Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Linh Lan Hoa hiện tại tâm trạng đặc biệt tốt, tặng mọi người thêm một chương!
***
- Nghe nói gì chưa? Thanh Phong chủ - Lâm Hi Triết của Kiếm Thiên môn chết rồi?!
- Hư, nghe nói phó các chủ Hoành Phong các cũng...
- Trời ạ?! Tại sao lại chết nhiều người như vậy?!
- Hình như Hàn Thành trưởng lão của Liên Vân tông cũng vừa chết hôm qua.
- Tại hạ vừa nghe tin Đường chủ Chấp Sự đường của Vi Vũ môn cũng vừa mới bị sát hại!
- Hít! Thật hay giả vậy?!!
- Không đâu, tên đường chủ kia chết hồi sáng nay, vừa mới chết vài canh giờ trước là Hữu Sứ của Địa Sát Cung!
- Trời ạ, đó là những nhân vật đỉnh phong số một số hai của Đại Lục đó! Rốt cuộc ai mà có thực lực cao như vậy?!!!!
- Nghe nói hung thủ khi bị bắt đều tự sát hết, nghe nói cách chết giống nhau, đều hóa thành xương khô?!
- CMN, rốt cuộc người đứng sau màn là ai?! Làm trắng trợn như vậy không phải đắc tội cả Đại Lục à?
- Đâu ai biết hắn ta là ai? Chơi đùa 4 môn phái và 3 cung phủ như vậy mà vẫn bình yên.... thật sự là....
- Vậy,.... tiếp theo sẽ đến Ma Tà Vực và Huyết Hà Thiên à?!
- Nhỏ giọng chút, muốn chết sao?!
- .....
Trong các tửu lâu đang bàn tán xôn xao về việc này, thậm trí có người gan lớn còn đưa ra ván cược, xem xem người chết tiếp theo là ma tu của Huyết Hà Thiên hay Ma Tà Vực.
Nhất thời không khí trong Đại Lục hình thành một loại vi diệu khó nói.
Ở một cánh rừng xanh tươi nào đó, có một cung điện đen thui lớn thật lớn, trong điện có vị Vương cao quý đang ngồi trên một cái ghế bằng xương người, bên trên phủ một lớp nệm dày bằng da thú, hai bên trái phải là 12 bộ xương trắng tinh trắng khiết, dùng hắc y che thân.
Bên dưới là hai hàng người, không, là ma tu đang quỳ dưới đất, nhìn kỹ, có thể thấy hai hàng người này mang phục sức của Ma Tà Vực.
- Vương Thượng!
Những người quỳ dưới đất kia cung kính gọi.
Người ngồi trên vương tọa thì không nhìn rõ dung mạo, chỉ thấy bàn tay lộ ra bên ngoài áo choàng là một mảnh thâm đen, móng tay rất nhọn và dài, nhìn kỹ, còn thấy sót lại trên móng tay là một ít thịt vụn và máu tươi.
- Ưm.
Người ngồi trên vương tọa kia nhẹ nhàng liếm móng tay, giọng điệu si mê và điên cuồng trong đó lại làm những người quỳ bên dưới run rẩy, không biết là vì sợ hãi hay ghê tởm.
- Người của các ngươi thật vô dụng.
- Giết người liền bị phát hiện.
- Vu oan giá họa cũng không xong.
- Ngu xuẩn đến không biết tự sát.
- Lại còn cần chính ta ra tay.
- Thật sự là.... quá vô dụng!
Người được gọi là Vương Thượng dùng giọng điệu khó nghe như ma thét quỷ gào, khiến cho Vực chúng hận không dùng linh lực phong bế tai mình lại. Đương nhiên, mọi người cũng chỉ là nghĩ, không ai dám ra tay làm thật cả.
- Các ngươi nói coi, giữ các ngươi lại thì có ích gì.
- Chi bằng hút hết tu vi của các ngươi, bồi bổ cho ta.
Vực chúng bên dưới càng run rẩy lợi hại hơn, y như con cầy sấy.
- Vương Thượng, xin, xin Vương Thượng tha chết, xin Vương Thượng tha chết...
- Xin Vương Thượng tha chết....
.......
- Cái này không được..... chỗ này dường như nới lỏng.... cái này..
Bạch y nam tử loay hoay quanh một trận pháp rất lớn, trận pháp hình dạng ngôi sao 10 cánh, giống y hệt trận pháp bên trong bí cảnh Khương Thác, chỉ là trận pháp này to lớn hơn nhiều thôi.
- Hình như lại không đúng...
Bạch y nam tử - tên thật là Đường Thanh mở miệng lẩm bẩm, mày nhíu thật chặt, ánh mắt trầm xuống giống như yên lặng trước cơn giông bão thật lớn.
"Két"
Tiếng mở cửa vang lên, Đường Thanh bực bội ngước lên, thấy người đến gương mặt liền chuyển sang thái độ ác liệt trào phúng.
- Phó đạo chủ thật rảnh nhỉ? Sao ngươi không đi bắt vài tế phẩm cho ta?!
- A Thanh, rốt cuộc đệ tại sao lại cố chấp như vậy? Đệ còn chưa khỏi hẳn mà, đệ nghỉ ngơi đi, chuyện lời nguyền để ta xử lý.
Hắc y nam tử lo lắng nhìn bạch y nam tử, giọng nói thân thiết cất chứa sự đau lòng khó nghe rõ.
- Ai là đệ đệ ngươi?! Độc Cô Vô Sát! Ngươi căn bản không phải người Đường gia! Ngươi không phải ca ca ta!
Đường Thanh ném cây bút trong tay về phía hắc y nam tử, cũng chính là Độc Cô Vô Sát. Cây bút nhìn như mềm mại thế nhưng khi dính sát khí của Đường Thanh liền trở nên cứng rắn sắc bén.
Độc Cô Vô Sát nâng tay, chuẩn xác kẹp cây bút bằng hai ngón tay, thở dài, giống như không để ý lại giống như cưng chiều.
- Được rồi, huynh là người Độc Cô gia, không phải Đường gia, nhưng....
Chưa đợi Độc Cô Vô Sát nói hết, Đường Thanh đã tức giận cắt ngang.
- Cút! Độc Cô Vô Sát, ngươi cút ra ngoài cho ta! Chuyện của ta không cần ngươi quản!
Đôi mắt Đường Thanh hằn lên tia máu vì tức giận, khí tức xung quanh cũng ẩn ẩn sát khí lạnh lẽo. Độc Cô Vô Sát thở dài, bước qua, ôm chặt Đường Thanh để cho y không thể giãy giụa.
- A Thanh.... tại sao cứ phải dùng mạng sống của con người để làm suy yếu lời nguyền? Bao năm nay, tay đệ đã dính máu tươi và sinh mạng của bao người rồi chứ? Lời nguyền kia.... nếu có thể giải liền sớm đã giải.
- Độc Cô Vô Sát! Ngươi mẹ nó giả mù sa mưa cái chó má gì?! Ngươi không phải không muốn giúp ta tìm đường trở về Đường gia nên mới tìm cái lý do ngu xuẩn này sao?! Ta phi! Ngươi định lừa ai chứ?!
Đường Thanh dùng sức đẩy Độc Cô Vô Sát ra, chà sát chỗ bị hắn đụng, giống như chạm vào thứ gì dơ bẩn lắm.
- A Thanh! Đệ điên rồi! Rốt cuộc những sinh mệnh kia trong mắt đệ là cái gì?! Hạt cát?! Rác rưởi?! Đó là một sinh mệnh! Là một sinh mệnh giống chúng ta!
- Sinh mệnh? Hahaha.... Độc Cô Vô Sát! Trong mắt của ta, sinh mệnh của những con kiến đó căn bản không đáng giá! Huống chi, dùng mạng sống phá được lời nguyền này thì cũng là vinh hạnh của bọn họ!
- Đường Thanh! Đệ!
Độc Cô Vô Sát thoáng đề cao giọng.
- Đệ.... thu tay lại đi....
Giọng nói giống như bất đắc dĩ, lại ẩn chứa một tia khẩn cầu.
- Thu tay? Được. Chỉ cần ngươi mang cho ta viên ma đan của Thanh Mãng Lộc Tu, ta sẽ thu tay, viên ma đan đó vừa vặn bổ khuyết chỗ trống mà lần trước trận pháp chưa kịp bổ sung.
- Thanh Mãng Lộc Tu? Được, ta đi.
Độc Cô Vô Sát để lại câu đó, sau đó dứt khoát bước đi.
Lần này đến lượt Đường Thanh bị chấn kinh, Thanh Mãng Lộc Tu này là mu thú cấp 9 tầng 9,tuy là tu vi của Độc Cô Vô Sát cũng ngang ngửa nó, nhưng căn cơ của Độc Cô Vô Sát vốn không quá ổn định, huống hồ đối thủ còn là ma thú, Độc Cô Vô Sát cơ hồ là đi chịu chết!
Đường Thanh kinh ngạc nhìn về phía cửa, trong kinh ngạc không hiểu thấu mang theo một tia đau lòng và lo lắng.
***
- Nghe nói gì chưa? Thanh Phong chủ - Lâm Hi Triết của Kiếm Thiên môn chết rồi?!
- Hư, nghe nói phó các chủ Hoành Phong các cũng...
- Trời ạ?! Tại sao lại chết nhiều người như vậy?!
- Hình như Hàn Thành trưởng lão của Liên Vân tông cũng vừa chết hôm qua.
- Tại hạ vừa nghe tin Đường chủ Chấp Sự đường của Vi Vũ môn cũng vừa mới bị sát hại!
- Hít! Thật hay giả vậy?!!
- Không đâu, tên đường chủ kia chết hồi sáng nay, vừa mới chết vài canh giờ trước là Hữu Sứ của Địa Sát Cung!
- Trời ạ, đó là những nhân vật đỉnh phong số một số hai của Đại Lục đó! Rốt cuộc ai mà có thực lực cao như vậy?!!!!
- Nghe nói hung thủ khi bị bắt đều tự sát hết, nghe nói cách chết giống nhau, đều hóa thành xương khô?!
- CMN, rốt cuộc người đứng sau màn là ai?! Làm trắng trợn như vậy không phải đắc tội cả Đại Lục à?
- Đâu ai biết hắn ta là ai? Chơi đùa 4 môn phái và 3 cung phủ như vậy mà vẫn bình yên.... thật sự là....
- Vậy,.... tiếp theo sẽ đến Ma Tà Vực và Huyết Hà Thiên à?!
- Nhỏ giọng chút, muốn chết sao?!
- .....
Trong các tửu lâu đang bàn tán xôn xao về việc này, thậm trí có người gan lớn còn đưa ra ván cược, xem xem người chết tiếp theo là ma tu của Huyết Hà Thiên hay Ma Tà Vực.
Nhất thời không khí trong Đại Lục hình thành một loại vi diệu khó nói.
Ở một cánh rừng xanh tươi nào đó, có một cung điện đen thui lớn thật lớn, trong điện có vị Vương cao quý đang ngồi trên một cái ghế bằng xương người, bên trên phủ một lớp nệm dày bằng da thú, hai bên trái phải là 12 bộ xương trắng tinh trắng khiết, dùng hắc y che thân.
Bên dưới là hai hàng người, không, là ma tu đang quỳ dưới đất, nhìn kỹ, có thể thấy hai hàng người này mang phục sức của Ma Tà Vực.
- Vương Thượng!
Những người quỳ dưới đất kia cung kính gọi.
Người ngồi trên vương tọa thì không nhìn rõ dung mạo, chỉ thấy bàn tay lộ ra bên ngoài áo choàng là một mảnh thâm đen, móng tay rất nhọn và dài, nhìn kỹ, còn thấy sót lại trên móng tay là một ít thịt vụn và máu tươi.
- Ưm.
Người ngồi trên vương tọa kia nhẹ nhàng liếm móng tay, giọng điệu si mê và điên cuồng trong đó lại làm những người quỳ bên dưới run rẩy, không biết là vì sợ hãi hay ghê tởm.
- Người của các ngươi thật vô dụng.
- Giết người liền bị phát hiện.
- Vu oan giá họa cũng không xong.
- Ngu xuẩn đến không biết tự sát.
- Lại còn cần chính ta ra tay.
- Thật sự là.... quá vô dụng!
Người được gọi là Vương Thượng dùng giọng điệu khó nghe như ma thét quỷ gào, khiến cho Vực chúng hận không dùng linh lực phong bế tai mình lại. Đương nhiên, mọi người cũng chỉ là nghĩ, không ai dám ra tay làm thật cả.
- Các ngươi nói coi, giữ các ngươi lại thì có ích gì.
- Chi bằng hút hết tu vi của các ngươi, bồi bổ cho ta.
Vực chúng bên dưới càng run rẩy lợi hại hơn, y như con cầy sấy.
- Vương Thượng, xin, xin Vương Thượng tha chết, xin Vương Thượng tha chết...
- Xin Vương Thượng tha chết....
.......
- Cái này không được..... chỗ này dường như nới lỏng.... cái này..
Bạch y nam tử loay hoay quanh một trận pháp rất lớn, trận pháp hình dạng ngôi sao 10 cánh, giống y hệt trận pháp bên trong bí cảnh Khương Thác, chỉ là trận pháp này to lớn hơn nhiều thôi.
- Hình như lại không đúng...
Bạch y nam tử - tên thật là Đường Thanh mở miệng lẩm bẩm, mày nhíu thật chặt, ánh mắt trầm xuống giống như yên lặng trước cơn giông bão thật lớn.
"Két"
Tiếng mở cửa vang lên, Đường Thanh bực bội ngước lên, thấy người đến gương mặt liền chuyển sang thái độ ác liệt trào phúng.
- Phó đạo chủ thật rảnh nhỉ? Sao ngươi không đi bắt vài tế phẩm cho ta?!
- A Thanh, rốt cuộc đệ tại sao lại cố chấp như vậy? Đệ còn chưa khỏi hẳn mà, đệ nghỉ ngơi đi, chuyện lời nguyền để ta xử lý.
Hắc y nam tử lo lắng nhìn bạch y nam tử, giọng nói thân thiết cất chứa sự đau lòng khó nghe rõ.
- Ai là đệ đệ ngươi?! Độc Cô Vô Sát! Ngươi căn bản không phải người Đường gia! Ngươi không phải ca ca ta!
Đường Thanh ném cây bút trong tay về phía hắc y nam tử, cũng chính là Độc Cô Vô Sát. Cây bút nhìn như mềm mại thế nhưng khi dính sát khí của Đường Thanh liền trở nên cứng rắn sắc bén.
Độc Cô Vô Sát nâng tay, chuẩn xác kẹp cây bút bằng hai ngón tay, thở dài, giống như không để ý lại giống như cưng chiều.
- Được rồi, huynh là người Độc Cô gia, không phải Đường gia, nhưng....
Chưa đợi Độc Cô Vô Sát nói hết, Đường Thanh đã tức giận cắt ngang.
- Cút! Độc Cô Vô Sát, ngươi cút ra ngoài cho ta! Chuyện của ta không cần ngươi quản!
Đôi mắt Đường Thanh hằn lên tia máu vì tức giận, khí tức xung quanh cũng ẩn ẩn sát khí lạnh lẽo. Độc Cô Vô Sát thở dài, bước qua, ôm chặt Đường Thanh để cho y không thể giãy giụa.
- A Thanh.... tại sao cứ phải dùng mạng sống của con người để làm suy yếu lời nguyền? Bao năm nay, tay đệ đã dính máu tươi và sinh mạng của bao người rồi chứ? Lời nguyền kia.... nếu có thể giải liền sớm đã giải.
- Độc Cô Vô Sát! Ngươi mẹ nó giả mù sa mưa cái chó má gì?! Ngươi không phải không muốn giúp ta tìm đường trở về Đường gia nên mới tìm cái lý do ngu xuẩn này sao?! Ta phi! Ngươi định lừa ai chứ?!
Đường Thanh dùng sức đẩy Độc Cô Vô Sát ra, chà sát chỗ bị hắn đụng, giống như chạm vào thứ gì dơ bẩn lắm.
- A Thanh! Đệ điên rồi! Rốt cuộc những sinh mệnh kia trong mắt đệ là cái gì?! Hạt cát?! Rác rưởi?! Đó là một sinh mệnh! Là một sinh mệnh giống chúng ta!
- Sinh mệnh? Hahaha.... Độc Cô Vô Sát! Trong mắt của ta, sinh mệnh của những con kiến đó căn bản không đáng giá! Huống chi, dùng mạng sống phá được lời nguyền này thì cũng là vinh hạnh của bọn họ!
- Đường Thanh! Đệ!
Độc Cô Vô Sát thoáng đề cao giọng.
- Đệ.... thu tay lại đi....
Giọng nói giống như bất đắc dĩ, lại ẩn chứa một tia khẩn cầu.
- Thu tay? Được. Chỉ cần ngươi mang cho ta viên ma đan của Thanh Mãng Lộc Tu, ta sẽ thu tay, viên ma đan đó vừa vặn bổ khuyết chỗ trống mà lần trước trận pháp chưa kịp bổ sung.
- Thanh Mãng Lộc Tu? Được, ta đi.
Độc Cô Vô Sát để lại câu đó, sau đó dứt khoát bước đi.
Lần này đến lượt Đường Thanh bị chấn kinh, Thanh Mãng Lộc Tu này là mu thú cấp 9 tầng 9,tuy là tu vi của Độc Cô Vô Sát cũng ngang ngửa nó, nhưng căn cơ của Độc Cô Vô Sát vốn không quá ổn định, huống hồ đối thủ còn là ma thú, Độc Cô Vô Sát cơ hồ là đi chịu chết!
Đường Thanh kinh ngạc nhìn về phía cửa, trong kinh ngạc không hiểu thấu mang theo một tia đau lòng và lo lắng.