Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 154
Rõ ràng là mùa xuân, nhưng Bùi Xuyên lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Bùi Hạo Bân bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới vuốt mặt nói: “Xin lỗi con, ba không nên nói những lời này.”
“Không sao.” Bùi Xuyên cụp mắt, quay về phòng mình.
Vào Tết Thanh Minh, Bùi Hạo Bân không đến đón Bùi Xuyên, Tưởng Văn Quyên cũng đã rời khỏi cuộc sống của hắn. Một trận mưa to đột ngột trút xuống, mấy đứa trẻ đều được chuẩn bị ô, hoặc được người thân đến đón về nhà.
Bùi Xuyên nhìn màn mưa, nhớ tới trận mưa đá khi còn nhỏ. Lúc đó các bạn nhỏ đều được người thân đến đón về, còn hắn lại không muốn rời đi, bướng bỉnh đợi mẹ cha, cuối cùng chỉ có cô giáo bất đắc dĩ ở lại một đêm đợi cùng hắn.
Tựa hồ từ đó đến nay cũng chẳng có gì thay đổi. Cái gì mà chính trực, lương thiện, hào phóng, mấy cái đó đều không mang lại cho hắn một chút may mắn hay thay đổi nào. Hắn điều khiển xe lăn, trong lòng có một loại hận ý muốn xé toang trời đất.
Lúc này bỗng có một bóng hình chạy về phía hắn.
Lúc Bùi Xuyên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô thì Bối Dao đã mở ô che trên đầu hắn. Dưới cơn mưa, cô chỉ có một cái ô.
Tiếng sầm rền vang, thật ra khi đó Bối Dao cũng không nhìn rõ mặt hắn. Cô lo lắng nhìn bầu trời xám xịt, hơn nửa bả vai đều bị ướt.
Nếu người này không phải là anh trai hàng xóm nhỏ của cô, nếu cha mẹ của hắn không ly hôn thì Bối Dao sẽ không chạy tới. Suy cho cùng thì có thích dùng nhiệt tình đổi lấy lạnh nhạt đâu chứ, huống chi cô và hắn cũng không thân.
Từ nhỏ đến giờ Bùi Xuyên chưa từng ôn hòa với cô. Hắn không thích cô, để tránh xấu hổ nên Bối Dao cũng không qua lại với hắn.
Nhưng mà nhiều năm như thế, ấn tượng của cô với Bùi Xuyên vẫn chính là lời mẹ nói. Đây là anh hùng nhỏ, dùng một đôi chân để đổi lấy hạnh phúc cho nhiều gia đình. Mà anh hùng thì phải được kính trọng chứ không nên bị thế giới vứt bỏ. Chỉ là hình như mọi người đều quên mất điều đó.
Cô vươn tay che ô cẩn thận cho thiếu niên nhỏ này, nói: “Bùi Xuyên, chúng ta về nhà thôi.”
Trong cơn mưa xối xả, cô che ô cho hắn, cầm lâu đến mỏi tay, mấy lần suýt rơi. Cũng vài lần Bùi Xuyên muốn giơ tay lên rồi lại im lặng thả xuống.
Năm nay Bối Dao mười một tuổi, thân hình còn chưa lớn hẳn, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa. Cô mặc quần áo cũ của chị họ Tiểu Thương, mặt hơi e ngại.
Tất cả mọi người đều nói cô không xinh đẹp bằng Mẫn Mẫn ở tiểu khu, nhưng mỗi lần hắn ngước mắt nhìn, đều sẽ thấy khuôn mặt trẻ con phúng phính mềm mịn của cô. Cô không bận tâm đến nước mưa trên mặt, ánh mắt trong veo, khuôn mặt mơ hồ có thể nhìn ra đường nét tinh xảo khi lớn lên, vừa đẹp vừa dịu dàng.
Bùi Xuyên cắn răng tự mình đẩy xe lăn, dù không từ chối ý tốt của cô, nhưng cũng không nói với cô câu nào.
Bởi vì xe lăn lúc nhanh lúc chậm nên Bối Dao phải cố hết sức mới che được ô cho hắn, cánh tay cô rất mỏi, nhưng cũng chỉ có thể theo tốc độ của Bùi Xuyên mà hết đi lại dừng trong cơn mưa to.
Cuối cùng, dưới cơn mưa mùa hạ chỉ còn lại hai người bọn họ. Trong chớp mắt đó Bùi Xuyên bỗng hận cô. Hắn nghe tiếng bước chân bên cạnh, hắn hận cô lo chuyện bao đồng, lại hận mình lạnh nhạt khiến người ta không thích, mà cô vẫn luôn không hề giận dỗi đưa mình về nhà.
Không phải bọn họ không thân nhau sao?
Mỗi năm chỉ thăm hỏi một lần có lệ, vậy có khác gì người xa lạ đâu? Hắn dường như chưa từng hận một ai như thế, hận cô ngây thơ không hiểu chuyện, cứ thế nghiêng ngả xông vào thế giới đen tối của hắn, tạo ra một luồng sáng nhỏ nhoi. Hứa Phỉ Phỉ tham lam ngu ngốc kia còn không đáng ghét bằng cô!
Nếu cô có thể biến mất khỏi cuộc đời của hắn thì tốt rồi, hắn sẽ không thấy phiền lòng như thế.
Lúc hai đứa nhỏ choai choai về đến nhà thì trời đã tối. Tan làm, Triệu Chi Lan liền phát hiện con gái còn chưa về, bà gấp không biết làm sao, vội ra cửa tiểu khu đứng chờ.
Đang lúc bà định đi đến trường xem có gặp cô ở đâu không thì lại thấy cô cầm ô che cho Bùi Xuyên cùng nhau đi về. Triệu Chi Lan giật mình, nhìn Bùi Xuyên ướt nửa người, còn Bối Dao thì ướt đẫm, không biết nên nói gì.
Rốt cuộc bà cũng là người lớn, nhìn thiếu niên tuy gầy gò nhưng sống lưng thẳng tắp, nhíu mày lo lắng.
Bùi Xuyên cũng thấy biểu cảm của Triệu Chi Lan, hắn không lời nào, rất “không lễ phép” mà đẩy xe lăn rời đi.
Triệu Chi Lan quay đầu nhìn Bối Dao, cô gái nhỏ giải thích: “Tan học con gặp Bùi Xuyên, vì thế mới về cùng anh ấy. Xin lỗi mẹ, con làm ướt hết giày và quần áo rồi.”
Triệu Chi Lan thở dài, cảm thấy mình suy nghĩ hơi nhiều, con gái của bà con chưa biết gì đâu.
“Về nhà thay quần áo đi.”
*
Từ sau ngày hôm đó, mọi việc dường như chẳng có gì thay đổi. Đôi lúc Bùi Xuyên sẽ lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha gần cửa chờ Tưởng Văn Quyên trở về gặp hắn, nói rằng bà rất nhớ đứa con trai này, nói rằng bà hối hận vì đã bỏ đi.
Nếu vậy hắn sẽ tha thứ bà, nể mặt bà đã từng là một người mẹ tốt. Nhưng chờ từ mùa hè sang mùa đông, Tưởng Văn Quyên vẫn không về, rốt cuộc cũng hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của hắn.
Bùi Xuyên biết, đời này bà sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Mà đến khi hắn trưởng thành, một “nguyện vọng” khác cũng trở thành hiện thực —– sau khi lên lớp 7 thì Bối Dao cũng biến mất trong cuộc sống của hắn.
Hiện tại trong nhà chỉ còn Bùi Hạo Bân, nhưng ông phải đi làm, thỉnh thoảng còn ra ngoài làm nhiệm vụ đột xuất. Bùi Xuyên ngồi xe lăn, về nhà bất tiện, vì thế bắt đầu từ năm nay, hắn chuyển đến trường ở trọ.
Thầy cô khó xử nhìn Bùi Xuyên, không phải là muốn các bạn học khác phải hầu hạ hắn chứ? Như giúp đi vệ sinh gì đó.
Bùi Xuyên bình tĩnh nói: “Thưa thầy, em muốn ở một mình.”
Thế là căn phòng hẻo lánh nhất kí túc xá được phân cho hắn. Mỗi ngày hắn đều thức dậy đúng giờ, rửa mặt, chống tay ngồi lên xe lăn rồi đi đến lớp học.
Rất nhiều nam sinh trong kí túc xá đều tò mò nhìn phòng ký túc xá độc lập kia, nhưng mọi người cũng biết tính cách Bùi Xuyên quái gở, vì thể không ai chủ động nói chuyện với hắn.
Xuân đi thu tới, Bùi Xuyên cảm thấy cuộc sống bây giờ cùng trước kia chẳng có gì khác nhau. Bài học trưởng thành đầu tiên của hắn là học cách sống cô độc.
Nguyện vọng của hắn cũng thành hiện thực, hắn không còn nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ và đôi mắt tròn xoe ở lầu dưới nữa.
Tháng tám đến, hắn cũng bỏ lỡ bánh kem của cô.
Kỳ thi cuối kỳ hắn vẫn đứng thứ nhất. Nam sinh tên Tôn Viễn ngồi cùng bàn với Bùi Xuyên bắt đầu chủ động nói chuyện với hắn, trước khi nghỉ hè còn tặng cho Bùi Xuyên một quả cầu xếp hình. Bùi Xuyên cũng không từ chối mà nhận lấy.
Lúc trở về tiểu khu, dường như hắn chỉ vừa liếc mắt đã thấy được Bối Dao. Cô đang vuốt tóc, ở trong vườn cắt hành, bên cạnh còn có Phương Mẫn Quân.
Hai cô gái nhỏ ngồi xổm dưới ánh mặt trời, Bối Dao ngậm một ngọn cỏ trên môi, khẽ thôi, âm điệu thanh thúy truyền đi rất xa.
Kết quả cô vừa quay đầu lại thấy Bùi Xuyên ngồi trên xe lăn, Bối Dao lập tức bỏ ngọn cỏ xuống, hơi xấu hổ nhìn hắn một cái.
Cô do dự chào hỏi: “Anh về nghỉ hè à?”
Bùi Xuyên biết mình không nên trả lời nhưng cô gái nhỏ đã mở miệng, hắn nắm chặt quả cầu xếp hình kia mà đáp: “Ừ.”
Cô cười ngại ngùng, dường như không biết nên nói gì mới tốt.
Cũng phải, vốn dĩ bọn họ cũng không thân, dù khi còn nhỏ có thể tự nhiên gọi anh trai, nhưng khi lớn lên cho dù có ngu ngốc thế nào thì cũng biết trưởng thành rồi không thể gọi lung tung nữa.
Người đối diện không nói gì, Bùi Xuyên đẩy xe lăn đi về phía nhà mình. Đi một đoạn xa, Bùi Xuyên nghe thấy hai người nói chuyện, không hề câu nệ như nói với hắn, tiếng cười của cô trong trẻo vang xa, vô cùng vui vẻ tự tại.
Rõ ràng “nguyện vọng” đã trở thành sự thật nhưng hắn lại càng thêm hận cô. Bùi Xuyên cũng không biết bản thân mình mong chờ điều gì. Năm nay hắn mười bốn tuổi, sắp lên lớp 8 rồi.
Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc có một ngày trời nắng, mấy cô gái trong tiểu khu tụ tập chơi nhảy dây. Tiếng ve kêu da diết, bên dưới vang lên từng tiếng hoan hô. Bùi Xuyên nhíu mày đẩy cửa sổ ra, liền thấy Bối Dao đang lộn nhào.
Cô lộn nhào vô cùng vụng về, không giống mấy tên con trai nhảy nhót, cô gái nhỏ chống tay xuống đất, sau đó lại dùng lực đá chân lên để với lấy cái dây thừng. Tuy rằng trông rất ngốc, nhưng dưới ánh mặt trời vẫn tràn đầy sức sống, tất cả đều là hương vị thanh xuân.
Lúc nhảy qua dây cô cười tươi rạng rỡ. Bởi vì nhào lộn mà quần áo bị cuốn lên, lộ ra một phần eo trắng nõn, mềm mãi. Sự mũm mĩm trên mặt cô còn chưa hết hẳn, nhưng eo nhỏ đã có đường cong thướt tha, cực kỳ xinh đẹp.
Bùi Xuyên mặt không biểu cảm, kéo rèm xoạt một tiếng che lại.
