Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 104
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhưng làm sao là anh được, dù sao thì phòng ở lúc trước của anh đã bị niêm phong, cái gì cũng không thể lưu lại. Mùa hè kia cô đi qua chung cư của anh rất nhiều lần nhưng cũng chẳng thấy anh trở về.
Anh làm sao mà có tiền, kim cương cô cầm trong tay và tấm thẻ Trần Hổ cầm hẳn là phần tiền cuối cùng của anh rồi. Hơn nữa Bùi Xuyên còn đang ngồi tù kia mà.
Như vậy chẳng lẽ…… Mẹ cô, Triệu nữ sĩ thật sự có vận khí đặc biệt tốt sao?
Cô lại mở lá thư em trai viết cho mình, thấy chữ của tiểu Bối Quân viết rất to, đại khái cậu nhóc nói nhớ chị, mong chị mau về nhà.
Trong lòng cô ấm áp vô cùng.
Đan Tiểu Mạch cũng hâm mộ mà nhìn Bối Dao. Cô nàng cũng có em trai nhưng ở nhà địa vị của em trai vĩnh viễn là nhất. Khi còn nhỏ hắn vừa khóc thì mẹ sẽ đánh cô ấy, đến khi trưởng thành rồi, cho dù em trai đưa ra yêu cầu quá phận nào thì mẹ cũng sẽ thỏa mãn.
Đan Tiểu Mạch có đôi khi cảm thấy mình là dư thừa, giống như người hầu của em trai vậy. Từ khi hắn sinh ra, cuộc sống của cô nàng đều bị hủy hoại hết. Ngay cả việc cô nàng cực cực khổ khổ thi đậu đại học cũng phải chọn học y vì thân thể em trai không tốt.
Cô nàng sợ máu, nhát gan, tuyệt không muốn học y chút nào.
Vương Càn Khôn vỗ vỗ vai Đan Tiểu Mạch, cười nói: “Tiểu Mạch, đừng hâm mộ, bọn mình về sau chính là chị em của cậu!”
Đan Tiểu Mạch có chút cảm động, dùng sức gật gật đầu.
~~~
Mùa hè năm 2010, Bối Dao đã học học kỳ 1 của năm ba.
Mỗi chuyên ngành ở đại học đều sẽ phải học một môn bắt buộc đó là chủ nghĩa Mác-Lênin, mà giáo viên Mã Liệt dạy môn này của lớp Bối Dao bọn họ đặc biệt thích nói về nhân sinh triết lý.
Giáo viên ở trêи bảng đen viết xuống hai từ: “Nghề nghiệp”, “Tương lai”.
Vốn dĩ với nghề này thì ông cũng không cần dạy những thứ này có điều giáo viên dạy môn học này phần lớn đều tương đối cảm tính. Ông lấy ví dụ về một tỷ phú trêи thế giới, đọc tư liệu lợi hại của nhân vật này: “Vị tiên sinh vĩ đại này học xong năm 2 đại học thì bỏ học, sáng lập ra Microsoft và trở thành người giàu nhất thế giới. Con đường thành công của ông ta đúng là một truyền kỳ. Ông ta có đầu óc thông minh, cũng có trình độ lập trình cao cấp nhất thời bấy giờ, biên soạn BASIC* trình biên dịch đặc biệt cường đại. Mà ông ta ở rất nhiều thời điểm làm thịt IDE**, nhanh chóng giao ra code độ hoàn thành cực cao.”
*BASIC: một loại ngôn ngữ lập trình bậc cao, đơn giản, dễ sử dụng, nhằm đơn giản hóa quá trình lập trình.
**Môi trường phát triển tích hợp ( Integrated Development Environment; viết tắt: IDE) còn được gọi là “Môi trường thiết kế hợp nhất” (tiếng Anh: Integrated Design Environment) hay “Môi trường gỡ lỗi hợp nhất” (tiếng Anh: Integrated Debugging Environment) là một loại có công dụng giúp đỡ các trong việc phát triển phần mềm.
=>Nói chung là giới thiệu về Bill Gates ấy mà >_
Vẫn ở trong căn phòng nho nhỏ thăm tù.
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, khi Bùi Xuyên đẩy xe lăn qua, cuối hạ đầu thu, cô thanh tú động lòng người đứng đó cười với anh.
Bùi Xuyên thừa nhận, trong một khắc hô hấp của anh ngưng trệ.
