• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng (8 Viewers)

  • Chương 10

Sau hôm đó, mỗi tối Tiểu Úc đi tập Yoga về đều tới phòng riêng của câu lạc bộ đó ngồi một lúc. Cô muốn mình được thoải mái một chút để có thể nhớ về anh mà không phải lo sợ bất kỳ điều gì, nhớ về những lần đầu gặp gỡ của họ, nhớ cảm giác vui vẻ khi họ ở bên nhau. Cô cứ tưởng nghĩ mãi rồi sẽ chán, sẽ mệt thì sẽ chẳng còn gì phải nuối tiếc nhưng nỗi nhớ mỗi ngày một sâu đậm, những điều cô nhớ cũng ngày một nhiều thêm. Trước mặt người thân, bạn bè, cô vẫn là một Quan Tiểu Úc ung dung tự tại, chỉ khi ngồi xuống một góc không ai nhìn thấy, cô mới ôm chiếc di động đã tắt máy, khóc thút thít.

Còn người đàn ông giống như Lý Liên Kiệt trong Cận vệ Trung Nam Hải kể từ hôm đó trở thành người bảo vệ cô, tối nào cũng ở bên cạnh cô. Anh ta rất có đạo đức nghề nghiệp, bất kể cô làm gì anh ta cũng không hỏi, không làm phiền, ngày nào cũng đứng ngoài cửa giúp cô tống cổ những con ma men nhòm ngó phòng của cô, nhưng chỉ cần cô khóc, anh ta sẽ lập tức đi vào trong, ngồi xuống chiếc sofa bên phải cô, lặng lẽ ở bên cạnh cô…

Khuyết điểm duy nhất của anh ta chính là quá trách nhiệm, lúc nào cũng đeo tai nghe, chốc chốc lại báo cáo hành tung của cô cho bố cô, ngay đến tâm trạng của cô như thế nào, lúc nào khóc đều phải báo cáo rõ ràng, rành mạch. Điều đó khiến Tiểu Úc đâm nghi ngờ có phải bố cô đã phá sản rồi không, sao lại rảnh rỗi đến vậy chứ?!

Cứ như vậy nửa tháng trời, Tiểu Úc đột nhiên nhận ra sự trụy lạc và phóng túng không thể giúp cô thoát khỏi cảm giác thất tình, ngược lại nó khiến cô càng lúc càng lún sâu. Một hôm, mẹ cô đích thân tới trường gặp cô. Thấy gương mặt hốc hác của cô, bà vô cùng xót xa, quyết định sẽ đưa cô tới tham dự một bữa tiệc rượu cho khuây khỏa. Cô cũng quyết định phải lấy lại tinh thần, tới tiệc rượu tìm một người đàn ông phù hợp để bắt đầu một mối tình mới. Vì vậy, ngày hôm sau, khi anh chàng vệ sĩ tới đưa cô đến trung tâm thẩm mỹ cao cấp, cô đã tỏ ra rất hợp tác, ngay cả khi thợ trang điểm tạo hình cho cô còn khó coi hơn cả lần gặp mặt trước, cô cũng vui vẻ chấp nhận.

Bảy giờ tối, Tiểu Úc đi đôi giày cao gót lênh khênh bước vào nơi tổ chức tiệc rượu, nghiêm túc đưa mắt nhìn xung quanh, chuẩn bị tìm kiếm người đàn ông phù hợp nhất, ai ngờ không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã thấy ngay Âu Dương Y Phàm.

Anh ta đang cầm ly rượu, nói chuyện với mọi người. Khi không cười, vầng trán anh ta toát lên vẻ quyến rũ đầy tự tin. Khi cười, ánh mắt vẫn mê hoặc như vậy, xấu xa như vậy, bên cạnh vẫn có rất nhiều phụ nữ đẹp đang vây quanh, ánh mắt anh ta như vô tình nhìn cô rồi lại nhẹ nhàng nhìn đi chỗ khác…

Tiểu Úc đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Không ngờ chỉ mới mấy ngày không gặp, anh ta đã thần thái phấn chấn, người đẹp vây quanh, đủ thấy người đàn ông chỉ bận tâm đến hiện tại, chuyện quá khứ chẳng có chút ý nghĩa với anh ta…

Xét thấy việc tìm một anh chàng đẹp trai ở đây sẽ rất mất thời gian mà lại không hiệu quả, Tiểu Úc cố gắng hít thở sâu, khoác tay anh chàng vệ sĩ tỏ vẻ hạnh phúc đi vào trong.

