Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 45
Quý Vĩ nghiêm túc nói: “Xuyên ca, đừng mắng chửi người.”
Kim Tử Dương cùng Trịnh Hàng thì cười đến điên rồi.
Bởi vì thích, cho nên sẽ khổ sở, nhưng khổ sở xong rồi vẫn có thể dũng cảm mà thích. Bùi Xuyên cười cười, Quý Vĩ mới là người đơn giản mà thông suốt nhất.
~
Buổi tối cuối tuần, Bối Dao mới gội đầu xong thì điện thoại vang lên. Trong phòng ngủ không có máy sấy nên cô bọc khăn đi đến nhận điện thoại: “Vâng?”
Thiếu niên ở đầu bên kia nhẹ giọng nói: “Bối Dao.”
Nhiều năm như vậy khiến cô có thể lập tức nhận ra giọng hắn từ dãy số xa lạ: “Bùi Xuyên.”
“Là anh, đừng dập máy.” Hắn nói, “Anh đang đứng ở rừng cây trong trường em, có việc anh muốn nói với em. Em có thể ra ngoài một chút không?”
Bối Dao cắn cắn môi. Chuyện lần trước cô tát hắn vẫn khiến cô thấy xấu hổ cực kỳ. Sau một lúc lâu cô mới nhẹ nhàng nói: “Vâng.”
Trong làn gió nhẹ lúc hoàng hôn, cô đi đến rừng cây trong trường. Từ xa cô đã thấy Bùi Xuyên hai tay đút túi, nhìn lá cây đang rụng.
Vườn trường vào mùa thu cũng không giống cây bạch quả mà đổi thành màu vàng. Cả rừng cây vẫn mang theo mùi thanh lương của cỏ cây. Bùi Xuyên biết năm trước mình quả thật rất cẩu thả, điên cuồng, rất nhiều người ở Lục Trung đều biết hắn vì thế hắn không dám rêu rao.
Bối Dao đến gần hắn, nhẹ nhàng nói: “Có chuyện gì sao?”
Giọng thiếu nữ vẫn ấm áp như gió xuân. Miệng vết thương của cô không thối rữa theo từng năm như hắn, mà rất nhanh đã khỏi.
Bùi Xuyên nhàn nhạt nói: “Bạn cùng phòng của em có một người tên Ngô Mạt phải không? Bạn trai cô ta là bạn trai cũ của Thượng Mộng Nhàn.”
Cô nghiêng nghiêng đầu, rất khó hiểu.
Bùi Xuyên đơn giản giải thích: “Một kẻ lừa sắc lừa tiền.”
Bối Dao nhíu mày, trong đôi mắt trong trẻo nhuốm lửa giận: “Em sẽ báo với cô ấy.”
Bùi Xuyên không đề cập đến mình, chỉ tán đồng nói: “Tốt.” Rất giống một thiếu niên tốt bụng hành hiệp trượng nghĩa.
Tóc thiếu nữ chưa khô, giữa rừng cây đầy hương thanh khiết thì mùi đinh hương ngọt ngào trên người cô như một sợi tơ nhẹ nhàng từng đợt mà lôi kéo trái tim hắn.
Bối Dao nói: “Cảm ơn anh Bùi Xuyên, em về đây.”
Bùi Xuyên vẫn luyến tiếc trong lòng, những cảm tình cứ rối rắm không dứt được. Tuy nhiên biểu tình bên ngoài của hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Em có muốn đến thăm Chu nãi nãi không?”
Bối Dao mở to hai mắt: “Chu nãi nãi? Không phải nhà bà ấy đã dọn đi rồi sao?”
Bùi Xuyên nói: “Con trai bà ấy không hiếu thuận, đem nhà ở nông thôn và thành phố đều bán rồi. Hiện tại bà ấy ở trong viện dưỡng lão.” Lòng người lạnh bạc, hắn nói đến đây thì có chút thương xót. Sau đó hắn cười lạnh lạnh nghĩ: Em nhìn đi, đây là tình người đó.
Bà lão kia vì Bối Dao tuổi còn nhỏ sợ chó nên đã thêm một cái cửa sắt, cũng thường cho cô đồ ăn vặt linh tinh. Về tình về lý Bối Dao đều sẽ đồng ý đi thăm bà.
Bối Dao nói: “Được, ngày mai em phải đi học, để cuối tuần đi nhé.”
Bùi Xuyên nhàn nhạt nói: “Được.”
Có lẽ cô vẫn nhớ rõ lúc cô học lớp 4 đã từng dũng cảm mà dùng cành cây đánh Đinh Văn Tường, đem hắn từ khuất nhục cùng lầy lội lôi ra ngoài.
Cô đã từng đối tốt với hắn như vậy.
~
Ngô Mạt không đồng ý báo cảnh sát. Cô ta khóc nói: “Đừng báo cảnh sát được không, mình sợ hãi.”
Trong mắt thiếu nữ 16 tuổi, báo cảnh sát là một việc rất nghiêm trọng. Một khi cảnh sát vào cuộc thì sẽ liên lụy đến trường học và phụ huynh. Ngô Mạt xuất thân từ gia đình khá giả, nếu cha mẹ biết cô dám yêu qua mạng thì nhất định sẽ vô cùng tức giận. Các bạn học biết chuyện này thì không biết sẽ đối xử với cô ta thế nào đâu? Bởi vì kẻ lừa đảo mang thân phận “Tinh anh” nên chứng tỏ cô muốn trèo cao sao?
Ngô Mạt sợ hãi mà khóc, Trần Phỉ Phỉ bị cô nàng khóc đến hoảng hốt nói: “Được rồi được rồi, đây là chuyện của cậu, cậu không báo cảnh sát thì thôi.”
Trần Phỉ Phỉ lại nhìn về phía Bối Dao cùng Dương Gia.