Cô mặc một chiếc áo tơ lụa màu trắng, phía dưới là quần soóc ngắn đơn giản. Một đôi đùi ngọc thon dài tinh tế trắng nõn hiện ra. Bây giờ anh đã là một người đàn ông, không còn là bé trai năm đó cùng cô ngồi chung bàn, vẽ ra Sở hà Hán giới.
Lần đầu tiên anh mộng xuân chính là mơ thấy cô. Cô gái trong mộng rêи rỉ kêu khóc nhưng sau khi anh tỉnh lại, ánh mặt trời chói chang để lại cho Bùi Xuyên chính là tràn đầy đau đớn cùng tuyệt vọng.
Có đôi khi anh căm hận loại bản năng của đàn ông này. Vì sao tước đoạt hai chân hoàn hảo nhưng lại không tiêu tan dụ̶c̶ vọng xấu xí?
Anh vẫn luôn dùng tình yêu thuần túy mà yêu cô, hiếm khi lây nhiễm dụ̶c̶ vọng. Với Bùi Xuyên thì chỉ cần nhìn cô từ xa đã có thể yêu cô cả đời rồi.
Nhưng nhìn Bối Dao thế này, lần đầu tiên anh ý thức được hóa ra như thế vẫn chưa đủ.
Bối Dao nghiêng nghiêng đầu, kỳ thật cô cũng có chút ngượng ngùng, nhưng Bùi Xuyên chỉ im lặng, sắc mặt tái nhợt khiến cô có chút hoảng hốt.
Rõ ràng…… Những người khác không có phản ứng như thế, chẳng lẽ cô khó coi lắm sao?
Lần này là Bùi Xuyên mở miệng nói trước: “Dao Dao, gần đây có khỏe không?”
Cô gật gật đầu, mang theo vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ thuần túy nhất mà kéo băng ghế nhỏ ngồi xuống bên người anh: “Tốt lắm, ở thành phố B này mùa thu rất đẹp, Bối Quân cũng cao hơn nhiều, mỗi tháng đều viết thư cho em.”
Thứ duy nhất không tốt chính là không thể thường xuyên được gặp anh.
Bùi Xuyên trầm mặc một lát: “Em có gặp được người đàn ông nào khác khiến em động tâm không?”
Cô ngẩn người, tuy từ rất lâu trước kia cô đã hiểu Bùi Xuyên cho cô đường lui nhưng đây lại là lần đầu tiên anh nói trắng ra như vậy.
Bối Dao có chút tức giận, cô cắn môi nói: “Anh có ý gì?”
Bùi Xuyên cũng không né tránh ánh mắt của cô, anh nhìn vào mắt cô nói: “6 năm dài đằng đẵng, anh đối xử với em không tốt. Lúc em lạnh, em đói bụng anh chẳng thể ở bên cạnh em. Dao Dao, em học sinh lý chắc sẽ hiểu người ta trưởng thành sẽ có dụ̶c̶ vọng, giữa những người khác phái sẽ có lực hấp dẫn lẫn nhau. Em đợi anh lâu như thế, không có lỗi với anh, là anh không tốt với em. Nếu em có người thích, mà người đó cũng đối tốt với em……”
Bối Dao tức đến phát ngốc, cô trang điểm xinh xinh đẹp đẹp tới gặp anh, kết quả anh nói với cô rằng nam nữ trưởng thành đều có dụ̶c̶ vọng, nếu cô thích người khác thì cứ yêu đương tự do.
Cô vừa xấu hổ, vừa tức giận, đánh gãy lời anh: “Nếu thích người khác thì phải cùng anh ta lên giường sao?” Trước nay cô đều không nói năng lộ liễu khiến người ta thẹn như thế nhưng lần này Bùi Xuyên thật sự khiến cô tức đến tàn nhẫn. Vì cái gì anh không chịu tin cô đã lớn lên, không tin cô thật lòng chứ?
Sắc mặt anh trắng bệch, nổi giận nói: “Dao Dao! Em biết rõ anh không có ý này.”
Cô tức giận cực kỳ: “Anh chính là có ý này, anh luôn cảm thấy em hẳn là đã thích người khác.”
Bối Dao còn nhớ rõ Tần Đông Ni từng nói nhỏ với mình, cô ấy cho rằng Bùi Xuyên thấy mình thì sẽ rất vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙. Vì thế cô đi đến, lặng lẽ chờ phản ứng của anh, kết quả anh làm cô tức đến phát khóc.
Bối Dao chưa từng cãi nhau với Bùi Xuyên, đây là lần đầu tiên. Cô sợ vui mừng khi được gặp anh biến thành nước mắt nên cắn răng đứng dậy muốn rời đi.
