-
Chương 3
5.
Còn có chuyện tốt thế cơ á?
Cầu mà không được ấy chứ.
Tôi vui mừng ra mặt: “Là bà nói đấy nhé!”
Tôi nhìn về phía Tiêu Dạ và bác sĩ điều trị ở cửa: “Các vị cũng nghe rõ rồi ha, tôi và bà ấy đoạn tuyệt quan hệ, sau này tiền thuốc của bà ta không liên quan gì tới tôi nữa.”
“Đừng tới làm phiền tôi nữa, nha!”
Sau đó tôi vui vẻ rời đi.
Mẹ Chu luống cuống.
Bà ta không ngờ tôi bị PUA bao năm nay lại không bị tình thân bắt cóc nữa, vội gọi: “Tiểu Vân…”
Thư ký cũng sợ hãi muốn cản tôi.
Tiêu Dạ đen mặt, hừ lạnh: “Để cô ta đi đi, tôi muốn xem không có tôi thì cô ta sống kiểu gì!”
“Chu Vân, sau khi cô biết sự tàn nhẫn của thế giới ngoài kia, người khóc lóc cầu xin tha thứ sẽ là cô.”
Ngây thơ.
Tôi là nữ chính đấy.
Mặc dù chịu tra tấn ở chỗ hắn, nhưng tôi vẫn có ánh sáng nữ chính.
Quyển sách này được viết từ lâu lắm rồi, giờ còn không có wechat hay alipay.
Ra khỏi bệnh viện, có tin nhắn gửi đến bảo thẻ tín dụng của tôi không thể sử dụng được nữa.
Nhân sự gọi điện cho tôi: “Cô Chu, ngày mai cô không cần đi làm nữa, cô đã bị đuổi việc.”
Cười chếc.
Còn nói đuổi việc cơ đấy.
Vốn còn chưa có hợp đồng làm việc, nguyên chủ giống như vật nuôi mà Tiêu Dạ mang đi làm mỗi ngày mà thôi.
Buổi tối bán mình, ban ngày phải làm thư kí.
Tên đàn ông chếc tiệt.
Làm vậy còn không mất tiền mua bảo hiểm cơ!
Điện thoại là số phụ của Tiêu Dạ, hắn cho ngừng luôn.
Trên người tôi không có tiền, điện thoại không gọi được, trời còn mưa nữa.
Tôi chạy trong mưa mấy bước, trốn ở trạm xe buýt công cộng.
Lúc này, Rolls-Royce chạy qua.
Tiêu Dạ hạ cửa sổ, ngạo nghễ nói: “Đây chỉ là bắt đầu, ngày sau cô chỉ thấy đau khổ thôi, trước kia tôi quá chiều cô nên cô không biết trời cao đất dày là gì.”
Tôi đi lên mấy bước.
Hắn cau mày: “Tôi không bảo cô lên xe.”
Cạn lời!
Tôi mở cửa của chiếc xe đằng sau, ngồi lên.
“Tài xế, vượt qua con Roll-Royce kia.”
“Xe, xe đó đắt lắm…”
“Tôi tin kĩ thuật của anh, kiếp này anh không có mấy cơ hội vượt qua con Rolls-royce đâu á.”
Anh tài xế có vẻ trẻ tuổi nên dễ bị kích động, giẫm chân ga.
Taxi đi song song Rolls-royce vài giây.
Tôi hạ cửa xe xuống, giơ ngón giữa với Tiêu Dạ.
Anh taxi rất hưng phấn, đạp chân ga nghênh ngang rời đi.
Xe chạy đến dưới lầu công ty Hàn Án.
Đội trưởng đội bảo vệ nhận ra tôi, trả tiền xe giúp tôi.
Hàn Án vội kết thúc buổi họp, bảo tôi ra phòng nghỉ đằng sau thay đồ.
Tôi đổi đồ xong đi ra, thư kí đang báo cáo với anh.
Thấy tôi đi ra thì thư kí dừng lại.
Hàn Án liếc nhìn tôi: “Tiểu Vân là người nhà, cậu cứ nói tiếp đi.”
“Bên phía Cường Thịnh vẫn muốn hợp tác với tập đoàn họ Tiêu, hệ thống của chúng ta cần phải hoàn thiện thật, năm nay chắc không ký được…”
6.
Nam phụ ấy à, trước giờ luôn thua kém nam chính nhiều lắm.
Tập đoàn họ Tiêu và Tập đoàn họ Hàn có quan hệ cạnh tranh.
Cường Thịnh là khách hàng lớn có đơn đặt hàng mấy chục tỷ mà hai bên muốn tranh.
Nhưng mấy năm nay, Hàn Án luôn bị Tiêu Dạ ép chặt.
Bây giờ hợp đồng của Cường Thịnh và Tập đoàn họ Tiêu sắp kết thúc, Hàn Án muốn cướp khách hàng về.
Nhưng không đủ thực lực.
Chút chuyện nhỏ thôi mà!
Tôi bảo hệ thống cho tôi kỹ năng máy tính, sau đó tôi ném khăn lau xuống: “Đưa hệ thống tới đây, tôi hoàn thiện cho.”
Thư kí cười gượng hai tiếng: “Cô Chu đừng đùa, người của bộ kỹ thuật bên tôi tăng ca ba tháng nhưng không giải quyết được.”
Hàn Án không hổ là nam phụ hoàn mỹ, ra lệnh: “Gọi giám đốc dự án đến đây đi.”
Giám đốc dự án đến rất nhanh.
Không hổ là giám đốc dự án, đầu chỉ còn vài sợi tóc.
Nghe bảo tôi muốn hoàn thiện hệ thống, ông ta không đồng ý, nhưng dưới sự ép buộc của Hàn Án, ông ta đành phải nói khốn cảnh hiện tại cho tôi nghe.
Tôi cầm bàn phím gõ một ồi.
Tốc độ tay rất nhanh.
Năm tiếng sau, tôi gõ xong mấy chữ cuối, hoạt động vai cổ: “Thử xem đã giải quyết vấn đề chưa?”
Hệ thống bắt đầu vận hành, những vấn đề lúc trước không còn nữa, tốc độ vận hành còn nhanh hơn mấy phần.
Hàn Án và giám đốc dự án sợ ngây người.
Hàn Án liếm môi khô: “Em, không phải em học khoa văn à? Sao em làm được thế?”
Tôi nhướn mày cười: “Tôi đã nói trước rồi mà, tôi không giống trước kia!”
Chắc mấy người chưa đọc truyện nữ cường nhân nhỉ?
Nữ chính biết phẫu thuật, là thiên tài máy tính, còn có thiên phú vận động, không gì không làm được…
Khiến mấy người chê cười òi.
Tôi có hệ thống thiên tài đó.
Muốn kỹ năng gì thì cứ thêm vào thôi.
Hai mắt Hàn Án sáng rực: “Lần này anh phải lấy được hợp đồng của Cường Thịnh.”
Tôi ăn tôm mà Hàn Án lột cho tôi: “Nhưng chỉ có mỗi hệ thống ngang với tập đoàn họ Tiêu thì sợ khó mà đạt được!”
Còn có chuyện tốt thế cơ á?
Cầu mà không được ấy chứ.
Tôi vui mừng ra mặt: “Là bà nói đấy nhé!”
Tôi nhìn về phía Tiêu Dạ và bác sĩ điều trị ở cửa: “Các vị cũng nghe rõ rồi ha, tôi và bà ấy đoạn tuyệt quan hệ, sau này tiền thuốc của bà ta không liên quan gì tới tôi nữa.”
“Đừng tới làm phiền tôi nữa, nha!”
Sau đó tôi vui vẻ rời đi.
Mẹ Chu luống cuống.
Bà ta không ngờ tôi bị PUA bao năm nay lại không bị tình thân bắt cóc nữa, vội gọi: “Tiểu Vân…”
Thư ký cũng sợ hãi muốn cản tôi.
Tiêu Dạ đen mặt, hừ lạnh: “Để cô ta đi đi, tôi muốn xem không có tôi thì cô ta sống kiểu gì!”
“Chu Vân, sau khi cô biết sự tàn nhẫn của thế giới ngoài kia, người khóc lóc cầu xin tha thứ sẽ là cô.”
Ngây thơ.
Tôi là nữ chính đấy.
Mặc dù chịu tra tấn ở chỗ hắn, nhưng tôi vẫn có ánh sáng nữ chính.
Quyển sách này được viết từ lâu lắm rồi, giờ còn không có wechat hay alipay.
Ra khỏi bệnh viện, có tin nhắn gửi đến bảo thẻ tín dụng của tôi không thể sử dụng được nữa.
Nhân sự gọi điện cho tôi: “Cô Chu, ngày mai cô không cần đi làm nữa, cô đã bị đuổi việc.”
Cười chếc.
Còn nói đuổi việc cơ đấy.
Vốn còn chưa có hợp đồng làm việc, nguyên chủ giống như vật nuôi mà Tiêu Dạ mang đi làm mỗi ngày mà thôi.
Buổi tối bán mình, ban ngày phải làm thư kí.
Tên đàn ông chếc tiệt.
Làm vậy còn không mất tiền mua bảo hiểm cơ!
Điện thoại là số phụ của Tiêu Dạ, hắn cho ngừng luôn.
Trên người tôi không có tiền, điện thoại không gọi được, trời còn mưa nữa.
Tôi chạy trong mưa mấy bước, trốn ở trạm xe buýt công cộng.
