Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
- Tí tách, tí tách.....
- Ư.....
Ngọc Minh Ly mở mắt, đôi mắt cay xè vì khóc quá nhiều, đau rát khiến cậu khó thích ứng.
- Anh hai......
- Anh hai!
Ngọc Minh Ly hét lớn, giọng khản đặc đến khó nghe, cậu muốn chạy đến chỗ anh hai, nhưng thân thể lại bị khóa chặt, cố định đến không thể động đậy.
- Các ngươi.... khụ khụ khụ.... mau thả...
Cậu đã không nói nên lời, cổ họng đau như bị xé rách, đau quá.... Từ nhỏ được cưng nựng, Ngọc Minh Ly chưa từng trải qua đau khổ như thế này, những thứ phải chịu khiến cậu gần như điên mất!
- Anh hai....
Cũng như vậy, Ngọc Minh Ly tuyệt vọng gọi người anh hai đang bị trói buộc bên kia, cả người anh hai toàn là máu, màu máu đỏ tươi đập vào mắt cậu, chói đến mức cậu không muốn coi nó là sự thật.
- Tí tách, tí tách....
Máu đang rơi, những vết thương trên người anh hai đang chảy máu, Ngọc Minh Ly không biết làm gì, cũng không thể làm gì, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn những giọt máu rời khỏi vết thương, "tách" rơi xuống vũng máu dưới chân, từng tiếng từng tiếng, từng giọt từng giọt....
Nước mắt Ngọc Minh Ly chảy xuống, không phải nước mắt, mà là huyết lệ... khoảng không gian đen kịt tràn đầy mùi máu tươi tanh ngọt, và tiếng máu, tí tách, tí tách.
- Hahaha.. Không hổ là thiếu gia Ngọc gia, đến giờ vẫn chưa phát điên, ta thật kính nể ngươi đấy.
Một tiếng cười ồm ồm, sau đó là giọng nói ác ý vang lên, âm u như tiếng nói của một người.... vốn đã nên chết.
- Ngươi.... khụ.....
Giọng nói của Ngọc Minh Ly đã không thể vang lên.
- Bắt đầu đi, ta rất muốn..... nhìn các ngươi phát điên đấy.
Một cô gái sau lưng gã ta bước ra, khí chất dịu dàng trong sáng như thiên thần, nhưng Ngọc Minh Ly lại cảm thấy nó không khác gì ác quỷ. Người vừa nói thì được thuộc hạ sau lưng bê một cái ghế, hắn vừa thưởng thức chất lỏng màu đỏ sẫm trong ly, vừa ác liệt nhìn Ngọc Minh Ly và Ngọc Ưng Thần.
Ả ta đến trước mặt Ngọc Minh Ly, lấy ra một quả cầu thủy tinh nhỏ được treo bằng dây, cất giọng dịu dàng.
- Nếu muốn cứu anh hai của nhóc, vậy nhìn thẳng quả cầu thủy tinh này, phải tập trung nhìn kỹ, nếu không.... anh hai xinh đẹp bên kia của nhóc.....
Ngọc Minh Ly sợ hãi bọn họ lại làm bị thương anh hai, nên ngoan ngoãn nhìn chằm chằm chiếc quả cầu thủy tinh.
Quả cầu lắc qua trái, lắc qua phải, lặp lại vô tận, đôi mắt Ngọc Minh Ly cũng dần theo quả cầu mà không còn tiêu cự. Trong mơ màng, Ngọc Minh Ly nghe một tiếng nói là dịu dàng ngọt ngào vang lên.
- Cậu bé, cậu đang cảm thấy rất mệt..... cậu thật mệt sau những gì đã sảy ra.... cậu muốn ngủ...... cậu đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại..... cậu mệt quá...... mí mắt nặng chĩu...... chiếc giường ấm áp mềm mại xua tan đi những lạnh lẽo cậu phải chịu.... cậu nhắm mắt.... cậu sẽ ngủ.... cậu rất buồn ngủ..... cậu bé..... ngủ ngon.....