“Anh Âu Dương! Lâu lắm không gặp!” Cô nghĩ chắc hẳn mình đã diễn rất tốt bởi vừa nhìn thấy cô nét mặt rạng ngời hạnh phúc đi sát bên anh chàng vệ sĩ đẹp trai, sắc mặt Âu Dương Y Phàm trông rất khó coi, anh ta còn trừng mắt nhìn anh chàng vệ sĩ của cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tay vịn của cô lập tức lung lay, vội vã rút tay ra.

Đồ ngốc! Chẳng biết phối hợp gì cả, khi về phải dạy bảo lại mới được!

“Tiểu Úc, em nhận lời tới tiệc rượu của anh, điều này chứng tỏ lòng em vẫn còn có anh.” Âu Dương Y Phàm vừa mở miệng đã nói những lời khiến người ta kinh ngạc, hơn nữa âm lượng còn lớn tới mức mọi người ở đó đều nghe thấy. Cô còn chưa kịp tiêu hóa cái thâm ý của câu nói này thì đã bị anh ta ôm vào lòng.

Mùi hương quen thuộc, hơi ấm đã lâu không gặp, cô thực sự muốn được vuốt ve thế này lâu hơn một chút,

Không thể được! Cô vội vã đẩy anh ta ra, nói rõ lập trường: “Không ai nói với tôi tiệc rượu này do anh tổ chức. Nếu biết, có đánh chết tôi cũng không tới đâu.”

“Đằng nào cũng đã tới rồi thì đừng khách khí, hãy uống vài ly đi! Anh còn chút việc, không ở bên em được.”

“Không cần đâu, tôi có người đi cùng rồi.”

Ánh đèn được điều chỉnh tối lại, tiếng nhạc du dương vang lên, Âu Dương Y Phàm ôm một cô gái đẹp xoay tròn trên sàn nhảy. Ánh đèn đều tập trung về phía anh ta, cố gắng hết sức giúp cô thấy rõ gương mặt mà cô nhung nhớ bấy lâu.

Tiểu Úc đứng trong bóng tối nhìn anh ta. Không gặp thì nhớ nhung, khắc khoải, gặp rồi thì lại thấy thà không gặp còn hơn…

Nhân viên phục vụ cầm một ly rượu đi ngang qua cô, cô tiện tay cầm lấy, uống cạn một hơi.

Cũng không biết là rượu gì, sau khi uống vào giống như có một ngọn lửa cháy âm ỉ trong cái dạ dày trống không.

Âm nhạc uyển chuyển, đôi nam nữ ôm nhau xoay người theo điệu nhạc, vũ điệu hài hòa, những tràng vỗ tay cổ vũ đầy phấn khích. Ngọn lửa trong người cô càng lúc càng mãnh liệt, thiêu rụi trái tim cô…

Tại sao loại đàn ông như Âu Dương Y Phàm lúc nào bên cạnh cũng không thiếu gái đẹp như vậy chứ?! Bởi vì anh ta có tiền, bởi vì anh ta ga lăng, hay là anh ta thực sự có được sự quyến rũ khiến phụ nữ phải mê mẩn?

Tiểu Úc cười khổ đứng dậy, lê bước chân lâng lâng rời khỏi tiệc rượu. Đi ra tới đại sảnh, cô đột nhiên cảm thấy toàn thân mềm nhũn, phải bám vào tường mới không bị ngã.

“Quan tiểu thư, cô làm sao vậy?” Anh chàng vệ sĩ nhanh chóng đuổi theo, đỡ lấy cô.

