-
Chương 96-100
Chương 96 Chương 96: Cửa Đột Phá, Nho Gia Hàng Ma (1)
Hứa Thanh Tiêu không đắn đo chuyện Ngô Ngôn giao đồ vật cho mình. Cái này không phải điểm quan trọng, giải quyết được Trình Lập Đông mới là chuyện quan trọng ngay trước mắt.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu viết kế hoạch lên tờ giấy trắng.
Nhưng mà chuyện đầu tiên phải làm, không phải là Trình Lập Đông mà là nhập phẩm.
Sau khi thi phủ kết thúc, mình phải tìm thời gian nhập phẩm. Chuyện này không phải là không có lí do, nói là tài hoa nhập thế, có cảm ngộ rõ ràng, một hơi hăng hái đột phá lên cửu phẩm.
Không phải rất hợp lý nhưng cũng không quá gượng ép.
Vậy nên chuyện đầu tiên phải làm chính là nhập phẩm, Võ đạo cửu phẩm.
Chuyện thứ hai mới là Trình Lập Đông.
Cái tên này sống lâu một ngày thì mình phải đề phòng một ngày. Bây giờ mình đã hoàn toàn đắc tội y, có lẽ y sẽ không bỏ qua cho mình.
Nói cách khác, cục diện trước mắt chỉ có một loại.
Hoặc là ngươi chết, hoặc là ta sống.
Làm sao mới giết chết được Trình Lập Đông.
Đây quả thực là một vấn đề đáng để suy nghĩ sâu xa.
Tên này xem ra cũng không tham ô không nhận hối lộ, những người có dã tâm lớn hay xem thường những mảnh lợi nhỏ.
Cách làm việc cũng nghiêm túc, công tư phân chia rõ ràng. Lúc ở huyện Bình An đã chứng minh được điểm này.
Ngoại trừ sắc mặt trắng bệch thì hình như không có khuyết điểm gì.
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, hình như tên Trình Lập Đông này thật sự không có điểm yếu nào. Muốn chơi chết hắn ta, vậy thì độ khó cao đây.
Phiền phức rồi.
Mình thân là nho sinh, chắc chắn không thể làm được mấy chuyện giết người cướp của hay là những chuyện trái lương tâm vi phạm đạo đức.
Quan trọng thì vẫn là đạo đức, có lương tâm hay không là thứ nối theo sau. Dù sao thì cũng có thù với hắn ta.
Khổng tử nói, cứ chính trực báo oán. Trình Lập Đông muốn ép chết mình, vậy mình cũng ép chết hắn, về lập trường thì không có vấn đề gì.
Nhưng đạo đức là vấn đề lớn nhất. Xét trên lập trường Nho đạo, khi người ta đến gây phiền phức cho mình là vì chức trách, mình đúng thật đã phạm sai lầm, sau đó mình không phục lại còn muốn giết người ta.
Đương nhiên, nguyên nhân cơ bản nhất vẫn là… mình đánh không lại.
Nếu như đánh thắng được, Hứa Thanh Tiêu sẽ tìm được lý do thích hợp.
Cho dù là mình có thăng đến Cửu phẩm thì cũng đánh không lại Trình Lập Đông. Tên này là võ phu Bát Phẩm, mỗi phẩm cách nhau một tầng trời, hắn khó lòng mà vượt qua được.
Hạo nhiên chính khí trong cơ thể cũng không có tác dụng gì, bởi Trình Lập Đông cũng chẳng phải là tà ma.
“Ừm… Nếu không thì, mình bắt y cũng tu luyện dị thuật xem sao?”
Trong đầu Hứa Thanh Tiêu bất ngờ xuất hiện ý tưởng này.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, chỉ một thoáng đã giống như cây nảy mầm, chớp mắt đã phát triển thành cây đại thụ che trời.
Đúng vậy, nếu khiến tên này cũng tu luyện dị thuật, từ đây, nếu như hắn ta dám tố cáo mình thì mình lập tức báo cáo ngược lại. Xem thử mọi người tin tưởng một người đọc sách hay là tin tưởng một võ phu.
Có một câu chuyện xưa kể rằng.
Mọi người không tin một tên cướp lại có tên là Trương Mục Chi, mà tin hắn ta tên là Trương Ma Tử (tức Trương mặt rỗ) hơn.
Kế hoạch này không tệ.
Hứa Thanh Tiêu đã hạ quyết tâm.
Nhưng mà thế nào mới có thể khiến cái tên này cam tâm tình nguyện tu luyện dị thuật chứ?
Đưa ra dị thuật rồi nói cho đối phương biết, nếu ngươi tu luyện dị thuật thì ta sẽ nói ra bí mật cho ngươi à?
Hắn lắc đầu. Trình Lập Đông không phải kẻ ngốc, y sẽ không bị mắc lừa.
Hứa Thanh Tiêu nhíu mày.
Hắn không nghĩ ra được biện pháp khiến Trình Lập Đông tình nguyện tu luyện dị thuật.
“Nếu ngươi không thể thay đổi suy nghĩ của ta, vậy thì ta sẽ thay đổi suy nghĩ của ngươi vậy.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu. Hắn đứng trên lập trường của mình nên không thể nào nghĩ ra được cách hay, hắn nhất định phải đứng trên góc độ của Trình Lập Đông thì mới có thể nghĩ ra được.
Hứa Thanh Tiêu lập tức nhắm mắt lại, lập tức đổi lập trường với Trình Lập Đông.
“Giả dụ hiện tại mình là Trình Lập Đông, chuyện mình muốn làm chỉ có hai việc.”
“Chơi chết Hứa Thanh Tiêu hoặc là biết được bí mật rồi chơi chết Hứa Thanh Tiêu.”
“Với tình huống trước mắt, để biết được bí mật là chuyện không thể nào cho nên chỉ có thể chọn cách chơi chết Hứa Thanh Tiêu. Nhưng mà phủ quân chỉ cho mình âm thầm điều tra chuyện này, ngoài mặt không thể nào đụng đến hắn mà chỉ có thể theo dõi bằng nhiều loại.”
“Nhưng vấn đề là cho dù có theo dõi Hứa Thanh Tiêu, chỉ sợ cái tên khốn này không hề để lộ ra ít dấu vết nào.”
“Thẳng tay giết hắn cũng không ổn, như vậy sẽ mang phiền phức đến cho mình, hơn nữa cũng sẽ cắt đứt manh mối.”
“Ta nhất định phải tìm được chứng cứ khiến cho hắn tuyệt vọng, như vậy thì hắn mới bị ta nắm trong lòng bàn tay.”
“Chứng cứ gì mới có thể khiến cho hắn hoàn toàn tuyệt vọng chứ?”
“Tuyệt vọng!”
“Chứng cứ!”
Lông mày của Hứa Thanh Tiêu càng ngày càng nhíu chặt, hắn đã hoàn toàn biến suy nghĩ của mình thành của Trình Lập Đông đến mức mắng cả chính mình, đúng là rất nhập tâm.
Vù.
Hồi lâu sau, theo cơn gió thổi từ ngoài cửa sổ vào phòng, ngọn đèn tắt lịm.
Trong nháy mắt gian phòng trở nên lờ mờ.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh.
Ngay cả có tiếng kim rơi cũng nghe thấy được.
Hứa Thanh Tiêu nín thở, trong đầu hiện lên hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác.
Cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên đứng dậy.
Bởi vì hắn nghĩa đến một cánh cửa đột phá.
Triệu đại phu.
Đây là cánh cửa đột phá duy nhất.
Mình tuyệt đối sẽ không thể trở thành cửa đột phá. Hơn nữa, biết chuyện mình tu luyện dị thuật, đến hiện tại chỉ có hai người và một nửa.
Một người là mình, một người là Triệu đại phu, còn biết một nửa là Chu Lăng. Dù sao thì Chu Lăng mới chỉ mơ hồ mở miệng, có biết chuyện hay không thì vẫn chưa xác định.
Hơn nữa Trình Lập Đông cũng không dám đi chọc vào Chu Lăng.
Người duy nhất hắn ta có thể khống chế chính là Triệu đại phu.
Vậy nên cửa đột phá duy nhất chính là Triệu đại phu.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu cũng không chần chừ nữa.
Hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng cho khách, đi tìm tiểu nhị nhờ dẫn đường đi đến nhà của phủ quân.
Hứa Thanh Tiêu không biết Trình Lập Đông có thể nghĩ đến điểm này hay không, nhưng để đề phòng cho tương lai, chẳng may Trình Lập Đông nghĩ đến chuyện rời khỏi phủ Nam Dự để đi tìm Triệu đại phu, vậy thì phiền phức rồi.
Không chỉ là lo lắng chuyện mình bị lộ tẩy mà chuyện lo lắng hơn đó chính là bây giờ Trình Lập Đông đang lên cơn tức giận, gây bất lợi cho Triệu đại phu, như vậy thì không tốt.
Một đường phi nhanh hết cỡ.
Hứa Thanh Tiêu đi đến nhà phủ quân.
“Kẻ nào đó?”
Bên ngoài nhà phủ quân có tám tên sai dịch gác đêm, đeo thêm cả đao, ai nấy đều như hung thần ác sát nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Thanh Tiêu xong thì mặt mũi dịu đi một chút.
“Tại hạ Hứa Thanh Tiêu, là bạn tốt của con trai phủ quân Lý Hâm, cảm phiền mấy vị vào trong thông báo, nói là ta có chuyện quan trọng tìm Lý huynh.’
Chương 97 Chương 97: Cửa Đột Phá, Nho Gia Hàng Ma (2)
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, tự giới thiệu mình đồng thời lấy ra chút ngân phiếu đưa cho mấy người này.
Nhiều lễ thì không bị trách.
Mười lượng bạc là quá nhiều, nhưng việc quan trọng nên cũng không câu nệ tiểu tiết, dù sao đây cũng không phải là tiền của mình.
“Hứa Thanh Tiêu? Hứa Vạn Cổ?”
Đối phương nghe thấy lời tự giới thiệu của Hứa Thanh Tiêu thì lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, chớp mắt vẻ mặt càng hòa nhã hơn.
“Tiên sinh chờ một lát, ta lập tức đi thông báo. Ngân lượng thì thôi đi, không nhận được.”
Trước nhà tể tướng quan thất phẩm, mấy người nha dịch trước cửa nhà phủ quân tuyệt đối không phải là người bình thường.
Biết được địa vị của Hứa Thanh Tiêu, nào có ai dám nhận ngân lượng của hắn mà thẳng thừng mở cửa đi vào thông báo.
Mấy người còn lại thì thỉnh thoảng đánh giá Hứa Thanh Tiêu, nếu như chạm mắt, người sau đương nhiên sẽ cười ngượng ngùng nịnh nọt.
Đây chính là điểm lợi của thanh danh.
Bịch bịch bịch.
Chưa đến một lúc lâu, bóng dáng của Lý Hâm đã xuất hiện trước mặt Hứa Thanh Tiêu, bước chân đi lại rất nhanh.
“Thanh Tiêu huynh, sao vậy?”
Đêm khuya còn đến thăm, đây nhất định là có chuyện quan trọng. Lý Hâm thẳng thừng đặt câu hỏi, đầy vẻ tò mò.
“Hiền đệ, giúp ngu huynh một chuyện này.”
“Cho dù như thế nào, trước khi ta rời khỏi phủ Nam Dự hãy để ý Trình Lập Đông. Cho dù như thế nào cũng không thể để hắn ta rời khỏi đây. Còn về nguyên nhân thì chờ sau khi kết thúc thi phủ, ta sẽ giải thích.”
Hứa Thanh Tiêu kéo Lý Hâm sang một bên, sau đó hạ giọng xuống cực thấp, nói nhỏ bên tai Lý Hâm.”
“Được, ta hiểu rồi.”
Lý Hâm rất thức thời, không hề hỏi nhiều. Câu trả lời rất đơn giản nhưng thái độ thì rất kiên quyết.
“Đa tạ.”
Hứa Thanh Tiêu làm lễ, đối phương lập tức lắc đầu, cho rằng Hứa Thanh Tiêu quá khách sáo rồi. Sau đó hắn muốn mời Hứa Thanh Tiêu đi vào nghỉ ngơi.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu khéo léo từ chối, lấy lý do sắp đến kỳ thi phủ.
Đối phương cũng không ép ở lại nữa. Sau khi đưa mắt nhìn Hứa Thanh Tiêu rời đi, hắn ta liền tiến vào trong phủ trạch. Nhưng mà trước khi tiến vào, hắn nhìn về phía sai dịch canh cổng rồi nói:
“Chuyện Hứa huynh đến tìm ta hôm nay, các ngươi cứ giả vờ như không biết. Còn đây là chút tâm ý của bản công tử.”
Đang lúc nói chuyện, hắn lấy ra ngân phiếu trong tay áo. Năm lượng bạc, quả thật là một chút lòng thành.
“Bọn ta đã hiểu.”
Người hầu dưới cửa của phủ quân đều không thiếu đầu óc, sắp xếp xong thì sẽ không làm loạn.
Mà đúng lúc này.
Sau khi quay về quán trọ một lần nữa, Hứa Thanh Tiêu thở dài một hơi.
Hơi có cảm giác trút được gánh nặng. Nhưng vẫn giống như có một khối đá đang đè ép mình.
Nhìn ánh trăng sáng bên ngoài, tâm tình Hứa Thanh Tiêu có phần phức tạp.
Vốn tưởng rằng đã phá thế cục.
Ai ngờ vẫn còn ở trong thế cục.
Nhưng mà cũng có một chút may mắn, mình đã có quyền chủ động.
Suy tư một hồi, Hứa Thanh Tiêu cũng không quên chính sự. Hắn đi đến bên giường, chuẩn bị vào Văn Cung thông báo cho mỹ nam tử chút tin tức tốt.
Lúc này, trăng sáng sao thưa.
Phủ Nam Dự, ngoài thành hai mươi dặm.
Bên trong một ngọn núi lớn.
Một tiếng gầm vô cùng chói tai vang lên.
Một con rắn lớn hai màu đỏ trắng giao nhau xuyên qua giữa rừng núi.
Cự xà to đến một trượng, chiều dài cũng khoảng vài chục trượng, nhìn ta khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Là rắn không phải trăn.
Phía đông núi lớn.
Cự xà quét ngang một đường, cơ thể uốn éo dưới trăng khiến người ta thấy càng khủng bố hơn.
