Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 159
*
Kỳ thi đại học năm nay, Bùi Xuyên không tham dự. Hắn tỉnh dậy trên một đống rác tanh tưởi, trên má phải bị rạch thành một chữ S.
Chỗ vết thương đã hơi nhiễm trùng, nửa bên mặt của hắn thảm đến không nỡ nhìn. Chung quanh không có xe lăn, không có thứ gì có thể giúp hắn di chuyển được. K đem hắn ném tới loại địa phương này chính là muốn cho hắn một bài học, làm cho hắn hiểu không có tổ chức của bọn họ thì hắn chỉ là một kẻ tàn phế, như rác rưởi.
Dưới cơn mưa, mùi rác rưởi thật thối. Ngón tay hắn cắm vào bùn, thở phì phò bò trên mặt đất.
Lúc này Cao Quỳnh tìm tới, đưa Bùi Xuyên trở về.
“Sao anh lại biến thành cái dạng này, không phải anh có rất nhiều tiền sao? Thật đen đủi, cũng thật thối, mau đi tắm rửa đi.”
Cô ta duỗi tay muốn cởi quần áo cho Bùi Xuyên nhưng lại bị đẩy ra. Cao Quỳnh cũng bốc hỏa: “Tôi mới cứu anh đó, đây là thái độ gì?”
Bùi Xuyên: “Cô có thể không cứu tôi, đem tôi ném trở về chỗ đó đi.”
Cao Quỳnh tức đến bật cười, cũng quật cường quá nhỉ. Cuối cùng Cao Quỳnh ôm hai tay, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hắn tự mình bò vào trong toilet rửa mặt.
Nước ấm đổ xuống khiến vết thương trên mặt đau đớn. Bùi Xuyên ngửa đầu, trong mắt là một mảnh màu đỏ tươi. Không có người nào có thể uy hiếp hắn, chờ lúc tổ chức này mang họ Bùi thì hắn sẽ đem K băm cho chó ăn.
*
Lúc Bối Dao học đại học thì thí nghiệm của Bùi Xuyên đã có thành quả.
Mấy năm nay Cao Quỳnh vẫn luôn giúp đỡ hắn làm việc, lúc đầu là chơi chơi, nhưng sau đó cô ta thật sự có hứng thú. Người đàn ông này đủ tàn độc lại quả quyết. Cao Quỳnh gần như chứng kiến hắn trưởng thành trước mắt mình. Cô ta thậm chí tận mắt nhìn thấy một màn Bùi Xuyên xử quyết K.
Bùi Xuyên không chút để ý cười cười: “Không phải mày rất muốn thí nghiệm này thành công sao? Tự mình thể nghiệm chút đi.”
Ý cười của hắn rất nhạt nhưng Cao Quỳnh lại cảm thấy cánh tay nổi lên một tầng da gà. Sau khi chip cấy vào, K hôn mê.
Ánh mắt Cao Quỳnh phức tạp mà nhìn Bùi Xuyên: “Anh tôi lúc trước cũng bị thế này hả?”
Bùi Xuyên mở miệng: “Đúng vậy, tức giận hả?”
Cao Quỳnh lắc đầu: “Tôi nói rồi, tôi không quan tâm tới anh ta. Tôi thích anh nên muốn đi theo anh thôi.”
Bùi Xuyên cười cười: “Tôi không thích cô, vì thế cô có thể biến. A Tả, lại đây đẩy tôi.”
Tên ngốc to con đẩy xe lăn, còn Cao Quỳnh thì gào lên: “Vì sao? Tôi đã làm nhiều việc như thế, bên cạnh anh cũng đâu có đứa con gái nào khác? Chẳng lẽ vì tôi không xinh đẹp, không nữ tính sao?”
Bùi Xuyên rất có hứng thú “Ừ” một tiếng: “Cô nói đúng đó.”
Cao Quỳnh tức giận đến té xỉu.
“Bùi Xuyên, cái loại giẫm đạp lên nhiệt tình của người khác như anh, xứng đáng phải sống cô độc suốt đời.”