“Không sao!” Cô bám vào tường đi tiếp, nhưng cô thực sự không còn đủ sức nữa, hai chân mềm nhũn, khuỵu xuống đất.

“Giữa cô và anh Âu Dương đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao quan hệ của hai người lại tới mức này chứ?” Đây là lần đầu tiên anh ta lên tiếng hỏi và cũng có thể thấy vấn đề này anh ta đã băn khoăn rất lâu rồi giờ mới dám nói ra.

“Giữa tôi và anh ta chẳng có chuyện gì cả, tôi hoàn toàn không quen biết anh ta!” Đúng là cô không quen anh ta, cô chỉ quen Ivan, nhưng Ivan đã ra đi rồi.

Ánh mắt sâu thẳm, anh ta do dự hồi lâu mới nói: “Để tôi đưa cô về trường nhé?”

Cô lắc đầu, mím chặt cặp môi đang run rẩy, cảm giác nụ hôn đầu tiên sao vẫn rõ ràng đến thế. Nhưng Ivan của cô sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

“Vậy để tôi đưa cô về nhà?”

“Tôi không muốn về.” Cô ngẩng đầu ngước nhìn vầng trăng, không muốn để nước mắt rơi, nhưng vô ích, nước mắt vẫn chảy, cô liền cúi đầu, ôm lấy ngực. “Bây giờ tôi mới biết… biết rõ yêu một người lại không thể ở bên cạnh anh ấy, cảm giác đó… thật đau đớn!”

Cô từng nói với chính mình rất nhiều lần: Đau khổ đến mấy rồi cũng sẽ qua, cô có thể chịu đựng được nhưng cảm giác đau đớn này ngày một mãnh liệt, vượt quá giới hạn chịu đựng.

Anh chàng vệ sĩ trầm ngâm nhìn cô rất lâu như thể vừa có một quyết định gì đó, anh ta kiên quyết dìu cô, chạy vào trong khách sạn rồi đi vào thang máy.

“Anh đưa tôi đi đâu?”

Anh ta không trả lời, thang máy dừng lại ở tầng trên cùng. Anh ta ôm cô đi vào một căn phòng, đặt cô xuống giường.

“Anh định làm gì hả?” Cô cảm thấy hơi hoang mang nhưng nghĩ lại, anh ta chắc không dám làm bừa, có lẽ là chỉ định đưa cô vào đây để nghỉ ngơi.

Cô vừa cảm thấy yên tâm đôi chút thì một giọng nói khiêu khích từ phòng trong vang lên: “Lẽ nào em nên hỏi anh định làm gì!”

Đầu óc bị tê dại bởi hơi rượu của cô lập tức trở nên tỉnh táo. Cô ngồi bật dậy nhìn Âu Dương Y Phàm từ phòng trong đi ra.

Anh chàng vệ sĩ không dám không có nghĩa Âu Dương Y Phàm không dám. Loại hoa hoa công tử có tiền có thế như anh ta luôn tự cho rằng có thể dùng tiền để giải quyết mọi chuyện, chắc chắn việc gì cũng dám làm.

“Âu Dương Y Phàm, anh!” Tiểu Úc vừa nhìn thấy anh ta cởi áo vest, tháo cà vạt, sau đó cởi áo sơ mi, lưỡi cô bắt đầu cứng lại. “Anh… anh dám…”

Tiểu Úc uể oải bò xuống giường, vừa đi được hai bước đã bị anh ta tóm lại ấn xuống giường…

Cô phẫn nộ nhìn anh chàng vệ sĩ đứng bên cạnh. Anh ta vẫn đứng đó nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ kìm nén khó hiểu.

“Anh còn đứng đó làm gì?! Bố tôi trả tiền cho anh để đứng nhìn như vậy sao? Còn không mau ném tên cầm thú này ra ngoài kia cho tôi!”

Anh ta vẫn đứng yên bất động trước mặt bọn họ, hai bàn tay nắm chặt, buông thõng hai bên sườn.

Cô định mắng chửi tiếp thì Âu Dương Y Phàm đột nhiên nói: “Anh có thể ra ngoài làm việc được rồi.”

“Vâng, thưa ông chủ!”

Cô ngây người nhìn anh ta đi ra ngoài.

Khi ra đến cửa, anh ta hơi khựng lại rồi đi tiếp, từ từ khép cửa lại…

“Ông chủ?” Cô bán tính bán nghi nhìn Âu Dương Y Phàm. “Anh đã thuê anh ta?”

“Em đoán thử xem?!”

Việc này còn phải đoán nữa sao?!

Trời ạ! Những cuộc điện thoại đó không phải gọi cho anh ta đấy chứ? Nếu đúng thì hãy để cô chết đi cho xong!

Cô ảo não vô cùng, anh ta bắt đầu kéo áo cô xuống, bộ trang phục dạ hội vốn để lộ vai đã nhanh chóng bị anh ta kéo xuống đến eo… để lộ miếng dán bra của cô.

“Dừng tay!” Tiểu Úc muốn đánh anh ta nhưng cánh tay mỏi rũ hoàn toàn không có chút sức lực, đánh anh ta chẳng khác nào phủi bụi.

Cô vô cùng nghi ngờ ly rượu đó có vấn đề.

Anh ta túm lấy hai tay cô, ghì chặt về phía sau. Cô đã bị anh ta ôm chặt vào lòng như thế này…

“Âu Dương Y Phàm, anh cứ thử động vào tôi xem, tôi tuyệt đối không để anh được chết toàn thây!” Giọng nói run run vì sợ hãi của cô không có chút khả năng uy hiếp. “Anh đừng tưởng chiếm đoạt được cơ thể tôi thì tôi sẽ lấy anh, việc đó chỉ khiến tôi hận anh suốt đời!”

“Anh biết…”

Anh ta chỉ liếc nhìn cơ thể cô trong giây lát rồi nhìn đi chỗ khác.

Trong mắt anh ta thoáng hiện lên một chút dục vọng nhưng đó tuyệt đối không phải là cảm giác do bị kích thích đến phát điên…

Đúng lúc suy nghĩ của Tiểu Úc rơi vào trạng thái hỗn loạn, tiếng xô cửa rất lớn vang lên, Âu Dương Y Phàm đột nhiên buông tay cô, ôm trọn cô vào lòng…

Đèn flash, micro xuất hiện khắp căn phòng, cô sợ hãi co người vào trong lòng Âu Dương Y Phàm, úp mặt vào ngực anh ta, không dám động đậy.

Cuối cùng, Tiểu Úc đã hiểu anh ta muốn làm gì, chiêu này của anh ta thật quá nhẫn tâm.

Nếu anh ta cưỡng hiếp cô, cùng lắm ngày mai cô trả cho anh ta mười tệ và nói với anh ta: Tiểu thư ta đủ sức chơi!

Nhưng cảnh tượng này bị đám báo lá cải chụp được, ngày mai không chừng sẽ thêm một dòng tít nữa rồi đăng lên báo, bố cô không giết cô mới lạ đấy!

Giết cô cũng chẳng sao, chỉ sợ để giữ thể diện họ sẽ gả cô cho cái gã ngu ngốc này.

Không, giờ cô nhận ra anh ta không hề ngu ngốc!

Những câu vang lên khắp phòng:

“Anh Âu Dương, anh đang qua lại với Quan tiểu thư phải không?”

“Nghe nói anh đã theo đuổi cô ấy khá lâu, hiện giờ đã xác định mối quan hệ chưa?”

“Nghe nói hai bên gia đình có mối thâm giao đã lâu, họ đều dõi theo tình cảm của hai người, có thật vậy không?”

“Nghe nói hôm nay anh định đính hôn với Quan tiểu thư, có phải không?”

“Hai người sẽ kết hôn chứ?”

“…”

“Ra ngoài! Ra ngoài hết cho tôi!” Cô ôm hai tai gào lên, nhưng không ai thèm bận tâm đến cô.

