Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-567
Chương 567: Thế cục thay đổi rồi
Trên máy bay, Tiêu Hạo Thiên đang gọi điện thoại cho tam trưởng lão Chu Đệ của chiến đội Thiên Hạ, hiện nay người chỉ huy thứ ba của chiến đội Thiên Hạ. Nhưng mà Tiêu Hạo Thiên vẫn quen gọi ba người già bọn họ là trưởng lão. "Tam trưởng lão, chiến đội Thiên Mãnh đã bị đánh hạ rồi, các loại tài nguyên, còn phải làm phiền ông mang người đến thu dọn một chút, chia thành ba phần, một phần của tôi vận chuyển đến khu công nghiệp Tú Anh, một phần của Dương Tông Chủ thì vận chuyển đến Liệt Dương Tông.”
Tam trưởng lão Chu Đệ rất kinh ngạc nói: "Hạo Thiên, các ngài đã giết tôn giả Nhân
Vương sao?"
Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: “Đúng, Nhân Vương của chiến đội Thiên Mãnh đã chết, quốc vận cũng bị diệt rồi, nhưng tài nguyên ở vực nội nơi đây rất nhiều, đúng lúc chúng tôi phải rời đi.”
Chu Đệ trầm mặc, nói: "Hạo Thiên, mọi người muốn đi tấn công chiến đội Thiên Tàm sao?"
Tiêu Hạo Thiên: “Đúng, không sai, thế cục đã thay đổi, tranh thủ nội trong thời gian ngắn nhất, khiến quốc vận thăng tới cấp độ Hoàng Triều Tối Cao đổi với việc tiếp theo vực Chân Hoàng Vực mở ra rất có nhiều lợi ích, Hùng Sư bên kia, bọn họ muốn thăng cấp Để Triều, không phải là việc dễ dàng, cũng không nhanh được như vậy.". Đọc truyện tại == trumtru yen. c o m ==
Chu Đệ gật đầu nói: "Đúng, vậy các ngài phải cẩn thận. Tôi đi nói với anh hai một tiếng, để ông ấy mang người đi hỗ trợ giúp mọi người một chút. Nếu ngài đã muốn đánh, vậy thì tiêu diệt bọn họ đi!"
Tiêu Hạo Thiên nghĩ một chút lại nói: “Được. Chúng tôi còn hơn một tiếng, có khả năng sẽ tới Thiên Tàm." "Đún... Được, vậy ở Thiên Tàm tụ họp Sau khi Chu Đệ nói xong liền cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, ở bên trong phòng họp tác chiến của chiến đội Thiên Hạ, Chu Đệ cùng Lưu Triệt nói một chút về ý định của Tiêu Hạo Thiên. Lưu Triệt không có một chút do dự đứng lên nói với đại trưởng lão: "Anh cả, anh ở lại tọa trấn vực nội. Anh ba đi thu dọn chiến đội Thiên Mãnh. Em mang quân đi Thiên Tàm."
Tân Võ trầm giọng nói: “Được, kêu Chiến Vô Song bọn họ đi theo, lực lượng của Thiên Tàm cùng với Ngân Xà, Thiết Ưng không kém nhau, đừng lo chuyện ở vực nội, em mang theo nhiều cường giả một chút! Để anh đi uy hiếp Hùng Sư!" “Được!”
Lưu Triệt nói xong chọn Yến Phương Bắc,
Tôn Tề Thiên Trần Bát Hoang cùng với đám người Long Thanh Quang, cũng không có chuẩn bị thêm gì nhiều, liên ngồi máy bay tiêm kích, lấy tốc độ nhanh nhất lao thẳng tới bên Thiên Tàm.
Lúc này, trên máy bay từ chiến đội Thiên Mãnh sang chiến đội Thiên Tàm, sau khi Tiêu Hạo Thiên cúp điện thoại. Đột nhiên ánh mắt động một chút, nhìn xuyên qua cửa số xẹt về phía đỉnh núi. Ở bên đó anh cảm thấy được một luồng khí tức quen thuộc rất thân thiết. Tiêu Hạo Thiên không khỏi nhíu mày. "Là mẹ sao? Cái cảm giác này.”
Trong lòng Tiêu Hạo Thiên động một chút.
Dương Hạ ngồi đối diện Tiêu Hạo Thiên, thấy phản ứng của Tiêu Hạo Thiên, vì vậy mở miệng hỏi anh: "Tiêu tôn, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Tiêu Hạo Thiên thu hồi lại ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, lắc đầu nói: "Không có gì, Dương tôn, ông hãy điều chỉnh lại trạng thái đi, chuẩn bị tốt cho cuộc khổ chiến, Thiên Tàm bên kia, có khả năng khó đánh, dù sao hai trăm năm trước, bọn họ thiếu một bước nữa liền có khả năng thăng cấp Đế Triều, để uẩn khẳng định có không ít, hån sẽ mạnh mẽ hơn bên Thiên Mãnh rất nhiều."
Dương Hạ hít sâu một hơi, vẻ mặt cũng ngưng trọng hơn. Nói thật ra, dưới sự liên thủ giữa ông ta và Tiêu Hao Thiên, đánh chiến đội Thiên Mãnh thật sự là kẻ lớn đi ăn hiếp đứa con nít. Chiến đội Thiên Mãnh một tôn giả cấp Nhân Vương còn sống cũng không có, vị tôn giả Thanh Phong ngủ say đó, sau khi tỉnh lại, khí huyết cũng bị yếu đi rất nhiều, chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi.
Nhưng bên chiến đội Thiên Tàm, tuyệt đối không giống vậy. Trong mắt Dương Hạ không khỏi nhiều thêm một tia sát khí lạnh vô cùng, chậm rãi nói: “Năm đó tôi không có tham gia, vậy lần này, khiến Thiên Tàm trả lại cả vốn lẫn lãi!” Tiêu Hạo Thiên nhìn Dương Hạ thật sâu, sau đó trầm giọng nói: "Dương tôn, việc năm đó, trong lòng ông cũng không cần phải tự trách nhiều, tôi có một loại cảm giác, năm đó cho dù ông có muốn tham gia, có người cũng sẽ không cho ông nhúng tay vào. Vùng đất Thiên Hạ ở vương triều trước, khí vận đã hết, nếu Thiên Hạ muốn quật khởi, thì phải dục hỏa trùng sinh."
Trên máy bay, Tiêu Hạo Thiên đang gọi điện thoại cho tam trưởng lão Chu Đệ của chiến đội Thiên Hạ, hiện nay người chỉ huy thứ ba của chiến đội Thiên Hạ. Nhưng mà Tiêu Hạo Thiên vẫn quen gọi ba người già bọn họ là trưởng lão. "Tam trưởng lão, chiến đội Thiên Mãnh đã bị đánh hạ rồi, các loại tài nguyên, còn phải làm phiền ông mang người đến thu dọn một chút, chia thành ba phần, một phần của tôi vận chuyển đến khu công nghiệp Tú Anh, một phần của Dương Tông Chủ thì vận chuyển đến Liệt Dương Tông.”
Tam trưởng lão Chu Đệ rất kinh ngạc nói: "Hạo Thiên, các ngài đã giết tôn giả Nhân
Vương sao?"
Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: “Đúng, Nhân Vương của chiến đội Thiên Mãnh đã chết, quốc vận cũng bị diệt rồi, nhưng tài nguyên ở vực nội nơi đây rất nhiều, đúng lúc chúng tôi phải rời đi.”
Chu Đệ trầm mặc, nói: "Hạo Thiên, mọi người muốn đi tấn công chiến đội Thiên Tàm sao?"
Tiêu Hạo Thiên: “Đúng, không sai, thế cục đã thay đổi, tranh thủ nội trong thời gian ngắn nhất, khiến quốc vận thăng tới cấp độ Hoàng Triều Tối Cao đổi với việc tiếp theo vực Chân Hoàng Vực mở ra rất có nhiều lợi ích, Hùng Sư bên kia, bọn họ muốn thăng cấp Để Triều, không phải là việc dễ dàng, cũng không nhanh được như vậy.". Đọc truyện tại == trumtru yen. c o m ==
Chu Đệ gật đầu nói: "Đúng, vậy các ngài phải cẩn thận. Tôi đi nói với anh hai một tiếng, để ông ấy mang người đi hỗ trợ giúp mọi người một chút. Nếu ngài đã muốn đánh, vậy thì tiêu diệt bọn họ đi!"
Tiêu Hạo Thiên nghĩ một chút lại nói: “Được. Chúng tôi còn hơn một tiếng, có khả năng sẽ tới Thiên Tàm." "Đún... Được, vậy ở Thiên Tàm tụ họp Sau khi Chu Đệ nói xong liền cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, ở bên trong phòng họp tác chiến của chiến đội Thiên Hạ, Chu Đệ cùng Lưu Triệt nói một chút về ý định của Tiêu Hạo Thiên. Lưu Triệt không có một chút do dự đứng lên nói với đại trưởng lão: "Anh cả, anh ở lại tọa trấn vực nội. Anh ba đi thu dọn chiến đội Thiên Mãnh. Em mang quân đi Thiên Tàm."
Tân Võ trầm giọng nói: “Được, kêu Chiến Vô Song bọn họ đi theo, lực lượng của Thiên Tàm cùng với Ngân Xà, Thiết Ưng không kém nhau, đừng lo chuyện ở vực nội, em mang theo nhiều cường giả một chút! Để anh đi uy hiếp Hùng Sư!" “Được!”
Lưu Triệt nói xong chọn Yến Phương Bắc,
Tôn Tề Thiên Trần Bát Hoang cùng với đám người Long Thanh Quang, cũng không có chuẩn bị thêm gì nhiều, liên ngồi máy bay tiêm kích, lấy tốc độ nhanh nhất lao thẳng tới bên Thiên Tàm.
Lúc này, trên máy bay từ chiến đội Thiên Mãnh sang chiến đội Thiên Tàm, sau khi Tiêu Hạo Thiên cúp điện thoại. Đột nhiên ánh mắt động một chút, nhìn xuyên qua cửa số xẹt về phía đỉnh núi. Ở bên đó anh cảm thấy được một luồng khí tức quen thuộc rất thân thiết. Tiêu Hạo Thiên không khỏi nhíu mày. "Là mẹ sao? Cái cảm giác này.”
Trong lòng Tiêu Hạo Thiên động một chút.
Dương Hạ ngồi đối diện Tiêu Hạo Thiên, thấy phản ứng của Tiêu Hạo Thiên, vì vậy mở miệng hỏi anh: "Tiêu tôn, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Tiêu Hạo Thiên thu hồi lại ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, lắc đầu nói: "Không có gì, Dương tôn, ông hãy điều chỉnh lại trạng thái đi, chuẩn bị tốt cho cuộc khổ chiến, Thiên Tàm bên kia, có khả năng khó đánh, dù sao hai trăm năm trước, bọn họ thiếu một bước nữa liền có khả năng thăng cấp Đế Triều, để uẩn khẳng định có không ít, hån sẽ mạnh mẽ hơn bên Thiên Mãnh rất nhiều."
Dương Hạ hít sâu một hơi, vẻ mặt cũng ngưng trọng hơn. Nói thật ra, dưới sự liên thủ giữa ông ta và Tiêu Hao Thiên, đánh chiến đội Thiên Mãnh thật sự là kẻ lớn đi ăn hiếp đứa con nít. Chiến đội Thiên Mãnh một tôn giả cấp Nhân Vương còn sống cũng không có, vị tôn giả Thanh Phong ngủ say đó, sau khi tỉnh lại, khí huyết cũng bị yếu đi rất nhiều, chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi.
Nhưng bên chiến đội Thiên Tàm, tuyệt đối không giống vậy. Trong mắt Dương Hạ không khỏi nhiều thêm một tia sát khí lạnh vô cùng, chậm rãi nói: “Năm đó tôi không có tham gia, vậy lần này, khiến Thiên Tàm trả lại cả vốn lẫn lãi!” Tiêu Hạo Thiên nhìn Dương Hạ thật sâu, sau đó trầm giọng nói: "Dương tôn, việc năm đó, trong lòng ông cũng không cần phải tự trách nhiều, tôi có một loại cảm giác, năm đó cho dù ông có muốn tham gia, có người cũng sẽ không cho ông nhúng tay vào. Vùng đất Thiên Hạ ở vương triều trước, khí vận đã hết, nếu Thiên Hạ muốn quật khởi, thì phải dục hỏa trùng sinh."