Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Xung quanh tĩnh lặng vô cùng, bên tai tôi chỉ có tiếng thở của bản thân, tiếng thở nặng nề, gấp gáp, chấn động.
Màn hình không phát một tiếng động. Đầu đạn hạt nhân như vô số xúc tu (*) trắng dài, vươn về phía Mục Huyền. Những viên đạn đầu tiên đã bay tới vòng ngoài đội chiến hạm của Mục Huyền, một trận tàn sát có tính hủy diệt sắp diễn ra.
(*) Xúc tu: Cơ quan cảm giác của động vật bậc thấp như bạch tuộc, mọc bên miệng, hình dạng sợi hoặc ống tay, có thể dùng để bắt mồi.
“Bùm...”
Toàn thân tôi run rẩy.
Nhưng hóa ra không phải là tiếng nổ, mà là tiếng gần như tiếng tán tụng của Khải Á ở bên cạnh. Hắn đang nhếch miệng cười, mắt nhìn chăm chú màn hình chờ đợi.
Đúng lúc này, vô số vệt sáng màu bạc đột nhiên lóe lên, chiếm lĩnh cả màn hình. Nhiều tia sáng kết thành một mảng, vũ trụ phảng phất được nhuộm màu xám bạc. Màn hình chỉ còn lại ánh sáng bạc, khiến tôi không nhìn rõ bất cứ thứ gì khác.
Lẽ nào đầu đạn hạt nhân đã phát nổ?
Sau đó, mọi vệt sáng đột nhiên biến mất, như bị vũ trụ ở đằng sau nuốt chửng vào đêm đen, không lưu lại một chút dấu vết, phảng phất cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.
Sau khi ánh sáng bạc biến mất, tôi mở to mắt quan sát vị trí hạm đội của Mục Huyền. Chỗ đó trống không, không có bất cứ thứ gì, không thấy bóng dáng dù chỉ là một chiến hạm. Thậm chí đến mảnh vỡ phi thuyền cũng không có.
Mưa đạn hạt nhân từ xa vẫn lặng lẽ ập tới và nổ tung, màn hình chỉ còn một màu trắng xóa.
Cảnh tượng vừa rồi chỉ có một lời giải thích: Mục Huyền đã kịp tiến hành cú nhảy không gian, trốn thoát trong tình trạng nghìn cân treo sợi tóc?
Bên cạnh truyền đến tiếng động nặng nề, là Khải Á đập mạnh tay xuống bàn. Tôi quay đầu, thấy hắn đứng dậy, thần sắc hắn u ám, ánh mắt tối sầm, đôi môi mím chặt. Hắn giống một con sư tử nổi giận.
Tôi bất giác thu người trên ghế, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
May mà Khải Á không chú ý đến tôi, hắn sải bước dài đi ra ngoài, quên cả đóng cửa. Cánh cửa kim loại màu bạc nặng nề đung đưa, tiếng nói chuyện lao xao từ bên ngoài vọng vào.
“Điện hạ, hạm đội của Nặc Nhĩ đã nhảy không gian rời khỏi khu vực đó. Tôi tin hắn đã trốn đi rất xa, chỉ e là khó tìm thấy hắn.”
“Hắn sẽ không bỏ trốn. Nhất định hắn đang giấu mình ở một nơi nào đó, chuẩn bị phát động cuộc tấn công bất ngờ về phía chúng ta. Hãy ra lệnh cho các hạm đội đề cao cảnh giác, đồng thời tiếp tục truy tìm hạm đội lớn trong vòng mười năm ánh sáng.”
Tiếng người nói không ngừng vang lên. Đám quân nhân liên tục báo cáo các loại tham số, tọa độ, kết quả tìm kiếm... Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy Khải Á ra mệnh lệnh ngắn gọn. Bọn họ đều sử dụng từ chuyên ngành, tôi nghe một lúc là lùng bùng lỗ tai. Đưa mắt nhìn vũ trụ bao la tối đen trên màn hình, tôi thầm nghĩ, Mục Huyền quả nhiên không phải nhân vật tầm thường. Nhất định anh ta đã nắm rõ kế hoạch của Khải Á.
Vậy anh ta có biết tôi ở đây không? Có đến cứu tôi hay không?
Tôi đột nhiên phát hiện, tôi đang mong ngóng anh ta tới cứu.
Tuy tôi không muốn quay về bên Mục Huyền, nhưng dẫu sao anh ta vẫn mạnh hơn Khải Á một chút. Hơn nữa, tôi cũng hy vọng anh em Mạc Lâm Mạc Phổ có thể thoát thân.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Khải Á mới quay về phòng. Hắn đã khôi phục thần sắc bình thường. Khải Á vừa ngồi xuống, có người gõ cửa. Là một viên sĩ quan trẻ tuổi, vẻ mặt anh ta rất nặng nề.
“Điện hạ, chúng tôi vừa mất liên lạc với đội phòng vệ mặt đất.”
“Tại sao?” Khải Á rơi vào trầm tư.
“Mới đầu, chúng tôi nghi ngờ đường dây thông tin xảy ra trục trặc.” Tên sĩ quan ngập ngừng: “Nhưng khi chúng tôi thử liên lạc với đội hiến binh, đội cảnh vệ Đế đô... mới phát hiện đều không thể nối liên lạc với tất cả đơn vị mặt đất.”
Khải Á lập tức quay người nhìn tên sĩ quan. Hắn giận dữ còn hơn cả lúc biết tin Mục Huyền trốn thoát.
“Ngươi nói gì?”
“Toàn bộ binh lực trên mặt đất của chúng ta, có khả năng đã bị kẻ khác khống chế.”
Khải Á trầm mặc một phút mới lên tiếng: “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Tên sĩ quan vừa ra khỏi phòng, máy thông tin trên bàn đổ chuông.
“Điện hạ, phu nhân bộ trưởng tài chính, phu nhân đội trưởng cảnh vệ Đế đô, con gái viện trưởng học viện chỉ huy quân sự và người nhà của ba đại thần nội vụ vừa gọi điện thoại tới. Bọn họ nói... những vị đại thần này, bị đám lính không rõ danh tính xông vào nhà hoặc văn phòng bắt cóc trong một tiếng đồng hồ trở lại đây. Tâm trạng của những người nhà rất kích động, họ không ngừng gọi điện thoại, thỉnh cầu ngài xuất binh ứng cứu.”
Tôi giật mình. Bắt cóc sao?
Khải Á dường như cũng sửng sốt, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh: “Tôi biết rồi.”
Khải Á đi đến bên bàn làm việc, ngón tay không ngừng di chuyển trên màn hình. Bản đồ Đế đô lập tức xuất hiện trên màn hình. Khải Á nhìn chăm chú một lát, sau đó hắn giơ tay bấm và điều chỉnh tấm bảng màu xám ở trên bàn.
Màn hình nhanh chóng hiện lên một số điểm đánh dấu màu đỏ, Khải Á nói vào máy thông tin: “Ra lệnh cho đội cảnh vệ, bố trí phòng thủ theo mệnh lệnh của tôi. Đồng thời hãy liên lạc với bộ đội lục quân cách Đế đô một ngàn năm ánh sáng, bảo bọn họ di chuyển hết tốc lực, nhất định phải quay về Đế đô trong vòng năm tiếng đồng hồ.”
Sắp xếp xong mọi việc, Khải Á ngồi im lặng. Tôi không dám thở mạnh, sợ hắn để ý đến bản thân. Đúng lúc này, Khải Á đột nhiên quay đầu nhìn tôi, ánh mắt hắn lạnh lẽo đến mức tôi bất giác rùng mình.
“Đây là kế điệu hổ ly sơn, một kế sách có thể nói không chê vào đâu được, khiến hạm đội của tôi rời khỏi hành tinh Stan, không kịp quay trở về. Đại bộ phận binh lực của tên đó đã sớm mai phục ở Đế đô. Hắn khống chế mặt đất, còn bắt cóc đại thần của tôi. Bước tiếp theo, chắc là hắn định tắm máu Đế đô?”
Tôi sững sờ, thì ra là như vậy.
Ngay từ đầu, Mục Huyền đã không có ý định tác chiến trên vũ trụ, vì vậy anh ta mới dễ dàng thoát khỏi sự tấn công của Khải Á? Không đánh vẫn có thể khiến người khác khuất phục? Lại còn bắt cóc những nhân vật ủng hộ Khải Á, hiệu quả không kém việc tiêu diệt một đội quân?
Lúc này, máy thông tin đổ chuông, là giọng nói của Tương Lí Thành.
“Điện hạ, Nặc Nhĩ điện hạ đang ở tần số mã hóa. Ngài ấy dường như muốn đàm phán với điện hạ.”
Tôi lập tức nín thở. Đàm phán? Mục Huyền hiện đang ở thế chủ động, không có lý do đề xuất đàm phán. Xem ra, anh ta vì tôi nên mới hạ mình?
Tôi thấy hơi cảm động. Quay sang Khải Á, hắn đang nhìn chằm chằm vào máy thông tin, đồng tử của hắn thẫm lại. Khải Á nhất định sẽ đồng ý, vì dù sao các đại thần của hắn vẫn đang nằm trong tay Mục Huyền.
Không ngờ Khải Á ngẩng đầu, mỉm cười: “Cho hắn biết, tôi từ chối đàm phán.”
Tôi giật mình kinh ngạc. Đầu bên kia, Tương Lí Thành cũng kêu ‘a’ một tiếng. Nhưng Khải Á đã tắt liên lạc.
“Mọi người ra ngoài, không có mệnh lệnh của tôi, không ai được phép vào trong này.” Khải Á đột nhiên lên tiếng. Hai người máy bằng kim loại đen sì đứng ở cửa phòng gật đầu, đi ra ngoài đồng thời khép cửa.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Khải Á. Tôi bỗng có dự cảm chẳng lành. Khải Á không nhìn tôi, hắn bấm vào một cái nút trên tấm bảng điều khiển, một máy quay camera nhỏ thò ra.
Hắn muốn làm gì?
“Xem ra, em rất quan trọng đối với Nặc Nhĩ. Hắn bắt cóc nhiều người như vậy chỉ đổi lấy một mình em.” Khải Á đột nhiên dứng dậy, thân hình cao lớn của hắn từ từ cúi thấp về phía tôi: “Hắn nhất định cho rằng, tôi không dám động đến em.”
Tôi cứng đờ người. Khải Á có ý gì?
Khải Á túm cánh tay tôi, kéo tôi đứng dậy. Theo bản năng, tôi lùi lại phía sau một bước.
“Tôi vừa nghĩ, dù hắn có thả các đại thần thì tôi vẫn cứ thua hắn. Cả Đế đô đều biết tôi đại bại dưới tay hắn.” Khải Á tiến lên một bước. Bắt gặp sắc mặt u ám của hắn, tôi tiếp tục lui về phía sau, cho đến khi chạm vào bờ tường, không còn đường lui, đằng sau lưng là bờ tường lạnh lẽo.
“Nhưng tôi chợt nhớ ra một chuyện, tôi vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng.” Khải Á chống một tay lên bờ tường cạnh người tôi, nhốt tôi ở trong lòng hắn.
“Chuyện gì?” Tôi ngày càng cảm thấy bất an.
“Hắn coi trọng em như vậy. Nếu nhìn thấy em bị người đàn ông khác động đến, hắn sẽ khó chịu hơn là bị giết chết.” Khải Á nói từ tốn: “Nếu vậy, hắn có khả năng nổi điên, đồng thời không thể khống chế bản thân.”
“Nổi điên.” Tôi cất giọng run run: “Không, không đâu, anh đừng...”
Khải Á cắt lời tôi: “Em còn chưa biết phải không? Bốn năm trước, hắn từng nổi điên một lần. Lúc đó, hắn giống một con chó điên, gặp ai cũng cắn bậy bạ. Nếu để hắn nhìn thấy...” Khải Á thì thầm vào tai tôi: “Em rên rỉ sung sướng dưới thân tôi. Không biết chừng hắn sẽ hủy hoại bản thân một lần nữa. Tôi có thể đánh bại hắn mà không cần tốn sức lực.”
Lòng tôi rung động. Mục Huyền từng nổi điên vào bốn năm trước?
Thời điểm anh ta đến Trái Đất cũng là bốn năm trước?
Không đợi tôi có phản ứng, Khải Á đã tốc váy của tôi. Toàn thân tôi tê liệt, tôi ra sức giãy giụa: “Bỏ tôi ra!”
Khải Á cúi xuống nhìn tôi: “Chẳng phải em muốn quay về Trái Đất hay sao? Làm theo ý tôi lần này, tôi sẽ đưa em về Trái Đất.”
Tôi cứng đờ người, không lên tiếng.
“Em là người thông minh, tôi biết em sẽ đồng ý.” Khải Á đột nhiên cười khẽ.
Trước khi đầu óc có suy nghĩ rõ ràng, tôi đã giơ chân phải, đá mạnh vào đầu gối Khải Á.
Hắn không hề đề phòng nên bị tôi đá trúng. Theo phản xạ, hắn lùi lại phía sau. Nhân cơ hội đó, tôi lách sang một bên, quay người chạy ra cửa phòng.
Tôi biết hành động vừa rồi của tôi là rất ngu ngốc, bên ngoài đều là người của Khải Á. Hắn thậm chí chẳng cần đuổi theo tôi, tôi cũng không thể chạy thoát. Nhưng tôi chịu đựng đủ rồi. Lần đầu tiên bị Mục Huyền cưỡng bức rồi bị bắt tới nơi này. Lẽ nào để có thể trở về Trái Đất, tôi lại bị một người đàn ông khác cưỡng bức nữa hay sao?
Khi chạy tới cửa phòng, tôi chợt chợt nhớ đến con dao găm trong túi. Đúng rồi, tôi có thể dùng hành động tự sát để uy hiếp Khải Á.
Nghĩ đến đây, tôi phấn chấn hơn một chút. Nhưng tay vừa thò vào túi áo, một sức mạnh vô hình cực lớn đột nhiên giữ chặt đầu vai tôi. Tôi trợn mắt há mồm khi thấy đôi chân tôi rời khỏi mặt đất, sau đó cả người tôi nhanh chóng bay về đằng sau.
“A...” Tôi kinh hãi thét lên một tiếng. Lưng tôi đập vào bờ tường. Tôi thấy Khải Á đứng trước mặt tôi, sắc mặt tối sầm, hai tay hắn đặt ra sau lưng.
Đây là... ‘sức mạnh tinh thần’? Đúng rồi, Khải Á và Mục Huyền là anh em, hắn cũng có thể điều khiển ‘sức mạnh tinh thần’.
Cả người và chân tay tôi dính chặt vào bờ tường. Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng thân thể tôi như bị cốt thép cố định, không thể nhúc nhích.
Đôi mắt màu xanh lam nhìn tôi chăm chú, Khải Á thở dài một tiếng, tiến lên một bước rồi cúi xuống hôn tôi.
Hơi thở nóng hổi xa lạ phủ xuống bờ môi tôi. Tôi cảm thấy buồn nôn nên nghiến chặt răng, không cho đầu lưỡi của người đàn ông xâm nhập. Khải Á dường như không mấy bận tâm, hắn nhắm mắt, ra sức mút bờ môi tôi.
“Tôi xin lỗi, tôi thừa nhận hành vi của tôi rất ti tiện.” Khải Á thở dài: “Đây là lần đầu tiên tôi cưỡng ép phụ nữ. Em hãy thoải mái đi, tất cả giao cho tôi. Tôi đảm bảo em sẽ rất sung sướng, chắc chắn tuyệt hơn Nặc Nhĩ làm với em.”
Tôi cảm thấy bàn tay của Khải Á lướt nhẹ trên thân thể tôi. Cảm giác đó giống bị một con rắn độc trườn trên người, khiến tôi rất đau khổ. Thân hình cao lớn của hắn ép sát vào người tôi. Tôi thậm chí còn cảm nhận được một thứ cương cứng, cách lớp quần của hắn cọ vào đùi tôi. Tôi biết hắn sẽ nhanh chóng giải phóng thứ đó.
Tôi ghét thứ đó, căm hận thứ đó. Đúng là khốn khiếp thật, tôi hận Mục Huyền, càng hận Khải Á. Bọn họ coi phụ nữ chúng tôi là gì chứ?
Tôi phẫn nộ nắm chặt con dao găm trong túi áo, từ từ rút ra ngoài. Tôi phải ngăn cản Khải Á, tôi tuyệt đối không thể để chuyện khủng khiếp đó xảy ra một lần nữa.
Khoan đã!
Bàn tay tôi nắm chặt con dao găm. Tại sao tôi có thể động đậy? Lẽ nào Khải Á đã thu lại ‘sức mạnh tinh thần’? Hắn đã lơi là cảnh giác?
Khải Á đang mải cúi xuống hôn cổ tôi, không hề phát hiện ra động thái bất thường của tôi.
“Thân thể em đẹp quá, khiến tôi không thể chờ đợi lâu hơn.”
“Được thôi...” Tôi nói nhỏ: “Anh hãy dịu dàng một chút...”
Khải Á cười khẽ một tiếng, hai tay nâng mặt tôi và lại phủ môi xuống. Tôi cố gắng chịu đựng, hơi hé miệng tiếp nhận hắn. Khải Á hôn rất kịch liệt, hắn cuốn lấy đầu lưỡi của tôi rồi cắn nhẹ. Tôi cảm thấy một sự kích thích xa lạ từ đầu lưỡi lan tỏa, khiến toàn thân tôi run lên. Tôi mô phỏng động tác của hắn, cũng cắn đầu lưỡi hắn. Hơi thở của Khải Á ngày càng nặng nề, hắn cất giọng khàn khàn: “Chúng ta bắt đầu nhé.”
Tôi càng dùng sức hôn hắn.
Một tay Khải Á đỡ gáy tôi, miệng hắn vẫn hôn tôi cuồng nhiệt. Một tay hắn trượt xuống dưới. Tôi nghe tiếng loạt xoạt, tôi biết hắn đang kéo khóa quần.
Chính là lúc này!
Bàn tay run lẩy bẩy của tôi lặng lẽ di chuyển lên cao, đến sau lưng Khải Á. Hắn vẫn không hề phát giác, bởi vì hắn đang chìm đắm trong nụ hôn với tôi.
Tôi phải đâm vào chỗ nào mới có thể hạ gục Khải Á? Vào tim? Không được, như vậy hắn sẽ chết. Tôi giết một hoàng tử, còn có thể sống sót sao? Tốt nhất nên đánh ngất hắn. Đúng rồi, đâm vào cột sống của hắn, trung khu thần kinh (*). Làm vậy liệu hắn có biến thành thằng ngốc? Trời ạ, bây giờ là lúc nào rồi mà tôi vẫn còn do dự.
(*) Nơi tập hợp dây thần kinh trung ương.
Tôi nắm chặt con dao trong tay, dùng hết sức đâm mạnh vào lưng Khải Á.
Thân hình Khải Á đột nhiên cứng đờ.
Tôi buông tay khỏi con dao, tay phải không kiềm chế nổi run lẩy bẩy. Tôi đờ đẫn nhìn hắn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Khải Á cũng mở to mắt, đôi môi rời khỏi môi tôi. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Sau đó, hắn từ từ cúi đầu, nhìn xuống ngực mình.
Tôi cũng cúi xuống, người tôi run bần bật, sợ đến mức hồn bay phách tán. Con dao găm làm bằng xương của Mục Huyền đã đâm xuyên qua ngực Khải Á, để lộ mũi dao màu trắng.
Tôi lập tức di chuyển sang một bên, đứng tránh xa Khải Á thở hổn hển.
Khải Á đứng bất động, hắn quay sang nhìn tôi: “Tại sao... ‘sức mạnh tinh thần’ không có tác dụng đối với em?” Thanh âm của hắn khàn khàn.
“Tôi... tôi cũng không biết...” Tôi sợ chết đi được. Bị thương nặng như vậy nhưng Khải Á vẫn chưa gục ngã. Hắn sẽ lao tới giết tôi chăng? Tôi ngó xung quanh, cuối cùng cầm máy thông tin trên bàn gí vào mặt Khải Á. Nếu hắn tiến lại gần, tôi sẽ bồi thêm một cú đập vào đầu hắn.
Tuy nhiên Khải Á không nhúc nhích, sắc mặt hắn hơi tái nhợt. Ở vùng ngực, máu đã bắt đầu thấm ra áo quân phục màu trắng của hắn.
“Hóa ra tên đó đã truyền cho em một phần ‘sức mạnh tinh thần’ của hắn.” Khải Á thì thào: “Bị hao tổn như vậy mà hắn cũng nỡ...” Chưa nói hết câu, Khải Á nhắm chặt hai mắt, đổ vật xuống sàn nhà.
Tôi thẫn thờ nhìn máu ở ngực hắn ngày càng lan rộng. Chuyện mới xảy ra trong phút chốc, mà tôi có cảm giác kéo dài hàng thế kỷ.
Mục Huyền đã truyền một phần ‘sức mạnh tinh thần’ của anh ta cho tôi? Thảo nào vừa rồi tôi có thể động đậy chân tay. Anh ta truyền từ lúc nào mà tôi không biết?
Tôi đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp Mục Huyền trên phi thuyền. Lúc bấy giờ, anh ta dùng ‘sức mạnh tinh thần’ khống chế tôi rồi hôn tôi. Lẽ nào tôi được tiếp ‘sức mạnh tinh thần’ từ lúc đó.
Tôi ngây người mất mấy phút, cố ép bản thân tỉnh táo. Tôi giơ ngón tay đến trước mũi Khải Á, nhưng tôi không thể nào nhận biết, hắn còn thở hay không? Tôi muốn kiểm tra mạch đập của hắn, nhưng lại không dám.
Tôi nghĩ chắc Khải Á chết rồi.
Tôi vội vàng quan sát cả căn phòng, trong lòng vô cùng hối hận. Tôi thầm mắng bản thân quá hồ đồ, vừa rồi tôi nên phối hợp với Khải Á, làm vậy, tôi có thể quay về Trái Đất. Còn bây giờ, tôi đã giết một hoàng tử, bên ngoài toàn là người của hắn. Chỉ cần bọn họ vào đây báo cáo là có thể phát hiện, hắn đã xảy ra chuyện.
Làm thế nào bây giờ? Tôi chết chắc rồi.