Ngọc Minh Ly thật sự rất mệt, những thứ cậu vừa trải qua không phải tâm lý một đưa bé có thể chịu nổi, cậu thật sự mệt quá...... cậu muốn ngủ.... tỉnh lại rồi tất cả sẽ kết thúc, đó chỉ là một giấc mơ......đúng không?
Theo tiếng nói êm tai ấm áp của cô gái, mí mắt Ngọc Minh Ly nhẹ nhàng đóng lại, hơi thở nhẹ dần.
- Khoan đã.
Gã đàn ông ngồi trên ghế xem kịch nãy giờ lên tiếng.
- Đại ca, gián đoạn thôi miên không tốt đâu.
- Hừ, ta muốn nó phát điên thôi. Bây giờ ta đã nghĩ ra một trò thú vị. haha. Mang *** ( thuốc gì đó có thể khiến con người phát điên í, mình tìm không được nó trên mạng) đến.
- Đại ca?
Cô gái cất giọng nghi vấn.
- Lại đây.
Người được gọi là Đại ca không trả lời, chỉ gọi cô gái. Cô gái đi đến, điềm nhiên mà ngồi vào đùi người được gọi là Đại ca, đôi tay thì vòng qua cổ người đàn ông.
- Đại ca, thuốc đây.
Người đi lấy thuốc ngay lập tức quay về, trên tay là một lọ thuốc nho nhỏ.
Đại ca một tay ôm chặt cô gái, một tay đổ chất lỏng đỏ sẫm trong ly xuống đất, ra lệnh.
- Pha vào máu vị **thiếu gia** (Ngọc Ưng Thần) kia đi.
Rồi nở một nụ cười tàn độc.
- Vâng...
Người cầm ly có chút run rẩy.
- Đổ vào miệng Ngọc Minh Ly.
- Đại ca, thôi miên chưa hoàn toàn thành công, như vậy ~
Cô gái nũng nịu.
- Hừ.
Người cầm ly biết điều mà làm theo lời vị **Đại ca** đó, pha thuốc vào máu của Ngọc Ưng Thần, sau đó đổ vào miệng Ngọc Minh Ly.
- Khụ khụ....ọe ọe....
Mùi vị tanh ngọt gỉ sét đầy miệng, Ngọc Minh Ly bừng tỉnh. Liều mạng nôn thứ trong miệng ra, nhưng đã muộn, cậu lỡ nuốt một chút rồi.
- Các..... khụ khụ....
Cô gái đứng dậy, đến trước mặt Ngọc Minh Ly, lại cất giọng ma mị dụ dỗ.
- Cậu bé, cậu nghe thấy gì....
- Khụ khụ....
Ngọc Minh Ly không trả lời chỉ ho đến muốn mạng nôn ra thứ chất lỏng tanh ngọt trong miệng.
- Cậu bé, cậu nghe thấy gì....
Tí tách, tí tách....
- Cậu bé, cậu nghe thấy gì....
Tí tách, tí tách.....
- Cậu bé.....
Tiếng nói và tiếng nước lặp lại vô hạn. Tiếng nói xâm nhập vào đầu cậu,như một ma chú không thể xóa đi.
- Cậu bé, cậu nghe thấy gì....
Cô gái vẫn tiếp tục thôi miên.
- Cậu bé, cậu nghe thấy gì.....
Ngọc Minh Ly vô hồn trả lời.
- Tí tách, tí tách....
Cô gái vừa lòng, hỏi tiếp.
- Là tiếng nước sao?
Ngọc Minh Ly như lạc trong sương mù, lại giống như lạc trong mơ, đầu óc mụ mị khiến cậu không thể suy nghĩ, nhưng không biết tại sao, cậu lại trả lời.
- Không giống.... không phải....
Cổ họng khô khốc khiến tiếng nói không rõ ràng.
