Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 111
Cũng có người tin tưởng: “Sao lại không thể, cậu nghĩ lại đi, mấy năm trước bởi vì bạn trai ngồi tù nên mọi người chưa bao giờ thấy hắn đến gặp Bối Dao. Bối Dao lúc trước cũng tự mình thừa nhận có bạn trai, hơn phân nửa là thật rồi.”
Trà mai nở, lúc Bối Dao ôm sách y đi ngang qua, mấy nữ sinh che miệng cười trộm, cất giọng không nhỏ nói: “Còn tưởng hoa hậu giảng đường ánh mắt rất cao, người nào theo đuổi cũng chướng mắt, không nghĩ tới lại thích dạng người như thế, không nói sớm.”
Bối Dao mím môi, gắt gao nắm chặt sách.
Cô không thèm để ý dư luận này đó, trước kia cô nghĩ, có một ngày công khai với Bùi Xuyên thì những người tâm địa không tốt sẽ nói lời khó nghe. Nhưng lúc thấy bọn họ dùng từ ngữ thô bỉ nói về Bùi Xuyên như vậy thì cô vẫn nhịn không được tức giận.
Vương Càn Khôn tính tình bạo, cô nàng cười lạnh nói: “Chuyện của người khác, liên qua cái rắm gì đến mấy người? Có người miệng thối, lớn lên còn xấu!”
Nữ sinh kia phản bác: “A, thì sao, tôi cũng không mù mắt. Hơn nữa tôi có nói cô đâu, cô nhảy lên làm gì?”
Vương Càn Khôn bẻ tay kêu vang: “Chỉ là muốn đánh loại người như cô mà thôi.”
Nhưng cô nàng còn chưa động thủ thì Bối Dao đã lạnh giọng mở miệng: “Cậu nói tôi thích người thế nào? Nói rõ ràng?”
Nữ sinh kia có chút sợ, nhưng vì mặt mũi mà còn muốn nói gì đó, có điều lại bị bạn lôi đi.
Vương Càn Khôn hướng về phía bọn họ vẫy vẫy nắm tay: “Nên đánh loại người này một trận.”
Bối Dao cũng muốn động tay, nhưng cô lại hít một hơi thật sâu, sau đó lắc đầu: “Càn khôn, trở về đi học thôi, loại này…… quá nhiều.”
Người như vậy vĩnh viễn sẽ không hiểu được việc nói những lời độc ác là tội ác bạo lực cỡ nào.
Quả nhiên mấy ngày tiếp theo những kẻ mang chuyện này ra đàm luận khinh thường rất nhiều. Cho dù đi đánh từng người thì cũng không thể ngăn được, dù sao miệng cũng mọc trêи người người ta. Dù sao thì mình bưng kín người này, không bưng kín được người khác.
Vào năn cao tam kia, lúc chuyện chân Bùi Xuyên bị lộ ra, các bạn học lại yên lặng nói cổ vũ anh.
Nhưng lần này lại khác, anh có thêm một thân phận tội phạm. Mà người ta không bao giờ bao dung cho thân phận này.
Hơn nữa có người sau lưng thúc đẩy nên lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có người nói Bùi Xuyên đã ra tù, lại là một kẻ không có nghề nghiệp.
~~~
Kim Tử Dương nghe thấy việc này thì tức muốn chết: “Xuyên ca! Ai lại độc như thế, để em giết chết nó.”
Bùi Xuyên cười lạnh: “Là Hoắc Húc.”
Kim Tử Dương: “……”
Bùi Xuyên đã tới viện nghiên cứu làm việc, lúc Kim Tử Dương biết anh là nhà khoa học thì quả thực sợ đến ngây người. Ở trong mắt loại học tra như hắn thì nhà khoa học này chính là một sự tồn tại thần thánh.
Nhưng Kim Tử Dương biết Bùi Xuyên cải tạo ra có bao nhiêu giỏi giang, còn người khác đâu có biết!
Trêи mặt Bùi Xuyên vẫn bình tĩnh, cũng không có cảm giác tự ti hoặc khó chịu.
Kim Tử Dương cẩn thận xem xét: “Anh không tức giận à?”
Những người bên ngoài nói khó nghe như vậy, cái gì mà tàn phế, cái gì cóc ghẻ, tội phạm……
Bùi Xuyên mở máy tính, bình tĩnh nói: “Như vậy mới tốt.”
Anh vốn dĩ chính là cóc ghẻ, nhưng thịt thiên nga anh nhất định phải ăn.
Từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ anh còn chưa nghe đủ những lời đồn đãi vớ vẩn về mình sao?
So với tốc độ điều tra của Hoắc Húc thì Bùi Xuyên tra còn nhanh hơn.
Anh là cao thủ máy tính, một tháng này anh không ngừng nghỉ mà tìm kiếm, cũng không tìm mọi cách đưa tiền cho Triệu Chi Lan, cũng không ngăn cản những lời đồn đãi vớ vẩn tản đi.
Bùi Xuyên một lòng tra quá khứ của Hoắc gia.
Kết quả đương nhiên là có kinh hỉ.
Ngón tay thon dài lạnh băng của anh điểm điểm trêи bàn phím, xuất hiện ảnh chụp Thiệu Nguyệt.
Người phụ nữ này đã bí mật về nước, xuống máy bay, còn có việc 5 năm trước. Đương nhiên, còn có hai nhân vật quan trọng khác là Khương Hoa Quỳnh và Hoắc Nam Sơn.
5 năm trước Hoắc Nam Sơn chết ở thành phố B, gia chủ Hoắc gia là Hoắc Nhiên cùng chủ mẫu là Khương Hoa Quỳnh ly hôn. Hoắc Nhiên yểm hộ đem đứa con riêng là Hoắc Húc đưa ra nước ngoài.
Khương Hoa Quỳnh không tra ra được nguyên nhân cái chết của Hoắc Nam Sơn. Mọi thông tin đã sớm bị xóa hết, Bùi Xuyên tự nhiên cũng tra không ra. Nhưng điều này không cản trở Bùi Xuyên liên tưởng chuyện Hoắc Húc vì cái gì muốn theo đuổi Bối Dao.
Thế lực của Khương Hoa Quỳnh rất mạnh, lại là một người đàn bà điên mất con.
Hoắc Húc muốn một tấm chắn cho Thiệu Nguyệt!
Hắn từng gặp Bối Dao ở thành phố C, cô đủ xinh đẹp, đủ khiến người ta động tâm. Thế là đủ để Khương Hoa Quỳnh tin tưởng Hoắc Húc thiệt tình yêu cô.
Bọn họ lựa chọn Bối Dao.
Bùi Xuyên nhắm mắt, cưỡng bách chính mình không bộc phát phẫn nộ. Phẫn nộ không giải quyết được vấn đề. Anh muốn Hoắc Húc và Thiệu Nguyệt phải trả giá lớn,muốn trêи tay mình sạch sẽ, anh còn muốn …… Lợi dụng chuyện này cưới Bối Dao.
Đối với cha mẹ trong thiên hạ thì còn có chuyện gì đáng sợ hơn kẻ muốn hại con gái của mình chứ?
Anh biết mình đê tiện, nhưng so với việc gả con gái cho một kẻ kiện toàn nhưng mang đến nguy hiểm tính mạng, bọn họ sẽ không thể không chấp nhận…… một kẻ tàn phế như anh.
Bùi Xuyên sửa sang lại những tư liệu đó.
Anh không vội, còn không phải chỉ bị nhạo báng thôi sao?
Bùi Xuyên chờ Hoắc Húc chó cùng rứt giậu mà gây áp lực lên Triệu Chi Lan cùng Bối Lập Tài.
~~~
Lời đồn đại trong trường còn chưa bình ổn xuống thì Hoắc Húc lại lần nữa trắng trợn theo đuổi Bối Dao.
Hắn tặng cô hết thứ nọ đến thứ kia, hoa tươi, xe thể thao, phòng ở, còn cực lực quét sạch lời đồn, bảo hộ thanh danh cho Bối Dao.
Nhưng Bối Dao lại chẳng nhận thứ gì.
Mọi cách đều vô dụng, trong lòng cô có chán ghét sẵn có dành cho Hoắc Húc, còn có nội dung trong nhật ký khiến cô không hề có hảo cảm với hắn. Cho dù hắn biểu hiện tốt thế nào thì Bối Dao cũng không phản ứng lại.
Tình cảm của cô rất rõ ràng, cô đã thích ai thì sẽ thích người đó cả đời một cách chân thành.
Ngược lại, cô đã ghét ai thì vô cùng kiên định, sẽ không chút dao động.
Hoắc Húc cắn răng, được, cô không muốn chấp nhận tôi đúng không?
Vậy người nhà cô hẳn sẽ đồng ý! Cái tên cậu tham tài vô dụng kia khẳng định sẽ nguyện ý.
Cha mẹ Bối Dao sợ là còn không biết cô qua lại với một tên tàn tật vừa ra tù đâu nhỉ? Hoắc Húc nghĩ so với tên kia mọi người hẳn là sẽ ủng hộ hắn và Bối Dao ở bên nhau hơn!
Chiếm không được tình cảm của Bối Dao thì hắn phải có biện pháp khác. Hắn không có nhiều thời gian, hắn cần phải cưới Bối Dao.
Nếu như bọn họ không đồng ý thì hắn sẽ ép cưới, nhà hắn không tầm thường, hiện tại non nửa Hoắc gia đều nằm trong tay hắn, cô nhất định phải gả!
Kỳ thật có đôi khi hắn nghĩ, nếu không thể quang minh chính đại cưới Thiệu Nguyệt thì kết hôn với Bối Dao …… Kỳ thật trong lòng hắn không bài xích.
Hoắc Húc khởi hành đến thành phố C.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hắn có thể lấy được hộ khẩu nhà cô trước.
~~~
Bùi Xuyên cười cười, anh thật vui khi Hoắc Húc nghĩ như vậy.
Sau giờ ngọ anh khép máy tính lại, gọi điện cho Bối Dao.
Hiện tại cô vẫn chưa biết gì hết.
Lúc này Bối Dao mới ngủ trưa dậy, giọng nói có chút mê mang, lộ ra chút mềm mại: “Bùi Xuyên, anh hết bận rồi à?”
Bùi Xuyên nói mình có một chuyện quan trọng cần làm, Bối Dao đoán anh đang đi tìm việc, vì nghĩ đến tôn nghiêm của bạn trai nên cô không mở miệng hỏi tiến triển.
Bùi Xuyên nói: “Anh chưa xong việc, nhưng rất nhanh sẽ xong.”
Cô chớp chớp mắt, không tỉnh táo lắm: “À.” Bối Dao vẫn còn mệt rã rời.
Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Anh rất thích em, Dao Dao.” Rất yêu, yêu vô cùng.
Cô cười: “Ừ, em biết.”
Hắn nói: “Em đừng chán ghét anh được không?”
Trà mai nở, lúc Bối Dao ôm sách y đi ngang qua, mấy nữ sinh che miệng cười trộm, cất giọng không nhỏ nói: “Còn tưởng hoa hậu giảng đường ánh mắt rất cao, người nào theo đuổi cũng chướng mắt, không nghĩ tới lại thích dạng người như thế, không nói sớm.”
Bối Dao mím môi, gắt gao nắm chặt sách.
Cô không thèm để ý dư luận này đó, trước kia cô nghĩ, có một ngày công khai với Bùi Xuyên thì những người tâm địa không tốt sẽ nói lời khó nghe. Nhưng lúc thấy bọn họ dùng từ ngữ thô bỉ nói về Bùi Xuyên như vậy thì cô vẫn nhịn không được tức giận.
Vương Càn Khôn tính tình bạo, cô nàng cười lạnh nói: “Chuyện của người khác, liên qua cái rắm gì đến mấy người? Có người miệng thối, lớn lên còn xấu!”
Nữ sinh kia phản bác: “A, thì sao, tôi cũng không mù mắt. Hơn nữa tôi có nói cô đâu, cô nhảy lên làm gì?”
Vương Càn Khôn bẻ tay kêu vang: “Chỉ là muốn đánh loại người như cô mà thôi.”
Nhưng cô nàng còn chưa động thủ thì Bối Dao đã lạnh giọng mở miệng: “Cậu nói tôi thích người thế nào? Nói rõ ràng?”
Nữ sinh kia có chút sợ, nhưng vì mặt mũi mà còn muốn nói gì đó, có điều lại bị bạn lôi đi.
Vương Càn Khôn hướng về phía bọn họ vẫy vẫy nắm tay: “Nên đánh loại người này một trận.”
Bối Dao cũng muốn động tay, nhưng cô lại hít một hơi thật sâu, sau đó lắc đầu: “Càn khôn, trở về đi học thôi, loại này…… quá nhiều.”
Người như vậy vĩnh viễn sẽ không hiểu được việc nói những lời độc ác là tội ác bạo lực cỡ nào.
Quả nhiên mấy ngày tiếp theo những kẻ mang chuyện này ra đàm luận khinh thường rất nhiều. Cho dù đi đánh từng người thì cũng không thể ngăn được, dù sao miệng cũng mọc trêи người người ta. Dù sao thì mình bưng kín người này, không bưng kín được người khác.
Vào năn cao tam kia, lúc chuyện chân Bùi Xuyên bị lộ ra, các bạn học lại yên lặng nói cổ vũ anh.
Nhưng lần này lại khác, anh có thêm một thân phận tội phạm. Mà người ta không bao giờ bao dung cho thân phận này.
Hơn nữa có người sau lưng thúc đẩy nên lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có người nói Bùi Xuyên đã ra tù, lại là một kẻ không có nghề nghiệp.
~~~
Kim Tử Dương nghe thấy việc này thì tức muốn chết: “Xuyên ca! Ai lại độc như thế, để em giết chết nó.”
Bùi Xuyên cười lạnh: “Là Hoắc Húc.”
Kim Tử Dương: “……”
Bùi Xuyên đã tới viện nghiên cứu làm việc, lúc Kim Tử Dương biết anh là nhà khoa học thì quả thực sợ đến ngây người. Ở trong mắt loại học tra như hắn thì nhà khoa học này chính là một sự tồn tại thần thánh.
Nhưng Kim Tử Dương biết Bùi Xuyên cải tạo ra có bao nhiêu giỏi giang, còn người khác đâu có biết!
Trêи mặt Bùi Xuyên vẫn bình tĩnh, cũng không có cảm giác tự ti hoặc khó chịu.
Kim Tử Dương cẩn thận xem xét: “Anh không tức giận à?”
Những người bên ngoài nói khó nghe như vậy, cái gì mà tàn phế, cái gì cóc ghẻ, tội phạm……
Bùi Xuyên mở máy tính, bình tĩnh nói: “Như vậy mới tốt.”
Anh vốn dĩ chính là cóc ghẻ, nhưng thịt thiên nga anh nhất định phải ăn.
Từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ anh còn chưa nghe đủ những lời đồn đãi vớ vẩn về mình sao?
So với tốc độ điều tra của Hoắc Húc thì Bùi Xuyên tra còn nhanh hơn.
Anh là cao thủ máy tính, một tháng này anh không ngừng nghỉ mà tìm kiếm, cũng không tìm mọi cách đưa tiền cho Triệu Chi Lan, cũng không ngăn cản những lời đồn đãi vớ vẩn tản đi.
Bùi Xuyên một lòng tra quá khứ của Hoắc gia.
Kết quả đương nhiên là có kinh hỉ.
Ngón tay thon dài lạnh băng của anh điểm điểm trêи bàn phím, xuất hiện ảnh chụp Thiệu Nguyệt.
Người phụ nữ này đã bí mật về nước, xuống máy bay, còn có việc 5 năm trước. Đương nhiên, còn có hai nhân vật quan trọng khác là Khương Hoa Quỳnh và Hoắc Nam Sơn.
5 năm trước Hoắc Nam Sơn chết ở thành phố B, gia chủ Hoắc gia là Hoắc Nhiên cùng chủ mẫu là Khương Hoa Quỳnh ly hôn. Hoắc Nhiên yểm hộ đem đứa con riêng là Hoắc Húc đưa ra nước ngoài.
Khương Hoa Quỳnh không tra ra được nguyên nhân cái chết của Hoắc Nam Sơn. Mọi thông tin đã sớm bị xóa hết, Bùi Xuyên tự nhiên cũng tra không ra. Nhưng điều này không cản trở Bùi Xuyên liên tưởng chuyện Hoắc Húc vì cái gì muốn theo đuổi Bối Dao.
Thế lực của Khương Hoa Quỳnh rất mạnh, lại là một người đàn bà điên mất con.
Hoắc Húc muốn một tấm chắn cho Thiệu Nguyệt!
Hắn từng gặp Bối Dao ở thành phố C, cô đủ xinh đẹp, đủ khiến người ta động tâm. Thế là đủ để Khương Hoa Quỳnh tin tưởng Hoắc Húc thiệt tình yêu cô.
Bọn họ lựa chọn Bối Dao.
Bùi Xuyên nhắm mắt, cưỡng bách chính mình không bộc phát phẫn nộ. Phẫn nộ không giải quyết được vấn đề. Anh muốn Hoắc Húc và Thiệu Nguyệt phải trả giá lớn,muốn trêи tay mình sạch sẽ, anh còn muốn …… Lợi dụng chuyện này cưới Bối Dao.
Đối với cha mẹ trong thiên hạ thì còn có chuyện gì đáng sợ hơn kẻ muốn hại con gái của mình chứ?
Anh biết mình đê tiện, nhưng so với việc gả con gái cho một kẻ kiện toàn nhưng mang đến nguy hiểm tính mạng, bọn họ sẽ không thể không chấp nhận…… một kẻ tàn phế như anh.
Bùi Xuyên sửa sang lại những tư liệu đó.
Anh không vội, còn không phải chỉ bị nhạo báng thôi sao?
Bùi Xuyên chờ Hoắc Húc chó cùng rứt giậu mà gây áp lực lên Triệu Chi Lan cùng Bối Lập Tài.
~~~
Lời đồn đại trong trường còn chưa bình ổn xuống thì Hoắc Húc lại lần nữa trắng trợn theo đuổi Bối Dao.
Hắn tặng cô hết thứ nọ đến thứ kia, hoa tươi, xe thể thao, phòng ở, còn cực lực quét sạch lời đồn, bảo hộ thanh danh cho Bối Dao.
Nhưng Bối Dao lại chẳng nhận thứ gì.
Mọi cách đều vô dụng, trong lòng cô có chán ghét sẵn có dành cho Hoắc Húc, còn có nội dung trong nhật ký khiến cô không hề có hảo cảm với hắn. Cho dù hắn biểu hiện tốt thế nào thì Bối Dao cũng không phản ứng lại.
Tình cảm của cô rất rõ ràng, cô đã thích ai thì sẽ thích người đó cả đời một cách chân thành.
Ngược lại, cô đã ghét ai thì vô cùng kiên định, sẽ không chút dao động.
Hoắc Húc cắn răng, được, cô không muốn chấp nhận tôi đúng không?
Vậy người nhà cô hẳn sẽ đồng ý! Cái tên cậu tham tài vô dụng kia khẳng định sẽ nguyện ý.
Cha mẹ Bối Dao sợ là còn không biết cô qua lại với một tên tàn tật vừa ra tù đâu nhỉ? Hoắc Húc nghĩ so với tên kia mọi người hẳn là sẽ ủng hộ hắn và Bối Dao ở bên nhau hơn!
Chiếm không được tình cảm của Bối Dao thì hắn phải có biện pháp khác. Hắn không có nhiều thời gian, hắn cần phải cưới Bối Dao.
Nếu như bọn họ không đồng ý thì hắn sẽ ép cưới, nhà hắn không tầm thường, hiện tại non nửa Hoắc gia đều nằm trong tay hắn, cô nhất định phải gả!
Kỳ thật có đôi khi hắn nghĩ, nếu không thể quang minh chính đại cưới Thiệu Nguyệt thì kết hôn với Bối Dao …… Kỳ thật trong lòng hắn không bài xích.
Hoắc Húc khởi hành đến thành phố C.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hắn có thể lấy được hộ khẩu nhà cô trước.
~~~
Bùi Xuyên cười cười, anh thật vui khi Hoắc Húc nghĩ như vậy.
Sau giờ ngọ anh khép máy tính lại, gọi điện cho Bối Dao.
Hiện tại cô vẫn chưa biết gì hết.
Lúc này Bối Dao mới ngủ trưa dậy, giọng nói có chút mê mang, lộ ra chút mềm mại: “Bùi Xuyên, anh hết bận rồi à?”
Bùi Xuyên nói mình có một chuyện quan trọng cần làm, Bối Dao đoán anh đang đi tìm việc, vì nghĩ đến tôn nghiêm của bạn trai nên cô không mở miệng hỏi tiến triển.
Bùi Xuyên nói: “Anh chưa xong việc, nhưng rất nhanh sẽ xong.”
Cô chớp chớp mắt, không tỉnh táo lắm: “À.” Bối Dao vẫn còn mệt rã rời.
Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Anh rất thích em, Dao Dao.” Rất yêu, yêu vô cùng.
Cô cười: “Ừ, em biết.”
Hắn nói: “Em đừng chán ghét anh được không?”