Chỉ là lúc đi vào chân núi.
Một bóng dáng đột ngột xuất hiện.
“Yêu nghiệt, dám làm càn.”
Một tiếng rống giận dữ truyền đến, từng luồng Hạo nhiên chính khí vờn quanh người này loé ra ánh sáng trong đêm tối.
Đây là Lưu phu tử.
Đối mặt với yêu ma, ông ta hoàn toàn không sợ hãi, mà tức giận gầm lên một câu, xà yêu lập tức sợ hãi gào lên.
Khè.
Tiếng gào thét sắc ngọn vang lên, cự xà không dám đối đầu mà quay người chạy đi.
Đợi khi cự xà quay người.
Lưu phu tử không hề nhúc nhích, không có ý bước lên để truy đuổi.
Bởi vì.
Đại nho trấn ma, nho gia nhiếp yêu.
Cấp bậc bát phẩm, điều có thể làm chính là chấn nhiếp yêu ma.
Đơn giản mà nói chính là, yêu ma không thể làm gì được nho gia, nhưng cũng tương tự như vậy, nho gia cũng không làm gì được yêu ma.
Chờ đến khi đạt cảnh giới đại nho kia thì sẽ có được một số thủ đoạn, chẳng qua là vẫn không thẳng thừng dứt khoát bằng võ phu hoặc là tu sĩ.
Khu vực phía Nam.
Tiếng rống giận dữ của Trần phu tử vang lên.
Địa khu Bắc Bộ.
Tiếng rống giận dữ của Tề phu tử cũng vang lên.
Cuối cùng là khu vực phía Tây.
Quan sai võ phủ của phủ Nam Dự đã mài dao xoèn xoẹt từ sớm.
Hứa Thanh Tiêu không quên nam tử tuấn mỹ.
Nếu không phải xảy ra nhiều chuyện như thế này, chỉ sợ sau khi ra khỏi thư viện Bách Lư hắn đã vội đi tìm nam tử tuấn mỹ.
Thiên Địa Văn Cung.
Ngay khi bóng dáng Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, lúc này nam tử tuấn mỹ ở trong Văn Cung cũng hoá người một lần nữa.
Mỗi lần sau khi Hứa Thanh Tiêu rời đi, nam tử tuấn mỹ sẽ lại một lần nữa hoá thành pho tượng đứng trong Văn cung, nghĩ về ký ức của mình.
“Thanh Tiêu huynh, có đầu mối gì rồi sao?”
Nam tử tuấn mỹ mở miệng hỏi thăm. Hiện tại, cả ngày lẫn đêm y đều đang suy tư về thân thế của mình.
Hứa Thanh Tiêu không vòng vo, mặt còn nở nụ cười.
“Tiền bối, vãn bối quả thật là đã tìm được một chút manh mối.”
“Văn Cung này do chính Đại Thánh nhân chế tạo ra, mà dưới môn hạ của Đại Thánh nhân có bảy vị đệ tử.”
“Bên trong đại điện cũng đúng là có bảy pho tượng. Chỉ là tin tức của bảy người này không có cách nào tìm được. Dù sao thời gian cũng đã quá xa, không thể kiểm chứng.”
“Nhưng mà vãn bối vẫn tìm được một chút tin tức. Thủ đồ của Đại Thánh nhân, tên là Triều Ca, tài hoa vô song, dung mạo tuyệt thế.”
“Hơn nữa, lúc sinh ra sao trời rung động, trời cao nổi tiên nhạc, mây tím từ đằng Đông kéo tới. Ba tuổi biết làm thơ, năm tuổi làm được tuyệt từ, mười tuổi nổi danh khắp thiên hạ, hai mươi tuổi lập chí, hai mươi lăm tuổi đạt thành đại nho, bái Đại Thánh nhân làm thầy, được suy tôn là Bán Thánh.”
“Nhưng lại sinh ra vào thời đại đen tối nhất, là ngọn lửa của nhân tộc, người này đã tự thiêu mình để chiếu sáng cho thế nhân, phong ấn yêu ma tuyệt thế, từ đó đến nay vẫn lưu lạc.”
“Không biết tiền bối có ký ức không?”
Húa Thanh Tiêu cũng không dám hoàn toàn kết luận Triều Ca này chính là nam tử tuấn mỹ trước mặt mình. Nhưng điểm tương đồng của cả hai rất cao, xác suất đúng rất lớn.
Nghe xong những lời này, đối phương sững sờ ngay tại chỗ, ánh mắt của hắn mơ màng, giống như là đang cái gì đó.
“Thủ đồ của Thánh Nhân”
“Tài hoa vô song.”
“Dung mạo tuyệt thế.”
“Ba tuổi làm thơ.”
“Năm tuổi làm tuyệt từ.”
“Đại nho Bán Thánh.”
“Hy sinh vì thiên hạ.”
“Đúng.”
“Đúng.”
“Rất đúng, đây chính là ta, đây chính là ta. Ta chính là Triều Ca, không sai. Thanh Tiêu huynh, ta chính là Triều Ca.”
Chương 98 Chương 98: Ngày Thi Phủ, Nguyện Vọng Của Trần Tinh Hà (1)
Nam tử tuấn mỹ vô cùng kích động, y không kìm được vui mừng, nói mình chính là Triều Ca.
“Tiền bối nhớ lại rồi sao?”
Hứa Thanh Tiêu cũng lộ ra vẻ vui mừng, dò hỏi lại.
“Không nhớ ra được, nhưng đây là một loại trực giác. Ta chính là Triều Ca.”
“Thanh Tiêu huynh, ân lớn như thế này, cả đời ta khó quên. Chỉ tiếc là ký ức của ta vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng ta cảm giác những lời ngươi nói vừa nãy có thể giúp ta khôi phục một phần ký ức.”
Nam tử tuần mỹ trả lời khiến Hứa Thanh Tiêu sững sờ.
Hắn thực sự không biết nên trả lời lại thế nào.
Vốn tưởng y nhớ lại được gì đó, ai ngờ lại là trực giác chức.
Ờm… cái này.
Nhưng mà ngẫm lại thì đúng là độ tương đồng quá cao.
Cho dù như thế nào, nếu đã có thể ở lại toà Thiên Địa Văn Cung này, còn được lập tượng thì nhất định là có lai lịch lớn.
Không phải đồ đệ đầu tiên của Thánh nhân thì cũng không kém bao nhiêu, Hứa Thanh Tiêu dứt khoát mở miệng nói.
“Nếu đã như vậy, vãn bối Hứa Thanh Tiêu, bái kiến Bán Thánh Triều Ca.”
Hứa Thanh Tiêu hành đại lễ dành cho Thánh nhân.
Bán Thánh có địa vị cực cao trong Nho đạo, thua Thánh nhân nhưng cách biệt không quá lớn. Cụ thể là chênh lệch ra sao thì Hứa Thanh Tiêu cũng không biết.
So với mình thì nhất định là lợi hại hơn ngàn vạn lần.
Lúc này mà không ôm đùi thì đợi lúc nào?
“Thanh Tiêu huynh khách khí rồi.”
“Triều Ca ta đã từng là Bán Thánh, nhưng bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một mảnh tàn hồn mà thôi. Nếu như đã biết rõ thân phận của ta, từ nay về sau ngươi vẫn nên đứng ngang hàng ta, đừng nói thêm gì, nghiêm túc quá.”
Triều Ca mở miệng, thái độ của y rất chân thành.
Đã nói đến nước này, Hứa Thanh Tiêu cũng không ép buộc nữa, quá mức khiêm tốn cũng không phải thứ gì tốt.
“Bái kiến Triều Ca huynh.”
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu một lần nữa.
Đối phương cũng đáp lễ lại.
Triều Ca bất chợt mở miệng nói: “Thanh Tiêu huynh, ta cảm giác ký ức khôi phục lại một chút, trước tiên cần phải suy nghĩ một lượt. Nếu như có thể giúp ngươi giải quyết được chuyện dị thuật thì sẽ lập tức thông báo cho ngươi.”
Triều Ca nói như vậy tức là không quên phiền phức bây giờ của Hứa Thanh Tiêu.
Nghe xong, Hứa Thanh Tiêu có phần cảm động. Không hổ là Bán Thánh, phẩm hạnh đúng là rất tốt.
“Đã như vậy thì không quấy rầy Triều Ca huynh nữa, ngu đệ cáo lui.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu. Thật ra hắn cũng ước ao Triều Ca khôi phục lại ký ức. Cho dù là không nghĩ ra được cách giải quyết chuyện dị thuật phiền phức thì ít nhất có thể nhớ lại những thứ khác cũng là chuyện tốt.
Có thể chỉ điểm cho mình một chút.
“Đa tạ Thanh Tiêu huynh.”
Triều Ca vẫn cảm ơn Hứa Thanh Tiêu, mà Hứa Thanh Tiêu cũng không quấy rầy nữa, rời khỏi Thiên Địa Văn Cung. Còn về Triều Ca thì trong nháy mắt y cũng hoá thân thành pho tượng đứng bên trong Văn Cung để nhớ lại thân thế của mình.
Ngày mùng 9 tháng 4.
Khi vầng thái dương xé rách đêm tối, phủ Nam Dự lại náo nhiệt lên, bởi vì ngày mai là kỳ thi phủ. So sánh thì yên tĩnh hơn trước rất nhiều, ít nhất là trên đường đã bớt đi nhiều thứ ồn ào.
Các tửu lâu xung quanh cũng quét tước sạch sẽ không ít.
Ngày mai đã đến thi phủ.
Hứa Thanh Tiêu và những nho sinh giống như hắn đều đứng đợi trong tửu lâu.
Ngoại từ tiểu nhị đưa đến một chút đồ ăn, còn lại thì không có người nào đến quấy rầy mình.
Sắp đến thi phủ.
Tâm trạng Hứa Thanh Tiêu vẫn bình ổn, dù sao muốn lấy công danh là chuyện không thể nào, lọt được vào danh sách thôi cũng xem như là cảm tạ trời đất rồi.
Những kiến thức đời trước cũng chỉ khiến Hứa Thanh Tiêu biết được một chút thi từ ca phú mà thôi.
Còn về phần văn chương, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn chưa xem đến, cũng mới chỉ học cách viết văn từ Chu Lăng mà thôi.
Nhưng kiểu viết văn này chỉ là một vài cách viết số chương, còn mở đầu viết như thế nào, đoạn giữa viết ra làm sao, phần cuối viết thế nào, còn cả cách dùng từ nữa.
Nếu thật sự phải viết, Hứa Thanh Tiêu tự nhận là không viết ra được thứ văn chương tuyệt thế nào.
Nhưng mà không viết ra được, không có nghĩa là cũng không học được.
Hứa Thanh Tiêu không nghiên cứu về cách viết văn chương. Hứa Thanh Tiêu chậm rãi viết xuống bốn chữ trên tờ giấy trắng.
[An quốc]
[Hưng quốc]
Đây là đề lão sư giao. Đề mà phủ quân đoán cũng là An quốc.
Nhưng ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu lại rơi vào chữ hưng quốc.
Thật ra, về mặt bản chất thì an quốc và hưng quốc đều có điểm tương đồng. Chợt nghĩ đến mấy lời đám người kia nói trong yến hội, Hứa Thanh Tiêu lập tức có một suy nghĩ.
Nếu như lấy an quốc làm đề.
Phần lớn cái nhìn sẽ đặt vào man di ở phương Bắc hoặc là ở ngoài biên cảnh.
Không giết man di, vậy dùng cái gì để an quốc?
Không trông coi biên cảnh, làm sao được an quốc?
Nhưng nếu như vậy thì thi phủ năm nay cũng không cần phải long trọng như vậy.
Mấy ngày nay đọc sách ở thư viện Bách Lư, sách Hứa Thanh Tiêu đọc nhiều nhất chính là sách sử, đặc biệt là sử cận đại.
Nếu muốn sống hoà vào với thế giới này, việc hiểu rõ lịch sử là quan trọng nhất, mà hơn hết mình là người đọc sách, tương lai nhất định phải vào chốn quan trường, đơn giản là quan văn hay quan võ thôi.
Nếu để tự hắn chọn thì Hứa Thanh Tiêu nhất định sẽ chọn quan võ. Không co việc gì thì luyện võ một chút, nhìn người thấy khó chịu thì đánh ngay. Đánh thắng thì bồi thường tiền, đánh thua thì lấy tiền bồi thường đi mua nhà, nhất định sẽ rất sung sướng.
Nhưng cho dù là quan văn hay quan võ, nếu muốn yên ổn hưởng thụ thì phải hiểu sâu những tranh đấu trong triều đình.
Tranh đấu trong triều đình, cẩn thận mà nói thì chính là kéo bè kết phái, văn võ đối lập, trong đó còn có quyền lực, kinh tế và các yếu tố khác.
Nhưng nói một cái đơn giản thì thật ra chính là trò chơi của Hoàng đế.
Minh quân sẽ giảng đạo lý với ngươi còn bạo quân thì sẽ lật bàn.
Cũng may Thánh thượng bây giờ chính là một người nói đạo lý.
Theo cách bình thường, từ trong sách sử cận đại, Hứa Thanh Tiêu đã biết được một tin tức.
Đại Nguỵ rất nghèo.
Thậm chí nên nói là nghèo đến cực hạn.
Bảy lần bắc phạt, không nghèo mới lạ.
Đã nghèo ta lại còn muốn đi bắc phạt ngay lúc này. Ta muốn dẫn dắt mọi người san bằng man di phương Bắc, chọn ta là người lãnh đạo, ta còn muốn đánh lên mặt trăng. Vậy nhất định là không nhận được chào đón của Hoàng đế.
Vậy nên Hứa Thanh Tiêu không muốn lấy quan điểm “Bắc phạt” để viết văn.
Mà muốn lấy quan điểm “kinh tế” để viết.
Hứa Thanh Tiêu không dám hứa chắc thứ mình nghĩ đến liệu có hợp tâm ý của Hoàng đế hay không.
Nhưng ít nhất có một câu nói rằng, ngoại hình đẹp mắt chẳng khác nhau, tâm hồn thú vị ngàn dặm mới tìm được một.
Chương 99 Chương 99: Ngày Thi Phủ, Nguyện Vọng Của Trần Tinh Hà (2)
Nhà nhà đều chọn viết Bắc phạt thì không tốt lắm, viết văn chương về kinh tế ít nhất cũng có thể khiến đôi mắt người ta tỏa sáng.
