Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 55
Bọn họ vốn đang học tiết thứ ba buổi chiều, Trần Phỉ Phỉ vừa học vừa chơi di động, kết quả lại nhìn thấy cái bài này, lúc tan tầm liền lặng lẽ đưa cho Bối Dao nói.
“Mình nhớ là cậu quen cậu ta phải không?”
Lúc đó là tháng 10, bên ngoài đang rơi xuống trận mưa thu đầu tiên. Bối Dao trầm mặc một chút rồi nói: “Phỉ Phỉ, nếu đến tiết tự học mà cô giáo hỏi thì bảo là mình đau bụng đi WC nhé.”
“Ôi, này này……”
Bối Dao căng dù, chạy vào trong mưa. Chiếc dù này màu vàng nhạt, là các thiếu niên thiếu nữ trong tiểu khu mua tặng cô làm quà sinh nhật năm ngoái.
Bạch quả của Tam Trung bị nước mưa đánh trúng rơi đầy đất. Bùi Xuyên ngồi ở sân bóng rổ hút thuốc, xung quanh hắn đầy tàn thuốc, đỉnh đầu có mái che, trên người hắn hơi ướt, mang theo lạnh lẽo của mùa thu.
Đuôi tóc và mặt giày của Bối Dao đều ướt nhẹp, cô đi qua từng bậc thang, rồi dừng lại bên cạnh hắn.
Cái ô màu vàng nhạt vẫn đọng nước, được cô thu lại bên người. Hắn ngước mắt, trong con ngươi đen nhánh chiếu ra bộ dáng tinh tế của cô.
Tóc mai của hắn hơi ướt, nửa bên mặt còn sưng đỏ. Thấy vậy, cô nhẹ nhàng gọi: “Bùi Xuyên.”
Bùi Xuyên ấn tắt điếu thuốc hỏi: “Em tới đây làm gì?”
“Em sợ anh khổ sở.”
“Anh không khổ sở.” Hắn đã quen rồi, cái nhà kia từ trước đến giờ không phải chỉ đem lại cho hắn những điều này thôi sao?
Bối Dao buông dù, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, giữa một đống tàn thuốc mà hắn vừa hút. Hắn há miệng thở dốc, muốn nói là bên người hắn thực dơ. Nhưng ngay lúc đó trên má phải của hắn là cảm xúc mát lạnh, thực nhẹ, thực ôn nhu.
Hắn kinh ngạc không thể tin mà nhìn cô. Cô đang ngước mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng ôm lấy mặt mắt: “Vậy anh đau không?”
Theo bản năng Bùi Xuyên cầm cái tay để trên má mình. Tay thiếu nữ thực mềm, mềm mại như không xương. Nhưng vì đang là mùa thu, cô lại đội mưa mà đến nên tay có chút hơi lạnh. Lòng bàn tay hắn lại nóng bỏng, giống lò lửa. Hắn cầm tay cô, kéo xuống.
“Không đau.” Hắn khó khăn mở miệng. Hắn nói cho chính mình rằng cô chỉ đang sờ một con mèo hay con chó bị thương lưu lạc đầu đường thôi, cũng không có ý gì khác. Hắn không được nghĩ nữa, không cho phép nghĩ nữa.
Bối Dao khó xử cực kỳ: “Nhưng em đã trốn học rồi, cũng không thể uổng công em tới đây.”
Hắn sửng sốt.
Đôi mắt thiếu nữ cong lên, chậm rãi nở nụ cười: “Bùi Xuyên, anh mời em ăn cơm chiều đi.” Ít nhất, đừng một mình ngồi ở chỗ âm u này mà hút thuốc.
Bùi Xuyên rũ mắt, gian nan nói: “Tự em đi đi.”
Hắn lấy ví tiền từ trong túi ra, đưa cho cô, nhưng cô không nhận, “Sao tính cách của anh hư quá vậy, em tức rồi nhé.”
Hắn nhấp môi, trong mắt có mất mát và không vui lướt qua. Cô nói tính cách của hắn không tốt, hắn cũng biết, hắn không nói được lời hay nào, từ nhỏ đến lớn chỉ toàn làm người ta không thích.
Cô cười rộ lên: “Được rồi, được rồi, ai bảo em không dễ giận chứ, em mời anh ăn cơm nhé, được không?”
Hắn không nói một lời.
Cô duỗi tay kéo hắn: “Ở bên ngoài trường của anh có một cửa hàng bán đồ ăn rất ngon, anh đã ăn chưa? Lần trước em vội vàng trở về học tiết tự học buổi tối nên có mua một phần mang về. Các bạn cùng phòng em đều nói là ăn ngon.”
Sức lực như mèo cào này của cô làm sao lay chuyển được hắn, nhưng hắn lại cầm lòng không đậu mà đứng lên theo.
Đi ra khỏi sân bóng rổ xám xịt, cô căng chiếc dù màu vàng nhạt của mình ra để che. Trên cây dù có một con vịt đầu to đang giương miệng, trông vừa buồn cười vừa ngốc cực kỳ.
Cô nhón chân, che dù cho hắn: “Cẩn thận, đừng để bị ướt.”
Hắn đón lấy cây dù, che cho cô thật tốt.
Thiếu nữ kiều nhỏ, dựa vào hắn thật gần. Trên người cô còn có mùi hương nhàn nhạt. Không trung vẫn giăng mưa, nhưng lại không hề có một chút âm u nào. Chỗ có mưa này thế nhưng còn tươi đẹp hơn sân bóng có mái che kia nhiều.
Cô mang theo hắn đi về phía trước: “Quẹo phải, đúng đúng, em nhớ rõ…… Ừ…… Gọi là cái gì nhỉ, a, là nó, ‘bánh trôi vui vẻ’.”
Thân hình hắn cao lớn, nửa bên vai đã ướt đẫm, còn cô thì được bảo vệ rất khá, ở bên dưới cây dù nhẹ nhàng mà ríu rít.
Hắn theo tay cô chỉ mà nhìn qua, đó là một nhà bán bánh trôi, rất nhỏ lại chật chội. Ở Tam Trung đã hơn một năm, hắn chưa bao giờ biết bên ngoài trường học lại có một chỗ như thế này.
Bà chủ đã gặp Bối Dao một lần nên nhớ rất rõ —— dù sao thì cô gái xinh đẹp nhường này bà mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Bối Dao kéo hắn ngồi xuống, cả người hắn cứng đờ, còn bà chủ vội nói: “Cháu gái lại tới nữa rồi, còn mang theo cả anh trai nữa hả?”
Bối Dao cười gật đầu.
Bùi Xuyên rũ mắt, rũ lông mi, hắn thu cái dù lại, trầm mặc mà thả bên cạnh cô. Bối Dao cảm giác được cảm xúc của hắn đột nhiên không tốt lắm.
Bà chủ xoa tay lên tạp dề nói: “Ăn cái gì?”
Bối Dao nói: “Cho cháu bánh trôi trái cây, anh ấy, cho anh ấy chiêu bài bánh trôi vui vẻ đi.”
Hắn ngước mắt thấy đôi mắt của cô như mặt hồ lao xao, ướt át mà ngập tràn ý cười, muốn bóp nát hết những dơ bẩn trong lòng hắn. Lửa giận của hắn cũng bị dập tắt, im lặng không tiếng động.
Bùi Xuyên nhấp môi nói: “Anh đâu có nói muốn ăn cái đó.”
Cô ghé vào trên bàn cười, hết sức vui mừng: “Anh ăn thử đi, ăn rất ngon.” Âm cuối của thiếu nữ mềm cực kỳ, hắn cũng chẳng thể phản bác chữ nào. Ngón tay Bùi Xuyên run rẩy, có chút ảo não khổ sở.
Rất nhanh bánh trôi đã được bưng lên. Hai chén bánh trôi, một chén là nước quả bình thường. Quý là chén bánh trôi vui vẻ kia, trên mặt bánh trôi được trang trí bằng màu sắc rực rỡ ra một cái mặt cười.
Bối Dao nói: “Có đẹp hay không?”
Hắn rũ mắt: “Ừ.”
“Bánh trôi vui vẻ có nhân mè đen, chính là cái hạt màu đen kia, anh không thích ngọt thì đưa cho em, đừng lãng phí lương thực nhé.” Cô đem cái chén của mình đẩy qua.
Trong lòng hắn như bị thứ gì đó nhẹ nhãng gãi qua, thấp giọng nói: “Anh không kén ăn.”
Thiếu nữ nhấp môi cười: “Úc úc, Bùi Xuyên là tốt nhất.”
