Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 130
Bùi Xuyên nói: “Em đang thi mà.”
“Tôi hôm qua em đã thi xong rồi.”
Bùi Xuyên trầm mặc sau đó mới hỏi cô: “Vậy khi nào em về nhà?”
Cô sửng sốt ước chừng vài giây rồi đột nhiên vòng đến trước mặt hắn, cong đôi mắt tròn thành hình trăng non. Bối Dao ngửa đầu nhìn hắn, giọng nói ngọt ngào: “Bùi Xuyên, có phải anh nhớ em không?”
Lúc đó vườn trường có gió thổi dìu dịu, bóng cây lắc lư, mấy con chim én nhẹ nhàng bay trong không trung.
Cảm xúc chôn sâu trước kia hiện tại cũng không khó để mở lời, hắn nói: “Ừ, nhớ em.”
Má cô đỏ hồng lên, nhưng ánh mắt càng sáng hơn: “Nhớ bao nhiêu?”
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng xoa gương mặt cô, vừa mềm vừa mịn, quý giá đến mức người ta muốn đặt lên đầu quả tim mà yêu thương. Hắn cũng không biết nói lời âu yếm gì, chỉ có thể bình tĩnh nói với cô: “Có chút mất ngủ.”
Việc cưới cô đến giờ với hắn vẫn như không chân thật. Có đôi khi ngủ dậy không thấy cô ở trong lòng làm hắn sợ mọi thứ đều chỉ là một giấc mộng, rằng kỳ thật hắn vẫn đang nằm trong phòng giam. Hắn cũng sợ Hoắc Húc có động tác gì mà hắn không kịp bảo vệ cô.
Bối Dao cầm tay hắn, gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ, nói không rõ là đang vui mừng hay thẹn thùng. Một người nói nhớ cô đến mất ngủ có lẽ là lời âu yếm mộc mạc mà động lòng người nhất mà cô nghe được trong đời này.
Mặt trời dần dần lặn xuống, sắc trời có chút tối. Bối Dao thấy Bùi Xuyên từng nhìn sân thể dục thì đề nghị: “Chúng ta đi đến sân thể dục đi.”
Trên sân thể dục có không ít người đang chạy bộ.
Bối Dao nhẹ giọng nói: “Em cũng rất nhớ anh. Từ khi lên đại học em đã tìm mà không thấy anh đâu. Lúc đó em cũng tức giận, em nghĩ nếu ngày mai không tìm thấy anh thì em sẽ từ bỏ.”
Hầu kết của hắn giật giật.
Bối Dao nói tiếp: “Nhưng ngày lại qua ngày, em nghĩ nghĩ rồi lại kiên trì, vạn nhất ngày mai tìm được anh thì sao? Anh rời bỏ em hai lần, nếu gặp được em đã thề nhất định phải đánh anh một trận. Nhưng lúc ăn tết em nhìn thấy anh thì không cáu nổi, chỉ có vui sướng.”
Hắn nắm chặt lấy tay cô. Bối Dao đột nhiên ghé sát vào bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Nếu không đêm nay chúng ta không về nhà, đi qua chỗ đó ở đi!”
Hắn nhìn theo ngón tay cô thấy ánh đèn hiệu nhấp nháy, hiện ra mấy chữ to: Khách sạn gác mái.
Hắn trầm mặc một chút.
Bối Dao có chút ngượng ngùng. Kỳ thật cô nói xong thì lập tức ảo não, cũng may trời tối, ánh đèn trên sân thể dục không tốt nên cô đành đánh trồng lảng cúi đầu nhìn mũi chân.
Giây tiếp theo cô bị đẩy đến dựa lưng vào lan can phòng hộ của sân thể dục. Người đàn ông cúi đầu hôn xuống.
Trong sân thực an tĩnh, ngẫu nhiên chỉ có vài tiếng côn trùng mùa hè kêu vang.
Hai tay hắn chống hai bên người cô, cảm thấy mình không cùng cô đi qua bốn năm đại học này đúng là đã bỏ lỡ quá nhiều. Lúc hắn đi cô vẫn chỉ là cô gái nhỏ ở trên xe buýt vẫy tay cười với hắn, cái gì cũng không biết.
Có một sinh viên khoa máy tính đi ngang qua, sau một lúc lâu lại lặng lẽ quay lại, cả người sợ đến ngây ra!
Trời ơi, cô không hoa mắt chứ?
Trong bóng đêm đầu hạ nhu hòa, ánh đèn cũng nhu hòa, giáo sư Bùi tính tình lãnh đạm kia đang một tay chống lan can, một tay ôm lấy gáy của cô gái trong lòng, cúi đầu hôn cô gái đó. Ánh trăng trốn sau tầng mây, nữ sinh viên kia vội che mặt, nhanh chóng chạy đi xa.
Dưới ánh chiều tà, Bối Dao ghé vào bả vai hắn mà thở dốc.
Ánh đèn trong sân thể dục cũng không quá sáng, đủ để che khuất khuôn mặt đỏ bừng của cô. Bóng cây bị gió thổi nhẹ nhàng đong đưa, giáo sư Bùi chống tay ở hai bên sườn cô, cắn răng hạ quyết tâm: “Không đi khách sạn, chúng ta về nhà.”
Trong phòng ngủ của bọn họ vẫn còn khăn trải giường và chăn màu hồng đến nay chưa từng được đổi.
Cô nhỏ giọng nói: “Được, cũng được.”
Đại học cách nhà không xa, bởi vì lúc Bùi Xuyên mua nhà đã nghĩ đến việc Bối Dao còn phải đi học. Hắn đi xuống gara lấy xe, còn Bối Dao đứng ở bên ngoài chờ hắn. Đêm tháng năm có gió thổi nhẹ nhàng lướt qua, Sở Tuần đúng lúc dừng xe thì thấy Bối Dao.
Cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu hoa anh đào, cổ tay áo mở thành hình hoa, lộ ra cánh tay vừa trắng và nhỏ, có cảm giác mảnh khảnh.
Sở Tuần nhớ tới chuyện nào đó thì cảm thấy có chút châm chọc lại tức giận. Lúc hắn theo đuổi Bối Dao thì Bối Dao không đáp ứng. Sau đó bởi vì Bối Dao mà hắn bị thiếu gia của Hoắc gia mắng cho một trận, mất hết mặt mũi. Hắn còn tưởng cô gái này mắt cao lắm, không để ai vào mắt, kết quả nghe nói cô ta có một gã bạn trai từng ngồi tù.
Trong lòng hắn không nuốt nổi khẩu khí này vì thế hắn nhấn còi lái xe về phía cô. Bối Dao nghe được tiếng xe thì theo bản năng lùi lại phía sau một bước.
Sở Tuần ló đầu ra: “Lên xe, tôi đưa cô về!”
Hắn đang lái một chiếc BMW. Cha hắn có tiền, lại chỉ có một đứa con là hắn vì thế rất chiều chuộng. Những năm này, sinh viên có thể lái BMW là rất hiếm.
Bối Dao lùi đến bên cạnh bồn hoa, nhíu nhíu mày nói: “Không cần, tôi đang đợi người.”
Lúc này Sở Tuần rất vui vẻ, nghe cha hắn nói Hoắc Húc giống như đang bị chèn ép đến không thở nổi. Giờ chẳng còn ai ngăn cản hắn theo đuổi Bối Dao nữa. Lòng tự trọng của đàn ông dâng lên khiến hắn nói: “Chờ ai? Chờ thằng bạn trai đã từng ngồi tù của cô hả? Chờ hắn lái xe ba bánh đến đón cô sao?”
Nói đến xe ba bánh, Sở Tuần vô cùng sung sướng. Hắn nghĩ thầm, hối hận đi hối hận đi, một đứa con gái nghèo như quỷ có gì mà lên mặt. Có vài cô gái vô cùng ngây thơ, cho rằng tình yêu có thể vượt qua hết thảy, sau khi chịu khổ rồi mới biết tình yêu chỉ là cái rắm.
Sở thiếu vừa dứt lời thì trong gara đã có một chiếc xe màu bạc phóng ra, hơn nữa còi cũng không ấn đã lung tung lao về phía hắn.
Trong nháy mắt đầu óc Sở Tuần trống rỗng, thẳng đến khi chiếc xe kia dừng lại cách hắn vài cm thì hắn mới mắng: “Bị mù à!”
Hắn ló đầu ra, còn muốn mắng tiếp nhưng vừa nhìn thấy hãng xe kia thì lập tức cứng họng. Chiếc xe kia có màu sắc bình thường, nhưng vẫn là Lamborghini. So với cái xe hắn đang lái còn đắt hơn mấy lần.
Sở Tuần còn nhớ rõ lần trước Hoắc Húc giáo huấn mình, ở thành phố B này tùy tiện cũng có thể gặp được con cháu nhà cán bộ. Hơn nữa đối phương từ gara phóng ra, lại như không muốn sống mà lái thẳng đến xe hắn, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Sở Tuần đành đem lời thô tục nghẹn trở về. Hắn thấy bên trong có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, ánh mắt lạnh nhạt.
Lúc này Bùi Xuyên mở cửa ghế phụ nói: “Dao Dao, về nhà thôi.”
Bối Dao cũng bị một màn vừa rồi dọa sợ, lúc cô ngồi lên xe thì thấy mặt Sở Tuần vô cùng khó coi.
Tên này ở đâu ra? Không phải nói bạn trai Bối Dao từng ngồi tù sao?
Bùi Xuyên lái xe đi. Cái xe này hắn đã có sửa chữa nên bề ngoài nhìn không quá chói mắt có điều bên trong lại khác hẳn.
Thính lực của Bùi Xuyên tốt, lúc hắn lái xe ra đã nghe thấy lời Sở Tuần nói. Hắn hơi nặng nề nhìn phía trước, đánh xe ra khỏi trường học.
Hiện tại Bùi Xuyên mới biết lúc mình ngồi tù Bối Dao đã phải thừa nhận áp lực và cười nhạo thế nào. Tất cả mọi người sẽ cảm thấy cô không có mắt.
Bối Dao cảm thấy có chút buồn cười: “Anh cùng hắn so đo làm cái gì? Để mình bị thương thì làm sao đây?”
Hắn lắc đầu, lần đầu tiên nghiêm túc nói: “Chúng ta công khai đi.”
Bối Dao ngẩn người.
Cô còn nhớ rõ vào năm cấp ba, Bùi Xuyên từng đưa ra hai điều kiện để bọn họ ở bên nhau. Thứ nhất đó là không thân mật, thứ hai là không công khai.
Hiện tại hắn chủ động nói muốn công khai khiến Bối Dao cười tủm tỉm nói: “Vì sao thế?” Cô muốn nghe hắn nói, nghe lời nói từ trong lòng hắn, nghe hắn thừa nhận mình có tính chiếm hữu.
Hắn nhấp môi, không hé răng. Xe chạy trong chốc lát đã đến nhà.
Bối Dao cũng mang theo chìa khóa, cô cầm chìa khóa để mở cửa. Bùi Xuyên thì ôm lấy cô từ sau lưng, sau đó thuận tay đóng cửa nói: “Ngày mai công khai, được không?”
Trong lòng Bối Dao sắp cười đến ngất đi. Nhưng mà nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn cũng đã có thay đổi. Nếu là năm cấp ba kia, hắn cảm thấy đời này không có khả năng cùng cô ở bên nhau thì chắc là đánh chết hắn cũng không dám thừa nhận với mọi người là hắn thích cô.
Cô nghẹn cười, nghiêm túc mà gật đầu.
Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Về đến nhà rồi.”
Hắn nói một câu không đâu vào đâu nhưng cô vẫn hiểu. Bối Dao đỏ mặt xoay người, ôm lấy cổ hắn, chui đầu vào ngực hắn: “Ừ.”
Hắn dừng một chút, ôm lấy cô nhẹ nhàng hôn.
Bối Dao nhắm mắt lại, ngón tay cuốn lấy cà vạt của hắn.
