Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 121
Không biết hắn đã ngồi bên ngoài bao lâu, ánh đèn bên trong cuối cùng cũng tắt. Hắn cứ ngồi như thế trong bóng tối, trái tim đau đến khó chịu.
Hắn nhớ ra cô còn chưa sấy tóc, vì thế Bùi Xuyên đứng lên, thấy cửa phòng không khóa thì vội nói: “Dao Dao, tóc ướt không thể đi ngủ.”
Bối Dao nói: “Không phải anh muốn tôn trọng tự do của em hả? Em muốn đi ngủ.”
Hắn biết cô đang tức giận mới nói thế nhưng trong lòng vẫn bị đâm một chút, trái tim siết lại.
Hắn đi vào thấy ánh sáng nhàn nhạt hắt vào cửa sổ, trên giường phồng lên một khối nho nhỏ, hắn sờ tóc cô thì thấy hơi ẩm, lại lạnh, quả nhiên vẫn còn ướt.
Cô còn đang tức nên rút tóc mình về, không cho hắn chạm vào.
Hắn nào đã từng bị cô kháng cự như vậy.
Bàn tay hắn vắng vẻ, trống không. Bùi Xuyên đã sớm biết khi mình đối mặt với người ngoài thì có thể bày mưu lập kế nhưng ở trước mặt cô, cảm xúc của hắn đều bị cô nắm trong tay.
Hắn thấp giọng hỏi: “Anh chọc em tức giận sao?”
Bối Dao cắn răng, không nói lời nào.
Cô cũng không dễ dàng tức giận, chẳng qua từ đầu đến giờ cô nỗ lực đến gần hắn nhưng hắn hoặc là lùi về sau, hoặc là không tín nhiệm cô.
Thời gian lâu rồi, cô cũng thấy tủi thân. Đêm tân hôn quan trọng như vậy, cô lại càng tủi thân hơn.
Cô không nói lời nào, mà hắn lại nghe được tiếng hít thở không có quy luật. Bùi Xuyên vội vàng bật đèn, cô theo bản năng kéo chăn che đi, nhưng quá muộn, hắn vẫn nhìn thấy nước mắt trên khóe mắt cô.
Trong lòng cô rất buồn.
Hắn giữ chặt chăn, cầm lấy bàn tay cô để ở bên ngoài, thấy tay cô lạnh lẽo thì vội ôm lấy để trên mặt mình, vô cùng thống khổ dỗ dành: “Là anh không tốt, làm Dao Dao khổ sở. Em đừng khóc, nếu em tức thì đánh anh cũng được?”
Hắn cầm bàn tay nhỏ kia đánh lên mặt mình một chút. Nhưng Bùi Xuyên đâu biết, con gái đã không dỗ thì thôi, một khi dỗ rồi thì tủi thân sẽ vỡ tràn đê.
Cô rút tay mình về, ngồi dậy từ trên giường: “Anh không tốt, một chút cũng không tốt. Nếu anh không thích em thì không cần kết hôn với em! Nếu anh không tin em thật lòng muốn gả cho anh thì ngày mai chúng ta liền có thể ly……”
Hắn che miệng cô lại, tay run rẩy khẩn cầu: “Đừng nói.”
Cô chớp chớp mắt, nước mắt từ hốc mắt lăn ra, rơi trên mu bàn tay hắn, trong lòng nóng đến thủng một cái lỗ.
“Cầu xin em đừng nói lời đó. Em làm gì cũng được, đánh anh, mắng anh cũng được nhưng hai chữ này tuyệt đối không thể nói. Cho dù bởi vì tức giận, cho dù vui đùa nhưng đừng bao giờ nói.” Đây là điểm mấu chốt của hắn mà hắn không chịu nổi.
Cô nhẹ giọng nức nở, gật gật đầu.
Bùi Xuyên buông tay ra, lại lau khô nước mắt trên mặt cô. Hắn đứng lên, đi lấy máy sấy tóc, trở về sấy tóc cho cô.
Tiếng máy sấy tóc vang lên, hòa với tiếng sấm sét bên ngoài. Có đôi khi màn trời sẽ chợt sáng lên, hắn luồn tay qua mái tóc mềm mại của cô, để máy sấy thổi gió ấm áp qua.
Sau đó hắn lại vươn tay lau sạch nước mắt cho cô.
Bùi Xuyên mở miệng, giọng nói đặc biệt trầm thấp trong đêm. Hắn đem trái tim mình mở ra trước mặt cô: “Dao Dao, anh không phải không tin em, trên đời này không có ai cam tâm tình nguyện chờ anh 8 năm như em. Lúc anh quyết định tự thú thì đã biết đời này khó có thể ở bên em. Một kẻ tàn phế lại từng đi tù như anh, lấy cái gì mà bảo hộ em cả đời chứ?”
Hắn nói: “Lúc tuổi trẻ hăng hái, chúng ta luôn cảm thấy mình có thể trả giá hết thảy, nhưng nếu chờ vài năm nữa, lúc đó em trưởng thành hơn rồi thấy hối hận thì làm sao đây? Khi đó em nhớ đến một kẻ tàn tật đã nhúng chàm em khiến cả đời này em không quên được thì anh lấy cái gì bồi thường cho em chứ? Anh có tự sát cũng không hết tội.”
Cô cắn môi: “Em sẽ không hối hận.”
Hắn nói: “Năm nay em mới 21 tuổi, những cô gái cùng tuổi với em hiện tại vẫn đang đi học. Bọn họ có cuộc sống của mình, với họ thì kết hôn là một việc xa vời. Bọn họ sẽ đi xem ca nhạc, đi du lịch khắp nơi, cũng sẽ giống em, tức giận thì sẽ xúc động không kiêng dè.”
Cô há miệng thở dốc.
Hắn ôn nhu mà sờ sờ má cô: “Đừng nóng vội phủ nhận, Dao Dao, một người trưởng thành phải trải qua rất nhiều việc. Anh may mắn vì em có thể có mong ước của mình, điều này chứng tỏ cực khổ trên đời cách em rất xa.”
Mà hắn thì đã trải qua quá nhiều cực khổ cùng tuyệt vọng, bị bắt cóc, bị chặt đứt chân, cha mẹ ly hôn, không có người nhận nuôi, phải ngồi tù…… Quá nhiều, quá nhiều chuyện hắc ám, cho dù trong lòng bị người ta đâm một đao thì lời nói ra cũng vẫn phải cân nhắc xem có nên nói hay không.
Cuộc sống của bọn họ vốn không phải cùng một quỹ đạo. Cô giống như mặt trời nhỏ, sáng lấp lánh lại ấm nóng.
Bùi Xuyên nói: “Dao Dao, ba mẹ anh ly hôn là vì thân thể tàn tật của anh. Người phụ nữ sinh ra anh còn không thể chấp nhận cơ thể thiếu sót này. Vì thế anh sợ hãi, có một ngày em cũng sẽ vì việc này mà rời bỏ anh.”
Cô siết chặt tấm chăn đỏ thẫm, thấp giọng nói: “Em sẽ không, thực xin lỗi.”
Hắn nói: “Không cần xin lỗi, có quá nhiều thứ anh không thể cho em, nếu có thể thì anh tình nguyện mình có một thân thể hoàn chỉnh. Em gả cho anh là thiệt thòi cho em. Vì thế anh luôn hy vọng em được tự do vui sướng, hạnh phúc. Một người đàn ông tốt sẽ khiến người phụ nữ của mình càng ngày càng vui vẻ, ngây thơ. Chỉ có đàn ông xấu mới khiến phụ nữ phải hung dữ. Anh hy vọng qua vài thập niên nữa em vẫn có thể muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm vì đã có anh ở bên.”
“Anh rất thích em, rất rất thích, thích đến nỗi anh luôn nói với mình rằng kỳ thật em không thích anh đến thế. Nếu không ngày nào đó em rời bỏ anh thì anh cũng chết mất.”
Cô ôm lấy eo hắn, mang theo giọng mũi nói: “Em không rời đi, em cùng anh cả đời.”
Hắn cười cười nói: “Được.”
Bối Dao lại tiếp lời: “Bây giờ em không cáu nữa, nhưng trong lòng rầu rĩ, có chút khổ sở. Bùi Xuyên, bọn họ không cần anh, bọn họ đều vứt bỏ anh là vì không biết anh tốt thế nào. Anh xem, em biết anh tốt nên em đâu bỏ đi được.”
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy cô nghe thấy Bùi Xuyên nói ra những lời chua xót trong lòng, cũng là lần đầu tiên Bối Dao biết nguyên nhân bố mẹ hắn ly hôn.
Bởi vì cơ thể tàn tật của hắn……
Cái này đối với Bùi Xuyên mà nói thì chính là nỗi đau cả đời không tiêu tan.
Cô nói: “Bên ngoài đang mưa, rất lạnh đúng không?”
Hắn đáp: “Ừ.”
Cô rúc vào lòng hắn, cũng ôn nhu cất giọng: “Ở chỗ này ấm áp nha.”
Hắn không nói một lời, buông máy sấy tóc, ngón tay thon dài luồn vào tóc cô.
Cô muốn nói hắn không cần sờ, tóc đã khô rồi, sấy lâu thế sao có thể vẫn ướt chứ? Nhưng ngay sau đó cô lại cảm thấy tay hắn có chút dùng sức khiến cô ngẩng đầu lên, mà hắn cũng cúi người hôn lên môi cô.
Hắn đang nói cho cô không phải hắn không muốn, mà kỳ thực hắn rất rất muốn. Bàn tay hắn luồn trong tóc cô càng dùng sức hơn, khiến cô không chịu nổi mà rên hừ hừ.
Hắn cơ hồ thở dài, tắt đèn rồi đi đến bên người cô. Quả nhiên thực ấm áp.
Hắn đè lên người cô, bên ngoài mưa vẫn rơi, tiếng sấm lại chỉ dừng bên ngoài không truyền vào được.
Cô thực mềm, da thịt mềm, tiếng nói cũng mềm.
Hắn run nhè nhẹ mà mở hai chiếc cúc áo trước ngực cô nhưng mở mãi không được.
Cô cũng không có sức lực, tiếng nói giống như có thể chảy ra nước: “Bùi Xuyên, ngủ không được mang chân giả.”
Hắn nhẹ nhàng sờ sờ tóc cô, có chút ôn nhu cùng chua xót đáp “Ừ.”
“Anh cởi chân giả ra đi.”
Trong bóng đêm, hắn sờ soạng mà cởi bỏ chân giả, chống cả người, đem chúng để dưới chân giường.
Lúc hắn nằm trở về thì trong ngực đã có thêm một cô gái nhỏ nhắn. Lần đầu tiên Bùi Xuyên để lộ cơ thể tàn khuyết trước mặt cô. Thân thể hắn cứng đờ đến không được. Hắn biết Bối Dao có thể cảm nhận được sự khác biệt của cơ thể hắn.
Bùi Xuyên cảm thấy may mắn vì ban đêm nên cô không nhìn thấy gì cả.
Nhưng cô lại nhỏ giọng nói: “Cho em sờ sờ nhé? Em không sợ.”
Hai người đều biết cô đang nói đến cái gì, nhưng hắn ôm chặt lấy cô, lắc lắc đầu nói, “Khó coi, chỗ đó bị thương.”
Cô nhẹ nhàng “Ách” một tiếng, ngoan đến không chịu được. Bùi Xuyên lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là “cô vợ nhỏ”.
Hắn cởi áo của chính mình, đem tay nhỏ của cô đặt lên ngực, để cô cảm nhận trái tim hắn đang đập cực nhanh, lồng ngực rắn chắc cứ nhảy bang bang.
Hắn hôn lên mái tóc mềm mại của cô, chìm trong ôn nhu hương, ngữ khí cũng ôn nhu đến kỳ cục: “Anh cho em sờ trái tim anh.”
Thành phố B và thành phố C đều đổ mưa cả đêm. Ngày hôm sau mưa tạnh nhưng trong không khí vẫn hỗn độn mùi bùn đất và cả mùi tươi mát.
Hắn nhớ ra cô còn chưa sấy tóc, vì thế Bùi Xuyên đứng lên, thấy cửa phòng không khóa thì vội nói: “Dao Dao, tóc ướt không thể đi ngủ.”
Bối Dao nói: “Không phải anh muốn tôn trọng tự do của em hả? Em muốn đi ngủ.”
Hắn biết cô đang tức giận mới nói thế nhưng trong lòng vẫn bị đâm một chút, trái tim siết lại.
Hắn đi vào thấy ánh sáng nhàn nhạt hắt vào cửa sổ, trên giường phồng lên một khối nho nhỏ, hắn sờ tóc cô thì thấy hơi ẩm, lại lạnh, quả nhiên vẫn còn ướt.
Cô còn đang tức nên rút tóc mình về, không cho hắn chạm vào.
Hắn nào đã từng bị cô kháng cự như vậy.
Bàn tay hắn vắng vẻ, trống không. Bùi Xuyên đã sớm biết khi mình đối mặt với người ngoài thì có thể bày mưu lập kế nhưng ở trước mặt cô, cảm xúc của hắn đều bị cô nắm trong tay.
Hắn thấp giọng hỏi: “Anh chọc em tức giận sao?”
Bối Dao cắn răng, không nói lời nào.
Cô cũng không dễ dàng tức giận, chẳng qua từ đầu đến giờ cô nỗ lực đến gần hắn nhưng hắn hoặc là lùi về sau, hoặc là không tín nhiệm cô.
Thời gian lâu rồi, cô cũng thấy tủi thân. Đêm tân hôn quan trọng như vậy, cô lại càng tủi thân hơn.
Cô không nói lời nào, mà hắn lại nghe được tiếng hít thở không có quy luật. Bùi Xuyên vội vàng bật đèn, cô theo bản năng kéo chăn che đi, nhưng quá muộn, hắn vẫn nhìn thấy nước mắt trên khóe mắt cô.
Trong lòng cô rất buồn.
Hắn giữ chặt chăn, cầm lấy bàn tay cô để ở bên ngoài, thấy tay cô lạnh lẽo thì vội ôm lấy để trên mặt mình, vô cùng thống khổ dỗ dành: “Là anh không tốt, làm Dao Dao khổ sở. Em đừng khóc, nếu em tức thì đánh anh cũng được?”
Hắn cầm bàn tay nhỏ kia đánh lên mặt mình một chút. Nhưng Bùi Xuyên đâu biết, con gái đã không dỗ thì thôi, một khi dỗ rồi thì tủi thân sẽ vỡ tràn đê.
Cô rút tay mình về, ngồi dậy từ trên giường: “Anh không tốt, một chút cũng không tốt. Nếu anh không thích em thì không cần kết hôn với em! Nếu anh không tin em thật lòng muốn gả cho anh thì ngày mai chúng ta liền có thể ly……”
Hắn che miệng cô lại, tay run rẩy khẩn cầu: “Đừng nói.”
Cô chớp chớp mắt, nước mắt từ hốc mắt lăn ra, rơi trên mu bàn tay hắn, trong lòng nóng đến thủng một cái lỗ.
“Cầu xin em đừng nói lời đó. Em làm gì cũng được, đánh anh, mắng anh cũng được nhưng hai chữ này tuyệt đối không thể nói. Cho dù bởi vì tức giận, cho dù vui đùa nhưng đừng bao giờ nói.” Đây là điểm mấu chốt của hắn mà hắn không chịu nổi.
Cô nhẹ giọng nức nở, gật gật đầu.
Bùi Xuyên buông tay ra, lại lau khô nước mắt trên mặt cô. Hắn đứng lên, đi lấy máy sấy tóc, trở về sấy tóc cho cô.
Tiếng máy sấy tóc vang lên, hòa với tiếng sấm sét bên ngoài. Có đôi khi màn trời sẽ chợt sáng lên, hắn luồn tay qua mái tóc mềm mại của cô, để máy sấy thổi gió ấm áp qua.
Sau đó hắn lại vươn tay lau sạch nước mắt cho cô.
Bùi Xuyên mở miệng, giọng nói đặc biệt trầm thấp trong đêm. Hắn đem trái tim mình mở ra trước mặt cô: “Dao Dao, anh không phải không tin em, trên đời này không có ai cam tâm tình nguyện chờ anh 8 năm như em. Lúc anh quyết định tự thú thì đã biết đời này khó có thể ở bên em. Một kẻ tàn phế lại từng đi tù như anh, lấy cái gì mà bảo hộ em cả đời chứ?”
Hắn nói: “Lúc tuổi trẻ hăng hái, chúng ta luôn cảm thấy mình có thể trả giá hết thảy, nhưng nếu chờ vài năm nữa, lúc đó em trưởng thành hơn rồi thấy hối hận thì làm sao đây? Khi đó em nhớ đến một kẻ tàn tật đã nhúng chàm em khiến cả đời này em không quên được thì anh lấy cái gì bồi thường cho em chứ? Anh có tự sát cũng không hết tội.”
Cô cắn môi: “Em sẽ không hối hận.”
Hắn nói: “Năm nay em mới 21 tuổi, những cô gái cùng tuổi với em hiện tại vẫn đang đi học. Bọn họ có cuộc sống của mình, với họ thì kết hôn là một việc xa vời. Bọn họ sẽ đi xem ca nhạc, đi du lịch khắp nơi, cũng sẽ giống em, tức giận thì sẽ xúc động không kiêng dè.”
Cô há miệng thở dốc.
Hắn ôn nhu mà sờ sờ má cô: “Đừng nóng vội phủ nhận, Dao Dao, một người trưởng thành phải trải qua rất nhiều việc. Anh may mắn vì em có thể có mong ước của mình, điều này chứng tỏ cực khổ trên đời cách em rất xa.”
Mà hắn thì đã trải qua quá nhiều cực khổ cùng tuyệt vọng, bị bắt cóc, bị chặt đứt chân, cha mẹ ly hôn, không có người nhận nuôi, phải ngồi tù…… Quá nhiều, quá nhiều chuyện hắc ám, cho dù trong lòng bị người ta đâm một đao thì lời nói ra cũng vẫn phải cân nhắc xem có nên nói hay không.
Cuộc sống của bọn họ vốn không phải cùng một quỹ đạo. Cô giống như mặt trời nhỏ, sáng lấp lánh lại ấm nóng.
Bùi Xuyên nói: “Dao Dao, ba mẹ anh ly hôn là vì thân thể tàn tật của anh. Người phụ nữ sinh ra anh còn không thể chấp nhận cơ thể thiếu sót này. Vì thế anh sợ hãi, có một ngày em cũng sẽ vì việc này mà rời bỏ anh.”
Cô siết chặt tấm chăn đỏ thẫm, thấp giọng nói: “Em sẽ không, thực xin lỗi.”
Hắn nói: “Không cần xin lỗi, có quá nhiều thứ anh không thể cho em, nếu có thể thì anh tình nguyện mình có một thân thể hoàn chỉnh. Em gả cho anh là thiệt thòi cho em. Vì thế anh luôn hy vọng em được tự do vui sướng, hạnh phúc. Một người đàn ông tốt sẽ khiến người phụ nữ của mình càng ngày càng vui vẻ, ngây thơ. Chỉ có đàn ông xấu mới khiến phụ nữ phải hung dữ. Anh hy vọng qua vài thập niên nữa em vẫn có thể muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm vì đã có anh ở bên.”
“Anh rất thích em, rất rất thích, thích đến nỗi anh luôn nói với mình rằng kỳ thật em không thích anh đến thế. Nếu không ngày nào đó em rời bỏ anh thì anh cũng chết mất.”
Cô ôm lấy eo hắn, mang theo giọng mũi nói: “Em không rời đi, em cùng anh cả đời.”
Hắn cười cười nói: “Được.”
Bối Dao lại tiếp lời: “Bây giờ em không cáu nữa, nhưng trong lòng rầu rĩ, có chút khổ sở. Bùi Xuyên, bọn họ không cần anh, bọn họ đều vứt bỏ anh là vì không biết anh tốt thế nào. Anh xem, em biết anh tốt nên em đâu bỏ đi được.”
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy cô nghe thấy Bùi Xuyên nói ra những lời chua xót trong lòng, cũng là lần đầu tiên Bối Dao biết nguyên nhân bố mẹ hắn ly hôn.
Bởi vì cơ thể tàn tật của hắn……
Cái này đối với Bùi Xuyên mà nói thì chính là nỗi đau cả đời không tiêu tan.
Cô nói: “Bên ngoài đang mưa, rất lạnh đúng không?”
Hắn đáp: “Ừ.”
Cô rúc vào lòng hắn, cũng ôn nhu cất giọng: “Ở chỗ này ấm áp nha.”
Hắn không nói một lời, buông máy sấy tóc, ngón tay thon dài luồn vào tóc cô.
Cô muốn nói hắn không cần sờ, tóc đã khô rồi, sấy lâu thế sao có thể vẫn ướt chứ? Nhưng ngay sau đó cô lại cảm thấy tay hắn có chút dùng sức khiến cô ngẩng đầu lên, mà hắn cũng cúi người hôn lên môi cô.
Hắn đang nói cho cô không phải hắn không muốn, mà kỳ thực hắn rất rất muốn. Bàn tay hắn luồn trong tóc cô càng dùng sức hơn, khiến cô không chịu nổi mà rên hừ hừ.
Hắn cơ hồ thở dài, tắt đèn rồi đi đến bên người cô. Quả nhiên thực ấm áp.
Hắn đè lên người cô, bên ngoài mưa vẫn rơi, tiếng sấm lại chỉ dừng bên ngoài không truyền vào được.
Cô thực mềm, da thịt mềm, tiếng nói cũng mềm.
Hắn run nhè nhẹ mà mở hai chiếc cúc áo trước ngực cô nhưng mở mãi không được.
Cô cũng không có sức lực, tiếng nói giống như có thể chảy ra nước: “Bùi Xuyên, ngủ không được mang chân giả.”
Hắn nhẹ nhàng sờ sờ tóc cô, có chút ôn nhu cùng chua xót đáp “Ừ.”
“Anh cởi chân giả ra đi.”
Trong bóng đêm, hắn sờ soạng mà cởi bỏ chân giả, chống cả người, đem chúng để dưới chân giường.
Lúc hắn nằm trở về thì trong ngực đã có thêm một cô gái nhỏ nhắn. Lần đầu tiên Bùi Xuyên để lộ cơ thể tàn khuyết trước mặt cô. Thân thể hắn cứng đờ đến không được. Hắn biết Bối Dao có thể cảm nhận được sự khác biệt của cơ thể hắn.
Bùi Xuyên cảm thấy may mắn vì ban đêm nên cô không nhìn thấy gì cả.
Nhưng cô lại nhỏ giọng nói: “Cho em sờ sờ nhé? Em không sợ.”
Hai người đều biết cô đang nói đến cái gì, nhưng hắn ôm chặt lấy cô, lắc lắc đầu nói, “Khó coi, chỗ đó bị thương.”
Cô nhẹ nhàng “Ách” một tiếng, ngoan đến không chịu được. Bùi Xuyên lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là “cô vợ nhỏ”.
Hắn cởi áo của chính mình, đem tay nhỏ của cô đặt lên ngực, để cô cảm nhận trái tim hắn đang đập cực nhanh, lồng ngực rắn chắc cứ nhảy bang bang.
Hắn hôn lên mái tóc mềm mại của cô, chìm trong ôn nhu hương, ngữ khí cũng ôn nhu đến kỳ cục: “Anh cho em sờ trái tim anh.”
Thành phố B và thành phố C đều đổ mưa cả đêm. Ngày hôm sau mưa tạnh nhưng trong không khí vẫn hỗn độn mùi bùn đất và cả mùi tươi mát.