Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-80
Chương 80: Hôm nay em có lại thích anh thêm chút nào không?
Lúc Triệu Ngu gặp được Thẩm Tuyển Ý, mẹ anh đã tái giá ở xa. Bà gả tới Bắc Kinh, có gia đình mới, sinh đứa con mới. Chút phí sinh hoạt hàng tháng gửi cho đứa con ở mãi Hàng Châu chính là tất cả phần trách nhiệm mà bà ta thực hiện.
Cô chưa bao giờ nghe thấy Thẩm Tuyển Ý đề cập đến mẹ anh.
Có lẽ khi bà Thẩm không chịu chi tiền lúc bà nội nhà họ Thẩm sinh bệnh thì mối quan hệ mẹ con vốn chẳng thân thiết là bao kia lại càng thêm xa cách.
Đứa bé trai đứng dưới tán ô vẫn còn đang ầm ĩ, bà Thẩm dịu dàng dỗ nó mấy câu, rồi mỉm cười chỉ vào Thẩm Tuyển Ý: “Thông Thông, trước kia không phải con luôn ầm ĩ đòi có anh trai sao, đây là anh trai con này.”
Bé trai mười mấy tuổi giậm chân quấy phá: “Con không có anh trai! Bố con nói bố mẹ chỉ sinh một đứa thôi! Mẹ, mau đi thôi, phiền chết lên được! Con không muốn ở đây nữa, con không muốn! Con có quen biết gì bà già kia đâu, bà ta cũng đâu phải là bà nội con!”
Bấy giờ bà Thẩm mới nặng lời hơn: “Thông Thông, con không được nói năng như thế!” Bà ta ngẩng đầu đầy hối lỗi: “Tuyển Ý, em nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, con đừng để bụng nhé.”
Thẩm Tuyển Ý nhìn thoáng qua thằng bé được lớn lên trong sự yêu chiều của mẹ này, vẫn cười: “Không sao. Em ấy nói cũng đúng.” Anh hỏi: “Mẹ đi viếng bà nội ạ?”
Vẻ mặt bà Thẩm hơi xấu hổ, “Đúng vậy, mấy năm nay mẹ bận quá, sau khi bà con qua đời mẹ chưa đi thăm viếng lần nào. Vừa hay lần này có thời gian, nhưng trường học cũng cho nghỉ vào tết Thanh Minh, bố nó lại đi công tác ở Hongkong rồi, mẹ đành phải đưa em theo cùng.”
Thẩm Tuyển Ý lại hỏi: “Vậy mẹ đã viếng bố con chưa?”
Bà Thẩm dời mắt đi, cúi đầu xoa đầu đứa con trai nhỏ: “Bố con thì mẹ không đi, Thông Thông quấy quá, mẹ đưa em xuống núi.”
Thằng nhóc nổi giận đùng đùng hừ mấy tiếng: “Không được đi tảo mộ cho gã kia! Không là con sẽ mách bố con đấy!”
Bà Thẩm vỗ đầu nó: “Thông Thông!” Bà ta lại nhìn Thẩm Tuyển Ý ra chiều hối lỗi: “Em trai không hiểu chuyện, con đừng để trong lòng nhé.”
Thẩm Tuyển Ý mím môi.
Triệu Ngu đút hai tay trong túi áo, cười tủm tỉm cong lưng: “Bé con, em mấy tuổi rồi?”
Thằng nhóc ngắm nghía cô mấy cái, hình như thấy cô là một chị gái xinh đẹp nên nó trả lời rất nể tình: “Em mười một.”
Triệu Ngu nhướng mày: “Mười một tuổi.” Cô đứng dậy, cười tươi rói nhìn về phía bà Thẩm: “Vậy là cấp 2 rồi nhỉ? Thế thì cũng không nhỏ, nên hiểu chuyện mới đúng.”
Bà Thẩm gật gật đầu rất xấu hổ, giữ chặt tay thằng bé: “Vậy…… Mẹ với em đi nhé. Tuyển Ý con à, bình thường con nhớ chú ý giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức.”
Thẩm Tuyển Ý cong môi cười cười: “Con biết rồi, mẹ, mẹ cũng giữ sức khỏe nhé.”
Bà Thẩm cười với anh lần cuối, rốt cuộc cũng kéo thằng bé rảo bước đi xuống nhanh hơn. Chưa xuống được mấy bậc thang, thằng bé lại bắt đầu quấy khóc vì bùn mưa làm bẩn đôi giày thể thao hàng giới hạn mới mua của nó.
Người phụ nữ cầm ô bằng một tay, ngồi xổm xuống, cõng thằng bé cao gần bằng bà ta lên, tiếp tục đi xuống chân núi.
Thẩm Tuyển Ý cứ đứng tại chỗ nhìn mãi, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng hai người trên những bậc thang, anh mới xoay người nói với Triệu Ngu: “Từ trước đến nay bà ấy chưa từng cõng anh.”
Cũng có thể đã cõng rồi, nhưng từ lúc anh còn chưa có ký ức.
Triệu Ngu cảm thấy trái tim mình quặn đau từng cơn.
Thẩm Tuyển Ý lại cười buông tiếng thở dài, vỗ vỗ nước mưa trên mũ thay cô, “Đi thôi!”
Cô rầu rĩ lên tiếng, Thẩm Tuyển Ý đi được mấy bước mà vẫn thấy cô đứng tại chỗ, bèn cười hì hì quay đầu lại hỏi: “Em cũng muốn anh cõng à?”
Triệu Ngu lườm anh, ngẩng đầu bước nhanh về phía trước. Khi đi ngang qua người anh, cô lại chủ động nắm vạt áo anh. Thẩm Tuyển Ý cúi đầu nhìn, khóe mắt dịu dàng cong lên.
Con đường xuống núi uốn lượn trong màn mưa.
Triệu Ngu đột nhiên ngoẹo đầu hỏi anh: “Tối nay em lên máy bay, ăn tối xong còn rảnh mấy tiếng, anh muốn làm gì?”
Thẩm Tuyển Ý chớp chớp mắt: “Anh muốn làm gì cũng được luôn hả?”
Triệu Ngu quăng cho anh một ánh mắt cảnh cáo: “Chỉ có cơ hội một lần thôi, nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời!”
Anh dẩu miệng, đúng là nghiêm túc suy nghĩ rất lâu thật, cuối cùng hưng phấn nói: “Nghĩ kỹ rồi! Chúng mình đi trượt băng đi!”
Triệu Ngu nghi hoặc liếc anh mấy cái: “Sao em không biết anh còn có thú vui này nhỉ?”
Thẩm Tuyển Ý búng tay một cái: “Người ta ca tụng anh là, hoàng tử nhỏ của sân băng Hàng Châu!”
Vì thế xuống núi cơm nước xong xuôi, hai người bèn vòng tới sân trượt băng.
Trên đường, Triệu Ngu còn hơi lo lắng. Nếu họ trắng trợn táo bạo đi vào những nơi công cộng không hạn chế như sân trượt băng thế này, thì dù có đội mũ đeo khẩu trang cũng có tỷ lệ bị nhận ra rất lớn đúng không? Có cần gọi điện trước cho Lâm Chi Nam để cậu ấy chuẩn bị phương án quan hệ xã hội từ trước không nhỉ?
Ai dè Thẩm Tuyển Ý nói: “Không cần, anh bao hết rồi!”
Triệu Ngu nghi hoặc: “Đang trong dịp này mà còn cho bao trọn gói tạm thời được hả?”
Thẩm Tuyển Ý: “Biết anh là ai không?”
Triệu Ngu: “…… Xin hỏi anh là?”
Thẩm Tuyển Ý: “Ánh sáng của Hàng Châu!” Anh nói với vẻ mặt thâm trầm: “Ở Hàng Châu, chả có chỗ nào mà anh không thầu được đâu.”
Triệu Ngu vỗ vỗ tay cực kì lấy lệ: “Vậy anh đỉnh quá đi ha, vỗ tay cho anh nè.”
Không ngờ sau khi đến nơi cô mới phát hiện đúng là chú chó cún này đã bao sân thật. Cả sân trượt vĩ đại tĩnh lặng như tờ, lạnh lẽo buốt giá, còn chẳng thấy nhân viên công tác đâu cả. Khu thay giày đã đặt sẵn hai bộ dụng cụ trượt băng còn chưa khui, đủ tất tần tật từ mũ bảo hiểm đến miếng bảo vệ đầu gối, đôi giày trượt băng của Triệu Ngu còn là màu hồng nhạt.
Trước kia cô chỉ mới đeo giày trượt patin hai hàng bánh, bây giờ đeo giày trượt băng một chân duy nhất, cô còn chẳng đứng vững nổi.
Thẩm Tuyển Ý mặc trang bị đầy đủ giúp cô trước, rồi mới đến phần mình. Sàn ở khu thay giày được thiết kế chống trượt, Triệu Ngu đỡ ghế đi hai vòng, dần dần giữ được cân bằng, cô cảm thấy chắc mình sẽ ổn thôi.
Thẩm Tuyển Ý thay trang bị xong thì đứng lên, vươn tay với cô: “Để anh đỡ.”
Triệu Ngu hếch mắt lên đầy kiêu ngạo: “Không cần anh đỡ, em tự tìm được chiêu rồi!”
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày, “Gớm nhỉ, vậy chúng ta vào nhé?”
Triệu Ngu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đến sân băng trên đôi giày trượt. Qua khỏi cửa vào, vừa đặt chân lên nền băng, người mới giây trước còn tràn trề tự tin, giây sau đã gào thét lảo đảo đổ về phía sau.
Thẩm Tuyển Ý đi theo đằng sau dường như đã chuẩn bị từ trước, anh cười tủm tỉm dang hai cánh tay đón được cô.
Triệu Ngu ngã thẳng vào lòng anh, chân cẳng không đứng vững được tẹo nào, cô ngớ người ra vì bị ngã.
Thẩm Tuyển Ý nghẹn cười, cúi đầu hỏi người trong lòng mình: “Không phải em tìm được chiêu rồi sao?”
Triệu Ngu vừa xấu hổ vừa tức tối vịn cánh tay anh thì mới đứng thẳng dậy được, cả người cô run lẩy bẩy. Thẩm Tuyển Ý huýt sáo, khoe khoang xoay quanh cô, mũi giày băng vẽ từng vết trên nền băng, vụn băng nhỏ bay lên.
Triệu Ngu nắm chặt cánh tay anh chẳng dám cử động: “Thẩm Tuyển Ý anh đừng buông tay đừng buông tay!”
Anh khoe khoang kỹ thuật chán chê rồi mới dừng lại. Anh kéo cô lên trước bằng một tay, cong gối xuống, tay kia thì vắt sau lưng. Anh khom lưng chào kiểu hoàng tử vừa ga lăng vừa nhã nhặn, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: “Đừng sợ, anh dắt em đi trượt.”
Anh vươn cái tay còn lại ra, Triệu Ngu run rẩy bắt lấy. Hai đôi tay nắm lấy nhau, anh vừa trượt đi, Triệu Ngu đã được dắt theo lên phía trước.
Triệu Ngu mở to hai mắt nhìn mặt băng chằm chằm, gần như phải dùng hết sức toàn thân mới khiến mình không hụt chân. Thẩm Tuyển Ý như giẫm trên đất bằng, mũi giày trượt linh hoạt vạch ra từng đường cong ngầu lòi. Mặc cô đảo tới đảo lui, anh cũng không làm cô té ngã.
Họ cứ tay trong tay mặt đối mặt trượt vài vòng như thế, Triệu Ngu mới rốt cuộc thấy hơi quen quen, khống chế cũng tốt hơn hẳn. Tầm mắt cô cuối cùng cũng rời khỏi mặt băng, dừng trên gương mặt tươi cười phía trước.
Ánh mắt chạm nhau, ý cười trong mắt anh càng tăng thêm, “Có vui không?”
Triệu Ngu ngượng nghịu gật đầu, dừng một chút lại hỏi: “Anh học trượt băng từ bao giờ?”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Hồi lên cấp 3.”
Triệu Ngu hừ mấy tiếng, “Trượt điệu nghệ thế này, ngày xưa cũng đưa bạn nữ đi trượt như vầy rồi chứ gì.”
Thẩm Tuyển Ý tức khắc buông một bàn tay của cô ra.
Triệu Ngu sợ tới mức gào ông ổng, luống cuống tay chân tóm lấy cánh tay anh: “Đừng buông tay chứ đồ chết tiệt!”
Anh không nhịn được bật cười: “Không phải cố ý đâu! Anh thề cho em xem.” Anh dựng thẳng ba ngón tay lên, thề son thề sắt: “Em là người đầu tiên!”
Thề xong, anh lại nắm lấy tay cô.
Triệu Ngu lại hừ một tiếng.
Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu ngắm nghía cô mấy cái, cười tủm tỉm hỏi: “Anh còn biết nâng đấy, có muốn thử không?”
Triệu Ngu lắc đầu quầy quậy: “Không muốn! Cứ trượt thế này là tốt lắm rồi!”
Anh nghiêng đầu cười: “Không thử thật hả? Vui lắm đấy!”
Dứt lời, giày trượt đưa về phía sau, tốc độ lập tức nhanh hẳn. Anh vừa trượt nhanh hơn, Triệu Ngu cũng phải nhanh theo, cô tức khắc cảm thấy chân mình hoàn toàn mất khống chế. Giày trượt lúc thì chỉa mũi vào trong, lúc lại đưa mũi ra ngoài, thậm chí có khi còn xoắn vào nhau thành hình số 8 xiêu vẹo.
Triệu Ngu trơ mắt nhìn thân thể không nghe khống chế của mình đâm sầm vào anh.
Khi người cô đụng phải ngực anh, đôi tay vốn đang nắm tay cô chuyển xuống ôm eo cô ngay khoảnh khắc tiếp theo. Ngay sau đó, anh xoay tròn phanh gấp một cái. Giày trượt khắc một đường thật sâu vào mặt băng, làm vụn băng vung lên.
Triệu Ngu nhắm chặt hai mắt chôn trong lòng anh, sau mấy vòng xoay, cuối cùng họ cũng vững vàng dừng lại.
Cú ngã trong tưởng tượng không hề xảy ra, cô hé nửa con mắt xem xét một chút, vừa ngẩng đầu đã đập vào đôi mắt tươi cười của anh. Triệu Ngu tức giận đến độ đấm ngực anh: “Đã bảo là không muốn không muốn không muốn rồi mà!”
Thẩm Tuyển Ý vẫn ôm eo cô, nửa người trên khẽ ngửa ra sau mặc cho cô đấm, ngoài miệng lại giải thích: “Anh có nhấc em lên đâu!”
Cô tức giận đẩy anh ra: “Buông ra! Em tự trượt!”
Cái đẩy này làm cô suýt hụt chân, cũng may Thẩm Tuyển Ý tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cánh tay cô. Chờ cô đứng vững người, anh mới buông lỏng tay ra, “Được được được, em tự trượt đi.”
Triệu Ngu lườm anh, cô hít sâu vào một hơi, sử dụng khả năng cảm nhận thăng bằng lúc nhảy, thử cử động từng chút một. Mới đầu cô còn hơi lảo đảo, cứ mỗi khi cô lắc người, Thẩm Tuyển Ý canh giữ đằng sau đều sẽ đỡ cô một cái. Tập đến đoạn sau, cuối cùng cô cũng ngộ ra được cách giữ thăng bằng, cô có thể trượt chầm chậm một đoạn ngắn mà không cần ai đỡ.
Thẩm Tuyển Ý cười tươi roi rói nhìn cô, anh chắp hai tay sau lưng trượt vòng vòng xung quanh cô. Những đợt gió thoảng mang theo vụn băng, thổi bay mái tóc xõa của cô.
Thi thoảng Triệu Ngu sẽ cố ý túm lấy anh nhân lúc anh trượt tới gần, ai dè lần nào cũng không túm được dù chỉ vạt áo của anh. Anh lại có thể xoa đầu cô một tí, chọc má cô một tẹo mỗi lần trượt lướt qua cô, lúc trốn còn cố ý xoay người trượt ra xa, để cô thấy được nụ cười đắc thắng trên gương mặt anh.
Triệu Ngu thở phì phì ngồi xuống nền băng: “Không trượt nữa!”
Anh lướt đi trên đôi giày trượt đến trước mặt cô, khuỵu chân ngồi xổm xuống bảo: “Được rồi, cho em túm.”
Triệu Ngu nói: “Không trượt nữa! Đau chân!”
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu nhìn, “Có phải đau mắt cá chân không?”
Cô trề môi gật đầu.
Hai tay anh nắm lấy cánh tay cô, anh kéo cô lên khỏi nền băng: “Tay mơ tập trượt lần đầu sẽ bị đau mắt cá chân, hồi anh mới học trượt băng cũng bị đau lâu lắm. Đi thôi, không trượt nữa.”
Anh nắm tay cô trượt khỏi sân băng. Khi quay về khu thay giày, anh ngồi xổm xuống cởi dây giày giúp cô.
Triệu Ngu luống cuống nhìn người đang quỳ trước mặt mình: “Để em cho!”
Thẩm Tuyển Ý nắm cẳng chân cô, nâng chân cô lên, “Đừng nhúc nhích, anh xem nào.”
Dây giày trượt băng móc rất nhiều vòng, sau khi cởi ra, chỗ mắt cá chân cô quả nhiên hơi đỏ lên. Thẩm Tuyển Ý đặt chân cô lên đầu gối mình, ngón tay hơi lạnh lẽo nắm vào chỗ mắt cá chân cô, vuốt ve nhẹ nhàng.
Mắt cá chân xương cốt rõ ràng kia mảnh khảnh đến độ anh có thể nắm lấy nó bằng một bàn tay.
Triệu Ngu chống hai tay lên ghế dài, cảm thấy toàn thân nóng như phải bỏng.
Cô giật chân ra, lần đầu lắp bắp thế này trước mặt anh: “Anh…… Anh buông ra!”
Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu ngước lên nhìn, như thể đang dỗ con nít: “Xoa một lát sẽ hết đau thôi.”
Xúc cảm tinh tế xuyên qua mắt cá chân chạy thẳng lên đại não, ngón tay Triệu Ngu bấu chặt vào cạnh băng ghế dài, hàm răng cắn chặt lại.
Xoa xong chân trái, anh lại đổi qua chân phải. Thẩm Tuyển Ý nhìn ngón tay cái nhếch lên trong vô thức của cô, không nhịn được bật cười, mím môi nói: “Anh biết em lo tâm trạng anh không tốt vì đụng phải mẹ anh, nên em mới ở lại bên anh.”
Đôi hàng mi của Triệu Ngu run lên.
Anh vẫn cúi đầu, giọng lại mang tiếng cười: “Yên tâm đi, anh không khổ sở đâu.” Đoạn, anh nói tiếp: “Thật ra anh cũng không trách bà ấy.”
Triệu Ngu vẫn im lìm nhìn anh, mu bàn chân đang căng chặt bất giác thả lỏng.
Thẩm Tuyển Ý xoa mắt cá chân cô, giọng nói rất bình thản: “Vốn bà ấy cũng chẳng có nghĩa vụ phải phụng dưỡng bà nội. Khi đó bà ấy cũng có gia đình của chính mình rồi, phải nuôi con mình, còn phải chi trả học phí đại học cho anh.”
Anh cười: “Thật ra bà ấy đối xử với anh khá tốt, anh không trách bà ấy.” Anh nói: “Chỉ có điều, bà ấy chỉ có thể làm mẹ của một đứa con mà thôi.”
Sân trượt băng tĩnh lặng, chỉ có tiếng động của máy tạo băng.
Thật lâu sau, Triệu Ngu chậm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu anh như thể an ủi.
Thẩm Tuyển Ý cười, ngẩng đầu lên: “Hình như bọn mình từng quay cảnh này rồi thì phải.”
Đúng là đã quay rồi, trong kịch bản của 《 Muốn khắc ghi 》cũng có cảnh anh quỳ trước mặt cô thế này, còn cô thì giơ tay trấn an anh.
Triệu Ngu phì cười.
Thẩm Tuyển Ý đổi tư thế, bỏ hai chân cô vào lòng mình, khẽ ngẩng đầu nhìn cô: “Triệu Ngu.”
Cô mím môi, “Vâng” một tiếng rất nhẹ.
Anh cười hỏi: “Hôm nay em có lại thích anh thêm chút nào không?”
Đôi mắt kia sáng ngời, tựa như chứa đầy ánh sao.
Ngón tay cô khẽ cong lại, nhưng cô không trốn tránh ánh mắt anh, khóe môi cũng cong lên: “Có.”
[HẾT CHƯƠNG 80]
Lúc Triệu Ngu gặp được Thẩm Tuyển Ý, mẹ anh đã tái giá ở xa. Bà gả tới Bắc Kinh, có gia đình mới, sinh đứa con mới. Chút phí sinh hoạt hàng tháng gửi cho đứa con ở mãi Hàng Châu chính là tất cả phần trách nhiệm mà bà ta thực hiện.
Cô chưa bao giờ nghe thấy Thẩm Tuyển Ý đề cập đến mẹ anh.
Có lẽ khi bà Thẩm không chịu chi tiền lúc bà nội nhà họ Thẩm sinh bệnh thì mối quan hệ mẹ con vốn chẳng thân thiết là bao kia lại càng thêm xa cách.
Đứa bé trai đứng dưới tán ô vẫn còn đang ầm ĩ, bà Thẩm dịu dàng dỗ nó mấy câu, rồi mỉm cười chỉ vào Thẩm Tuyển Ý: “Thông Thông, trước kia không phải con luôn ầm ĩ đòi có anh trai sao, đây là anh trai con này.”
Bé trai mười mấy tuổi giậm chân quấy phá: “Con không có anh trai! Bố con nói bố mẹ chỉ sinh một đứa thôi! Mẹ, mau đi thôi, phiền chết lên được! Con không muốn ở đây nữa, con không muốn! Con có quen biết gì bà già kia đâu, bà ta cũng đâu phải là bà nội con!”
Bấy giờ bà Thẩm mới nặng lời hơn: “Thông Thông, con không được nói năng như thế!” Bà ta ngẩng đầu đầy hối lỗi: “Tuyển Ý, em nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, con đừng để bụng nhé.”
Thẩm Tuyển Ý nhìn thoáng qua thằng bé được lớn lên trong sự yêu chiều của mẹ này, vẫn cười: “Không sao. Em ấy nói cũng đúng.” Anh hỏi: “Mẹ đi viếng bà nội ạ?”
Vẻ mặt bà Thẩm hơi xấu hổ, “Đúng vậy, mấy năm nay mẹ bận quá, sau khi bà con qua đời mẹ chưa đi thăm viếng lần nào. Vừa hay lần này có thời gian, nhưng trường học cũng cho nghỉ vào tết Thanh Minh, bố nó lại đi công tác ở Hongkong rồi, mẹ đành phải đưa em theo cùng.”
Thẩm Tuyển Ý lại hỏi: “Vậy mẹ đã viếng bố con chưa?”
Bà Thẩm dời mắt đi, cúi đầu xoa đầu đứa con trai nhỏ: “Bố con thì mẹ không đi, Thông Thông quấy quá, mẹ đưa em xuống núi.”
Thằng nhóc nổi giận đùng đùng hừ mấy tiếng: “Không được đi tảo mộ cho gã kia! Không là con sẽ mách bố con đấy!”
Bà Thẩm vỗ đầu nó: “Thông Thông!” Bà ta lại nhìn Thẩm Tuyển Ý ra chiều hối lỗi: “Em trai không hiểu chuyện, con đừng để trong lòng nhé.”
Thẩm Tuyển Ý mím môi.
Triệu Ngu đút hai tay trong túi áo, cười tủm tỉm cong lưng: “Bé con, em mấy tuổi rồi?”
Thằng nhóc ngắm nghía cô mấy cái, hình như thấy cô là một chị gái xinh đẹp nên nó trả lời rất nể tình: “Em mười một.”
Triệu Ngu nhướng mày: “Mười một tuổi.” Cô đứng dậy, cười tươi rói nhìn về phía bà Thẩm: “Vậy là cấp 2 rồi nhỉ? Thế thì cũng không nhỏ, nên hiểu chuyện mới đúng.”
Bà Thẩm gật gật đầu rất xấu hổ, giữ chặt tay thằng bé: “Vậy…… Mẹ với em đi nhé. Tuyển Ý con à, bình thường con nhớ chú ý giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức.”
Thẩm Tuyển Ý cong môi cười cười: “Con biết rồi, mẹ, mẹ cũng giữ sức khỏe nhé.”
Bà Thẩm cười với anh lần cuối, rốt cuộc cũng kéo thằng bé rảo bước đi xuống nhanh hơn. Chưa xuống được mấy bậc thang, thằng bé lại bắt đầu quấy khóc vì bùn mưa làm bẩn đôi giày thể thao hàng giới hạn mới mua của nó.
Người phụ nữ cầm ô bằng một tay, ngồi xổm xuống, cõng thằng bé cao gần bằng bà ta lên, tiếp tục đi xuống chân núi.
Thẩm Tuyển Ý cứ đứng tại chỗ nhìn mãi, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng hai người trên những bậc thang, anh mới xoay người nói với Triệu Ngu: “Từ trước đến nay bà ấy chưa từng cõng anh.”
Cũng có thể đã cõng rồi, nhưng từ lúc anh còn chưa có ký ức.
Triệu Ngu cảm thấy trái tim mình quặn đau từng cơn.
Thẩm Tuyển Ý lại cười buông tiếng thở dài, vỗ vỗ nước mưa trên mũ thay cô, “Đi thôi!”
Cô rầu rĩ lên tiếng, Thẩm Tuyển Ý đi được mấy bước mà vẫn thấy cô đứng tại chỗ, bèn cười hì hì quay đầu lại hỏi: “Em cũng muốn anh cõng à?”
Triệu Ngu lườm anh, ngẩng đầu bước nhanh về phía trước. Khi đi ngang qua người anh, cô lại chủ động nắm vạt áo anh. Thẩm Tuyển Ý cúi đầu nhìn, khóe mắt dịu dàng cong lên.
Con đường xuống núi uốn lượn trong màn mưa.
Triệu Ngu đột nhiên ngoẹo đầu hỏi anh: “Tối nay em lên máy bay, ăn tối xong còn rảnh mấy tiếng, anh muốn làm gì?”
Thẩm Tuyển Ý chớp chớp mắt: “Anh muốn làm gì cũng được luôn hả?”
Triệu Ngu quăng cho anh một ánh mắt cảnh cáo: “Chỉ có cơ hội một lần thôi, nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời!”
Anh dẩu miệng, đúng là nghiêm túc suy nghĩ rất lâu thật, cuối cùng hưng phấn nói: “Nghĩ kỹ rồi! Chúng mình đi trượt băng đi!”
Triệu Ngu nghi hoặc liếc anh mấy cái: “Sao em không biết anh còn có thú vui này nhỉ?”
Thẩm Tuyển Ý búng tay một cái: “Người ta ca tụng anh là, hoàng tử nhỏ của sân băng Hàng Châu!”
Vì thế xuống núi cơm nước xong xuôi, hai người bèn vòng tới sân trượt băng.
Trên đường, Triệu Ngu còn hơi lo lắng. Nếu họ trắng trợn táo bạo đi vào những nơi công cộng không hạn chế như sân trượt băng thế này, thì dù có đội mũ đeo khẩu trang cũng có tỷ lệ bị nhận ra rất lớn đúng không? Có cần gọi điện trước cho Lâm Chi Nam để cậu ấy chuẩn bị phương án quan hệ xã hội từ trước không nhỉ?
Ai dè Thẩm Tuyển Ý nói: “Không cần, anh bao hết rồi!”
Triệu Ngu nghi hoặc: “Đang trong dịp này mà còn cho bao trọn gói tạm thời được hả?”
Thẩm Tuyển Ý: “Biết anh là ai không?”
Triệu Ngu: “…… Xin hỏi anh là?”
Thẩm Tuyển Ý: “Ánh sáng của Hàng Châu!” Anh nói với vẻ mặt thâm trầm: “Ở Hàng Châu, chả có chỗ nào mà anh không thầu được đâu.”
Triệu Ngu vỗ vỗ tay cực kì lấy lệ: “Vậy anh đỉnh quá đi ha, vỗ tay cho anh nè.”
Không ngờ sau khi đến nơi cô mới phát hiện đúng là chú chó cún này đã bao sân thật. Cả sân trượt vĩ đại tĩnh lặng như tờ, lạnh lẽo buốt giá, còn chẳng thấy nhân viên công tác đâu cả. Khu thay giày đã đặt sẵn hai bộ dụng cụ trượt băng còn chưa khui, đủ tất tần tật từ mũ bảo hiểm đến miếng bảo vệ đầu gối, đôi giày trượt băng của Triệu Ngu còn là màu hồng nhạt.
Trước kia cô chỉ mới đeo giày trượt patin hai hàng bánh, bây giờ đeo giày trượt băng một chân duy nhất, cô còn chẳng đứng vững nổi.
Thẩm Tuyển Ý mặc trang bị đầy đủ giúp cô trước, rồi mới đến phần mình. Sàn ở khu thay giày được thiết kế chống trượt, Triệu Ngu đỡ ghế đi hai vòng, dần dần giữ được cân bằng, cô cảm thấy chắc mình sẽ ổn thôi.
Thẩm Tuyển Ý thay trang bị xong thì đứng lên, vươn tay với cô: “Để anh đỡ.”
Triệu Ngu hếch mắt lên đầy kiêu ngạo: “Không cần anh đỡ, em tự tìm được chiêu rồi!”
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày, “Gớm nhỉ, vậy chúng ta vào nhé?”
Triệu Ngu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đến sân băng trên đôi giày trượt. Qua khỏi cửa vào, vừa đặt chân lên nền băng, người mới giây trước còn tràn trề tự tin, giây sau đã gào thét lảo đảo đổ về phía sau.
Thẩm Tuyển Ý đi theo đằng sau dường như đã chuẩn bị từ trước, anh cười tủm tỉm dang hai cánh tay đón được cô.
Triệu Ngu ngã thẳng vào lòng anh, chân cẳng không đứng vững được tẹo nào, cô ngớ người ra vì bị ngã.
Thẩm Tuyển Ý nghẹn cười, cúi đầu hỏi người trong lòng mình: “Không phải em tìm được chiêu rồi sao?”
Triệu Ngu vừa xấu hổ vừa tức tối vịn cánh tay anh thì mới đứng thẳng dậy được, cả người cô run lẩy bẩy. Thẩm Tuyển Ý huýt sáo, khoe khoang xoay quanh cô, mũi giày băng vẽ từng vết trên nền băng, vụn băng nhỏ bay lên.
Triệu Ngu nắm chặt cánh tay anh chẳng dám cử động: “Thẩm Tuyển Ý anh đừng buông tay đừng buông tay!”
Anh khoe khoang kỹ thuật chán chê rồi mới dừng lại. Anh kéo cô lên trước bằng một tay, cong gối xuống, tay kia thì vắt sau lưng. Anh khom lưng chào kiểu hoàng tử vừa ga lăng vừa nhã nhặn, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: “Đừng sợ, anh dắt em đi trượt.”
Anh vươn cái tay còn lại ra, Triệu Ngu run rẩy bắt lấy. Hai đôi tay nắm lấy nhau, anh vừa trượt đi, Triệu Ngu đã được dắt theo lên phía trước.
Triệu Ngu mở to hai mắt nhìn mặt băng chằm chằm, gần như phải dùng hết sức toàn thân mới khiến mình không hụt chân. Thẩm Tuyển Ý như giẫm trên đất bằng, mũi giày trượt linh hoạt vạch ra từng đường cong ngầu lòi. Mặc cô đảo tới đảo lui, anh cũng không làm cô té ngã.
Họ cứ tay trong tay mặt đối mặt trượt vài vòng như thế, Triệu Ngu mới rốt cuộc thấy hơi quen quen, khống chế cũng tốt hơn hẳn. Tầm mắt cô cuối cùng cũng rời khỏi mặt băng, dừng trên gương mặt tươi cười phía trước.
Ánh mắt chạm nhau, ý cười trong mắt anh càng tăng thêm, “Có vui không?”
Triệu Ngu ngượng nghịu gật đầu, dừng một chút lại hỏi: “Anh học trượt băng từ bao giờ?”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Hồi lên cấp 3.”
Triệu Ngu hừ mấy tiếng, “Trượt điệu nghệ thế này, ngày xưa cũng đưa bạn nữ đi trượt như vầy rồi chứ gì.”
Thẩm Tuyển Ý tức khắc buông một bàn tay của cô ra.
Triệu Ngu sợ tới mức gào ông ổng, luống cuống tay chân tóm lấy cánh tay anh: “Đừng buông tay chứ đồ chết tiệt!”
Anh không nhịn được bật cười: “Không phải cố ý đâu! Anh thề cho em xem.” Anh dựng thẳng ba ngón tay lên, thề son thề sắt: “Em là người đầu tiên!”
Thề xong, anh lại nắm lấy tay cô.
Triệu Ngu lại hừ một tiếng.
Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu ngắm nghía cô mấy cái, cười tủm tỉm hỏi: “Anh còn biết nâng đấy, có muốn thử không?”
Triệu Ngu lắc đầu quầy quậy: “Không muốn! Cứ trượt thế này là tốt lắm rồi!”
Anh nghiêng đầu cười: “Không thử thật hả? Vui lắm đấy!”
Dứt lời, giày trượt đưa về phía sau, tốc độ lập tức nhanh hẳn. Anh vừa trượt nhanh hơn, Triệu Ngu cũng phải nhanh theo, cô tức khắc cảm thấy chân mình hoàn toàn mất khống chế. Giày trượt lúc thì chỉa mũi vào trong, lúc lại đưa mũi ra ngoài, thậm chí có khi còn xoắn vào nhau thành hình số 8 xiêu vẹo.
Triệu Ngu trơ mắt nhìn thân thể không nghe khống chế của mình đâm sầm vào anh.
Khi người cô đụng phải ngực anh, đôi tay vốn đang nắm tay cô chuyển xuống ôm eo cô ngay khoảnh khắc tiếp theo. Ngay sau đó, anh xoay tròn phanh gấp một cái. Giày trượt khắc một đường thật sâu vào mặt băng, làm vụn băng vung lên.
Triệu Ngu nhắm chặt hai mắt chôn trong lòng anh, sau mấy vòng xoay, cuối cùng họ cũng vững vàng dừng lại.
Cú ngã trong tưởng tượng không hề xảy ra, cô hé nửa con mắt xem xét một chút, vừa ngẩng đầu đã đập vào đôi mắt tươi cười của anh. Triệu Ngu tức giận đến độ đấm ngực anh: “Đã bảo là không muốn không muốn không muốn rồi mà!”
Thẩm Tuyển Ý vẫn ôm eo cô, nửa người trên khẽ ngửa ra sau mặc cho cô đấm, ngoài miệng lại giải thích: “Anh có nhấc em lên đâu!”
Cô tức giận đẩy anh ra: “Buông ra! Em tự trượt!”
Cái đẩy này làm cô suýt hụt chân, cũng may Thẩm Tuyển Ý tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cánh tay cô. Chờ cô đứng vững người, anh mới buông lỏng tay ra, “Được được được, em tự trượt đi.”
Triệu Ngu lườm anh, cô hít sâu vào một hơi, sử dụng khả năng cảm nhận thăng bằng lúc nhảy, thử cử động từng chút một. Mới đầu cô còn hơi lảo đảo, cứ mỗi khi cô lắc người, Thẩm Tuyển Ý canh giữ đằng sau đều sẽ đỡ cô một cái. Tập đến đoạn sau, cuối cùng cô cũng ngộ ra được cách giữ thăng bằng, cô có thể trượt chầm chậm một đoạn ngắn mà không cần ai đỡ.
Thẩm Tuyển Ý cười tươi roi rói nhìn cô, anh chắp hai tay sau lưng trượt vòng vòng xung quanh cô. Những đợt gió thoảng mang theo vụn băng, thổi bay mái tóc xõa của cô.
Thi thoảng Triệu Ngu sẽ cố ý túm lấy anh nhân lúc anh trượt tới gần, ai dè lần nào cũng không túm được dù chỉ vạt áo của anh. Anh lại có thể xoa đầu cô một tí, chọc má cô một tẹo mỗi lần trượt lướt qua cô, lúc trốn còn cố ý xoay người trượt ra xa, để cô thấy được nụ cười đắc thắng trên gương mặt anh.
Triệu Ngu thở phì phì ngồi xuống nền băng: “Không trượt nữa!”
Anh lướt đi trên đôi giày trượt đến trước mặt cô, khuỵu chân ngồi xổm xuống bảo: “Được rồi, cho em túm.”
Triệu Ngu nói: “Không trượt nữa! Đau chân!”
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu nhìn, “Có phải đau mắt cá chân không?”
Cô trề môi gật đầu.
Hai tay anh nắm lấy cánh tay cô, anh kéo cô lên khỏi nền băng: “Tay mơ tập trượt lần đầu sẽ bị đau mắt cá chân, hồi anh mới học trượt băng cũng bị đau lâu lắm. Đi thôi, không trượt nữa.”
Anh nắm tay cô trượt khỏi sân băng. Khi quay về khu thay giày, anh ngồi xổm xuống cởi dây giày giúp cô.
Triệu Ngu luống cuống nhìn người đang quỳ trước mặt mình: “Để em cho!”
Thẩm Tuyển Ý nắm cẳng chân cô, nâng chân cô lên, “Đừng nhúc nhích, anh xem nào.”
Dây giày trượt băng móc rất nhiều vòng, sau khi cởi ra, chỗ mắt cá chân cô quả nhiên hơi đỏ lên. Thẩm Tuyển Ý đặt chân cô lên đầu gối mình, ngón tay hơi lạnh lẽo nắm vào chỗ mắt cá chân cô, vuốt ve nhẹ nhàng.
Mắt cá chân xương cốt rõ ràng kia mảnh khảnh đến độ anh có thể nắm lấy nó bằng một bàn tay.
Triệu Ngu chống hai tay lên ghế dài, cảm thấy toàn thân nóng như phải bỏng.
Cô giật chân ra, lần đầu lắp bắp thế này trước mặt anh: “Anh…… Anh buông ra!”
Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu ngước lên nhìn, như thể đang dỗ con nít: “Xoa một lát sẽ hết đau thôi.”
Xúc cảm tinh tế xuyên qua mắt cá chân chạy thẳng lên đại não, ngón tay Triệu Ngu bấu chặt vào cạnh băng ghế dài, hàm răng cắn chặt lại.
Xoa xong chân trái, anh lại đổi qua chân phải. Thẩm Tuyển Ý nhìn ngón tay cái nhếch lên trong vô thức của cô, không nhịn được bật cười, mím môi nói: “Anh biết em lo tâm trạng anh không tốt vì đụng phải mẹ anh, nên em mới ở lại bên anh.”
Đôi hàng mi của Triệu Ngu run lên.
Anh vẫn cúi đầu, giọng lại mang tiếng cười: “Yên tâm đi, anh không khổ sở đâu.” Đoạn, anh nói tiếp: “Thật ra anh cũng không trách bà ấy.”
Triệu Ngu vẫn im lìm nhìn anh, mu bàn chân đang căng chặt bất giác thả lỏng.
Thẩm Tuyển Ý xoa mắt cá chân cô, giọng nói rất bình thản: “Vốn bà ấy cũng chẳng có nghĩa vụ phải phụng dưỡng bà nội. Khi đó bà ấy cũng có gia đình của chính mình rồi, phải nuôi con mình, còn phải chi trả học phí đại học cho anh.”
Anh cười: “Thật ra bà ấy đối xử với anh khá tốt, anh không trách bà ấy.” Anh nói: “Chỉ có điều, bà ấy chỉ có thể làm mẹ của một đứa con mà thôi.”
Sân trượt băng tĩnh lặng, chỉ có tiếng động của máy tạo băng.
Thật lâu sau, Triệu Ngu chậm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu anh như thể an ủi.
Thẩm Tuyển Ý cười, ngẩng đầu lên: “Hình như bọn mình từng quay cảnh này rồi thì phải.”
Đúng là đã quay rồi, trong kịch bản của 《 Muốn khắc ghi 》cũng có cảnh anh quỳ trước mặt cô thế này, còn cô thì giơ tay trấn an anh.
Triệu Ngu phì cười.
Thẩm Tuyển Ý đổi tư thế, bỏ hai chân cô vào lòng mình, khẽ ngẩng đầu nhìn cô: “Triệu Ngu.”
Cô mím môi, “Vâng” một tiếng rất nhẹ.
Anh cười hỏi: “Hôm nay em có lại thích anh thêm chút nào không?”
Đôi mắt kia sáng ngời, tựa như chứa đầy ánh sao.
Ngón tay cô khẽ cong lại, nhưng cô không trốn tránh ánh mắt anh, khóe môi cũng cong lên: “Có.”
[HẾT CHƯƠNG 80]