Anh mới là người xấu thích tổn thương người khác nhất.
Nước mắt cô nghẹn lại, cố nén cảm giác xấu hổ của con gái trong lòng, đứng lên muốn đi.
Nhưng ngay lúc đó cô bị người ta kéo lại, ôm vào trong lòng. Người đàn ông ôm chặt lấy cô, ngón tay dùng sức đến tái nhợt.
Anh giam cầm cô gái nhỏ đang cực kỳ tức giận trong lòng, gắt gao ôm lấy cô: “Anh không có ý đó.”
Cô ngồi trêи đùi hắn, bị anh gắt gao ôm thật chặt, nước mắt muốn rơi cũng không xong. Trong hai năm này, đây là lúc cô thấy ủy khuất.
Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Anh sai rồi, anh không nên nói như thế, anh xin lỗi. Em đừng đi, không cần đi.”
Mỗi một lần được gặp cô anh đều phải đợi rất nhiều ngày đêm. Cơ hồ là mọi chờ mong và hy vọng của anh đều vì một ngày này được thấy cô. Vì nó Bùi Xuyên có thể chịu đựng cô độc vô tận.
Anh không muốn chọc giận cô làm cô khổ sở, trời mới biết anh muốn đối xử tốt với cô thế nào.
Nhưng có nhiều thứ cô không có cách nào thừa nhận chính là bệnh cố chấp của anh.
Bối Dao cũng luyến tiếc rời đi, mỗi lần cô được gặp anh cũng phải đợi rất lâu. Bọn họ gặp mặt thực không dễ dàng, cũng không thể cãi nhau. Cô cất giọng mũi nói: “Lần này tha cho anh, về sau không cho nói như vậy nữa, nếu không em sẽ không tha thứ cho anh nữa.”
Anh thấp giọng nói: “Được.”
Lúc này cô mới vươn bàn tay mềm mại ôm lấy cổ anh, đầu nhỏ cọ cọ lên cổ anh: “Sao anh lại tức giận như thế?”
Bùi Xuyên không muốn lừa cô, nhưng ở trước mặt cô dù thế nào anh cũng không thể nói về sự tàn khuyết và dụ̶c̶ vọng của bản thân được.
Anh chỉ trầm mặc không nói.
Nhưng làm sao là anh được, dù sao thì phòng ở lúc trước của anh đã bị niêm phong, cái gì cũng không thể lưu lại. Mùa hè kia cô đi qua chung cư của anh rất nhiều lần nhưng cũng chẳng thấy anh trở về.
Anh làm sao mà có tiền, kim cương cô cầm trong tay và tấm thẻ Trần Hổ cầm hẳn là phần tiền cuối cùng của anh rồi. Hơn nữa Bùi Xuyên còn đang ngồi tù kia mà.
Như vậy chẳng lẽ…… Mẹ cô, Triệu nữ sĩ thật sự có vận khí đặc biệt tốt sao?
Cô lại mở lá thư em trai viết cho mình, thấy chữ của tiểu Bối Quân viết rất to, đại khái cậu nhóc nói nhớ chị, mong chị mau về nhà.
Trong lòng cô ấm áp vô cùng.
Đan Tiểu Mạch cũng hâm mộ mà nhìn Bối Dao. Cô nàng cũng có em trai nhưng ở nhà địa vị của em trai vĩnh viễn là nhất. Khi còn nhỏ hắn vừa khóc thì mẹ sẽ đánh cô ấy, đến khi trưởng thành rồi, cho dù em trai đưa ra yêu cầu quá phận nào thì mẹ cũng sẽ thỏa mãn.
Đan Tiểu Mạch có đôi khi cảm thấy mình là dư thừa, giống như người hầu của em trai vậy. Từ khi hắn sinh ra, cuộc sống của cô nàng đều bị hủy hoại hết. Ngay cả việc cô nàng cực cực khổ khổ thi đậu đại học cũng phải chọn học y vì thân thể em trai không tốt.
Cô nàng sợ máu, nhát gan, tuyệt không muốn học y chút nào.
Vương Càn Khôn vỗ vỗ vai Đan Tiểu Mạch, cười nói: “Tiểu Mạch, đừng hâm mộ, bọn mình về sau chính là chị em của cậu!”
Đan Tiểu Mạch có chút cảm động, dùng sức gật gật đầu.
~~~
Mùa hè năm 2010, Bối Dao đã học học kỳ 1 của năm ba.