Bùi Xuyên không mặn không nhạt đáp: “Cảm ơn lời chúc của cô.”
*
Sau một năm, Cao Quỳnh cũng bắt đầu có chút thay đổi. Cô ta phẫu thuật thẩm mỹ, còn độn ngực, cả người toát ra vẻ yêu diễm.
Cô ta ưỡn ưỡn bộ ngực, nhưng Bùi Xuyên vẫn chẳng thèm để ý.
Chỉ có ánh mắt A Tả là ngẩn ngơ hỏi: “Chị Quỳnh, ngực của chị sao giống quả dứa vậy?” Rõ ràng trước kia vẫn là quả dâu tây mà.
Cao Quỳnh đắc ý mà nhìn hắn. Bùi Xuyên vẫn lướt ngón tay trên bàn phím, ngoài cửa sổ bắt đầu đổ tuyết.
Chip bắt đầu đầu được sử dụng, hắn không dùng tiếng Anh đặt tên cho nó mà gọi nó là “Vãng sinh”. “Vãng sinh” mang đến tài phú vô tận cho hắn.
Có đôi khi Bùi Xuyên cũng không rõ ngày trôi qua thế nào, mấy năm nay hắn hiếm khi ra cửa.
Mùa đông năm 2013, thành phố C lại hạ tuyết lớn, sắp có lễ hội đèn lồng. Cao Quỳnh khuyên bảo: “Để A Tả đẩy anh ra ngoài hít chút không khí, buổi tối khẳng định sẽ rất náo nhiệt đó. Nghe nói hội đèn lồng cũng cách đây không xa, coi như đi qua đó hồi tưởng quá khứ.”
Cao Quỳnh vốn dĩ không ôm hy vọng gì, nhưng không biết câu kia chọc đến chỗ nào của Bùi Xuyên mà hắn lại đồng ý ra cửa.
Chân hắn được đắp một tầng thảm lông thật dày, trước khi ra cửa Bùi Xuyên còn đeo một cái mặt nạ. Đó là mặt nạ thiên thần gãy cánh, để che khuất vết sẹo hình chữ S trên mặt hắn. Thực ra vết sẹo này có thể xóa được nhưng hắn không cần, thứ dơ bẩn không phải mặt hắn mà là linh hồn.
Có ký hiệu Satan cũng khá tốt, nó còn ở đó một ngày thì hắn sẽ hoàn toàn chết tâm, sẽ không tưởng niệm những thứ không thuộc về mình.
Bùi Xuyên muốn ra cửa khiến Cao Quỳnh vui vẻ cực kỳ. Cô ta trang điểm lộng lẫy, dọc theo đường đi, Bùi Xuyên đi ở đằng trước, lúc ẩn lúc hiện.
Bùi Xuyên chỉ nhìn bầu trời đầy tuyết, tâm sự có vẻ nặng nề. Cao Quỳnh cảm thấy dáng vẻ này của hắn lạnh như băng, khó hiểu phong tình. Cũng may thời gian trôi qua cô ta cũng đã quen nên không cảm thấy gì. Nếu Bùi Xuyên ôn nhu thì mới là gặp quỷ.
Nhưng mà tối nay, thật đúng là thấy quỷ.
Hội đèn lồng của thành phố C vô cùng náo nhiệt, còn có cả câu đố đèn với câu hỏi do giáo viên già tự mình ra đề, trên mạng cũng không có đáp án. Bọn họ đi qua nơi ánh sáng mờ nhạt đó, bởi vì thần thái khác biệt nên mọi người đều tránh xa một chút.
Phía cuối đường là một thiếu nữ, cô mặc áo trắng nhung sam, trên mũ có hai quả cầu nho nhỏ. Cô mang theo một đứa nhỏ tầm 7,8 tuổi, hai người vừa nói chuyện vừa đi tới chỗ quán đèn lồng.
