Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương-40
Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Chương 40_Đồ vật quý giá
-Rầm
"Nội trong hôm nay phải giết toàn bộ Kim Mổ, kể cả Từ Kim Mổ, ai không hoàn thành nhiệm vụ này thì đem cái mạng về đây"_Cô không tia cảm xúc nói Trong đôi mắt hiện ra sự tàn ác nhất của một thủ lĩnh
Những người khác rùng mình một cái Hôm nay cô đáng sợ thật, chỉ một câu nói lại có thể khiến họ đứng ngồi không yên
Dương Mộng nhìn về phía cô, nói:"Theo tôi biết, Từ Kim Mổ đã sang Pháp vài hai ngày trước"
"Tôi không cần biết ông ta ở đâu, làm gì, bằng mọi giá cũng phải giết chết ông ta"
"Thuộc hạ tuân lệnh"
"Hôm nay đến đây thôi"
Ước chừng vài giây sau, tất cả mọi người cũng đi Chỉ còn cô và Dương Mộng ở lại
Dương Mộng nhìn cô chăm chú:"Báo cho cậu một tin vui"
Dịch Hiểu Đồng thuận tay cầm lấy ly rượu vang đỏ, hóp một ngụm:"Tin gì?"
Dương Mộng mỉm cười:"Mình đã tìm được chiếc nhẫn của cậu"
Dịch Hiểu Đồng kinh ngạc, đôi mắt thoáng ẩm ướt:"Có thật không?"
Dương Mộng lấy trong túi ra, chiếc nhẫn có hình con sói màu đỏ huyết ở trên, đưa đến tay cô:"Mình đã đến tận Dịch gia, dù biết nơi đó bây giờ chỉ còn lại một căn nhà hoang củ kĩ"
Dịch Hiểu Đồng cầm chiếc nhẫn lên, ngắm nghía
Thật ra chiếc nhẫn này là ba cô ngày xưa nói rằng Dịch gia có hai vật cổ truyền, cô cố hỏi thì mới biết hai vật đó là một chiếc nhẫn và một sợi dây chuyền
Nhưng cái ngày đẫm máu ấy xảy ra thì
Cô chỉ nhớ, khi chết ba cô viết trên nền nhà vài chữ 'hãy tìm nhẫnchuyền'
Cô chỉ nhìn thoáng qua , lúc đó chữ viết bằng máu cũng khô đi Chẳng thể nào đọc ra được
Cũng từ đó, khi cô tạo dựng Phi Long cũng đã ngấm ngầm tìm hai món đồ vật ấy Nhưng đến bây giờ chỉ tìm được một món
Nghĩ đến cũng lạ, cô chẳng hiểu tại sao mình lại muốn tìm lại chiếc nhẫn và sợi dây chuyền ấy
Ba cô cũng từng nói, chỉ cần có hai vật này trong tay thì xem như bản thân có cả thế giới Nhưng lạ thay, sợi dây chuyền cô cũng chẳng biết nó nằm ở đâu
Dịch Hiểu Đồng thở hắt ra:"Cảm ơn cậu, cũng đã mấy năm rồi mà nó vẫn còn nguyên vẹn"
Dương Mộng nhìn cô, liền biết rằng cô đang rất buồn khi nhìn thấy nó, chắc hẳn cô lại nhớ đến ba mình, người thân của mình
Dương Mộng hiểu chứ, có ai mà vui nỗi khi bản thân không còn một người thân nào bên cạnh
Dương Mộng đẩy ghế đứng dậy, đưa cho cô xem một bức ảnh
"Đây là?"_Dịch Hiểu Đồng hỏi
"Nơi mình đã tìm thấy chiếc nhẫn này"
Trong tấm ảnh là một bức tranh treo tường cũ kĩ, chỉ còn nhìn thấy vài nét của màu vẽ, còn hình của bức ảnh thì chẳng nhìn ra được nữa
Chiếc nhẫn nằm ngay chính giữa của bức ảnh
Dương Mộng nhớ, lúc đó cô tìm hết cả căn nhà, nhưng không thấy, đến gần trưa thì bỗng từ bức ảnh chiếu ra vài tia sáng chói mắt, cũng nhờ vậy mà cô đã tìm thấy nó một cách dễ dàng
Những giọt nước mắt đau thương của cô rơi xuống màn hình điện thoại, rồi ngưng đọng Cô ủ sầu nói:"Bức ảnh này là hình của mình Mình nhớ rất rõ, ba mình rất thích nhìn bức ảnh này của mình Lâu lâu lại mỉm cười tươi thấy rõ"
Cô không ngờ ba mình lại để món đồ quan trọng như vậy ở đây, nhỡ ai thấy thì sao nhỉ? Nhưng chắc không, nếu nhìn thấy dễ dàng như vậy thì có lẽ nó đã mất từ rất lâu rồi
Dịch Hiểu Đồng quệt đi nước mắt:"Cậu đã tìm kĩ chưa, vẫn còn sợi dây chuyền nữa?"
Dương Mộng xoa cằm suy nghĩ:"Mình tìm kĩ rồi, nhưng không tìm thấy sợi dây chuyền đâu cả"_nhìn cô, bún tay:"Cậu nhớ kĩ thử xem cậu có từng thấy sợi dây chuyền đó ở đâu không?"
"Không có, ba mình còn giấu chiếc nhẫn ở một nơi như vậy, thì chắc sợi dây chuyền sẽ kĩ hơn"
"Không đâu, theo mình nghĩ nếu ba cậu muốn giấu chúng đi, thì sữ tìm nơi nguy hiểm mà lại an toàn Cùng như chiếc nhẫn, giấu giữa chính điện lại không một ai thấy được, có khi ba cậu đã đưa dây chuyền cho cậu, mà cậu không để ý đến"
"Làm sao có thể, mình còn chưaA mình nhớ ra một chuyện"
"Chuyện gì vậy?"
"Năm đó, khi mình cố bỏ trốn, thì mình có cầm theo một chiếc hộp, là ba tặng mình lúc sinh nhật lần thứ 14 của mình, đến bây giờ mình vẫn chưa mở xem trong đó có gì"
Dương Mộng hai mắt sáng rực:"Có khi nào sợi dây chuyền ở trong đó?"
"Có khả năng"
"Vậy chúng ta về nhà cậu xem nào"
"Ừm"
-----------
Tì Bà Phiêu Bạc
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
-Rầm
"Nội trong hôm nay phải giết toàn bộ Kim Mổ, kể cả Từ Kim Mổ, ai không hoàn thành nhiệm vụ này thì đem cái mạng về đây"_Cô không tia cảm xúc nói Trong đôi mắt hiện ra sự tàn ác nhất của một thủ lĩnh
Những người khác rùng mình một cái Hôm nay cô đáng sợ thật, chỉ một câu nói lại có thể khiến họ đứng ngồi không yên
Dương Mộng nhìn về phía cô, nói:"Theo tôi biết, Từ Kim Mổ đã sang Pháp vài hai ngày trước"
"Tôi không cần biết ông ta ở đâu, làm gì, bằng mọi giá cũng phải giết chết ông ta"
"Thuộc hạ tuân lệnh"
"Hôm nay đến đây thôi"
Ước chừng vài giây sau, tất cả mọi người cũng đi Chỉ còn cô và Dương Mộng ở lại
Dương Mộng nhìn cô chăm chú:"Báo cho cậu một tin vui"
Dịch Hiểu Đồng thuận tay cầm lấy ly rượu vang đỏ, hóp một ngụm:"Tin gì?"
Dương Mộng mỉm cười:"Mình đã tìm được chiếc nhẫn của cậu"
Dịch Hiểu Đồng kinh ngạc, đôi mắt thoáng ẩm ướt:"Có thật không?"
Dương Mộng lấy trong túi ra, chiếc nhẫn có hình con sói màu đỏ huyết ở trên, đưa đến tay cô:"Mình đã đến tận Dịch gia, dù biết nơi đó bây giờ chỉ còn lại một căn nhà hoang củ kĩ"
Dịch Hiểu Đồng cầm chiếc nhẫn lên, ngắm nghía
Thật ra chiếc nhẫn này là ba cô ngày xưa nói rằng Dịch gia có hai vật cổ truyền, cô cố hỏi thì mới biết hai vật đó là một chiếc nhẫn và một sợi dây chuyền
Nhưng cái ngày đẫm máu ấy xảy ra thì
Cô chỉ nhớ, khi chết ba cô viết trên nền nhà vài chữ 'hãy tìm nhẫnchuyền'
Cô chỉ nhìn thoáng qua , lúc đó chữ viết bằng máu cũng khô đi Chẳng thể nào đọc ra được
Cũng từ đó, khi cô tạo dựng Phi Long cũng đã ngấm ngầm tìm hai món đồ vật ấy Nhưng đến bây giờ chỉ tìm được một món
Nghĩ đến cũng lạ, cô chẳng hiểu tại sao mình lại muốn tìm lại chiếc nhẫn và sợi dây chuyền ấy
Ba cô cũng từng nói, chỉ cần có hai vật này trong tay thì xem như bản thân có cả thế giới Nhưng lạ thay, sợi dây chuyền cô cũng chẳng biết nó nằm ở đâu
Dịch Hiểu Đồng thở hắt ra:"Cảm ơn cậu, cũng đã mấy năm rồi mà nó vẫn còn nguyên vẹn"
Dương Mộng nhìn cô, liền biết rằng cô đang rất buồn khi nhìn thấy nó, chắc hẳn cô lại nhớ đến ba mình, người thân của mình
Dương Mộng hiểu chứ, có ai mà vui nỗi khi bản thân không còn một người thân nào bên cạnh
Dương Mộng đẩy ghế đứng dậy, đưa cho cô xem một bức ảnh
"Đây là?"_Dịch Hiểu Đồng hỏi
"Nơi mình đã tìm thấy chiếc nhẫn này"
Trong tấm ảnh là một bức tranh treo tường cũ kĩ, chỉ còn nhìn thấy vài nét của màu vẽ, còn hình của bức ảnh thì chẳng nhìn ra được nữa
Chiếc nhẫn nằm ngay chính giữa của bức ảnh
Dương Mộng nhớ, lúc đó cô tìm hết cả căn nhà, nhưng không thấy, đến gần trưa thì bỗng từ bức ảnh chiếu ra vài tia sáng chói mắt, cũng nhờ vậy mà cô đã tìm thấy nó một cách dễ dàng
Những giọt nước mắt đau thương của cô rơi xuống màn hình điện thoại, rồi ngưng đọng Cô ủ sầu nói:"Bức ảnh này là hình của mình Mình nhớ rất rõ, ba mình rất thích nhìn bức ảnh này của mình Lâu lâu lại mỉm cười tươi thấy rõ"
Cô không ngờ ba mình lại để món đồ quan trọng như vậy ở đây, nhỡ ai thấy thì sao nhỉ? Nhưng chắc không, nếu nhìn thấy dễ dàng như vậy thì có lẽ nó đã mất từ rất lâu rồi
Dịch Hiểu Đồng quệt đi nước mắt:"Cậu đã tìm kĩ chưa, vẫn còn sợi dây chuyền nữa?"
Dương Mộng xoa cằm suy nghĩ:"Mình tìm kĩ rồi, nhưng không tìm thấy sợi dây chuyền đâu cả"_nhìn cô, bún tay:"Cậu nhớ kĩ thử xem cậu có từng thấy sợi dây chuyền đó ở đâu không?"
"Không có, ba mình còn giấu chiếc nhẫn ở một nơi như vậy, thì chắc sợi dây chuyền sẽ kĩ hơn"
"Không đâu, theo mình nghĩ nếu ba cậu muốn giấu chúng đi, thì sữ tìm nơi nguy hiểm mà lại an toàn Cùng như chiếc nhẫn, giấu giữa chính điện lại không một ai thấy được, có khi ba cậu đã đưa dây chuyền cho cậu, mà cậu không để ý đến"
"Làm sao có thể, mình còn chưaA mình nhớ ra một chuyện"
"Chuyện gì vậy?"
"Năm đó, khi mình cố bỏ trốn, thì mình có cầm theo một chiếc hộp, là ba tặng mình lúc sinh nhật lần thứ 14 của mình, đến bây giờ mình vẫn chưa mở xem trong đó có gì"
Dương Mộng hai mắt sáng rực:"Có khi nào sợi dây chuyền ở trong đó?"
"Có khả năng"
"Vậy chúng ta về nhà cậu xem nào"
"Ừm"
-----------
Tì Bà Phiêu Bạc
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn