Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Lấy điện thoại di động ra, Cố Duy Nhất mở định vị. Lúc cô lên cấp 3, Ngôn Mộc xuất ngoại gần hai năm, hàng năm nghỉ hè, nghỉ đông cô đều sang với anh. Có một lần bị lạc trên đường, điện thoại hết pin, Ngôn Mộc tìm một nửa Paris mới tìm thấy cô ở sông Seine. Từ đó về sau, Ngôn Mộc cài định vị ở điện thoại cô, đương nhiên cô cũng cái ở điện thoại anh.
Dần dần sau này thành thói quen, mỗi khi đổi điện thoại, việc làm đầu tiên là cài định vị.
Trên màn hình hiển thị một nơi cách chỗ cô không xa, là một quán trà. Cố Duy Nhất nhíu mày, đã sáu giờ tối lại còn ở trong quán trà, đừng nói là chỉ ở trong uống trà!
Không biết có phải do lòng hiếu kỳ hay không, dù sao Cố Duy Nhất cũng không quản được đầu óc của mình, cũng không quản được chân của mình, cô tự tìm lý do, chỉ là quan tâm anh, sợ anh không thương chính bản thân, khuôn mặt xinh đẹp kia lỡ bị người ta lừa thì phải làm sao?
Tìm được lý do thích hợp, Cố Duy Nhất mang theo nhất túi đồ to đi tới quán trà. Muộn thế mà vẫn còn mở cửa, cô cho là buổi tối người uống trà không nhiều.
Bên trong quán trà trừ đại sảnh và một gian nhà tiêu chuẩn bên ngoài còn có nhiều bình phong ghép lại thành không gian nhỏ. Cố Duy Nhất từ khe hở thấy gò má lạnh lùng của Ngôn Mộc, vội vàng lách mình đến bình phong đối diện, gọi một bình trà hoa cúc. Cố Duy Nhất thả tóc xuống, cúi người rình xem động tĩnh phía đối diện.
Chỉ có thể nhìn được gò má Ngôn Mộc, còn lại cái gì cũng không thấy nhưng có thể nghe được loáng thoáng âm thanh.
"Vương tiên sinh là ở Thiên Thịnh làm trợ lý phải không?" Một giọng nữ ôn nhu vang lên.
Vương tiên sinh? Ngôn Mộc đổi tên từ khi nào?
"Phải, tôi là trợ lý tổng giám đốc của Thiên Thịnh!"
Thanh âm của Vương trợ lý? Cố Duy Nhất có chút bối rối, Vương trợ lý không phải là có bạn gái sao? Như thế nào lại đi xem mắt, còn có Ngôn Mộc cùng đi, Ngôn Mộc cũng không phải là quá rảnh rỗi đi nhìn người ta xem mắt.
"Vương tiên sinh thật sự là tuổi trẻ tài cao, nhưng cho hỏi vị này là?" Người phụ nữ kia đỏ mặt nhìn về phía Ngôn Mộc
"Đây là bạn của tôi!" Vương trợ lý vội vàng giải thích!"
"Vị tiên sinh này nhìn thật..."
"Tiếp theo!" Ngôn Mộc đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời nói người phụ nữ kia.
Cô ta sững sờ, nhìn về phía Vương trợ lý, lúng túng cười, "Vương tiên sinh, có ý gì?"
Trong lòng Vương trợ lý phát điên nhưng trên mặt lại nghiêm trang, "Ngại quá, vị tiểu thư này tôi nghĩ chúng ta môn không thích hợp, tôi còn phải gặp người xem mắt tiếp theo, mời cô đi trước!"
Trên mặt người phụ nữ kia biến đổi màu sắc vài lần, thanh âm đột nhiên cao lên, "Anh đây là muốn đi tìm vui vẻ đi? Anh nghĩ rằng tôi tới phỏng vấn? Vội vàng muốn lui tới cùng anh?"