Theo tay cô chỉ qua thì thấy có một cái đèn nguyện tinh xảo hình hoa sen. Người già có một truyền thuyết, nếu gửi lời ước nguyện bằng đèn hoa sen, sau đó thả nó trôi dòng thì có thể phù hộ bình an và sức khỏe cho người quan trọng trong lòng mình.
Lúc Cao Quỳnh thấy rõ bộ dáng của thiếu nữ kia thì có vài phần kinh ngạc. Nhưng cô ta kinh diễm cũng bình thường, chỉ có ánh mắt Bùi Xuyên bĩnh tĩnh nhìn bóng dáng kia thì lại không bình thường.
Cao Quỳnh nói: “Đi rồi?”
Bùi Xuyên không để ý đến cô ta. Chờ thiếu nữ kia mang theo đứa nhỏ rời đi Bùi Xuyên vẫn nhìn theo, sau đó trầm mặc mở miệng: “Thượng Huyền, qua đó hỏi thăm chút.”
Chỉ số thông minh của Thượng Huyền rất cao, không lâu sau đã tủm tỉm cười cầm đèn hoa sen đến: “Lão đại, ông ta nói cái này không bán thế nên tôi uy hiếp chút, chắc không sao chứ?”
Bùi Xuyên nhận cái đèn sau đó rũ mắt nhìn. Quả nhiên là cầu thân thể khỏe mạnh. Mùa đông năm nay không quá lạnh, dòng sông cách đó không xa không kết băng vì thế Bùi Xuyên nói: “Đem cái này đưa cho vị tiểu thư kia, còn lại đừng nói gì cả.”
Thượng Huyền ái muội mà cười cười, tuân lệnh đi ngay.
Cao Quỳnh nhìn thấy toàn bộ quá trình thì quả thực muốn điên lên. Mẹ nó chứ, Bùi Xuyên đang trêu cô ta sao! Cô ta quen Bùi Xuyên lâu như thế, chưa từng thấy hắn chủ động đối tốt với ai, đàn ông hay đàn bà thì đều giống nhau, chỉ có hoàn thành tốt nhiệm vụ hay không thôi.
Vừa nãy hắn nhìn không chớp mắt vào người ta, hiện tại còn muốn tặng đèn là sao?
Cao Quỳnh đi theo hắn làm việc nhiều năm như vậy, đừng nói đèn lồng mà con gái thích, đến một tờ giấy người này này cũng sẽ không đưa cho người khác.
Cao Quỳnh không phục nói: “Anh thích loại đó hả?”
Bùi Xuyên lạnh lùng đáp: “Cô nói nhiều quá đó.”
“……!”Thật đúng là thích.
Cao Quỳnh giống như bị nhồi máu cơ tim. Được rồi, cô ta thừa nhận cô gái kia rất đẹp, nhưng hiện tại cô ta cũng đâu có kém, nói không chừng cô gái kia cũng phẫu thuật.
Nhưng Cao Quỳnh không dám làm càn, Bùi Xuyên thật sự là kẻ tàn nhẫn. Hắn mặc kệ một người đi theo hắn bao lâu, nếu muốn hắn sẽ nổ súng ngay, chẳng có chút thương xót nào.
Cao Quỳnh cho rằng Bùi Xuyên coi trọng người ta thì sẽ đến làm quen nhưng đêm đó chẳng có gì phát sinh. Bùi Xuyên vuốt ve hổ khẩu, ngây ngốc nhìn thời gian trôi qua.
*
Cao Quỳnh hỏi thăm rõ ràng rồi thì có chút vui sướng khi người gặp họa.
Cô gái kia đã kết hôn, đối tượng còn là một kẻ có tiền ở thành phố B. Khoảng thời gian trước cô ta vì cha mình mà cầu phúc. Cha cô ta vì chuyện ngoài ý muốn mà biến thành người thực vật.
Coi trọng một người phụ nữ đã kết hôn, cũng không biết đại nhân Satan lãnh tâm lãnh tính này có biết thẹn không?
Những chuyện Cao Quỳnh biết thì Bùi Xuyên tự nhiên cũng biết. Nhiều năm không gặp, hóa ra mọi thứ đã thay đổi.