“Tôi hôm qua em đã thi xong rồi.”
Bùi Xuyên trầm mặc sau đó mới hỏi cô: “Vậy khi nào em về nhà?”
Cô sửng sốt ước chừng vài giây rồi đột nhiên vòng đến trước mặt hắn, cong đôi mắt tròn thành hình trăng non. Bối Dao ngửa đầu nhìn hắn, giọng nói ngọt ngào: “Bùi Xuyên, có phải anh nhớ em không?”
Lúc đó vườn trường có gió thổi dìu dịu, bóng cây lắc lư, mấy con chim én nhẹ nhàng bay trong không trung.
Cảm xúc chôn sâu trước kia hiện tại cũng không khó để mở lời, hắn nói: “Ừ, nhớ em.”
Má cô đỏ hồng lên, nhưng ánh mắt càng sáng hơn: “Nhớ bao nhiêu?”
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng xoa gương mặt cô, vừa mềm vừa mịn, quý giá đến mức người ta muốn đặt lên đầu quả tim mà yêu thương. Hắn cũng không biết nói lời âu yếm gì, chỉ có thể bình tĩnh nói với cô: “Có chút mất ngủ.”
Việc cưới cô đến giờ với hắn vẫn như không chân thật. Có đôi khi ngủ dậy không thấy cô ở trong lòng làm hắn sợ mọi thứ đều chỉ là một giấc mộng, rằng kỳ thật hắn vẫn đang nằm trong phòng giam. Hắn cũng sợ Hoắc Húc có động tác gì mà hắn không kịp bảo vệ cô.
Bối Dao cầm tay hắn, gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ, nói không rõ là đang vui mừng hay thẹn thùng. Một người nói nhớ cô đến mất ngủ có lẽ là lời âu yếm mộc mạc mà động lòng người nhất mà cô nghe được trong đời này.
Mặt trời dần dần lặn xuống, sắc trời có chút tối. Bối Dao thấy Bùi Xuyên từng nhìn sân thể dục thì đề nghị: “Chúng ta đi đến sân thể dục đi.”
Trên sân thể dục có không ít người đang chạy bộ.
Bối Dao nhẹ giọng nói: “Em cũng rất nhớ anh. Từ khi lên đại học em đã tìm mà không thấy anh đâu. Lúc đó em cũng tức giận, em nghĩ nếu ngày mai không tìm thấy anh thì em sẽ từ bỏ.”
Hầu kết của hắn giật giật.
Bối Dao nói tiếp: “Nhưng ngày lại qua ngày, em nghĩ nghĩ rồi lại kiên trì, vạn nhất ngày mai tìm được anh thì sao? Anh rời bỏ em hai lần, nếu gặp được em đã thề nhất định phải đánh anh một trận. Nhưng lúc ăn tết em nhìn thấy anh thì không cáu nổi, chỉ có vui sướng.”
Hắn nắm chặt lấy tay cô. Bối Dao đột nhiên ghé sát vào bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Nếu không đêm nay chúng ta không về nhà, đi qua chỗ đó ở đi!”
Hắn nhìn theo ngón tay cô thấy ánh đèn hiệu nhấp nháy, hiện ra mấy chữ to: Khách sạn gác mái.
Hắn trầm mặc một chút.
Bối Dao có chút ngượng ngùng. Kỳ thật cô nói xong thì lập tức ảo não, cũng may trời tối, ánh đèn trên sân thể dục không tốt nên cô đành đánh trồng lảng cúi đầu nhìn mũi chân.
Giây tiếp theo cô bị đẩy đến dựa lưng vào lan can phòng hộ của sân thể dục. Người đàn ông cúi đầu hôn xuống.
Trong sân thực an tĩnh, ngẫu nhiên chỉ có vài tiếng côn trùng mùa hè kêu vang.
Hai tay hắn chống hai bên người cô, cảm thấy mình không cùng cô đi qua bốn năm đại học này đúng là đã bỏ lỡ quá nhiều. Lúc hắn đi cô vẫn chỉ là cô gái nhỏ ở trên xe buýt vẫy tay cười với hắn, cái gì cũng không biết.
