Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
- Y Y, ta mang cho muội canh, canh hạt sen nè.
Diệp Thiên tay bưng bắt canh, một tay gõ gõ cửa viện của Nam Cung Nhạc Y.
- Diệp Thiên ca ca!
Nam Cung Nhạc Y mở cửa, vui vẻ gọi.
- Huynh đến rồi!
Nam Cung Nhạc Y lớn lên rất động lòng người, đôi mắt thủy lam vừa to vừa tròn, long lanh như ánh sao trong đêm, đôi môi chúm chím và cái mũi nho nhỏ hồng hồng trông khả ái đến bất ngờ, gò má trắng mịn hồng hào làm người ta muốn xoa nắn.
Mái tóc thủy lam uốn lượn như dòng nước, thân hình lả lướt mặc một bộ y phục hường phấn ngọt ngào, đôi mắt vì vui vẻ mà cong cong lên, khí chất vừa ngây thơ ngọt ngào vừa dịu dàng ấm áp.
Nam Cung Nhạc Y ôm lấy cánh tay Diệp Thiên, mềm mại trước ngực vô tình hữu ý mà cọ xát, cọ đến Diệp Thiên một mảnh ngại ngùng đỏ mặt.
- Y Y.... muội... muội...
Diệp Thiên khẩn trương đến không dám động đậy, lắp bắp nói.
- Hihi, Diệp ca ca, muội không trêu huynh nữa. Vào đi thôi.
Nam Cung Nhạc Y buông tay, ở nơi Diệp Thiên không thấy, Nam Cung Nhạc Y lộ vẻ mặt chán ghét khinh bỉ.
- Ừm,... ừm, huynh chỉ đưa canh, canh cho muội... huynh, huynh có việc đi trước!
Diệp Thiên đưa hộp canh trong tay cho Nam Cung Nhạc Y, sau đó co giò chạy. Đến khi đã được một khoảng cách khá xa, Diệp Thiên mới hối hận nói.
- Diệp Thiên, mày rốt cuộc làm gì a?! Đã được Y Y mời vào viện của cô ấy lại từ chối?! Mày đúng là ngu ngốc mà, cứ gặp Y Y là lại loạn xạ lên, nói chuyện cũng nói lắp luôn!! Chẳng phải có rất nhiều lời muốn nói với cô ấy sao? Chẳng phải mày muốn thân thiết hơn với cô ấy hơn sao? Mày đúng là ngu ngốc mà..
Diệp Thiên vừa hối hận vừa lẩm bẩm, ở đằng sau Hạch Lan nghe lời lẩm bẩm của Diệp Thiên, bước chân liền khựng lại, bàn tay siết chặt hộp thức ăn trong tay, siết chặt lại nới lỏng, lại siết chặt.... cuối cùng cất hộp thức ăn vào nhẫn trữ vật, quay bước rời đi.
- Hừ!
Nam Cung Nhạc Y chán ghét đem bát canh phòng, đóng cửa lại định tu luyện thì Truyền Tin thạch sáng lên, bóng dáng của một nam nhân nghiêm khắc hiện lên.
Nam Cung Nhạc Y thu lại vẻ mặt, nhu thuận nói.
- Phụ thân.
- Ừ. Nhạc Y, con nắm chắc tên Thời Liễn Diệp Thiên kia rồi chứ?
- Phụ thân yên tâm, hắn đã si mê con, con bỏ hắn đi hướng đông hắn chắc chắn không dám đi hướng tây!
- Canh hạt sen?
Nam Cung phụ thân vô ý liếc nhìn chén canh trên bàn, nghi hoặc mở miệng.
Lão nhớ đứa con gái thứ hai này của mình không thích ăn món này.
Nam Cung Nhạc Y nhếch miệng khinh thường.
- Là tên đầu gỗ kia mang đến, không hiểu sau tên ngốc đó lại nghĩ con thích ăn thức ăn bình dân này!
Nam Cung phụ thân nhíu mày, nhưng cũng không trách cứ, mà hỏi.
- Vậy còn những người khác?
- Phụ thân, bọn họ không sa bẫy.
Nam Cung Nhạc Y nhíu mày, có chút uất ức, rõ ràng ả đẹp như vậy, tính cách cũng tốt, tu vi lại cao, thế mà những thiếu chủ của các gia tộc kia lại có mắt như mù, không thèm để ý đến ả.
Nam Cung phụ thân nhíu mày, sau đó trầm giọng.
- Nếu không lôi kéo được, vậy thì.... giết đi!
- Phụ, phụ thân, cần giết thật ạ?
- Nếu không giết bọn nó sẽ là đá cản đường của gia tộc ta.
- Vâng.
- Phụ thân, Hàn Thành trưởng lão trong tông môn vừa chết, hung thủ thì tự sát, tông chủ và trưởng lão đều cho là có người đứng sau màn giật dây.
- Hử? Vừa hay, con có thể đổ thừa cho những người đó.