Kỳ thi đại học năm nay, Bùi Xuyên không tham dự. Hắn tỉnh dậy trên một đống rác tanh tưởi, trên má phải bị rạch thành một chữ S.
Chỗ vết thương đã hơi nhiễm trùng, nửa bên mặt của hắn thảm đến không nỡ nhìn. Chung quanh không có xe lăn, không có thứ gì có thể giúp hắn di chuyển được. K đem hắn ném tới loại địa phương này chính là muốn cho hắn một bài học, làm cho hắn hiểu không có tổ chức của bọn họ thì hắn chỉ là một kẻ tàn phế, như rác rưởi.
Dưới cơn mưa, mùi rác rưởi thật thối. Ngón tay hắn cắm vào bùn, thở phì phò bò trên mặt đất.
Lúc này Cao Quỳnh tìm tới, đưa Bùi Xuyên trở về.
“Sao anh lại biến thành cái dạng này, không phải anh có rất nhiều tiền sao? Thật đen đủi, cũng thật thối, mau đi tắm rửa đi.”
Cô ta duỗi tay muốn cởi quần áo cho Bùi Xuyên nhưng lại bị đẩy ra. Cao Quỳnh cũng bốc hỏa: “Tôi mới cứu anh đó, đây là thái độ gì?”
Bùi Xuyên: “Cô có thể không cứu tôi, đem tôi ném trở về chỗ đó đi.”
Cao Quỳnh tức đến bật cười, cũng quật cường quá nhỉ. Cuối cùng Cao Quỳnh ôm hai tay, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hắn tự mình bò vào trong toilet rửa mặt.
Nước ấm đổ xuống khiến vết thương trên mặt đau đớn. Bùi Xuyên ngửa đầu, trong mắt là một mảnh màu đỏ tươi. Không có người nào có thể uy hiếp hắn, chờ lúc tổ chức này mang họ Bùi thì hắn sẽ đem K băm cho chó ăn.
*
Lúc Bối Dao học đại học thì thí nghiệm của Bùi Xuyên đã có thành quả.
Mấy năm nay Cao Quỳnh vẫn luôn giúp đỡ hắn làm việc, lúc đầu là chơi chơi, nhưng sau đó cô ta thật sự có hứng thú. Người đàn ông này đủ tàn độc lại quả quyết. Cao Quỳnh gần như chứng kiến hắn trưởng thành trước mắt mình. Cô ta thậm chí tận mắt nhìn thấy một màn Bùi Xuyên xử quyết K.
Bùi Xuyên không chút để ý cười cười: “Không phải mày rất muốn thí nghiệm này thành công sao? Tự mình thể nghiệm chút đi.”
Ý cười của hắn rất nhạt nhưng Cao Quỳnh lại cảm thấy cánh tay nổi lên một tầng da gà. Sau khi chip cấy vào, K hôn mê.
Ánh mắt Cao Quỳnh phức tạp mà nhìn Bùi Xuyên: “Anh tôi lúc trước cũng bị thế này hả?”
Bùi Xuyên mở miệng: “Đúng vậy, tức giận hả?”
Cao Quỳnh lắc đầu: “Tôi nói rồi, tôi không quan tâm tới anh ta. Tôi thích anh nên muốn đi theo anh thôi.”
Bùi Xuyên cười cười: “Tôi không thích cô, vì thế cô có thể biến. A Tả, lại đây đẩy tôi.”
Tên ngốc to con đẩy xe lăn, còn Cao Quỳnh thì gào lên: “Vì sao? Tôi đã làm nhiều việc như thế, bên cạnh anh cũng đâu có đứa con gái nào khác? Chẳng lẽ vì tôi không xinh đẹp, không nữ tính sao?”
Bùi Xuyên rất có hứng thú “Ừ” một tiếng: “Cô nói đúng đó.”
Cao Quỳnh tức giận đến té xỉu.
“Bùi Xuyên, cái loại giẫm đạp lên nhiệt tình của người khác như anh, xứng đáng phải sống cô độc suốt đời.”
