Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 101
*Chương có nội dung hình ảnh
Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt của Sở Tuần lộ ra.
Năm nhất Sở Tuần theo đuổi Bối Dao cực kỳ oanh liệt, sau đó lại bị từ chối, mọi người đều biết việc này. Sở Tuần ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cậu đi đâu? Đạp xe vất vả lắm, để tôi đưa cậu đi.”
Nhìn khuôn mặt động lòng người của Bối Dao, Sở Tuần liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng gặp cô rồi hắn mới biết cái gì là tốt nhất, kết quả lại không chiếm được nên những người khác đối với hắn cũng trở nên nhạt nhẽo cực kỳ.
Bối Dao có chút phiền chán hắn, cô nhíu mày đi vòng qua hắn.
Khó khăn lắm cô mới có cơ hội gặp Bùi Xuyên một lần, thật sự không muốn ở chỗ này tốn thời gian với Sở Tuần.
Sở Tuần nén giận trong lòng mở cửa xe xuống dưới, ngăn cản Bối Dao: “Tôi đối xử với cô không tốt sao? A? Cô lại không có bạn trai, ở bên tôi thì thế nào? Cô muốn cái gì? Nhà hay là xe?”
Giọng Sở Tuần không nhỏ, hận không thể chiêu cáo thiên hạ. Bối Dao tức đến bật cười: “Tôi chẳng cần gì hết, anh đối tốt với tôi như vậy thì anh vì tôi ngồi tù đi.”
Sở Tuần ngây ngốc chớp mắt một cái: “Cái, cái gì?”
Bối Dao nhấp môi, vòng qua hắn muốn đi. Sở Tuần dây dưa không bỏ, muốn kéo cô lại nói rõ ràng. Đúng lúc này có một bàn tay vươn đến chụp lấy tay Sở Tuần, hất ra.
Sở Tuần thấy người đàn ông thì trực tiếp mắng chửi: “Con mẹ nó, mày lo chuyện bao đồng làm gì?”
Người đàn ông kia nhíu nhíu mày. Hắn mặc tây trang, giọng nói trong sáng: “Bạn học này, ở trước cửa trường dây dưa bạn học nữ như vậy cũng không tốt đúng không?”
Sở Tuần cười lạnh: “Cút ngay.” Hắn muốn động thủ, nhưng người đàn ông kia đã nhanh chóng áp chế hắn, hất tay hắn ra.
Người đàn ông cười như không cười, đưa một tấm danh thϊế͙p͙ cho Sở Tuần: “Sở thiếu gia, động não chút đi.”
Sở Tuần cúi đầu xem xét, trêи danh thϊế͙p͙ viết hoa hai chữ “Hoắc Húc”.
“Hoắc Húc!”
Nghe thấy Sở Tuần thốt ra hai từ này, Bối Dao quay đầu lại, vừa vặn thấy khuôn mặt trong sáng ôn nhuận của nam nhân. Hắn đứng ở cổng trường, bên cạnh là hàng cây cao cao bên đường.
Hoắc Húc đối diện với đôi mắt hạnh sạch sẽ của cô, lộ ra một nụ cười.
Nhưng Bối Dao ngay sau đó cô đã lên xe đạp, phóng đi, không thèm quay đầu.
Hai người đàn ông đứng đó đều có chút trầm mặc.
Vì sao tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân tiêu chuẩn như thế mà mỹ nhân không để ý đến thiếu gia ác bá, cũng không thèm để ý tới anh hùng?
~~~
Tuy Bối Dao không có ký ức sau cao tam nhưng trong cuốn nhật ký kia, nhìn nhiều năm như vậy, mỗi một chữ cô đều nghiêm túc phỏng đoán ý tứ.
Đối với cái tên “Hoắc Húc” không thể quen thuộc hơn được, là kẻ không có ý tốt lại hại chính mình, cô mím môi, ngược lại không suy nghĩ Hoắc Húc muốn làm gì.
Trí nhớ của cô không tồi, vừa nhìn thấy hắn đã nhớ ra hắn chính là thiếu niên đã cứu Bối Quân ở nhà trẻ vào năm cô 16 tuổi.
Vài năm sau gặp lại, bình tĩnh mà xem xét thì người này rất giàu có, nhưng mà cô vừa nhìn thấy hắn liền sinh ra ác cảm và bài xích đối với hắn.
Bối Dao đạp xe một đường đến vùng ngoại ô, tâm tình không tốt đã được gió xuân thổi tan không ít.
Ở cửa “Nhà giam số 7” đã có mấy chiếc xe ngừng ở đó.
Lúc Bối Dao tới thì Trịnh Hàng khó có được có chút hoảng thần.
Cô trưởng thành, so với lúc đầu ngây ngô, càng nhiều thêm mấy phần tươi đẹp.
Bối Dao nhìn thấy bọn họ cũng có chút kinh ngạc, cô rõ ràng chỉ thông báo cho Kim Tử Dương, người mà mấy năm nay vẫn nơi nơi hỏi thăm tin tức thôi mà.
Nhưng Trịnh Hàng và Quý Vĩ đều tới.
Quý Vĩ vẫn còn đeo cặp sách, ôm cuốn《 5 năm thi đại học, ba năm bắt chước 》.
Trong lòng cô có chút ấm áp, cũng có chút cảm kϊƈɦ bọn họ chưa từng quên Bùi Xuyên. Dù sao đi đến đoạn đường này đến bây giờ Bùi Xuyên thật sự có quá ít bạn bè. Khi còn nhỏ là đứa bé tính cách quái gở nên đám người trong tiểu khu không ai nguyện ý chơi với anh.
Vài người cùng nhau đi vào bên trong, vừa đúng thời gian đến thăm tù.
Trịnh Hàng nhìn trang trí trong đây thì cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhướng mày. Cái này……hắn thoạt nhìn thấy không giống một nhà giam bình thường nhỉ.
Ở nhà giam bình thường, đến “Ngày thăm tù” thì mọi người cùng đi ra, sau đó thống nhất mà gặp nhau trong một căn phòng mở, nhưng “Nhà giam số 7″ lại để mỗi người có một phòng nhỏ đơn độc.
Khi bọn họ trình bày mục đích đến thì cảnh ngục nhíu mày nói: “Bùi Xuyên…… Tối hôm qua đánh nhau, hôm nay đang bị nhốt lại.”
Mấy nam nhân mặt mũi đều tràn đầy ngọa tào.
Bối Dao cũng ngẩn người.
Mọi người đều biết ở trong tù thì không thể động thủ, nếu không hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, Bùi Xuyên điên rồi sao.
Vừa vặn lúc này tiền bối Thành Tranh Hải cũng có người tới thăm, lúc đi ngang qua thấy ngoài cửa có mấy người trẻ tuổi thì cười tủm tỉm nói: “Cái kia, lão Trần à, ông châm chước một chút, bắt đầu nhốt cậu ta từ ngày mai đi. Nhốt tiểu tử kia nửa tháng cũng được.”
Thành Tranh Hải trước kia là người cực kỳ có uy vọng, gia tộc nhà ông ta có tiền, chỉ là sau đó con gái ông ta bị người ta làm bẩn, làm nhục, Thành lão giận dữ, dùng vũ khí sinh hóa giết người rồi phải vào chỗ này. Mấy năm trước người ta đều phải gọi ông ấy một tiếng Thành lão.
Sau đó Bùi Xuyên cũng được đẩy ra gặp họ.
Đồng tử đen nhánh của na nhân trẻ tuổi vẫn là vẻ đạm mạc, nhưng lúc nhìn thấy đám người Kim Tử Dương thì trong nháy mắt vẫn có chút kinh ngạc. Anh cho rằng…… Bạn bè nửa đường ba năm, đã sớm mỗi người một ngả, đời này sẽ không gặp lại.
Kim Tử Dương rất kϊƈɦ động, hai năm nay hắn đã vận dụng mọi mối quan hệ để tìm người. Hiện tại mau mồm mau miệng nói cũng không rõ: “Xuyên ca, rốt cuộc cũng thấy anh.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Bùi Xuyên ngồi xe lăn, cải tạo cũng không phải là nghỉ phép, vô cùng chật vật. Trêи mặt Bùi Xuyên vẫn là quạnh quẽ và đạm mạc nhưng không khiến bọn họ lùi bước.
Con hàng Kim Tử Dương này còn sờ sờ chiếc xe lăn: “Xuyên ca, cái đồ chơi này có chút khốc nha.”
