Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Mục Huyền không có trên phi thuyền, cảm giác bị đè nén lập tức tan biến.
Cuộc hành trình vẫn tiếp tục. Tôi không có việc gì làm, lấy một số ‘đĩa phim’ ra xem nhưng không hề nhập tâm, đầu óc cứ miên man nghĩ đến chuyện ngày hôm qua.
Thời đại học thường nghe đám con gái trong ký túc tán gẫu, nên tôi đại khái cũng biết tại sao tôi lại có phản ứng đó. Cơn khoái cảm nhấn chìm toàn thân tôi phảng phất vẫn còn tàn dư, khiến tôi không thoải mái.
Tôi lại nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của Mục Huyền lúc tôi mắng anh ta là ‘cầm thú’ và ‘súc sinh’. Khi đó tôi không để ý, bây giờ nghĩ lại mới thấy, anh ta có gien bán thú, cũng vì điều này mà bị người anh trai chê cười...
Thôi không nghĩ nữa. Tôi nằm bò trên ghế sofa, chuyên tâm xem phim. Cố gắng thêm nửa tiếng đồng hồ, đầu óc tôi bắt đầu nặng trĩu. Tôi giở mục lục, phát hiện đây là tài liệu ‘Bàn về xã hội trí năng, cơ hội và sự xung đột khi xuất hiện thêm nhiều chủng tộc mới’, thảo nào tôi xem mãi cũng không hiểu.
Một ngày yên lành trôi qua. Đến tối, tôi muốn gặp bà ngoại, nhưng vừa mở thiết bị tôi lại đóng vào. Trước mặt bà ngoại cần giả bộ vui vẻ, tinh thần phấn chấn. Hôm nay, không hiểu tại sao, tôi chẳng có tâm trạng đó.
Bụng đau âm ỉ, tôi đi nhà vệ sinh kiểm tra mới biết đã ‘đến tháng’. Tôi lên giường từ sớm, mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm. Đột nhiên nghe thấy tiếng động, tôi giật mình tỉnh giấc, mở mắt nhìn, cửa phòng đang bị một ai đó đẩy ra.
Tôi căng thẳng đến mức sống lưng toát mồ hôi lạnh. Lần trước bị Khải Á bắt cóc nên trong lòng vẫn còn bóng đen đè nặng. Lẽ nào có người đột nhập vào phi thuyền định giở trò với tôi?
Căn phòng tối om, một bóng dáng cao lớn đi đến bên giường. Tôi không khỏi sửng sốt khi nhận ra thân hình quen thuộc.
Tại sao Mục Huyền đột nhiên trở về vào lúc nửa đêm nửa hôm?
Tôi nhắm tịt mắt theo phản xạ, không muốn để anh ta biết tôi đã tỉnh lại.
Mục Huyền dường như đứng bên cạnh giường một lúc. Tôi chợt nghe thấy tiếng loạt xoạt nên hé mắt quan sát. Đập vào mắt tôi là cặp đùi dài để trần. Không còn nghi ngờ gì nữa, Mục Huyền đang cởi hết quần áo. Giường ở bên cạnh hơi lún xuống, anh ta đã nằm xuống giường.
Có lẽ do đêm tối quá tĩnh lặng, sự xuất hiện của Mục Huyền không khiến tôi căng thẳng. Tôi có thể nghe thấy rõ tiếng thở của anh ta và tiếng mạch đập dồn dập bên tai tôi.
Đúng lúc này, Mục Huyền xoay người. Tôi tưởng anh ta sẽ ôm tôi như thường lệ, nhưng anh ta bỗng kéo chăn ngồi dậy. Tôi lại hơi he hé mắt, gương mặt nghiêng của anh ta trong bóng tối rất mơ hồ. Anh ta dường như đang nhìn vào thân dưới của tôi.
Sau đó, Mục Huyền đột nhiên kéo tấm chăn đang đắp trên người tôi rồi cúi thấp đầu. Toàn thân tôi cứng đờ, lẽ nào anh ta lại muốn hôn chỗ đó?
Ai ngờ anh ta ghé sát bụng dưới tôi và bắt đầu hít hít ngửi ngửi.
Tôi đột nhiên hiểu ra, mặt nóng bừng. Mũi Mục Huyền thính như vậy, anh ta nhất định ngửi thấy mùi máu.
Anh ta định làm gì? Đầu óc tôi tê liệt.
Cũng may, Mục Huyền không có bất cứ cử động nào khác, anh ta đắp chăn cho tôi và nằm xuống giường.
Tôi nhắm nghiền hai mắt. Một lúc sau, tôi bỗng cảm thấy một thứ âm ấm mềm mại chạm vào môi tôi. Mặc dù nụ hôn của Mục Huyền như chuồn chuồn đạp nước nhưng cả người tôi vẫn căng cứng. Vài giây sau, anh ta lại chạm nhẹ một lần, rồi thêm một lần nữa.
Lặp đi lặp lại nụ hôn khoảng mười lần, Mục Huyền cuối cùng cũng nằm im. Hơi thở của anh ta chẳng mấy chốc vang lên đều đều, chứng tỏ anh ta đã ngủ say.
Tim tôi bỗng dưng mềm hẳn. Tôi không biết phải làm thế nào, trong lòng hơi chua xót. Mục Huyền muốn làm gì? Tại sao anh ta phải lén lút quay về, ngủ bên cạnh tôi, hôn tôi một cách đè nén và nhẫn nhịn như vậy?
Sau đó, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy, tinh thần tôi sảng khoái hơn nhiều. Giơ tay bật đèn ở đầu giường, tôi mới chợt bừng tỉnh. Nhưng bên cạnh giường đã trống không, Mục Huyền không biết đi từ lúc nào?
Tôi đi tới nhà ăn, từ cửa đã ngửi thấy mùi cá om chua ngọt và canh nấm hương thơm phức. Mạc Lâm đang đổ thức ăn ra đĩa. Tôi nhanh chóng đảo mắt một vòng, không thấy một ai khác.
“Tôi rất thích hai món này.” Tôi mỉm cười ngồi xuống bàn. Mạc Lâm giúp tôi trải khăn ăn, thở hắt ra một hơi rõ dài: “Hôm nay tâm trạng của tiểu thư có vẻ đỡ hơn.”
Tôi nghi hoặc hỏi: “Tâm trạng tôi không tốt lúc nào?”
Mạc Lâm ‘xì’ một tiếng: “Cả ngày hôm qua mặt cô cứ như tảng băng ấy.” Anh ta cúi đầu ủ rũ: “Cô ở đây với chúng tôi thì vui rồi. Chỉ tội nghiệp ngài chỉ huy, ngày nào cũng ở cùng đám đàn ông hôi chết đi được...”
Tôi ngây người, xem ra Mạc Lâm không biết Mục Huyền đêm qua quay về ‘Thiên Sứ Hiệu’.
***
Một ngày lại nhanh chóng trôi qua. Đến buổi tối, tâm trạng tôi không còn bình thản như ban ngày mà hơi sốt ruột. Kinh nguyệt ra nhiều hơn, bụng đau âm ỉ. Tôi cũng lên giường từ sớm, ngủ rất say.
Đến nửa đêm, tôi đột nhiên tỉnh giấc, trằn trọc kiểu gì cũng không thể ngủ tiếp.
Hôm nay Mục Huyền có về không? Sẽ nói chuyện với tôi chứ?
Quả nhiên nửa tiếng sau, cửa phòng lại mở ra. Tôi nhắm mắt nghe Mục Huyền cởi quần áo, lên giường nằm xuống. Bụng tôi đột nhiên nóng lên, Mục Huyền đặt bàn tay lớn lên bụng tôi.
Tôi cứng đờ người, anh ta muốn làm gì?
Nhưng Mục Huyền chỉ giữ nguyên tư thế này. Một lúc lâu sau, hơi thở của anh ta trở nên bình ổn, anh ta đã ngủ say.
Bụng tôi không còn đau như trước, mà có cảm giác rất dễ chịu.
Tôi mở mắt, ngắm nhìn gương mặt nghiêng của người đàn ông bên cạnh trong bóng tối. Đôi mắt anh ta nhắm chặt, khóe miệng hơi nhếch lên. Bộ dạng của anh ta lúc ngủ say vừa anh tuấn vừa yên tĩnh.
Mục Huyền biết dùng bàn tay giúp tôi giảm bớt đau đớn. Nhưng hôm qua thì sao, lẽ nào anh ta về đây chỉ với mục đích giám sát tôi?
Tôi không ngờ, trên đời này có một người đàn ông làm ấm bụng tôi bằng bàn tay của anh ta. Tôi càng không thể ngờ, người đó lại là Mục Huyền. Tại sao sau khi bị tôi mắng nhiếc tàn nhẫn, anh ta vẫn quan tâm chăm sóc tôi như thường lệ?
Không phải anh ta cảm thấy áy náy đấy chứ? Trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi đột nhiên nhớ tới lời hứa của anh ta.
Anh ta nói sẽ bảo vệ tôi.
Đây cũng là một kiểu bảo vệ hay sao?
***
Ba ngày sau, hạm đội đáp xuống ‘Vùng đất hoang vu’.
Theo lời Mạc Phổ, từ hành tinh Stan chỉ cần nhảy siêu quang tốc một lần là có thể đến ‘Vùng đất hoang vu’ ngay lập tức. Nhưng vì không vội vàng, nên hạm đội di chuyển với á quang tốc (*) mất năm ngày, bao gồm cả thời gian nghỉ ngơi.
(*) “Á quang tốc” tức là gần tốc độ ánh sáng. Tốc độ ánh sáng (ký hiệu là c = 299.792.458 m/s, xấp xỉ 300 nghìn km/s) là tốc độ nhanh nhất trên đời này, con người không thể vượt qua. Còn “Á quang tốc” đạt 90% tốc độ ánh sáng, còn “Siêu quang tốc” là nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
Mạc Lâm than vãn: “Đáng lẽ ra đây là một khoảng thời gian ngọt ngào trong thế giới chỉ có bốn người.”
Lúc anh ta nói câu này, tôi đang đứng ở hành lang hình tròn của ‘Thiên Sứ Hiệu’ ngắm vũ trụ đầy sao. Lời của Mạc Lâm khiến tôi nhớ đến buổi tối hôm qua, Mục Huyền nửa đêm trở về. Nghĩ tới Mục Huyền, tôi thấy vùng bụng ngưa ngứa, rất không thoải mái, phảng phất lòng bàn tay anh ta vẫn còn lưu lại hơi ấm trên da thịt tôi.
“Tất cả hạm đội chú ý, năm phút nữa sẽ đáp xuống cảng không gian của hành tinh Côn Nặc. Xin hãy vào cảng theo số thứ tự.” Loa phát thanh vang lên giọng nói đàn ông trầm bổng, đó là mệnh lệnh phát ra từ trung tâm chỉ huy.
Tôi tiếp tục phóng tầm mắt ra xa. Tận cùng của chòm sao này có một ngôi sao lớn nhất màu đỏ rực tỏa ra ánh sáng chói mắt. Một số hành tinh lớn nhỏ khác nhau trôi nổi trong luồng sáng của ngôi sao màu đỏ đó.
Đây chính là ‘Vùng đất hoang vu’.
Trong số hành tinh đó có một ngôi sao màu lam thẫm, đó là hành tinh Côn Nặc, là hành tinh sầm uất nhất của ‘Vùng đất hoang vu’, cũng là nơi chúng tôi sẽ đáp xuống.
Khi phi thuyền đi vào dải hành tinh nhỏ, tôi mới phát hiện có mấy vật thể không phải là hành tinh, mà là phi thuyền vũ trụ cực lớn. ‘Vùng đất hoang vu’ là cứ điểm quân sự quan trọng của Đế quốc. Những phi thuyền này chắc là nơi đóng quân của quân đội Đế quốc.
Cuối cùng, phi thuyền cũng tiến vào tầng khí quyển của hành tinh Côn Nặc, đường nét của đại lục dần dần hiện rõ. Nước biển xanh biếc như tấm lụa trải khắp mọi nơi, bao bọc xung quanh lục địa. Hành tinh Côn Nặc chỉ có một đại lục mà thôi.
Phi thuyền ngày càng hạ thấp xuống mặt đất. Thông qua kính viễn vọng, tôi có thể nhìn thấy những tòa kiến trúc màu đen, bãi đỗ máy bay màu trắng. Tiếp theo, tôi nhìn thấy thành phố ồn ào tạp loạn, từng tốp người thú nghênh ngang vác súng hút thuốc trên đường phố. Nơi này hoàn toàn khác Đế đô, mảnh đất văn minh, trật tự, đẹp đẽ.
Lúc vào cảng không gian, phi thuyền ‘Thiên Sứ Hiệu’ màu hồng dưới sự hộ tống của mười chiếc máy bay bảo vệ, tách khỏi hạm đội khổng lồ, tiếp tục tiến về lục địa. Mạc Lâm nói sẽ đưa tôi về thẳng nhà.
Tôi hơi bất ngờ khi nghe đến từ ‘nhà’.
Khi bắt gặp một ngôi nhà màu xám lơ lửng trên không trung tại một sườn núi xanh ngát, tôi càng há hốc miệng kinh ngạc.
Bầu trời xanh biếc, vầng mây trắng mịn, ánh nắng màu vàng nhạt. Ngôi nhà đó lơ lửng trong không gian đẹp như bức họa. Hình dạng của nó cũng rất đặc biệt, mái nhà là hình nhiều cạnh màu trắng, tầng tầng lớp lớp, có độ giãn nở, cửa sổ màu nâu và tường nhà trắng được khảm nạm chằng chịt, nhưng không hề có cảm giác tạp loạn, ngược lại toát ra vẻ đẹp hài hòa. Cả ngôi nhà đầy màu sắc nghệ thuật phá cách, nhưng cũng rất mộc mạc thanh nhã.
“Đẹp quá!” Tôi không kìm chế nổi, cảm thán: “Tại sao ngôi nhà có thể treo lơ lửng trong không trung?”
“Từ trường.” Mạc Phổ trả lời. Mạc Lâm tặc lưỡi: “Ngài chỉ huy đặc biệt mời kiến trúc sư từ Đế đô tới đây thiết kế ngôi nhà này cho tiểu thư đấy.”
Phòng của tôi ở tầng hai. So với cách bài trí lạnh lẽo đơn giản trên phi thuyền, nơi này tương đối ấm áp dễ chịu. Chỉ có điều, giữa phòng đặt một chiếc giường màu trắng dài bốn mét rộng bốn mét, trông rất vướng mắt.
Chu kỳ của hành tinh Côn Nặc là tám tiếng đồng hồ, có nghĩa ban ngày chỉ kéo dài bốn tiếng, ban đêm bốn tiếng. Thói quen của người bản địa là nghỉ ngơi hai ngày, làm việc hai ngày liền. Vì vậy, sau khi tôi ngắm mặt trời lặn ba lần mới lên giường đi ngủ, khái niệm về thời gian của tôi đã hoàn toàn hỗn loạn.
Thông qua trần nhà làm bằng kính, tôi có thể nhìn rõ bầu trời đêm trong vắt. Mười hành tinh như những quả cầu phát sáng treo lơ lửng trên đầu tôi, như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nằm trên chiếc giường cực lớn, rõ ràng rất dễ chịu, nhưng tôi không tài nào ngủ nổi.
Mục Huyền liệu có đến không? Tôi đã nghĩ kỹ rồi, anh ta không chịu mở miệng trước, hôm nay tôi sẽ chủ động nói chuyện với anh ta. Hôm đó, cả hai chúng tôi đều tức giận nên đánh mất lý trí. Một khi quyết định sống bên nhau cả đời, chung sống hòa bình sẽ tốt cho cả hai người.
Tôi đợi suốt một ngày một đêm.
Đến khi Mạc Lâm gõ cửa nhắc tôi ăn sáng, tôi cũng chẳng thấy bóng dáng Mục Huyền. Tôi mệt mỏi lê thân đi mở cửa. Nhìn thấy tôi, Mạc Lâm giật mình: “Tiểu thư! Đêm qua cô làm gì mà có hai quầng thâm đen sì?”
Tôi chẳng để ý nhiều, hỏi thẳng: “Tối qua Mục Huyền không về à?”
Mạc Lâm ngây người, cười toét miệng: “Ngày chỉ huy? Ngài ấy ở Quân bộ, có cần gọi ngài ấy về không ạ?”
Tôi lắc đầu. Mạc Lâm lộ vẻ thất vọng, anh ta lao người vào bờ tường, ra sức đập mạnh đầu vào tường. Tôi khóc dở mếu dở, lôi anh ta xuống dưới.
Lúc tới cửa nhà ăn, cả hai chúng tôi đều sững sờ.
Bởi vì Mục Huyền đang ngồi cúi đầu ăn sáng bên chiếc bàn ăn được chiếu sáng bởi ánh mặt trời. Anh ta vẫn mặc bộ quân phục chỉnh tề, gương mặt trắng trẻo anh tuấn như một chàng trai vừa bước ra từ bức tranh sơn thủy. Bộ dạng của anh ta thản nhiên như chưa từng có vụ ‘bỏ nhà ra đi’.
Khi ngẩng lên nhìn chúng tôi, sắc mặt Mục Huyền vẫn không hề thay đổi, anh ta chỉ nói nhàn nhạt: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng...” Tôi đáp lời, trong lòng hơi hoảng hốt. Mạc Lâm hét lớn: “Chào, chào, chào ngài.” Ai cũng có thể nghe ra sự mừng rỡ trong giọng nói của anh ta. Anh ta đẩy tôi đến bên bàn ăn, kéo ghế giúp tôi rồi đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi, miệng ngâm nga câu hát gì đó.
Tôi cúi xuống, một cánh tay Mục Huyền đặt trên mặt bàn. Anh ta mặc áo sơ mi màu xám nhạt và áo khoác quân phục màu xám đậm. Ngón tay dài trắng trẻo của anh ta cầm con dao nhỏ màu bạc. Đôi găng tay trắng để một bên.
“Em ngủ không ngon à?” Giọng nói trầm ấm dịu dàng vang lên, khiến tôi lập tức bừng tỉnh.
“Cũng không đến nỗi.” Tôi trả lời.
Đúng lúc này, Mạc Lâm đưa đồ ăn đến. Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ý cười nhàn nhạt trên khóe miệng Mục Huyền.
“Xì...” Mạc Lâm đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, nói bằng một âm lượng mà anh ta cho là ‘rỉ tai’: “Hai quầng thâm đen sì thế kia...”
Tôi nóng bừng hai má, thảo nào Mục Huyền cười tủm tỉm, chắc anh ta đã nhìn ra bộ dạng mệt mỏi của tôi. Tôi ngậm miệng, tập trung vào bữa sáng.
Lúc này, Mục Huyền đã ăn xong, đẩy bát đĩa sang một bên. Tôi ngập ngừng, không biết nên mở miệng thế nào để biểu đạt ý nguyện chung sống hòa bình của tôi.
Không ngờ Mục Huyền lên tiếng trước: “Hoa Dao, có một việc tôi muốn nhờ em giúp đỡ.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta cần tôi giúp?
Sắc mặt Mục Huyền vẫn hết sức bình thản, ánh mắt ôn hòa, thể hiện rõ thái độ nghiêm túc.
“Việc gì?”
Mục Huyền rút một con chíp từ trong túi áo đặt lên bàn: “Toàn bộ tài sản của tôi gửi ở ngân hàng số ba Đế đô. Mười ngày trước, tôi nhận được tin ngân hàng này đã bị phá sản. Khoản tiền gửi của tôi bị tổn thất bốn mươi phần trăm.....”
“Bốn mươi?” Tôi há hốc mồm kinh ngạc. Nên biết tổng giá trị tiền mặt của Mục Huyền tương đương mười tỷ đô la Mỹ ở Trái Đất. Bốn mươi phần trăm có nghĩa bốn tỷ? Tôi lờ mờ đoán ra anh ta muốn tôi làm gì. Tôi mở hình ảnh trong con chíp, quả nhiên đều là biểu mẫu báo cáo.
“Trong hạm đội của tôi không có nhân tài về ngành đầu tư tài chính.” Mục Huyền nói: “Em có thể giúp tôi quản lý số tiền này hay không?”
Tôi nhanh chóng xem qua biểu mẫu. Con số thiệt hại quả là vô cùng thê thảm. Xem ra, Mục Huyền thật sự gặp vấn đề nan giải. Tôi lưỡng lự: “Tại sao anh không đi Đế đô tìm một người chuyên nghiệp giúp anh quản lý?”
Mục Huyền mỉm cười: “Khải Á có ảnh hưởng rất lớn trong giới tài chính ở Đế đô.”
Tôi hiểu ý anh ta, nhưng vẫn nói: “Tôi xin lỗi, tôi chỉ làm việc ở công ty tài chính có mấy tháng, hơn nữa đều là công việc vặt vãnh. Khoản tiền của anh quá lớn.....”
“Tôi thật sự không tìm được người nào.” Mục Huyền hơi cau mày, vẻ mặt rất khó xử.
Tôi nửa tin nửa ngờ: “Nhưng nếu tôi đầu tư thất bại, bị lỗ.....”
“Lỗ hết cũng không sao.” Mục Huyền nói nhỏ: “Số tiền đó vốn thuộc về em.”
Tôi nhất thời không thể thốt ra lời. Mục Huyền cũng trầm mặc, nhẫn nại chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi thầm nghĩ, nếu chúng tôi thật sự kết hôn, để mất khoản tiền này thì đúng là rất đáng tiếc. Ngộ nhỡ Mục Huyền phá sản, cuộc sống của tôi chắc chắn cũng bị ảnh hưởng. Tuy tôi chẳng phải loại tài giỏi, nhưng ít ra tôi cũng có kiến thức cơ bản về đầu tư tài chính. Đầu tư vào những nơi rủi ro thấp, lợi nhuận thấp, chắc sẽ không bị lỗ.
Hơn nữa, cả ngày ở nhà quả thật rất vô vị, tìm một công việc làm cũng tốt. Bây giờ Mục Huyền chủ động tìm tôi, tôi không muốn mối quan hệ tiếp tục căng thẳng.
“Vậy để tôi thử xem sao.” Tôi trả lời.
“Cám ơn em.” Mục Huyền đứng dậy: “Ngày mai tôi lại đến đây, em hãy nói cho tôi biết em định làm thế nào?”
“..... Được.”
Mục Huyền đi đến bên vòi nước rửa tay và khử trùng, rồi quay lại bàn ăn đeo găng tay. Tôi vẫn cắm cúi ăn đồ, nhưng mọi động tĩnh của anh ta đều lọt vào tai tôi.
Tôi tưởng Mục Huyền chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, anh ta vẫn đứng bên bàn bất động.
“Hoa Dao.” Mục Huyền nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm, khiến tim tôi đột nhiên đập thình thịch.
“Có một chuyện em nói không đúng, tôi buộc phải đính chính.”
Tôi lặng lẽ ngước nhìn Mục Huyền.
Thân hình cao lớn của anh ta thẳng tắp, gương mặt thanh tú nổi bật. Đôi mắt sáng vừa trầm tĩnh vừa nghiêm túc dừng lại ở mặt tôi.
Tim tôi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh ta đã có quyết định cuối cùng về chuyện xảy ra ngày hôm đó?
“Em không chỉ là người vợ.” Mục Huyền nói chậm rãi từng từ một: “Bây giờ.... em là công chúa của tôi.”
Tôi ngây người. Công chúa? Đó là ý gì?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, Mục Huyền từ từ rời mắt đi chỗ khác, gương mặt của anh ta hơi ửng đỏ. Sau đó, anh ta cất giọng lãnh đạm: “Em quay về phòng ngủ một giấc đi!”
Tôi vô thức gật đầu. Mục Huyền sải bước dài đi ra cửa.
Tôi ngồi thẫn thờ hồi lâu. Cho đến khi Mạc Lâm xông ra, hỏi tôi bằng ngữ khí đầy hưng phấn và kinh ngạc: “Tiểu thư, cô là công chúa thật sao? Thuộc chủng tộc nào vậy? Cô thuộc dòng họ Aisin Gioro (*) à?”
(*) Aisin Gioro là dòng họ hoàng thất Thanh triều – Mãn Thanh.
Tôi lắc đầu. Mục Huyền bảo, có một chuyện tôi nói không đúng, ý của anh ta là, những chuyện khác tôi đều nói đúng? Anh ta thừa nhận trước đây đối xử với tôi không công bằng?
Tôi đột nhiên cảm thấy vừa vui mừng vừa chua xót. Tôi thật sự không ngờ, anh ta lại nói như vậy.
Nhưng ‘công chúa’ có nghĩa là gì?
Mãi đến khi đi lên cầu thang, đầu óc tôi đột nhiên xuất hiện câu tôi nói với anh ta ngày hôm đó: “..... Bởi vì anh là hoàng tử, tôi chỉ là thường dân đúng không? Nếu chúng ta cùng một tầng lớp, cùng thân phận địa vị, liệu anh có đối xử với tôi như vậy không...”
Mục Huyền vừa nói, tôi là công chúa của anh ta.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.com