-
Chương 1
Tôi mang hệ thống nữ chính mạnh mẽ, thế mà lại xuyên nhầm vào truyện ngược.
Giám đốc bá đạo tàn nhẫn bóp cổ tôi: “Lấy một quả thận cho Tố Tố, tôi sẽ cưới cô.”
Tôi tát tên này một cái: “Não anh bị úng nước hay gì mà có suy nghĩ dị hợm vậy?”
“Nhà không có tiền mua gương thì tự t-è một bãi mà nhìn bản thân đi, xem anh có xứng không?”
1.
Có lẽ do bị tôi đánh ngốc.
Tiêu Dạ không có phản ứng kịp, để mặc tôi lái con xe điện ra khỏi biệt thự 800m2 của hắn.
Vì thể hiện đia vị, biệt thự của giám đốc bá đạo được xây dựng ở giữa sườn núi.
Đi xe đạp điện được nửa đường thì hết điện!
Tác giả của quyển sách này là mẹ kế đúng không?
Ngay cả một con xe thúi cũng không cho nữ chính.
Tôi lấy điện thoại ra gọi người.
Lúc này, nam phụ thâm tình nên lên sàn rồi đó.
Chờ nam phụ đến đón tôi thì tôi đã hiểu được toàn bộ câu chuyện này.
Đây là quyển truyện ngược motif cũ.
Lúc bé nguyên chủ đã cứu Tiêu Dạ, sau đó hai người hẹn lớn lên cưới nhau.
Sau đấy nữ phụ độc ác đóng giả thân phận của nữ chính, đạt được sự yêu chiều của Tiêu Dạ.
Nguyên chủ cứ như bị câm ấy, không biết giải thích luôn.
Sau đó bị hành 7749 kiểu, còn bị Tiêu Dạ cướp đi một cái thận rồi bị bệnh nặng.
Lúc thoi thóp sắp chếc thì hiểu lầm năm đó được giải quyết.
Sau đó cô ấy đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nữ phụ, tha thứ cho nam chính, hai người vui vẻ sống cạnh nhau, còn sinh năm đứa con.
Tam quan gì kì lạ vậy nè!
Mọe…..
Lúc tôi rời khỏi biệt thự, trên trời còn có sao.
Để tô đậm không khí thảm hại này, trời đột nhiên đổ mưa lớn.
Mái tóc đen dài của tôi bị xối ướt dẫm, váy trắng dính sát người để lộ dáng người thon gầy cằn cỗi.
Phiền ghê.
36D của tôi mất rồi.
Tôi không cam lòng kéo cổ áo ra ngó, đúng lúc này, trên đường núi tối thui có hai ánh đèn chiếu lên người tôi.
Tiêu Dạ và Hàn Án đồng thời đến.
Porsche của Hàn Án dừng lại, anh vội mở dù đen đi tới che cho tôi.
Sau đó cởi áo khoác ra, khoác lên người tôi.
Lo lắng hỏi: “Đã muộn vậy rồi, một cô gái như em đi trên núi một mình, em có biết nguy hiểm lắm không?”
Con Roll-Royces của Tiêu Dạ chạy đến trước mặt tôi mới dừng lại.
Cửa sổ ghế sau kéo xuống.
Người đàn ông mang vest với kính gọng vàng lạnh giọng nói, “Lên xe!”
“Tôi chỉ cho em mười giây. Mười, chín…”
2.
Vẻ mặt của Hàn Án ảm đạm.
Một nam phụ thâm tình luôn ở bên cạnh, nhưng anh bị nguyên chủ từ bỏ rất nhiều lần.
Cho nên không ôm một tí hi vọng nào.
“Tám…”
Tiêu Dạ chưa mở miệng số bảy, tôi đã cướp dù trong tay Hàn Án, ngẩng đầu cười với anh, “Còn ngẩn người đó làm gì, đi thôi!”
Giây phút này, tôi như thấy được ánh sao trong mắt anh.
“Được!”
Lúc ghế phụ Porsche mở ra, cửa sau của Roll-Royces cũng mở ra.
Hạt mưa rơi trên đôi giày da được đặt may thủ công tại Ý của Tiêu Dạ, đôi mắt hắn âm trầm: “Chu Vân, cô mặc kệ mạng của mẹ cô à?”
Tất cả nữ chính trong truyện ngược đều có người nhà bị bệnh.
Nguyên chủ sao thoát khỏi cái số mệnh cớt chó đó chứ!
Me cô bị bệnh, phải sống trong bệnh viện cùng với rất nhiều thuốc đắt tiền, nếu không thì sống không quá một tháng.
