Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
CP này cần lưu ý một chút nhé. Bởi vì Linh Lan Hoa chưa xác định chính xác thuộc tính công - thụ của hai vị này nà.
***
- Ngươi muốn đi theo ta đến bao giờ?!
Nhạn Khinh Ưu tức, vô cùng tức... siêu siêu tức giận có được không?! Hắn làm sai gì chứ?! Không phải chỉ tốt bụng giúp người ta một chút hay sao?! Giờ tại sao lại có cục nợ bám đuôi thế này hả?!.
Chuyện là sau khi nhặt nam nhân đeo mặt nạ kia, sau đó có lòng tốt mà chăm sóc hắn, sau đó hắn tỉnh lại thì bám lấy hắn dai như đỉa, vứt cũng vứt không xong. Cố tình kẻ đó lại mang một chiếc mặt nạ quỷ xấu đến dọa người, khiến cho bao mỹ nhân yêu kiều, xinh đẹp, duyên dáng, mỹ lệ, khuynh thành, thanh tao, lạnh lùng, dịu dàng, nhu tình, phóng khoáng.... và.... không dám lại gần hắn, hỏi xem Nhạn Khinh Ưu có tức không chứ?!
(kkk. Thiết lập lạnh lùng của Mộc Lăng Phong bị hỏng, nên chuyển sang thiết lập của vị này đây nhá sợ thiết lập lại hỏng, nên buff thêm thuộc tính ít nói, ta không tin, hắn lại phá hoại được thiết lập này!)
- Báo ân.
Hắn y nhân mặt nạ quỷ lạnh lẽo nói, giọng điệu giống như là với kẻ thù nào có một chút giống với ân nhân.
Nhạn Khinh Ưu vô ngữ, quyết định không để tâm người này nữa, mặt nạ thì không cho gỡ, hắc y thì không cho cởi, khí chất thì không cho đổi... mẹ nó.... ta.... ta.... ta không đẻ ý đến ngươi nữa?!!!!!!
Nhạn Khinh Ưu có chút suy tư mà chậm rãi bước đi, hắn phải xác định tiếp theo nên đi đâu đã. Thôi thì..... đi tìm Ngân Tôn đi.
Ngước nhìn đằng sau, thấy hắc y nhân vẫn đi theo mình, Nhạn Khinh Ưu mở miệng.
- Tên ngươi là gì vậy?
- Ta.... ta không có tên.
"Ta từng tên là Ám Nhất, nhưng cũng chỉ là từng thôi"
- Vậy ta gọi ngươi là Vô Ưu, mãi mãi không có ưu sầu.
"Ta tên Khinh Ưu, coi nhẹ ưu sầu, hắn tên Vô Ưu, không có ưu sầu"
- Được.
- Ngươi vẫn muốn đi bên cạnh ta sao? Muốn bao lâu?
- Sẽ, mãi mãi.
Nhạn Khinh Ưu đã quen với cách nói tích chữ như vàng của hắn, cho nên cũng hiểu rõ câu chữ kia, hắn chợt dừng bước chân, quạt ngọc trên tay "bộp" một tiếng gập lại, Nhạn Khinh Ưu bất chợt quay người, vẻ mặt tà tứ nâng cằm Vô Ưu lên, đôi mắt xếch câu nhân chợt lóe thâm tình, môi nở một nụ cười tà khí.
- Cả đời? Ngươi thật sự muốn ở bên ta, cả đời~?
Hai chữ cuối cùng thập phần nhẹ thập phần quyến rũ, cũng chứa đầy nhu tình mật ngọt, như thủ thỉ bên tai ái nhân.
(Linh Lan Hoa: Ồ, có thể xác định đây là thụ rồi một tiểu thụ mỹ miều và dụ người, nhưng..... mẹ nó! Thiết lập dụ thụ rõ ràng dành cho người khác mà aaaaaaa, ta ngàn phòng vạn phòng một đám công, sau nhảy thiết lập lại là thụ?!!!!!! Sầu đến bạc tóc rồi)
(Linh Lan Hoa: Gặp nhân vật cứ thích đổi thiết lập thì phải làm sao? Online chờ, rất gấp!)
Nhìn thì Nhạn Khinh Ưu thâm tình thật, nhưng Vô Ưu lại biết, trong tâm Nhạn Khinh Ưu không một chút dao động, hắn đã từng nói những lời tương tự với vô số người, lúc đó hắn có thể thập phần cưng chiều yêu thương đối phương, nhưng cuối cùng thì vẫn chẳng có ai có thể đi bên cạnh hắn thời vượt qua một tháng, Nhạn Khinh Ưu thích người nhanh vứt bỏ người lại càng nhanh, hơn hết là tâm tình của hắn, từ đầu đến cuối đều nhẹ nhàng không để tâm, chân chính coi khinh ưu sầu.
Vô Ưu hoàn toàn không bị đả động bởi lời nói và vẻ mặt của Nhạn Khinh Ưu, hắn bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt kia, trả lời.
- Thật sự.
- Vậy a~ đơn giản chỉ vì báo ân, không một chút thích ta sao~
Giọng điệu dường như pha lẫn ủy khuất. Lần này Vô Ưu không trả lời, Nhạn Khinh Ưu cảm thấy vô vị liền bỏ tay ra, sau đó thực hiện pháp quyết, phá vỡ không gian mà đi đến nơi có khí tức của Phong Vô Nhiên, bất ngờ là..... hắn phá không được. Nhạn Khinh Ưu triệt để buồn bực.
Vô Ưu chỉ nhìn không giúp đỡ, linh lực của hắn bởi vì trường kỳ ở trong phong ấn đã bị xói mòn nghiêm trọng, bây giờ tu vi chỉ mới hồi phục đến cấp 40,vừa bằng một nửa của Nhạn Khinh Ưu, cho nên việc người kia không làm được hắn làm sao có thể làm.
- Hừ! Chúng ta đến Nhất Lệnh Lâu!
Nhất Lệnh Lâu- đệ nhất thanh lâu của vị diện Thương Nghi.
Thực ra nói Nhạn Khinh Ưu ham mê mỹ sắc cũng không sai, chỉ cần là đẹp, nam nữ hắn đều không quản. Nhưng Nhạn Khinh Ưu cũng chỉ ngắm nhìn, trêu chọc đôi câu, lại chưa từng chân chính sảy ra chuyện gì cùng những mỹ nhân đó.
Vô Ưu cũng đi theo, chính hắn có chút không rõ, rõ ràng hắn đã thoát khỏi phong ấn, có thể tự do rồi, nhưng tại sao, hắn lại tự mua dây buộc mình, buộc mình cùng với nam nhân kia (Nhạn Khinh Ưu).
Có lẽ.... là chưa từng có ai tốt với hắn như vậy, nên hắn luyến tiếc đi, dù sao thì..... hắn chỉ cần biết hắn muốn bảo vệ người kia, giống như hắn đã từng thủ hộ một người.
Chỉ khác là, trước kia là bị ép buộc, bây giờ.... lại là tự nguyện.
Thế thôi.
***
Mụ tác giả nào đó nhìn kịch bản đã ố vàng trong tay, lại nhìn đám nhân vật đang nhảy nhót loạn xạ trên sàn.... nở một nụ cười có chút.... ý vị không rõ.
***
- Ngươi muốn đi theo ta đến bao giờ?!
Nhạn Khinh Ưu tức, vô cùng tức... siêu siêu tức giận có được không?! Hắn làm sai gì chứ?! Không phải chỉ tốt bụng giúp người ta một chút hay sao?! Giờ tại sao lại có cục nợ bám đuôi thế này hả?!.
Chuyện là sau khi nhặt nam nhân đeo mặt nạ kia, sau đó có lòng tốt mà chăm sóc hắn, sau đó hắn tỉnh lại thì bám lấy hắn dai như đỉa, vứt cũng vứt không xong. Cố tình kẻ đó lại mang một chiếc mặt nạ quỷ xấu đến dọa người, khiến cho bao mỹ nhân yêu kiều, xinh đẹp, duyên dáng, mỹ lệ, khuynh thành, thanh tao, lạnh lùng, dịu dàng, nhu tình, phóng khoáng.... và.... không dám lại gần hắn, hỏi xem Nhạn Khinh Ưu có tức không chứ?!
(kkk. Thiết lập lạnh lùng của Mộc Lăng Phong bị hỏng, nên chuyển sang thiết lập của vị này đây nhá sợ thiết lập lại hỏng, nên buff thêm thuộc tính ít nói, ta không tin, hắn lại phá hoại được thiết lập này!)
- Báo ân.
Hắn y nhân mặt nạ quỷ lạnh lẽo nói, giọng điệu giống như là với kẻ thù nào có một chút giống với ân nhân.
Nhạn Khinh Ưu vô ngữ, quyết định không để tâm người này nữa, mặt nạ thì không cho gỡ, hắc y thì không cho cởi, khí chất thì không cho đổi... mẹ nó.... ta.... ta.... ta không đẻ ý đến ngươi nữa?!!!!!!
Nhạn Khinh Ưu có chút suy tư mà chậm rãi bước đi, hắn phải xác định tiếp theo nên đi đâu đã. Thôi thì..... đi tìm Ngân Tôn đi.
Ngước nhìn đằng sau, thấy hắc y nhân vẫn đi theo mình, Nhạn Khinh Ưu mở miệng.
- Tên ngươi là gì vậy?
- Ta.... ta không có tên.
"Ta từng tên là Ám Nhất, nhưng cũng chỉ là từng thôi"
- Vậy ta gọi ngươi là Vô Ưu, mãi mãi không có ưu sầu.