Nói không chừng Hoàng đế lại thích, khích lệ hai câu. Vậy thì dù có không qua được kỳ thi phủ thì cũng coi như là để lại ấn tượng không xấu.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu lại bắt đầu suy nghĩ.
Cứ như vậy, từng tờ giấy trắng đều bị Hứa Thanh Tiêu viết kín chữ.
Chẳng qua là chữ trên tờ giấy trắng đều là chữ giản thể, hơn nữa nội dung cũng thuộc kiểu lẫn lộn đầu đuôi.
Cái gì mà năm nay làm sao không thu lễ, cái gì mà trên đời chỉ có chỉ đen là tốt, rất kỳ lạ.
Mãi cho đến giờ Dần ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng.
Tiếng gõ cửa đã thức tỉnh Hứa Thanh Tiêu đang trầm tư.
“Thanh Tiêu.”
Là giọng nói của sư huynh của Trần Tinh Hà.
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy ngay lập tức, sau khi mở cửa phòng ra thì liền nhìn thấy gương mặt thanh lãnh của Trần Tinh Hà ở ngay trước mặt.
“Sư đệ Thanh Tiêu bái kiến sư huynh.”
Mấy hôm nay không gặp được sư huynh của mình, giờ gặp lại thấy khí chất của sư huynh càng thêm bất phàm.
“Chỉ còn hai canh giờ nữa là bắt đầu kỳ thi phủ, mau đi cùng ta đến phủ viện, tránh để trễ giờ làm hỏng chuyện lớn.”
Trần Tinh Hà hoàn toàn giống như trước đây, không có gì thay đổi.
“Đa tạ sư huynh nhắc nhở.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, không thu dọn thêm cái gì nữa mà trực tiếp đi theo Trần Tinh Hà.
Hai người xuống lầu. Lúc này dưới lầu đang có Vương Nho và mấy vị nho sinh kết bạn đi cùng với nhau đứng đó, sau khi thấy Trần Tinh Hà thì cười nhạt một tiếng.
Nhưng mà đến lúc nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu xong thì ánh mắt đều lộ ra vẻ kích động.
Nhìn thấy hết mọi thứ, không hiểu sao Trần Tinh Hà lại có chút khó chịu.
Cũng không hiểu sao hắn nhớ lại chuyện xảy ra trong yến hội mấy ngày trước.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, tâm tính của Hứa Thanh Tiêu đã bình tĩnh lại.
Từ lần sỉ nhục trong yến hội, mấy ngày nay hắn ta đều không bước chân ra khỏi phòng, bởi vì phải nghiên cứu văn chương thi phủ.
Trần Tinh Hà chắc chắn sẽ không trách tội gì Hứa Thanh Tiêu cả, chỉ là cảm thấy mình mất mặt thôi.
Nhưng hắn ta vẫn có lòng hiếu thắng. Vị sư đệ này của mình làm được thiên cổ tuyệt từ, phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là vui mừng.
Chẳng qua đấy chỉ là làm thơ mà thôi.
Văn chương mới chính là điều quan trọng nhất với nho sinh.
Không phải là Trần Tinh Hà xem thường Hứa Thanh Tiêu mà chỉ cảm thấy Hứa Thanh Tiêu mới nhập học được một tháng, cho dù thật sự có thiên phú thì cũng không thể vượt nhanh như vậy được.
Lần thi thử phủ đô, Trần Tinh Hà hắn nhất định phải khiến Hứa Thanh Tiêu biết sư huynh chính là sư huynh.
Cũng nhất định phải khiến cho văn nhân của phủ Nam Dự biết Trần Tinh Hà này tài hoa hơn người.
Đương nhiên có một chuyện khiến Trần Tinh Hà rất khó chịu đó chính là chuyện Hứa Thanh Tiêu nhập phẩm.
Vậy mà sư phụ của mình lại không nói cho mình biết Hứa Thanh Tiêu đã nhập phẩm, hại mình đứng trước mặt Hứa Thanh Tiêu nói mấy lời xấu hổ như vậy.
Bây giờ nhớ lại.
Xấu hổ!
Xấu hổ!
Đúng là nỗi xấu hổ to lớn!
Phù.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng Trần Tinh Hà cũng lấy lại được bình tĩnh.
Kỳ thi phủ lần này là phép thử để hắn ta chứng minh mình.
Thanh Tiêu sư đệ.
Vậy thì sư huynh sẽ nói cho đệ biết cái gì gọi là tài hoa.
Nghĩ đến đây, Trần Tinh Hà ra khỏi quán trọ, mà những người còn lại thì đi theo song song bên cạnh.
Trên đường đi, tất cả mọi người không ai nói gì.
Nhưng ánh mắt lại giống nhau, đều tập trung vào bên trong phủ viện.