Cuối cùng, thủ phạm chính cũng lên tiếng: “Lát nữa tôi sẽ cùng Quan tiểu thư xuống lầu để tuyên bố việc đính hôn đồng thời trả lời phỏng vấn của các vị, còn bây giờ đề nghị mọi người ra ngoài!”

Âu Dương Y Phàm ôm lấy cô đầy vẻ bảo vệ cùng sủng ải, điều này càng chứng thực cho những suy đoán của đám nhà báo kia.

Anh chàng vệ sĩ cùng mấy người bảo vệ mời đám nhà báo đi ra, sau đó đóng cửa lại.

Mọi việc đều được giải quyết êm xuôi, đúng như sự sắp đặt đâu ra đấy của anh ta.

Thế giới này cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, có thể để Tiểu Úc bình tâm suy nghĩ. Cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh ta, gào lên: “Âu Dương Y Phàm, anh làm thế này là có ý gì?!”

“Anh cho em cơ hội để lựa chọn, một là ngoan ngoãn xuống lầu tuyên bố chuyện đính hôn với anh, hai là chúng ta sẽ làm nốt cái việc ban nãy vẫn chưa làm xong…” Anh ta chạm vào má cô, cơ thể cô, trên gương mặt hiện lên nụ cười ranh mãnh khiến người ta khiếp sợ. “Yên tâm, anh nhất định sẽ không để em thất vọng đâu.”

“Anh đừng có mơ!” Cô vội co người, lùi lại phía sau. “Tôi chẳng lựa chọn gì hết, tôi muốn về nhà!”

“Đằng nào anh cũng phải có em, đính hôn trước hay lên giường trước là do em tự quyết định.”

“Tôi… tôi muốn gọi điện cho bố tôi!”

“Tùy em.” Anh ta chỉ vào chiếc điện thoại ở trên bàn. “Anh nghĩ chú Quan không muốn nhìn thấy bức ảnh hủy hoại gia phong được đăng trên mấy tạp chí lá cải đó đâu.”

“Anh!... Anh đừng tưởng uy hiếp được tôi, bố tôi sẽ không để họ đăng những bức ảnh đó!”

“Anh có thể đăng trên mạng… Hiện giờ lượng người xem trên mạng cao hơn rất nhiều so với mấy tờ tạp chí đó. Tới lúc đó giới truyền thông sẽ thêm mắm thêm muối, bố em không chừng sẽ sắp xếp luôn cả việc kết hôn cho chúng ta ấy chứ, như vậy anh đỡ mất công lo nghĩ…”

“Anh còn đê tiện hơn tôi nghĩ!”

Anh ta mỉm cười vẻ không thèm bận tâm, lôi từ trong túi quần ra chiếc nhẫn kim cương, đeo vào ngón giữa của cô. “Anh cũng muốn chuẩn bị một lời cầu hôn thật lãng mạn nhưng em thà hằng ngày uống rượu say trốn vào một góc rồi khóc chứ không chịu tha thứ cho anh nên anh đành phải dùng đến thủ đoạn cực đoan này.”

“Tôi đâu có khóc vì anh chứ!”

“Đúng, em không khóc vì anh… chẳng qua chỉ là cứ đến mười một giờ đêm, em cầm di động lên, khóc và nói rằng: “Ivan, tại sao anh không gọi điện cho em?”.” Mặt anh ta sát lại gần hơn, nụ cười vô cùng xấu xa. “Em tắt máy thì làm sao anh gọi được chứ?”

Cô nghiến răng không biết phải nói thế nào.

Hiện giờ cô chỉ có một suy nghĩ, đó là ném anh chàng vệ sĩ từ tầng thứ hai mươi mốt xuống đất!

Âu Dương Y Phàm đứng dậy, mặc áo sơ mi, bước tới bên cửa sổ, chống hai tay lên bệ cửa, nhìn cảnh đêm bên ngoài, nét mặt đầy vẻ buồn bã, thất vọng.

“Tiểu Úc, tình cảm là thứ đôi bên cùng phải tự nguyện, anh đợi bao lâu cũng không thành vấn đề…” Anh ta buồn bã thở dài, tiếp tục: “Anh muốn đính hôn với em, tuyệt đối không hề có ý ép em. Chẳng qua anh chỉ muốn nói với tất cả mọi người, bao gồm cả em rằng: Em là của anh! Khi anh còn trên thế gian này, không ai được phép mơ tưởng đến em…”

“Chỉ dựa vào chút thủ đoạn này của anh mà muốn có được tôi sao? Anh đừng có nằm mơ!”

Cô tháo chiếc nhẫn trên tay, vứt xuống sàn nhà.

Cứ tưởng thế này Quan Tiểu Úc cô sẽ sợ sao, sẽ khiến cô ngoan ngoãn đính hôn với anh ta sao? Còn lâu!

Cô chỉnh lại chiếc váy của mình, hít một hơi thật sâu, kéo cửa bước ra.

Bên ngoài, một đống đèn flash và micro đang đợi cô.

Tiểu Úc đang định lên tiếng thì Âu Dương Y Phàm đã lao tới, ôm lấy cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nói to: “Tiểu Úc, anh thực lòng yêu em! Khi anh sống trong sự tán dương của vô số người, chính em đã khiến anh nhận ra rằng mình đã tự phụ biết bao. Khi anh phải đối diện với sự chờ đợi khó khăn, chính em đã khiến anh nhận ra rằng trên thế giới này vẫn có người phụ nữ tình nguyện ở bên cạnh anh, em không bận tâm anh có gì, mất gì. Khi anh tưởng tình yêu là sự khát khao từ nội tâm, chính em đã khiến anh nhận ra rằng tình yêu có thể khiến người ta uống nước đá cũng bị bỏng rát, uống cà phê cũng cảm thấy ngọt ngào… Chỉ cần được ở bên cạnh em… Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh tình nguyện thay đổi mọi thứ vì em, anh có thể mãi mãi là Ivan trong lòng em!”

Cô không cảm thấy cảm động, không hề cảm động chút nào!

Ánh đèn flash sao chói mắt đến vậy, chói tới mức khiến nước mắt cô trào ra…

Âu Dương Y Phàm nhân cơ hội cầm lấy tay cô, quỳ xuống, đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay tê dại của cô. “Em đồng ý lấy anh nhé?”

Sau đó, khi lưỡi của Tiểu Úc vẫn còn đang tê cứng, anh ta đứng dậy, ôm lấy eo cô, kéo cô sát vào người mình, hôn lên môi cô…

Nói thực lòng, kỹ thuật hôn của anh ta rất điêu luyện, trước bao nhiêu chiếc máy ảnh như vậy, anh ta vẫn có thể hôn thản nhiên đến thế.

Hai cặp môi mềm mại dính vào nhau, không mạnh, không nhẹ, không chậm, không nhanh, diễm tình mà không nhục dục…

Cô không biết, cô hoàn toàn không biết phải làm sao nữa!

Có thể cho cô cơ hội để nói một câu không, thực ra cô vẫn chưa đồng ý mà!

Ánh đèn flash nhấp nháy cũng được nhưng xin những camera kia đừng ghi hình, đây đâu phải là quay phim…

Ngày hôm sau, Tiểu Úc co người trong chăn cả ngày không dám ra ngoài.

Vừa sáng ra, Âu Dương Y Phàm đã tới, chân thành xin lỗi bố mẹ cô, còn nói hai người thực lòng yêu nhau, mọi việc trước kia đều chỉ là hiểu lầm.

Tiểu Úc cầm chiếc bình hoa cổ quý giá nhất của gia đình ném về phía anh ta. Đáng tiếc, anh chàng vệ sĩ đứng cạnh anh ta đã kịp thời đỡ được. Nếu như không phải do mẹ cô nhận thấy tâm trạng cô quá kích động, bảo Âu Dương Y Phàm cứ về đi đã thì chắc cô đã lao tới giết anh ta rồi.

