-
Chương 16-20
Chương 16 Chương 16: Thẩm Vấn, Tái Hiện Nguy Cơ (2)
Trong phòng tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Hứa Thanh Tiêu yên lặng ngồi đó.
Hắn biết, phủ Nam Dự nhất định sẽ phải người tới thẩm vấn hắn.
Mà vấn đề muốn thẩm vấn, không ngoài ba cái này.
Thứ nhất, bản thân nhìn thấy đào phạm, vì sao chưa chết?
Thứ hai, hàn độc trong người làm cách nào mà bức nó phân tán ra ngoài được?
Thứ ba, bản thân làm thế nào mà nhập phẩm?
Ba vấn đề này chính là ba vấn đề quan trọng nhất, bất cứ câu hỏi nào trả lời không rõ cũng đều mang tới rắc rối cực kì lớn.
Có điều đã dám ở lại đây rồi, Hứa Thanh Tiêu cũng nắm chắc được phần nào rồi.
Thu lại suy nghĩ.
Trong đầu Hứa Thanh Tiêu bắt đầu nhớ lại cuốn thứ hai của dị thuật.
Thái Âm Ngưng Mạch Thuật.
Dị thuật này là do đào phạm tặng hắn, dựa vào giao dịch Kim Ô Tôi Thể thuật mà có.
Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, muốn bắt đầu nghiên cứu.
Phủ Nam Dự phải người tới, theo tính toán chắc phải một khoảng thời gian nữa mới có thể tìm tới mình, bắt được đào phạm trước mới là nhiệm vị hàng đầu.
Vấn đề của bản thân chắc cũng không gấp lắm.
Nhưng không đợi Hứa Thanh Tiêu có thời gian suy nghĩ thêm, một tràng tiếng bước chân ầm ầm vang lên.
“Nhanh vậy à?”
Hứa Thanh Tiêu nhăn mày, hắn không ngờ huyện nha phái người tới nhanh như vậy?
Quả nhiên, theo tiếng bước chân dồn dập vọng tới gần.
Cửa phòng lại được mở ra lần nữa.
Chẳng qua điều khiến Hứa Thanh Tiêu ngạc nhiên chính là người tới không phải quan viên của huyện nha, mà là một đám quan viên mặc áo xanh.
Trước ngực áo quan thêu hai chữ “Nam Dự”.
Đây là quan sai của phủ Nam Dự.
Mỗi người đều rất lạnh lùng, sinh ra một loại cảm giáp áp bức vô hình.
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Phụng khẩu dụ của Trình đại nhân, bắt ngươi tới đại lao huyện nha để thẩm vấn.”
Quan sai đứng đầu ra lệnh, mũi hắn khoằm, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo, tay phải đặt trên cán đao, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Đối diện với tình huống thế này, Hứa Thanh Tiêu không phản kháng.
Đám người này không có ai dưới thập phẩm, đặc biệt là quan sai dẫn đầu, ít nhất phải là cửu phẩm võ giả.
Nếu bản thân dám ho he, đảm bảo chết ngay tại chỗ.
Không có tranh chấp nào, Hứa Thanh Tiêu đưa tay ra.
Lúc này có hai quan sai bước lên, trực tiếp lấy ra hình cụ.
Gông xiềng và xiềng chân nặng 10 cân.
Xiềng chân có một cục sắt nặng ít nhất 10 cân.
Nếu như chưa nhập phẩm, loại hình cụ này nếu như đeo vào người, đừng nói tới việc đi đường, ngồi thôi cũng mệt nữa.
“Dám hỏi đại nhân, ta phạm phải tội gì mà phải dùng tới hình cụ?” Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Dù sao đã diễn kịch phải diễn cho trót, đều đưa hình cụ lên rồi nếu còn yên lặng không nói, chẳng khác nào chưa đánh đã khai?
Sau đó người kia không trả lời, chỉ đưa Hứa Thanh Tiêu rời khỏi nơi này.
Từ nhà Hứa Thanh Tiêu, đến huyện nha bình thường chỉ mất một khắc là tới, nhưng mang trên mình gông xiềng, tổng cộng mất tròn ba khắc Hứa Thanh Tiêu mới tới được huyện nha.
Vào giờ khắc này đây.
Đèn được huyện nha sáng quắc như ban ngày, nhìn xuyên qua đại môn có thể lờ mờ thấy được bóng dáng của không ít quan sai trong đó.
Có điều Hứa Thanh Tiêu không phải tới huyện nha, mà bị áp giải thẳng tới đại lao.
Chỗ này rất lớn.
Thẩm vấn ở trong huyện nha chỉ dành cho những vụ án không có chứng cứ chính xác.
Mà thẩm vấn ở đại lao, hoặc là đã có đầy đủ chứng cứ, hoặc là chuẩn bị dùng hình bức cung, nếu không cũng không cần tới đại lao làm gì.
Trên đường đi Hứa Thanh Tiêu đều thể hiện rất đỗi hoang mang, nhưng trong thâm tâm lại cực kì bình tĩnh.
Hắn biết người phủ Nam Dự phải tới nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Chỉ là không ngờ lại xem trọng bản thân hắn như vậy.
Còn chưa bắt đào phạm, đã tới thẩm vấn mình trước rồi, xem ra bản thân đã coi thường phủ Nam Dự, cũng xem nhẹ tầm quan trọng của dị thuật đối với triều đình rồi.
Huyện nha đại lao.
Cổng vào không phải rất lớn, ngược lại còn tạo cho người ta có cảm giác chút nhỏ bé thô sơ, nói cho cùng một nơi như huyện Bình An cũng chẳng có bao nhiêu ngân lượng để đầu tư cho đại lao.
Bên trong đại lao cũng nồng nàn mùi vị kì lạ, cổ quái, rất khó có thể miêu tả được. Bẩn thỉu, lộn xộn là điều dĩ nhiên, còn có không ít mùi thum thủm của chất thải hằng ngày của con người.
Chẳng qua đại lao của huyện Bình An cũng chỉ giam giữ mấy tên trộm cắp vặt, không có mấy tên trọng phạm.
Lúc này phạm nhân hai bên trong đại lao hết sức ngạc nhiên, dồn hết ánh mắt qua bên này.
Cả một đại lao u tối, chỉ có vài ngọn đuốc trơ trọi chiếu sáng.
Hứa Thanh Tiêu đi theo quan sai phía trước đi thẳng một đường vào bên trong, rất nhanh thôi đã tới nơi để thẩm vấn.
Một băng ghế, còn có một cái bàn, cộng thêm hình cụ cũ kỹ, ngoài ra không còn gì khác.
“Trình đại nhân, phạm nhân tới rồi.”
Quan sai mũi khoắm bỗng nhiên lên tiếng, hắn chắp tay khom eo, cúi đầu về nơi không một bóng người, cung kính hết lời.
Một lúc sau.
Một giọng nói từ trong bóng đêm vang lên.
“Ra ngoài đợi hầu.”
Giọng nói rõ ràng mang theo chút cảm giác lười nhác, nhưng lại toả ra uy hiếp, khiến cho người nghe tim đập chân run.
Không nói thêm bất cứ lời dư thừa nào, đám quan sai áp giải Hứa Thanh Tiêu dần dần lùi hết ra ngoài.
Cả phòng thẩm vấn chỉ còn lại Hứa Thanh Tiêu cùng Trình đại nhân vẫn chưa lộ diện.
“Trình đại nhân, tại hạ thực sự không biết đã phạm phải tội gì, trong này chắc chắn có hiểu nhầm gì rồi.”
Chương 17 Chương 17: Thẩm Vấn, Tái Hiện Nguy Cơ (3)
Nguy Cơ (3)
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng trước, hắn ta đang giải thích cho sự trong sạch của bản thân.
Đây là hành động rất bình thường của một phạm nhân.
Có thể nằm dưới trướng phủ Nam Dự, chắc chắn không phải một cái thùng rỗng, có thể bỏ qua việc truy bắt đào phạm, tới thẩm vấn hắn trước, có thể thấy người này là người có thủ đoạn.
Thế nên Hứa Thanh Tiêu không muốn bị hắn nhìn ra ngay từ chi tiết nhỏ này.
“Không cần vội giải thích làm gì.”
“Bổn quan cũng không phải loại người không biết phân biệt trắng đen.”
“Ngươi chỉ cần trả lời bổn quan ba câu, có thể trả lời được ba câu này, vậy thì chuyện sẽ dừng lại ở đây, không liên quan gì tới ngươi nữa.”
“Hiểu không?”
Một lần nữa giọng nói biếng nhác kia lại vang lên trong bóng đêm, nhưng lại càng khiến Hứa Thanh Tiêu thêm cảnh giác và phòng bị.
“Mời đại nhân hỏi, thuộc hạ biết tất không giấu, không biết sẽ không nói bừa.”
Hứa Thanh Tiêu sợ hãi nói.
“Võ Xương năm thứ nhất, ngày ba tháng ba, giờ Sửu ba khắc, ngươi bị đào phạm triều đình tấn công bị thương, trúng phải âm minh hàn độc, đúng hay sai?”
Giọng nói của đối phương vang lên, đây là câu hỏi đầu tiên.
“Phải.”
Hứa Thanh Tiêu không hề do dự, trực tiếp trả lời ngay.
“Võ Xương năm thứ nhất, ngày bốn tháng ba, giờ Mùi hai khắc, ngươi đột nhiên xuất hiện ở kho công văn, nói trên đường đi tới ngọn núi phía Bắc đã nhìn thấy đào phạm, có phải không?”
Đối phương lại tiếp tục tra hỏi.
“Đúng.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời như thường.
“Cùng ngày cùng tháng cùng năm, sau khi mọi người rời đi, ngươi được dìu vào kho công văn, có phải đã đánh cắp dị thuật, tự tiến hành tu luyện không?”
Câu hỏi thứ ba được đưa ra.
Giây phút đó, một bóng dáng từ từ bước ra, xuất hiện dưới ánh đèn dầu.
Khi giọng nói đó vang lên.
Một bóng người dần dần xuất hiện.
Là một nam nhân trông rất trẻ, chỉ có điều da cực kì trắng, trắng đến mức doạ người, khiến cho người khác cảm thấy cực kì yếu ớt, hắn ta đội một chiếc mũ dài màu đen sì, trong tay còn nghịch một viên ngọc thạch.
Không mặc quan phục, mà mặc một bộ cẩm y màu xanh lục pha lam, eo thắt đai ngọc rồng cuộn, tràn ngập mùi phú quý.
Nhưng trong ánh mắt kia, ngập tràn lạnh lẽo, người này chính là Trình đại nhân.
Câu hỏi thứ ba khiến cho Hứa Thanh Tiêu hết sức kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ trong phút chốc, câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu được cất lên.
“Đại nhân, dị thuật là gì? Thuộc hạ nghe không hiểu.”
Hắn không phủ nhận, chỉ là dùng cách này để trả lời, thẩm vấn là một kiểu nói chuyện cần được học hỏi và nghiên cứu.
Có thể phán đoán thông qua ánh mắt, biểu cảm và cách nói chuyện.
Hứa Thanh Tiêu đã đề cao cảnh giác được hơn mười hai phút rồi, nếu như trực tiếp phủ nhận, đồng nghĩa với việc thừa nhận bản thân biết dị thuật là gì.
Bởi vì đối với một nha dịch bình thường mà nói, những thứ như dị thuật là thứ quá xa lạ.
Mà câu trả lời này của Hứa Thanh Tiêu vừa hay không khiến đối phương cảm thấy nghi ngờ.
Ngược lại lại thành công chuyển tới một câu hỏi khác.
“Không có tu luyện? Vậy hàn độc trong người làm thế nào mà giải được?”
“Mà ngươi làm thế nào mà nhập phẩm được?”
“Hứa Thanh Tiêu, ta có xem qua hồ sơ lí lịch của ngươi. Ngươi tu hành võ đạo mười năm nay vẫn chưa nhập phẩm, thậm chí còn cách nhập phẩm một khoảng cách rất xa, chỉ trong một đêm lại có thể nhập phẩm, ngươi còn nói ngươi không tu luyện dị thuật?”
Giọng nói của Trình đại nhân càng lúc càng rét lạnh.
Hắn ta chỉ thẳng ra vấn đề quan trọng nhất.
Giây phút này, Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, ánh mắt hắn tràn ngập hoảng sợ và bất an, tất cả những lời nói đã chuẩn bị từ trước, giờ phút này hắn đều quên hết.
“Đại nhân, tiểu nhân thực sự không biết, tiểu nhân chỉ nhớ rằng bản thân bị người xấu đánh cho một quyền bèn ngất lịm đi, tiểu nhân không biết gì cả.”
Hứa Thanh Tiêu vốn muốn nói rằng, thực ra do chính đào phạm tu luyện Kim Ô Tôi Thể thuật, sau đó lại đánh hắn một quyền thế nên khí chí dương mới nhập vào cơ thể hắn, ép âm minh hàn độc ra ngoài, tiếp đó bản thân lại gặp may nên nhập phẩm luôn.
Nhưng sau khi nhìn Trình đại nhân, Hứa Thanh Tiêu liền hiểu rằng bản thân không thể nói như vậy được.
Người này, không phải người bình thường.
Nếu như nói ra những lời đã được chuẩn bị hết từ trước, ngược lại còn có thể phản tác dụng.
Điểm khủng khiếp của việc nói dối chính là khi người ta không ngừng tìm sở hở của ngươi, còn ngươi thì không ngừng tìm cách lấp liếm, mà để che giấu cho lời nói dối này, ngươi cần một lời nói dối khác. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, cũng khó tránh khỏi ngươi để lộ ra sơ xót.
Cho nên để thoát ra khỏi vòng lặp dối trá ấy, ta cần một câu trả lời nước đôi không rõ ràng.
“Không biết?”
Chương 18 Chương 18: Triệu Đại Phu Nhận Tội
Người phía sau bỗng nhiên thu lại khí tức, biểu cảm trở nên ôn hoà hơn, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.
“Thực ra ngươi không phải hoang mang.”
“Tu luyện dị thuật đúng là trọng tội thật. Nhưng ngươi bị thương trong lúc tu hành, về tình về lý đều có thể bỏ qua, cộng thêm ta thấy ngươi khí huyết thông nhuận, phừng phừng như hoả diệm vậy, mà ánh mắt cũng có thần, không có khả năng bị yêu ma nhập thể.”
“Ngươi có thể thừa nhận luôn không sao, phủ Nam Dự cũng cần những nhân tài như ngươi, dù sao ngươi cũng mới có hai mươi đã nhập phẩm, còn đã từng tu hành qua dị thuật, tương lai sẽ có không ít chỗ tốt.”
“Hứa Thanh Tiêu, cần gì phải bỏ qua cơ hội tốt lần này chứ.”
Giọng nói của đối phương vang lên.
Giọng điệu của hắn ta cực kì ôn hoà, giống như lời nói tận đáy lòng, hết sức chân thành.
Những lời thế này đối với người bình thường có lẽ sẽ tin là thật mất.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu làm người hai kiếp rồi, không được coi như lão hồ ly, mà cũng không phải ngu dốt, cái loại lời nói dụ dỗ người khác thế này, một chữ hắn cũng không tin.
“Đại nhân, thuộc hạ thực sự không biết dị thuật là thứ gì, cũng căn bản chưa từng tu luyện qua thứ gì như vậy, thuộc hạ thực sự không hiểu.”
“Có điều, nếu như đại nhân thực sự muốn thuộc hạ giúp đỡ, thuộc hạ cũng không phải không thể thừa nhận, chỉ có điều bắt hung phạm sẽ hơi khó.”
Hứa Thanh Tiêu lộ ra một nụ cười xiểm nịnh, tiếp tục giả vờ hồ đồ.
“Ầy.”
Sau đó đối phương lắc đầu, trên khuôn mặt trắng bệch không sức sống lộ ra chút thất vọng.
Hắn ta không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.
Một lúc sau, phòng giam bên cạnh lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“A!!!”
Tiếng kêu thảm thiết ấy, chỉ trong khoảnh khắc đã khiến Hứa Thanh Tiêu thay đổi sắc mặt.
Bởi vì tiếng kêu ấy là của Triệu đại phu.
Gần như trong giây phút, trong lòng Hứa Thanh Tiêu nổi lên một cơn giận dữ.
Tên này đúng là có phần ác độc, cũng đúng thật thông minh.
Điểm mấu chốt duy nhất của toàn bộ sự việc này chính là Triệu đại phu, chỉ cần từ từ gặng hỏi sẽ có thể biết được ba giải pháp Triệu đại phu đã nói với hắn vào ngày hôm đó.
Có lẽ lần trước Trần bộ khoái được triệu tới đã kể hết chuyện này ra.
Thế nên họ Trình này mới bắt Triệu đại phu đầu tiên.
Có điều hắn ta không ra tay ngay, mà đợi đến lúc bản thân có chết cũng không chịu thừa nhận mới bắt đầu xuống tay, tạo cho hắn một loại áp lực.
Khiến người ta cảm thấy hoang mang lo sợ.
Thủ đoạn thẩm vấn này đúng là cao thật nhưng cũng rất đê tiện.
Tất cả mọi việc đều phải dựa vào chứng cứ để tham khảo, tên họ Trình này lại trực tiếp dùng tư hình, không làm theo luật gì hết, đúng là một tên xảo quyệt mà.
Lúc này, lòng Hứa Thanh Tiêu ngập tràn áy náy, nhưng hắn cũng rõ ràng một điểm.
Nếu như Triệu đại phu nói ra sự thật thế thì hắn chỉ sợ chết đến đít rồi.
Mà Triệu đại phu cũng đi tong luôn.
Theo pháp luật Đại Tuỳ, biết chuyện mà không báo, xem như đồng phạm.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên trong khoảng mười phút, Hứa Thanh Tiêu không biết đối phương đã sử dụng hình cụ gì, nhưng bất kể là loại hình cụ gì đều rất tàn nhẫn, trong lòng hắn ngập tràn áy náy nhưng càng lo lắng Triệu đại phu vì bị dùng hình mà không giữ được lời.
“Triệu đại phu.”
“Bổn quan chỉ là phụng mệnh làm việc thôi.”
“Chuyện liên quan đến dị thuật, ảnh hưởng quá lớn, bổn quan cũng hết cách, chỉ có thể đưa ra hạ sách này thôi nhưng ngươi yên tâm.”
“Chỉ cần ngươi nói ra tất cả mọi chuyện, bổn quan lấy tính mạng ra thề, sẽ tha cho ngươi tội biết chuyện mà không báo.”
“Ngươi là một đại phu, người hành nghề y tấm lòng như cha mẹ, bổn quan có thể hiểu cho ngươi, tuyệt đối sẽ không làm hại đến ngươi, thậm chí còn bẩm báo với cấp trên, ban thưởng cho ngươi.”
“Có điều nếu ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bổn quan có thể đảm bảo với ngươi, ngươi mãi mãi không thể ra khỏi đại lao này.”
Giọng nói của Trình đại nhân vang lên.
Hắn ta không hề nghiêm hình thẩm vấn, ngược lại hắn ta tấn công vào nội tâm của người khác, còn không tiếc đem mạng mình ra thề.
Giây phút này, Hứa Thanh Tiêu thực sự có chút sợ hãi.
Bởi vì đổi lại hắn là Triệu đại phu, có lẽ hắn đã khai hết ra rồi.
Nói cho cùng hắn cùng Triệu đại phu không thân không thiết gì, không cần thiết phải đem mạng mình ra giúp đỡ hắn làm gì.
Hứa Thanh Tiêu trầm xuống, hắn không nói không rằng, cố gắng hết sức để giữ cho tâm trạng của mình bình ổn trở lại.
“Đại nhân…ta thực sự không biết gì cả.”
“Xin đại nhân minh giám, tha cho mạng nhỏ của thảo dân.”
Giọng nói yếu ớt vô lực của Triệu đại phu vọng lên, mang theo tiếng khóc lóc cầu xin.
“Ngu muội vô tri.”
Giọng nói lạnh như băng thốt lên.
Ngay sau đó lại là một trận kêu la thảm thiết nữa vang lên chói tai.
Tiếng kêu tê tâm liệt phê, kèm theo đó là tiếng ma sát của xích sắt từ phòng giam bên cạnh vọng sang.
Mỗi một âm thanh đều khắc sau trong đầu của Hứa Thanh Tiêu.
“Đại nhân! Tiểu nhân thực sự không biết gì hết!”
“Đại nhân, cầu xin ngài tha cho thảo dân.”
Âm thanh cầu xin như xé tai.
Nội tâm Hứa Thanh Tiêu như bị dày xéo tan nát.
Hắn thực sự muốn sống.
Nhưng nếu phải hy sinh mạng sống của người khác để đổi về tính mạng của bản thân, hắn thực sự không làm được.
Chương 19 Chương 19: Triệu Đại Phu Nhận Tội (2)
Thêm nữa, hắn là người xuyên không, vốn không thuộc về thế giới này, bản thân chết một mình là được rồi, không cần kéo theo người vô tội vào làm gì.
Lúc này, nội tâm Hứa Thanh Tiêu có chút lung lay rồi.
Sau đó cũng vào giây phút ấy.
Giọng nói của Triệu đại phu lại một lần nữa vang lên.
“Thảo dân khai, thảo dân khai, đại nhân, thảo dân khai hết, Hứa Thanh Tiêu tới tìm thảo dân hỏi về phương pháp tự cứu, là thảo dân nói với hắn về dị thuật có thể tự cứu, thảo dân hoàn toàn không nghĩ hắn thực sự đi tu luyện dị thuật thật.”
“Đại nhân, thảo dân bị liên luỵ, chuyện này không liên quan gì tới thảo dân cả.”
Tiếng khóc của Triệu đại phu vang lên.
Ông ta chịu hình phạt, đến đàn ông cao to lực lưỡng bình thường còn chịu khó mà chịu được, chứ huống gì là một ông lão sáu mươi tuổi.
Quả nhiên, khi giọng nói kia vừa dứt.
Tiếng nói của Trình đại nhân bèn vang lên.
“Được, khai rồi là tốt, bổn quan nói rồi, tha cho ngươi một mạng.”
Âm thanh vừa tắt, ánh mắt của hắn ta lại chuyển sang người Hứa Thanh Tiêu.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi còn muốn giảo biện?”
Trong chớp mắt nhân chứng đã xuất hiện, mọi manh mối đều chỉ về hắn, nếu còn muốn la liếm phủ nhận chắc chắn không còn khả năng nữa rồi.
Toàn bộ chuyện này, sở hở lớn nhất chính là nằm trên người Triệu đại phu.
Đổi một cách nói khác, Triệu đại phu khai rồi vậy thì bản thân hắn có trăm cái miệng cũng khó cãi.
Nhưng cũng chính vào giây phút này, trong đầu Hứa Thanh Tiêu xoẹt qua một luồng sáng.
Chớp mắt hắn ý thức được có gì đó không đúng.
Đúng vậy.
Không đúng.
Người này có phải Triệu đại phu không?
Nếu như là Triệu đại phu, tại sao phải tách ra hai phòng giam làm gì?
Sợ hắn không dám nhìn thấy cảnh máu me sao?
Chuyện này rõ ràng là không thể nào, ngược lại nếu như chung một phòng giam, càng có thể dùng cực hình doạ đến hắn chứ.
Nhưng tại sao phải dùng tới hai phòng?
Có bẫy.
Người trong phòng giam còn lại, không phải Triệu đại phu.
Là mô phỏng giọng nói của Triệu đại phu.
Đây không phải thế giới thường, mà là thế giới của tiên ma, cho dù có là cổ đại cũng có thuật dịch dung mà.
Mô phỏng giọng nói của người khác cũng không phải chuyện gì khó.
Đúng!
Hắn ta đang bẫy hắn.
Hứa Thanh Tiêu trong chốc lát đã nghĩ ra khá nhiều chuyện.
Mặc dù người này đến từ phủ Nam Dự, nhưng người của phủ Nam Dự cũng không được phép tự động dùng tư hình, nếu như hỏi ra được chuyện gì còn dễ, nếu không hỏi ra được cái gì thì việc ngươi dùng tư hình chính là đại tội.
Từ khi vương triều Đại Nguỵ ra đời, nữ đế đăng cơ, để ổn định triều đình, đã đưa ra rất nhiều luật nhằm hạn chế quyền lực của quan viên.
Hơn nữa mặc kệ việc bản thân đoán có đúng hay không, miễn là chưa nhìn thấy Triệu đại phu, bản thân nhất định sẽ không thừa nhận.
“Đại nhân! Triệu đại phu vu oan thuộc hạ!”
“Thuộc hạ muốn đối chất với ông ta!”
“Thuộc hạ thực sự chưa từng tu luyện dị thuật, nếu như đại nhân nhất nhất muốn đổ tội danh này lên đầu thuộc hạ, vậy thuộc hạ cũng không còn gì để nói.”
“Cùng lắm làm một vật thí mạng thôi, có thể thành một viên gạch trên con đường thăng quan tiến chức của đại nhân cũng xem như thuộc hạ có diễm phúc.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng ra không chỉ để nói chuyện, mà còn châm chọc thêm một câu.
Dù sao lời hay ý đẹp không nghe, thế thì nói thẳng tí vậy.
Lời này vừa nói ra, Trình đại nhân trong đại lao bèn bật cười.
Khuôn mặt trắng bệch nở ra một nụ cười không được bình thường.
“Không ngờ rằng, một cái huyện nhỏ nhoi lại có tới hai người có ý chí kiên định.”
“Đúng là bổn quan tính sai rồi.”
“Nếu đã như vậy, do bổn quan nghĩ nhiều rồi, vẫn mong Lý huyện lệnh thứ tội.”
Giọng nói của hắn ta cất lên.
Sau đó, cánh cửa phòng giam được mở ra.
Một hàng người xuất hiện ở ngoài cửa.
Người dẫn đầu là một lão già, mặc quan phục màu xanh lam, phía trên thêu chim thước màu vàng kim, đầu đội mũ quan, sắc mặt không được tốt cho lắm, còn có nha dịch bổ khoái của huyện Bình An đứng ở sau.
Sắc mặt của từng người từng người chẳng có ai được thoải mái.
“Trình đại nhân làm việc vì phủ quân tất nhiên phải nghiêm ngặt chút, cũng là chuyện thường thôi, hạ quan cũng rõ, chỉ cần điều tra rõ, trả lại trong sạch cho người khác mới là điều tốt nhất.”
Giọng nói của Lý huyện lệnh cất lên, không nóng cũng không lạnh, đồng thời cũng đi đến bên cạnh Hứa Thanh Tiêu.
“Nếu đã điều tra xong rồi, hạ quan có thể đưa hắn đi được chưa?”
Ông ta tiếp tục hỏi, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ.
“Được, có điều ta vẫn còn vài câu muốn nói với vị tiểu hữu này.”
Trình đại nhân cười to.
Mọi người sửng sốt, cũng không nói gì nhiều, chỉ quay lại nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Chương 20 Chương 20: Điểm Đáng Sợ Thực Sự Của Dị Thuật (1)
Của Dị Thuật (1)
Mọi người có chút tò mò.
Không biết đại nhân do phủ Nam Dự phái tới còn muốn hỏi gì nữa.
Nhưng không ai dám cản.
Lý huyện lệnh cũng không nói gì.
Lúc này, ánh mắt của Trình đại nhân dừng lại nơi Hứa Thanh Tiêu.
Trên mặt hắn ta vẫn giữ nụ cười cũ.
“Hứa Thanh Tiêu huynh đệ chớ có trách tội bổn quan.”
“Chuyện liên quan đến dị thuật, đối với triều đình là một chuyện rất lớn, rất ư là quan trọng.”
“Ngươi không tu hành dị thuật, thực ra bổn quan rất vui.”
“Dù sao tu luyện dị thuật cũng không phải chuyện nhỏ, một khi có ý nghĩ này thì chính là bước vào vực sâu vạn trượng.”
“Ngươi có biết vì sao không?”
Hắn ta nói chuyện, vẫn tiếp tục nói về chuyện dị thuật.
Nhưng những lời nói lần này khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy có chút tò mò, có điều Hứa Thanh Tiêu không đần đến nỗi đi tiếp lời, mà hắn lắc đầu nói:
“Thuộc hạ không biết, cũng không muốn biết, có thể chứng minh bản thân trong sạch, thuộc hạ đã vui lắm rồi.”
Hứa Thanh Tiêu không mắc bẫy, Trình đại nhân lại chẳng phải mấy tên tép riu, ai mà biết được hắn ta có đang đào cái hố chờ mình nhảy xuống hay không.
Mà đối phương như đã đoán trước được Hứa Thanh Tiêu sẽ trả lời như vậy rồi.
Hắn cười một nụ cười ấm áp, nếu như lúc này trên mặt có chút huyết sắc có lẽ trông sẽ khá đẹp mắt, nhưng với khuôn mặt trắng bệch này thì đúng là nhìn có vẻ hơi kì quái.
“Không sao, cứ xem như bổn quan cảnh cáo trước mọi người, nhắc nhở một câu vậy.”
Trình đại nhân cười một tiếng.
Sau đó lại bắt đầu nói.
“Chỗ kinh khủng nhất của dị thuật chính là mỗi loại dị thuật đều có thể khiến người sử dụng nhập ma hóa yêu, mất đi lý trí rồi từ đó mà tạo ra sát nghiệp.”
“Nhưng cũng có một số người cực kì may mắn, không bị nhập ma hóa yêu, có điều như vậy lại càng đáng sợ hơn.”
“Chỉ cần từng tu hành qua dị thuật, nhất định sẽ ngưng tụ trong mình ma chủng, may mắn thoát được một lần, nhưng cho dù sau đó ngươi không đụng tới dị thuật nữa, ma chủng trong người ngươi cũng sẽ không ngừng trở nên mạnh mẽ.”
“Cho dù cả đời này ngươi không đụng tới dị thuật nữa, nhưng chỉ cần cho ma chủng kia đủ thời gian nhất định, đợi đến khi đủ sức hoàn toàn bạo phát, cũng có nghĩa là chuyện người nhập ma hoá yêu cũng chỉ là chuyện sớm muộn, mà lúc đó thực lực càng mạnh, ma tính cũng sẽ càng mạnh.”
Hắn ta lên tiếng, thông cáo cho mọi người biết về điểm đáng sợ của dị thuật.
Nhưng đám người kia lại nhăn mặt, trông giống như nghe mà không hiểu vậy.
Cũng có thể là do chuyện này quá cao thâm rồi.
Thế mà sau đó người ta cũng chẳng ngượng ngùng gì, ngược lại tiếp tục nói.
“Nói cách khác.”
“Bất cứ ai tu luyện dị thuật, đồng nghĩa với việc gieo trong mình tâm ma, tâm ma này có thể tự động tu luyện, đợi đến khi tâm ma này có thực lực vượt qua năng lực của ngươi, lúc đó chúng sẽ lập tức đoạt xá, từ đó trở đi sẽ biến thành cỗ máy giết người.”
“Mà tốc độ tu luyện của tâm ma chắc chắn nhanh hơn so với tốc độ tu luyện thông thường, thế nên lúc ma tính càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, ngươi chỉ có một lựa chọn duy nhất đó là tiếp tục tu luyện dị thuật, bởi vì chỉ có dị thuật mới giúp ngươi trong chớp mắt trở nên mạnh mẽ hơn.”
Hắn ta dùng cách giải thích đơn giản nhất nói ra chỗ đáng sợ thực sự của dị thuật.
Lúc này mọi người nghe hiểu được, từng người từng người tỏ ra hết sức kinh ngạc.
“Nhưng, nếu tiếp tục tu luyện dị thuật, nếu như số vẫn may mắn, tiếp tục không bị nhập ma thì sao? Có phải như vậy đồng nghĩa với việc có thể trấn áp được nó rồi không?”
Có người nhịn không được hỏi.
“Ngu xuẩn.”
Sau đó không đợi Trình đại nhân phải lên tiếng, giọng nói của Lý huyện lệnh cất lên.
“Ma chủng không có cách nào nhổ tận gốc cả, cho dù số mệnh của ngươi có tốt hơn nữa, thoát được hẳn hai kiếp, nhưng nguy hiểm tiềm tàng lại càng lớn hơn, thực lực của ngươi gia tăng, cũng chỉ có thể tạm thời trấn áp ma chủng, đợi sau một thời gian sau, nó sẽ lại tiếp tục xuất hiện, mà ngươi lại tiếp tục phải lựa chọn giữa ranh giới của sự sống và cái chết.”
“Hơn nữa càng về sau, ma tính sẽ càng mạnh, trước khi vương triều Đại Ngụy lập quốc, cứ cách một khoảng thời gian sẽ sinh ra một đại ma đầu, trong một thời gian ngắn đều là xác chất thành núi, đây chính là lí do vì sao chính đạo trong thiên hạ cấm dị thuật.”
Lời giải thích này của Lý huyện lệnh đã khiến cho đám người có mặt ở đó không nhịn được mà hoảng hốt.
Nhưng người ngạc nhiên nhất ở đây chính là Hứa Thanh Tiêu.
Hắn không ngờ dị thuật lại khủng khiếp như vậy.
Hắn cho rằng bản thân đã qua được một kiếp nạn, hơn nữa sau này sẽ không dùng tới dị thuật nữa.
Thế mà bây giờ xem ra không phải bản thân thoát được một kiếp, mà là vừa mới chìm vào vòng tuần hoàn chết người dài dằng dặc.
Không tu dị thuật nữa, tốc độ gia tăng tu vi sẽ chậm đi, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị ma chủng vượt mặt, từ đó mà đọa thành yêu ma.
Tu luyện dị thuật, mỗi lần đều nằm giữa ranh giới của sự sống và cái chết, độ kiếp qua cửa, nguy hiểm sẽ càng lớn, không độ qua kiếp, xếp chăn gối đi chầu ông bà luôn.
Hay quá.
Đúng là hay quá đi mà.
Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn ý thức được sự đáng sợ của dị thuật.
Bản thân vậy mà thực sự bước lên một con đường không lối về.
Trong phòng tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Hứa Thanh Tiêu yên lặng ngồi đó.
Hắn biết, phủ Nam Dự nhất định sẽ phải người tới thẩm vấn hắn.
Mà vấn đề muốn thẩm vấn, không ngoài ba cái này.
Thứ nhất, bản thân nhìn thấy đào phạm, vì sao chưa chết?
Thứ hai, hàn độc trong người làm cách nào mà bức nó phân tán ra ngoài được?
Thứ ba, bản thân làm thế nào mà nhập phẩm?
Ba vấn đề này chính là ba vấn đề quan trọng nhất, bất cứ câu hỏi nào trả lời không rõ cũng đều mang tới rắc rối cực kì lớn.
Có điều đã dám ở lại đây rồi, Hứa Thanh Tiêu cũng nắm chắc được phần nào rồi.
Thu lại suy nghĩ.
Trong đầu Hứa Thanh Tiêu bắt đầu nhớ lại cuốn thứ hai của dị thuật.
Thái Âm Ngưng Mạch Thuật.
Dị thuật này là do đào phạm tặng hắn, dựa vào giao dịch Kim Ô Tôi Thể thuật mà có.
Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, muốn bắt đầu nghiên cứu.
Phủ Nam Dự phải người tới, theo tính toán chắc phải một khoảng thời gian nữa mới có thể tìm tới mình, bắt được đào phạm trước mới là nhiệm vị hàng đầu.
Vấn đề của bản thân chắc cũng không gấp lắm.
Nhưng không đợi Hứa Thanh Tiêu có thời gian suy nghĩ thêm, một tràng tiếng bước chân ầm ầm vang lên.
“Nhanh vậy à?”
Hứa Thanh Tiêu nhăn mày, hắn không ngờ huyện nha phái người tới nhanh như vậy?
Quả nhiên, theo tiếng bước chân dồn dập vọng tới gần.
Cửa phòng lại được mở ra lần nữa.
Chẳng qua điều khiến Hứa Thanh Tiêu ngạc nhiên chính là người tới không phải quan viên của huyện nha, mà là một đám quan viên mặc áo xanh.
Trước ngực áo quan thêu hai chữ “Nam Dự”.
Đây là quan sai của phủ Nam Dự.
Mỗi người đều rất lạnh lùng, sinh ra một loại cảm giáp áp bức vô hình.
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Phụng khẩu dụ của Trình đại nhân, bắt ngươi tới đại lao huyện nha để thẩm vấn.”
Quan sai đứng đầu ra lệnh, mũi hắn khoằm, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo, tay phải đặt trên cán đao, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Đối diện với tình huống thế này, Hứa Thanh Tiêu không phản kháng.
Đám người này không có ai dưới thập phẩm, đặc biệt là quan sai dẫn đầu, ít nhất phải là cửu phẩm võ giả.
Nếu bản thân dám ho he, đảm bảo chết ngay tại chỗ.
Không có tranh chấp nào, Hứa Thanh Tiêu đưa tay ra.
Lúc này có hai quan sai bước lên, trực tiếp lấy ra hình cụ.
Gông xiềng và xiềng chân nặng 10 cân.
Xiềng chân có một cục sắt nặng ít nhất 10 cân.
Nếu như chưa nhập phẩm, loại hình cụ này nếu như đeo vào người, đừng nói tới việc đi đường, ngồi thôi cũng mệt nữa.
“Dám hỏi đại nhân, ta phạm phải tội gì mà phải dùng tới hình cụ?” Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Dù sao đã diễn kịch phải diễn cho trót, đều đưa hình cụ lên rồi nếu còn yên lặng không nói, chẳng khác nào chưa đánh đã khai?
Sau đó người kia không trả lời, chỉ đưa Hứa Thanh Tiêu rời khỏi nơi này.
Từ nhà Hứa Thanh Tiêu, đến huyện nha bình thường chỉ mất một khắc là tới, nhưng mang trên mình gông xiềng, tổng cộng mất tròn ba khắc Hứa Thanh Tiêu mới tới được huyện nha.
Vào giờ khắc này đây.
Đèn được huyện nha sáng quắc như ban ngày, nhìn xuyên qua đại môn có thể lờ mờ thấy được bóng dáng của không ít quan sai trong đó.
Có điều Hứa Thanh Tiêu không phải tới huyện nha, mà bị áp giải thẳng tới đại lao.
Chỗ này rất lớn.
Thẩm vấn ở trong huyện nha chỉ dành cho những vụ án không có chứng cứ chính xác.
Mà thẩm vấn ở đại lao, hoặc là đã có đầy đủ chứng cứ, hoặc là chuẩn bị dùng hình bức cung, nếu không cũng không cần tới đại lao làm gì.
Trên đường đi Hứa Thanh Tiêu đều thể hiện rất đỗi hoang mang, nhưng trong thâm tâm lại cực kì bình tĩnh.
Hắn biết người phủ Nam Dự phải tới nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Chỉ là không ngờ lại xem trọng bản thân hắn như vậy.
Còn chưa bắt đào phạm, đã tới thẩm vấn mình trước rồi, xem ra bản thân đã coi thường phủ Nam Dự, cũng xem nhẹ tầm quan trọng của dị thuật đối với triều đình rồi.
Huyện nha đại lao.
Cổng vào không phải rất lớn, ngược lại còn tạo cho người ta có cảm giác chút nhỏ bé thô sơ, nói cho cùng một nơi như huyện Bình An cũng chẳng có bao nhiêu ngân lượng để đầu tư cho đại lao.
Bên trong đại lao cũng nồng nàn mùi vị kì lạ, cổ quái, rất khó có thể miêu tả được. Bẩn thỉu, lộn xộn là điều dĩ nhiên, còn có không ít mùi thum thủm của chất thải hằng ngày của con người.
Chẳng qua đại lao của huyện Bình An cũng chỉ giam giữ mấy tên trộm cắp vặt, không có mấy tên trọng phạm.
Lúc này phạm nhân hai bên trong đại lao hết sức ngạc nhiên, dồn hết ánh mắt qua bên này.
Cả một đại lao u tối, chỉ có vài ngọn đuốc trơ trọi chiếu sáng.
Hứa Thanh Tiêu đi theo quan sai phía trước đi thẳng một đường vào bên trong, rất nhanh thôi đã tới nơi để thẩm vấn.
Một băng ghế, còn có một cái bàn, cộng thêm hình cụ cũ kỹ, ngoài ra không còn gì khác.
“Trình đại nhân, phạm nhân tới rồi.”
Quan sai mũi khoắm bỗng nhiên lên tiếng, hắn chắp tay khom eo, cúi đầu về nơi không một bóng người, cung kính hết lời.
Một lúc sau.
Một giọng nói từ trong bóng đêm vang lên.
“Ra ngoài đợi hầu.”
Giọng nói rõ ràng mang theo chút cảm giác lười nhác, nhưng lại toả ra uy hiếp, khiến cho người nghe tim đập chân run.
Không nói thêm bất cứ lời dư thừa nào, đám quan sai áp giải Hứa Thanh Tiêu dần dần lùi hết ra ngoài.
Cả phòng thẩm vấn chỉ còn lại Hứa Thanh Tiêu cùng Trình đại nhân vẫn chưa lộ diện.
“Trình đại nhân, tại hạ thực sự không biết đã phạm phải tội gì, trong này chắc chắn có hiểu nhầm gì rồi.”
Chương 17 Chương 17: Thẩm Vấn, Tái Hiện Nguy Cơ (3)
Nguy Cơ (3)
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng trước, hắn ta đang giải thích cho sự trong sạch của bản thân.
Đây là hành động rất bình thường của một phạm nhân.
Có thể nằm dưới trướng phủ Nam Dự, chắc chắn không phải một cái thùng rỗng, có thể bỏ qua việc truy bắt đào phạm, tới thẩm vấn hắn trước, có thể thấy người này là người có thủ đoạn.
Thế nên Hứa Thanh Tiêu không muốn bị hắn nhìn ra ngay từ chi tiết nhỏ này.
“Không cần vội giải thích làm gì.”
“Bổn quan cũng không phải loại người không biết phân biệt trắng đen.”
“Ngươi chỉ cần trả lời bổn quan ba câu, có thể trả lời được ba câu này, vậy thì chuyện sẽ dừng lại ở đây, không liên quan gì tới ngươi nữa.”
“Hiểu không?”
Một lần nữa giọng nói biếng nhác kia lại vang lên trong bóng đêm, nhưng lại càng khiến Hứa Thanh Tiêu thêm cảnh giác và phòng bị.
“Mời đại nhân hỏi, thuộc hạ biết tất không giấu, không biết sẽ không nói bừa.”
Hứa Thanh Tiêu sợ hãi nói.
“Võ Xương năm thứ nhất, ngày ba tháng ba, giờ Sửu ba khắc, ngươi bị đào phạm triều đình tấn công bị thương, trúng phải âm minh hàn độc, đúng hay sai?”
Giọng nói của đối phương vang lên, đây là câu hỏi đầu tiên.
“Phải.”
Hứa Thanh Tiêu không hề do dự, trực tiếp trả lời ngay.
“Võ Xương năm thứ nhất, ngày bốn tháng ba, giờ Mùi hai khắc, ngươi đột nhiên xuất hiện ở kho công văn, nói trên đường đi tới ngọn núi phía Bắc đã nhìn thấy đào phạm, có phải không?”
Đối phương lại tiếp tục tra hỏi.
“Đúng.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời như thường.
“Cùng ngày cùng tháng cùng năm, sau khi mọi người rời đi, ngươi được dìu vào kho công văn, có phải đã đánh cắp dị thuật, tự tiến hành tu luyện không?”
Câu hỏi thứ ba được đưa ra.
Giây phút đó, một bóng dáng từ từ bước ra, xuất hiện dưới ánh đèn dầu.
Khi giọng nói đó vang lên.
Một bóng người dần dần xuất hiện.
Là một nam nhân trông rất trẻ, chỉ có điều da cực kì trắng, trắng đến mức doạ người, khiến cho người khác cảm thấy cực kì yếu ớt, hắn ta đội một chiếc mũ dài màu đen sì, trong tay còn nghịch một viên ngọc thạch.
Không mặc quan phục, mà mặc một bộ cẩm y màu xanh lục pha lam, eo thắt đai ngọc rồng cuộn, tràn ngập mùi phú quý.
Nhưng trong ánh mắt kia, ngập tràn lạnh lẽo, người này chính là Trình đại nhân.
Câu hỏi thứ ba khiến cho Hứa Thanh Tiêu hết sức kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ trong phút chốc, câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu được cất lên.
“Đại nhân, dị thuật là gì? Thuộc hạ nghe không hiểu.”
Hắn không phủ nhận, chỉ là dùng cách này để trả lời, thẩm vấn là một kiểu nói chuyện cần được học hỏi và nghiên cứu.
Có thể phán đoán thông qua ánh mắt, biểu cảm và cách nói chuyện.
Hứa Thanh Tiêu đã đề cao cảnh giác được hơn mười hai phút rồi, nếu như trực tiếp phủ nhận, đồng nghĩa với việc thừa nhận bản thân biết dị thuật là gì.
Bởi vì đối với một nha dịch bình thường mà nói, những thứ như dị thuật là thứ quá xa lạ.
Mà câu trả lời này của Hứa Thanh Tiêu vừa hay không khiến đối phương cảm thấy nghi ngờ.
Ngược lại lại thành công chuyển tới một câu hỏi khác.
“Không có tu luyện? Vậy hàn độc trong người làm thế nào mà giải được?”
“Mà ngươi làm thế nào mà nhập phẩm được?”
“Hứa Thanh Tiêu, ta có xem qua hồ sơ lí lịch của ngươi. Ngươi tu hành võ đạo mười năm nay vẫn chưa nhập phẩm, thậm chí còn cách nhập phẩm một khoảng cách rất xa, chỉ trong một đêm lại có thể nhập phẩm, ngươi còn nói ngươi không tu luyện dị thuật?”
Giọng nói của Trình đại nhân càng lúc càng rét lạnh.
Hắn ta chỉ thẳng ra vấn đề quan trọng nhất.
Giây phút này, Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, ánh mắt hắn tràn ngập hoảng sợ và bất an, tất cả những lời nói đã chuẩn bị từ trước, giờ phút này hắn đều quên hết.
“Đại nhân, tiểu nhân thực sự không biết, tiểu nhân chỉ nhớ rằng bản thân bị người xấu đánh cho một quyền bèn ngất lịm đi, tiểu nhân không biết gì cả.”
Hứa Thanh Tiêu vốn muốn nói rằng, thực ra do chính đào phạm tu luyện Kim Ô Tôi Thể thuật, sau đó lại đánh hắn một quyền thế nên khí chí dương mới nhập vào cơ thể hắn, ép âm minh hàn độc ra ngoài, tiếp đó bản thân lại gặp may nên nhập phẩm luôn.
Nhưng sau khi nhìn Trình đại nhân, Hứa Thanh Tiêu liền hiểu rằng bản thân không thể nói như vậy được.
Người này, không phải người bình thường.
Nếu như nói ra những lời đã được chuẩn bị hết từ trước, ngược lại còn có thể phản tác dụng.
Điểm khủng khiếp của việc nói dối chính là khi người ta không ngừng tìm sở hở của ngươi, còn ngươi thì không ngừng tìm cách lấp liếm, mà để che giấu cho lời nói dối này, ngươi cần một lời nói dối khác. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, cũng khó tránh khỏi ngươi để lộ ra sơ xót.
Cho nên để thoát ra khỏi vòng lặp dối trá ấy, ta cần một câu trả lời nước đôi không rõ ràng.
“Không biết?”
Chương 18 Chương 18: Triệu Đại Phu Nhận Tội
Người phía sau bỗng nhiên thu lại khí tức, biểu cảm trở nên ôn hoà hơn, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.
“Thực ra ngươi không phải hoang mang.”
“Tu luyện dị thuật đúng là trọng tội thật. Nhưng ngươi bị thương trong lúc tu hành, về tình về lý đều có thể bỏ qua, cộng thêm ta thấy ngươi khí huyết thông nhuận, phừng phừng như hoả diệm vậy, mà ánh mắt cũng có thần, không có khả năng bị yêu ma nhập thể.”
“Ngươi có thể thừa nhận luôn không sao, phủ Nam Dự cũng cần những nhân tài như ngươi, dù sao ngươi cũng mới có hai mươi đã nhập phẩm, còn đã từng tu hành qua dị thuật, tương lai sẽ có không ít chỗ tốt.”
“Hứa Thanh Tiêu, cần gì phải bỏ qua cơ hội tốt lần này chứ.”
Giọng nói của đối phương vang lên.
Giọng điệu của hắn ta cực kì ôn hoà, giống như lời nói tận đáy lòng, hết sức chân thành.
Những lời thế này đối với người bình thường có lẽ sẽ tin là thật mất.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu làm người hai kiếp rồi, không được coi như lão hồ ly, mà cũng không phải ngu dốt, cái loại lời nói dụ dỗ người khác thế này, một chữ hắn cũng không tin.
“Đại nhân, thuộc hạ thực sự không biết dị thuật là thứ gì, cũng căn bản chưa từng tu luyện qua thứ gì như vậy, thuộc hạ thực sự không hiểu.”
“Có điều, nếu như đại nhân thực sự muốn thuộc hạ giúp đỡ, thuộc hạ cũng không phải không thể thừa nhận, chỉ có điều bắt hung phạm sẽ hơi khó.”
Hứa Thanh Tiêu lộ ra một nụ cười xiểm nịnh, tiếp tục giả vờ hồ đồ.
“Ầy.”
Sau đó đối phương lắc đầu, trên khuôn mặt trắng bệch không sức sống lộ ra chút thất vọng.
Hắn ta không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.
Một lúc sau, phòng giam bên cạnh lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“A!!!”
Tiếng kêu thảm thiết ấy, chỉ trong khoảnh khắc đã khiến Hứa Thanh Tiêu thay đổi sắc mặt.
Bởi vì tiếng kêu ấy là của Triệu đại phu.
Gần như trong giây phút, trong lòng Hứa Thanh Tiêu nổi lên một cơn giận dữ.
Tên này đúng là có phần ác độc, cũng đúng thật thông minh.
Điểm mấu chốt duy nhất của toàn bộ sự việc này chính là Triệu đại phu, chỉ cần từ từ gặng hỏi sẽ có thể biết được ba giải pháp Triệu đại phu đã nói với hắn vào ngày hôm đó.
Có lẽ lần trước Trần bộ khoái được triệu tới đã kể hết chuyện này ra.
Thế nên họ Trình này mới bắt Triệu đại phu đầu tiên.
Có điều hắn ta không ra tay ngay, mà đợi đến lúc bản thân có chết cũng không chịu thừa nhận mới bắt đầu xuống tay, tạo cho hắn một loại áp lực.
Khiến người ta cảm thấy hoang mang lo sợ.
Thủ đoạn thẩm vấn này đúng là cao thật nhưng cũng rất đê tiện.
Tất cả mọi việc đều phải dựa vào chứng cứ để tham khảo, tên họ Trình này lại trực tiếp dùng tư hình, không làm theo luật gì hết, đúng là một tên xảo quyệt mà.
Lúc này, lòng Hứa Thanh Tiêu ngập tràn áy náy, nhưng hắn cũng rõ ràng một điểm.
Nếu như Triệu đại phu nói ra sự thật thế thì hắn chỉ sợ chết đến đít rồi.
Mà Triệu đại phu cũng đi tong luôn.
Theo pháp luật Đại Tuỳ, biết chuyện mà không báo, xem như đồng phạm.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên trong khoảng mười phút, Hứa Thanh Tiêu không biết đối phương đã sử dụng hình cụ gì, nhưng bất kể là loại hình cụ gì đều rất tàn nhẫn, trong lòng hắn ngập tràn áy náy nhưng càng lo lắng Triệu đại phu vì bị dùng hình mà không giữ được lời.
“Triệu đại phu.”
“Bổn quan chỉ là phụng mệnh làm việc thôi.”
“Chuyện liên quan đến dị thuật, ảnh hưởng quá lớn, bổn quan cũng hết cách, chỉ có thể đưa ra hạ sách này thôi nhưng ngươi yên tâm.”
“Chỉ cần ngươi nói ra tất cả mọi chuyện, bổn quan lấy tính mạng ra thề, sẽ tha cho ngươi tội biết chuyện mà không báo.”
“Ngươi là một đại phu, người hành nghề y tấm lòng như cha mẹ, bổn quan có thể hiểu cho ngươi, tuyệt đối sẽ không làm hại đến ngươi, thậm chí còn bẩm báo với cấp trên, ban thưởng cho ngươi.”
“Có điều nếu ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bổn quan có thể đảm bảo với ngươi, ngươi mãi mãi không thể ra khỏi đại lao này.”
Giọng nói của Trình đại nhân vang lên.
Hắn ta không hề nghiêm hình thẩm vấn, ngược lại hắn ta tấn công vào nội tâm của người khác, còn không tiếc đem mạng mình ra thề.
Giây phút này, Hứa Thanh Tiêu thực sự có chút sợ hãi.
Bởi vì đổi lại hắn là Triệu đại phu, có lẽ hắn đã khai hết ra rồi.
Nói cho cùng hắn cùng Triệu đại phu không thân không thiết gì, không cần thiết phải đem mạng mình ra giúp đỡ hắn làm gì.
Hứa Thanh Tiêu trầm xuống, hắn không nói không rằng, cố gắng hết sức để giữ cho tâm trạng của mình bình ổn trở lại.
“Đại nhân…ta thực sự không biết gì cả.”
“Xin đại nhân minh giám, tha cho mạng nhỏ của thảo dân.”
Giọng nói yếu ớt vô lực của Triệu đại phu vọng lên, mang theo tiếng khóc lóc cầu xin.
“Ngu muội vô tri.”
Giọng nói lạnh như băng thốt lên.
Ngay sau đó lại là một trận kêu la thảm thiết nữa vang lên chói tai.
Tiếng kêu tê tâm liệt phê, kèm theo đó là tiếng ma sát của xích sắt từ phòng giam bên cạnh vọng sang.
Mỗi một âm thanh đều khắc sau trong đầu của Hứa Thanh Tiêu.
“Đại nhân! Tiểu nhân thực sự không biết gì hết!”
“Đại nhân, cầu xin ngài tha cho thảo dân.”
Âm thanh cầu xin như xé tai.
Nội tâm Hứa Thanh Tiêu như bị dày xéo tan nát.
Hắn thực sự muốn sống.
Nhưng nếu phải hy sinh mạng sống của người khác để đổi về tính mạng của bản thân, hắn thực sự không làm được.
Chương 19 Chương 19: Triệu Đại Phu Nhận Tội (2)
Thêm nữa, hắn là người xuyên không, vốn không thuộc về thế giới này, bản thân chết một mình là được rồi, không cần kéo theo người vô tội vào làm gì.
Lúc này, nội tâm Hứa Thanh Tiêu có chút lung lay rồi.
Sau đó cũng vào giây phút ấy.
Giọng nói của Triệu đại phu lại một lần nữa vang lên.
“Thảo dân khai, thảo dân khai, đại nhân, thảo dân khai hết, Hứa Thanh Tiêu tới tìm thảo dân hỏi về phương pháp tự cứu, là thảo dân nói với hắn về dị thuật có thể tự cứu, thảo dân hoàn toàn không nghĩ hắn thực sự đi tu luyện dị thuật thật.”
“Đại nhân, thảo dân bị liên luỵ, chuyện này không liên quan gì tới thảo dân cả.”
Tiếng khóc của Triệu đại phu vang lên.
Ông ta chịu hình phạt, đến đàn ông cao to lực lưỡng bình thường còn chịu khó mà chịu được, chứ huống gì là một ông lão sáu mươi tuổi.
Quả nhiên, khi giọng nói kia vừa dứt.
Tiếng nói của Trình đại nhân bèn vang lên.
“Được, khai rồi là tốt, bổn quan nói rồi, tha cho ngươi một mạng.”
Âm thanh vừa tắt, ánh mắt của hắn ta lại chuyển sang người Hứa Thanh Tiêu.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi còn muốn giảo biện?”
Trong chớp mắt nhân chứng đã xuất hiện, mọi manh mối đều chỉ về hắn, nếu còn muốn la liếm phủ nhận chắc chắn không còn khả năng nữa rồi.
Toàn bộ chuyện này, sở hở lớn nhất chính là nằm trên người Triệu đại phu.
Đổi một cách nói khác, Triệu đại phu khai rồi vậy thì bản thân hắn có trăm cái miệng cũng khó cãi.
Nhưng cũng chính vào giây phút này, trong đầu Hứa Thanh Tiêu xoẹt qua một luồng sáng.
Chớp mắt hắn ý thức được có gì đó không đúng.
Đúng vậy.
Không đúng.
Người này có phải Triệu đại phu không?
Nếu như là Triệu đại phu, tại sao phải tách ra hai phòng giam làm gì?
Sợ hắn không dám nhìn thấy cảnh máu me sao?
Chuyện này rõ ràng là không thể nào, ngược lại nếu như chung một phòng giam, càng có thể dùng cực hình doạ đến hắn chứ.
Nhưng tại sao phải dùng tới hai phòng?
Có bẫy.
Người trong phòng giam còn lại, không phải Triệu đại phu.
Là mô phỏng giọng nói của Triệu đại phu.
Đây không phải thế giới thường, mà là thế giới của tiên ma, cho dù có là cổ đại cũng có thuật dịch dung mà.
Mô phỏng giọng nói của người khác cũng không phải chuyện gì khó.
Đúng!
Hắn ta đang bẫy hắn.
Hứa Thanh Tiêu trong chốc lát đã nghĩ ra khá nhiều chuyện.
Mặc dù người này đến từ phủ Nam Dự, nhưng người của phủ Nam Dự cũng không được phép tự động dùng tư hình, nếu như hỏi ra được chuyện gì còn dễ, nếu không hỏi ra được cái gì thì việc ngươi dùng tư hình chính là đại tội.
Từ khi vương triều Đại Nguỵ ra đời, nữ đế đăng cơ, để ổn định triều đình, đã đưa ra rất nhiều luật nhằm hạn chế quyền lực của quan viên.
Hơn nữa mặc kệ việc bản thân đoán có đúng hay không, miễn là chưa nhìn thấy Triệu đại phu, bản thân nhất định sẽ không thừa nhận.
“Đại nhân! Triệu đại phu vu oan thuộc hạ!”
“Thuộc hạ muốn đối chất với ông ta!”
“Thuộc hạ thực sự chưa từng tu luyện dị thuật, nếu như đại nhân nhất nhất muốn đổ tội danh này lên đầu thuộc hạ, vậy thuộc hạ cũng không còn gì để nói.”
“Cùng lắm làm một vật thí mạng thôi, có thể thành một viên gạch trên con đường thăng quan tiến chức của đại nhân cũng xem như thuộc hạ có diễm phúc.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng ra không chỉ để nói chuyện, mà còn châm chọc thêm một câu.
Dù sao lời hay ý đẹp không nghe, thế thì nói thẳng tí vậy.
Lời này vừa nói ra, Trình đại nhân trong đại lao bèn bật cười.
Khuôn mặt trắng bệch nở ra một nụ cười không được bình thường.
“Không ngờ rằng, một cái huyện nhỏ nhoi lại có tới hai người có ý chí kiên định.”
“Đúng là bổn quan tính sai rồi.”
“Nếu đã như vậy, do bổn quan nghĩ nhiều rồi, vẫn mong Lý huyện lệnh thứ tội.”
Giọng nói của hắn ta cất lên.
Sau đó, cánh cửa phòng giam được mở ra.
Một hàng người xuất hiện ở ngoài cửa.
Người dẫn đầu là một lão già, mặc quan phục màu xanh lam, phía trên thêu chim thước màu vàng kim, đầu đội mũ quan, sắc mặt không được tốt cho lắm, còn có nha dịch bổ khoái của huyện Bình An đứng ở sau.
Sắc mặt của từng người từng người chẳng có ai được thoải mái.
“Trình đại nhân làm việc vì phủ quân tất nhiên phải nghiêm ngặt chút, cũng là chuyện thường thôi, hạ quan cũng rõ, chỉ cần điều tra rõ, trả lại trong sạch cho người khác mới là điều tốt nhất.”
Giọng nói của Lý huyện lệnh cất lên, không nóng cũng không lạnh, đồng thời cũng đi đến bên cạnh Hứa Thanh Tiêu.
“Nếu đã điều tra xong rồi, hạ quan có thể đưa hắn đi được chưa?”
Ông ta tiếp tục hỏi, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ.
“Được, có điều ta vẫn còn vài câu muốn nói với vị tiểu hữu này.”
Trình đại nhân cười to.
Mọi người sửng sốt, cũng không nói gì nhiều, chỉ quay lại nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Chương 20 Chương 20: Điểm Đáng Sợ Thực Sự Của Dị Thuật (1)
Của Dị Thuật (1)
Mọi người có chút tò mò.
Không biết đại nhân do phủ Nam Dự phái tới còn muốn hỏi gì nữa.
Nhưng không ai dám cản.
Lý huyện lệnh cũng không nói gì.
Lúc này, ánh mắt của Trình đại nhân dừng lại nơi Hứa Thanh Tiêu.
Trên mặt hắn ta vẫn giữ nụ cười cũ.
“Hứa Thanh Tiêu huynh đệ chớ có trách tội bổn quan.”
“Chuyện liên quan đến dị thuật, đối với triều đình là một chuyện rất lớn, rất ư là quan trọng.”
“Ngươi không tu hành dị thuật, thực ra bổn quan rất vui.”
“Dù sao tu luyện dị thuật cũng không phải chuyện nhỏ, một khi có ý nghĩ này thì chính là bước vào vực sâu vạn trượng.”
“Ngươi có biết vì sao không?”
Hắn ta nói chuyện, vẫn tiếp tục nói về chuyện dị thuật.
Nhưng những lời nói lần này khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy có chút tò mò, có điều Hứa Thanh Tiêu không đần đến nỗi đi tiếp lời, mà hắn lắc đầu nói:
“Thuộc hạ không biết, cũng không muốn biết, có thể chứng minh bản thân trong sạch, thuộc hạ đã vui lắm rồi.”
Hứa Thanh Tiêu không mắc bẫy, Trình đại nhân lại chẳng phải mấy tên tép riu, ai mà biết được hắn ta có đang đào cái hố chờ mình nhảy xuống hay không.
Mà đối phương như đã đoán trước được Hứa Thanh Tiêu sẽ trả lời như vậy rồi.
Hắn cười một nụ cười ấm áp, nếu như lúc này trên mặt có chút huyết sắc có lẽ trông sẽ khá đẹp mắt, nhưng với khuôn mặt trắng bệch này thì đúng là nhìn có vẻ hơi kì quái.
“Không sao, cứ xem như bổn quan cảnh cáo trước mọi người, nhắc nhở một câu vậy.”
Trình đại nhân cười một tiếng.
Sau đó lại bắt đầu nói.
“Chỗ kinh khủng nhất của dị thuật chính là mỗi loại dị thuật đều có thể khiến người sử dụng nhập ma hóa yêu, mất đi lý trí rồi từ đó mà tạo ra sát nghiệp.”
“Nhưng cũng có một số người cực kì may mắn, không bị nhập ma hóa yêu, có điều như vậy lại càng đáng sợ hơn.”
“Chỉ cần từng tu hành qua dị thuật, nhất định sẽ ngưng tụ trong mình ma chủng, may mắn thoát được một lần, nhưng cho dù sau đó ngươi không đụng tới dị thuật nữa, ma chủng trong người ngươi cũng sẽ không ngừng trở nên mạnh mẽ.”
“Cho dù cả đời này ngươi không đụng tới dị thuật nữa, nhưng chỉ cần cho ma chủng kia đủ thời gian nhất định, đợi đến khi đủ sức hoàn toàn bạo phát, cũng có nghĩa là chuyện người nhập ma hoá yêu cũng chỉ là chuyện sớm muộn, mà lúc đó thực lực càng mạnh, ma tính cũng sẽ càng mạnh.”
Hắn ta lên tiếng, thông cáo cho mọi người biết về điểm đáng sợ của dị thuật.
Nhưng đám người kia lại nhăn mặt, trông giống như nghe mà không hiểu vậy.
Cũng có thể là do chuyện này quá cao thâm rồi.
Thế mà sau đó người ta cũng chẳng ngượng ngùng gì, ngược lại tiếp tục nói.
“Nói cách khác.”
“Bất cứ ai tu luyện dị thuật, đồng nghĩa với việc gieo trong mình tâm ma, tâm ma này có thể tự động tu luyện, đợi đến khi tâm ma này có thực lực vượt qua năng lực của ngươi, lúc đó chúng sẽ lập tức đoạt xá, từ đó trở đi sẽ biến thành cỗ máy giết người.”
“Mà tốc độ tu luyện của tâm ma chắc chắn nhanh hơn so với tốc độ tu luyện thông thường, thế nên lúc ma tính càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, ngươi chỉ có một lựa chọn duy nhất đó là tiếp tục tu luyện dị thuật, bởi vì chỉ có dị thuật mới giúp ngươi trong chớp mắt trở nên mạnh mẽ hơn.”
Hắn ta dùng cách giải thích đơn giản nhất nói ra chỗ đáng sợ thực sự của dị thuật.
Lúc này mọi người nghe hiểu được, từng người từng người tỏ ra hết sức kinh ngạc.
“Nhưng, nếu tiếp tục tu luyện dị thuật, nếu như số vẫn may mắn, tiếp tục không bị nhập ma thì sao? Có phải như vậy đồng nghĩa với việc có thể trấn áp được nó rồi không?”
Có người nhịn không được hỏi.
“Ngu xuẩn.”
Sau đó không đợi Trình đại nhân phải lên tiếng, giọng nói của Lý huyện lệnh cất lên.
“Ma chủng không có cách nào nhổ tận gốc cả, cho dù số mệnh của ngươi có tốt hơn nữa, thoát được hẳn hai kiếp, nhưng nguy hiểm tiềm tàng lại càng lớn hơn, thực lực của ngươi gia tăng, cũng chỉ có thể tạm thời trấn áp ma chủng, đợi sau một thời gian sau, nó sẽ lại tiếp tục xuất hiện, mà ngươi lại tiếp tục phải lựa chọn giữa ranh giới của sự sống và cái chết.”
“Hơn nữa càng về sau, ma tính sẽ càng mạnh, trước khi vương triều Đại Ngụy lập quốc, cứ cách một khoảng thời gian sẽ sinh ra một đại ma đầu, trong một thời gian ngắn đều là xác chất thành núi, đây chính là lí do vì sao chính đạo trong thiên hạ cấm dị thuật.”
Lời giải thích này của Lý huyện lệnh đã khiến cho đám người có mặt ở đó không nhịn được mà hoảng hốt.
Nhưng người ngạc nhiên nhất ở đây chính là Hứa Thanh Tiêu.
Hắn không ngờ dị thuật lại khủng khiếp như vậy.
Hắn cho rằng bản thân đã qua được một kiếp nạn, hơn nữa sau này sẽ không dùng tới dị thuật nữa.
Thế mà bây giờ xem ra không phải bản thân thoát được một kiếp, mà là vừa mới chìm vào vòng tuần hoàn chết người dài dằng dặc.
Không tu dị thuật nữa, tốc độ gia tăng tu vi sẽ chậm đi, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị ma chủng vượt mặt, từ đó mà đọa thành yêu ma.
Tu luyện dị thuật, mỗi lần đều nằm giữa ranh giới của sự sống và cái chết, độ kiếp qua cửa, nguy hiểm sẽ càng lớn, không độ qua kiếp, xếp chăn gối đi chầu ông bà luôn.
Hay quá.
Đúng là hay quá đi mà.
Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn ý thức được sự đáng sợ của dị thuật.
Bản thân vậy mà thực sự bước lên một con đường không lối về.