Lúc trước, nguyên chủ vì cứu mẹ nên ép mình làm người tình của Tiêu Dạ.
Trong đầu xuất hiện một hình ảnh.
Mẹ Chu kéo tay nguyên chủ khóc lóc: “Vân Vân, mẹ không nên bất công, mẹ sai rồi, cầu xin con cứu mẹ.”
“Giám đốc Tiêu có tiền như vậy, con làm người tình của hắn cũng là phúc của con, con còn do dự cái gì?”
Xui xẻo vl!
Tôi lắc đầu xua đi hình ảnh này, cười nhạt với Tiêu Dạ: “Không sao hết, bà ta chếc cũng tốt.”
So với việc bị người mẹ rác rưởi như vậy dây dưa, người phụ nữ mạnh mẽ phải yêu bản thân nhất.
Tôi mặc kệ Tiêu Dạ mà ngồi trên xe Hàn Án rồi rời đi.
Xuống núi, mưa ngừng.
Lúc đợi đèn đỏ, Hàn Án nghiêng đầu nhìn tôi, nhỏ giọng nói, “Tiểu Vân, anh thấy em có chút không giống như hồi trước.”
Tôi cười: “Không phải có chút, mà hoàn toàn khác nhau.”
Tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, nguyên chủ là con ngốc mềm yếu.
Sự khác nhau giữa hai người như trời với đất.
Chi tiết cụ thể thì cứ để thời gian nói cho anh nghe.
Hàn Án để tôi ở trong một căn chung cư mới của anh.
Anh còn cẩn thận dè dặt nói: “Anh chưa ở nhà này bao giờ, em cứ yên tâm.”
Tôi giơ tay: “Cho dù là ở nhà anh cũng chẳng sao.”
Người làm chuyện lớn không có gì phải lo nghĩ nhiều cả.
Sáng sớm hôm sau, người mẹ chỉ biết hút máu gọi cho tôi, vênh mặt ra lệnh tôi tới bệnh viện.
Bạn đừng thấy dáng người yếu ớt nằm trên giường bệnh của bà mà nhầm, lúc bà mắng người cực kì có sức luôn đó.
“Mày đi xin lỗi giám đốc Tiêu ngay đi!”
“Không phải chỉ đòi một cái thận của mày thôi à? Mày không có thận vẫn sống thôi! Tới đó gả cho giám đốc Tiêu, sau này tao với em trai mày không cần lo lắng cái gì nữa!”
Giám đốc bá đạo tàn nhẫn bóp cổ tôi: “Lấy một quả thận cho Tố Tố, tôi sẽ cưới cô.”
Tôi tát tên này một cái: “Não anh bị úng nước hay gì mà có suy nghĩ dị hợm vậy?”
“Nhà không có tiền mua gương thì tự t-è một bãi mà nhìn bản thân đi, xem anh có xứng không?”
1.
Có lẽ do bị tôi đánh ngốc.
Tiêu Dạ không có phản ứng kịp, để mặc tôi lái con xe điện ra khỏi biệt thự 800m2 của hắn.
Vì thể hiện đia vị, biệt thự của giám đốc bá đạo được xây dựng ở giữa sườn núi.
Đi xe đạp điện được nửa đường thì hết điện!
Tác giả của quyển sách này là mẹ kế đúng không?
Ngay cả một con xe thúi cũng không cho nữ chính.
Tôi lấy điện thoại ra gọi người.
Lúc này, nam phụ thâm tình nên lên sàn rồi đó.
Chờ nam phụ đến đón tôi thì tôi đã hiểu được toàn bộ câu chuyện này.
Đây là quyển truyện ngược motif cũ.
Lúc bé nguyên chủ đã cứu Tiêu Dạ, sau đó hai người hẹn lớn lên cưới nhau.
Sau đấy nữ phụ độc ác đóng giả thân phận của nữ chính, đạt được sự yêu chiều của Tiêu Dạ.
Nguyên chủ cứ như bị câm ấy, không biết giải thích luôn.
Sau đó bị hành 7749 kiểu, còn bị Tiêu Dạ cướp đi một cái thận rồi bị bệnh nặng.
Lúc thoi thóp sắp chếc thì hiểu lầm năm đó được giải quyết.
Sau đó cô ấy đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nữ phụ, tha thứ cho nam chính, hai người vui vẻ sống cạnh nhau, còn sinh năm đứa con.
Tam quan gì kì lạ vậy nè!
Mọe…..
Lúc tôi rời khỏi biệt thự, trên trời còn có sao.
Để tô đậm không khí thảm hại này, trời đột nhiên đổ mưa lớn.
