Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-100
Chương 100 Ngõ Cụt
Đọc truyện hay cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lão Cương cũng rối rít làm theo, quỳ rạp dưới chân anh, cầm tay anh nói:
"Lục tổng, cậu cũng biết bà vợ nhà tôi nó hung dữ thế nào. Nếu bà ấy biết, bà ấy sẽ giết tôi và cả con vợ bé cùng đứa con trai nhỏ của tôi mất. Thằng bé mới tám tuổi, nó vô tội, nó không biết gì cả. Tôi cắn rơm cắn cỏ nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ cậu hết đời này, chỉ xin cậu đừng để mụ sư tử nhà tôi biết."
Thần Hạo ghê tởm hất tay lão ra, lão Vinh không kịp chuẩn bị, ngã ra sau. Anh chẳng để ý, lấy khăn lau sạch tay, mới nhàn nhạt nói:
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Hầu hạ thì tôi không cần. Tôi chỉ cần hai ông liên lạc với người đó, không cần biết là dùng cách nào, phải hẹn gặp cô ta bằng được cho tôi . Bằng không, bí mật của hai ông lập tức sẽ không còn là bí mật nữa."
Lão Cương và lão Vinh nào dám nói không. Nhưng mà Trời ơi, khi đối phương đến như cơn sóng ngầm không báo trước, không nói không rằng đùng một cái lấy cái bí mật này ra ép hai lão, cả hợp đồng chuyển nhượng cũng chuẩn bị sẵn, dùng phương thức nhanh gọn nhất chỉ trong vòng nửa tiếng là đã có được chữ ký của hai lão. Rồi lại đi như cơn vũ bão kinh hoàng cuốn ra xa, ác liệt mà thần tốc, không để lại dấu vết gì, tựa như chưa từng xuất hiện. Nào có lưu lại cái phương thức liên lạc gì đâu. Giờ bảo liên lạc với ả, thì lấy cái gì để liên lạc? Đúng lúc này, người của Thần Hạo được cử đi lấy manh mối từ camera an ninh của quán rượu Hương Đêm. Đấy là nơi hai lão Cương, Vinh hẹn nhau đi "hú hí" với mấy cô gái bán hoa" ngày hôm qua thì đối phương thình lình xuất hiện uy hiếp ép bán cổ phần. Oái oăm là camera an ninh vào thời điểm đó đã bị tấn công, không ghi lại được gì, dù chỉ là một mẩu gót chân của cô gái kia cũng không thấy chứ đừng nói là cả người.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lại một lần nữa cuộc điều tra của Thần Hạo đi vào ngõ cụt.
Anh im lặng, không nói gì, bàn tay xiết chặt, các khớp xương kêu răng rắc khiến hai lão Cương, Vinh lạnh toát sống lưng, tưởng như có cái máy cưa sắp quét tới cổ mình.
Xem ra, anh đã quá xem thường đối thủ. Thủ đoạn của hắn tinh vi, thâm sâu, khó lường hơn anh tưởng. Lần nào ra tay cũng đều xử lý sạch gọn hơn tấm gương, tới mức khó chịu muốn giết hắn ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cuối cùng, dù không thể nào chấp nhận nổi, anh vẫn phải ôm cơn thịnh nộ đã phát triển ngang gió lốc cấp mười của mình rời đi mà chẳng thu hoạch được gì.
Tất nhiên, lão Cương và lão Vinh không thực hiện được lời mình nói, anh chẳng việc gì phải giữ bí mật giúp.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bí mật của hai lão, sẽ được chuyển phát nhanh tới địa điểm thích hợp.
Vừa ra tới bên ngoài, đôi mắt lạnh sắc như dao bén của anh khẽ chuyển động. Cô gái ở đằng kia... là Tuyết Vũ?
Cô đi cùng... Khắc Dương?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh mở miệng muốn gọi, nhưng cô đã cùng người bên cạnh đi vào trong thang máy. Nơi anh đang đứng lại khá xa, căn bản không kịp giữ chân cô lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, đưa người đi mất.
Ra là anh không đi được, cô đã đi ăn cùng anh trai. Biết rõ như vậy là rất bình thường đấy, anh em đi ăn cùng nhau chẳng có gì to tát đấy, nhưng không biết vì sao, anh vẫn cảm thấy khó chịu. Là vì bữa trưa nên thuộc về anh lại phải nhường cho người khác sao?Chương mới được cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ừ Chính là nó đấy!
Tuy đó là anh trai cô, nhưng hẳn là đàn ông. Đã là đàn ông, anh đều sẽ ghen, sẽ khó chịu, thấy bực bội lắm. Cộng với chuyện công việc không được suôn sẻ, càng khiến tâm trạng đang bốc hỏa như núi lửa sắp phun trào của anh bành trướng thêm.
Anh còn lo cô ăn một mình sẽ buồn cơ. Xem ra là anh "lo bò trắng răng"!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thạch Đường đứng bên cạnh không ngừng âm thầm lau mồ hôi hột. Dự là bình yên sẽ không ghé qua công ty thăm anh và mọi người trong thời gian tới...
Lúc này đây, thông tin hai cổ đông còn lại trong công ty đã bán cổ phần cho một đại gia giấu danh tính đã lan tràn khắp mọi ngóc ngách của tòa nhà
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
cao ba mươi tầng Hải Vận. Đâu đâu, ai cũng bàn tán chuyện này, nháo nhào rầm rộ cả lên. Ai chẳng biết, số cổ phần của nhà họ Lục chỉ có 25%, 40% kia là của nhà họ Mạc. Giờ người khác mua hết 25% cổ ki a, tức là nó ngang hàng với nhà họ Lục, như vậy chẳng khác gì đã đụng chạm vào quyền uy của Lục gia. Đây là chuyện cực kỳ lớn nha.
Và điều Thạch Đường lo lắng đã tới, mấy ngày sau đó, công ty bao trùm màu không khí nặng nề như có quái vật trú ngụ, nhân viên ai nấy đều mang tâm trạng thấp thỏm, sợ sệt đến làm việc. Nhất là khi tới phòng tổng giám đốc, vào diện kiến sếp tổng. Bình thường, họ vẫn báo cáo kiểu như vậy nào có bị làm sao đâu. Nhưng vào thời điểm nhạy cảm này, mặc kệ họ có chuẩn bị cẩn thận cỡ nào, cuối cùng vẫn nhận được củ ném trả tài liệu vào mặt từ Boss, kèm theo đó là một tràng mắng người khiếp sợ từ anh khiến ai cũng hồn siêu phách lạc, run cầm cập như cầy sấy đến cha mẹ cũng không nhận ra họ. Chính vì vậy mà chẳng cần phải nhắc nhở, đám nhân viên nhiều chuyện sau khi hóng hớt được tin từ trên fanpage của công ty, tự khắc ngậm miệng, không dám đem ra bàn tán công khai nữa. Không may bị sếp tóm được thì toi! Bị dần nhiều ngày, giám đốc các bộ phận không chịu nổi nữa, tới tìm Thạch Đường kêu khổ, nhờ anh tìm cách giúp họ. Bằng không, cái chết đối với họ chỉ là chuyện sớm muộn.
Nghỉ việc thì không ai nghĩ tới rồi, bởi chế độ lương lậu của Hải Vận trả cao nhất, còn hơn cả Trần Thị và Lam Thị. Rời chỗ này, tiếc lắm chứ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Khổ nỗi, Thạch Đường nào có tài cán gì có thể giúp được họ, xoay chuyển tình thế? Mà nói đám người đó không nghe, nói anh chàng phải giúp họ, không thì họ chết mất.
Bị đám đồng nghiệp nhờ vả giữ quá, mà thật lòng anh ta cũng không nỡ nhìn đồng nghiệp bị trút giận oan, đành bất đắc dĩ đi tìm Tuyết Vũ cầu cứu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thật lòng mà nói, Boss nhà anh khó chịu không hẳn là vì chuyện không lấy lại được cổ phần, mà một phần là do Thiếu phu nhân đấy.