Vương trợ lý nặn ra nụ cười, nghiêm trang, "Lý tiểu thư, cô nói như vậy cũng không đúng. Thông qua xem mắt để kết hôn không phải là phỏng vấn bình thường. Nếu đã không thích hợp, cần gì lãng phí thời gian, cô xem có đúng không?"
Cố Duy Nhất nằm sấp ở trên bàn cố nén cười, nghẹn đến mức đau bụng, mắt thấy nữ nhân kia cầm túi xông ra cửa, không quá nửa phút, một nữ nhân khác lại tiến vào, ngây người hai phút lại vọt ra, rồi lại tiến vào một người, lại ra, Cố Duy Nhất rốt cuộc biết một tuần lễ hai mươi mấy nữ nhân là như thế nào.
"Tổng giám đốc, ngài tha cho tôi đi..." Cuối cùng, Vương trợ lý không chịu nổi, bắt đầu cầu xin tha thứ.
Ngôn Mộc lạnh lùng liếc hắn một cái, Vương trợ lý không chịu nổi lãnh khí nói, "Ngôn tổng, bạn gái của tôi nếu biết tôi đi xem mắt chắc sẽ cầm dao giết tôi mất!"
"Cô ta sẽ không biết, vốn cũng không phải là cậu xem mắt!" Ngôn Mộc không hề bị lay động, thản nhiên nói!
Vương trợ lý hận không thể giậm chân, thời đại internet thịnh hành, nếu bị truyền đi hắn sẽ trở thành một chân đạp hai thuyền sao? Hai ngày trước Tô tổng ở trên mạng đăng một bài "Tinh không", dưới có một bình luận "Tinh Không là tên bạn gái mới sao?" mang đến cho bọn hắn một tai họa, bị bộ phận PR cưỡng chế không cho đăng blog mới.
"Ngôn tổng..." Vương trợ lý sắp khóc, mọi người đều biết như vậy là xem mắt không thành, "Hay chúng ta đổi..."
"Tiếp tục..." Ngôn Mộc lạnh lùng nói.
Vương trợ lý tử đau lòng muốn nói cho mọi người biết tổng giám đốc của hắn đầu óc có bệnh!
Cố Duy Nhất ở bên kia chẹp miệng, thật đúng là dự định mò kim đáy biển như mò một nữ nhân nha, cũng không còn tâm tình ngồi xem, trả tiền rời đi.
*
Ngôn Mộc trở lại nhà đã tám giờ tối, ở đặt một túi to có dấu hiệu từ một siêu thị. Nhìn một chút, tất cả đều là đồ anh thích ăn, còn có chút dưa và trái cây.
Ngôn Mộc đứng nửa phút, lấy điện thoại ra nhìn, cất bước về cầu thang phía sau, đẩy cửa ra thấy Cố Duy Nhất cuộc người ngồi trên bậc cầu thang.
"Sao lại ngồi ở đây?" Ngôn Mộc lên tiếng hỏi.
"Sợ anh mang bạn gái về nhìn thấy em sẽ không tốt." Thanh âm Cố Duy Nhất mang theo rầu rĩ. Biết là Ngôn Mộc đi xem mắt nhưng muộn thế này mới về. Anh của cô dù độc miệng đến mức khiến người ta chán ghét, thích sạch sẽ, tính khí lúc rời giường không tốt, ngạo mạn thối tha nhưng đều là thượng vàng hạ cám*. Dù là dáng người dung mạo hay học thức đều là nhân trung chi long**, cô vẫn cảm thấy một người ôn nhu, khí chất ưu nhã, xinh đẹp thiện lương mới hợp với anh.
(*: cuộc sống có đủ mọi loại vật, việc, con người, từ tốt đến xấu, từ giá trị cao đến giá trị thấp, gì cũng có, đủ mọi thứ hạng)
(**: tài năng hơn người)
"Nói nhăng nói cuội gì thế." Ngôn Mộc quát lớn, đi qua kéo cánh tay cô, "Về nhà!"
Cố Duy Nhất không động, từ trên bậc thang nhìn hắn, thanh âm có chút thảm hại, "Anh, mọi người đều nói nếu như anh cưới vợ sẽ đối xử với em không tốt như trước đây nữa có phải không?"
