hằng Nhã không thoải mái, trợn mắt về phía Cố Duy Nhất, cảm thấy lạ mặt nhưng trên cổ cô lại đeo thẻ nhân viên, chân mày cau lại, "Cô là người mới?"
Cố Duy Nhất cũng không nhìn cô ta, chỉ hướng An Khả Thiến giơ hộp cơm trên tay, "Cô ăn cơm chưa? Tôi đặc biệt mang tới cho cô đây."
Khuôn mặt Cố Duy Nhất nhỏ nhắn trắng nõn, con mắt cười rộ lên khẽ híp lại, làm cho người ta hết sức thoải mái, khiến cho người khác không tự chủ được buông lỏng phòng bị muốn tới gần, thêm thân phận đặc thù của Cố Duy Nhất, An Khả Thiến không phải quá nhiệt tình nhưng cũng không thể không nể mặt, "Cảm ơn cô nhưng tôi không muốn ăn."
Cố Duy Nhất vẫn cười như cũ, cũng không bị cự tuyệt mà lúng túng, "Đừng nha, tôi cũng đã mang đến rồi, nếu cô không ăn, tôi sẽ ném vào thùng rác, lãng phí là không tốt, cô xác định không ăn?" Giọng nói Cố Duy Nhất mềm mại nhưng lại mang theo chút cảm giác không người nào có thể khinh thường uy hiếp, không biết có phải ảo giác hay không.
Cố Duy Nhất đưa hộp cơm cho An Khả Thiến, "Cho cô, An quản lý." Trong đây chính là phần ngon nhất, đối xử với cô tất nhiên không thể giống anh Lương Tần và Vương trợ lý, dù sao cô cũng muốn nịnh bợ cô ấy một chút.
An Khả Thiến nhìn hộp cơm trước mặt có chút rối rắm, thật ra cô biết Cố Duy Nhất có chủ ý gì, chỉ là nhìn cô bé trước mặt ánh mắt trong suốt khiến người khác không thể cự tuyệt, khi nào thì lòng cô lại mềm nhũn như vậy?
Hằng Nhã bị Cố Duy Nhất không để mắt đến, trong nội tâm không cam lòng, trên mặt chợt lóe vẻ âm ngoan, nhân viên mới tới này không để cô vào mắt, còn ở trước mặt cô nịnh nọt An Khả Thiến, vươn tay lấy cơm trong tay Cố Duy Nhất ném xuống đất, lạnh lùng nói, "Bây giờ là giờ làm việc, ai cho phép ăn cơm? Cô là người mới tới, chẳng lẽ chưa đọc nội quy sao?"
Hộp cơm rơi trên mặt đất, thức ăn bên trong rơi ra mặt đất trơn bóng, tản ra nồng nặc hương thơm, An Khả Thiến nhìn mảnh hỗn độn trên đất, trong mắt hiện lên cái áy náy.
*
Ngôn Mộc làm xong việc trên này, đưa tay nhìn đồng hồ một cái, đã là giờ cơm trưa, Cố Duy Nhất vẫn chưa về, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc liền thấy Vương trợ lý nhìn hộp cơm quen thuộc than thở, Ngôn Mộc hiểu rõ mùi vị trong hộp cơm kia, làm như không thấy hỏi Cố Duy Nhất ở đâu lập tức ấn thang máy đi xuống bắt người.
Còn chưa đến phòng làm việc của An Khả Thiến, liền nghe được bên trong truyền đến "ầm", giống như là cái gì rơi xuống trên mặt đất, Ngôn Mộc cũng không có ý định quản, nhìn lướt qua, khóe mắt lơ đãng thấy được thân hình quen thuộc. Ngôn Mộc chuyển bước, đi vào thấy trên mặt đất là một mớ hỗn độn, là hộp cơm Cố Duy Nhất làm, hiện đã rơi vãi hết ra, đôi mắt trở nên tĩnh mịch, lạnh lẽo.
"Hừ, trứng xào cà chua? Cô không định nịnh bợ người khác bằng chút đồ ăn này chứ? Đầu óc cô có bệnh à?" Hằng Nhã nhìn thức ăn, đối với Cố Duy Nhất càng thêm khinh bỉ.
"Cô nói ai đầu óc có bệnh?" Giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt truyền vào từ cửa, người trong văn phòng theo bản năng nhìn sang.
Chỉ thấy vẻ mặt Ngôn Mộc đầy lãnh ý đứng đó, vẻ tuấn lãng trên mặt bị che kín bởi sương lạnh, khiến người ta không hiểu được rùng mình một cái.