Mấy hôm nay anh luôn ở bên cạnh Sếp tổng, anh biết. Sau hôm đó Thiếu phu nhân vẫn chưa có một lần tới hỏi thăm Boss, chắc là vì như vậy, Boss thấy khó chịu, mới giận cá chém thớt, lôi đám cấp dưới là bọn anh đây ra làm bao cát trút giận.
Thật đáng thương biết bao!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trước lúc đi, phòng Thiếu phu nhân không chịu giúp, anh ta còn chuẩn bị cả một bài văn cầu xin, nài nỉ cô nữa cơ.
Chưa tới nơi, đã thấy Tuyết Vũ đang từ trong phòng đi ra. Anh trợ lý vội đi tới đón đường, hỉ hả cười:
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Thiếu phu nhân, cô chuẩn bị đi đâu sao?" Tuyết Vũ thản nhiên gật đầu: "Phải, tới tìm Boss của anh. Tìm tôi có chuyện gì không?" Hai mắt Thạch Đường sáng rực lên, trong lòng nhảy nhót tưng tưng như đánh trống. Thế này thì còn gì bằng.
Anh ta ém cảm xúc xuống, chuyên nghiệp gật đầu:
"Đúng là có chút chuyện muốn nhờ Thiếu phu nhân." "ỐI" Tuyết Vũ nâng mắt nhìn anh ta: "Chuyện gì mà trợ lý Đường lại tỏ ra trịnh trọng như vậy. Nói nghe xem nào?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh chàng gãi gáy ngài ngại gật đầu: "Chả giấu gì cô, chuyện này có liên quan tới sếp tổng."
Tuyết Vũ nhướng mày một cái, không nói gì, nhìn Thạch Đường như chờ câu nói tiếp theo của anh ta.Đọc truyện full trên truyen88.net
Đọc truyện hay cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lão Cương cũng rối rít làm theo, quỳ rạp dưới chân anh, cầm tay anh nói:
"Lục tổng, cậu cũng biết bà vợ nhà tôi nó hung dữ thế nào. Nếu bà ấy biết, bà ấy sẽ giết tôi và cả con vợ bé cùng đứa con trai nhỏ của tôi mất. Thằng bé mới tám tuổi, nó vô tội, nó không biết gì cả. Tôi cắn rơm cắn cỏ nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ cậu hết đời này, chỉ xin cậu đừng để mụ sư tử nhà tôi biết."
Thần Hạo ghê tởm hất tay lão ra, lão Vinh không kịp chuẩn bị, ngã ra sau. Anh chẳng để ý, lấy khăn lau sạch tay, mới nhàn nhạt nói:
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Hầu hạ thì tôi không cần. Tôi chỉ cần hai ông liên lạc với người đó, không cần biết là dùng cách nào, phải hẹn gặp cô ta bằng được cho tôi . Bằng không, bí mật của hai ông lập tức sẽ không còn là bí mật nữa."
Lão Cương và lão Vinh nào dám nói không. Nhưng mà Trời ơi, khi đối phương đến như cơn sóng ngầm không báo trước, không nói không rằng đùng một cái lấy cái bí mật này ra ép hai lão, cả hợp đồng chuyển nhượng cũng chuẩn bị sẵn, dùng phương thức nhanh gọn nhất chỉ trong vòng nửa tiếng là đã có được chữ ký của hai lão. Rồi lại đi như cơn vũ bão kinh hoàng cuốn ra xa, ác liệt mà thần tốc, không để lại dấu vết gì, tựa như chưa từng xuất hiện. Nào có lưu lại cái phương thức liên lạc gì đâu. Giờ bảo liên lạc với ả, thì lấy cái gì để liên lạc? Đúng lúc này, người của Thần Hạo được cử đi lấy manh mối từ camera an ninh của quán rượu Hương Đêm. Đấy là nơi hai lão Cương, Vinh hẹn nhau đi "hú hí" với mấy cô gái bán hoa" ngày hôm qua thì đối phương thình lình xuất hiện uy hiếp ép bán cổ phần. Oái oăm là camera an ninh vào thời điểm đó đã bị tấn công, không ghi lại được gì, dù chỉ là một mẩu gót chân của cô gái kia cũng không thấy chứ đừng nói là cả người.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lại một lần nữa cuộc điều tra của Thần Hạo đi vào ngõ cụt.