Bùi Hạo Bân bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới vuốt mặt nói: “Xin lỗi con, ba không nên nói những lời này.”
“Không sao.” Bùi Xuyên cụp mắt, quay về phòng mình.
Vào Tết Thanh Minh, Bùi Hạo Bân không đến đón Bùi Xuyên, Tưởng Văn Quyên cũng đã rời khỏi cuộc sống của hắn. Một trận mưa to đột ngột trút xuống, mấy đứa trẻ đều được chuẩn bị ô, hoặc được người thân đến đón về nhà.
Bùi Xuyên nhìn màn mưa, nhớ tới trận mưa đá khi còn nhỏ. Lúc đó các bạn nhỏ đều được người thân đến đón về, còn hắn lại không muốn rời đi, bướng bỉnh đợi mẹ cha, cuối cùng chỉ có cô giáo bất đắc dĩ ở lại một đêm đợi cùng hắn.
Tựa hồ từ đó đến nay cũng chẳng có gì thay đổi. Cái gì mà chính trực, lương thiện, hào phóng, mấy cái đó đều không mang lại cho hắn một chút may mắn hay thay đổi nào. Hắn điều khiển xe lăn, trong lòng có một loại hận ý muốn xé toang trời đất.
Lúc này bỗng có một bóng hình chạy về phía hắn.
Lúc Bùi Xuyên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô thì Bối Dao đã mở ô che trên đầu hắn. Dưới cơn mưa, cô chỉ có một cái ô.
Tiếng sầm rền vang, thật ra khi đó Bối Dao cũng không nhìn rõ mặt hắn. Cô lo lắng nhìn bầu trời xám xịt, hơn nửa bả vai đều bị ướt.
Nếu người này không phải là anh trai hàng xóm nhỏ của cô, nếu cha mẹ của hắn không ly hôn thì Bối Dao sẽ không chạy tới. Suy cho cùng thì có thích dùng nhiệt tình đổi lấy lạnh nhạt đâu chứ, huống chi cô và hắn cũng không thân.
Từ nhỏ đến giờ Bùi Xuyên chưa từng ôn hòa với cô. Hắn không thích cô, để tránh xấu hổ nên Bối Dao cũng không qua lại với hắn.
Nhưng mà nhiều năm như thế, ấn tượng của cô với Bùi Xuyên vẫn chính là lời mẹ nói. Đây là anh hùng nhỏ, dùng một đôi chân để đổi lấy hạnh phúc cho nhiều gia đình. Mà anh hùng thì phải được kính trọng chứ không nên bị thế giới vứt bỏ. Chỉ là hình như mọi người đều quên mất điều đó.
Cô vươn tay che ô cẩn thận cho thiếu niên nhỏ này, nói: “Bùi Xuyên, chúng ta về nhà thôi.”
Trong cơn mưa xối xả, cô che ô cho hắn, cầm lâu đến mỏi tay, mấy lần suýt rơi. Cũng vài lần Bùi Xuyên muốn giơ tay lên rồi lại im lặng thả xuống.
Năm nay Bối Dao mười một tuổi, thân hình còn chưa lớn hẳn, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa. Cô mặc quần áo cũ của chị họ Tiểu Thương, mặt hơi e ngại.
Tất cả mọi người đều nói cô không xinh đẹp bằng Mẫn Mẫn ở tiểu khu, nhưng mỗi lần hắn ngước mắt nhìn, đều sẽ thấy khuôn mặt trẻ con phúng phính mềm mịn của cô. Cô không bận tâm đến nước mưa trên mặt, ánh mắt trong veo, khuôn mặt mơ hồ có thể nhìn ra đường nét tinh xảo khi lớn lên, vừa đẹp vừa dịu dàng.
Bùi Xuyên cắn răng tự mình đẩy xe lăn, dù không từ chối ý tốt của cô, nhưng cũng không nói với cô câu nào.
Bởi vì xe lăn lúc nhanh lúc chậm nên Bối Dao phải cố hết sức mới che được ô cho hắn, cánh tay cô rất mỏi, nhưng cũng chỉ có thể theo tốc độ của Bùi Xuyên mà hết đi lại dừng trong cơn mưa to.
Cuối cùng, dưới cơn mưa mùa hạ chỉ còn lại hai người bọn họ. Trong chớp mắt đó Bùi Xuyên bỗng hận cô. Hắn nghe tiếng bước chân bên cạnh, hắn hận cô lo chuyện bao đồng, lại hận mình lạnh nhạt khiến người ta không thích, mà cô vẫn luôn không hề giận dỗi đưa mình về nhà.
Không phải bọn họ không thân nhau sao?
Mỗi năm chỉ thăm hỏi một lần có lệ, vậy có khác gì người xa lạ đâu? Hắn dường như chưa từng hận một ai như thế, hận cô ngây thơ không hiểu chuyện, cứ thế nghiêng ngả xông vào thế giới đen tối của hắn, tạo ra một luồng sáng nhỏ nhoi. Hứa Phỉ Phỉ tham lam ngu ngốc kia còn không đáng ghét bằng cô!
Nếu cô có thể biến mất khỏi cuộc đời của hắn thì tốt rồi, hắn sẽ không thấy phiền lòng như thế.
Lúc hai đứa nhỏ choai choai về đến nhà thì trời đã tối. Tan làm, Triệu Chi Lan liền phát hiện con gái còn chưa về, bà gấp không biết làm sao, vội ra cửa tiểu khu đứng chờ.
Đang lúc bà định đi đến trường xem có gặp cô ở đâu không thì lại thấy cô cầm ô che cho Bùi Xuyên cùng nhau đi về. Triệu Chi Lan giật mình, nhìn Bùi Xuyên ướt nửa người, còn Bối Dao thì ướt đẫm, không biết nên nói gì.
Rốt cuộc bà cũng là người lớn, nhìn thiếu niên tuy gầy gò nhưng sống lưng thẳng tắp, nhíu mày lo lắng.
Bùi Xuyên cũng thấy biểu cảm của Triệu Chi Lan, hắn không lời nào, rất “không lễ phép” mà đẩy xe lăn rời đi.
Triệu Chi Lan quay đầu nhìn Bối Dao, cô gái nhỏ giải thích: “Tan học con gặp Bùi Xuyên, vì thế mới về cùng anh ấy. Xin lỗi mẹ, con làm ướt hết giày và quần áo rồi.”
Triệu Chi Lan thở dài, cảm thấy mình suy nghĩ hơi nhiều, con gái của bà con chưa biết gì đâu.
“Về nhà thay quần áo đi.”
*
Từ sau ngày hôm đó, mọi việc dường như chẳng có gì thay đổi. Đôi lúc Bùi Xuyên sẽ lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha gần cửa chờ Tưởng Văn Quyên trở về gặp hắn, nói rằng bà rất nhớ đứa con trai này, nói rằng bà hối hận vì đã bỏ đi.
Nếu vậy hắn sẽ tha thứ bà, nể mặt bà đã từng là một người mẹ tốt. Nhưng chờ từ mùa hè sang mùa đông, Tưởng Văn Quyên vẫn không về, rốt cuộc cũng hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của hắn.
Bùi Xuyên biết, đời này bà sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Mà đến khi hắn trưởng thành, một “nguyện vọng” khác cũng trở thành hiện thực —– sau khi lên lớp 7 thì Bối Dao cũng biến mất trong cuộc sống của hắn.
Hiện tại trong nhà chỉ còn Bùi Hạo Bân, nhưng ông phải đi làm, thỉnh thoảng còn ra ngoài làm nhiệm vụ đột xuất. Bùi Xuyên ngồi xe lăn, về nhà bất tiện, vì thế bắt đầu từ năm nay, hắn chuyển đến trường ở trọ.
Thầy cô khó xử nhìn Bùi Xuyên, không phải là muốn các bạn học khác phải hầu hạ hắn chứ? Như giúp đi vệ sinh gì đó.
Bùi Xuyên bình tĩnh nói: “Thưa thầy, em muốn ở một mình.”
Thế là căn phòng hẻo lánh nhất kí túc xá được phân cho hắn. Mỗi ngày hắn đều thức dậy đúng giờ, rửa mặt, chống tay ngồi lên xe lăn rồi đi đến lớp học.
Rất nhiều nam sinh trong kí túc xá đều tò mò nhìn phòng ký túc xá độc lập kia, nhưng mọi người cũng biết tính cách Bùi Xuyên quái gở, vì thể không ai chủ động nói chuyện với hắn.
Xuân đi thu tới, Bùi Xuyên cảm thấy cuộc sống bây giờ cùng trước kia chẳng có gì khác nhau. Bài học trưởng thành đầu tiên của hắn là học cách sống cô độc.
Nguyện vọng của hắn cũng thành hiện thực, hắn không còn nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ và đôi mắt tròn xoe ở lầu dưới nữa.
Tháng tám đến, hắn cũng bỏ lỡ bánh kem của cô.
Kỳ thi cuối kỳ hắn vẫn đứng thứ nhất. Nam sinh tên Tôn Viễn ngồi cùng bàn với Bùi Xuyên bắt đầu chủ động nói chuyện với hắn, trước khi nghỉ hè còn tặng cho Bùi Xuyên một quả cầu xếp hình. Bùi Xuyên cũng không từ chối mà nhận lấy.
Lúc trở về tiểu khu, dường như hắn chỉ vừa liếc mắt đã thấy được Bối Dao. Cô đang vuốt tóc, ở trong vườn cắt hành, bên cạnh còn có Phương Mẫn Quân.
Hai cô gái nhỏ ngồi xổm dưới ánh mặt trời, Bối Dao ngậm một ngọn cỏ trên môi, khẽ thôi, âm điệu thanh thúy truyền đi rất xa.
Kết quả cô vừa quay đầu lại thấy Bùi Xuyên ngồi trên xe lăn, Bối Dao lập tức bỏ ngọn cỏ xuống, hơi xấu hổ nhìn hắn một cái.
Cô do dự chào hỏi: “Anh về nghỉ hè à?”
Bùi Xuyên biết mình không nên trả lời nhưng cô gái nhỏ đã mở miệng, hắn nắm chặt quả cầu xếp hình kia mà đáp: “Ừ.”
Cô cười ngại ngùng, dường như không biết nên nói gì mới tốt.
Cũng phải, vốn dĩ bọn họ cũng không thân, dù khi còn nhỏ có thể tự nhiên gọi anh trai, nhưng khi lớn lên cho dù có ngu ngốc thế nào thì cũng biết trưởng thành rồi không thể gọi lung tung nữa.
Người đối diện không nói gì, Bùi Xuyên đẩy xe lăn đi về phía nhà mình. Đi một đoạn xa, Bùi Xuyên nghe thấy hai người nói chuyện, không hề câu nệ như nói với hắn, tiếng cười của cô trong trẻo vang xa, vô cùng vui vẻ tự tại.
Rõ ràng “nguyện vọng” đã trở thành sự thật nhưng hắn lại càng thêm hận cô. Bùi Xuyên cũng không biết bản thân mình mong chờ điều gì. Năm nay hắn mười bốn tuổi, sắp lên lớp 8 rồi.
Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc có một ngày trời nắng, mấy cô gái trong tiểu khu tụ tập chơi nhảy dây. Tiếng ve kêu da diết, bên dưới vang lên từng tiếng hoan hô. Bùi Xuyên nhíu mày đẩy cửa sổ ra, liền thấy Bối Dao đang lộn nhào.
Cô lộn nhào vô cùng vụng về, không giống mấy tên con trai nhảy nhót, cô gái nhỏ chống tay xuống đất, sau đó lại dùng lực đá chân lên để với lấy cái dây thừng. Tuy rằng trông rất ngốc, nhưng dưới ánh mặt trời vẫn tràn đầy sức sống, tất cả đều là hương vị thanh xuân.
Lúc nhảy qua dây cô cười tươi rạng rỡ. Bởi vì nhào lộn mà quần áo bị cuốn lên, lộ ra một phần eo trắng nõn, mềm mãi. Sự mũm mĩm trên mặt cô còn chưa hết hẳn, nhưng eo nhỏ đã có đường cong thướt tha, cực kỳ xinh đẹp.
Bùi Xuyên mặt không biểu cảm, kéo rèm xoạt một tiếng che lại.