Co người trong chăn, Tiểu Úc hồi hộp mở tờ tạp chí mà ban nãy anh ta vứt lại. Trên đó quả nhiên có đăng bức ảnh hôm qua anh ta cầu hôn và ôm hôn cô, cả những lời “tỏ tình” đầy nóng bỏng nữa!

Bên cạnh còn có những dòng chữ vô cùng thâm tình nói rằng cô đã sung sướng đồng ý và họ chuẩn bị chọn ngày kết hôn.

Cô chắc chắn lúc đó mình không hề nói từ “đồng ý”, vấn đề là ánh mắt của cô trên bức ảnh… rõ ràng là đã đồng ý một trăm lần rồi! Tiểu Úc cầm gương soi đi soi lại, sao có thể như vậy được chứ?

Lẽ nào bức ảnh này đã được xử lý photoshop?

Đang lúc bối rối thì Lăng Lăng gọi điện tới: “Bạn yêu ơi, tớ nhìn thấy ảnh hai người ở trên mạng rồi, chụp đẹp đấy, còn sinh động hơn cả mấy bức ảnh PS của ảnh viện áo cưới.”

“Chị gái ơi, chị không nhận thấy là em đã bị hãm hại sao?”

“Ồ, có nhận thấy, bối cảnh là một phòng tổng thống của một khách sạn cao cấp nào đó… Nghe nói cũng chụp được vài tấm ảnh ở trong phòng nhưng do đương sự không đồng ý nên không đăng lên.”

“Cái gì!” Cái tên khốn đáng chết này, đúng là không sợ to chuyện. “Lăng Lăng, cậu đợi một lát, tớ đi giết chết tên Âu Dương Y Phàm đó rồi chúng ta nói chuyện tiếp!”

“Được, tớ đợi cậu!”

Hai ngày sau, Tiểu Úc vẫn trốn trong nhà không dám ra ngoài, Âu Dương Y Phàm mỗi ngày gọi điện nhiều lần nhưng cô đều không nghe. Thực ra cơn giận của cô đã nguôi ngoai từ lâu nhưng cô vẫn không muốn nhận điện thoại của anh ta, luôn cảm thấy một cảm xúc nhỏ nhoi đang lớn dần nơi đáy lòng sâu thẳm, khiến cô nghĩ tới anh ta là cảm thấy hoang mang, bất an.

Một hôm, cô đang ngủ thì bố cô đột nhiên bước vào phòng, nói: “Tiểu Úc, hôm nay bố dẫn con đi leo núi nhé?”

Cô ngồi bật dậy, dụi mắt. “Tim của bố không được khỏe, bố đừng đi nữa.”

“Ừ, vậy con cũng đừng có ngủ mãi như vậy, ra ngoài hít thở không khí cho thoáng, lên núi mà ngắm cảnh.”

“Ồ, vâng ạ!” Cô ngoan ngoãn đáp lời, xuống giường thay quần áo, đi giày thể thao rồi đi bộ về phía ngọn núi nhỏ vô danh gần nhà. Đi tới chân núi, cô ngạc nhiên dừng lại, sửng sốt nhìn sợi dây cáp dài trước mặt mình.

Ngọn núi chẳng có bóng dáng một khách du lịch nào này sao lại có cáp treo chứ? Ai mà thừa tiền không có chỗ để tiêu vậy?

Cô tò mò bước tới, dưới chân núi có một cabin cáp treo, trên đó vẽ những đường nét màu tím nhạt hình một trái tim, ở chính giữa điểm xuyết một dòng chữ màu vàng: I need you!

Những hồi ức xưa cũ bị đánh thức, cô lại nhớ tới buổi tối Âu Dương Y Phàm cõng cô xuống núi.

Tình cảm vương vấn trong tim, đúng như câu nói: I need you!