Anh im lặng, không nói gì, bàn tay xiết chặt, các khớp xương kêu răng rắc khiến hai lão Cương, Vinh lạnh toát sống lưng, tưởng như có cái máy cưa sắp quét tới cổ mình.
Xem ra, anh đã quá xem thường đối thủ. Thủ đoạn của hắn tinh vi, thâm sâu, khó lường hơn anh tưởng. Lần nào ra tay cũng đều xử lý sạch gọn hơn tấm gương, tới mức khó chịu muốn giết hắn ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cuối cùng, dù không thể nào chấp nhận nổi, anh vẫn phải ôm cơn thịnh nộ đã phát triển ngang gió lốc cấp mười của mình rời đi mà chẳng thu hoạch được gì.
Tất nhiên, lão Cương và lão Vinh không thực hiện được lời mình nói, anh chẳng việc gì phải giữ bí mật giúp.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bí mật của hai lão, sẽ được chuyển phát nhanh tới địa điểm thích hợp.
Vừa ra tới bên ngoài, đôi mắt lạnh sắc như dao bén của anh khẽ chuyển động. Cô gái ở đằng kia... là Tuyết Vũ?
Cô đi cùng... Khắc Dương?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh mở miệng muốn gọi, nhưng cô đã cùng người bên cạnh đi vào trong thang máy. Nơi anh đang đứng lại khá xa, căn bản không kịp giữ chân cô lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, đưa người đi mất.
Ra là anh không đi được, cô đã đi ăn cùng anh trai. Biết rõ như vậy là rất bình thường đấy, anh em đi ăn cùng nhau chẳng có gì to tát đấy, nhưng không biết vì sao, anh vẫn cảm thấy khó chịu. Là vì bữa trưa nên thuộc về anh lại phải nhường cho người khác sao?Chương mới được cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ừ Chính là nó đấy!
Tuy đó là anh trai cô, nhưng hẳn là đàn ông. Đã là đàn ông, anh đều sẽ ghen, sẽ khó chịu, thấy bực bội lắm. Cộng với chuyện công việc không được suôn sẻ, càng khiến tâm trạng đang bốc hỏa như núi lửa sắp phun trào của anh bành trướng thêm.
Anh còn lo cô ăn một mình sẽ buồn cơ. Xem ra là anh "lo bò trắng răng"!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thạch Đường đứng bên cạnh không ngừng âm thầm lau mồ hôi hột. Dự là bình yên sẽ không ghé qua công ty thăm anh và mọi người trong thời gian tới...
Lúc này đây, thông tin hai cổ đông còn lại trong công ty đã bán cổ phần cho một đại gia giấu danh tính đã lan tràn khắp mọi ngóc ngách của tòa nhà
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
cao ba mươi tầng Hải Vận. Đâu đâu, ai cũng bàn tán chuyện này, nháo nhào rầm rộ cả lên. Ai chẳng biết, số cổ phần của nhà họ Lục chỉ có 25%, 40% kia là của nhà họ Mạc. Giờ người khác mua hết 25% cổ ki a, tức là nó ngang hàng với nhà họ Lục, như vậy chẳng khác gì đã đụng chạm vào quyền uy của Lục gia. Đây là chuyện cực kỳ lớn nha.
