Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Sau ta cứ cảm thấy mình bị theo dõi nhỉ....
Lạc An Du vừa xoa đôi tay lạnh lẽo, vừa thấp thỏm nhìn xung quanh.
13 năm.
Bây giờ hắn đã chẳng phải đứa trẻ kiêu ngạo ngu ngốc năm đó.
Nhưng Lạc An Du trưởng thành rất xinh đẹp, mặc dù từ này không hợp lý lắm. Gương mặt có chút giảo hoạt, tinh nghịch, đôi mắt lơ đãng cà lơ phất trần như tên công tử phong lưu đa tình nào đó, nhưng trong lơ đãng lại mang mấy phần ranh mãnh, thế mà sâu trong đó lại là một nỗi bi thương khó hiểu, đôi môi hồng hào như cánh hoa mùa xuân, nốt ruồi lệ chí dưới mí mắt tăng thêm vẻ yêu dị diễm lệ, nhưng lại đa tình.Làn da của tu sĩ vốn đẹp hơn người thường rất nhiều, Lạc An Du cũng không ngoại lệ, làn da hắn vừa trắng hồng vừa mịn màng, như noãn ngọc.
Một thân quần áo màu đen của Thiên Kiếm. Phong không quá hợp với hắn, nhưng khi hắn mặc lên lại càng tôn lên làn da khiến nữ nhân cũng phải ghen tị của hắn, có chút dụ hoặc, cây kiếm dắt bên hông có vẻ hàn quang lạnh lẽo. Nhìn tổng thể vừa tuấn tú vừa giảo hoạt, vừa đa tình vừa vô tình, như vô ý, như cố y dụ dỗ con gái nhà lành.
- Thôi, có lẽ là ảo giác.
Dù đã vỡ giọng, nhưng giọng nói vẫn có chút trẻ con, đáng yêu như thể chưa trải qua bất kỳ khó khăn thử thách nào, nhưng những ai nhìn thấu bi thương trong mắt hắn mới hiểu, hắn không phải là chưa trải qua sóng gió, mà là khi trải qua những thứ đó, không ai nhìn thấy thôi, vậy nên hắn cũng chẳng biểu hiện ra mặt.
Không phải muốn giả vờ, chỉ là muốn tìm lại những ngày tháng trước kia thôi.
- Ế, sao lại có con hồ ly ở đây.
Nhìn cục bông tròn dính máu, Lạc An Du bế nó lên, hồi nhỏ hắn cực kỳ thích những động vật nhỏ mềm mềm manh manh này, tiếc là người nhà không cho nuôi, đến năm 7 tuổi thì hắn vào Liên Vân tông, từ đó bắt đầu kiếp khổ tu không thấy ngày tháng, cũng chẳng lấy thời gian rảnh mà nuôi thú cưng.
Đến 2 năm trước người trong nhà mới tìm cho hắn một tọa kỵ, nhưng mà đó là một con Tử Điện Báo trưởng thành, không có chút đáng yêu nào, còn lạnh như băng không thể chơi đùa hay tán gẫu.
Nhưng con hồ ly nhỏ này thì khác, nho nhỏ, mềm mại, manh chết người a. Lạc An Du cười vui vẻ bế bé hồ ly về ngôi nhà nhỏ trên núi.
Nơi Lạc An Du đang ở là U Minh cốc, hắn đã ở đây gần 3 tháng để lịch lãm, vốn dĩ là muốn tới U Minh cốc để chiến đấu với yêu thú nâng cao thực lực, ai biết vận khí của Lạc An Du quá tốt, gặp một cây Hỏa Hồng hoa sắp nở, thế là Lạc An Du làm ngay một ngôi nhà nhỏ ở U Minh cốc, đợi hoa nở.
U Minh cốc rất nguy hiểm, bởi vì trong cốc toàn là độc dược, tiếc là gặp phải Lạc An Du thể chất bách độc bất xâm, độc dược cực độc trong mắt mọi người trong mắt Lạc An Du chẳng khác nào không khí bình thường, một chút cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Theo hiểu biết của Lạc An Du thì Hỏa Hồng hoa chỉ nở vào buổi tối, cả thân lam đậm, nở rộ thì giống như ngọn lửa nhỏ, và có lá như hoa sen, tuy Lạc An Du biết nó sắp nở, nhưng lại không biết ngày cụ thể, đành phải mỗi tối đều chạy đến quan sát bông hoa kia một chút.
Vì muốn canh chừng Hỏa Hồng hoa, Lạc An Du cũng làm nhà không xa bông hoa đó, bông Hỏa Hồng hoa này mọc trong một đầm nước, nước này từ lúc Lạc An Du phát hiện đến bây giờ vẫn rất đục, cứ như là bùn vậy, bông Hỏa Hồng hoa bây giờ vẫn là một nụ hoa màu lục bích, béo béo tròn tròn có chút đáng yêu.
Hỏa Hồng hoa có lá rất giống của hoa sen, vừa to vừa tròn, nổi trên mặt nước. Thấy hoa vẫn chưa có dấu hiệu nở rộ, Lạc An Du quay lại nhà nho nhỏ của mình.
Xung quanh có rắc chút bột thuốc khiến yêu thú tránh xa, và khá nhiều cặp bẫy do chính hắn làm, Lạc An Du phải cẩn thận để không đạp trúng bẫy.
Bước vào phòng ngủ, thấy trên giường hồ ly đen vẫn đang say giấc, Lạc An Du cẩn thận bế nó lên, đặt vào một cái ổ nhỏ mềm mại mà hắn vừa làm xong. Con hồ ly thật sự rất đẹp, chín cái đuôi to xù lông mềm mại, bàn tay và một trong số chín cái đuôi đó đã được Lạc An Du cẩn thận băng lại, tuy không quá thành thục trong việc băng bó vết thương, nhưng cũng không quá xấu xí.
Lạc An Du nhẹ nhàng cọ má lên bộ lông mềm mại, sau đó nằm trên giường đi ngủ, trong lòng vẫn luyến tiếc sự mềm mại đó.
Đã ngủ nên Lạc An Du không nhìn thấy, đôi mắt vốn đang nhắm chặt của hắc hồ hơi run rẩy, sau đó mở ra.
Màu mắt đỏ tươi xinh đẹp như một viên rubi, trong mắt là sự mơ màng pha lẫn lạnh lẽo thấu xương, nhưng khi nhìn kỹ lại chỉ thấy tà khí mị hoặc, sự quyến rũ trong đôi mắt chỉ khiến người ta mê đắm trong đó, nguyện làm tất cả mọi thứ vì chủ nhân đôi mắt đó, chỉ cầu người kia liếc một cái, cũng đã mãn nguyện.
*đá rubi*
Bạch hồ rời khỏi ổ nhỏ, như định bước đi. Nhưng khi đến trước cửa thì không biết bị sao mà quay lại, nhưng nó không đi vào ổ nhỏ, mà chui vào lòng Lạc An Du, dụi dụi sau đó nhắm mắt, cũng không biết có ngủ hay không.
***
Linh Lan Hoa: mình rất ngu trong việc tả người, cho nên mọi người thông cảm khi những người đó dường như có điểm chung nha~
- Sau ta cứ cảm thấy mình bị theo dõi nhỉ....
Lạc An Du vừa xoa đôi tay lạnh lẽo, vừa thấp thỏm nhìn xung quanh.
13 năm.
Bây giờ hắn đã chẳng phải đứa trẻ kiêu ngạo ngu ngốc năm đó.
Nhưng Lạc An Du trưởng thành rất xinh đẹp, mặc dù từ này không hợp lý lắm. Gương mặt có chút giảo hoạt, tinh nghịch, đôi mắt lơ đãng cà lơ phất trần như tên công tử phong lưu đa tình nào đó, nhưng trong lơ đãng lại mang mấy phần ranh mãnh, thế mà sâu trong đó lại là một nỗi bi thương khó hiểu, đôi môi hồng hào như cánh hoa mùa xuân, nốt ruồi lệ chí dưới mí mắt tăng thêm vẻ yêu dị diễm lệ, nhưng lại đa tình.Làn da của tu sĩ vốn đẹp hơn người thường rất nhiều, Lạc An Du cũng không ngoại lệ, làn da hắn vừa trắng hồng vừa mịn màng, như noãn ngọc.
Một thân quần áo màu đen của Thiên Kiếm. Phong không quá hợp với hắn, nhưng khi hắn mặc lên lại càng tôn lên làn da khiến nữ nhân cũng phải ghen tị của hắn, có chút dụ hoặc, cây kiếm dắt bên hông có vẻ hàn quang lạnh lẽo. Nhìn tổng thể vừa tuấn tú vừa giảo hoạt, vừa đa tình vừa vô tình, như vô ý, như cố y dụ dỗ con gái nhà lành.
- Thôi, có lẽ là ảo giác.
Dù đã vỡ giọng, nhưng giọng nói vẫn có chút trẻ con, đáng yêu như thể chưa trải qua bất kỳ khó khăn thử thách nào, nhưng những ai nhìn thấu bi thương trong mắt hắn mới hiểu, hắn không phải là chưa trải qua sóng gió, mà là khi trải qua những thứ đó, không ai nhìn thấy thôi, vậy nên hắn cũng chẳng biểu hiện ra mặt.
Không phải muốn giả vờ, chỉ là muốn tìm lại những ngày tháng trước kia thôi.
- Ế, sao lại có con hồ ly ở đây.