Ngộn Mộc né tránh ánh mắt của cô, ngồi xuống bên cạnh cô. Cố Duy Nhất thuận theo đặt đầu trên vai anh, miệng nhỏ nhắn vểnh lên, "Anh xem xem, trên phim trong tiểu thuyết đều như vậy, mọi người đều nói có vợ quên mẹ."
"Chú ý lời nói của em!" Ngôn Mộc cắn răng.
"Ai nha..." Cố Duy Nhất vỗ vai hắn, "Nói sai, nói sai, anh đừng coi là thật, đừng coi là thật..."
"Hôm nay em đến quán trà?" Ngôn Mộc liếc mắt nhìn cô, nếu không cảm khái nhiều như vậy.
Cố Duy Nhất run một cái, vội cười, "Đi ngang qua, chỉ là đi ngang qua..."
"Hừ..." Ngôn Mộc tức giận.
Cố Duy Nhất vừa cười, "Anh, phương thức xem mắt của anh thật có phong cách, khiến em mở rộng tầm mắt!"
Ngôn Mộc lạnh lùng trừng cô, Cố Duy Nhất thở dài, "Anh còn muốn gặp bao nhiêu người nữa? Khi nào chuẩn bị có chị dâu nói cho em một tiếng, em sẽ cao hứng thay anh!" Lúc nói những lời này, Cố Duy Nhất cảm thấy trong nội tâm buồn bực lạ thường. Giống như lần đầu Ngôn Mộc xuất ngoại, cô ở sân bay khóc tê tâm liệt phế, ôm anh không chịu buông tay, còn nói về sau không gặp được hắn vô cùng mất mát khó chịu!
Nghe được thanh âm cô đơn của Cố Duy Nhất, trong lòng Ngôn Mộc căng thẳng, con mắt nhìn thẳng dưới đất, hồi lâu không nói.
Không thấy anh nói gì, Cố Duy Nhất có chút tò mò, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, "Anh sao thế?"
Ánh sáng tự tắt, hành lang yên tĩnh. Hô hấp của Cố Duy Nhất bên tai khiến anh thấy xa lạ nhưng cũng quen thuộc, xa lạ ở một loại tình cảm nào đó.
Lại một thời gian dài trầm mặc. Cố Duy Nhất không biết anh đang nghĩ gì, thấy anh khinh thường phản ứng của mình, cô chu môi, dựa lại trên bả vai anh, hai tay ôm lấy cánh tay anh.
Ngôn Mộc khóe miệng thoáng cười khổ, thì ra có vài người sớm đã định sẵn, không có lựa chọn nào khác, cho dù anh tìm toàn bộ thế giới, cuối cùng cũng không phải là cô!
Nắm tay ở đầu gối từ từ buông lỏng, Ngôn Mộc thở dài một tiếng. Trên thương trường anh tới tôi đi, anh lừa tôi gạt, đều không bằng một Cố Duy Nhất khiến anh đau đầu. Dù đã lớn, có thể lập gia đình, anh muốn thoát khỏi phiền toái này nhưng sợ rằng không thể như anh mong muốn.
Sờ đầu Cố Duy Nhất, Ngôn Mộc đứng lên, tinh thần sảng khoái, "Về nhà!"
Cố Duy Nhất lè lưỡi, tính cách của anh đúng là biến ảo không ngừng. Nguyệt sự phụ nữ một tháng vài ngày nhưng Ngôn Mộc mỗi tháng đều là ba mươi mấy ngày!
Đứng lên, phủi mông một cái, quệt mồm đi theo, không ngờ Ngôn Mộc đột nhiên dừng bước, Cố Duy Nhất nhất thời không kịp dừng lại đập vào lưng anh.
Cố Duy Nhất xoa mũi, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, muốn oán hận liền nghe thấy Ngôn Mộc nhàn nhạt nói, "Về sau không xem mắt nữa nhưng mà, Cố Duy Nhất, hi vọng sau này em không hối hận." Nói xong cất bước vào phòng.