Bùi Xuyên không mặn không nhạt đáp: “Cảm ơn lời chúc của cô.”
*
Sau một năm, Cao Quỳnh cũng bắt đầu có chút thay đổi. Cô ta phẫu thuật thẩm mỹ, còn độn ngực, cả người toát ra vẻ yêu diễm.
Cô ta ưỡn ưỡn bộ ngực, nhưng Bùi Xuyên vẫn chẳng thèm để ý.
Chỉ có ánh mắt A Tả là ngẩn ngơ hỏi: “Chị Quỳnh, ngực của chị sao giống quả dứa vậy?” Rõ ràng trước kia vẫn là quả dâu tây mà.
Cao Quỳnh đắc ý mà nhìn hắn. Bùi Xuyên vẫn lướt ngón tay trên bàn phím, ngoài cửa sổ bắt đầu đổ tuyết.
Chip bắt đầu đầu được sử dụng, hắn không dùng tiếng Anh đặt tên cho nó mà gọi nó là “Vãng sinh”. “Vãng sinh” mang đến tài phú vô tận cho hắn.
Có đôi khi Bùi Xuyên cũng không rõ ngày trôi qua thế nào, mấy năm nay hắn hiếm khi ra cửa.
Mùa đông năm 2013, thành phố C lại hạ tuyết lớn, sắp có lễ hội đèn lồng. Cao Quỳnh khuyên bảo: “Để A Tả đẩy anh ra ngoài hít chút không khí, buổi tối khẳng định sẽ rất náo nhiệt đó. Nghe nói hội đèn lồng cũng cách đây không xa, coi như đi qua đó hồi tưởng quá khứ.”
Cao Quỳnh vốn dĩ không ôm hy vọng gì, nhưng không biết câu kia chọc đến chỗ nào của Bùi Xuyên mà hắn lại đồng ý ra cửa.
Chân hắn được đắp một tầng thảm lông thật dày, trước khi ra cửa Bùi Xuyên còn đeo một cái mặt nạ. Đó là mặt nạ thiên thần gãy cánh, để che khuất vết sẹo hình chữ S trên mặt hắn. Thực ra vết sẹo này có thể xóa được nhưng hắn không cần, thứ dơ bẩn không phải mặt hắn mà là linh hồn.
Có ký hiệu Satan cũng khá tốt, nó còn ở đó một ngày thì hắn sẽ hoàn toàn chết tâm, sẽ không tưởng niệm những thứ không thuộc về mình.
Bùi Xuyên muốn ra cửa khiến Cao Quỳnh vui vẻ cực kỳ. Cô ta trang điểm lộng lẫy, dọc theo đường đi, Bùi Xuyên đi ở đằng trước, lúc ẩn lúc hiện.
Bùi Xuyên chỉ nhìn bầu trời đầy tuyết, tâm sự có vẻ nặng nề. Cao Quỳnh cảm thấy dáng vẻ này của hắn lạnh như băng, khó hiểu phong tình. Cũng may thời gian trôi qua cô ta cũng đã quen nên không cảm thấy gì. Nếu Bùi Xuyên ôn nhu thì mới là gặp quỷ.
Nhưng mà tối nay, thật đúng là thấy quỷ.
Hội đèn lồng của thành phố C vô cùng náo nhiệt, còn có cả câu đố đèn với câu hỏi do giáo viên già tự mình ra đề, trên mạng cũng không có đáp án. Bọn họ đi qua nơi ánh sáng mờ nhạt đó, bởi vì thần thái khác biệt nên mọi người đều tránh xa một chút.
Phía cuối đường là một thiếu nữ, cô mặc áo trắng nhung sam, trên mũ có hai quả cầu nho nhỏ. Cô mang theo một đứa nhỏ tầm 7,8 tuổi, hai người vừa nói chuyện vừa đi tới chỗ quán đèn lồng.
Theo tay cô chỉ qua thì thấy có một cái đèn nguyện tinh xảo hình hoa sen. Người già có một truyền thuyết, nếu gửi lời ước nguyện bằng đèn hoa sen, sau đó thả nó trôi dòng thì có thể phù hộ bình an và sức khỏe cho người quan trọng trong lòng mình.
Lúc Cao Quỳnh thấy rõ bộ dáng của thiếu nữ kia thì có vài phần kinh ngạc. Nhưng cô ta kinh diễm cũng bình thường, chỉ có ánh mắt Bùi Xuyên bĩnh tĩnh nhìn bóng dáng kia thì lại không bình thường.
Cao Quỳnh nói: “Đi rồi?”
Bùi Xuyên không để ý đến cô ta. Chờ thiếu nữ kia mang theo đứa nhỏ rời đi Bùi Xuyên vẫn nhìn theo, sau đó trầm mặc mở miệng: “Thượng Huyền, qua đó hỏi thăm chút.”
Chỉ số thông minh của Thượng Huyền rất cao, không lâu sau đã tủm tỉm cười cầm đèn hoa sen đến: “Lão đại, ông ta nói cái này không bán thế nên tôi uy hiếp chút, chắc không sao chứ?”
Bùi Xuyên nhận cái đèn sau đó rũ mắt nhìn. Quả nhiên là cầu thân thể khỏe mạnh. Mùa đông năm nay không quá lạnh, dòng sông cách đó không xa không kết băng vì thế Bùi Xuyên nói: “Đem cái này đưa cho vị tiểu thư kia, còn lại đừng nói gì cả.”
Thượng Huyền ái muội mà cười cười, tuân lệnh đi ngay.
Cao Quỳnh nhìn thấy toàn bộ quá trình thì quả thực muốn điên lên. Mẹ nó chứ, Bùi Xuyên đang trêu cô ta sao! Cô ta quen Bùi Xuyên lâu như thế, chưa từng thấy hắn chủ động đối tốt với ai, đàn ông hay đàn bà thì đều giống nhau, chỉ có hoàn thành tốt nhiệm vụ hay không thôi.
Vừa nãy hắn nhìn không chớp mắt vào người ta, hiện tại còn muốn tặng đèn là sao?
Cao Quỳnh đi theo hắn làm việc nhiều năm như vậy, đừng nói đèn lồng mà con gái thích, đến một tờ giấy người này này cũng sẽ không đưa cho người khác.
Cao Quỳnh không phục nói: “Anh thích loại đó hả?”
Bùi Xuyên lạnh lùng đáp: “Cô nói nhiều quá đó.”
“……!”Thật đúng là thích.
Cao Quỳnh giống như bị nhồi máu cơ tim. Được rồi, cô ta thừa nhận cô gái kia rất đẹp, nhưng hiện tại cô ta cũng đâu có kém, nói không chừng cô gái kia cũng phẫu thuật.
Nhưng Cao Quỳnh không dám làm càn, Bùi Xuyên thật sự là kẻ tàn nhẫn. Hắn mặc kệ một người đi theo hắn bao lâu, nếu muốn hắn sẽ nổ súng ngay, chẳng có chút thương xót nào.
Cao Quỳnh cho rằng Bùi Xuyên coi trọng người ta thì sẽ đến làm quen nhưng đêm đó chẳng có gì phát sinh. Bùi Xuyên vuốt ve hổ khẩu, ngây ngốc nhìn thời gian trôi qua.
*
Cao Quỳnh hỏi thăm rõ ràng rồi thì có chút vui sướng khi người gặp họa.
Cô gái kia đã kết hôn, đối tượng còn là một kẻ có tiền ở thành phố B. Khoảng thời gian trước cô ta vì cha mình mà cầu phúc. Cha cô ta vì chuyện ngoài ý muốn mà biến thành người thực vật.
Coi trọng một người phụ nữ đã kết hôn, cũng không biết đại nhân Satan lãnh tâm lãnh tính này có biết thẹn không?
Những chuyện Cao Quỳnh biết thì Bùi Xuyên tự nhiên cũng biết. Nhiều năm không gặp, hóa ra mọi thứ đã thay đổi.