Cố Duy Nhất thấy Ngôn Mộc trong nháy mắt đó, đầu óc bận rộn, cô không có gây họa nha? Cô chỉ đi ngang qua, gì cũng không làm, đơn giản là đi đưa cơm, về tranh đấu của người khác một câu cũng không nói gì.
Cho nên dựa theo tiểu thuyết ngôn tình, cô hiện tại là người bị hại, người bị hại hiện tại đang nước mắt rơi như mưa đó.
Vương trợ lý lập tức cảm thấy vài trận gió lạnh, có điềm không lành.
Cố Duy Nhất chau mày, thật ra Vương trợ lý thay Ngôn Mộc đi làm việc này nhưng cô vẫn rất hào phóng đó nha.
Ra khỏi phòng nghỉ, Cố Duy Nhất lại đến phòng phó tổng, đưa Tô Lương Tần một hộp. Hắn nhìn hộp cơm lộ vẻ vui mừng, "Đây là Ngôn Mộc làm?" Tài nấu nướng của Ngôn Mộc là tuyệt vời nhất nhưng hắn không giống Cố Duy Nhất có lộc ăn thường xuyên như vậy.
Cố Duy Nhất lắc đầu, cười vui vẻ, "Nếu là anh ấy làm thì đâu còn ngạc nhiên, anh Lương Tần, đây là em đặc biệt làm cho anh."
Mí mắt Tô Lương Tần giật giật, đem hộp cơm giao lại cho Cố Duy Nhất, "Em tốt nhất làm cho Ngôn Mộc ăn đi, em đối với anh tốt như vậy, anh sợ cậu ta ghen." Hắn cũng không muốn ăn đồ Cố Duy Nhất làm đâu, ai chẳng biết từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm cơm, nhìn hộp cơm chờ đợi người nghiên cứu, hắn không cần ăn hộp cơm đặc biệt như này đâu.
Cố Duy Nhất thu liễm bộ dáng tươi cười, tức giận đem hộp cơm đẩy trở về, trừng hắn, "Không ăn cũng phải ăn, hơn nữa về sau mỗi ngày em đều mang cơm cho anh, nếu anh dám đổ, đừng trách em không thương hoa tiếc ngọc..." Đối với Tô Lương Tần không có ân oán cá nhân, chỉ đơn giản là cô nhìn hắn không thấy thuận mắt.
Nhìn bóng lưng Cố Duy Nhất rời đi, Tô Lương Tần liếc hộp cơm trên bàn, lắc đầu cảm thán, ông trời đối với hắn vẫn không tệ, ít nhất không làm hắn yêu Cố Duy Nhất.
Cố Duy Nhất hỏi rõ Vương trợ lý vị trí phòng làm việc của An Khả Thiến, vào thang máy đi xuống. Thiên Thịnh rất lớn, nhân viên cũng rất nhiều, Cố Duy Nhất vì không muốn mình trông quá đặc biệt nên lấy từ chỗ Vương trợ lý một cái thẻ nhân viên đeo.
Xuống tầng 13, Cố Duy Nhất nhìn quanh một chút, bên trái là hạng mục nhãn hiệu, bên phải là phòng làm việc của quản lý, Cố Duy Nhất lập tức đến thẳng chỗ An Khả Thiến, cũng không thấy cô ấy đâu ngược lại nghe được chút âm thanh bên trong phòng lớn truyền ra.
Cố Duy Nhất nghi hoặc đến gần, thấy nhiều người tập trung, ở giữa là hai người phụ nữ, một người Cố Duy Nhất biết, toàn thân trang phục công sở, nghiêm mặt, đối diện cô là người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, ăn mặc hợp thời trang, một người phụ nữ xinh đẹp.
"An Khả Thiến, cô đừng đổ oan cho tôi, công việc gì đó cô bảo tôi đã sớm hoàn thành đặt trên bàn làm việc. Chính cô không tìm được còn đổ thừa cho tôi không làm?" Người phụ nữ xinh đẹp trào phúng, trên khuôn mặt trang điểm đậm mang vẻ khinh thường.
"Cô không mang văn kiện tự tay giao cho tôi, tôi cũng không thấy văn kiện trên bàn làm việc, cũng không có ai thấy cô đặt nó trên bàn tôi, tôi hi vọng cô đừng lấy cớ, tôi cho cô thêm một giờ, đem nó giao cho tôi." An Khả Thiến nghiêm túc, không thể nhìn ra cảm xúc gì khác trên mặt.
"Ý cô là gì? An Khả Thiến, đừng tưởng vậy là làm khó được tôi, tôi có nhân chứng, mấy cô ấy, còn có anh ta..." Người phụ nữ chỉ vào vài người, "Mấy người bọn họ đều có thể làm chứng cho tôi, bọn họ tận mắt thấy tôi đặt trên bàn làm việc của cô."
Bị người phụ nữ chỉ đến, vài người đồng thời gật đầu, "Phải, An quản lý, chúng tôi đều thấy được."
Cố Duy Nhất thấy trên mặt An Khả Thiến không có thay đổi gì, nhưng trong ánh mắt lại phảng phất vẻ ảm đạm.
"An quản lý, cô nghe thấy chưa, tôi thực sự đã mang văn kiện vào phòng làm việc của cô nhưng mà, tôi đoán, An quản lý đã thấy nó, chỉ là không biết tôi đắc tội với cô lúc nào, chẳng lẽ muốn đuổi tôi ra khỏi hạng mục này?" Người phụ nữ xinh đẹp nhận được sự ủng hộ của mấy người kia, vênh vênh tự đắc, châm chọc khiêu khích.
"Hằng Nhã này lúc nào cũng làm phiền An quản lý, thật không làm cho người khác yên tĩnh được mà." Bên cạnh truyền đến âm thanh nho nhỏ.
"Hừ, người ta có hậu trường có bối cảnh, chú ruột là cổ đông công ty, là bạn học của phó tổng, con mắt đều trên đỉnh đầu, còn là tiến sĩ, thế nào lại cam tâm khi phải làm việc như một sinh viên chưa tốt nghiệp?"
"Có nhiều tầng quan hệ như vậy, có bản lĩnh đem An quản lý hạ xuống, sao cả ngày tìm người ta gây phiền toái, tớ ghét nhất loại người ỷ sủng sinh kiêu như này!"
"Suỵt, nhỏ giọng một chút, đắc tội cô ta cũng không thoải mái đâu."
Nghe hai cô gái bên cạnh nhẹ giọng đàm luận, Cố Duy Nhất híp lại, "Cùng Phó tổng là bạn học?" "Ỷ sủng sinh kiêu"?
Bên này trong lòng Cố Duy Nhất không thoải mái, bên kia An Khả Thiến cũng nói chuyện, "Tôi sẽ tìm người khác làm phần văn kiện này, mọi người đi ăn cơm đi." An Khả Thiến nói xong xoay người rời đi.
"Vậy cũng không được." Hằng Nhã đưa tay ngăn An Khả Thiến lại, "Cô đổ oan cho tôi, chẳng lẽ không nên nói lời xin lỗi sao? Còn muốn đến chỗ tổng giám đốc phân xử?"
Khuôn mặt An Khả Thiến không chút thay đổi, tay rũ xuống bên người dùng sức nắm chặt, sống ở xã hội này cũng không dễ dàng, vào được công ty lớn làm đến chức vụ này không ai biết cô đã bỏ ra bao nhiêu. Nhưng những thứ này lại không bằng một câu nói của người khác, cho dù ngồi cái ghế này, nhưng cô lại không quyền không thế, không có hậu phương vững chắc, mỗi bước đi đều phải cẩn thận. Cô có thể giải thích, có thể đến trước mặt để tổng giám đốc phân xử nhưng sau đó thì sao? Thân là một quản lý mà nhân viên của mình cũng không quản lý tốt, còn có năng lực gì làm quản lý? Đối với người không quyền không thế mà nói, năng lực không phải là trọng yếu nhất nhưng không có năng lực thì cái gì cũng sai.
An Khả Thiến hít một hơi thật sâu, "Tôi..."
"An quản lý..." Lời nói của An Khả Thiến bị một thanh âm dịu dàng cắt ngang. Cô nhìn về phía cửa, Cố Duy Nhất ôm hộp cơm tiến vào, nở nụ cười, "An quản lý..."
An Khả Thiến còn nhớ cô, trong phòng Ngôn tổng từng gặp một lần, chỉ là không biết cô tên gì, quan hệ với Ngôn tổng là gì, chỉ khẽ gật đầu, "Sao cô lại tới đây?"
An Khả Thiến đang chuẩn bị xin lỗi lại bị người trước mặt cắt lời, trong lòng Hằng Nhã không thoải mái, trợn mắt về phía Cố Duy Nhất, cảm thấy lạ mặt nhưng trên cổ cô lại đeo thẻ nhân viên, chân mày cau lại, "Cô là người mới?"
Cố Duy Nhất cũng không nhìn cô ta, chỉ hướng An Khả Thiến giơ hộp cơm trên tay, "Cô ăn cơm chưa? Tôi đặc biệt mang tới cho cô đây."