Có một sinh viên khoa máy tính đi ngang qua, sau một lúc lâu lại lặng lẽ quay lại, cả người sợ đến ngây ra!
Trời ơi, cô không hoa mắt chứ?
Trong bóng đêm đầu hạ nhu hòa, ánh đèn cũng nhu hòa, giáo sư Bùi tính tình lãnh đạm kia đang một tay chống lan can, một tay ôm lấy gáy của cô gái trong lòng, cúi đầu hôn cô gái đó. Ánh trăng trốn sau tầng mây, nữ sinh viên kia vội che mặt, nhanh chóng chạy đi xa.
Dưới ánh chiều tà, Bối Dao ghé vào bả vai hắn mà thở dốc.
Ánh đèn trong sân thể dục cũng không quá sáng, đủ để che khuất khuôn mặt đỏ bừng của cô. Bóng cây bị gió thổi nhẹ nhàng đong đưa, giáo sư Bùi chống tay ở hai bên sườn cô, cắn răng hạ quyết tâm: “Không đi khách sạn, chúng ta về nhà.”
Trong phòng ngủ của bọn họ vẫn còn khăn trải giường và chăn màu hồng đến nay chưa từng được đổi.
Cô nhỏ giọng nói: “Được, cũng được.”
Đại học cách nhà không xa, bởi vì lúc Bùi Xuyên mua nhà đã nghĩ đến việc Bối Dao còn phải đi học. Hắn đi xuống gara lấy xe, còn Bối Dao đứng ở bên ngoài chờ hắn. Đêm tháng năm có gió thổi nhẹ nhàng lướt qua, Sở Tuần đúng lúc dừng xe thì thấy Bối Dao.
Cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu hoa anh đào, cổ tay áo mở thành hình hoa, lộ ra cánh tay vừa trắng và nhỏ, có cảm giác mảnh khảnh.
Sở Tuần nhớ tới chuyện nào đó thì cảm thấy có chút châm chọc lại tức giận. Lúc hắn theo đuổi Bối Dao thì Bối Dao không đáp ứng. Sau đó bởi vì Bối Dao mà hắn bị thiếu gia của Hoắc gia mắng cho một trận, mất hết mặt mũi. Hắn còn tưởng cô gái này mắt cao lắm, không để ai vào mắt, kết quả nghe nói cô ta có một gã bạn trai từng ngồi tù.
Trong lòng hắn không nuốt nổi khẩu khí này vì thế hắn nhấn còi lái xe về phía cô. Bối Dao nghe được tiếng xe thì theo bản năng lùi lại phía sau một bước.
Sở Tuần ló đầu ra: “Lên xe, tôi đưa cô về!”
Hắn đang lái một chiếc BMW. Cha hắn có tiền, lại chỉ có một đứa con là hắn vì thế rất chiều chuộng. Những năm này, sinh viên có thể lái BMW là rất hiếm.
Bối Dao lùi đến bên cạnh bồn hoa, nhíu nhíu mày nói: “Không cần, tôi đang đợi người.”
Lúc này Sở Tuần rất vui vẻ, nghe cha hắn nói Hoắc Húc giống như đang bị chèn ép đến không thở nổi. Giờ chẳng còn ai ngăn cản hắn theo đuổi Bối Dao nữa. Lòng tự trọng của đàn ông dâng lên khiến hắn nói: “Chờ ai? Chờ thằng bạn trai đã từng ngồi tù của cô hả? Chờ hắn lái xe ba bánh đến đón cô sao?”
Nói đến xe ba bánh, Sở Tuần vô cùng sung sướng. Hắn nghĩ thầm, hối hận đi hối hận đi, một đứa con gái nghèo như quỷ có gì mà lên mặt. Có vài cô gái vô cùng ngây thơ, cho rằng tình yêu có thể vượt qua hết thảy, sau khi chịu khổ rồi mới biết tình yêu chỉ là cái rắm.
Sở thiếu vừa dứt lời thì trong gara đã có một chiếc xe màu bạc phóng ra, hơn nữa còi cũng không ấn đã lung tung lao về phía hắn.
Trong nháy mắt đầu óc Sở Tuần trống rỗng, thẳng đến khi chiếc xe kia dừng lại cách hắn vài cm thì hắn mới mắng: “Bị mù à!”
Hắn ló đầu ra, còn muốn mắng tiếp nhưng vừa nhìn thấy hãng xe kia thì lập tức cứng họng. Chiếc xe kia có màu sắc bình thường, nhưng vẫn là Lamborghini. So với cái xe hắn đang lái còn đắt hơn mấy lần.
Sở Tuần còn nhớ rõ lần trước Hoắc Húc giáo huấn mình, ở thành phố B này tùy tiện cũng có thể gặp được con cháu nhà cán bộ. Hơn nữa đối phương từ gara phóng ra, lại như không muốn sống mà lái thẳng đến xe hắn, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Sở Tuần đành đem lời thô tục nghẹn trở về. Hắn thấy bên trong có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, ánh mắt lạnh nhạt.
Lúc này Bùi Xuyên mở cửa ghế phụ nói: “Dao Dao, về nhà thôi.”
Bối Dao cũng bị một màn vừa rồi dọa sợ, lúc cô ngồi lên xe thì thấy mặt Sở Tuần vô cùng khó coi.
Tên này ở đâu ra? Không phải nói bạn trai Bối Dao từng ngồi tù sao?
Bùi Xuyên lái xe đi. Cái xe này hắn đã có sửa chữa nên bề ngoài nhìn không quá chói mắt có điều bên trong lại khác hẳn.
Thính lực của Bùi Xuyên tốt, lúc hắn lái xe ra đã nghe thấy lời Sở Tuần nói. Hắn hơi nặng nề nhìn phía trước, đánh xe ra khỏi trường học.
Hiện tại Bùi Xuyên mới biết lúc mình ngồi tù Bối Dao đã phải thừa nhận áp lực và cười nhạo thế nào. Tất cả mọi người sẽ cảm thấy cô không có mắt.
Bối Dao cảm thấy có chút buồn cười: “Anh cùng hắn so đo làm cái gì? Để mình bị thương thì làm sao đây?”
Hắn lắc đầu, lần đầu tiên nghiêm túc nói: “Chúng ta công khai đi.”
Bối Dao ngẩn người.
Cô còn nhớ rõ vào năm cấp ba, Bùi Xuyên từng đưa ra hai điều kiện để bọn họ ở bên nhau. Thứ nhất đó là không thân mật, thứ hai là không công khai.
Hiện tại hắn chủ động nói muốn công khai khiến Bối Dao cười tủm tỉm nói: “Vì sao thế?” Cô muốn nghe hắn nói, nghe lời nói từ trong lòng hắn, nghe hắn thừa nhận mình có tính chiếm hữu.
Hắn nhấp môi, không hé răng. Xe chạy trong chốc lát đã đến nhà.
Bối Dao cũng mang theo chìa khóa, cô cầm chìa khóa để mở cửa. Bùi Xuyên thì ôm lấy cô từ sau lưng, sau đó thuận tay đóng cửa nói: “Ngày mai công khai, được không?”
Trong lòng Bối Dao sắp cười đến ngất đi. Nhưng mà nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn cũng đã có thay đổi. Nếu là năm cấp ba kia, hắn cảm thấy đời này không có khả năng cùng cô ở bên nhau thì chắc là đánh chết hắn cũng không dám thừa nhận với mọi người là hắn thích cô.
Cô nghẹn cười, nghiêm túc mà gật đầu.
Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Về đến nhà rồi.”
Hắn nói một câu không đâu vào đâu nhưng cô vẫn hiểu. Bối Dao đỏ mặt xoay người, ôm lấy cổ hắn, chui đầu vào ngực hắn: “Ừ.”
Hắn dừng một chút, ôm lấy cô nhẹ nhàng hôn.
Bối Dao nhắm mắt lại, ngón tay cuốn lấy cà vạt của hắn.