- Vâng.
- Nhạc Y, nhớ kỹ. Con là một tộc nhân của Nam Cung gia tộc, sẽ là gia tộc đệ nhất của Khương Thác Đại Lục, người làm việc lớn thì không thể lương thiện.
- Vâng, phụ thân, con đã nhớ kỹ.
- Tốt.
Nam Cung Nhạc Y nắm chặt Truyền Tin thạch, bàn tay thoáng siết lại, sau đó nhắm chặt mắt.
Một làn khói mỏng manh tràn ra từ trên người ả, sau đó ngưng tụ thành một bóng người mơ hồ, ả cất tiếng.
- Chúng ta làm giao dịch đi.
- Giao dịch?
Bóng đen nghi hoặc.
- Ngươi đi giết Lam Anh Anh, đổ tội cho Thụy Lạc An Du.
- Ta được lợi gì.
- .... 20 cô gái còn trong sạch.
Nam Cung Nhạc Y trong một lần làm nhiệm vụ của tông môn đã dính phải ma vật, ma vật kia chuyên hút nguyên âm của những cô gái còn trinh để đề cao thực lực, ma vật này bam đầu là muốn thu nguyên âm của ả, may mà ả bàn điều kiện với nó nên mới thoát khỏi, mà điều kiện là.... hàng tháng đưa một cô gái cho nó.
- Thành giao.
Bóng đen cười quái dị sao đó biến mất.
Nam Cung Nhạc Y ngồi xuống giường, thân thể vẫn còn run rẩy vì sợ hãi, ả ta rất sợ thứ này nhưng ả lại không sử lý được nó, bởi vì nó ký sinh trong thân thể ả, nếu ả làm nó bị thương thì chính ả cũng bị theo.
Nam Cung gia muốn giết hết người thừa kế của các gia tộc họ kép khác để ngồi lên vị trí đệ nhất thế gia của Đại Lục, dã tâm này của Nam Cung gia tộc không phải là vừa mới có, vì vậy trong các gia tộc và tông môn đều bí mật có gián điệp của Nam Cung gia, Nam Cung gia đã chuẩn bị rất lâu, bây giờ chính là thời khắc bắt đầu của kế hoạch này.
Nhưng Nam Cung Nhạc Y không biết, Nam Cung gia còn bắt tay hợp tác với một trong bốn môn phái của chính đạo và một cung phủ của ma đạo.
***
CP mới, Diệp Thiên x Hách Lan, CP này ngược "chút" "chút".
Diệp Thiên tay bưng bắt canh, một tay gõ gõ cửa viện của Nam Cung Nhạc Y.
- Diệp Thiên ca ca!
Nam Cung Nhạc Y mở cửa, vui vẻ gọi.
- Huynh đến rồi!
Nam Cung Nhạc Y lớn lên rất động lòng người, đôi mắt thủy lam vừa to vừa tròn, long lanh như ánh sao trong đêm, đôi môi chúm chím và cái mũi nho nhỏ hồng hồng trông khả ái đến bất ngờ, gò má trắng mịn hồng hào làm người ta muốn xoa nắn.
Mái tóc thủy lam uốn lượn như dòng nước, thân hình lả lướt mặc một bộ y phục hường phấn ngọt ngào, đôi mắt vì vui vẻ mà cong cong lên, khí chất vừa ngây thơ ngọt ngào vừa dịu dàng ấm áp.
Nam Cung Nhạc Y ôm lấy cánh tay Diệp Thiên, mềm mại trước ngực vô tình hữu ý mà cọ xát, cọ đến Diệp Thiên một mảnh ngại ngùng đỏ mặt.
- Y Y.... muội... muội...
Diệp Thiên khẩn trương đến không dám động đậy, lắp bắp nói.
- Hihi, Diệp ca ca, muội không trêu huynh nữa. Vào đi thôi.
Nam Cung Nhạc Y buông tay, ở nơi Diệp Thiên không thấy, Nam Cung Nhạc Y lộ vẻ mặt chán ghét khinh bỉ.
- Ừm,... ừm, huynh chỉ đưa canh, canh cho muội... huynh, huynh có việc đi trước!
Diệp Thiên đưa hộp canh trong tay cho Nam Cung Nhạc Y, sau đó co giò chạy. Đến khi đã được một khoảng cách khá xa, Diệp Thiên mới hối hận nói.
- Diệp Thiên, mày rốt cuộc làm gì a?! Đã được Y Y mời vào viện của cô ấy lại từ chối?! Mày đúng là ngu ngốc mà, cứ gặp Y Y là lại loạn xạ lên, nói chuyện cũng nói lắp luôn!! Chẳng phải có rất nhiều lời muốn nói với cô ấy sao? Chẳng phải mày muốn thân thiết hơn với cô ấy hơn sao? Mày đúng là ngu ngốc mà..