Lúc này, Rolls-Royce chạy qua.
Tiêu Dạ hạ cửa sổ, ngạo nghễ nói: “Đây chỉ là bắt đầu, ngày sau cô chỉ thấy đau khổ thôi, trước kia tôi quá chiều cô nên cô không biết trời cao đất dày là gì.”
Tôi đi lên mấy bước.
Hắn cau mày: “Tôi không bảo cô lên xe.”
Cạn lời!
Tôi mở cửa của chiếc xe đằng sau, ngồi lên.
“Tài xế, vượt qua con Roll-Royce kia.”
“Xe, xe đó đắt lắm…”
“Tôi tin kĩ thuật của anh, kiếp này anh không có mấy cơ hội vượt qua con Rolls-royce đâu á.”
Anh tài xế có vẻ trẻ tuổi nên dễ bị kích động, giẫm chân ga.
Taxi đi song song Rolls-royce vài giây.
Tôi hạ cửa xe xuống, giơ ngón giữa với Tiêu Dạ.
Anh taxi rất hưng phấn, đạp chân ga nghênh ngang rời đi.
Xe chạy đến dưới lầu công ty Hàn Án.
Đội trưởng đội bảo vệ nhận ra tôi, trả tiền xe giúp tôi.
Hàn Án vội kết thúc buổi họp, bảo tôi ra phòng nghỉ đằng sau thay đồ.
Tôi đổi đồ xong đi ra, thư kí đang báo cáo với anh.
Thấy tôi đi ra thì thư kí dừng lại.
Hàn Án liếc nhìn tôi: “Tiểu Vân là người nhà, cậu cứ nói tiếp đi.”
“Bên phía Cường Thịnh vẫn muốn hợp tác với tập đoàn họ Tiêu, hệ thống của chúng ta cần phải hoàn thiện thật, năm nay chắc không ký được…”
6.
Nam phụ ấy à, trước giờ luôn thua kém nam chính nhiều lắm.
Tập đoàn họ Tiêu và Tập đoàn họ Hàn có quan hệ cạnh tranh.
Cường Thịnh là khách hàng lớn có đơn đặt hàng mấy chục tỷ mà hai bên muốn tranh.
Nhưng mấy năm nay, Hàn Án luôn bị Tiêu Dạ ép chặt.
Bây giờ hợp đồng của Cường Thịnh và Tập đoàn họ Tiêu sắp kết thúc, Hàn Án muốn cướp khách hàng về.
Nhưng không đủ thực lực.
Chút chuyện nhỏ thôi mà!
Tôi bảo hệ thống cho tôi kỹ năng máy tính, sau đó tôi ném khăn lau xuống: “Đưa hệ thống tới đây, tôi hoàn thiện cho.”
Thư kí cười gượng hai tiếng: “Cô Chu đừng đùa, người của bộ kỹ thuật bên tôi tăng ca ba tháng nhưng không giải quyết được.”
Hàn Án không hổ là nam phụ hoàn mỹ, ra lệnh: “Gọi giám đốc dự án đến đây đi.”
Giám đốc dự án đến rất nhanh.
Không hổ là giám đốc dự án, đầu chỉ còn vài sợi tóc.
Nghe bảo tôi muốn hoàn thiện hệ thống, ông ta không đồng ý, nhưng dưới sự ép buộc của Hàn Án, ông ta đành phải nói khốn cảnh hiện tại cho tôi nghe.
Tôi cầm bàn phím gõ một ồi.
Tốc độ tay rất nhanh.
Năm tiếng sau, tôi gõ xong mấy chữ cuối, hoạt động vai cổ: “Thử xem đã giải quyết vấn đề chưa?”
Hệ thống bắt đầu vận hành, những vấn đề lúc trước không còn nữa, tốc độ vận hành còn nhanh hơn mấy phần.
Hàn Án và giám đốc dự án sợ ngây người.
Hàn Án liếm môi khô: “Em, không phải em học khoa văn à? Sao em làm được thế?”
Tôi nhướn mày cười: “Tôi đã nói trước rồi mà, tôi không giống trước kia!”
Chắc mấy người chưa đọc truyện nữ cường nhân nhỉ?
Nữ chính biết phẫu thuật, là thiên tài máy tính, còn có thiên phú vận động, không gì không làm được…
Khiến mấy người chê cười òi.
Tôi có hệ thống thiên tài đó.
Muốn kỹ năng gì thì cứ thêm vào thôi.
Hai mắt Hàn Án sáng rực: “Lần này anh phải lấy được hợp đồng của Cường Thịnh.”
Tôi ăn tôm mà Hàn Án lột cho tôi: “Nhưng chỉ có mỗi hệ thống ngang với tập đoàn họ Tiêu thì sợ khó mà đạt được!”