Mỗi chuyên ngành ở đại học đều sẽ phải học một môn bắt buộc đó là chủ nghĩa Mác-Lênin, mà giáo viên Mã Liệt dạy môn này của lớp Bối Dao bọn họ đặc biệt thích nói về nhân sinh triết lý.
Giáo viên ở trêи bảng đen viết xuống hai từ: “Nghề nghiệp”, “Tương lai”.
Vốn dĩ với nghề này thì ông cũng không cần dạy những thứ này có điều giáo viên dạy môn học này phần lớn đều tương đối cảm tính. Ông lấy ví dụ về một tỷ phú trêи thế giới, đọc tư liệu lợi hại của nhân vật này: “Vị tiên sinh vĩ đại này học xong năm 2 đại học thì bỏ học, sáng lập ra Microsoft và trở thành người giàu nhất thế giới. Con đường thành công của ông ta đúng là một truyền kỳ. Ông ta có đầu óc thông minh, cũng có trình độ lập trình cao cấp nhất thời bấy giờ, biên soạn BASIC* trình biên dịch đặc biệt cường đại. Mà ông ta ở rất nhiều thời điểm làm thịt IDE**, nhanh chóng giao ra code độ hoàn thành cực cao.”
*BASIC: một loại ngôn ngữ lập trình bậc cao, đơn giản, dễ sử dụng, nhằm đơn giản hóa quá trình lập trình.
**Môi trường phát triển tích hợp ( Integrated Development Environment; viết tắt: IDE) còn được gọi là “Môi trường thiết kế hợp nhất” (tiếng Anh: Integrated Design Environment) hay “Môi trường gỡ lỗi hợp nhất” (tiếng Anh: Integrated Debugging Environment) là một loại có công dụng giúp đỡ các trong việc phát triển phần mềm.
=>Nói chung là giới thiệu về Bill Gates ấy mà >_
Vẫn ở trong căn phòng nho nhỏ thăm tù.
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, khi Bùi Xuyên đẩy xe lăn qua, cuối hạ đầu thu, cô thanh tú động lòng người đứng đó cười với anh.
Bùi Xuyên thừa nhận, trong một khắc hô hấp của anh ngưng trệ.
Cô mặc một chiếc áo tơ lụa màu trắng, phía dưới là quần soóc ngắn đơn giản. Một đôi đùi ngọc thon dài tinh tế trắng nõn hiện ra. Bây giờ anh đã là một người đàn ông, không còn là bé trai năm đó cùng cô ngồi chung bàn, vẽ ra Sở hà Hán giới.
Lần đầu tiên anh mộng xuân chính là mơ thấy cô. Cô gái trong mộng rêи rỉ kêu khóc nhưng sau khi anh tỉnh lại, ánh mặt trời chói chang để lại cho Bùi Xuyên chính là tràn đầy đau đớn cùng tuyệt vọng.
Có đôi khi anh căm hận loại bản năng của đàn ông này. Vì sao tước đoạt hai chân hoàn hảo nhưng lại không tiêu tan dụ̶c̶ vọng xấu xí?
Anh vẫn luôn dùng tình yêu thuần túy mà yêu cô, hiếm khi lây nhiễm dụ̶c̶ vọng. Với Bùi Xuyên thì chỉ cần nhìn cô từ xa đã có thể yêu cô cả đời rồi.
Nhưng nhìn Bối Dao thế này, lần đầu tiên anh ý thức được hóa ra như thế vẫn chưa đủ.
Bối Dao nghiêng nghiêng đầu, kỳ thật cô cũng có chút ngượng ngùng, nhưng Bùi Xuyên chỉ im lặng, sắc mặt tái nhợt khiến cô có chút hoảng hốt.
Rõ ràng…… Những người khác không có phản ứng như thế, chẳng lẽ cô khó coi lắm sao?
Lần này là Bùi Xuyên mở miệng nói trước: “Dao Dao, gần đây có khỏe không?”
Cô gật gật đầu, mang theo vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ thuần túy nhất mà kéo băng ghế nhỏ ngồi xuống bên người anh: “Tốt lắm, ở thành phố B này mùa thu rất đẹp, Bối Quân cũng cao hơn nhiều, mỗi tháng đều viết thư cho em.”
Thứ duy nhất không tốt chính là không thể thường xuyên được gặp anh.
Bùi Xuyên trầm mặc một lát: “Em có gặp được người đàn ông nào khác khiến em động tâm không?”
Cô ngẩn người, tuy từ rất lâu trước kia cô đã hiểu Bùi Xuyên cho cô đường lui nhưng đây lại là lần đầu tiên anh nói trắng ra như vậy.