Khuôn mặt Cố Duy Nhất nhỏ nhắn trắng nõn, con mắt cười rộ lên khẽ híp lại, làm cho người ta hết sức thoải mái, khiến cho người khác không tự chủ được buông lỏng phòng bị muốn tới gần, thêm thân phận đặc thù của Cố Duy Nhất, An Khả Thiến không phải quá nhiệt tình nhưng cũng không thể không nể mặt, "Cảm ơn cô nhưng tôi không muốn ăn."
Cố Duy Nhất vẫn cười như cũ, cũng không bị cự tuyệt mà lúng túng, "Đừng nha, tôi cũng đã mang đến rồi, nếu cô không ăn, tôi sẽ ném vào thùng rác, lãng phí là không tốt, cô xác định không ăn?" Giọng nói Cố Duy Nhất mềm mại nhưng lại mang theo chút cảm giác không người nào có thể khinh thường uy hiếp, không biết có phải ảo giác hay không.
Cố Duy Nhất đưa hộp cơm cho An Khả Thiến, "Cho cô, An quản lý." Trong đây chính là phần ngon nhất, đối xử với cô tất nhiên không thể giống anh Lương Tần và Vương trợ lý, dù sao cô cũng muốn nịnh bợ cô ấy một chút.
An Khả Thiến nhìn hộp cơm trước mặt có chút rối rắm, thật ra cô biết Cố Duy Nhất có chủ ý gì, chỉ là nhìn cô bé trước mặt ánh mắt trong suốt khiến người khác không thể cự tuyệt, khi nào thì lòng cô lại mềm nhũn như vậy?
Hằng Nhã bị Cố Duy Nhất không để mắt đến, trong nội tâm không cam lòng, trên mặt chợt lóe vẻ âm ngoan, nhân viên mới tới này không để cô vào mắt, còn ở trước mặt cô nịnh nọt An Khả Thiến, vươn tay lấy cơm trong tay Cố Duy Nhất ném xuống đất, lạnh lùng nói, "Bây giờ là giờ làm việc, ai cho phép ăn cơm? Cô là người mới tới, chẳng lẽ chưa đọc nội quy sao?"
Hộp cơm rơi trên mặt đất, thức ăn bên trong rơi ra mặt đất trơn bóng, tản ra nồng nặc hương thơm, An Khả Thiến nhìn mảnh hỗn độn trên đất, trong mắt hiện lên cái áy náy.
*
Ngôn Mộc làm xong việc trên này, đưa tay nhìn đồng hồ một cái, đã là giờ cơm trưa, Cố Duy Nhất vẫn chưa về, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc liền thấy Vương trợ lý nhìn hộp cơm quen thuộc than thở, Ngôn Mộc hiểu rõ mùi vị trong hộp cơm kia, làm như không thấy hỏi Cố Duy Nhất ở đâu lập tức ấn thang máy đi xuống bắt người.
Còn chưa đến phòng làm việc của An Khả Thiến, liền nghe được bên trong truyền đến "ầm", giống như là cái gì rơi xuống trên mặt đất, Ngôn Mộc cũng không có ý định quản, nhìn lướt qua, khóe mắt lơ đãng thấy được thân hình quen thuộc. Ngôn Mộc chuyển bước, đi vào thấy trên mặt đất là một mớ hỗn độn, là hộp cơm Cố Duy Nhất làm, hiện đã rơi vãi hết ra, đôi mắt trở nên tĩnh mịch, lạnh lẽo.
"Hừ, trứng xào cà chua? Cô không định nịnh bợ người khác bằng chút đồ ăn này chứ? Đầu óc cô có bệnh à?" Hằng Nhã nhìn thức ăn, đối với Cố Duy Nhất càng thêm khinh bỉ.
"Cô nói ai đầu óc có bệnh?" Giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt truyền vào từ cửa, người trong văn phòng theo bản năng nhìn sang.
Chỉ thấy vẻ mặt Ngôn Mộc đầy lãnh ý đứng đó, vẻ tuấn lãng trên mặt bị che kín bởi sương lạnh, khiến người ta không hiểu được rùng mình một cái.
Cố Duy Nhất thấy Ngôn Mộc trong nháy mắt đó, đầu óc bận rộn, cô không có gây họa nha? Cô chỉ đi ngang qua, gì cũng không làm, đơn giản là đi đưa cơm, về tranh đấu của người khác một câu cũng không nói gì.
Cho nên dựa theo tiểu thuyết ngôn tình, cô hiện tại là người bị hại, người bị hại hiện tại đang nước mắt rơi như mưa đó.