Hắn siết chặt cái muỗng, cũng hoàn toàn quên mất hôm nay mình tức giận cái gì. Hắn lung tung mà múc một muỗng bỏ vào miệng.
Cô ăn uống văn nhã, từ tốn, ở trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Bùi không cao hứng trưởng thành rồi vẫn rất không cao hứng. Bị ba đánh một cái tát, hắn nhất định vừa đau vừa khổ sở. Có ai trên đời này sẽ quen với chua xót chứ?
Bánh trôi mang theo độ ấm nóng bỏng, xua tan mùa thu lạnh lẽo. Cơm nước xong Bùi Xuyên tự nhiên không có khả năng để cô đi tính tiền. Hắn nhíu mày để cô ngồi đó mà đến quầy tìm bà chủ.
Bà chủ cười nói: “Thế nào, bạn học, bánh trôi chiêu bài nhà chúng ta không tồi đúng không?”
Hắn không hé răng, sờ soạng lấy ra một tờ 100 đưa qua.
Bà chủ hỏi: “Không có tiền lẻ sao?”
Thấy thiếu niên vẫn không nói lời nào như cũ thì bà biết hắn không thích cùng người khác nói nhiều, vì thế đành cúi đầu thối tiền lẻ cho hắn.
Sau một lúc lâu, bà mới nghe thấy hắn mở miệng.
“Tôi không phải anh cô ấy.” Hắn nói xong câu đó, tiền lẻ cũng không cần đã mang theo vài phần khổ sở khó nói mà ra khỏi tiệm.
Ở cửa tiệm, Bối Dao đang đợi hắn. Dù của cô đã thu lại, Bùi Xuyên vừa ra tới thì cô đã quay đầu nói: “Hết mưa rồi.”
Thời tiết thành phố C vĩnh viễn biến ảo không ngừng, như là tâm tình của con người vậy.
Tiếng chuông tan học của Tam Trung vang lên, Bối Dao nói: “Chúng ta trở về đi.”
Bùi Xuyên cuộn ngón tay lại, thấp giọng nói: “Ừ.”
Bối Dao đi ra thật xa, thấy hắn vẫn còn đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn bóng dáng mình thì cô có chút bất đắc dĩ mà đi trở về.
“Bùi Xuyên, em lại không muốn về nữa, anh dẫn em đi chơi đi.”
“Mình nhớ là cậu quen cậu ta phải không?”
Lúc đó là tháng 10, bên ngoài đang rơi xuống trận mưa thu đầu tiên. Bối Dao trầm mặc một chút rồi nói: “Phỉ Phỉ, nếu đến tiết tự học mà cô giáo hỏi thì bảo là mình đau bụng đi WC nhé.”
“Ôi, này này……”
Bối Dao căng dù, chạy vào trong mưa. Chiếc dù này màu vàng nhạt, là các thiếu niên thiếu nữ trong tiểu khu mua tặng cô làm quà sinh nhật năm ngoái.
Bạch quả của Tam Trung bị nước mưa đánh trúng rơi đầy đất. Bùi Xuyên ngồi ở sân bóng rổ hút thuốc, xung quanh hắn đầy tàn thuốc, đỉnh đầu có mái che, trên người hắn hơi ướt, mang theo lạnh lẽo của mùa thu.
Đuôi tóc và mặt giày của Bối Dao đều ướt nhẹp, cô đi qua từng bậc thang, rồi dừng lại bên cạnh hắn.
Cái ô màu vàng nhạt vẫn đọng nước, được cô thu lại bên người. Hắn ngước mắt, trong con ngươi đen nhánh chiếu ra bộ dáng tinh tế của cô.
Tóc mai của hắn hơi ướt, nửa bên mặt còn sưng đỏ. Thấy vậy, cô nhẹ nhàng gọi: “Bùi Xuyên.”
Bùi Xuyên ấn tắt điếu thuốc hỏi: “Em tới đây làm gì?”
“Em sợ anh khổ sở.”
“Anh không khổ sở.” Hắn đã quen rồi, cái nhà kia từ trước đến giờ không phải chỉ đem lại cho hắn những điều này thôi sao?
Bối Dao buông dù, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, giữa một đống tàn thuốc mà hắn vừa hút. Hắn há miệng thở dốc, muốn nói là bên người hắn thực dơ. Nhưng ngay lúc đó trên má phải của hắn là cảm xúc mát lạnh, thực nhẹ, thực ôn nhu.