Bối Dao có chút tức giận, cô cắn môi nói: “Anh có ý gì?”
Bùi Xuyên cũng không né tránh ánh mắt của cô, anh nhìn vào mắt cô nói: “6 năm dài đằng đẵng, anh đối xử với em không tốt. Lúc em lạnh, em đói bụng anh chẳng thể ở bên cạnh em. Dao Dao, em học sinh lý chắc sẽ hiểu người ta trưởng thành sẽ có dụ̶c̶ vọng, giữa những người khác phái sẽ có lực hấp dẫn lẫn nhau. Em đợi anh lâu như thế, không có lỗi với anh, là anh không tốt với em. Nếu em có người thích, mà người đó cũng đối tốt với em……”
Bối Dao tức đến phát ngốc, cô trang điểm xinh xinh đẹp đẹp tới gặp anh, kết quả anh nói với cô rằng nam nữ trưởng thành đều có dụ̶c̶ vọng, nếu cô thích người khác thì cứ yêu đương tự do.
Cô vừa xấu hổ, vừa tức giận, đánh gãy lời anh: “Nếu thích người khác thì phải cùng anh ta lên giường sao?” Trước nay cô đều không nói năng lộ liễu khiến người ta thẹn như thế nhưng lần này Bùi Xuyên thật sự khiến cô tức đến tàn nhẫn. Vì cái gì anh không chịu tin cô đã lớn lên, không tin cô thật lòng chứ?
Sắc mặt anh trắng bệch, nổi giận nói: “Dao Dao! Em biết rõ anh không có ý này.”
Cô tức giận cực kỳ: “Anh chính là có ý này, anh luôn cảm thấy em hẳn là đã thích người khác.”
Bối Dao còn nhớ rõ Tần Đông Ni từng nói nhỏ với mình, cô ấy cho rằng Bùi Xuyên thấy mình thì sẽ rất vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙. Vì thế cô đi đến, lặng lẽ chờ phản ứng của anh, kết quả anh làm cô tức đến phát khóc.
Bối Dao chưa từng cãi nhau với Bùi Xuyên, đây là lần đầu tiên. Cô sợ vui mừng khi được gặp anh biến thành nước mắt nên cắn răng đứng dậy muốn rời đi.
Anh mới là người xấu thích tổn thương người khác nhất.
Nước mắt cô nghẹn lại, cố nén cảm giác xấu hổ của con gái trong lòng, đứng lên muốn đi.
Nhưng ngay lúc đó cô bị người ta kéo lại, ôm vào trong lòng. Người đàn ông ôm chặt lấy cô, ngón tay dùng sức đến tái nhợt.
Anh giam cầm cô gái nhỏ đang cực kỳ tức giận trong lòng, gắt gao ôm lấy cô: “Anh không có ý đó.”
Cô ngồi trêи đùi hắn, bị anh gắt gao ôm thật chặt, nước mắt muốn rơi cũng không xong. Trong hai năm này, đây là lúc cô thấy ủy khuất.
Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Anh sai rồi, anh không nên nói như thế, anh xin lỗi. Em đừng đi, không cần đi.”
Mỗi một lần được gặp cô anh đều phải đợi rất nhiều ngày đêm. Cơ hồ là mọi chờ mong và hy vọng của anh đều vì một ngày này được thấy cô. Vì nó Bùi Xuyên có thể chịu đựng cô độc vô tận.
Anh không muốn chọc giận cô làm cô khổ sở, trời mới biết anh muốn đối xử tốt với cô thế nào.
Nhưng có nhiều thứ cô không có cách nào thừa nhận chính là bệnh cố chấp của anh.
Bối Dao cũng luyến tiếc rời đi, mỗi lần cô được gặp anh cũng phải đợi rất lâu. Bọn họ gặp mặt thực không dễ dàng, cũng không thể cãi nhau. Cô cất giọng mũi nói: “Lần này tha cho anh, về sau không cho nói như vậy nữa, nếu không em sẽ không tha thứ cho anh nữa.”
Anh thấp giọng nói: “Được.”
Lúc này cô mới vươn bàn tay mềm mại ôm lấy cổ anh, đầu nhỏ cọ cọ lên cổ anh: “Sao anh lại tức giận như thế?”
Bùi Xuyên không muốn lừa cô, nhưng ở trước mặt cô dù thế nào anh cũng không thể nói về sự tàn khuyết và dụ̶c̶ vọng của bản thân được.
Anh chỉ trầm mặc không nói.