- Đúng vậy..... không phải là nước.... là tiếng máu rơi..... từng giọt..... từng giọt..... là tiếng sinh mệnh đang xói mòn..... từng giây..... từng giây...... là chính cậu..... giết anh trai.... anh trai thương yêu cậu nhất..... bị cậu giết chết.....
Giọng nói xa xưa như tới từ một nơi nào khác, Ngọc Minh Ly giãy giụa, không phải, không phải là cậu giết anh hai, không phải..... Cậu bịt tai lại, nhưng cánh tay không động đậy nổi, giọng nói tiếp tục vang lên....
- Chính cậu dẫn anh hai ra ngoài...... nếu không ham chơi mà dẫn hắn ra ngoài..... hắn sẽ không có chết..... chính là cậu giết hắn..... nghe thấy không cậu bé...... tí tách.... tí tách..... là tiếng máu rời khỏi thân thể.... là sinh mạng đang chết dần...... cậu bé..... là cậu giết anh hai cậu..... tí tách..... tí tách..... là cậu uống máu anh hai..... là cậu..... giết anh hai cậu..... tí tách..... tí tách..... là cậu.... chính là cậu..... tí tách, tí tách.......
Tiếng nói dịu dàng đẩy người ta xuống vực thẳm, vạn kiếp bất phục.
( Có lẽ có bạn sẽ nghi ngờ, tại sao lại đột nhiên chuyển sang ký ức của Quân Tịch Ly?
Thật ra là sau khi chém giết hết đám xương khô kia thì Quân Tịch Ly, Phong Vô Nhiên, và lão giả lại rơi vào tâm ma, đây chính là tâm ma của Quân Tịch Ly đó)
***
Linh Lan Hoa: Nhưng thật ra cốt truyện ban đầu là thuộc thể loại hành động, thế mà giờ dường như chuyển sang tình yêu mất tiêu...... ()
Linh Lan Hoa:....... Không được mắng ta lười biếng nữa nga...... Tổn thương tâm hồn thủy tinh mong manh mỏng manh dễ vỡ của ta lắm lắm lắm í........
- Ư.....
Ngọc Minh Ly mở mắt, đôi mắt cay xè vì khóc quá nhiều, đau rát khiến cậu khó thích ứng.
- Anh hai......
- Anh hai!
Ngọc Minh Ly hét lớn, giọng khản đặc đến khó nghe, cậu muốn chạy đến chỗ anh hai, nhưng thân thể lại bị khóa chặt, cố định đến không thể động đậy.
- Các ngươi.... khụ khụ khụ.... mau thả...
Cậu đã không nói nên lời, cổ họng đau như bị xé rách, đau quá.... Từ nhỏ được cưng nựng, Ngọc Minh Ly chưa từng trải qua đau khổ như thế này, những thứ phải chịu khiến cậu gần như điên mất!
- Anh hai....
Cũng như vậy, Ngọc Minh Ly tuyệt vọng gọi người anh hai đang bị trói buộc bên kia, cả người anh hai toàn là máu, màu máu đỏ tươi đập vào mắt cậu, chói đến mức cậu không muốn coi nó là sự thật.
- Tí tách, tí tách....
Máu đang rơi, những vết thương trên người anh hai đang chảy máu, Ngọc Minh Ly không biết làm gì, cũng không thể làm gì, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn những giọt máu rời khỏi vết thương, "tách" rơi xuống vũng máu dưới chân, từng tiếng từng tiếng, từng giọt từng giọt....
Nước mắt Ngọc Minh Ly chảy xuống, không phải nước mắt, mà là huyết lệ... khoảng không gian đen kịt tràn đầy mùi máu tươi tanh ngọt, và tiếng máu, tí tách, tí tách.
- Hahaha.. Không hổ là thiếu gia Ngọc gia, đến giờ vẫn chưa phát điên, ta thật kính nể ngươi đấy.
Một tiếng cười ồm ồm, sau đó là giọng nói ác ý vang lên, âm u như tiếng nói của một người.... vốn đã nên chết.
- Ngươi.... khụ.....
Giọng nói của Ngọc Minh Ly đã không thể vang lên.
- Bắt đầu đi, ta rất muốn..... nhìn các ngươi phát điên đấy.
Một cô gái sau lưng gã ta bước ra, khí chất dịu dàng trong sáng như thiên thần, nhưng Ngọc Minh Ly lại cảm thấy nó không khác gì ác quỷ. Người vừa nói thì được thuộc hạ sau lưng bê một cái ghế, hắn vừa thưởng thức chất lỏng màu đỏ sẫm trong ly, vừa ác liệt nhìn Ngọc Minh Ly và Ngọc Ưng Thần.
Ả ta đến trước mặt Ngọc Minh Ly, lấy ra một quả cầu thủy tinh nhỏ được treo bằng dây, cất giọng dịu dàng.
- Nếu muốn cứu anh hai của nhóc, vậy nhìn thẳng quả cầu thủy tinh này, phải tập trung nhìn kỹ, nếu không.... anh hai xinh đẹp bên kia của nhóc.....
Ngọc Minh Ly sợ hãi bọn họ lại làm bị thương anh hai, nên ngoan ngoãn nhìn chằm chằm chiếc quả cầu thủy tinh.
Quả cầu lắc qua trái, lắc qua phải, lặp lại vô tận, đôi mắt Ngọc Minh Ly cũng dần theo quả cầu mà không còn tiêu cự. Trong mơ màng, Ngọc Minh Ly nghe một tiếng nói là dịu dàng ngọt ngào vang lên.
- Cậu bé, cậu đang cảm thấy rất mệt..... cậu thật mệt sau những gì đã sảy ra.... cậu muốn ngủ...... cậu đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại..... cậu mệt quá...... mí mắt nặng chĩu...... chiếc giường ấm áp mềm mại xua tan đi những lạnh lẽo cậu phải chịu.... cậu nhắm mắt.... cậu sẽ ngủ.... cậu rất buồn ngủ..... cậu bé..... ngủ ngon.....
Ngọc Minh Ly thật sự rất mệt, những thứ cậu vừa trải qua không phải tâm lý một đưa bé có thể chịu nổi, cậu thật sự mệt quá...... cậu muốn ngủ.... tỉnh lại rồi tất cả sẽ kết thúc, đó chỉ là một giấc mơ......đúng không?
Theo tiếng nói êm tai ấm áp của cô gái, mí mắt Ngọc Minh Ly nhẹ nhàng đóng lại, hơi thở nhẹ dần.
- Khoan đã.
Gã đàn ông ngồi trên ghế xem kịch nãy giờ lên tiếng.
- Đại ca, gián đoạn thôi miên không tốt đâu.
- Hừ, ta muốn nó phát điên thôi. Bây giờ ta đã nghĩ ra một trò thú vị. haha. Mang *** ( thuốc gì đó có thể khiến con người phát điên í, mình tìm không được nó trên mạng) đến.
- Đại ca?
Cô gái cất giọng nghi vấn.
- Lại đây.
Người được gọi là Đại ca không trả lời, chỉ gọi cô gái. Cô gái đi đến, điềm nhiên mà ngồi vào đùi người được gọi là Đại ca, đôi tay thì vòng qua cổ người đàn ông.
- Đại ca, thuốc đây.
Người đi lấy thuốc ngay lập tức quay về, trên tay là một lọ thuốc nho nhỏ.
Đại ca một tay ôm chặt cô gái, một tay đổ chất lỏng đỏ sẫm trong ly xuống đất, ra lệnh.
- Pha vào máu vị **thiếu gia** (Ngọc Ưng Thần) kia đi.
Rồi nở một nụ cười tàn độc.
- Vâng...
Người cầm ly có chút run rẩy.
- Đổ vào miệng Ngọc Minh Ly.
- Đại ca, thôi miên chưa hoàn toàn thành công, như vậy ~
Cô gái nũng nịu.
- Hừ.
Người cầm ly biết điều mà làm theo lời vị **Đại ca** đó, pha thuốc vào máu của Ngọc Ưng Thần, sau đó đổ vào miệng Ngọc Minh Ly.
- Khụ khụ....ọe ọe....
Mùi vị tanh ngọt gỉ sét đầy miệng, Ngọc Minh Ly bừng tỉnh. Liều mạng nôn thứ trong miệng ra, nhưng đã muộn, cậu lỡ nuốt một chút rồi.
- Các..... khụ khụ....
Cô gái đứng dậy, đến trước mặt Ngọc Minh Ly, lại cất giọng ma mị dụ dỗ.
- Cậu bé, cậu nghe thấy gì....
- Khụ khụ....
Ngọc Minh Ly không trả lời chỉ ho đến muốn mạng nôn ra thứ chất lỏng tanh ngọt trong miệng.
- Cậu bé, cậu nghe thấy gì....
Tí tách, tí tách....
- Cậu bé, cậu nghe thấy gì....
Tí tách, tí tách.....
- Cậu bé.....
Tiếng nói và tiếng nước lặp lại vô hạn. Tiếng nói xâm nhập vào đầu cậu,như một ma chú không thể xóa đi.
- Cậu bé, cậu nghe thấy gì....
Cô gái vẫn tiếp tục thôi miên.
- Cậu bé, cậu nghe thấy gì.....
Ngọc Minh Ly vô hồn trả lời.
- Tí tách, tí tách....
Cô gái vừa lòng, hỏi tiếp.
- Là tiếng nước sao?
Ngọc Minh Ly như lạc trong sương mù, lại giống như lạc trong mơ, đầu óc mụ mị khiến cậu không thể suy nghĩ, nhưng không biết tại sao, cậu lại trả lời.
- Không giống.... không phải....
Cổ họng khô khốc khiến tiếng nói không rõ ràng.
- Đúng vậy..... không phải là nước.... là tiếng máu rơi..... từng giọt..... từng giọt..... là tiếng sinh mệnh đang xói mòn..... từng giây..... từng giây...... là chính cậu..... giết anh trai.... anh trai thương yêu cậu nhất..... bị cậu giết chết.....
Giọng nói xa xưa như tới từ một nơi nào khác, Ngọc Minh Ly giãy giụa, không phải, không phải là cậu giết anh hai, không phải..... Cậu bịt tai lại, nhưng cánh tay không động đậy nổi, giọng nói tiếp tục vang lên....
- Chính cậu dẫn anh hai ra ngoài...... nếu không ham chơi mà dẫn hắn ra ngoài..... hắn sẽ không có chết..... chính là cậu giết hắn..... nghe thấy không cậu bé...... tí tách.... tí tách..... là tiếng máu rời khỏi thân thể.... là sinh mạng đang chết dần...... cậu bé..... là cậu giết anh hai cậu..... tí tách..... tí tách..... là cậu uống máu anh hai..... là cậu..... giết anh hai cậu..... tí tách..... tí tách..... là cậu.... chính là cậu..... tí tách, tí tách.......
Tiếng nói dịu dàng đẩy người ta xuống vực thẳm, vạn kiếp bất phục.
( Có lẽ có bạn sẽ nghi ngờ, tại sao lại đột nhiên chuyển sang ký ức của Quân Tịch Ly?
Thật ra là sau khi chém giết hết đám xương khô kia thì Quân Tịch Ly, Phong Vô Nhiên, và lão giả lại rơi vào tâm ma, đây chính là tâm ma của Quân Tịch Ly đó)
***
Linh Lan Hoa: Nhưng thật ra cốt truyện ban đầu là thuộc thể loại hành động, thế mà giờ dường như chuyển sang tình yêu mất tiêu...... ()
Linh Lan Hoa:....... Không được mắng ta lười biếng nữa nga...... Tổn thương tâm hồn thủy tinh mong manh mỏng manh dễ vỡ của ta lắm lắm lắm í........