“……”
Ánh mắt Bùi Xuyên dừng ở trêи người bọn họ nhìn một vòng, cuối cùng dừng ở trêи người cô gái nhỏ ở tận cùng bên trong. Cô mới mềm mại gọi: “Bùi Xuyên.”
Mặt anh nhu hòa lại, sợ hù dọa cô, thấp giọng đáp: “Ừ.”
Hai năm đi qua, mỗi người ăn mặc đều có biến hóa nhưng tính cách thì vẫn vậy.
Kim Tử Dương chưa từng tới chỗ nào như “Nhà giam số 7″ nên đến cái đèn trêи tường hắn cũng hận không thể sờ sờ.
Trong mắt bọn họ không có nửa điểm xem thường Bùi Xuyên. Bùi Xuyên cùng bọn họ chạm chạm nắm tay, Trịnh Hàng nói: “Anh đừng nhìn Kim Tử Dương hiện tại cao hứng đến hận không thể lật nóc nhà, lúc trước anh xảy ra chuyện cậu ta thiếu chút nữa là ngồi trêи đường mà khóc đó.”
Kim Tử Dương xù lông: “Ai khóc, Trịnh Hàng cậu nói ai thế!”
Bối Dao cười.
Trong phòng chỉ có một cô gái là cô, lúc cười rộ lên giống như không khí mùa xuân đều tươi đẹp vô cùng.
Cô không biết tình hữu nghị của đàn ông là thế nào, đôi mắt hạnh chỉ tò mò mà nhìn. Bùi Xuyên có chút bất đắc dĩ nhưng rồi lại nhịn không được cười cười.
Nói thật, lúc nhìn thấy đám người Kim Tử Dương, cảm giác cửu biệt trùng phùng cũng không tồi.
Bùi Xuyên thấy Quý Vĩ vẫn còn đeo cặp sách, ôm《 năm ba 》, hỏi “Quý Vĩ, vẫn đang ôn thi đại học sao?”
Trịnh Hàng là người tinh mắt nhất, bọn họ nam nhân cẩu thả, đến đây thăm Bùi Xuyên đều đi tay không. Tuy trong túi họ có tiền nhưng chẳng thể đưa. Bọn họ đều biết Bùi Xuyên rất
Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt của Sở Tuần lộ ra.
Năm nhất Sở Tuần theo đuổi Bối Dao cực kỳ oanh liệt, sau đó lại bị từ chối, mọi người đều biết việc này. Sở Tuần ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cậu đi đâu? Đạp xe vất vả lắm, để tôi đưa cậu đi.”
Nhìn khuôn mặt động lòng người của Bối Dao, Sở Tuần liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng gặp cô rồi hắn mới biết cái gì là tốt nhất, kết quả lại không chiếm được nên những người khác đối với hắn cũng trở nên nhạt nhẽo cực kỳ.
Bối Dao có chút phiền chán hắn, cô nhíu mày đi vòng qua hắn.
Khó khăn lắm cô mới có cơ hội gặp Bùi Xuyên một lần, thật sự không muốn ở chỗ này tốn thời gian với Sở Tuần.
Sở Tuần nén giận trong lòng mở cửa xe xuống dưới, ngăn cản Bối Dao: “Tôi đối xử với cô không tốt sao? A? Cô lại không có bạn trai, ở bên tôi thì thế nào? Cô muốn cái gì? Nhà hay là xe?”
Giọng Sở Tuần không nhỏ, hận không thể chiêu cáo thiên hạ. Bối Dao tức đến bật cười: “Tôi chẳng cần gì hết, anh đối tốt với tôi như vậy thì anh vì tôi ngồi tù đi.”
Sở Tuần ngây ngốc chớp mắt một cái: “Cái, cái gì?”
Bối Dao nhấp môi, vòng qua hắn muốn đi. Sở Tuần dây dưa không bỏ, muốn kéo cô lại nói rõ ràng. Đúng lúc này có một bàn tay vươn đến chụp lấy tay Sở Tuần, hất ra.
Sở Tuần thấy người đàn ông thì trực tiếp mắng chửi: “Con mẹ nó, mày lo chuyện bao đồng làm gì?”
Người đàn ông kia nhíu nhíu mày. Hắn mặc tây trang, giọng nói trong sáng: “Bạn học này, ở trước cửa trường dây dưa bạn học nữ như vậy cũng không tốt đúng không?”
Sở Tuần cười lạnh: “Cút ngay.” Hắn muốn động thủ, nhưng người đàn ông kia đã nhanh chóng áp chế hắn, hất tay hắn ra.
Người đàn ông cười như không cười, đưa một tấm danh thϊế͙p͙ cho Sở Tuần: “Sở thiếu gia, động não chút đi.”
Sở Tuần cúi đầu xem xét, trêи danh thϊế͙p͙ viết hoa hai chữ “Hoắc Húc”.
“Hoắc Húc!”
Nghe thấy Sở Tuần thốt ra hai từ này, Bối Dao quay đầu lại, vừa vặn thấy khuôn mặt trong sáng ôn nhuận của nam nhân. Hắn đứng ở cổng trường, bên cạnh là hàng cây cao cao bên đường.
Hoắc Húc đối diện với đôi mắt hạnh sạch sẽ của cô, lộ ra một nụ cười.
Nhưng Bối Dao ngay sau đó cô đã lên xe đạp, phóng đi, không thèm quay đầu.
Hai người đàn ông đứng đó đều có chút trầm mặc.
Vì sao tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân tiêu chuẩn như thế mà mỹ nhân không để ý đến thiếu gia ác bá, cũng không thèm để ý tới anh hùng?
~~~
Tuy Bối Dao không có ký ức sau cao tam nhưng trong cuốn nhật ký kia, nhìn nhiều năm như vậy, mỗi một chữ cô đều nghiêm túc phỏng đoán ý tứ.
Đối với cái tên “Hoắc Húc” không thể quen thuộc hơn được, là kẻ không có ý tốt lại hại chính mình, cô mím môi, ngược lại không suy nghĩ Hoắc Húc muốn làm gì.
Trí nhớ của cô không tồi, vừa nhìn thấy hắn đã nhớ ra hắn chính là thiếu niên đã cứu Bối Quân ở nhà trẻ vào năm cô 16 tuổi.
Vài năm sau gặp lại, bình tĩnh mà xem xét thì người này rất giàu có, nhưng mà cô vừa nhìn thấy hắn liền sinh ra ác cảm và bài xích đối với hắn.
Bối Dao đạp xe một đường đến vùng ngoại ô, tâm tình không tốt đã được gió xuân thổi tan không ít.
Ở cửa “Nhà giam số 7” đã có mấy chiếc xe ngừng ở đó.
Lúc Bối Dao tới thì Trịnh Hàng khó có được có chút hoảng thần.
Cô trưởng thành, so với lúc đầu ngây ngô, càng nhiều thêm mấy phần tươi đẹp.
Bối Dao nhìn thấy bọn họ cũng có chút kinh ngạc, cô rõ ràng chỉ thông báo cho Kim Tử Dương, người mà mấy năm nay vẫn nơi nơi hỏi thăm tin tức thôi mà.
Nhưng Trịnh Hàng và Quý Vĩ đều tới.
Quý Vĩ vẫn còn đeo cặp sách, ôm cuốn《 5 năm thi đại học, ba năm bắt chước 》.
Trong lòng cô có chút ấm áp, cũng có chút cảm kϊƈɦ bọn họ chưa từng quên Bùi Xuyên. Dù sao đi đến đoạn đường này đến bây giờ Bùi Xuyên thật sự có quá ít bạn bè. Khi còn nhỏ là đứa bé tính cách quái gở nên đám người trong tiểu khu không ai nguyện ý chơi với anh.
Vài người cùng nhau đi vào bên trong, vừa đúng thời gian đến thăm tù.
Trịnh Hàng nhìn trang trí trong đây thì cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhướng mày. Cái này……hắn thoạt nhìn thấy không giống một nhà giam bình thường nhỉ.
Ở nhà giam bình thường, đến “Ngày thăm tù” thì mọi người cùng đi ra, sau đó thống nhất mà gặp nhau trong một căn phòng mở, nhưng “Nhà giam số 7″ lại để mỗi người có một phòng nhỏ đơn độc.
Khi bọn họ trình bày mục đích đến thì cảnh ngục nhíu mày nói: “Bùi Xuyên…… Tối hôm qua đánh nhau, hôm nay đang bị nhốt lại.”
Mấy nam nhân mặt mũi đều tràn đầy ngọa tào.
