Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương-90
Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Chương 90_Xuất viện - Gắn kết
Một tuần sau đó, anh và Huyết Ngụy cũng đã xuất viện
Hiện tại, anh đang ở Huyết Gia, ngồi đối diện với ông
Không tỏ ra sợ hãi, mà ngược lại anh còn rất thản nhiên, vô tư, nhìn ông nói:"Mong bác có thể đồng ý cho cô ấy trở về bên con, con hứa sẽ chăm sóc cho cô ấy cả đời"
Huyết Ngụy nhìn biểu hiện chắc nịch của anh thì phì cười
Thật ra, ông trong lòng sớm đã thừa nhận người con rễ này
"Được, xem như ta tin con lần này, ta sẽ giao nó lại cho con, mong rằng con đừng khiến nó đau khổ nữa"
"Sẽ không đâu? Con sẽ khiến cô ấy ngày cười không ngớt, tối lại sướng không thôi"
Dịch Hiểu Đồng ngồi bên cạnh ông, vừa vui mừng, lại vừa liếc xéo anh Ở đâu cũng nói bậy bạ được
Cơ mà, cô còn tưởng ba mình sẽ không chấp nhận
"Ta cũng đã chọn ngày cưới cho hai đứa, là tháng sau, các con thấy thế nào"
"Nhanh vậy sao/ Quá tuyệt vời"_anh và cô với hai vẻ mặt khác nhau, rồi đồng thanh nói
Cung Hiên cau mày:"Em không muốn lấy anh sao?"
Dịch Hiểu Đồng cảm thán:"Anh mạnh bạo như vậy, lấy về chắc em khó mà xuống được giường"
"Hahahah"
Cả gian phòng đầy ấp tiếng cười
"Chị hai, anh rễ"_Huyết Dạ ôm Dương Mộng đi vào
Đi sau là hai vệ sĩ kéo theo vali
Thật ra mọi chuyện vừa qua, cậu không hề biết, vì cô không cho ai nói ra Để cậu bớt lo lắng
Cung Hiên đập vai cậu:"Cách xưng hô này nghe rất hay, à, Dương Mộng phải không, không ngờ luôn đó, quả là cơ duyên mà"
Dương Mộng đáp:"Vậy tôi nên gọi anh một tiếng anh rễ nhỉ?"
Cung Hiên cười:"Tất nhiên, haha"
Đúng lúc họ trò chuyện thì một thân ảnh già nua đi vào
Huyết Ngụy đứng đờ người giây lát
Cung Tồng Tĩnh chống gậy đi vào, trên mặt ông là vẻ hối lỗi sâu sắc
Chợt, ông quỳ xuống, trước mặt Huyết Ngụy
"Ba/bác trai/"
Cung Tồng Tĩnh ra hiệu im lặng, rồi nói:"Huyết Ngụy, tôi biết lần này ông sẽ rất câm hận tôi, không muốn nhìn thấy tôi, nhưng mà tôi vẫn phải nói ông một lời xin lỗi, xin lỗi chỉ vì khế ước đó mà đã khiến ba người chúng ta tách biệt Tôi rất hối hận khi đã làm ra chuyện tồi tệ ấy, xin lỗi"
Lại quay sang cô:"Ta xin lỗi con, ta có mắt như mù mới tin vào lời Liễu Hân, không chấp nhận đứa con dâu tốt này, còn hại con phải chịu đau khổ một thời gian dài như vậy, xin lỗi vì đã khiến con từ một cô bé vui vẻ trở thành một con người khát máu, ta xin lỗi"
Dịch Hiểu Đồng đỡ ông:"Bác đứng dậy trước đã, con từ lâu đã không còn nhớ đến chuyện trước kia nữa, hiện tại của con chính là anh ấy, là cả gia đình hòa thuận"
Huyết Ngụy:"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông, từ nay chúng ta sẽ gắn kết lại, sẽ vẫn là bạn chứ, ông già"
Cung Tồng Tĩnh vui như lá đỗ, ôm chằm lấy ông:"Tôi biết rồi, ông bạn già"
Huyết Dạ chen vào:"Hôm nay vui như vậy, hay là chúng ta đi ăn mừng đi"
"Ý kiến hay"_anh nói
"Tụi con cũng muốn đi"_Lãnh Hàn và tiểu Tịch từ trên lầu đi xuống
"Làm sao mà thiếu hai con được, cậu nhớ hai đứa quá đi"
Cung Tồng Tĩnh ngạc nhiên:"Đây là?"
Cung Hiên bế hai bé lên:"Đó là con của con và Hiểu Đồng, ba thấy chúng đáng yêu chứ?"
"Rất đáng yêu, lại rất giống con khi nhỏ"
"Gọi ông nội đi hai đứa"_Dịch Hiểu Đồng nói
Hai bé đồng thanh:"Ông nội"
CungTồng Tĩnh hôn chụt vào má từng bé:"Cháu ngoan, cháu ngoan, cuối cùng ta cũng có cháu để bế bồng rồi"
"Hắc hắc, mauxuất phát thôi nào, con sắp đói chết rồi đây"
------------
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Một tuần sau đó, anh và Huyết Ngụy cũng đã xuất viện
Hiện tại, anh đang ở Huyết Gia, ngồi đối diện với ông
Không tỏ ra sợ hãi, mà ngược lại anh còn rất thản nhiên, vô tư, nhìn ông nói:"Mong bác có thể đồng ý cho cô ấy trở về bên con, con hứa sẽ chăm sóc cho cô ấy cả đời"
Huyết Ngụy nhìn biểu hiện chắc nịch của anh thì phì cười
Thật ra, ông trong lòng sớm đã thừa nhận người con rễ này
"Được, xem như ta tin con lần này, ta sẽ giao nó lại cho con, mong rằng con đừng khiến nó đau khổ nữa"
"Sẽ không đâu? Con sẽ khiến cô ấy ngày cười không ngớt, tối lại sướng không thôi"
Dịch Hiểu Đồng ngồi bên cạnh ông, vừa vui mừng, lại vừa liếc xéo anh Ở đâu cũng nói bậy bạ được
Cơ mà, cô còn tưởng ba mình sẽ không chấp nhận
"Ta cũng đã chọn ngày cưới cho hai đứa, là tháng sau, các con thấy thế nào"
"Nhanh vậy sao/ Quá tuyệt vời"_anh và cô với hai vẻ mặt khác nhau, rồi đồng thanh nói
Cung Hiên cau mày:"Em không muốn lấy anh sao?"
Dịch Hiểu Đồng cảm thán:"Anh mạnh bạo như vậy, lấy về chắc em khó mà xuống được giường"
"Hahahah"
Cả gian phòng đầy ấp tiếng cười
"Chị hai, anh rễ"_Huyết Dạ ôm Dương Mộng đi vào
Đi sau là hai vệ sĩ kéo theo vali
Thật ra mọi chuyện vừa qua, cậu không hề biết, vì cô không cho ai nói ra Để cậu bớt lo lắng
Cung Hiên đập vai cậu:"Cách xưng hô này nghe rất hay, à, Dương Mộng phải không, không ngờ luôn đó, quả là cơ duyên mà"
Dương Mộng đáp:"Vậy tôi nên gọi anh một tiếng anh rễ nhỉ?"
Cung Hiên cười:"Tất nhiên, haha"
Đúng lúc họ trò chuyện thì một thân ảnh già nua đi vào
Huyết Ngụy đứng đờ người giây lát
Cung Tồng Tĩnh chống gậy đi vào, trên mặt ông là vẻ hối lỗi sâu sắc
Chợt, ông quỳ xuống, trước mặt Huyết Ngụy
"Ba/bác trai/"
Cung Tồng Tĩnh ra hiệu im lặng, rồi nói:"Huyết Ngụy, tôi biết lần này ông sẽ rất câm hận tôi, không muốn nhìn thấy tôi, nhưng mà tôi vẫn phải nói ông một lời xin lỗi, xin lỗi chỉ vì khế ước đó mà đã khiến ba người chúng ta tách biệt Tôi rất hối hận khi đã làm ra chuyện tồi tệ ấy, xin lỗi"
Lại quay sang cô:"Ta xin lỗi con, ta có mắt như mù mới tin vào lời Liễu Hân, không chấp nhận đứa con dâu tốt này, còn hại con phải chịu đau khổ một thời gian dài như vậy, xin lỗi vì đã khiến con từ một cô bé vui vẻ trở thành một con người khát máu, ta xin lỗi"
Dịch Hiểu Đồng đỡ ông:"Bác đứng dậy trước đã, con từ lâu đã không còn nhớ đến chuyện trước kia nữa, hiện tại của con chính là anh ấy, là cả gia đình hòa thuận"
Huyết Ngụy:"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông, từ nay chúng ta sẽ gắn kết lại, sẽ vẫn là bạn chứ, ông già"
Cung Tồng Tĩnh vui như lá đỗ, ôm chằm lấy ông:"Tôi biết rồi, ông bạn già"
Huyết Dạ chen vào:"Hôm nay vui như vậy, hay là chúng ta đi ăn mừng đi"
"Ý kiến hay"_anh nói
"Tụi con cũng muốn đi"_Lãnh Hàn và tiểu Tịch từ trên lầu đi xuống
"Làm sao mà thiếu hai con được, cậu nhớ hai đứa quá đi"
Cung Tồng Tĩnh ngạc nhiên:"Đây là?"
Cung Hiên bế hai bé lên:"Đó là con của con và Hiểu Đồng, ba thấy chúng đáng yêu chứ?"
"Rất đáng yêu, lại rất giống con khi nhỏ"
"Gọi ông nội đi hai đứa"_Dịch Hiểu Đồng nói
Hai bé đồng thanh:"Ông nội"
CungTồng Tĩnh hôn chụt vào má từng bé:"Cháu ngoan, cháu ngoan, cuối cùng ta cũng có cháu để bế bồng rồi"
"Hắc hắc, mauxuất phát thôi nào, con sắp đói chết rồi đây"
------------
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn