Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-78
Chương 78: Giúp em cởi
Edit: Phưn Phưn
Chu Tương Tương để kinh hỉ cho Phó Tranh ở trong xe.
Lấy chìa khóa từ trong túi quần của Phó Tranh, đeo dép chạy ra bên ngoài.
"Có cần anh giúp không?" Ở phía sau Phó Tranh hỏi.
"Không cần!"
Chu Tương Tương chạy đi, cầm chìa khóa mở cốp xe ra, bên trong đặt một cái cặp da nhỏ màu đen, là mấy ngày hôm trước cô để trong xe Phó Tranh.
Chu Tương Tương ôm cặp da nhỏ vào nhà, Phó Tranh vội vàng đi tới giúp cô, "Ô, nặng vậy à, cái gì thế."
Chu Tương Tương vỗ vỗ tay, cười nói: "Trước tiên anh đừng để ý tới, anh mang đến phòng bếp cho em với."
"Anh có thể mở ra xem không?"
Chu Tương Tương cười trừng mắt, "Không thể, đã nói là kinh hỉ rồi mà."
Phó Tranh ai da một tiếng, "Được rồi được rồi được rồi, vợ nói làm cái gì thì làm cái đó."
Nói, liền chuyển cái cặp vào trong phòng bếp.
Chu Tương Tương sợ lạnh, mùa đông lại không thích mở điều hòa, lúc Phó Tranh đang thu dọn liền nghĩ tới việc gắn hệ thống sưởi cho căn nhà.
Chu Tương Tương mặc áo lông bên ngoài, bên trong mặc áo lông cừu, cho dù đã cởi áo lông, nhưng một lúc lâu trong phòng vẫn hơi nóng.
Áo lông của cô khá dày.
Ngược lại Phó Tranh rất nhẹ nhàng, chỉ một cái áo sơ mi trắng rất mỏng, cổ áo mở rộng hai nút, ống tay áo còn cuốn cao, lộ ra một đoạn cánh tay chắc khỏe.
Mở máy sưởi thì nóng, không mở thì lại lạnh.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Chu Tương Tương có chút buồn bực nằm trên ghế sofa, hai chân đặt lên đùi Phó Tranh. Thấy Phó Tranh liên tục cúi đầu nhắn tin, nhịn không được đá anh một cái, "Phó Tranh, em nóng."
Phó Tranh đang xử lý một chút chuyện công tác, không ngẩng đầu, "Vậy thì cởi đồ ra."
Chu Tương Tương: "..."
Cởi đồ? Bên trong không có cởi được đâu!
Mấy giây sau, Phó Tranh cất di động, đột nhiên cúi người, hai tay hơi cong, ấn ở trên sofa. Thân thể liền ở ngay trên người Chu Tương Tương, Chu Tương Tương ngửi thấy hương vị sạch sẽ mát mẻ tản ra từ trên người anh, không khỏi say mê.
Đột nhiên tay Phó Tranh chui vào vạt áo lông của Chu Tương Tương, ánh mắt mập mờ cười, "Muốn anh cởi giúp em?"
Anh nói, bàn tay rộng lớn đã dọc theo eo thon của Chu Tương Tương từng tấc hướng lên, phủ ở trước ngực mềm mại của Chu Tương Tương.
Cách áo, Chu Tương Tương vô thức cầm tay anh, giọng nói có hơi run, "Đừng... Đừng nháo."
Phó Tranh lại giống như không nghe thấy, ngón tay khép lại, nhẹ nhàng bóp, "Chậc, sao anh có cảm giác hình như nó lớn hơn một chút."
Đột nhiên trong đầu "Ầm" một tiếng, mặt Chu Tương Tương đỏ bừng, vô thức đá anh một cước, tức giận nói: "Phó Tranh anh có phiền hay không."
"Còn xấu hổ à." Phó Tranh ôm chặt cô, nhịn không được bật cười một tiếng.
Chu Tương Tương đang thẹn thùng lại càng nóng hơn, nói: "Phó Tranh, anh có cầm đồ em tới đây không? Em muốn thay đồ mỏng."
Phó Tranh ngẩng đầu lên, "À, quên rồi."
Chu Tương Tương: "..."
Cuối cùng từ trên người Chu Tương Tương Phó Tranh đứng lên, "Em chờ chút nhé, anh ra ngoài mua cho em."
Chu Tương Tương cũng từ trên ghế sofa ngồi dậy, thuận tay vuốt lại đầu tóc lộn xộn, "Gần đây có bán không?"
"Anh lái xe đi, thuận tiện làm một chút chuyện."
Chu Tương Tương suy nghĩ một chút, Phó Tranh đi mua đồ cho cô, vừa vặn cô cũng có thời gian chuẩn bị quà cho anh. Vì vậy gật đầu, "Vậy được, em chờ anh trở lại ăn cơm tối."
Phó Tranh "Ừ" một tiếng, tiến tới, đột nhiên giữ chặt đầu cô, nặng nề hôn xuống môi cô.
Thật sự là một nụ hôn rất nặng nề, môi Chu Tương Tương đều bị hôn đến đau, tức giận nhéo anh một cái.
Phó Tranh cười ha ha, xoa đầu cô, mặt tràn đầy cưng chiều nói: "Vợ ơi anh đi đây."
Sau khi Phó Tranh đi, Chu Tương Tương lại nằm lên ghế sofa.
Cầm lấy điện thoại mở phần mềm dạy nấu ăn.
Hôm nay cô định làm bánh sinh nhật cho Phó Tranh, nhưng cô chưa từng làm bánh sinh nhật.
Trên phần mềm có rất nhiều phương pháp, cô lướt xem một chút, bởi vì có kỹ năng nấu nướng, nên cũng không cảm thấy khó khăn lắm.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Cô xoay người từ trên ghế sofa đứng lên, đi vào phòng bếp, bận việc.
Trong cặp của Chu Tương Tương chính là những vật liệu dùng để làm bánh ngọt, các loại nguyên liệu khuôn đúc, còn có một chai rượu đỏ cô thuận tiện lấy từ chỗ của cha.
Cô không hiểu biết nhiều về rượu, chỉ biết là cha cực kỳ yêu thích, hai ngày đầu đeo bám cha dai dẳng rất lâu, ông mới mang cả khuôn mặt đau lòng từ trong phòng chứa rượu lấy ra cho cô.
Trừ bánh ngọt và rượu đỏ, cô còn chuẩn bị cả nến.
Chu Tương Tương muốn làm một bữa tối dưới ánh nến cho Phó Tranh.
Bữa tối?
Chu Tương Tương ui da một tiếng, hai người bọn họ mới vừa chuyển qua đây, sợ là trong tủ lạnh không có đồ ăn?
Chu Tương Tương vội vàng đi xem tủ lạnh.
Ha ha, quả nhiên trống rỗng.
...
Thời gian trước Phó Tranh hỏi Chu Tương Tương sau khi tốt nghiệp muốn ở lại Bắc Kinh hay về quê.
Chu Tương Tương nghĩ rất lâu, cuối cùng nói với anh, muốn về quê.
Mặc dù thành phố Phó Tranh và Chu Tương Tương ở không thể bằng Bắc Kinh, nhưng cũng coi như là một thành phố lớn, trở lại đây, cũng không ảnh hưởng quá lớn đến sự nghiệp phát triển, quan trọng nhất là, có thể thường xuyên gặp được cha mẹ.
Chu Tương Tương rất lưu luyến gia đình, cho nên Phó Tranh mua nhà ở bên này, tổng bộ công ty cũng dời lại đây, công ty mới thành lập trước đó không lâu, giai đoạn khởi bước, khó tránh khỏi có chút vấn đề.
Hạng mục Từ Hải phụ trách xảy ra chút vấn đề, Phó Tranh chạy tới xử lý, bận rộn đến gần sáu giờ mới kết thúc.
Phó Tranh vội vã về nhà, vừa xong việc, cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi.
Từ Hải vội nói: "Tranh ca, hôm nay sinh nhật cậu, mọi người cùng nhau đi ăn một bữa cơm nhé."
Phó Tranh cười cười, "Không cần đâu, tấm lòng của các cậu tôi nhận, chỉ là vợ tôi còn đang ở nhà chờ tôi, nên tôi đi trước đây."
Phó Tranh chân trước vừa đi, phòng làm việc có một em gái mới tới, không thể tin hỏi: "Không thể nào? Phó tổng có bạn gái?"
Công ty dời lại đây, phòng thiết kế và phòng tài vụ đều tuyển thêm vài người mới, mỗi phòng đều có nam nữ.
Mấy ngày nay, những nữ nhân viên mới tới thảo luận nhiều nhất chính là về Phó Tranh.
Dù sao thì, ông chủ vừa đẹp trai vừa có tiền, lúc nào cũng rất có sức hấp dẫn.
Lúc này biết được nam thần thế mà đã có vợ, sao có thể không khiếp sợ thương cảm mất mát?
Từ Hải nói: "Người ta sớm đã có, từ cao trung tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi, đoán chừng là cũng sắp kết hôn rồi."
"Wow, có câu nói như thế nào nhỉ, tướng do tâm sinh, đàn ông càng đẹp trai càng thâm tình."
Một em gái lại gần hỏi: "Từ tổng, bà chủ đẹp không?"
Từ Hải: "Rất xinh đẹp."
Phó Tranh đi ra khỏi phòng làm việc, lúc đang chuẩn bị tiến vào thang máy, sau lưng đột nhiên có người gọi anh.
Anh dừng bước, quay đầu lại, thì thấy Hạ Lâm Lâm chạy chậm tới chỗ anh.
Lúc trước Hạ Lâm Lâm là vào theo Từ Hải, bây giờ đang là Giám đốc phòng thiết kế của công ty.
Không thể không thừa nhận, về phương diện công tác xác thực cô ta làm cho người ta rất tán thưởng.
Nhưng Phó Tranh đối với cô ta cũng chỉ giới hạn ở việc tán thưởng, trừ chuyện công tác, bình thường cũng rất ít tiếp xúc.
Thấy cô ta chạy tới, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn cô ta, "Có việc?"
Hạ Lâm Lâm vẫn là dáng vẻ lúc vừa mới vào đại học, tóc dài mềm mại, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ.
Cô ta mỉm cười, đưa đồ trong tay cho Phó Tranh, "Tranh ca, nghe nói cậu thích ăn xoài, tớ đặc biệt làm cho cậu bánh ngọt hương xoài, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Phó Tranh cúi đầu nhìn thoáng qua, không nhận.
Im lặng mấy giây, mới ngẩng đầu lên, nhìn cô ta nói: "Tôi bị dị ứng, đã lâu rồi không ăn xoài."
Nụ cười trên mặt Hạ Lâm Lâm lập tức cứng đờ, không khí đột nhiên trở nên rất lúng túng.
Phó Tranh nói: "Tấm lòng của cậu tôi nhận, nhưng bánh ngọt này vẫn là cậu tự ăn đi."
Đang nói chuyện, cửa thang máy "Ting" một tiếng, mở ra.
Phó Tranh cất bước đi vào, duỗi tay ấn nút.
Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.
Hạ Lâm Lâm thì đứng ở bên ngoài, trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Trong khoảnh khắc thang máy khép lại, nước mắt cố nén lại cuối cùng vẫn không nhịn được mà chảy xuống.
Cô ta sững sờ đứng tại chỗ một lúc lâu, cho đến khi nước mắt ngừng lại, cuối cùng mới quay đầu lại.
Nào biết vừa quay đầu lại, đã thấy Từ Hải đứng ở sau lưng cách cô ta không xa, đang nhìn cô ta.
Hạ Lâm Lâm nhíu mày, "Cậu đứng ở đó làm gì vậy? Không nói tiếng nào, muốn hù chết người ta à."
Hạ Lâm Lâm không có một chút tình cảm nào đối với Từ Hải, thậm chí là chán ghét.
Nhất là lúc nào cậu ta cũng hẹn cô ta đi ăn cơm xem phim, cô ta phiền đến nỗi lười phải ứng phó với cậu ta.
Cô ta chán ghét nhìn cậu ta một cái, nhấc chân đi lên phía trước.
Từ Hải cười lạnh một tiếng, "Không làm việc trái với lương tâm, thì sợ cái quỷ gì chứ."
Toàn thân Hạ Lâm Lâm cứng đờ, lập tức quay đầu lại, "Cậu có ý gì?!"
Từ Hải đón nhận ánh mắt của cô ta, bình tĩnh nói: "Tâm tư của cậu đối với Phó Tranh, cậu nghĩ rằng tôi không biết sao?"
Hạ Lâm Lâm gắt gao cắn môi dưới, nói: "Vậy thì liên quan gì tới cậu?"
Cô ta nói xong cũng xoay người, càng bước nhanh về phía trước.
"Không có liên quan gì đến tôi, nhưng mà Hạ Lâm Lâm, Phó Tranh đã có bạn gái, cậu cũng đừng đi phá hư tình cảm của người ta. Cậu như vậy... Cậu như vậy, sẽ làm tôi hối hận vì đã thích cậu!"
Giọng nói của Từ Hải vang vọng trên hành lang vắng vẻ, bước chân Hạ Lâm Lâm nhanh hơn, dường như chỉ có như vậy, mới có thể đem mấy lời nói làm người ta đau lòng quăng hết ra sau đầu.
Nhưng tại sao tim của cô ta lại đau đớn đến vậy? Nước mắt tuôn trào mãnh liệt.
Phá hư tình cảm của Phó Tranh và Chu Tương Tương? Nếu cô ta thật sự có thể phá hư, thì còn chờ tới bây giờ sao?
Cô ta thích Phó Tranh bốn năm, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy có hơi mệt mỏi.
...
Phó Tranh từ công ty đi ra, lái xe đến trung tâm thương mại mua quần áo cho Chu Tương Tương.
Đàn ông mua quần áo không giống với phụ nữ, đi dạo từng cửa hàng, thử từng cái từng cái.
Phó Tranh thuộc phái phóng khoáng, đến cửa tiệm, T-shirt đồ lót váy, phàm cái nào thuận mắt, toàn bộ đều mua lại.
Cũng chưa tới mười phút, đã mua xong quần áo tính tiền đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Đang chuẩn bị đi lấy xe, Chu Tương Tương đã gọi điện thoại tới, bảo anh mua bật lửa về nhà.
Lúc Chu Tương Tương vừa bày nến lên bàn mới nhớ tới không có bật lửa.
Bởi vì trước đây Chu Tương Tương nói không thích mùi thuốc lá, Phó Tranh cắn răng, liền bỏ thuốc.
Trước đây lúc Phó Tranh cai thuốc, nói bỏ liền bỏ, chính mình so với người khác đều ngoan hơn.
Phó Tranh bỏ quần áo vào trong xe, sau đó lại đi một chuyến đến siêu thị, mua bật lửa, thuận tiện còn mua một ít đồ ăn vặt mà Chu Tương Tương thích ăn, còn có sữa AD Canxin cô thích nhất.
Lúc đi ra xếp hàng thanh toán, lại thuận tay từ trên quầy cầm hai hộp bao~ cao ~ su, ném vào trong rổ.
Một lát sau, đến lượt anh thanh toán.
Thu ngân đang quét mã từng đồ từng đồ một.
Hai mắt Phó Tranh nhìn chằm chằm vào hai hộp bao~ cao ~ su, do dự trong chốc lát, sau đó đột nhiên lặng lẽ lấy ra, một lần nữa bỏ lại trên kệ.
Cần bao~ cao ~ su làm cái gì chứ.
Edit: Phưn Phưn
Chu Tương Tương để kinh hỉ cho Phó Tranh ở trong xe.
Lấy chìa khóa từ trong túi quần của Phó Tranh, đeo dép chạy ra bên ngoài.
"Có cần anh giúp không?" Ở phía sau Phó Tranh hỏi.
"Không cần!"
Chu Tương Tương chạy đi, cầm chìa khóa mở cốp xe ra, bên trong đặt một cái cặp da nhỏ màu đen, là mấy ngày hôm trước cô để trong xe Phó Tranh.
Chu Tương Tương ôm cặp da nhỏ vào nhà, Phó Tranh vội vàng đi tới giúp cô, "Ô, nặng vậy à, cái gì thế."
Chu Tương Tương vỗ vỗ tay, cười nói: "Trước tiên anh đừng để ý tới, anh mang đến phòng bếp cho em với."
"Anh có thể mở ra xem không?"
Chu Tương Tương cười trừng mắt, "Không thể, đã nói là kinh hỉ rồi mà."
Phó Tranh ai da một tiếng, "Được rồi được rồi được rồi, vợ nói làm cái gì thì làm cái đó."
Nói, liền chuyển cái cặp vào trong phòng bếp.
Chu Tương Tương sợ lạnh, mùa đông lại không thích mở điều hòa, lúc Phó Tranh đang thu dọn liền nghĩ tới việc gắn hệ thống sưởi cho căn nhà.
Chu Tương Tương mặc áo lông bên ngoài, bên trong mặc áo lông cừu, cho dù đã cởi áo lông, nhưng một lúc lâu trong phòng vẫn hơi nóng.
Áo lông của cô khá dày.
Ngược lại Phó Tranh rất nhẹ nhàng, chỉ một cái áo sơ mi trắng rất mỏng, cổ áo mở rộng hai nút, ống tay áo còn cuốn cao, lộ ra một đoạn cánh tay chắc khỏe.
Mở máy sưởi thì nóng, không mở thì lại lạnh.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Chu Tương Tương có chút buồn bực nằm trên ghế sofa, hai chân đặt lên đùi Phó Tranh. Thấy Phó Tranh liên tục cúi đầu nhắn tin, nhịn không được đá anh một cái, "Phó Tranh, em nóng."
Phó Tranh đang xử lý một chút chuyện công tác, không ngẩng đầu, "Vậy thì cởi đồ ra."
Chu Tương Tương: "..."
Cởi đồ? Bên trong không có cởi được đâu!
Mấy giây sau, Phó Tranh cất di động, đột nhiên cúi người, hai tay hơi cong, ấn ở trên sofa. Thân thể liền ở ngay trên người Chu Tương Tương, Chu Tương Tương ngửi thấy hương vị sạch sẽ mát mẻ tản ra từ trên người anh, không khỏi say mê.
Đột nhiên tay Phó Tranh chui vào vạt áo lông của Chu Tương Tương, ánh mắt mập mờ cười, "Muốn anh cởi giúp em?"
Anh nói, bàn tay rộng lớn đã dọc theo eo thon của Chu Tương Tương từng tấc hướng lên, phủ ở trước ngực mềm mại của Chu Tương Tương.
Cách áo, Chu Tương Tương vô thức cầm tay anh, giọng nói có hơi run, "Đừng... Đừng nháo."
Phó Tranh lại giống như không nghe thấy, ngón tay khép lại, nhẹ nhàng bóp, "Chậc, sao anh có cảm giác hình như nó lớn hơn một chút."
Đột nhiên trong đầu "Ầm" một tiếng, mặt Chu Tương Tương đỏ bừng, vô thức đá anh một cước, tức giận nói: "Phó Tranh anh có phiền hay không."
"Còn xấu hổ à." Phó Tranh ôm chặt cô, nhịn không được bật cười một tiếng.
Chu Tương Tương đang thẹn thùng lại càng nóng hơn, nói: "Phó Tranh, anh có cầm đồ em tới đây không? Em muốn thay đồ mỏng."
Phó Tranh ngẩng đầu lên, "À, quên rồi."
Chu Tương Tương: "..."
Cuối cùng từ trên người Chu Tương Tương Phó Tranh đứng lên, "Em chờ chút nhé, anh ra ngoài mua cho em."
Chu Tương Tương cũng từ trên ghế sofa ngồi dậy, thuận tay vuốt lại đầu tóc lộn xộn, "Gần đây có bán không?"
"Anh lái xe đi, thuận tiện làm một chút chuyện."
Chu Tương Tương suy nghĩ một chút, Phó Tranh đi mua đồ cho cô, vừa vặn cô cũng có thời gian chuẩn bị quà cho anh. Vì vậy gật đầu, "Vậy được, em chờ anh trở lại ăn cơm tối."
Phó Tranh "Ừ" một tiếng, tiến tới, đột nhiên giữ chặt đầu cô, nặng nề hôn xuống môi cô.
Thật sự là một nụ hôn rất nặng nề, môi Chu Tương Tương đều bị hôn đến đau, tức giận nhéo anh một cái.
Phó Tranh cười ha ha, xoa đầu cô, mặt tràn đầy cưng chiều nói: "Vợ ơi anh đi đây."
Sau khi Phó Tranh đi, Chu Tương Tương lại nằm lên ghế sofa.
Cầm lấy điện thoại mở phần mềm dạy nấu ăn.
Hôm nay cô định làm bánh sinh nhật cho Phó Tranh, nhưng cô chưa từng làm bánh sinh nhật.
Trên phần mềm có rất nhiều phương pháp, cô lướt xem một chút, bởi vì có kỹ năng nấu nướng, nên cũng không cảm thấy khó khăn lắm.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Cô xoay người từ trên ghế sofa đứng lên, đi vào phòng bếp, bận việc.
Trong cặp của Chu Tương Tương chính là những vật liệu dùng để làm bánh ngọt, các loại nguyên liệu khuôn đúc, còn có một chai rượu đỏ cô thuận tiện lấy từ chỗ của cha.
Cô không hiểu biết nhiều về rượu, chỉ biết là cha cực kỳ yêu thích, hai ngày đầu đeo bám cha dai dẳng rất lâu, ông mới mang cả khuôn mặt đau lòng từ trong phòng chứa rượu lấy ra cho cô.
Trừ bánh ngọt và rượu đỏ, cô còn chuẩn bị cả nến.
Chu Tương Tương muốn làm một bữa tối dưới ánh nến cho Phó Tranh.
Bữa tối?
Chu Tương Tương ui da một tiếng, hai người bọn họ mới vừa chuyển qua đây, sợ là trong tủ lạnh không có đồ ăn?
Chu Tương Tương vội vàng đi xem tủ lạnh.
Ha ha, quả nhiên trống rỗng.
...
Thời gian trước Phó Tranh hỏi Chu Tương Tương sau khi tốt nghiệp muốn ở lại Bắc Kinh hay về quê.
Chu Tương Tương nghĩ rất lâu, cuối cùng nói với anh, muốn về quê.
Mặc dù thành phố Phó Tranh và Chu Tương Tương ở không thể bằng Bắc Kinh, nhưng cũng coi như là một thành phố lớn, trở lại đây, cũng không ảnh hưởng quá lớn đến sự nghiệp phát triển, quan trọng nhất là, có thể thường xuyên gặp được cha mẹ.
Chu Tương Tương rất lưu luyến gia đình, cho nên Phó Tranh mua nhà ở bên này, tổng bộ công ty cũng dời lại đây, công ty mới thành lập trước đó không lâu, giai đoạn khởi bước, khó tránh khỏi có chút vấn đề.
Hạng mục Từ Hải phụ trách xảy ra chút vấn đề, Phó Tranh chạy tới xử lý, bận rộn đến gần sáu giờ mới kết thúc.
Phó Tranh vội vã về nhà, vừa xong việc, cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi.
Từ Hải vội nói: "Tranh ca, hôm nay sinh nhật cậu, mọi người cùng nhau đi ăn một bữa cơm nhé."
Phó Tranh cười cười, "Không cần đâu, tấm lòng của các cậu tôi nhận, chỉ là vợ tôi còn đang ở nhà chờ tôi, nên tôi đi trước đây."
Phó Tranh chân trước vừa đi, phòng làm việc có một em gái mới tới, không thể tin hỏi: "Không thể nào? Phó tổng có bạn gái?"
Công ty dời lại đây, phòng thiết kế và phòng tài vụ đều tuyển thêm vài người mới, mỗi phòng đều có nam nữ.
Mấy ngày nay, những nữ nhân viên mới tới thảo luận nhiều nhất chính là về Phó Tranh.
Dù sao thì, ông chủ vừa đẹp trai vừa có tiền, lúc nào cũng rất có sức hấp dẫn.
Lúc này biết được nam thần thế mà đã có vợ, sao có thể không khiếp sợ thương cảm mất mát?
Từ Hải nói: "Người ta sớm đã có, từ cao trung tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi, đoán chừng là cũng sắp kết hôn rồi."
"Wow, có câu nói như thế nào nhỉ, tướng do tâm sinh, đàn ông càng đẹp trai càng thâm tình."
Một em gái lại gần hỏi: "Từ tổng, bà chủ đẹp không?"
Từ Hải: "Rất xinh đẹp."
Phó Tranh đi ra khỏi phòng làm việc, lúc đang chuẩn bị tiến vào thang máy, sau lưng đột nhiên có người gọi anh.
Anh dừng bước, quay đầu lại, thì thấy Hạ Lâm Lâm chạy chậm tới chỗ anh.
Lúc trước Hạ Lâm Lâm là vào theo Từ Hải, bây giờ đang là Giám đốc phòng thiết kế của công ty.
Không thể không thừa nhận, về phương diện công tác xác thực cô ta làm cho người ta rất tán thưởng.
Nhưng Phó Tranh đối với cô ta cũng chỉ giới hạn ở việc tán thưởng, trừ chuyện công tác, bình thường cũng rất ít tiếp xúc.
Thấy cô ta chạy tới, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn cô ta, "Có việc?"
Hạ Lâm Lâm vẫn là dáng vẻ lúc vừa mới vào đại học, tóc dài mềm mại, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ.
Cô ta mỉm cười, đưa đồ trong tay cho Phó Tranh, "Tranh ca, nghe nói cậu thích ăn xoài, tớ đặc biệt làm cho cậu bánh ngọt hương xoài, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Phó Tranh cúi đầu nhìn thoáng qua, không nhận.
Im lặng mấy giây, mới ngẩng đầu lên, nhìn cô ta nói: "Tôi bị dị ứng, đã lâu rồi không ăn xoài."
Nụ cười trên mặt Hạ Lâm Lâm lập tức cứng đờ, không khí đột nhiên trở nên rất lúng túng.
Phó Tranh nói: "Tấm lòng của cậu tôi nhận, nhưng bánh ngọt này vẫn là cậu tự ăn đi."
Đang nói chuyện, cửa thang máy "Ting" một tiếng, mở ra.
Phó Tranh cất bước đi vào, duỗi tay ấn nút.
Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.
Hạ Lâm Lâm thì đứng ở bên ngoài, trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Trong khoảnh khắc thang máy khép lại, nước mắt cố nén lại cuối cùng vẫn không nhịn được mà chảy xuống.
Cô ta sững sờ đứng tại chỗ một lúc lâu, cho đến khi nước mắt ngừng lại, cuối cùng mới quay đầu lại.
Nào biết vừa quay đầu lại, đã thấy Từ Hải đứng ở sau lưng cách cô ta không xa, đang nhìn cô ta.
Hạ Lâm Lâm nhíu mày, "Cậu đứng ở đó làm gì vậy? Không nói tiếng nào, muốn hù chết người ta à."
Hạ Lâm Lâm không có một chút tình cảm nào đối với Từ Hải, thậm chí là chán ghét.
Nhất là lúc nào cậu ta cũng hẹn cô ta đi ăn cơm xem phim, cô ta phiền đến nỗi lười phải ứng phó với cậu ta.
Cô ta chán ghét nhìn cậu ta một cái, nhấc chân đi lên phía trước.
Từ Hải cười lạnh một tiếng, "Không làm việc trái với lương tâm, thì sợ cái quỷ gì chứ."
Toàn thân Hạ Lâm Lâm cứng đờ, lập tức quay đầu lại, "Cậu có ý gì?!"
Từ Hải đón nhận ánh mắt của cô ta, bình tĩnh nói: "Tâm tư của cậu đối với Phó Tranh, cậu nghĩ rằng tôi không biết sao?"
Hạ Lâm Lâm gắt gao cắn môi dưới, nói: "Vậy thì liên quan gì tới cậu?"
Cô ta nói xong cũng xoay người, càng bước nhanh về phía trước.
"Không có liên quan gì đến tôi, nhưng mà Hạ Lâm Lâm, Phó Tranh đã có bạn gái, cậu cũng đừng đi phá hư tình cảm của người ta. Cậu như vậy... Cậu như vậy, sẽ làm tôi hối hận vì đã thích cậu!"
Giọng nói của Từ Hải vang vọng trên hành lang vắng vẻ, bước chân Hạ Lâm Lâm nhanh hơn, dường như chỉ có như vậy, mới có thể đem mấy lời nói làm người ta đau lòng quăng hết ra sau đầu.
Nhưng tại sao tim của cô ta lại đau đớn đến vậy? Nước mắt tuôn trào mãnh liệt.
Phá hư tình cảm của Phó Tranh và Chu Tương Tương? Nếu cô ta thật sự có thể phá hư, thì còn chờ tới bây giờ sao?
Cô ta thích Phó Tranh bốn năm, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy có hơi mệt mỏi.
...
Phó Tranh từ công ty đi ra, lái xe đến trung tâm thương mại mua quần áo cho Chu Tương Tương.
Đàn ông mua quần áo không giống với phụ nữ, đi dạo từng cửa hàng, thử từng cái từng cái.
Phó Tranh thuộc phái phóng khoáng, đến cửa tiệm, T-shirt đồ lót váy, phàm cái nào thuận mắt, toàn bộ đều mua lại.
Cũng chưa tới mười phút, đã mua xong quần áo tính tiền đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Đang chuẩn bị đi lấy xe, Chu Tương Tương đã gọi điện thoại tới, bảo anh mua bật lửa về nhà.
Lúc Chu Tương Tương vừa bày nến lên bàn mới nhớ tới không có bật lửa.
Bởi vì trước đây Chu Tương Tương nói không thích mùi thuốc lá, Phó Tranh cắn răng, liền bỏ thuốc.
Trước đây lúc Phó Tranh cai thuốc, nói bỏ liền bỏ, chính mình so với người khác đều ngoan hơn.
Phó Tranh bỏ quần áo vào trong xe, sau đó lại đi một chuyến đến siêu thị, mua bật lửa, thuận tiện còn mua một ít đồ ăn vặt mà Chu Tương Tương thích ăn, còn có sữa AD Canxin cô thích nhất.
Lúc đi ra xếp hàng thanh toán, lại thuận tay từ trên quầy cầm hai hộp bao~ cao ~ su, ném vào trong rổ.
Một lát sau, đến lượt anh thanh toán.
Thu ngân đang quét mã từng đồ từng đồ một.
Hai mắt Phó Tranh nhìn chằm chằm vào hai hộp bao~ cao ~ su, do dự trong chốc lát, sau đó đột nhiên lặng lẽ lấy ra, một lần nữa bỏ lại trên kệ.
Cần bao~ cao ~ su làm cái gì chứ.