Nhìn cục bông tròn dính máu, Lạc An Du bế nó lên, hồi nhỏ hắn cực kỳ thích những động vật nhỏ mềm mềm manh manh này, tiếc là người nhà không cho nuôi, đến năm 7 tuổi thì hắn vào Liên Vân tông, từ đó bắt đầu kiếp khổ tu không thấy ngày tháng, cũng chẳng lấy thời gian rảnh mà nuôi thú cưng.
Đến 2 năm trước người trong nhà mới tìm cho hắn một tọa kỵ, nhưng mà đó là một con Tử Điện Báo trưởng thành, không có chút đáng yêu nào, còn lạnh như băng không thể chơi đùa hay tán gẫu.
Nhưng con hồ ly nhỏ này thì khác, nho nhỏ, mềm mại, manh chết người a. Lạc An Du cười vui vẻ bế bé hồ ly về ngôi nhà nhỏ trên núi.
Nơi Lạc An Du đang ở là U Minh cốc, hắn đã ở đây gần 3 tháng để lịch lãm, vốn dĩ là muốn tới U Minh cốc để chiến đấu với yêu thú nâng cao thực lực, ai biết vận khí của Lạc An Du quá tốt, gặp một cây Hỏa Hồng hoa sắp nở, thế là Lạc An Du làm ngay một ngôi nhà nhỏ ở U Minh cốc, đợi hoa nở.
U Minh cốc rất nguy hiểm, bởi vì trong cốc toàn là độc dược, tiếc là gặp phải Lạc An Du thể chất bách độc bất xâm, độc dược cực độc trong mắt mọi người trong mắt Lạc An Du chẳng khác nào không khí bình thường, một chút cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Theo hiểu biết của Lạc An Du thì Hỏa Hồng hoa chỉ nở vào buổi tối, cả thân lam đậm, nở rộ thì giống như ngọn lửa nhỏ, và có lá như hoa sen, tuy Lạc An Du biết nó sắp nở, nhưng lại không biết ngày cụ thể, đành phải mỗi tối đều chạy đến quan sát bông hoa kia một chút.
Vì muốn canh chừng Hỏa Hồng hoa, Lạc An Du cũng làm nhà không xa bông hoa đó, bông Hỏa Hồng hoa này mọc trong một đầm nước, nước này từ lúc Lạc An Du phát hiện đến bây giờ vẫn rất đục, cứ như là bùn vậy, bông Hỏa Hồng hoa bây giờ vẫn là một nụ hoa màu lục bích, béo béo tròn tròn có chút đáng yêu.
Hỏa Hồng hoa có lá rất giống của hoa sen, vừa to vừa tròn, nổi trên mặt nước. Thấy hoa vẫn chưa có dấu hiệu nở rộ, Lạc An Du quay lại nhà nho nhỏ của mình.
Xung quanh có rắc chút bột thuốc khiến yêu thú tránh xa, và khá nhiều cặp bẫy do chính hắn làm, Lạc An Du phải cẩn thận để không đạp trúng bẫy.
Bước vào phòng ngủ, thấy trên giường hồ ly đen vẫn đang say giấc, Lạc An Du cẩn thận bế nó lên, đặt vào một cái ổ nhỏ mềm mại mà hắn vừa làm xong. Con hồ ly thật sự rất đẹp, chín cái đuôi to xù lông mềm mại, bàn tay và một trong số chín cái đuôi đó đã được Lạc An Du cẩn thận băng lại, tuy không quá thành thục trong việc băng bó vết thương, nhưng cũng không quá xấu xí.
Lạc An Du nhẹ nhàng cọ má lên bộ lông mềm mại, sau đó nằm trên giường đi ngủ, trong lòng vẫn luyến tiếc sự mềm mại đó.
Đã ngủ nên Lạc An Du không nhìn thấy, đôi mắt vốn đang nhắm chặt của hắc hồ hơi run rẩy, sau đó mở ra.
Màu mắt đỏ tươi xinh đẹp như một viên rubi, trong mắt là sự mơ màng pha lẫn lạnh lẽo thấu xương, nhưng khi nhìn kỹ lại chỉ thấy tà khí mị hoặc, sự quyến rũ trong đôi mắt chỉ khiến người ta mê đắm trong đó, nguyện làm tất cả mọi thứ vì chủ nhân đôi mắt đó, chỉ cầu người kia liếc một cái, cũng đã mãn nguyện.
*đá rubi*
Bạch hồ rời khỏi ổ nhỏ, như định bước đi. Nhưng khi đến trước cửa thì không biết bị sao mà quay lại, nhưng nó không đi vào ổ nhỏ, mà chui vào lòng Lạc An Du, dụi dụi sau đó nhắm mắt, cũng không biết có ngủ hay không.
***
Linh Lan Hoa: mình rất ngu trong việc tả người, cho nên mọi người thông cảm khi những người đó dường như có điểm chung nha~