Hắn kinh ngạc không thể tin mà nhìn cô. Cô đang ngước mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng ôm lấy mặt mắt: “Vậy anh đau không?”
Theo bản năng Bùi Xuyên cầm cái tay để trên má mình. Tay thiếu nữ thực mềm, mềm mại như không xương. Nhưng vì đang là mùa thu, cô lại đội mưa mà đến nên tay có chút hơi lạnh. Lòng bàn tay hắn lại nóng bỏng, giống lò lửa. Hắn cầm tay cô, kéo xuống.
“Không đau.” Hắn khó khăn mở miệng. Hắn nói cho chính mình rằng cô chỉ đang sờ một con mèo hay con chó bị thương lưu lạc đầu đường thôi, cũng không có ý gì khác. Hắn không được nghĩ nữa, không cho phép nghĩ nữa.
Bối Dao khó xử cực kỳ: “Nhưng em đã trốn học rồi, cũng không thể uổng công em tới đây.”
Hắn sửng sốt.
Đôi mắt thiếu nữ cong lên, chậm rãi nở nụ cười: “Bùi Xuyên, anh mời em ăn cơm chiều đi.” Ít nhất, đừng một mình ngồi ở chỗ âm u này mà hút thuốc.
Bùi Xuyên rũ mắt, gian nan nói: “Tự em đi đi.”
Hắn lấy ví tiền từ trong túi ra, đưa cho cô, nhưng cô không nhận, “Sao tính cách của anh hư quá vậy, em tức rồi nhé.”
Hắn nhấp môi, trong mắt có mất mát và không vui lướt qua. Cô nói tính cách của hắn không tốt, hắn cũng biết, hắn không nói được lời hay nào, từ nhỏ đến lớn chỉ toàn làm người ta không thích.
Cô cười rộ lên: “Được rồi, được rồi, ai bảo em không dễ giận chứ, em mời anh ăn cơm nhé, được không?”
Hắn không nói một lời.
Cô duỗi tay kéo hắn: “Ở bên ngoài trường của anh có một cửa hàng bán đồ ăn rất ngon, anh đã ăn chưa? Lần trước em vội vàng trở về học tiết tự học buổi tối nên có mua một phần mang về. Các bạn cùng phòng em đều nói là ăn ngon.”
Sức lực như mèo cào này của cô làm sao lay chuyển được hắn, nhưng hắn lại cầm lòng không đậu mà đứng lên theo.
Đi ra khỏi sân bóng rổ xám xịt, cô căng chiếc dù màu vàng nhạt của mình ra để che. Trên cây dù có một con vịt đầu to đang giương miệng, trông vừa buồn cười vừa ngốc cực kỳ.
Cô nhón chân, che dù cho hắn: “Cẩn thận, đừng để bị ướt.”
Hắn đón lấy cây dù, che cho cô thật tốt.
Thiếu nữ kiều nhỏ, dựa vào hắn thật gần. Trên người cô còn có mùi hương nhàn nhạt. Không trung vẫn giăng mưa, nhưng lại không hề có một chút âm u nào. Chỗ có mưa này thế nhưng còn tươi đẹp hơn sân bóng có mái che kia nhiều.
Cô mang theo hắn đi về phía trước: “Quẹo phải, đúng đúng, em nhớ rõ…… Ừ…… Gọi là cái gì nhỉ, a, là nó, ‘bánh trôi vui vẻ’.”
Thân hình hắn cao lớn, nửa bên vai đã ướt đẫm, còn cô thì được bảo vệ rất khá, ở bên dưới cây dù nhẹ nhàng mà ríu rít.
Hắn theo tay cô chỉ mà nhìn qua, đó là một nhà bán bánh trôi, rất nhỏ lại chật chội. Ở Tam Trung đã hơn một năm, hắn chưa bao giờ biết bên ngoài trường học lại có một chỗ như thế này.
Bà chủ đã gặp Bối Dao một lần nên nhớ rất rõ —— dù sao thì cô gái xinh đẹp nhường này bà mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Bối Dao kéo hắn ngồi xuống, cả người hắn cứng đờ, còn bà chủ vội nói: “Cháu gái lại tới nữa rồi, còn mang theo cả anh trai nữa hả?”
Bối Dao cười gật đầu.