"Ta tên Khinh Ưu, coi nhẹ ưu sầu, hắn tên Vô Ưu, không có ưu sầu"
- Được.
- Ngươi vẫn muốn đi bên cạnh ta sao? Muốn bao lâu?
- Sẽ, mãi mãi.
Nhạn Khinh Ưu đã quen với cách nói tích chữ như vàng của hắn, cho nên cũng hiểu rõ câu chữ kia, hắn chợt dừng bước chân, quạt ngọc trên tay "bộp" một tiếng gập lại, Nhạn Khinh Ưu bất chợt quay người, vẻ mặt tà tứ nâng cằm Vô Ưu lên, đôi mắt xếch câu nhân chợt lóe thâm tình, môi nở một nụ cười tà khí.
- Cả đời? Ngươi thật sự muốn ở bên ta, cả đời~?
Hai chữ cuối cùng thập phần nhẹ thập phần quyến rũ, cũng chứa đầy nhu tình mật ngọt, như thủ thỉ bên tai ái nhân.
(Linh Lan Hoa: Ồ, có thể xác định đây là thụ rồi một tiểu thụ mỹ miều và dụ người, nhưng..... mẹ nó! Thiết lập dụ thụ rõ ràng dành cho người khác mà aaaaaaa, ta ngàn phòng vạn phòng một đám công, sau nhảy thiết lập lại là thụ?!!!!!! Sầu đến bạc tóc rồi)
(Linh Lan Hoa: Gặp nhân vật cứ thích đổi thiết lập thì phải làm sao? Online chờ, rất gấp!)
Nhìn thì Nhạn Khinh Ưu thâm tình thật, nhưng Vô Ưu lại biết, trong tâm Nhạn Khinh Ưu không một chút dao động, hắn đã từng nói những lời tương tự với vô số người, lúc đó hắn có thể thập phần cưng chiều yêu thương đối phương, nhưng cuối cùng thì vẫn chẳng có ai có thể đi bên cạnh hắn thời vượt qua một tháng, Nhạn Khinh Ưu thích người nhanh vứt bỏ người lại càng nhanh, hơn hết là tâm tình của hắn, từ đầu đến cuối đều nhẹ nhàng không để tâm, chân chính coi khinh ưu sầu.
Vô Ưu hoàn toàn không bị đả động bởi lời nói và vẻ mặt của Nhạn Khinh Ưu, hắn bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt kia, trả lời.
- Thật sự.
- Vậy a~ đơn giản chỉ vì báo ân, không một chút thích ta sao~
Giọng điệu dường như pha lẫn ủy khuất. Lần này Vô Ưu không trả lời, Nhạn Khinh Ưu cảm thấy vô vị liền bỏ tay ra, sau đó thực hiện pháp quyết, phá vỡ không gian mà đi đến nơi có khí tức của Phong Vô Nhiên, bất ngờ là..... hắn phá không được. Nhạn Khinh Ưu triệt để buồn bực.
Vô Ưu chỉ nhìn không giúp đỡ, linh lực của hắn bởi vì trường kỳ ở trong phong ấn đã bị xói mòn nghiêm trọng, bây giờ tu vi chỉ mới hồi phục đến cấp 40,vừa bằng một nửa của Nhạn Khinh Ưu, cho nên việc người kia không làm được hắn làm sao có thể làm.
- Hừ! Chúng ta đến Nhất Lệnh Lâu!
Nhất Lệnh Lâu- đệ nhất thanh lâu của vị diện Thương Nghi.
Thực ra nói Nhạn Khinh Ưu ham mê mỹ sắc cũng không sai, chỉ cần là đẹp, nam nữ hắn đều không quản. Nhưng Nhạn Khinh Ưu cũng chỉ ngắm nhìn, trêu chọc đôi câu, lại chưa từng chân chính sảy ra chuyện gì cùng những mỹ nhân đó.
Vô Ưu cũng đi theo, chính hắn có chút không rõ, rõ ràng hắn đã thoát khỏi phong ấn, có thể tự do rồi, nhưng tại sao, hắn lại tự mua dây buộc mình, buộc mình cùng với nam nhân kia (Nhạn Khinh Ưu).
Có lẽ.... là chưa từng có ai tốt với hắn như vậy, nên hắn luyến tiếc đi, dù sao thì..... hắn chỉ cần biết hắn muốn bảo vệ người kia, giống như hắn đã từng thủ hộ một người.
Chỉ khác là, trước kia là bị ép buộc, bây giờ.... lại là tự nguyện.
Thế thôi.
***
Mụ tác giả nào đó nhìn kịch bản đã ố vàng trong tay, lại nhìn đám nhân vật đang nhảy nhót loạn xạ trên sàn.... nở một nụ cười có chút.... ý vị không rõ.