Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
- Mạc Vũ! Đệ?!
Mạc Từ bế quan không lâu liền cảm thấy liên hệ của mình với Mạc Vũ bị cắt đứt, lo lắng Mạc Vũ xảy ra chuyện, Mạc Từ không quản mình còn trong thời gian bế quan liền chạy ra.
Kết quả linh lực bị nghịch chuyển, kinh mạch suýt nữa bạo nổ, thế mà khi đến động phủ của Mạc Vũ, hắn nhìn thấy gì?!
Mạc Vũ nhẹ nhàng đặt con dao trong tay xuống, ngước mắt nhìn Mạc Từ kinh mạch đang hỗn loạn, vì cưỡng ép xuất quan, vì vậy Mạc Từ bị phản phệ đến thổ huyết.
Mạc Từ gắt gao nhìn chằm chằm cái khay trước mặt Mạc Vũ, bên trên là một khối thịt lớn, có xăm hình Hắc Hồ Điệp.
- Đệ?!
Mạc Từ tức đến run rẩy, nhưng nghe kỹ vẫn thấy vài tia đau lòng và sợ hãi.
- Ca ca, đệ có người mình thích.
- Chúng ta có mối quan hệ tương liên, tình cảm của đệ nếu dao động quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến ca.
- Đệ không muốn.... ca cũng có tình cảm như vậy với người đó.
- Người đó..... phải là của một mình đệ, của riêng đệ.
Ánh mắt Mạc Vũ có chút hung ác và lạnh lẽo,khiến Mạc Từ bỗng nhiên lùi ra sau vài bước.
- Đệ...
- Ca ca, chuyện khác huynh có thể làm chủ, nhưng chuyện này..... đệ tuyệt đối không cho phép! Coi như đệ.... cầu xin huynh, huynh nghe đệ..... một lần thôi, được không?
- Đệ....
Mạc Từ bị Mạc Vũ dọa đến chấn kinh, liên tục lùi ra sau, vẻ mặt không dám tin.
- Ca ca, đệ là đệ đệ của huynh, là người Hàn Sa gia tộc. Đệ nhớ rõ những điều này.
Mạc Vũ rũ mắt, lấy ra từ nhẫn trữ vật một lọ thuốc, đổ xuống vết thương loang lổ trên vai, khối thịt trên khay kia, là Mạc Vũ cứng rắn tự cắt trên người mình xuống.
Mỗi tộc nhân của Hàn Sa gia tộc khi vừa sinh ra liền được xăm lên mình một hình xăm Hắc Hồ Điệp, lại qua một loại thuật pháp bí mật mà khắc hình xăm vào tận xương cốt, ghi tận linh hồn, chỉ khi người đó triệt để hồn phi phách tán, hình xăm mới biến mất.
Nhưng, Mạc Vũ là một ngoại lệ..... ngoại lệ duy nhất.
Mạc Vũ có thể róc hình xăm đó ra, cắt đứt liên hệ giữa mình và Mạc Từ. ( liên hệ này giống như liên hệ giữa các cặp song sinh.)
- Đệ thật sự.... rất thích người đó sao?
Mạc Từ khô khốc hỏi, trái tim của hắn bây giờ thật khó chịu, giống như miếng thịt đã được róc xuống trên người Mạc Vũ là từ trái tim của hắn vậy, rõ ràng....
Mạc Từ không dám nghĩ cũng không muốn nghĩ thêm. Từ nhỏ quan hệ của hắn và đệ đệ rất tốt, đệ đệ của hắn rất nghe lời, đệ đệ có thể phản bác ý kiến của bất cứ ai, lại chưa từng phản đối ý kiến của hắn.
Đệ đệ chỉ đi sau lưng hắn, mềm mại gọi hai tiếng " ca ca".
Bọn họ là huynh đệ thân sinh, cùng thời điểm cùng thời gian. Hắn không quá hiểu những suy nghĩ của đệ đệ, bởi vì dao động tâm tình của đệ đệ rất thấp, thế nhưng đệ đệ lại luôn hiểu hắn muốn gì, hắn nghĩ gì.
Đệ đệ thật thích cười, nhưng từ năm 5 tuổi đệ đệ liền không cười vui vẻ nữa, đệ đệ luôn treo nụ cười trên môi, nhưng hắn muốn nói.
- Đệ không vui thì không cần cười đâu, không đẹp.
Hắn biết, đệ đệ chịu rất nhiều áp lực từ phía gia tộc, vì vậy hắn càn quấy tùy hứng yêu cầu cha mẹ cho mình và đệ đệ đi vào tông môn. Không còn gia tộc gây khó dễ, đệ đệ sẽ vui hơn không?
Hắn biết, đệ đệ thông minh hơn mình rất nhiều, đệ ấy muốn thứ gì liền có thể tự tay lấy tới, cho dù là bằng vài thủ đoạn không quá quang minh chính đại, đệ đệ có thể tính kế mọi người, đề phòng mọi người và không tin tưởng ai, nhưng đệ ấy đối với hắn lại rất cẩn thận và.... trân trọng, tin tưởng hắn vô điều kiện, cũng không bao giờ lừa gạt hắn.
- Đệ....rất thích người đó..... không, hẳn là đệ yêu người đó.
- Là ai?!
Mạc Từ không biết tại sao mình lại tức giận, lồng ngực khó chịu đến khiến hắn sinh ra sát ý, rốt cuộc là ai?! Khiến đệ đệ phải tự làm chính mình bị thương, khiến đệ đệ cao ngạo cúi đầu cầu xin hắn, khiến đệ đệ cãi lời hắn, khiến đệ ấy.... giao ra trái tim.
Mạc Vũ cúi đầu không nói.
- Nam Cung Nhạc Y?
- Lam Anh Anh?
- Tô Tuệ Mẫn?
- Lạc Điệp Nhu?
- Ca ca! Đệ mệt mỏi, thứ lỗi, không thể tiếp đãi huynh!
Mạc Vũ đề cao giọng, sau đó trước ánh mắt khó tin của Mạc Từ, đóng cửa động phủ lại.
Mạc Vũ nở một nụ cười chua xót, nhẹ giọng nói.
- Ca ca, huynh sẽ không chấp nhận được đệ yêu một nam nhân sao....
Mạc Từ bên ngoài nghe thấy câu này liền giống như bị sét đánh, thật lâu không thể động đậy.
- Đệ đã biết. Xin lỗi, đệ hơi mệt, đệ nghỉ ngơi trước.
Giọng Mạc Vũ có chút run rẩy, sau đó liền không chờ Mạc Từ nói cái gì, Mạc Vũ đã bày một Cách Âm trận.
Mạc Vũ nắm chặt cây trâm trong tay, sau đó hít một hơi thật sâu, vấn tóc lên, dùng cây trâm đó cố định lại, rồi thất thần nhìn mình trong gương.
Cố gắng nở một nụ cười để trấn an bản thân, nhưng cố gắng bao nhiêu lần cũng không được, cuối cùng còn khiến một giọt nước mắt rơi xuống.
Mạc Vũ che đôi mắt lại, cười tự giễu.
Mạc Từ bế quan không lâu liền cảm thấy liên hệ của mình với Mạc Vũ bị cắt đứt, lo lắng Mạc Vũ xảy ra chuyện, Mạc Từ không quản mình còn trong thời gian bế quan liền chạy ra.
Kết quả linh lực bị nghịch chuyển, kinh mạch suýt nữa bạo nổ, thế mà khi đến động phủ của Mạc Vũ, hắn nhìn thấy gì?!
Mạc Vũ nhẹ nhàng đặt con dao trong tay xuống, ngước mắt nhìn Mạc Từ kinh mạch đang hỗn loạn, vì cưỡng ép xuất quan, vì vậy Mạc Từ bị phản phệ đến thổ huyết.
Mạc Từ gắt gao nhìn chằm chằm cái khay trước mặt Mạc Vũ, bên trên là một khối thịt lớn, có xăm hình Hắc Hồ Điệp.
- Đệ?!
Mạc Từ tức đến run rẩy, nhưng nghe kỹ vẫn thấy vài tia đau lòng và sợ hãi.
- Ca ca, đệ có người mình thích.
- Chúng ta có mối quan hệ tương liên, tình cảm của đệ nếu dao động quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến ca.
- Đệ không muốn.... ca cũng có tình cảm như vậy với người đó.
- Người đó..... phải là của một mình đệ, của riêng đệ.
Ánh mắt Mạc Vũ có chút hung ác và lạnh lẽo,khiến Mạc Từ bỗng nhiên lùi ra sau vài bước.
- Đệ...
- Ca ca, chuyện khác huynh có thể làm chủ, nhưng chuyện này..... đệ tuyệt đối không cho phép! Coi như đệ.... cầu xin huynh, huynh nghe đệ..... một lần thôi, được không?
- Đệ....
Mạc Từ bị Mạc Vũ dọa đến chấn kinh, liên tục lùi ra sau, vẻ mặt không dám tin.
- Ca ca, đệ là đệ đệ của huynh, là người Hàn Sa gia tộc. Đệ nhớ rõ những điều này.
Mạc Vũ rũ mắt, lấy ra từ nhẫn trữ vật một lọ thuốc, đổ xuống vết thương loang lổ trên vai, khối thịt trên khay kia, là Mạc Vũ cứng rắn tự cắt trên người mình xuống.
Mỗi tộc nhân của Hàn Sa gia tộc khi vừa sinh ra liền được xăm lên mình một hình xăm Hắc Hồ Điệp, lại qua một loại thuật pháp bí mật mà khắc hình xăm vào tận xương cốt, ghi tận linh hồn, chỉ khi người đó triệt để hồn phi phách tán, hình xăm mới biến mất.
Nhưng, Mạc Vũ là một ngoại lệ..... ngoại lệ duy nhất.
Mạc Vũ có thể róc hình xăm đó ra, cắt đứt liên hệ giữa mình và Mạc Từ. ( liên hệ này giống như liên hệ giữa các cặp song sinh.)
- Đệ thật sự.... rất thích người đó sao?
Mạc Từ khô khốc hỏi, trái tim của hắn bây giờ thật khó chịu, giống như miếng thịt đã được róc xuống trên người Mạc Vũ là từ trái tim của hắn vậy, rõ ràng....
Mạc Từ không dám nghĩ cũng không muốn nghĩ thêm. Từ nhỏ quan hệ của hắn và đệ đệ rất tốt, đệ đệ của hắn rất nghe lời, đệ đệ có thể phản bác ý kiến của bất cứ ai, lại chưa từng phản đối ý kiến của hắn.
Đệ đệ chỉ đi sau lưng hắn, mềm mại gọi hai tiếng " ca ca".
Bọn họ là huynh đệ thân sinh, cùng thời điểm cùng thời gian. Hắn không quá hiểu những suy nghĩ của đệ đệ, bởi vì dao động tâm tình của đệ đệ rất thấp, thế nhưng đệ đệ lại luôn hiểu hắn muốn gì, hắn nghĩ gì.
Đệ đệ thật thích cười, nhưng từ năm 5 tuổi đệ đệ liền không cười vui vẻ nữa, đệ đệ luôn treo nụ cười trên môi, nhưng hắn muốn nói.
- Đệ không vui thì không cần cười đâu, không đẹp.
Hắn biết, đệ đệ chịu rất nhiều áp lực từ phía gia tộc, vì vậy hắn càn quấy tùy hứng yêu cầu cha mẹ cho mình và đệ đệ đi vào tông môn. Không còn gia tộc gây khó dễ, đệ đệ sẽ vui hơn không?
Hắn biết, đệ đệ thông minh hơn mình rất nhiều, đệ ấy muốn thứ gì liền có thể tự tay lấy tới, cho dù là bằng vài thủ đoạn không quá quang minh chính đại, đệ đệ có thể tính kế mọi người, đề phòng mọi người và không tin tưởng ai, nhưng đệ ấy đối với hắn lại rất cẩn thận và.... trân trọng, tin tưởng hắn vô điều kiện, cũng không bao giờ lừa gạt hắn.
- Đệ....rất thích người đó..... không, hẳn là đệ yêu người đó.
- Là ai?!
Mạc Từ không biết tại sao mình lại tức giận, lồng ngực khó chịu đến khiến hắn sinh ra sát ý, rốt cuộc là ai?! Khiến đệ đệ phải tự làm chính mình bị thương, khiến đệ đệ cao ngạo cúi đầu cầu xin hắn, khiến đệ đệ cãi lời hắn, khiến đệ ấy.... giao ra trái tim.
Mạc Vũ cúi đầu không nói.
- Nam Cung Nhạc Y?
- Lam Anh Anh?
- Tô Tuệ Mẫn?
- Lạc Điệp Nhu?
- Ca ca! Đệ mệt mỏi, thứ lỗi, không thể tiếp đãi huynh!
Mạc Vũ đề cao giọng, sau đó trước ánh mắt khó tin của Mạc Từ, đóng cửa động phủ lại.
Mạc Vũ nở một nụ cười chua xót, nhẹ giọng nói.
- Ca ca, huynh sẽ không chấp nhận được đệ yêu một nam nhân sao....
Mạc Từ bên ngoài nghe thấy câu này liền giống như bị sét đánh, thật lâu không thể động đậy.
- Đệ đã biết. Xin lỗi, đệ hơi mệt, đệ nghỉ ngơi trước.
Giọng Mạc Vũ có chút run rẩy, sau đó liền không chờ Mạc Từ nói cái gì, Mạc Vũ đã bày một Cách Âm trận.
Mạc Vũ nắm chặt cây trâm trong tay, sau đó hít một hơi thật sâu, vấn tóc lên, dùng cây trâm đó cố định lại, rồi thất thần nhìn mình trong gương.
Cố gắng nở một nụ cười để trấn an bản thân, nhưng cố gắng bao nhiêu lần cũng không được, cuối cùng còn khiến một giọt nước mắt rơi xuống.
Mạc Vũ che đôi mắt lại, cười tự giễu.