Bối Dao cũng ngẩn người.
Mọi người đều biết ở trong tù thì không thể động thủ, nếu không hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, Bùi Xuyên điên rồi sao.
Vừa vặn lúc này tiền bối Thành Tranh Hải cũng có người tới thăm, lúc đi ngang qua thấy ngoài cửa có mấy người trẻ tuổi thì cười tủm tỉm nói: “Cái kia, lão Trần à, ông châm chước một chút, bắt đầu nhốt cậu ta từ ngày mai đi. Nhốt tiểu tử kia nửa tháng cũng được.”
Thành Tranh Hải trước kia là người cực kỳ có uy vọng, gia tộc nhà ông ta có tiền, chỉ là sau đó con gái ông ta bị người ta làm bẩn, làm nhục, Thành lão giận dữ, dùng vũ khí sinh hóa giết người rồi phải vào chỗ này. Mấy năm trước người ta đều phải gọi ông ấy một tiếng Thành lão.
Sau đó Bùi Xuyên cũng được đẩy ra gặp họ.
Đồng tử đen nhánh của na nhân trẻ tuổi vẫn là vẻ đạm mạc, nhưng lúc nhìn thấy đám người Kim Tử Dương thì trong nháy mắt vẫn có chút kinh ngạc. Anh cho rằng…… Bạn bè nửa đường ba năm, đã sớm mỗi người một ngả, đời này sẽ không gặp lại.
Kim Tử Dương rất kϊƈɦ động, hai năm nay hắn đã vận dụng mọi mối quan hệ để tìm người. Hiện tại mau mồm mau miệng nói cũng không rõ: “Xuyên ca, rốt cuộc cũng thấy anh.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Bùi Xuyên ngồi xe lăn, cải tạo cũng không phải là nghỉ phép, vô cùng chật vật. Trêи mặt Bùi Xuyên vẫn là quạnh quẽ và đạm mạc nhưng không khiến bọn họ lùi bước.
Con hàng Kim Tử Dương này còn sờ sờ chiếc xe lăn: “Xuyên ca, cái đồ chơi này có chút khốc nha.”
“……”
Ánh mắt Bùi Xuyên dừng ở trêи người bọn họ nhìn một vòng, cuối cùng dừng ở trêи người cô gái nhỏ ở tận cùng bên trong. Cô mới mềm mại gọi: “Bùi Xuyên.”
Mặt anh nhu hòa lại, sợ hù dọa cô, thấp giọng đáp: “Ừ.”
Hai năm đi qua, mỗi người ăn mặc đều có biến hóa nhưng tính cách thì vẫn vậy.
Kim Tử Dương chưa từng tới chỗ nào như “Nhà giam số 7″ nên đến cái đèn trêи tường hắn cũng hận không thể sờ sờ.
Trong mắt bọn họ không có nửa điểm xem thường Bùi Xuyên. Bùi Xuyên cùng bọn họ chạm chạm nắm tay, Trịnh Hàng nói: “Anh đừng nhìn Kim Tử Dương hiện tại cao hứng đến hận không thể lật nóc nhà, lúc trước anh xảy ra chuyện cậu ta thiếu chút nữa là ngồi trêи đường mà khóc đó.”
Kim Tử Dương xù lông: “Ai khóc, Trịnh Hàng cậu nói ai thế!”
Bối Dao cười.
Trong phòng chỉ có một cô gái là cô, lúc cười rộ lên giống như không khí mùa xuân đều tươi đẹp vô cùng.
Cô không biết tình hữu nghị của đàn ông là thế nào, đôi mắt hạnh chỉ tò mò mà nhìn. Bùi Xuyên có chút bất đắc dĩ nhưng rồi lại nhịn không được cười cười.
Nói thật, lúc nhìn thấy đám người Kim Tử Dương, cảm giác cửu biệt trùng phùng cũng không tồi.
Bùi Xuyên thấy Quý Vĩ vẫn còn đeo cặp sách, ôm《 năm ba 》, hỏi “Quý Vĩ, vẫn đang ôn thi đại học sao?”
Trịnh Hàng là người tinh mắt nhất, bọn họ nam nhân cẩu thả, đến đây thăm Bùi Xuyên đều đi tay không. Tuy trong túi họ có tiền nhưng chẳng thể đưa. Bọn họ đều biết Bùi Xuyên rất