Mái tóc đen dài của tôi bị xối ướt dẫm, váy trắng dính sát người để lộ dáng người thon gầy cằn cỗi.
Phiền ghê.
36D của tôi mất rồi.
Tôi không cam lòng kéo cổ áo ra ngó, đúng lúc này, trên đường núi tối thui có hai ánh đèn chiếu lên người tôi.
Tiêu Dạ và Hàn Án đồng thời đến.
Porsche của Hàn Án dừng lại, anh vội mở dù đen đi tới che cho tôi.
Sau đó cởi áo khoác ra, khoác lên người tôi.
Lo lắng hỏi: “Đã muộn vậy rồi, một cô gái như em đi trên núi một mình, em có biết nguy hiểm lắm không?”
Con Roll-Royces của Tiêu Dạ chạy đến trước mặt tôi mới dừng lại.
Cửa sổ ghế sau kéo xuống.
Người đàn ông mang vest với kính gọng vàng lạnh giọng nói, “Lên xe!”
“Tôi chỉ cho em mười giây. Mười, chín…”
2.
Vẻ mặt của Hàn Án ảm đạm.
Một nam phụ thâm tình luôn ở bên cạnh, nhưng anh bị nguyên chủ từ bỏ rất nhiều lần.
Cho nên không ôm một tí hi vọng nào.
“Tám…”
Tiêu Dạ chưa mở miệng số bảy, tôi đã cướp dù trong tay Hàn Án, ngẩng đầu cười với anh, “Còn ngẩn người đó làm gì, đi thôi!”
Giây phút này, tôi như thấy được ánh sao trong mắt anh.
“Được!”
Lúc ghế phụ Porsche mở ra, cửa sau của Roll-Royces cũng mở ra.
Hạt mưa rơi trên đôi giày da được đặt may thủ công tại Ý của Tiêu Dạ, đôi mắt hắn âm trầm: “Chu Vân, cô mặc kệ mạng của mẹ cô à?”
Tất cả nữ chính trong truyện ngược đều có người nhà bị bệnh.
Nguyên chủ sao thoát khỏi cái số mệnh cớt chó đó chứ!
Me cô bị bệnh, phải sống trong bệnh viện cùng với rất nhiều thuốc đắt tiền, nếu không thì sống không quá một tháng.
Lúc trước, nguyên chủ vì cứu mẹ nên ép mình làm người tình của Tiêu Dạ.
Trong đầu xuất hiện một hình ảnh.
Mẹ Chu kéo tay nguyên chủ khóc lóc: “Vân Vân, mẹ không nên bất công, mẹ sai rồi, cầu xin con cứu mẹ.”
“Giám đốc Tiêu có tiền như vậy, con làm người tình của hắn cũng là phúc của con, con còn do dự cái gì?”
Xui xẻo vl!
Tôi lắc đầu xua đi hình ảnh này, cười nhạt với Tiêu Dạ: “Không sao hết, bà ta chếc cũng tốt.”
So với việc bị người mẹ rác rưởi như vậy dây dưa, người phụ nữ mạnh mẽ phải yêu bản thân nhất.
Tôi mặc kệ Tiêu Dạ mà ngồi trên xe Hàn Án rồi rời đi.
Xuống núi, mưa ngừng.
Lúc đợi đèn đỏ, Hàn Án nghiêng đầu nhìn tôi, nhỏ giọng nói, “Tiểu Vân, anh thấy em có chút không giống như hồi trước.”
Tôi cười: “Không phải có chút, mà hoàn toàn khác nhau.”
Tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, nguyên chủ là con ngốc mềm yếu.
Sự khác nhau giữa hai người như trời với đất.
Chi tiết cụ thể thì cứ để thời gian nói cho anh nghe.
Hàn Án để tôi ở trong một căn chung cư mới của anh.
Anh còn cẩn thận dè dặt nói: “Anh chưa ở nhà này bao giờ, em cứ yên tâm.”
Tôi giơ tay: “Cho dù là ở nhà anh cũng chẳng sao.”
Người làm chuyện lớn không có gì phải lo nghĩ nhiều cả.
Sáng sớm hôm sau, người mẹ chỉ biết hút máu gọi cho tôi, vênh mặt ra lệnh tôi tới bệnh viện.
Bạn đừng thấy dáng người yếu ớt nằm trên giường bệnh của bà mà nhầm, lúc bà mắng người cực kì có sức luôn đó.
“Mày đi xin lỗi giám đốc Tiêu ngay đi!”
“Không phải chỉ đòi một cái thận của mày thôi à? Mày không có thận vẫn sống thôi! Tới đó gả cho giám đốc Tiêu, sau này tao với em trai mày không cần lo lắng cái gì nữa!”