Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 35
*Chương có nội dung hình ảnh
Tam Trung là chủ nhà, hắn vừa nói ra thì mọi người cũng không có ý kiến gì.
Bởi vì học sinh của Nhất, Tam, Lục Trung đều tới rồi nên tổng số có hơn ba mươi người, khá lớn. Vì thế Kim Tử Dương vốn dĩ đề nghị chơi bài, nhưng Trịnh Hàng nhìn Bùi Xuyên sau đó lên tiếng: “Nữ sinh có thể không chơi, cho nên chơi cái gì đơn giản thôi, ‘chụp bảy’ được đó.”
Trịnh Hàng giảng luật chơi cho mọi người: “Mỗi người theo thứ tự đọc số của mình, đến số bảy hoặc bội số của bảy thì phải vỗ tay, người không có phản ứng hoặc báo sai, hoặc vỗ tay sai sẽ bị phạt. Thua……”
Kim Tử Dương vừa muốn há mồm nói án phạt thì Trịnh Hàng đã cảnh cáo mà liếc hắn một cái: “Thua thì uống một ly.”
Kim Tử Dương thất vọng mà “Sách” một tiếng.
Mọi người sôi nổi đồng ý.
Hơn ba mươi người đều nói số, rất nhanh liền chơi vui vẻ. Bối Dao vừa vặn ngồi đối diện Bùi Xuyên. Kỳ thật cô không thông minh, phản ứng cũng hoàn toàn không nhanh nhạy bởi vậy có chút khẩn trương.
Vòng thứ nhất người thua là Kim Tử Dương, hắn thấp giọng mắng một câu sau đó tự rót một ly bia uống. Đợt thứ hai đến phiên Bùi Xuyên thì vừa vặn là “28”, hắn tùy tay vỗ một cái. Tới chỗ Bối Dao thì là 42, hắn liền giương mắt.
Bối Dao hơi hơi ngẩn người, vội vỗ tay. Sáu bảy bốn mươi hai, nguy hiểm thật.
Bối Dao xa xa mà cười cười với Bùi Xuyên. Tuy thành tích của cô tốt, nhưng phản ứng lại trời sinh có chút chậm chạp. Khi còn nhỏ Triệu Chi Lan cứ lo lắng cô không theo kịp các bạn. Cũng may mỗi năm có thêm ký ức, hơn nữa cô cũng nỗ lực cố gắng nên thành tích vẫn tốt.
Một cái chớp mắt kia cô đã do dự, nhưng khi nhìn vào mắt Bùi Xuyên rồi thì cô vẫn theo bản năng mà vỗ tay. Nữ sinh bên cạnh cô không phản ứng lại việc Bối Dao vỗ tay nên cứ ngây ra, và bị thua.
Kim Tử Dương không cảm thấy có cái gì không đúng, hắn theo bản năng sờ soạng điếu thuốc đưa cho Bùi Xuyên: “Xuyên ca hút một điếu không?”
Bùi Xuyên mím môi không nói.
Thiếu nữ đối diện đang dùng đôi mắt hạnh trong trẻo như ánh trăng mà nhìn lại, dừng trên điếu thuốc kia. Trong lòng Bùi Xuyên cũng vì thế mà sinh ra vài phần chật vật. Hắn hiểu rõ bây giờ đã khác trước kia, cho nên hắn vẫn giơ tay nhận lấy. Nhưng hắn chỉ cầm điếu thuốc trên tay, xoay vặn vài lần, cuối cùng cũng không bật lửa châm.
Trong lòng Bối Dao nhẹ nhàng thở dài.
Trò chơi có thua có thắng, tới cuối cùng, chỉ duy nhất có Bối Dao và Bùi Xuyên là hai người chưa từng thua.
Sư Điềm tán dương: “Bối Dao phản ứng thật là nhanh.”
Bối Dao xa xa nhìn Bùi Xuyên, thiếu nhiên thông minh nhất trong tiểu khu nhà mình rồi cong mắt cười.
~
Cơm chiều ăn ở lầu hai, đám Kim Tử Dương cũng mặc kệ cái gì mà học sinh với không học sinh, trực tiếp gọi các loại rượu.
Đương nhiên bọn họ cũng không miễn cưỡng mọi người uống, ai nguyện ý uống thì mới uống.
Bối Dao biết bản thân đã dưỡng thành một thói quen hư, đó là luôn dõi theo Bùi Xuyên.
Khi còn nhỏ cô vẫn luôn cách hắn rất gần, sợ hắn khổ sở, sợ thân thể hắn không thoải mái, sợ hắn khát nước, đói bụng. Thế cho nên lúc cả bàn đều là người xa lạ thì cô lại theo bản năng nhìn về phía Bùi Xuyên.