Bùi Xuyên rũ mắt, rũ lông mi, hắn thu cái dù lại, trầm mặc mà thả bên cạnh cô. Bối Dao cảm giác được cảm xúc của hắn đột nhiên không tốt lắm.
Bà chủ xoa tay lên tạp dề nói: “Ăn cái gì?”
Bối Dao nói: “Cho cháu bánh trôi trái cây, anh ấy, cho anh ấy chiêu bài bánh trôi vui vẻ đi.”
Hắn ngước mắt thấy đôi mắt của cô như mặt hồ lao xao, ướt át mà ngập tràn ý cười, muốn bóp nát hết những dơ bẩn trong lòng hắn. Lửa giận của hắn cũng bị dập tắt, im lặng không tiếng động.
Bùi Xuyên nhấp môi nói: “Anh đâu có nói muốn ăn cái đó.”
Cô ghé vào trên bàn cười, hết sức vui mừng: “Anh ăn thử đi, ăn rất ngon.” Âm cuối của thiếu nữ mềm cực kỳ, hắn cũng chẳng thể phản bác chữ nào. Ngón tay Bùi Xuyên run rẩy, có chút ảo não khổ sở.
Rất nhanh bánh trôi đã được bưng lên. Hai chén bánh trôi, một chén là nước quả bình thường. Quý là chén bánh trôi vui vẻ kia, trên mặt bánh trôi được trang trí bằng màu sắc rực rỡ ra một cái mặt cười.
Bối Dao nói: “Có đẹp hay không?”
Hắn rũ mắt: “Ừ.”
“Bánh trôi vui vẻ có nhân mè đen, chính là cái hạt màu đen kia, anh không thích ngọt thì đưa cho em, đừng lãng phí lương thực nhé.” Cô đem cái chén của mình đẩy qua.
Trong lòng hắn như bị thứ gì đó nhẹ nhãng gãi qua, thấp giọng nói: “Anh không kén ăn.”
Thiếu nữ nhấp môi cười: “Úc úc, Bùi Xuyên là tốt nhất.”
Hắn siết chặt cái muỗng, cũng hoàn toàn quên mất hôm nay mình tức giận cái gì. Hắn lung tung mà múc một muỗng bỏ vào miệng.
Cô ăn uống văn nhã, từ tốn, ở trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Bùi không cao hứng trưởng thành rồi vẫn rất không cao hứng. Bị ba đánh một cái tát, hắn nhất định vừa đau vừa khổ sở. Có ai trên đời này sẽ quen với chua xót chứ?
Bánh trôi mang theo độ ấm nóng bỏng, xua tan mùa thu lạnh lẽo. Cơm nước xong Bùi Xuyên tự nhiên không có khả năng để cô đi tính tiền. Hắn nhíu mày để cô ngồi đó mà đến quầy tìm bà chủ.
Bà chủ cười nói: “Thế nào, bạn học, bánh trôi chiêu bài nhà chúng ta không tồi đúng không?”
Hắn không hé răng, sờ soạng lấy ra một tờ 100 đưa qua.
Bà chủ hỏi: “Không có tiền lẻ sao?”
Thấy thiếu niên vẫn không nói lời nào như cũ thì bà biết hắn không thích cùng người khác nói nhiều, vì thế đành cúi đầu thối tiền lẻ cho hắn.
Sau một lúc lâu, bà mới nghe thấy hắn mở miệng.
“Tôi không phải anh cô ấy.” Hắn nói xong câu đó, tiền lẻ cũng không cần đã mang theo vài phần khổ sở khó nói mà ra khỏi tiệm.
Ở cửa tiệm, Bối Dao đang đợi hắn. Dù của cô đã thu lại, Bùi Xuyên vừa ra tới thì cô đã quay đầu nói: “Hết mưa rồi.”
Thời tiết thành phố C vĩnh viễn biến ảo không ngừng, như là tâm tình của con người vậy.
Tiếng chuông tan học của Tam Trung vang lên, Bối Dao nói: “Chúng ta trở về đi.”
Bùi Xuyên cuộn ngón tay lại, thấp giọng nói: “Ừ.”
Bối Dao đi ra thật xa, thấy hắn vẫn còn đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn bóng dáng mình thì cô có chút bất đắc dĩ mà đi trở về.
“Bùi Xuyên, em lại không muốn về nữa, anh dẫn em đi chơi đi.”