Bối Dao lắc đầu: “Chuyện của cậu thì tốt nhất tự cậu quyết định đi.” Cô nghĩ thầm, chính là bởi vì các cô gái đều khiếp đảm nên tên cặn bã kia mới sống tốt cho đến tận ngày nay.
Dương Gia nói: “Mình không sao cả, không nói thì không nói.”
Tuy ba người bạn cùng phòng đều đồng ý nhưng trong lòng Ngô Mạt vẫn khủng hoảng. Ban đêm cô ta lăn lộn mãi không ngủ được, lại nhớ tới Bùi Xuyên.
Thiếu niên lãnh đạm kia có đôi lông mày sắc bén như kiếm. Lời hắn nói làm người ta thấy khó chịu nhưng cũng vì hắn mà cô ta có thể toàn thân mà lui. Kẻ lừa đảo kia cũng rất sợ hắn. Tuy tính tình hắn không tốt nhưng lại khiến người ta có cảm giác an toàn. Ngô Mạt không biết vì cái gì mà gương mặt lại nóng lên.
~
Cuối tuần Bối Dao khoác cặp sách trên lưng đi thăm Chu nãi não. Trong cặp cô là sữa bột cho người già mà cô dùng tiền tiêu vặt để mua.
Bùi Xuyên đón lấy cái cặp nói: “Tiền tiêu vặt tháng này hả?”
Đôi mắt Bối Dao sáng bừng lên, gật đầu đáp: “Vâng.”
Hắn cười, một nụ cười mang theo chút ấm áp, thật không hợp với khuôn mặt luôn lãnh đạm của hắn.
Bối Dao nói: “Anh cười cái gì?”
Bùi Xuyên nói: “Lúc em còn nhỏ cũng thế, đối tốt với ai thì sẽ tích cóp tiền tiêu vặt một tháng để mua quà cho người đó.”
Trong mắt Bối Dao có loại bực tức vì bị phát giác. Lúc này thiếu niên đã khoác túi, đi phía trước nên cô đành đi theo hắn. Hắn đi rất chậm, chắc là do thói quen lâu mà thành.
Kỳ thật Bối Dao có chút xấu hổ, chốc chốc cô nhìn chim chóc trên nhánh cây, chốc lại nhìn đám phòng ở của viện dưỡng lão, chỉ không dám nhìn Bùi Xuyên.
Năm nay cô 16 tuổi, so với hắn thì nhỏ hơn một tuổi. Cô có một trái tim ngây thơ sạch sẽ, chưa ai chạm vào. Vì thế cô thích ánh sáng rực rỡ ấm áp và cũng vì thế mà Bùi Xuyên mặc một cái áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Viện dưỡng lão này cũng không phải loại cao cấp được đầu tư mà tiêu điều, suy tàn khiến người ta vừa nhìn thấy đã khổ sở.
Chu nãi nãi có mái đầu hoa râm, ngồi lẫn trong đám người, ánh mắt dại ra – bà già rồi thì bị lẫn, không nhận ra ai hết.
Bùi Xuyên thăm hỏi hai câu nhưng trong mắt hắn vẫn là sự lạnh lẽo khó tan. Hắn cầm lấy cây chổi đem rác rưởi và bùn đất xung quanh dọn dẹp một chút.
Lao công của viện dưỡng lão kinh ngạc nhìn hắn nhưng Bùi Xuyên vẫn đạm mạc, không hề thấy chút bộ dáng ghê tởm khi thấy nơi này dơ bẩn.
Việc Bối Dao có thể làm vì Chu nãi nãi cũng không nhiều lắm, cô ngồi với bà trong chốc lát rồi để quà lại.
Bùi Xuyên đi đến cái văn phòng duy nhất của viện dưỡng lão, để lại một cái phong bì. Viện trưởng ngàn ân vạn tạ nói: “Cảm ơn lòng tốt của cậu, cảm ơn hai người.”
Bùi Xuyên đến bên vòi nước rửa tay, khóe miệng không nhịn được nhếch lên trào phúng: “Bà nói xem bọn họ tồn tại như vậy, có ý nghĩa gì chứ?”
Viện trưởng kinh ngạc hỏi: “Cái, cái gì?”
Bùi Xuyên không giải thích, hắn không phải người tốt như trong miệng viện trưởng nói. Hắn nhìn cô gái đang chờ mình ở cửa, trong lòng bình lặng đến khác thường.
Người từng thấy ánh sáng, nay lại rơi vào hắc ám thì sống hay chết có gì khác nhau chứ.
Thăm Chu nãi nãi xong, Bùi Xuyên cùng Bối Dao về tiểu khu. Vốn dĩ vừa lúc được nghỉ cuối tuần nên Bối Dao cũng về nhà luôn.
Cô vừa đến cửa tiểu khu đã thấy em trai Bối Quân nhà mình đang ngồi xổm cùng mấy đứa nhỏ khác đào con giun.
Đứa nhỏ hự hự đào đến hăng say, nhưng vừa nhìn thấy cô thì mắt hắn lập tức sáng lên, hai tay nhỏ của hắn bẩn kinh khủng nhưng vẫn lao như bay vào lòng cô, hét lên vui vẻ: “Chị!”
Bối Dao ngồi xổm xuống, ôn nhu mà ôm lấy hắn. Tiểu Bối Quân cọ cọ trong ngực cô, ai nhìn vào cũng thấy hắn vô cùng quyến luyến chị mình.
Sau đó tiểu Bối Quân thấy một anh trai đứng bên cạnh chị mình. Bùi Xuyên lạnh mặt nhìn khiến Bối Quân lập tức rụt vào trong ngực Bối Dao. Lá gan hắn vốn dĩ cũng coi là lớn nhưng lúc này lại không dám hé răng.
Ánh mắt Bùi Xuyên dừng trên cái tay nhỏ đen sì của hắn đang để trên vai Bối Dao.
Bối Dao cảm thấy em trai đang sợ hãi. Bối Quân tuy mới bốn tuổi, nhưng lá gan không hề nhỏ. Ấy vậy mà bây giờ hắn lại nhút nhát sợ sệt mà nhìn Bùi Xuyên.
Bối Dao nói: “Anh ấy là Bùi Xuyên, tiểu Quân đã quên rồi sao?”
Bối Quân còn nhỏ, lúc này vẫn kiên trì không đáp lời.
Bùi Xuyên không nhìn hai chị em cô nữa mà lập tức đi lên lầu.
Hắn chưa từng ôm Bối Dao, một lần cũng không. Nhưng khi hắn còn nhỏ đã nhận được sự dịu dàng rất lớn từ cô. Đáng tiếc khi trưởng thành, dù cho cô ngây thơ, cũng đã hiểu nam nữ khác biệt. Vì thế cô mới duy trì khoảng cách với hắn. Giống như chính hắn trước kia vẽ Sở hà Hán giới trên bàn. Khi còn nhỏ, nụ hoa trên búi tóc nho nhỏ của cô sẽ lơ đãng mà vượt qua ranh giới đó nhưng khi bọn họ đã lớn thì lại vô cùng tuân thủ giới hạn kia.
Tiểu Bối Quân nhẹ nhàng cáo trạng với chị mình: “Em không thích anh ấy.”
Bối Dao bật cười, hỏi em mình: “Vậy em thích ai?”
“Anh Hổ Tử.”
Bối Dao cười đến mắt đều cong lên: “Đúng, anh Bùi Xuyên thật là hung dữ.”
“Chị cũng sợ anh ấy sao?”
“Ừ.”
“Vẫn là amh Hổ Tử tốt, anh ấy sẽ mang theo bọn em đi chơi.”
Bối Dao nghĩ thầm, Bùi Xuyên thật là trời sinh không có duyên với trẻ con. Khi còn nhỏ không có bạn chơi cùng, trưởng thành rồi thì trẻ con cũng không thích hắn. Bối Quân không quen biết anh Bùi Xuyên này nhưng xuất phát từ bản năng của trẻ con, hắn nhìn ra được anh trai này tính tình cực kỳ không tốt.
~
Triệu Chi Lan đã báo cảnh sát hai ngày trước nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm được con chó đã dọa con gái và con trai nhà bà.
Tuy đây không phải mùa hoa cải dầu nhưng làm một người mẹ, trong lòng Triệu Chi Lan vẫ sầu lo không thôi. Hàng ngày bà đều tự mình đưa đón con trai. Sau một thời gian không thấy con chó kia đâu nữa bà mới an tâm.
Bối Quân bốn tuổi, ngày ngày mang theo một cây kiếm nhỏ, muốn lên trời, xuống đất.
Hôm nay Triệu Chi Lan nấu cơm, Bối Dao làm bài tập, còn hắn thì cùng các bạn nhỏ trong tiểu khu đi ra trèo mấy cây dâu ở bên ngoài tiểu khu. Cây dâu đã rất già rồi, tiểu khu cũng rất già, tuổi chúng nó vượt xa mấy đứa nhỏ này.
Bối Quân nhỏ nhất, mắt thấy mấy đứa lớn tầm bảy tám tuổi đều đang bò lên cây, hắn cũng vươn tay nhỏ, chân nhỏ nỗ lực trèo. Có đứa nhóc nhìn hắn cười: “Ha ha ha Bối Quân, đừng trèo nữa, mày ở dưới chờ đi.”
Bối Quân tủi thân cực kỳ nói: “Em muốn chơi với các anh cơ!”
“Tự chơi kiếm của mình đi.”
Đúng lúc này tiếng cười đột nhiên im bặt. Một đứa nhóc ở trên cây hoảng sợ mà nhìn một con chó đen đang chạy từ xa đến: “Có chó kìa!”
Bối Quân cầm thanh kiếm nhỏ, lập tức bị dọa khóc. Đây chính là con chó ngày đó hắn và chị mình gặp mà. Lúc này nó đang sủa như điên mà xông đến, Bối Quân cũng chẳng còn quan tâm đến chơi bời nữa rồi.
Con chó hoang chạy đến khiến bọn nhỏ đều bị dọa khóc toáng lên. Nhưng mấy đứa trên cây không đứa nào dám trèo xuống cứu đứa nhỏ nhất dưới đất. Tất cả mọi người đều sợ hãi cực kỳ, nghe nói chó hoang có thể cắn nát thân thể trẻ con đó.
Bối Quân hai mắt đẫm lệ mông lung, bị một đôi cánh tay mạnh mẽ lại lạnh như băng ôm lên. Thiếu niên quát: “Mẹ nó câm miệng.”
Bối Quân sợ tới mức im tiếng. Bởi vì phải ôm hắn mà Bùi Xuyên gắt gao cau mày. Lúc hắn ôm Bối Quân đặt lên cây thì vừa lúc con chó kia đã cắn vào chân hắn.
Bối Quân ôm lấy thân cây, cúi đầu nhìn xuống. Thiếu niên kia dùng tay không lạnh mặt mà tung nắm đấm đánh vào đầu con chó, rồi lại đè nó xuống, dùng tảng đá đập vào đầu nó.
Nó điên cuồng như vậy, dũng mãnh không sợ chết, giãy giụa lợi hại. Trong tiếng khóc của bọn trẻ, ánh mắt thiếu niên tàn nhẫn, còn con chó hoang thì dần dần không còn phản ứng, run rẩy ngã dưới tàng cây.
Vì chỗ này cách tiểu khu không xa nên tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con khóc hấp dẫn đám người lớn chạy lại.
Lúc Bối Dao chạy xuống lầu thì đã thấy mấy người lớn đứng vây quanh đó. Bùi Xuyên uốn gối ngồi dưới đất, hai bàn tay hắn đều là máu, bên người là thi thể của con chó hoang kia. Em trai cô thì ở trên cây khóc đến tê tâm liệt phế.
Trên tay Triệu Chi Lan vẫn còn dính dầu, vừa nhìn thấy thì lập tức đã đoán ra sự tình. Bà sợ tới mức chân đều nhũn ra, vội vàng ôm tiểu Bối Quân từ trên cây xuống. Cha mẹ mấy đứa nhỏ kia cũng đều đến đón con nhà mình xuống.
Con chó kia đại khái là bị bệnh dại rồi. Mấy người lớn đều bị dọa đến hỏng mất, vội vã đi kiểm tra người con mình xem có bị cắn không.
Bạch Ngọc Đồng xuống dưới xem náo nhiệt, thấy kế huynh của mình đang ngồi dưới đất, biểu tình lạnh lẽo không khác gì băng tuyết tháng 12. Thi thể con chó kia thì vô cùng dữ tợn, đôi mắt không nhắm lại, hàm răng thì nhe ra.
Trong nháy mắt Bạch Ngọc Đồng bị dọa chết khiếp. Đây có còn là người không? Sao anh ta có thể cứ thế đánh vỡ óc một con chó hoang chứ?
Trên tay hắn đều là máu ngồi ở chỗ kia, không nhúc nhích. Trên ống quần hắn có mấy dấu răng chó, nhưng tất cả mọi người đều đang bận lo cho con nhà mình, chẳng ai đến nâng hắn dậy cả.
Trái tim Bối Dao như bị dội một thùng nước đá. Cô vội đẩy đám người ra chạy tới. Cô nhìn hắn, trong mắt ngập nước, vội dìu hắn dậy: “Bùi Xuyên.”
Hắn trầm mặc liếc nhìn cô một cái. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm nay cô lại vì hắn mà khóc. Nhưng hai tay hắn bây giờ đều là máu tươi, vô cùng dơ bẩn.
Thời thơ ấu, trong dịp đi chơi xuân, một màn lúc hắn giết con rắn kia lại xuất hiện trong đầu. Những ánh mắt hồn nhiên kia cứ nhìn hắn như thể hắn mới là rắn rết.
Hắn dùng khuỷu tay nhẹ nhàng hất tay Bối Dao ra, trong lòng cô đơn vô tận. Hóa ra trưởng thành rồi, tâm tư cũng sâu hơn rồi nhưng vẫn không thể làm anh hùng, chỉ có thể là kẻ lạc loài.
Tiếng khóc chung quanh bỗng yên lặng, Bùi Xuyên giãy khỏi bàn tay Bối Dao đang nâng mình lên, tự hắn bò dậy.
Nhưng mà hắn lại ngã trở về.
Mọi người lúc này mới ý thức được —— cẳng chân của thiếu niên hẳn là đã bị cắn hỏng.
Xung quanh yên tĩnh đến không có tiếng động.
Hắn không phải người bình thường, cho nên hắn sẽ mất cân bằng. Hắn chật vật mà thử hai lần, nhưng trước sau không thèm nhìn Bối Dao lấy một cái. Rốt cuộc đến lần thứ ba hắn cắn răng cố đứng lên.
Mọi người xung quanh đều đang nhìn hắn nhưng hắn lại chẳng thèm nhìn ai, chỉ mang theo tự tôn cuối cùng của mình mà kéo phần chân giả đã bị hỏng kia về nhà.
Hắn đi ngang qua Bạch Ngọc Đồng, trên người mang theo lạnh lẽo tháng chín cùng mùi máu nhàn nhạt. Bạch Ngọc Đồng lui về phía sau một bước, kinh sợ mà nhìn hắn.
Hắn đã đi xa.
Bối Dao ngồi xổm trên mặt đất, đem gương mặt vùi vào đầu gối, thân thể cô run rẩy, rơi lệ không ngừng.
~
Lần đầu tiên Bối Dao sâu sắc ý thức được có một số việc cũng không phải Bùi Xuyên sai. Cô khổ sở mười mấy năm làm bạn, Bùi Xuyên cũng chẳng thể trở thành người tốt. Nhưng cô đã quên mất trong mười mấy năm qua, lòng người chưa từng thay đổi. Hắn đã sớm không có cha mẹ đau lòng nói với hắn “Con à, có sao không?”
Háng xóm chung quanh nhìn hắn lớn lên đều biết cá tính của hắn quái gở, nên dù hắn cứu con nhà họ thì cũng chẳng có ai dám đến nâng hắn dậy.
Cảnh sát đã tới, sau khi kiểm tra mới xác nhận con chó kia mang theo virus bệnh dại. Triệu Chi Lan sợ hãi, vội thu xếp để mang Bối Quân đi kiểm tra thân thể. Rốt cuộc thì khi xảy ra việc chỉ có Bối Quân đứng ở dưới gốc cây.
Bà là một người mẹ kiên cường nhưng cũng yếu ớt. Xưa nay bà vốn thiện lương nhưng khi chuyện này xảy ra thì bà vẫn sợ mất đi đứa nhỏ mình hoài thai mười tháng. Vì vậy bà chẳng rảnh để lo cho ai khác.
Bối Quân sợ hãi, ở trên sô pha khóc nức nở. Bối Dao cũng vẫn khóc, nhưng cô không hề ôm hắn. Triệu Chi Lan thì vội vàng đi ra cửa tìm ba nuôi của bọn họ —— ba nuôi của bọn họ là bác sĩ.
Lúc này Bối Quân khóc lóc nói: “Chị ôm em.”
Kim Tử Dương cùng Trịnh Hàng thì cười đến điên rồi.
Bởi vì thích, cho nên sẽ khổ sở, nhưng khổ sở xong rồi vẫn có thể dũng cảm mà thích. Bùi Xuyên cười cười, Quý Vĩ mới là người đơn giản mà thông suốt nhất.
~
Buổi tối cuối tuần, Bối Dao mới gội đầu xong thì điện thoại vang lên. Trong phòng ngủ không có máy sấy nên cô bọc khăn đi đến nhận điện thoại: “Vâng?”
Thiếu niên ở đầu bên kia nhẹ giọng nói: “Bối Dao.”
Nhiều năm như vậy khiến cô có thể lập tức nhận ra giọng hắn từ dãy số xa lạ: “Bùi Xuyên.”
“Là anh, đừng dập máy.” Hắn nói, “Anh đang đứng ở rừng cây trong trường em, có việc anh muốn nói với em. Em có thể ra ngoài một chút không?”
Bối Dao cắn cắn môi. Chuyện lần trước cô tát hắn vẫn khiến cô thấy xấu hổ cực kỳ. Sau một lúc lâu cô mới nhẹ nhàng nói: “Vâng.”
Trong làn gió nhẹ lúc hoàng hôn, cô đi đến rừng cây trong trường. Từ xa cô đã thấy Bùi Xuyên hai tay đút túi, nhìn lá cây đang rụng.
Vườn trường vào mùa thu cũng không giống cây bạch quả mà đổi thành màu vàng. Cả rừng cây vẫn mang theo mùi thanh lương của cỏ cây. Bùi Xuyên biết năm trước mình quả thật rất cẩu thả, điên cuồng, rất nhiều người ở Lục Trung đều biết hắn vì thế hắn không dám rêu rao.
Bối Dao đến gần hắn, nhẹ nhàng nói: “Có chuyện gì sao?”
Giọng thiếu nữ vẫn ấm áp như gió xuân. Miệng vết thương của cô không thối rữa theo từng năm như hắn, mà rất nhanh đã khỏi.
Bùi Xuyên nhàn nhạt nói: “Bạn cùng phòng của em có một người tên Ngô Mạt phải không? Bạn trai cô ta là bạn trai cũ của Thượng Mộng Nhàn.”
Cô nghiêng nghiêng đầu, rất khó hiểu.
Bùi Xuyên đơn giản giải thích: “Một kẻ lừa sắc lừa tiền.”
Bối Dao nhíu mày, trong đôi mắt trong trẻo nhuốm lửa giận: “Em sẽ báo với cô ấy.”
Bùi Xuyên không đề cập đến mình, chỉ tán đồng nói: “Tốt.” Rất giống một thiếu niên tốt bụng hành hiệp trượng nghĩa.
Tóc thiếu nữ chưa khô, giữa rừng cây đầy hương thanh khiết thì mùi đinh hương ngọt ngào trên người cô như một sợi tơ nhẹ nhàng từng đợt mà lôi kéo trái tim hắn.
Bối Dao nói: “Cảm ơn anh Bùi Xuyên, em về đây.”
Bùi Xuyên vẫn luyến tiếc trong lòng, những cảm tình cứ rối rắm không dứt được. Tuy nhiên biểu tình bên ngoài của hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Em có muốn đến thăm Chu nãi nãi không?”
Bối Dao mở to hai mắt: “Chu nãi nãi? Không phải nhà bà ấy đã dọn đi rồi sao?”
Bùi Xuyên nói: “Con trai bà ấy không hiếu thuận, đem nhà ở nông thôn và thành phố đều bán rồi. Hiện tại bà ấy ở trong viện dưỡng lão.” Lòng người lạnh bạc, hắn nói đến đây thì có chút thương xót. Sau đó hắn cười lạnh lạnh nghĩ: Em nhìn đi, đây là tình người đó.
Bà lão kia vì Bối Dao tuổi còn nhỏ sợ chó nên đã thêm một cái cửa sắt, cũng thường cho cô đồ ăn vặt linh tinh. Về tình về lý Bối Dao đều sẽ đồng ý đi thăm bà.
Bối Dao nói: “Được, ngày mai em phải đi học, để cuối tuần đi nhé.”
Bùi Xuyên nhàn nhạt nói: “Được.”
Có lẽ cô vẫn nhớ rõ lúc cô học lớp 4 đã từng dũng cảm mà dùng cành cây đánh Đinh Văn Tường, đem hắn từ khuất nhục cùng lầy lội lôi ra ngoài.
Cô đã từng đối tốt với hắn như vậy.
~
Ngô Mạt không đồng ý báo cảnh sát. Cô ta khóc nói: “Đừng báo cảnh sát được không, mình sợ hãi.”
Trong mắt thiếu nữ 16 tuổi, báo cảnh sát là một việc rất nghiêm trọng. Một khi cảnh sát vào cuộc thì sẽ liên lụy đến trường học và phụ huynh. Ngô Mạt xuất thân từ gia đình khá giả, nếu cha mẹ biết cô dám yêu qua mạng thì nhất định sẽ vô cùng tức giận. Các bạn học biết chuyện này thì không biết sẽ đối xử với cô ta thế nào đâu? Bởi vì kẻ lừa đảo mang thân phận “Tinh anh” nên chứng tỏ cô muốn trèo cao sao?
Ngô Mạt sợ hãi mà khóc, Trần Phỉ Phỉ bị cô nàng khóc đến hoảng hốt nói: “Được rồi được rồi, đây là chuyện của cậu, cậu không báo cảnh sát thì thôi.”
Trần Phỉ Phỉ lại nhìn về phía Bối Dao cùng Dương Gia.
Bối Dao lắc đầu: “Chuyện của cậu thì tốt nhất tự cậu quyết định đi.” Cô nghĩ thầm, chính là bởi vì các cô gái đều khiếp đảm nên tên cặn bã kia mới sống tốt cho đến tận ngày nay.
Dương Gia nói: “Mình không sao cả, không nói thì không nói.”
Tuy ba người bạn cùng phòng đều đồng ý nhưng trong lòng Ngô Mạt vẫn khủng hoảng. Ban đêm cô ta lăn lộn mãi không ngủ được, lại nhớ tới Bùi Xuyên.
Thiếu niên lãnh đạm kia có đôi lông mày sắc bén như kiếm. Lời hắn nói làm người ta thấy khó chịu nhưng cũng vì hắn mà cô ta có thể toàn thân mà lui. Kẻ lừa đảo kia cũng rất sợ hắn. Tuy tính tình hắn không tốt nhưng lại khiến người ta có cảm giác an toàn. Ngô Mạt không biết vì cái gì mà gương mặt lại nóng lên.
~
Cuối tuần Bối Dao khoác cặp sách trên lưng đi thăm Chu nãi não. Trong cặp cô là sữa bột cho người già mà cô dùng tiền tiêu vặt để mua.
Bùi Xuyên đón lấy cái cặp nói: “Tiền tiêu vặt tháng này hả?”
Đôi mắt Bối Dao sáng bừng lên, gật đầu đáp: “Vâng.”
Hắn cười, một nụ cười mang theo chút ấm áp, thật không hợp với khuôn mặt luôn lãnh đạm của hắn.
Bối Dao nói: “Anh cười cái gì?”
Bùi Xuyên nói: “Lúc em còn nhỏ cũng thế, đối tốt với ai thì sẽ tích cóp tiền tiêu vặt một tháng để mua quà cho người đó.”
Trong mắt Bối Dao có loại bực tức vì bị phát giác. Lúc này thiếu niên đã khoác túi, đi phía trước nên cô đành đi theo hắn. Hắn đi rất chậm, chắc là do thói quen lâu mà thành.
Kỳ thật Bối Dao có chút xấu hổ, chốc chốc cô nhìn chim chóc trên nhánh cây, chốc lại nhìn đám phòng ở của viện dưỡng lão, chỉ không dám nhìn Bùi Xuyên.
Năm nay cô 16 tuổi, so với hắn thì nhỏ hơn một tuổi. Cô có một trái tim ngây thơ sạch sẽ, chưa ai chạm vào. Vì thế cô thích ánh sáng rực rỡ ấm áp và cũng vì thế mà Bùi Xuyên mặc một cái áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Viện dưỡng lão này cũng không phải loại cao cấp được đầu tư mà tiêu điều, suy tàn khiến người ta vừa nhìn thấy đã khổ sở.
Chu nãi nãi có mái đầu hoa râm, ngồi lẫn trong đám người, ánh mắt dại ra – bà già rồi thì bị lẫn, không nhận ra ai hết.
Bùi Xuyên thăm hỏi hai câu nhưng trong mắt hắn vẫn là sự lạnh lẽo khó tan. Hắn cầm lấy cây chổi đem rác rưởi và bùn đất xung quanh dọn dẹp một chút.
Lao công của viện dưỡng lão kinh ngạc nhìn hắn nhưng Bùi Xuyên vẫn đạm mạc, không hề thấy chút bộ dáng ghê tởm khi thấy nơi này dơ bẩn.
Việc Bối Dao có thể làm vì Chu nãi nãi cũng không nhiều lắm, cô ngồi với bà trong chốc lát rồi để quà lại.
Bùi Xuyên đi đến cái văn phòng duy nhất của viện dưỡng lão, để lại một cái phong bì. Viện trưởng ngàn ân vạn tạ nói: “Cảm ơn lòng tốt của cậu, cảm ơn hai người.”
Bùi Xuyên đến bên vòi nước rửa tay, khóe miệng không nhịn được nhếch lên trào phúng: “Bà nói xem bọn họ tồn tại như vậy, có ý nghĩa gì chứ?”
Viện trưởng kinh ngạc hỏi: “Cái, cái gì?”
Bùi Xuyên không giải thích, hắn không phải người tốt như trong miệng viện trưởng nói. Hắn nhìn cô gái đang chờ mình ở cửa, trong lòng bình lặng đến khác thường.
Người từng thấy ánh sáng, nay lại rơi vào hắc ám thì sống hay chết có gì khác nhau chứ.
Thăm Chu nãi nãi xong, Bùi Xuyên cùng Bối Dao về tiểu khu. Vốn dĩ vừa lúc được nghỉ cuối tuần nên Bối Dao cũng về nhà luôn.
Cô vừa đến cửa tiểu khu đã thấy em trai Bối Quân nhà mình đang ngồi xổm cùng mấy đứa nhỏ khác đào con giun.
Đứa nhỏ hự hự đào đến hăng say, nhưng vừa nhìn thấy cô thì mắt hắn lập tức sáng lên, hai tay nhỏ của hắn bẩn kinh khủng nhưng vẫn lao như bay vào lòng cô, hét lên vui vẻ: “Chị!”
Bối Dao ngồi xổm xuống, ôn nhu mà ôm lấy hắn. Tiểu Bối Quân cọ cọ trong ngực cô, ai nhìn vào cũng thấy hắn vô cùng quyến luyến chị mình.
Sau đó tiểu Bối Quân thấy một anh trai đứng bên cạnh chị mình. Bùi Xuyên lạnh mặt nhìn khiến Bối Quân lập tức rụt vào trong ngực Bối Dao. Lá gan hắn vốn dĩ cũng coi là lớn nhưng lúc này lại không dám hé răng.
Ánh mắt Bùi Xuyên dừng trên cái tay nhỏ đen sì của hắn đang để trên vai Bối Dao.
Bối Dao cảm thấy em trai đang sợ hãi. Bối Quân tuy mới bốn tuổi, nhưng lá gan không hề nhỏ. Ấy vậy mà bây giờ hắn lại nhút nhát sợ sệt mà nhìn Bùi Xuyên.
Bối Dao nói: “Anh ấy là Bùi Xuyên, tiểu Quân đã quên rồi sao?”
Bối Quân còn nhỏ, lúc này vẫn kiên trì không đáp lời.
Bùi Xuyên không nhìn hai chị em cô nữa mà lập tức đi lên lầu.
Hắn chưa từng ôm Bối Dao, một lần cũng không. Nhưng khi hắn còn nhỏ đã nhận được sự dịu dàng rất lớn từ cô. Đáng tiếc khi trưởng thành, dù cho cô ngây thơ, cũng đã hiểu nam nữ khác biệt. Vì thế cô mới duy trì khoảng cách với hắn. Giống như chính hắn trước kia vẽ Sở hà Hán giới trên bàn. Khi còn nhỏ, nụ hoa trên búi tóc nho nhỏ của cô sẽ lơ đãng mà vượt qua ranh giới đó nhưng khi bọn họ đã lớn thì lại vô cùng tuân thủ giới hạn kia.
Tiểu Bối Quân nhẹ nhàng cáo trạng với chị mình: “Em không thích anh ấy.”
Bối Dao bật cười, hỏi em mình: “Vậy em thích ai?”
“Anh Hổ Tử.”
Bối Dao cười đến mắt đều cong lên: “Đúng, anh Bùi Xuyên thật là hung dữ.”
“Chị cũng sợ anh ấy sao?”
“Ừ.”
“Vẫn là amh Hổ Tử tốt, anh ấy sẽ mang theo bọn em đi chơi.”
Bối Dao nghĩ thầm, Bùi Xuyên thật là trời sinh không có duyên với trẻ con. Khi còn nhỏ không có bạn chơi cùng, trưởng thành rồi thì trẻ con cũng không thích hắn. Bối Quân không quen biết anh Bùi Xuyên này nhưng xuất phát từ bản năng của trẻ con, hắn nhìn ra được anh trai này tính tình cực kỳ không tốt.
~
Triệu Chi Lan đã báo cảnh sát hai ngày trước nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm được con chó đã dọa con gái và con trai nhà bà.
Tuy đây không phải mùa hoa cải dầu nhưng làm một người mẹ, trong lòng Triệu Chi Lan vẫ sầu lo không thôi. Hàng ngày bà đều tự mình đưa đón con trai. Sau một thời gian không thấy con chó kia đâu nữa bà mới an tâm.
Bối Quân bốn tuổi, ngày ngày mang theo một cây kiếm nhỏ, muốn lên trời, xuống đất.
Hôm nay Triệu Chi Lan nấu cơm, Bối Dao làm bài tập, còn hắn thì cùng các bạn nhỏ trong tiểu khu đi ra trèo mấy cây dâu ở bên ngoài tiểu khu. Cây dâu đã rất già rồi, tiểu khu cũng rất già, tuổi chúng nó vượt xa mấy đứa nhỏ này.
Bối Quân nhỏ nhất, mắt thấy mấy đứa lớn tầm bảy tám tuổi đều đang bò lên cây, hắn cũng vươn tay nhỏ, chân nhỏ nỗ lực trèo. Có đứa nhóc nhìn hắn cười: “Ha ha ha Bối Quân, đừng trèo nữa, mày ở dưới chờ đi.”
Bối Quân tủi thân cực kỳ nói: “Em muốn chơi với các anh cơ!”
“Tự chơi kiếm của mình đi.”
Đúng lúc này tiếng cười đột nhiên im bặt. Một đứa nhóc ở trên cây hoảng sợ mà nhìn một con chó đen đang chạy từ xa đến: “Có chó kìa!”
Bối Quân cầm thanh kiếm nhỏ, lập tức bị dọa khóc. Đây chính là con chó ngày đó hắn và chị mình gặp mà. Lúc này nó đang sủa như điên mà xông đến, Bối Quân cũng chẳng còn quan tâm đến chơi bời nữa rồi.
Con chó hoang chạy đến khiến bọn nhỏ đều bị dọa khóc toáng lên. Nhưng mấy đứa trên cây không đứa nào dám trèo xuống cứu đứa nhỏ nhất dưới đất. Tất cả mọi người đều sợ hãi cực kỳ, nghe nói chó hoang có thể cắn nát thân thể trẻ con đó.
Bối Quân hai mắt đẫm lệ mông lung, bị một đôi cánh tay mạnh mẽ lại lạnh như băng ôm lên. Thiếu niên quát: “Mẹ nó câm miệng.”
Bối Quân sợ tới mức im tiếng. Bởi vì phải ôm hắn mà Bùi Xuyên gắt gao cau mày. Lúc hắn ôm Bối Quân đặt lên cây thì vừa lúc con chó kia đã cắn vào chân hắn.
Bối Quân ôm lấy thân cây, cúi đầu nhìn xuống. Thiếu niên kia dùng tay không lạnh mặt mà tung nắm đấm đánh vào đầu con chó, rồi lại đè nó xuống, dùng tảng đá đập vào đầu nó.
Nó điên cuồng như vậy, dũng mãnh không sợ chết, giãy giụa lợi hại. Trong tiếng khóc của bọn trẻ, ánh mắt thiếu niên tàn nhẫn, còn con chó hoang thì dần dần không còn phản ứng, run rẩy ngã dưới tàng cây.
Vì chỗ này cách tiểu khu không xa nên tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con khóc hấp dẫn đám người lớn chạy lại.
Lúc Bối Dao chạy xuống lầu thì đã thấy mấy người lớn đứng vây quanh đó. Bùi Xuyên uốn gối ngồi dưới đất, hai bàn tay hắn đều là máu, bên người là thi thể của con chó hoang kia. Em trai cô thì ở trên cây khóc đến tê tâm liệt phế.
Trên tay Triệu Chi Lan vẫn còn dính dầu, vừa nhìn thấy thì lập tức đã đoán ra sự tình. Bà sợ tới mức chân đều nhũn ra, vội vàng ôm tiểu Bối Quân từ trên cây xuống. Cha mẹ mấy đứa nhỏ kia cũng đều đến đón con nhà mình xuống.
Con chó kia đại khái là bị bệnh dại rồi. Mấy người lớn đều bị dọa đến hỏng mất, vội vã đi kiểm tra người con mình xem có bị cắn không.
Bạch Ngọc Đồng xuống dưới xem náo nhiệt, thấy kế huynh của mình đang ngồi dưới đất, biểu tình lạnh lẽo không khác gì băng tuyết tháng 12. Thi thể con chó kia thì vô cùng dữ tợn, đôi mắt không nhắm lại, hàm răng thì nhe ra.
Trong nháy mắt Bạch Ngọc Đồng bị dọa chết khiếp. Đây có còn là người không? Sao anh ta có thể cứ thế đánh vỡ óc một con chó hoang chứ?
Trên tay hắn đều là máu ngồi ở chỗ kia, không nhúc nhích. Trên ống quần hắn có mấy dấu răng chó, nhưng tất cả mọi người đều đang bận lo cho con nhà mình, chẳng ai đến nâng hắn dậy cả.
Trái tim Bối Dao như bị dội một thùng nước đá. Cô vội đẩy đám người ra chạy tới. Cô nhìn hắn, trong mắt ngập nước, vội dìu hắn dậy: “Bùi Xuyên.”
Hắn trầm mặc liếc nhìn cô một cái. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm nay cô lại vì hắn mà khóc. Nhưng hai tay hắn bây giờ đều là máu tươi, vô cùng dơ bẩn.
Thời thơ ấu, trong dịp đi chơi xuân, một màn lúc hắn giết con rắn kia lại xuất hiện trong đầu. Những ánh mắt hồn nhiên kia cứ nhìn hắn như thể hắn mới là rắn rết.
Hắn dùng khuỷu tay nhẹ nhàng hất tay Bối Dao ra, trong lòng cô đơn vô tận. Hóa ra trưởng thành rồi, tâm tư cũng sâu hơn rồi nhưng vẫn không thể làm anh hùng, chỉ có thể là kẻ lạc loài.
Tiếng khóc chung quanh bỗng yên lặng, Bùi Xuyên giãy khỏi bàn tay Bối Dao đang nâng mình lên, tự hắn bò dậy.
Nhưng mà hắn lại ngã trở về.
Mọi người lúc này mới ý thức được —— cẳng chân của thiếu niên hẳn là đã bị cắn hỏng.
Xung quanh yên tĩnh đến không có tiếng động.
Hắn không phải người bình thường, cho nên hắn sẽ mất cân bằng. Hắn chật vật mà thử hai lần, nhưng trước sau không thèm nhìn Bối Dao lấy một cái. Rốt cuộc đến lần thứ ba hắn cắn răng cố đứng lên.
Mọi người xung quanh đều đang nhìn hắn nhưng hắn lại chẳng thèm nhìn ai, chỉ mang theo tự tôn cuối cùng của mình mà kéo phần chân giả đã bị hỏng kia về nhà.
Hắn đi ngang qua Bạch Ngọc Đồng, trên người mang theo lạnh lẽo tháng chín cùng mùi máu nhàn nhạt. Bạch Ngọc Đồng lui về phía sau một bước, kinh sợ mà nhìn hắn.
Hắn đã đi xa.
Bối Dao ngồi xổm trên mặt đất, đem gương mặt vùi vào đầu gối, thân thể cô run rẩy, rơi lệ không ngừng.
~
Lần đầu tiên Bối Dao sâu sắc ý thức được có một số việc cũng không phải Bùi Xuyên sai. Cô khổ sở mười mấy năm làm bạn, Bùi Xuyên cũng chẳng thể trở thành người tốt. Nhưng cô đã quên mất trong mười mấy năm qua, lòng người chưa từng thay đổi. Hắn đã sớm không có cha mẹ đau lòng nói với hắn “Con à, có sao không?”
Háng xóm chung quanh nhìn hắn lớn lên đều biết cá tính của hắn quái gở, nên dù hắn cứu con nhà họ thì cũng chẳng có ai dám đến nâng hắn dậy.
Cảnh sát đã tới, sau khi kiểm tra mới xác nhận con chó kia mang theo virus bệnh dại. Triệu Chi Lan sợ hãi, vội thu xếp để mang Bối Quân đi kiểm tra thân thể. Rốt cuộc thì khi xảy ra việc chỉ có Bối Quân đứng ở dưới gốc cây.
Bà là một người mẹ kiên cường nhưng cũng yếu ớt. Xưa nay bà vốn thiện lương nhưng khi chuyện này xảy ra thì bà vẫn sợ mất đi đứa nhỏ mình hoài thai mười tháng. Vì vậy bà chẳng rảnh để lo cho ai khác.
Bối Quân sợ hãi, ở trên sô pha khóc nức nở. Bối Dao cũng vẫn khóc, nhưng cô không hề ôm hắn. Triệu Chi Lan thì vội vàng đi ra cửa tìm ba nuôi của bọn họ —— ba nuôi của bọn họ là bác sĩ.
Lúc này Bối Quân khóc lóc nói: “Chị ôm em.”