Thiếu niên mặt không biểu tình cứ thế uống một ly lại một ly. Đến Kim Tử Dương cũng kinh ngạc, hắn nhỏ giọng hỏi Trịnh Hàng: “Xuyên ca làm sao vậy?”
Trước kia rõ ràng hắn không thích uống rượu mà?
Trịnh Hàng nói: “Tao có biết đâu.”
Kim Tử Dương không nghĩ ra cũng không thèm nghĩ nữa, dứt khoát cùng Bùi Xuyên hào sảng mà uống.
Vệ Uyển thấy Bùi Xuyên có hứng thú uống rượu, cũng không giống đám nam sinh còn lại đang âm thầm nhìn lén Bối Dao thì trong lòng mừng thầm. Cô ta đã bảo Bùi Xuyên khó theo đuổi như vậy, cho dù Bối Dao của Lục Trung có đẹp hơn thì Bùi Xuyên cũng sẽ không cảm thấy hứng thú.
Vệ Uyển bưng chén rượu, cười đi tới chạm cốc với Trịnh Hàng trước rồi nói: “Cảm ơn Trịnh thiếu hôm nay mời khách.”
Sau đó cô nàng chạm ly với Kim Tử Dương. Cuối cùng cô ta ngừng trước mặt Bùi Xuyên: “Bùi thiếu, uống cùng một ly nhé?”
Bùi Xuyên nhếch nhếch môi, nhàn nhạt nói: “Được.”
Hắn chạm chạm cái ly, ánh mắt Vệ Uyển sáng lên, cười khanh khách mà uống một ngụm nhỏ, còn Bùi Xuyên uống hết cả ly.
Kim Tử Dương vỗ tay nói: “Xuyên ca thật quá hào sảng!”
Rượu chảy qua yết hầu, lại vẫn lạnh bảy phần.
Nhập mật khẩu: 1234
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
Tâm Bùi Xuyên trầm xuống, trong nháy mắt này, trong đầu hắn theo bản năng đã nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất. Hắn có thể tùy ý gọi tên một người khác, rốt cuộc thì động tác hôn ngón tay này đối với bạn chơi cùng cũng quá mức khác người.
Bối Dao chưa bao giờ biết hắn đã từng sinh ra tâm tư xấu xa, hôm nay chỉ cần hắn tùy ý gọi một cái tên thì cô sẽ hiểu là hắn uống say.
Tam Trung là chủ nhà, hắn vừa nói ra thì mọi người cũng không có ý kiến gì.
Bởi vì học sinh của Nhất, Tam, Lục Trung đều tới rồi nên tổng số có hơn ba mươi người, khá lớn. Vì thế Kim Tử Dương vốn dĩ đề nghị chơi bài, nhưng Trịnh Hàng nhìn Bùi Xuyên sau đó lên tiếng: “Nữ sinh có thể không chơi, cho nên chơi cái gì đơn giản thôi, ‘chụp bảy’ được đó.”
Trịnh Hàng giảng luật chơi cho mọi người: “Mỗi người theo thứ tự đọc số của mình, đến số bảy hoặc bội số của bảy thì phải vỗ tay, người không có phản ứng hoặc báo sai, hoặc vỗ tay sai sẽ bị phạt. Thua……”
Kim Tử Dương vừa muốn há mồm nói án phạt thì Trịnh Hàng đã cảnh cáo mà liếc hắn một cái: “Thua thì uống một ly.”
Kim Tử Dương thất vọng mà “Sách” một tiếng.
Mọi người sôi nổi đồng ý.
Hơn ba mươi người đều nói số, rất nhanh liền chơi vui vẻ. Bối Dao vừa vặn ngồi đối diện Bùi Xuyên. Kỳ thật cô không thông minh, phản ứng cũng hoàn toàn không nhanh nhạy bởi vậy có chút khẩn trương.
Vòng thứ nhất người thua là Kim Tử Dương, hắn thấp giọng mắng một câu sau đó tự rót một ly bia uống. Đợt thứ hai đến phiên Bùi Xuyên thì vừa vặn là “28”, hắn tùy tay vỗ một cái. Tới chỗ Bối Dao thì là 42, hắn liền giương mắt.
Bối Dao hơi hơi ngẩn người, vội vỗ tay. Sáu bảy bốn mươi hai, nguy hiểm thật.
Bối Dao xa xa mà cười cười với Bùi Xuyên. Tuy thành tích của cô tốt, nhưng phản ứng lại trời sinh có chút chậm chạp. Khi còn nhỏ Triệu Chi Lan cứ lo lắng cô không theo kịp các bạn. Cũng may mỗi năm có thêm ký ức, hơn nữa cô cũng nỗ lực cố gắng nên thành tích vẫn tốt.
Một cái chớp mắt kia cô đã do dự, nhưng khi nhìn vào mắt Bùi Xuyên rồi thì cô vẫn theo bản năng mà vỗ tay. Nữ sinh bên cạnh cô không phản ứng lại việc Bối Dao vỗ tay nên cứ ngây ra, và bị thua.
Kim Tử Dương không cảm thấy có cái gì không đúng, hắn theo bản năng sờ soạng điếu thuốc đưa cho Bùi Xuyên: “Xuyên ca hút một điếu không?”
Bùi Xuyên mím môi không nói.
Thiếu nữ đối diện đang dùng đôi mắt hạnh trong trẻo như ánh trăng mà nhìn lại, dừng trên điếu thuốc kia. Trong lòng Bùi Xuyên cũng vì thế mà sinh ra vài phần chật vật. Hắn hiểu rõ bây giờ đã khác trước kia, cho nên hắn vẫn giơ tay nhận lấy. Nhưng hắn chỉ cầm điếu thuốc trên tay, xoay vặn vài lần, cuối cùng cũng không bật lửa châm.
Trong lòng Bối Dao nhẹ nhàng thở dài.
Trò chơi có thua có thắng, tới cuối cùng, chỉ duy nhất có Bối Dao và Bùi Xuyên là hai người chưa từng thua.
Sư Điềm tán dương: “Bối Dao phản ứng thật là nhanh.”
Bối Dao xa xa nhìn Bùi Xuyên, thiếu nhiên thông minh nhất trong tiểu khu nhà mình rồi cong mắt cười.
~
Cơm chiều ăn ở lầu hai, đám Kim Tử Dương cũng mặc kệ cái gì mà học sinh với không học sinh, trực tiếp gọi các loại rượu.
Đương nhiên bọn họ cũng không miễn cưỡng mọi người uống, ai nguyện ý uống thì mới uống.
Bối Dao biết bản thân đã dưỡng thành một thói quen hư, đó là luôn dõi theo Bùi Xuyên.
Khi còn nhỏ cô vẫn luôn cách hắn rất gần, sợ hắn khổ sở, sợ thân thể hắn không thoải mái, sợ hắn khát nước, đói bụng. Thế cho nên lúc cả bàn đều là người xa lạ thì cô lại theo bản năng nhìn về phía Bùi Xuyên.
Thiếu niên mặt không biểu tình cứ thế uống một ly lại một ly. Đến Kim Tử Dương cũng kinh ngạc, hắn nhỏ giọng hỏi Trịnh Hàng: “Xuyên ca làm sao vậy?”
Trước kia rõ ràng hắn không thích uống rượu mà?
Trịnh Hàng nói: “Tao có biết đâu.”
Kim Tử Dương không nghĩ ra cũng không thèm nghĩ nữa, dứt khoát cùng Bùi Xuyên hào sảng mà uống.
Vệ Uyển thấy Bùi Xuyên có hứng thú uống rượu, cũng không giống đám nam sinh còn lại đang âm thầm nhìn lén Bối Dao thì trong lòng mừng thầm. Cô ta đã bảo Bùi Xuyên khó theo đuổi như vậy, cho dù Bối Dao của Lục Trung có đẹp hơn thì Bùi Xuyên cũng sẽ không cảm thấy hứng thú.
Vệ Uyển bưng chén rượu, cười đi tới chạm cốc với Trịnh Hàng trước rồi nói: “Cảm ơn Trịnh thiếu hôm nay mời khách.”
Sau đó cô nàng chạm ly với Kim Tử Dương. Cuối cùng cô ta ngừng trước mặt Bùi Xuyên: “Bùi thiếu, uống cùng một ly nhé?”
Bùi Xuyên nhếch nhếch môi, nhàn nhạt nói: “Được.”
Hắn chạm chạm cái ly, ánh mắt Vệ Uyển sáng lên, cười khanh khách mà uống một ngụm nhỏ, còn Bùi Xuyên uống hết cả ly.
Kim Tử Dương vỗ tay nói: “Xuyên ca thật quá hào sảng!”
Rượu chảy qua yết hầu, lại vẫn lạnh bảy phần.
Nhập mật khẩu: 1234
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
Tâm Bùi Xuyên trầm xuống, trong nháy mắt này, trong đầu hắn theo bản năng đã nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất. Hắn có thể tùy ý gọi tên một người khác, rốt cuộc thì động tác hôn ngón tay này đối với bạn chơi cùng cũng quá mức khác người.
Bối Dao chưa bao giờ biết hắn đã từng sinh ra tâm tư xấu xa, hôm nay chỉ cần hắn tùy ý gọi một cái tên thì cô sẽ hiểu là hắn uống say.