Cố Duy Nhất sững sờ, cảm thấy không giải thích được, đúng là "Dì cả" đến nhiều, sinh lý rối loạn!
Nhưng nghe anh nói không xem mặt, không hiểu sao lại thấy vui vẻ, đâu còn quản anh có ý gì nữa, nhảy lên theo sau lưng anh vào cửa.
"Không phải là anh đưa em một cái chìa khoá sao? Em để nơi nào rồi?" Ngôn Mộc đặt đồ lên trên bàn nhíu mày nhìn cô, không tin là cô vì sợ chạm mặt người phụ nữ khác mới không vào nhà. Nguyên nhân rất lớn là vì làm mất chìa khoá.
"Anh cho em khoá khi nào?" Cố Duy Nhất bất mãn trừng anh.
"Lần trước anh đem chìa khoá dự bị để trong túi xách của em!" Ngôn Mộc có chút tức giận.
"Đâu có, anh lừa em..." Chưa nói xong, hai chiếc chìa khoá từ trong túi rơi ra. Cố Duy Nhất lúng túng ho nhẹ, nhỏ giọng, "Anh không nói làm sao em biết."
"Nói cho em biết?" Con mắt Ngôn Mộc đột nhiên trở nên u ám, bước lên một bước từ trên cao nhìn cô, "Là người nào sáng sớm ra khỏi nhà? Anh có cơ hội để nói sao?"
Nhớ tới lần trước hai người ở chính chỗ này huyên nào về cái video lúng túng kia, Cố Duy Nhất không dám đề cập nhanh chóng nhận sai, "Là do em sai, em sai..."
Thấy Cố Duy Nhất xoay người muốn chạy, Ngôn Mộc giữ cổ áo cô, xách vào trong bếp, "Đi nấu cơm..."
Cố Duy Nhất ngước đầu đáng thương nhìn anh, "Anh, anh xác định dám ăn cơm em làm?"
Ngôn Mộc nhìn cô nửa ngày, lồng ngực không ngừng nhảy, làm như tức giận, "... Cố Duy Nhất, cút vào phòng khách cho anh. Trong vòng hai canh giờ đừng nói chuyện với anh!"
Dần dần sau này thành thói quen, mỗi khi đổi điện thoại, việc làm đầu tiên là cài định vị.
Trên màn hình hiển thị một nơi cách chỗ cô không xa, là một quán trà. Cố Duy Nhất nhíu mày, đã sáu giờ tối lại còn ở trong quán trà, đừng nói là chỉ ở trong uống trà!
Không biết có phải do lòng hiếu kỳ hay không, dù sao Cố Duy Nhất cũng không quản được đầu óc của mình, cũng không quản được chân của mình, cô tự tìm lý do, chỉ là quan tâm anh, sợ anh không thương chính bản thân, khuôn mặt xinh đẹp kia lỡ bị người ta lừa thì phải làm sao?
Tìm được lý do thích hợp, Cố Duy Nhất mang theo nhất túi đồ to đi tới quán trà. Muộn thế mà vẫn còn mở cửa, cô cho là buổi tối người uống trà không nhiều.
Bên trong quán trà trừ đại sảnh và một gian nhà tiêu chuẩn bên ngoài còn có nhiều bình phong ghép lại thành không gian nhỏ. Cố Duy Nhất từ khe hở thấy gò má lạnh lùng của Ngôn Mộc, vội vàng lách mình đến bình phong đối diện, gọi một bình trà hoa cúc. Cố Duy Nhất thả tóc xuống, cúi người rình xem động tĩnh phía đối diện.
Chỉ có thể nhìn được gò má Ngôn Mộc, còn lại cái gì cũng không thấy nhưng có thể nghe được loáng thoáng âm thanh.
"Vương tiên sinh là ở Thiên Thịnh làm trợ lý phải không?" Một giọng nữ ôn nhu vang lên.
Vương tiên sinh? Ngôn Mộc đổi tên từ khi nào?
"Phải, tôi là trợ lý tổng giám đốc của Thiên Thịnh!"
Thanh âm của Vương trợ lý? Cố Duy Nhất có chút bối rối, Vương trợ lý không phải là có bạn gái sao? Như thế nào lại đi xem mắt, còn có Ngôn Mộc cùng đi, Ngôn Mộc cũng không phải là quá rảnh rỗi đi nhìn người ta xem mắt.
"Vương tiên sinh thật sự là tuổi trẻ tài cao, nhưng cho hỏi vị này là?" Người phụ nữ kia đỏ mặt nhìn về phía Ngôn Mộc
"Đây là bạn của tôi!" Vương trợ lý vội vàng giải thích!"
"Vị tiên sinh này nhìn thật..."
"Tiếp theo!" Ngôn Mộc đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời nói người phụ nữ kia.
Cô ta sững sờ, nhìn về phía Vương trợ lý, lúng túng cười, "Vương tiên sinh, có ý gì?"
Trong lòng Vương trợ lý phát điên nhưng trên mặt lại nghiêm trang, "Ngại quá, vị tiểu thư này tôi nghĩ chúng ta môn không thích hợp, tôi còn phải gặp người xem mắt tiếp theo, mời cô đi trước!"
Trên mặt người phụ nữ kia biến đổi màu sắc vài lần, thanh âm đột nhiên cao lên, "Anh đây là muốn đi tìm vui vẻ đi? Anh nghĩ rằng tôi tới phỏng vấn? Vội vàng muốn lui tới cùng anh?"
Vương trợ lý nặn ra nụ cười, nghiêm trang, "Lý tiểu thư, cô nói như vậy cũng không đúng. Thông qua xem mắt để kết hôn không phải là phỏng vấn bình thường. Nếu đã không thích hợp, cần gì lãng phí thời gian, cô xem có đúng không?"
Cố Duy Nhất nằm sấp ở trên bàn cố nén cười, nghẹn đến mức đau bụng, mắt thấy nữ nhân kia cầm túi xông ra cửa, không quá nửa phút, một nữ nhân khác lại tiến vào, ngây người hai phút lại vọt ra, rồi lại tiến vào một người, lại ra, Cố Duy Nhất rốt cuộc biết một tuần lễ hai mươi mấy nữ nhân là như thế nào.
"Tổng giám đốc, ngài tha cho tôi đi..." Cuối cùng, Vương trợ lý không chịu nổi, bắt đầu cầu xin tha thứ.
Ngôn Mộc lạnh lùng liếc hắn một cái, Vương trợ lý không chịu nổi lãnh khí nói, "Ngôn tổng, bạn gái của tôi nếu biết tôi đi xem mắt chắc sẽ cầm dao giết tôi mất!"
"Cô ta sẽ không biết, vốn cũng không phải là cậu xem mắt!" Ngôn Mộc không hề bị lay động, thản nhiên nói!
Vương trợ lý hận không thể giậm chân, thời đại internet thịnh hành, nếu bị truyền đi hắn sẽ trở thành một chân đạp hai thuyền sao? Hai ngày trước Tô tổng ở trên mạng đăng một bài "Tinh không", dưới có một bình luận "Tinh Không là tên bạn gái mới sao?" mang đến cho bọn hắn một tai họa, bị bộ phận PR cưỡng chế không cho đăng blog mới.
"Ngôn tổng..." Vương trợ lý sắp khóc, mọi người đều biết như vậy là xem mắt không thành, "Hay chúng ta đổi..."
"Tiếp tục..." Ngôn Mộc lạnh lùng nói.
Vương trợ lý tử đau lòng muốn nói cho mọi người biết tổng giám đốc của hắn đầu óc có bệnh!
Cố Duy Nhất ở bên kia chẹp miệng, thật đúng là dự định mò kim đáy biển như mò một nữ nhân nha, cũng không còn tâm tình ngồi xem, trả tiền rời đi.
*
Ngôn Mộc trở lại nhà đã tám giờ tối, ở đặt một túi to có dấu hiệu từ một siêu thị. Nhìn một chút, tất cả đều là đồ anh thích ăn, còn có chút dưa và trái cây.
Ngôn Mộc đứng nửa phút, lấy điện thoại ra nhìn, cất bước về cầu thang phía sau, đẩy cửa ra thấy Cố Duy Nhất cuộc người ngồi trên bậc cầu thang.
"Sao lại ngồi ở đây?" Ngôn Mộc lên tiếng hỏi.
"Sợ anh mang bạn gái về nhìn thấy em sẽ không tốt." Thanh âm Cố Duy Nhất mang theo rầu rĩ. Biết là Ngôn Mộc đi xem mắt nhưng muộn thế này mới về. Anh của cô dù độc miệng đến mức khiến người ta chán ghét, thích sạch sẽ, tính khí lúc rời giường không tốt, ngạo mạn thối tha nhưng đều là thượng vàng hạ cám*. Dù là dáng người dung mạo hay học thức đều là nhân trung chi long**, cô vẫn cảm thấy một người ôn nhu, khí chất ưu nhã, xinh đẹp thiện lương mới hợp với anh.
(*: cuộc sống có đủ mọi loại vật, việc, con người, từ tốt đến xấu, từ giá trị cao đến giá trị thấp, gì cũng có, đủ mọi thứ hạng)
(**: tài năng hơn người)
"Nói nhăng nói cuội gì thế." Ngôn Mộc quát lớn, đi qua kéo cánh tay cô, "Về nhà!"
Cố Duy Nhất không động, từ trên bậc thang nhìn hắn, thanh âm có chút thảm hại, "Anh, mọi người đều nói nếu như anh cưới vợ sẽ đối xử với em không tốt như trước đây nữa có phải không?"
Ngộn Mộc né tránh ánh mắt của cô, ngồi xuống bên cạnh cô. Cố Duy Nhất thuận theo đặt đầu trên vai anh, miệng nhỏ nhắn vểnh lên, "Anh xem xem, trên phim trong tiểu thuyết đều như vậy, mọi người đều nói có vợ quên mẹ."
"Chú ý lời nói của em!" Ngôn Mộc cắn răng.
"Ai nha..." Cố Duy Nhất vỗ vai hắn, "Nói sai, nói sai, anh đừng coi là thật, đừng coi là thật..."
"Hôm nay em đến quán trà?" Ngôn Mộc liếc mắt nhìn cô, nếu không cảm khái nhiều như vậy.
Cố Duy Nhất run một cái, vội cười, "Đi ngang qua, chỉ là đi ngang qua..."
"Hừ..." Ngôn Mộc tức giận.
Cố Duy Nhất vừa cười, "Anh, phương thức xem mắt của anh thật có phong cách, khiến em mở rộng tầm mắt!"
Ngôn Mộc lạnh lùng trừng cô, Cố Duy Nhất thở dài, "Anh còn muốn gặp bao nhiêu người nữa? Khi nào chuẩn bị có chị dâu nói cho em một tiếng, em sẽ cao hứng thay anh!" Lúc nói những lời này, Cố Duy Nhất cảm thấy trong nội tâm buồn bực lạ thường. Giống như lần đầu Ngôn Mộc xuất ngoại, cô ở sân bay khóc tê tâm liệt phế, ôm anh không chịu buông tay, còn nói về sau không gặp được hắn vô cùng mất mát khó chịu!
Nghe được thanh âm cô đơn của Cố Duy Nhất, trong lòng Ngôn Mộc căng thẳng, con mắt nhìn thẳng dưới đất, hồi lâu không nói.
Không thấy anh nói gì, Cố Duy Nhất có chút tò mò, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, "Anh sao thế?"
Ánh sáng tự tắt, hành lang yên tĩnh. Hô hấp của Cố Duy Nhất bên tai khiến anh thấy xa lạ nhưng cũng quen thuộc, xa lạ ở một loại tình cảm nào đó.
Lại một thời gian dài trầm mặc. Cố Duy Nhất không biết anh đang nghĩ gì, thấy anh khinh thường phản ứng của mình, cô chu môi, dựa lại trên bả vai anh, hai tay ôm lấy cánh tay anh.
Ngôn Mộc khóe miệng thoáng cười khổ, thì ra có vài người sớm đã định sẵn, không có lựa chọn nào khác, cho dù anh tìm toàn bộ thế giới, cuối cùng cũng không phải là cô!
Nắm tay ở đầu gối từ từ buông lỏng, Ngôn Mộc thở dài một tiếng. Trên thương trường anh tới tôi đi, anh lừa tôi gạt, đều không bằng một Cố Duy Nhất khiến anh đau đầu. Dù đã lớn, có thể lập gia đình, anh muốn thoát khỏi phiền toái này nhưng sợ rằng không thể như anh mong muốn.
Sờ đầu Cố Duy Nhất, Ngôn Mộc đứng lên, tinh thần sảng khoái, "Về nhà!"
Cố Duy Nhất lè lưỡi, tính cách của anh đúng là biến ảo không ngừng. Nguyệt sự phụ nữ một tháng vài ngày nhưng Ngôn Mộc mỗi tháng đều là ba mươi mấy ngày!
Đứng lên, phủi mông một cái, quệt mồm đi theo, không ngờ Ngôn Mộc đột nhiên dừng bước, Cố Duy Nhất nhất thời không kịp dừng lại đập vào lưng anh.
Cố Duy Nhất xoa mũi, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, muốn oán hận liền nghe thấy Ngôn Mộc nhàn nhạt nói, "Về sau không xem mắt nữa nhưng mà, Cố Duy Nhất, hi vọng sau này em không hối hận." Nói xong cất bước vào phòng.
Cố Duy Nhất sững sờ, cảm thấy không giải thích được, đúng là "Dì cả" đến nhiều, sinh lý rối loạn!
Nhưng nghe anh nói không xem mặt, không hiểu sao lại thấy vui vẻ, đâu còn quản anh có ý gì nữa, nhảy lên theo sau lưng anh vào cửa.
"Không phải là anh đưa em một cái chìa khoá sao? Em để nơi nào rồi?" Ngôn Mộc đặt đồ lên trên bàn nhíu mày nhìn cô, không tin là cô vì sợ chạm mặt người phụ nữ khác mới không vào nhà. Nguyên nhân rất lớn là vì làm mất chìa khoá.
"Anh cho em khoá khi nào?" Cố Duy Nhất bất mãn trừng anh.
"Lần trước anh đem chìa khoá dự bị để trong túi xách của em!" Ngôn Mộc có chút tức giận.
"Đâu có, anh lừa em..." Chưa nói xong, hai chiếc chìa khoá từ trong túi rơi ra. Cố Duy Nhất lúng túng ho nhẹ, nhỏ giọng, "Anh không nói làm sao em biết."
"Nói cho em biết?" Con mắt Ngôn Mộc đột nhiên trở nên u ám, bước lên một bước từ trên cao nhìn cô, "Là người nào sáng sớm ra khỏi nhà? Anh có cơ hội để nói sao?"
Nhớ tới lần trước hai người ở chính chỗ này huyên nào về cái video lúng túng kia, Cố Duy Nhất không dám đề cập nhanh chóng nhận sai, "Là do em sai, em sai..."
Thấy Cố Duy Nhất xoay người muốn chạy, Ngôn Mộc giữ cổ áo cô, xách vào trong bếp, "Đi nấu cơm..."
Cố Duy Nhất ngước đầu đáng thương nhìn anh, "Anh, anh xác định dám ăn cơm em làm?"
Ngôn Mộc nhìn cô nửa ngày, lồng ngực không ngừng nhảy, làm như tức giận, "... Cố Duy Nhất, cút vào phòng khách cho anh. Trong vòng hai canh giờ đừng nói chuyện với anh!"