Cô cần anh, cô đã không thể cưỡng lại sự dịu dàng của anh…

“Tiểu Úc…”

Cô vội vàng quay người lại, Âu Dương Y Phàm không biết từ lúc nào đã đứng phía sau cô. Trên gương mặt anh vẫn là nụ cười đó, nụ cười mà cô luôn nhung nhớ.

Cô cố gắng che giấu sự kích động và mừng rỡ, giả vờ như không có chuyện gì, hỏi anh: “Cái này là anh làm đấy hả?”

“Đúng vậy!”

“Rỗi hơi! Tôi đâu có cần…” Cô quay đầu đi tỏ ý xem thường, tiến thẳng về phía con đường nhỏ chỗ sườn núi.

“Bây giờ em không cần nhưng sẽ có một ngày em bị thương, sẽ có một ngày em mệt tới mức không đi nổi nữa, có một ngày em già tới mức không đủ sức để leo lên nữa, em nhất định sẽ cần đến nó, cần đến anh!”

Cao thủ tình trường, thật đúng là cao thủ tình trường, những lời yêu thương dù có sến đến mấy, khi được thốt ra từ miệng anh ta đều có thể chạm được đến từng ngóc ngách mềm yếu nhất của lòng người.

Miệng cô bất giác khẽ nhếch lên. “Những lời ngọt ngào đó anh có cần phải soạn trước không vậy?”

“Thi thoảng cũng cần.”

Cô phì cười. “Vậy hãy nói một đoạn đã được thảo sẵn cho tôi nghe xem nào.”

Anh cũng phì cười, không phải là nụ cười xấu xa xã giao mà là cười một cách thoải mái. “Em mắng anh chẳng sai chút nào. Anh có bao nhiêu người phụ nữ, bản thân anh cũng không đếm hết được, anh không phải lăng nhăng mà là vô tâm! Ngay đến loài sói cũng tiến hóa đến giai đoạn hiểu được cần phải chung thủy cho đến chết, tư tưởng của anh sao vẫn dừng lại ở xã hội nguyên thủy như vậy… Và cũng chính vì thế anh đã che giấu thân phận thực sự của mình với em, hy vọng sau khi hiểu anh thực sự, em sẽ thay đổi cách nhìn nhận về anh. Không ngờ anh lại chữa lợn lành thành lợn què, làm tổn thương em! Tiểu Úc, nếu em thực sự từng yêu Ivan thì xin hãy cho anh một cơ hội, để anh thay thế Âu Dương Y Phàm toàn tâm toàn ý yêu em!”

“Nghe muốn nổi da gà quá!” Tiểu Úc ôm lấy cánh tay, miệng cười tươi như một đóa tường vi.

“Còn nhiều lời nổi da gà hơn nữa đấy, em có muốn nghe không?”

“Tôi đâu phải chưa từng được nghe chứ!” Cô quay người đi lên núi, bước chân trở nên nhẹ bẫng, bước trên đường núi gập ghềnh mà cảm giác như đang bay vậy.

Âu Dương Y Phàm đuổi theo cô, kéo tay cô lại. “Phụ nữ ấy à! Lúc nào cũng nghĩ một đằng nói một nẻo. Rõ ràng là yêu anh mà còn không chịu thừa nhận.”

“Xí, anh ngoài vẻ ngoài hơi đẹp trai, có chút tiền, có chút tâm lý, có chút lãng mạn, tâm tình có chút xúc động ra, còn có điểm gì đáng để phụ nữ yêu chứ?”

“Ngần đó vẫn còn chưa đủ để phụ nữ yêu sao?!”

“Đủ sao?” Hình như là đủ rồi.

“Vậy anh nói thẳng cho em biết…” Anh ghé sát tai cô, hạ thấp giọng thì thầm: “Đợi tới đêm tân hôn, em sẽ phải yêu anh đến chết đấy…”

Cô nghiến chặt răng!

“Nếu em sốt ruột muốn biết ngay, cũng có thể không cần phải đợi lâu như vậy…”

Cô tức tới muốn ói máu!

Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc bố mẹ cô nhìn thấy điểm gì tốt ở người đàn ông này chứ?!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom