Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 16
Cô ném nhánh cây, thân thể phát run, tựa hồ so với anh còn sợ hãi hơn. Bùi Xuyên cau mày, cánh tay chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Quần áo anh bị nước bùn làm ướt nhẹp, cả người vốn sạch sẽ nay hoàn toàn không thấy đâu.
Bùi Xuyên mặt không biểu tình, cắn răng từ trêи mặt đất đứng lên.
Cỏ dại ven đường cắt vào da thịt trong lòng bàn tay nhỏ của anh.
Anh cúi đầu, đôi mắt hạnh của Bối Dao đầy nước mắt, cô nức nở, không biết làm sao. Cô gái nhỏ như vậy, có lẽ cả đời cũng chỉ biết đánh một lần như vậy.
Bùi Xuyên chậm rãi đi ở phía trước.
Đi rất nhiều bước rồi cuối cùng vẫn là nhịn không được quay đầu lại, cô vẫn như cũ ngồi xổm nơi đó.
“Bối Dao.” Anh lần đầu tiên gọi tên cô, bình tĩnh nói, “Về nhà.”
Bối Dao quay đầu lại, mắt to của cô hồng toàn bộ, giống như thỏ con. Cô nức nở: “A.”
Sau đó cô nỗ lực run rẩy đứng lên, đi theo phía sau anh.
Hoàng hôn chậm chạp đã đến nửa bên mặt đường, anh bất an an ủi, cũng không có lau nước mắt cho cô, nghe cô khóc một đường trở về.
“Bùi Xuyên, tớ có chút sợ hãi.”
“Ừ.”
“Tớ sẽ bị thông báo phê bình sao?”
“…… Sẽ không.”
“Tớ có chút đau.”
“Ừ.”
Mu bàn tay mềm mại của cô lau đôi mắt: “Ngày mai chúng ta cùng nhau đi đường về nhà đi?”
Anh trầm mặc hồi lâu: “Được.”
Một năm này Bối Dao còn không biết, cậu bé lạnh nhạt bên người này, tương lai sẽ đem cô khi còn bé bao dung cùng ấm áp, đổi thành cả đời sủng ái cùng si cuồng, từng chút một trả lại cho cô.
Mùa thu lá cây rơi xuống hết.
Bối Dao một đầu tóc dài mềm mại dần dần dài ra, từ lúc ban đầu sóng vai chậm rãi rồi dài đến xương bả vai. Đuôi tóc của cô hơi vàng cùng với một chút cuốn nhẹ, rũ ở ngực. Bởi vì tóc của cô khác so với các cô bé khác, cho nên phá lệ mềm mại.
Giọng nói của cô vẫn còn chút non nớt của trẻ con.
Từ lớp 4 đến lớp 6, Bùi Xuyên đi học đều sử dụng chi giả. Ngay từ đầu chậm rì rì dịch bước, đến cuối cùng có thể cùng thiếu niên bình thường đi được nhanh giống nhau. Anh nghỉ đông và nghỉ hè đều ở nhà, mang lên quyền bộ, bắt đầu học quyền anh.
Tháng đầu tiên của lớp 6, nghe nói Đinh Văn Tường đã lên sơ nhị bị một đám xã hội đen đánh phải vào bệnh viện.
Việc này không chỉ gợi lên một chút sóng gió, làm đề tài bát quái hàn huyên trước khi uống trà sau ăn cơm được hai ngày, đã bị phai nhạt ở trong trí nhớ của các thiếu niên.
Vào tháng 4 của học kỳ 2 lớp sáu, cô Thái đột nhiên thông báo: “Hoa lê cùng hoa đào đều nở rồi, lớp chúng ta ngày mai đi ra ngoài chơi xuân.”
Năm này còn chưa có cấm hoạt động chơi xuân.
Trong phòng học sửng sốt một lát, bỗng nhiên phát ra không dứt tiếng hoan hô.
“Tháng tư hoa mọc khắp nơi, ngàn đóa vạn đóa đầy cành thấp. Lá xanh lưu luyến mà bay múa, gió thổi qua vô cùng tự tại.”
Tháng tư đầu xuân, dẫm lên tuần cuối cùng của tháng ba mà đến.
Hoa đào nở khắp mọi nơi, mùa xuân cành liễu nhỏ dài, xanh biếc xanh miết, gió thổi nhẹ qua, nhẹ nhàng lay động. Dọc con đường nhỏ hoa đào nở rộ, cánh hoa vẫn luôn rơi, Bối Dao ngẩng khuôn mặt nhỏ, cánh hoa dừng ở trêи tóc cô.
Sáng sớm lúc khi ra khỏi cửa Bối Dao mới gội đầu xong, hiện tại mái tóc mềm mại của cô vẫn rối tung, cô đứng ở phía trước các bạn học, giơ tay vén tóc đem sợi tóc ra sau đầu
Lớp 6 số 1 chia làm hai nhóm, nam sinh một nhóm, nữ sinh một nhóm.
Hoa Đình một đường đều không rất vui, cô lớn lên không cao, đứng ở đầu tiên của nhóm nữ sinh, phía sau chính là Phương Mẫn Quân, Bối Dao đứng thứ ba.
Phương Mẫn Quân cùng Bối Dao là hai người nhỏ tuổi nhất lớp 6 số 1, về tình cảm thì lùn một chút có thể tha thứ. Chính là Hoa Đình lại không nhỏ, cô nàng đi học đúng tuổi, nhưng vóc dáng lại không cao. Vóc dáng không cao mà những chỗ khác lại phát triển tốt, cô nàng phát ɖu͙ƈ sớm hơn một ít so với những đứa trẻ khác, hiện giờ đã có ngực cùng với đường cong của thiếu nữ.
Phát ɖu͙ƈ sớm cũng không phải chuyện tốt, Hoa Đình cảm thấy ngẫu nhiên nam sinh cùng nữ sinh trong lớp ánh mắt tò mò nhìn mình làm cô nàng cảm thấy thẹn cực kỳ. Cô nàng tận lực thu ngực lại, không cho người đem ánh mắt đặt ở chỗ ngực no đủ của mình. Vì thế Hoa Đình cúi đầu đi đường, hết sức uể oải.
Năm 2002 minh tinh Thường Tuyết có một bộ phim điện ảnh vô cùng nổi tiếng, làm cho thanh danh của băng tuyết mỹ nhân nhà nhà đều biết, điều này cũng đem danh khí của “Tiểu Ngọc Nữ” Phương Mẫn Quân đẩy lên cao trào.
Phương Mẫn Quân mười một tuổi, sắc mặt mang theo sự căng ngạo của tiểu thiếu nữ, mặc váy trắng, nhóm nam sinh rất nhiều người đều trộm nhìn cô ta.
Hoa Đình dựa gần Phương Mẫn Quân nhất nên không tự nhiên cực kỳ. Cô nàng cảm thấy những ánh mắt thưởng thức kinh diễm đó chếch đến chỗ mình, liền biến thành tò mò bộ ngực của cô phát ɖu͙ƈ quá sớm. Hoa Đình lấy hết can đảm: “Phương Mẫn Quân, tớ có thể cùng cậu đổi vị trí không?” Cô nàng muốn cùng Bối Dao trò chuyện.
“Không được, cô giáo đã xếp theo chiều cao rồi.” Phương Mẫn Quân một ngụm cự tuyệt, cô ta mới không cần đứng ở đằng trước.
Vì thế Hoa Đình một đường đi này thập phần gian nan, thật vất vả tới rừng hoa đào, các bạn học có thể tự do hoạt động ăn uống, cô nàng mới nhẹ nhàng thở ra, ở bên người Bối Dao ngồi xuống.
“Tớ một chút đều không thích Phương Mẫn Quân.” Hoa Đình thở dài, “Cái gì mà tiểu Ngọc Nữ chứ, rốt cuộc cũng không phải Thường Tuyết.”
Bối Dao an ủi mà cười gật gật đầu, cho cô nàng cái kẹo.
Cô hiện giờ cũng mười một tuổi, sau gáy buộc một cái dây lưng nội y màu trắng, nhưng cô phát ɖu͙ƈ không có sớm như Hoa Đình, hiện tại chỉ có một chút bất đồng so với ngày trước.
“Cậu đi đường phải thẳng lưng lên.” Bối Dao nhẹ giọng ở bên tai Hoa Đình nói, “Mẹ tớ nói nếu còng lưng sẽ khó coi, con gái phát ɖu͙ƈ là chuyện bình thường, không cần cảm thấy thẹn.”
Hoa Đình đỏ mặt gật gật đầu, tâm tình cuối cùng cũng thả lỏng. Hai cô gái chia cơm ăn xong rồi, Hoa Đình tiến đến rất gần Bối Dao, cô nàng đột nhiên ngạc nhiên nói: “Ui? Bối Dao.”
Hoa Đình duỗi tay nhẹ nhàng sờ một phen trêи gương mặt Bối Dao: “Tớ mới phát hiện ngũ quan của cậu thật xinh đẹp a.”
Bối Dao sửng sốt.
Hoa Đình híp nửa mắt, tinh tế đánh giá. Bối Dao mười một tuổi đôi mắt sáng trong trẻo, cái mũi cao, đôi môi anh đào phấn nộn, môi tròn mập mập, lộ ra một cỗ hương vị ngốc manh.
Bối Dao còn chưa có rút đi nét trẻ con, gương mặt mang theo một chút phính của trẻ con, không phải cái loại liếc mắt một cái thấy kinh diễm xinh đẹp này, mà là một loại muốn cho người xoa xoa đáng yêu. Nhưng mà bởi vì lớp số 1 có một cái thanh danh hiển hách “Tiểu Ngọc Nữ”, cô có đáng yêu ngoan ngoãn đều không có gì nổi bật.
Đôi mắt Hoa Đình rất sáng: “Nhìn kỹ xem, cậu xinh đẹp khác Mẫn Quân, có thể hay không cậu lớn lên về sau so với Thường Tuyết còn xinh đẹp hơn?”
Bối Dao trong lòng lộp bộp một cái. Từ phương diện nào đó mà nói, Hoa Đình nói đúng.
Bối Dao càng lớn, ký ức của cô cũng chậm rãi trở về, hiện giờ ký ức của cô đã tới sơ tam rồi. Bối Dao biết Phương Mẫn Quân sẽ ở sơ nhị dần dần mất đi nổi bật, không hề giống với Thường Tuyết, sau khi lớn lên ngược lại càng giống mẹ của cô ấy là Triệu Tú, xương gò má cao, gương mặt quá mức gầy ốm.
Trưởng thành thật kỳ diệu, nghỉ hè sơ nhị, Bối Dao sẽ bỗng nhiên gầy đi, trong trí nhớ chính mình sẽ trở nên thật xinh đẹp. Như là minh châu phủ bụi trần, vài năm sau đột nhiên phát ra ra ánh sáng lóa mắt, thiếu nữ tươi đẹp lại động lòng người.
Nhưng mà chuyện này cũng không thể cùng Hoa Đình nói, Bối Dao chỉ có thể hàm hàm hồ hồ lên tiếng: “Cảm ơn cậu khích lệ a.”
Bối Dao hướng tầm mắt nhìn ở nơi xa.
Thiếu niên ngồi một mình ở trêи ghế đá, Bùi Xuyên mang theo một cái hộp cơm màu đen, ăn xong cơm rồi và đang xem sách.
Mỗi người đều mang theo một cái cặp sách, bên trong có sách khả năng chỉ có một mình Bùi Xuyên. Đều sắp tốt nghiệp tiểu học, thiếu niên quái gở này vẫn như cũ không có bất luận một người bạn nào.
Tốc độ đi đường hiện giờ của anh thực bình thường, tư thế nếu nhìn kỹ sẽ cùng người bình thường có chút hơi bất đồng.
Anh không thích cười, biểu tình không nhiều lắm, lời nói càng ít.
Bọn họ mỗi ngày cùng nhau tan học về nhà, Bùi Xuyên hiếm khi chủ động cùng Bối Dao nói chuyện.
Cô nhớ tới quyển vở ghi “Bí mật tương lai” kia, trong lòng có chút muộn sầu.
Đời trước chính mình không có chú ý tới Bùi Xuyên ở tuổi dậy thì, trong cuộc đời cô, anh là nhân vật không quan trọng gì. Bối Dao chỉ mơ hồ nhớ rõ lúc cô học sơ nhị, một năm kia bắt đầu trở nên thật xinh đẹp, sơ tam thì Bùi Xuyên hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Anh trở thành một học sinh hư, những đứa nhỏ ở tiểu khu đều bị đã cảnh cáo không cần cùng anh thân cận quá.
Bao gồm Trần Hổ, cũng trở nên sợ hãi anh. Bùi Xuyên cùng xã hội đen có qua lại với nhau, anh có rất nhiều người bạn hung thần ác sát.
Tại sao lại như vậy, Bối Dao nhìn bộ dáng trầm mặc đọc sách của anh, anh hiện tại rõ ràng là học sinh tốt.
Bối Dao muốn biết chân tướng.
Bùi Xuyên ngẩng đầu, đối diện đôi mắt cô. Anh nhàn nhạt chuyển con ngươi, nhìn hoa đào rơi đầy một chỗ trêи mặt đất, hơi hơi híp híp mắt.
Đột nhiên, một nữ sinh bắt đầu thét chói tai.
Mọi người trong lớp đều nhìn qua, nữ sinh thét chói tai sắc mặt tái nhợt: “Có rắn!” Cô nàng vốn dĩ nhón chân đi xem hoa, không nghĩ tới trong mặt cỏ mềm xốp có một con rắn sau ngủ đông ra kiếm ăn.
Tiểu nữ sinh bị dọa điên rồi, hướng các bạn học bên này chạy.
Con rắn to bằng hai ngón tay cũng bị người quấy nhiễu dọa đến, hoạt động khắp cánh rừng.
Trong lúc nhất thời nữ sinh trong lớp chạy loạn khắp nơi, liên tục thét chói tai. Hoa Đình gắt gao lôi kéo Bối Dao, cũng bị trường hợp hỗn loạn dọa khóc: “Bối Dao, đi mau, đi xa một chút đi! Nó lại đây a!”
Chủ nhiệm lớp Thái Thanh Vũ cũng tim cũng đập kịch liệt gia tốc, cô là giáo viên nữ dạy văn, tự nhiên cũng sợ loại sinh vật lạnh lẽo đáng sợ này. Nhưng mà vì bảo hộ bọn nhỏ, cô không nên chạy, nhịn xuống hoảng hốt: “Bối Dao, Hoa Đình các em tránh ra nhanh lên.”
Cô không biết cái loại rắn này, không biết có độc hay không, Thái Thanh Vũ đã hối hận, cô không nên mang theo bọn học sinh tới chơi xuân.
Nam sinh trong lớp nhìn trường hợp hỗn loạn này cũng có chút cảm thấy da đầu tê dại, cũng sợ có độc, cũng không dám đi bắt.
Bối Dao chân có chút mềm, cô hai đời đều sợ loại sinh vật này. Cô bị tiếng thét chói tai của Hoa Đình lôi kéo chạy, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Thẳng đến khi Hoa Đình hoảng loạn lôi kéo cô không chọn đường chạy tới trước mặt Bùi Xuyên.
Quần áo anh bị nước bùn làm ướt nhẹp, cả người vốn sạch sẽ nay hoàn toàn không thấy đâu.
Bùi Xuyên mặt không biểu tình, cắn răng từ trêи mặt đất đứng lên.
Cỏ dại ven đường cắt vào da thịt trong lòng bàn tay nhỏ của anh.
Anh cúi đầu, đôi mắt hạnh của Bối Dao đầy nước mắt, cô nức nở, không biết làm sao. Cô gái nhỏ như vậy, có lẽ cả đời cũng chỉ biết đánh một lần như vậy.
Bùi Xuyên chậm rãi đi ở phía trước.
Đi rất nhiều bước rồi cuối cùng vẫn là nhịn không được quay đầu lại, cô vẫn như cũ ngồi xổm nơi đó.
“Bối Dao.” Anh lần đầu tiên gọi tên cô, bình tĩnh nói, “Về nhà.”
Bối Dao quay đầu lại, mắt to của cô hồng toàn bộ, giống như thỏ con. Cô nức nở: “A.”
Sau đó cô nỗ lực run rẩy đứng lên, đi theo phía sau anh.
Hoàng hôn chậm chạp đã đến nửa bên mặt đường, anh bất an an ủi, cũng không có lau nước mắt cho cô, nghe cô khóc một đường trở về.
“Bùi Xuyên, tớ có chút sợ hãi.”
“Ừ.”
“Tớ sẽ bị thông báo phê bình sao?”
“…… Sẽ không.”
“Tớ có chút đau.”
“Ừ.”
Mu bàn tay mềm mại của cô lau đôi mắt: “Ngày mai chúng ta cùng nhau đi đường về nhà đi?”
Anh trầm mặc hồi lâu: “Được.”
Một năm này Bối Dao còn không biết, cậu bé lạnh nhạt bên người này, tương lai sẽ đem cô khi còn bé bao dung cùng ấm áp, đổi thành cả đời sủng ái cùng si cuồng, từng chút một trả lại cho cô.
Mùa thu lá cây rơi xuống hết.
Bối Dao một đầu tóc dài mềm mại dần dần dài ra, từ lúc ban đầu sóng vai chậm rãi rồi dài đến xương bả vai. Đuôi tóc của cô hơi vàng cùng với một chút cuốn nhẹ, rũ ở ngực. Bởi vì tóc của cô khác so với các cô bé khác, cho nên phá lệ mềm mại.
Giọng nói của cô vẫn còn chút non nớt của trẻ con.
Từ lớp 4 đến lớp 6, Bùi Xuyên đi học đều sử dụng chi giả. Ngay từ đầu chậm rì rì dịch bước, đến cuối cùng có thể cùng thiếu niên bình thường đi được nhanh giống nhau. Anh nghỉ đông và nghỉ hè đều ở nhà, mang lên quyền bộ, bắt đầu học quyền anh.
Tháng đầu tiên của lớp 6, nghe nói Đinh Văn Tường đã lên sơ nhị bị một đám xã hội đen đánh phải vào bệnh viện.
Việc này không chỉ gợi lên một chút sóng gió, làm đề tài bát quái hàn huyên trước khi uống trà sau ăn cơm được hai ngày, đã bị phai nhạt ở trong trí nhớ của các thiếu niên.
Vào tháng 4 của học kỳ 2 lớp sáu, cô Thái đột nhiên thông báo: “Hoa lê cùng hoa đào đều nở rồi, lớp chúng ta ngày mai đi ra ngoài chơi xuân.”
Năm này còn chưa có cấm hoạt động chơi xuân.
Trong phòng học sửng sốt một lát, bỗng nhiên phát ra không dứt tiếng hoan hô.
“Tháng tư hoa mọc khắp nơi, ngàn đóa vạn đóa đầy cành thấp. Lá xanh lưu luyến mà bay múa, gió thổi qua vô cùng tự tại.”
Tháng tư đầu xuân, dẫm lên tuần cuối cùng của tháng ba mà đến.
Hoa đào nở khắp mọi nơi, mùa xuân cành liễu nhỏ dài, xanh biếc xanh miết, gió thổi nhẹ qua, nhẹ nhàng lay động. Dọc con đường nhỏ hoa đào nở rộ, cánh hoa vẫn luôn rơi, Bối Dao ngẩng khuôn mặt nhỏ, cánh hoa dừng ở trêи tóc cô.
Sáng sớm lúc khi ra khỏi cửa Bối Dao mới gội đầu xong, hiện tại mái tóc mềm mại của cô vẫn rối tung, cô đứng ở phía trước các bạn học, giơ tay vén tóc đem sợi tóc ra sau đầu
Lớp 6 số 1 chia làm hai nhóm, nam sinh một nhóm, nữ sinh một nhóm.
Hoa Đình một đường đều không rất vui, cô lớn lên không cao, đứng ở đầu tiên của nhóm nữ sinh, phía sau chính là Phương Mẫn Quân, Bối Dao đứng thứ ba.
Phương Mẫn Quân cùng Bối Dao là hai người nhỏ tuổi nhất lớp 6 số 1, về tình cảm thì lùn một chút có thể tha thứ. Chính là Hoa Đình lại không nhỏ, cô nàng đi học đúng tuổi, nhưng vóc dáng lại không cao. Vóc dáng không cao mà những chỗ khác lại phát triển tốt, cô nàng phát ɖu͙ƈ sớm hơn một ít so với những đứa trẻ khác, hiện giờ đã có ngực cùng với đường cong của thiếu nữ.
Phát ɖu͙ƈ sớm cũng không phải chuyện tốt, Hoa Đình cảm thấy ngẫu nhiên nam sinh cùng nữ sinh trong lớp ánh mắt tò mò nhìn mình làm cô nàng cảm thấy thẹn cực kỳ. Cô nàng tận lực thu ngực lại, không cho người đem ánh mắt đặt ở chỗ ngực no đủ của mình. Vì thế Hoa Đình cúi đầu đi đường, hết sức uể oải.
Năm 2002 minh tinh Thường Tuyết có một bộ phim điện ảnh vô cùng nổi tiếng, làm cho thanh danh của băng tuyết mỹ nhân nhà nhà đều biết, điều này cũng đem danh khí của “Tiểu Ngọc Nữ” Phương Mẫn Quân đẩy lên cao trào.
Phương Mẫn Quân mười một tuổi, sắc mặt mang theo sự căng ngạo của tiểu thiếu nữ, mặc váy trắng, nhóm nam sinh rất nhiều người đều trộm nhìn cô ta.
Hoa Đình dựa gần Phương Mẫn Quân nhất nên không tự nhiên cực kỳ. Cô nàng cảm thấy những ánh mắt thưởng thức kinh diễm đó chếch đến chỗ mình, liền biến thành tò mò bộ ngực của cô phát ɖu͙ƈ quá sớm. Hoa Đình lấy hết can đảm: “Phương Mẫn Quân, tớ có thể cùng cậu đổi vị trí không?” Cô nàng muốn cùng Bối Dao trò chuyện.
“Không được, cô giáo đã xếp theo chiều cao rồi.” Phương Mẫn Quân một ngụm cự tuyệt, cô ta mới không cần đứng ở đằng trước.
Vì thế Hoa Đình một đường đi này thập phần gian nan, thật vất vả tới rừng hoa đào, các bạn học có thể tự do hoạt động ăn uống, cô nàng mới nhẹ nhàng thở ra, ở bên người Bối Dao ngồi xuống.
“Tớ một chút đều không thích Phương Mẫn Quân.” Hoa Đình thở dài, “Cái gì mà tiểu Ngọc Nữ chứ, rốt cuộc cũng không phải Thường Tuyết.”
Bối Dao an ủi mà cười gật gật đầu, cho cô nàng cái kẹo.
Cô hiện giờ cũng mười một tuổi, sau gáy buộc một cái dây lưng nội y màu trắng, nhưng cô phát ɖu͙ƈ không có sớm như Hoa Đình, hiện tại chỉ có một chút bất đồng so với ngày trước.
“Cậu đi đường phải thẳng lưng lên.” Bối Dao nhẹ giọng ở bên tai Hoa Đình nói, “Mẹ tớ nói nếu còng lưng sẽ khó coi, con gái phát ɖu͙ƈ là chuyện bình thường, không cần cảm thấy thẹn.”
Hoa Đình đỏ mặt gật gật đầu, tâm tình cuối cùng cũng thả lỏng. Hai cô gái chia cơm ăn xong rồi, Hoa Đình tiến đến rất gần Bối Dao, cô nàng đột nhiên ngạc nhiên nói: “Ui? Bối Dao.”
Hoa Đình duỗi tay nhẹ nhàng sờ một phen trêи gương mặt Bối Dao: “Tớ mới phát hiện ngũ quan của cậu thật xinh đẹp a.”
Bối Dao sửng sốt.
Hoa Đình híp nửa mắt, tinh tế đánh giá. Bối Dao mười một tuổi đôi mắt sáng trong trẻo, cái mũi cao, đôi môi anh đào phấn nộn, môi tròn mập mập, lộ ra một cỗ hương vị ngốc manh.
Bối Dao còn chưa có rút đi nét trẻ con, gương mặt mang theo một chút phính của trẻ con, không phải cái loại liếc mắt một cái thấy kinh diễm xinh đẹp này, mà là một loại muốn cho người xoa xoa đáng yêu. Nhưng mà bởi vì lớp số 1 có một cái thanh danh hiển hách “Tiểu Ngọc Nữ”, cô có đáng yêu ngoan ngoãn đều không có gì nổi bật.
Đôi mắt Hoa Đình rất sáng: “Nhìn kỹ xem, cậu xinh đẹp khác Mẫn Quân, có thể hay không cậu lớn lên về sau so với Thường Tuyết còn xinh đẹp hơn?”
Bối Dao trong lòng lộp bộp một cái. Từ phương diện nào đó mà nói, Hoa Đình nói đúng.
Bối Dao càng lớn, ký ức của cô cũng chậm rãi trở về, hiện giờ ký ức của cô đã tới sơ tam rồi. Bối Dao biết Phương Mẫn Quân sẽ ở sơ nhị dần dần mất đi nổi bật, không hề giống với Thường Tuyết, sau khi lớn lên ngược lại càng giống mẹ của cô ấy là Triệu Tú, xương gò má cao, gương mặt quá mức gầy ốm.
Trưởng thành thật kỳ diệu, nghỉ hè sơ nhị, Bối Dao sẽ bỗng nhiên gầy đi, trong trí nhớ chính mình sẽ trở nên thật xinh đẹp. Như là minh châu phủ bụi trần, vài năm sau đột nhiên phát ra ra ánh sáng lóa mắt, thiếu nữ tươi đẹp lại động lòng người.
Nhưng mà chuyện này cũng không thể cùng Hoa Đình nói, Bối Dao chỉ có thể hàm hàm hồ hồ lên tiếng: “Cảm ơn cậu khích lệ a.”
Bối Dao hướng tầm mắt nhìn ở nơi xa.
Thiếu niên ngồi một mình ở trêи ghế đá, Bùi Xuyên mang theo một cái hộp cơm màu đen, ăn xong cơm rồi và đang xem sách.
Mỗi người đều mang theo một cái cặp sách, bên trong có sách khả năng chỉ có một mình Bùi Xuyên. Đều sắp tốt nghiệp tiểu học, thiếu niên quái gở này vẫn như cũ không có bất luận một người bạn nào.
Tốc độ đi đường hiện giờ của anh thực bình thường, tư thế nếu nhìn kỹ sẽ cùng người bình thường có chút hơi bất đồng.
Anh không thích cười, biểu tình không nhiều lắm, lời nói càng ít.
Bọn họ mỗi ngày cùng nhau tan học về nhà, Bùi Xuyên hiếm khi chủ động cùng Bối Dao nói chuyện.
Cô nhớ tới quyển vở ghi “Bí mật tương lai” kia, trong lòng có chút muộn sầu.
Đời trước chính mình không có chú ý tới Bùi Xuyên ở tuổi dậy thì, trong cuộc đời cô, anh là nhân vật không quan trọng gì. Bối Dao chỉ mơ hồ nhớ rõ lúc cô học sơ nhị, một năm kia bắt đầu trở nên thật xinh đẹp, sơ tam thì Bùi Xuyên hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Anh trở thành một học sinh hư, những đứa nhỏ ở tiểu khu đều bị đã cảnh cáo không cần cùng anh thân cận quá.
Bao gồm Trần Hổ, cũng trở nên sợ hãi anh. Bùi Xuyên cùng xã hội đen có qua lại với nhau, anh có rất nhiều người bạn hung thần ác sát.
Tại sao lại như vậy, Bối Dao nhìn bộ dáng trầm mặc đọc sách của anh, anh hiện tại rõ ràng là học sinh tốt.
Bối Dao muốn biết chân tướng.
Bùi Xuyên ngẩng đầu, đối diện đôi mắt cô. Anh nhàn nhạt chuyển con ngươi, nhìn hoa đào rơi đầy một chỗ trêи mặt đất, hơi hơi híp híp mắt.
Đột nhiên, một nữ sinh bắt đầu thét chói tai.
Mọi người trong lớp đều nhìn qua, nữ sinh thét chói tai sắc mặt tái nhợt: “Có rắn!” Cô nàng vốn dĩ nhón chân đi xem hoa, không nghĩ tới trong mặt cỏ mềm xốp có một con rắn sau ngủ đông ra kiếm ăn.
Tiểu nữ sinh bị dọa điên rồi, hướng các bạn học bên này chạy.
Con rắn to bằng hai ngón tay cũng bị người quấy nhiễu dọa đến, hoạt động khắp cánh rừng.
Trong lúc nhất thời nữ sinh trong lớp chạy loạn khắp nơi, liên tục thét chói tai. Hoa Đình gắt gao lôi kéo Bối Dao, cũng bị trường hợp hỗn loạn dọa khóc: “Bối Dao, đi mau, đi xa một chút đi! Nó lại đây a!”
Chủ nhiệm lớp Thái Thanh Vũ cũng tim cũng đập kịch liệt gia tốc, cô là giáo viên nữ dạy văn, tự nhiên cũng sợ loại sinh vật lạnh lẽo đáng sợ này. Nhưng mà vì bảo hộ bọn nhỏ, cô không nên chạy, nhịn xuống hoảng hốt: “Bối Dao, Hoa Đình các em tránh ra nhanh lên.”
Cô không biết cái loại rắn này, không biết có độc hay không, Thái Thanh Vũ đã hối hận, cô không nên mang theo bọn học sinh tới chơi xuân.
Nam sinh trong lớp nhìn trường hợp hỗn loạn này cũng có chút cảm thấy da đầu tê dại, cũng sợ có độc, cũng không dám đi bắt.
Bối Dao chân có chút mềm, cô hai đời đều sợ loại sinh vật này. Cô bị tiếng thét chói tai của Hoa Đình lôi kéo chạy, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Thẳng đến khi Hoa Đình hoảng loạn lôi kéo cô không chọn đường chạy tới trước mặt Bùi Xuyên.