Diệp Thiên vừa hối hận vừa lẩm bẩm, ở đằng sau Hạch Lan nghe lời lẩm bẩm của Diệp Thiên, bước chân liền khựng lại, bàn tay siết chặt hộp thức ăn trong tay, siết chặt lại nới lỏng, lại siết chặt.... cuối cùng cất hộp thức ăn vào nhẫn trữ vật, quay bước rời đi.
- Hừ!
Nam Cung Nhạc Y chán ghét đem bát canh phòng, đóng cửa lại định tu luyện thì Truyền Tin thạch sáng lên, bóng dáng của một nam nhân nghiêm khắc hiện lên.
Nam Cung Nhạc Y thu lại vẻ mặt, nhu thuận nói.
- Phụ thân.
- Ừ. Nhạc Y, con nắm chắc tên Thời Liễn Diệp Thiên kia rồi chứ?
- Phụ thân yên tâm, hắn đã si mê con, con bỏ hắn đi hướng đông hắn chắc chắn không dám đi hướng tây!
- Canh hạt sen?
Nam Cung phụ thân vô ý liếc nhìn chén canh trên bàn, nghi hoặc mở miệng.
Lão nhớ đứa con gái thứ hai này của mình không thích ăn món này.
Nam Cung Nhạc Y nhếch miệng khinh thường.
- Là tên đầu gỗ kia mang đến, không hiểu sau tên ngốc đó lại nghĩ con thích ăn thức ăn bình dân này!
Nam Cung phụ thân nhíu mày, nhưng cũng không trách cứ, mà hỏi.
- Vậy còn những người khác?
- Phụ thân, bọn họ không sa bẫy.
Nam Cung Nhạc Y nhíu mày, có chút uất ức, rõ ràng ả đẹp như vậy, tính cách cũng tốt, tu vi lại cao, thế mà những thiếu chủ của các gia tộc kia lại có mắt như mù, không thèm để ý đến ả.
Nam Cung phụ thân nhíu mày, sau đó trầm giọng.
- Nếu không lôi kéo được, vậy thì.... giết đi!
- Phụ, phụ thân, cần giết thật ạ?
- Nếu không giết bọn nó sẽ là đá cản đường của gia tộc ta.
- Vâng.
- Phụ thân, Hàn Thành trưởng lão trong tông môn vừa chết, hung thủ thì tự sát, tông chủ và trưởng lão đều cho là có người đứng sau màn giật dây.
- Hử? Vừa hay, con có thể đổ thừa cho những người đó.
- Vâng.
- Nhạc Y, nhớ kỹ. Con là một tộc nhân của Nam Cung gia tộc, sẽ là gia tộc đệ nhất của Khương Thác Đại Lục, người làm việc lớn thì không thể lương thiện.
- Vâng, phụ thân, con đã nhớ kỹ.
- Tốt.
Nam Cung Nhạc Y nắm chặt Truyền Tin thạch, bàn tay thoáng siết lại, sau đó nhắm chặt mắt.
Một làn khói mỏng manh tràn ra từ trên người ả, sau đó ngưng tụ thành một bóng người mơ hồ, ả cất tiếng.
- Chúng ta làm giao dịch đi.
- Giao dịch?
Bóng đen nghi hoặc.
- Ngươi đi giết Lam Anh Anh, đổ tội cho Thụy Lạc An Du.
- Ta được lợi gì.
- .... 20 cô gái còn trong sạch.
Nam Cung Nhạc Y trong một lần làm nhiệm vụ của tông môn đã dính phải ma vật, ma vật kia chuyên hút nguyên âm của những cô gái còn trinh để đề cao thực lực, ma vật này bam đầu là muốn thu nguyên âm của ả, may mà ả bàn điều kiện với nó nên mới thoát khỏi, mà điều kiện là.... hàng tháng đưa một cô gái cho nó.
- Thành giao.
Bóng đen cười quái dị sao đó biến mất.
Nam Cung Nhạc Y ngồi xuống giường, thân thể vẫn còn run rẩy vì sợ hãi, ả ta rất sợ thứ này nhưng ả lại không sử lý được nó, bởi vì nó ký sinh trong thân thể ả, nếu ả làm nó bị thương thì chính ả cũng bị theo.
Nam Cung gia muốn giết hết người thừa kế của các gia tộc họ kép khác để ngồi lên vị trí đệ nhất thế gia của Đại Lục, dã tâm này của Nam Cung gia tộc không phải là vừa mới có, vì vậy trong các gia tộc và tông môn đều bí mật có gián điệp của Nam Cung gia, Nam Cung gia đã chuẩn bị rất lâu, bây giờ chính là thời khắc bắt đầu của kế hoạch này.
Nhưng Nam Cung Nhạc Y không biết, Nam Cung gia còn bắt tay hợp tác với một trong bốn môn phái của chính đạo và một cung phủ của ma đạo.
***
CP mới, Diệp Thiên x Hách Lan, CP này ngược "chút" "chút".