Và điều Thạch Đường lo lắng đã tới, mấy ngày sau đó, công ty bao trùm màu không khí nặng nề như có quái vật trú ngụ, nhân viên ai nấy đều mang tâm trạng thấp thỏm, sợ sệt đến làm việc. Nhất là khi tới phòng tổng giám đốc, vào diện kiến sếp tổng. Bình thường, họ vẫn báo cáo kiểu như vậy nào có bị làm sao đâu. Nhưng vào thời điểm nhạy cảm này, mặc kệ họ có chuẩn bị cẩn thận cỡ nào, cuối cùng vẫn nhận được củ ném trả tài liệu vào mặt từ Boss, kèm theo đó là một tràng mắng người khiếp sợ từ anh khiến ai cũng hồn siêu phách lạc, run cầm cập như cầy sấy đến cha mẹ cũng không nhận ra họ. Chính vì vậy mà chẳng cần phải nhắc nhở, đám nhân viên nhiều chuyện sau khi hóng hớt được tin từ trên fanpage của công ty, tự khắc ngậm miệng, không dám đem ra bàn tán công khai nữa. Không may bị sếp tóm được thì toi! Bị dần nhiều ngày, giám đốc các bộ phận không chịu nổi nữa, tới tìm Thạch Đường kêu khổ, nhờ anh tìm cách giúp họ. Bằng không, cái chết đối với họ chỉ là chuyện sớm muộn.
Nghỉ việc thì không ai nghĩ tới rồi, bởi chế độ lương lậu của Hải Vận trả cao nhất, còn hơn cả Trần Thị và Lam Thị. Rời chỗ này, tiếc lắm chứ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Khổ nỗi, Thạch Đường nào có tài cán gì có thể giúp được họ, xoay chuyển tình thế? Mà nói đám người đó không nghe, nói anh chàng phải giúp họ, không thì họ chết mất.
Bị đám đồng nghiệp nhờ vả giữ quá, mà thật lòng anh ta cũng không nỡ nhìn đồng nghiệp bị trút giận oan, đành bất đắc dĩ đi tìm Tuyết Vũ cầu cứu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thật lòng mà nói, Boss nhà anh khó chịu không hẳn là vì chuyện không lấy lại được cổ phần, mà một phần là do Thiếu phu nhân đấy.
Mấy hôm nay anh luôn ở bên cạnh Sếp tổng, anh biết. Sau hôm đó Thiếu phu nhân vẫn chưa có một lần tới hỏi thăm Boss, chắc là vì như vậy, Boss thấy khó chịu, mới giận cá chém thớt, lôi đám cấp dưới là bọn anh đây ra làm bao cát trút giận.
Thật đáng thương biết bao!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trước lúc đi, phòng Thiếu phu nhân không chịu giúp, anh ta còn chuẩn bị cả một bài văn cầu xin, nài nỉ cô nữa cơ.
Chưa tới nơi, đã thấy Tuyết Vũ đang từ trong phòng đi ra. Anh trợ lý vội đi tới đón đường, hỉ hả cười:
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Thiếu phu nhân, cô chuẩn bị đi đâu sao?" Tuyết Vũ thản nhiên gật đầu: "Phải, tới tìm Boss của anh. Tìm tôi có chuyện gì không?" Hai mắt Thạch Đường sáng rực lên, trong lòng nhảy nhót tưng tưng như đánh trống. Thế này thì còn gì bằng.
Anh ta ém cảm xúc xuống, chuyên nghiệp gật đầu:
"Đúng là có chút chuyện muốn nhờ Thiếu phu nhân." "ỐI" Tuyết Vũ nâng mắt nhìn anh ta: "Chuyện gì mà trợ lý Đường lại tỏ ra trịnh trọng như vậy. Nói nghe xem nào?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh chàng gãi gáy ngài ngại gật đầu: "Chả giấu gì cô, chuyện này có liên quan tới sếp tổng."
Tuyết Vũ nhướng mày một cái, không nói gì, nhìn Thạch Đường như chờ câu nói tiếp theo của anh ta.Đọc truyện full trên truyen88.net