Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Lục Cảnh Kiều nhướng chân mày một cái: "Được."
Anh đáp ứng một tiếng, khiến cho Mộ Niệm Đồng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vừa lơi lỏng cảnh giác một chút, thì đã nhìn thấy anh càng lấn tới gần cô, dáng người cao gầy dong dỏng gắt gao dính sát vào, cho tới khi cơ thể cùng cô và anh khớp lại một cách hoàn mỹ.
Bị ngăn cách bởi một lớp quàn áo mỏng, cô có thể cảm thấy rất rõ sự biến hóa trên mỗi vị trí trên cơ thể anh ta.
"Anh..."
Chết tiệt!
Người đàn ông này không phải đã đáp ứng sẽ giữ khoảng cách với cô rồi sao?
“Tôi đã đáp sẽ giữ một khoảng cách với em.” Lục Cảnh Kiều đột nhiên lưu manh cười một tiếng: "Nhưng mà khoảng cách đó là con số âm."
"..."
Khoảng cách là số âm?
“Cái gì gọi là khoảng cách là số âm…”
Mộ Niệm Đồng nghe đến đầu óc mù mờ, nhưng một giây sau đó, cô cảm thấy bàn tay của anh đang thăm dò ở phía sau, ngay sau đó, ngón tay thon dài như ngọc kia đột nhiên đâm vào cô.
"A —— "
Trong cơn hoảng loạn, Mộ Niệm Đồng đột nhiên đưa tay đẩy anh ra, ánh mắt ác liệt: “Đừng làm loạn!”
Lục Cảnh Kiều lại không di chuyển một chút nào trước sự kháng cự của cô, ngược lại lại càng ngang ngược khiêu khích cô.
Thân hình cao lớn của anh, như một ngọn núi đứng chắn ở trước mặt của cô, mặc kệ cô có chống cự như thế nào, anh vẫn không lung lay một chút nào.
Cô rốt cuộc cũng thẹn quá hóa giận: “Anh muốn làm gì!?”
Vậy mà người đàn ông xấu xa này vẫn thong thả như cũ, nghiêm trang trả lời: “Không phải em hỏi cái gì gọi là khoảng cách là số âm sao?”
"..."
"Là cái này."
Đây chính là cái mà anh ta bảo là khoảng cách là số âm!?
Mộ Niệm Đồng nghiến răng nghiến lợi.
Lục Cảnh Kiều ghé vào bên tai của cô, nhẹ giọng nói, “Không muốn để người khác trông thấy. thì đừng lộn xộn, hửm?”
“Anh điên rồi sao? Đây là thang máy!”
“Thang máy ở đây không có gắn camera.”
Nếu không, anh cũng không dám làm càn như vậy.
“Lục Cảnh Kiều, xin anh hãy tôn trọng tôi một chút!” Mộ Niệm Đồng hít vào một ngụm khí lạnh nói.
Anh hà hơi ra hỏi ngược lại: “Em vội vã gọi điện thoại cho tôi như vậy, không phải là muốn tôi à.”
"... Tôi không có!"
“Ngụy biện.” Lục Cảnh Kiều mổ nhẹ lên cánh môi của cô một cái, chậm rãi nói, “Đã trễ như vậy rồi, hẹn một người đàn ông tới khách sạn, chỉ đơn giản là muốn thuê một căn phòng?”
"..."
“Con mồi đã được đưa tới tận cửa rồi, một người đàn ông bình thường, sẽ có lí do để từ chối sao?” Lục Cảnh Kiều nhếch môi: “Không. Đồng đồng, Tối nay, em chạy không thoát đâu.”
Nói xong, anh không để ý đến sự chống cự của cô, cúi đầu hôn cô.
nhịp tim đập loạn lên, suy nghĩ rối loạn, ý loạn tình mê.
Cô kháng cự lại theo bản năng, giãy dụa, tránh né, trong lúc phản kháng, răng môi hai người va va chạm chạm, càng làm cho khóe môi của cô dập ra nhiều dấu vết nhỏ.
Một mùi vị ngọt tanh nhanh chóng tràn ra giữa răng và môi.
Nhưng người đàn ông này từ đầu tới cuối đều thờ ơ, vẫn tập trung hôn đến mê muội, cứ như một con Vampire, giống như đang hưởng thụ nó vậy.
"A..."
Mộ Niệm Động bị anh hôn đến đầu óc mù mịt, tay chân rã rời, không còn chút sức lực để mà chống cự lại.
"Đinh".
Cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra.
Toàn bộ thế giới như rộng rãi sáng sủa hẳn ra.
Lục Cảnh Kiều rốt cuộc cũng buông cô ra, đột nhiên cầm lấy tay của cô, kéo cô ra khỏi thang máy.
Mộ Niệm Đồng cảm thấy toàn thân đều bị tiêu hao.
Có tức giận, bất lực.
Cô cúi đầu xuống, nhắm mắt đi theo anh. ngay cả sức lực để giãy dụa cũng không có.
Cô cảm thấy, trong trò chơi này, cô mãi mãi là tự rước lấy nhục.
...
Phòng số 3819.
Lục Cảnh Kiều quét thẻ, đẩy cửa phòng ra, ôm cô đi vào bên trong, đóng cửa, dễ dàng khóa lại, động tác như nước chảy mây trôi, một mạch làm xong.
Lúc này Mộ Niệm Đồng đột nhiên phản ứng, cô xoay người lại nhìn vào cánh cửa phía sau đã bị khóa chặt.
Anh đáp ứng một tiếng, khiến cho Mộ Niệm Đồng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vừa lơi lỏng cảnh giác một chút, thì đã nhìn thấy anh càng lấn tới gần cô, dáng người cao gầy dong dỏng gắt gao dính sát vào, cho tới khi cơ thể cùng cô và anh khớp lại một cách hoàn mỹ.
Bị ngăn cách bởi một lớp quàn áo mỏng, cô có thể cảm thấy rất rõ sự biến hóa trên mỗi vị trí trên cơ thể anh ta.
"Anh..."
Chết tiệt!
Người đàn ông này không phải đã đáp ứng sẽ giữ khoảng cách với cô rồi sao?
“Tôi đã đáp sẽ giữ một khoảng cách với em.” Lục Cảnh Kiều đột nhiên lưu manh cười một tiếng: "Nhưng mà khoảng cách đó là con số âm."
"..."
Khoảng cách là số âm?
“Cái gì gọi là khoảng cách là số âm…”
Mộ Niệm Đồng nghe đến đầu óc mù mờ, nhưng một giây sau đó, cô cảm thấy bàn tay của anh đang thăm dò ở phía sau, ngay sau đó, ngón tay thon dài như ngọc kia đột nhiên đâm vào cô.
"A —— "
Trong cơn hoảng loạn, Mộ Niệm Đồng đột nhiên đưa tay đẩy anh ra, ánh mắt ác liệt: “Đừng làm loạn!”
Lục Cảnh Kiều lại không di chuyển một chút nào trước sự kháng cự của cô, ngược lại lại càng ngang ngược khiêu khích cô.
Thân hình cao lớn của anh, như một ngọn núi đứng chắn ở trước mặt của cô, mặc kệ cô có chống cự như thế nào, anh vẫn không lung lay một chút nào.
Cô rốt cuộc cũng thẹn quá hóa giận: “Anh muốn làm gì!?”
Vậy mà người đàn ông xấu xa này vẫn thong thả như cũ, nghiêm trang trả lời: “Không phải em hỏi cái gì gọi là khoảng cách là số âm sao?”
"..."
"Là cái này."
Đây chính là cái mà anh ta bảo là khoảng cách là số âm!?
Mộ Niệm Đồng nghiến răng nghiến lợi.
Lục Cảnh Kiều ghé vào bên tai của cô, nhẹ giọng nói, “Không muốn để người khác trông thấy. thì đừng lộn xộn, hửm?”
“Anh điên rồi sao? Đây là thang máy!”
“Thang máy ở đây không có gắn camera.”
Nếu không, anh cũng không dám làm càn như vậy.
“Lục Cảnh Kiều, xin anh hãy tôn trọng tôi một chút!” Mộ Niệm Đồng hít vào một ngụm khí lạnh nói.
Anh hà hơi ra hỏi ngược lại: “Em vội vã gọi điện thoại cho tôi như vậy, không phải là muốn tôi à.”
"... Tôi không có!"
“Ngụy biện.” Lục Cảnh Kiều mổ nhẹ lên cánh môi của cô một cái, chậm rãi nói, “Đã trễ như vậy rồi, hẹn một người đàn ông tới khách sạn, chỉ đơn giản là muốn thuê một căn phòng?”
"..."
“Con mồi đã được đưa tới tận cửa rồi, một người đàn ông bình thường, sẽ có lí do để từ chối sao?” Lục Cảnh Kiều nhếch môi: “Không. Đồng đồng, Tối nay, em chạy không thoát đâu.”
Nói xong, anh không để ý đến sự chống cự của cô, cúi đầu hôn cô.
nhịp tim đập loạn lên, suy nghĩ rối loạn, ý loạn tình mê.
Cô kháng cự lại theo bản năng, giãy dụa, tránh né, trong lúc phản kháng, răng môi hai người va va chạm chạm, càng làm cho khóe môi của cô dập ra nhiều dấu vết nhỏ.
Một mùi vị ngọt tanh nhanh chóng tràn ra giữa răng và môi.
Nhưng người đàn ông này từ đầu tới cuối đều thờ ơ, vẫn tập trung hôn đến mê muội, cứ như một con Vampire, giống như đang hưởng thụ nó vậy.
"A..."
Mộ Niệm Động bị anh hôn đến đầu óc mù mịt, tay chân rã rời, không còn chút sức lực để mà chống cự lại.
"Đinh".
Cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra.
Toàn bộ thế giới như rộng rãi sáng sủa hẳn ra.
Lục Cảnh Kiều rốt cuộc cũng buông cô ra, đột nhiên cầm lấy tay của cô, kéo cô ra khỏi thang máy.
Mộ Niệm Đồng cảm thấy toàn thân đều bị tiêu hao.
Có tức giận, bất lực.
Cô cúi đầu xuống, nhắm mắt đi theo anh. ngay cả sức lực để giãy dụa cũng không có.
Cô cảm thấy, trong trò chơi này, cô mãi mãi là tự rước lấy nhục.
...
Phòng số 3819.
Lục Cảnh Kiều quét thẻ, đẩy cửa phòng ra, ôm cô đi vào bên trong, đóng cửa, dễ dàng khóa lại, động tác như nước chảy mây trôi, một mạch làm xong.
Lúc này Mộ Niệm Đồng đột nhiên phản ứng, cô xoay người lại nhìn vào cánh cửa phía sau đã bị khóa chặt.