Một khắc sau.
Hứa Thanh Tiêu đi đến phủ viện Nam Dự.
Lúc này bên ngoài phủ viện đã kín hết chỗ từ lâu.
Từ xưa đến nay, văn viện khảo hạch văn nhân đều tương đối đơn giản.
Nhất là sau thời Chu thánh, ngăn chặn phô trương lãng phí, coi trọng đơn giản, thậm chí có một lần, các nơi còn bắt đầu so nghèo, nhất là về các mặt liên quan tới văn nhân này.
Đương nhiên khoa cử trường thi thì lại không giống như vậy, dù sao thì cũng có liên quan đến Hoàng gia, liên quan đến vương triều đại Ngụy.
Trường thi phủ Nam Dự này xem ra hơi keo kiệt, không có mái ngói tường xây, chỉ dùng cỏ khô phủ lên trên kiến trúc.
Biển hiệu cũng không được sơn son thiếp vàng, tất cả đều rất đơn giản.
Lúc này, còn chưa tới giờ Mão mà bên ngoài trường thi phủ Nam Dự đã đông kín tài tử văn nhân tề tụ.
Ở cổng phủ viện cũng đã có hai mươi bộ khoái đứng đó, đeo trường đao, lạnh lùng đứng nhìn mọi người.
Khoa khảo của văn nhân, bất luận là khoa cử hay là thi phủ cũng đều cực kỳ nghiêm ngặt, nếu như có gian lận, nhẹ thì cả đời không được làm quan, nặng thì bị sung quân ba ngàn dặm.
Đây cũng không phải chuyện đùa.
Chỉ là nhìn sơ qua thì trong phủ viện chỉ có hai mươi tên bộ khoái, rõ ràng là hơi ít, theo lý thuyết thì thi phủ hẳn là chuyện quan trọng nhất hiện nay của phủ Nam Dự, không nên ít như vậy mới đúng.
Khi Hứa Thanh Tiêu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì đã có nhiều người tới vây quanh.
“Các hạ chính là Hứa Vạn Cổ, Hứa Thanh Tiêu, Hứa huynh phải không?”
Có người đi đến hướng về phía Hứa Thanh Tiêu hành lễ.
“Vạn Cổ thì không dám nhận, tại hạ chính là Hứa Thanh Tiêu, chư vị là?”
Hứa Thanh Tiêu ngừng suy tư, lấy lại tinh thần, hơi tò mò nhìn về phía mấy người phía trước, đồng thời cũng hơi ê răng với cách xưng hô này.
Hứa Vạn Cổ, cho mình quá nhiều thể diện rồi đó.
Sau câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu, mấy người kia lập tức lộ ra vẻ cực kỳ vui mừng.
“Chúng ta là người đọc sách của huyện Bi Lâm, vừa đến phủ Nam Dự ngày hôm qua thì đã nghe kể chuyện Hứa huynh làm thơ ở yến hội, một bài Mãn Giang Hồng, chính là ước nguyện tột đỉnh trong lòng của người đọc sách chúng ta. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên thấy Hứa huynh khí vũ hiên ngang, rất có khí khái anh hùng.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Hứa huynh tài cao, từ khi chúng ta đọc được danh tác của Hứa huynh thì gần như ngày đêm không ngủ, chỉ mong có thể sớm ngày được diện kiến phong tư của Hứa huynh.”
“Hứa huynh, chúng ta còn có một thỉnh cầu hơi quá, không biết Hứa huynh có thể đặt lạc danh cho chúng ta không, như vậy cho dù có thi rớt kỳ thi phủ thì ít ra cũng không uổng công chuyến này tới đây.”
Đám người mở miệng nói ra những lời tán thưởng, dáng vẻ giống như những kẻ si mê.
Cái gọi là lạc danh, kỳ thật chính là kí tên.
Hiểu rõ ý đồ đến đây của đối phương, Hứa Thanh Tiêu cũng cực kỳ khách khí khẽ gật đầu, đám người càng thêm vui sướng, lấy sổ tay của mình, lật tờ thứ nhất ra, lại đưa một cây bút lông be bé cho Hứa Thanh Tiêu, thậm chỉ đến cả túi mực cũng đã chuẩn bị xong.
Cầm bút dính vào ít mực, Hứa Thanh Tiêu ký tên lên phía trên.
Rất nhanh sau đó, khi Hứa Thanh Tiêu vừa ký xong tên cho ba người kia, còn chưa kịp đợi Hứa Thanh Tiêu buông bút lông xuống thì lại có bốn năm người đi tới, mục đích cũng giống mấy người kia.
Chương 100 Chương 100: Thi Phủ Bắt Đầu, Đề Thi An Quốc (1)
Tìm người đọc sách mà mình hâm mộ xin chữ ký là một chuyện vẫn thường xuyên xảy ra, cũng là một chuyện trịnh trọng.
Hứa Thanh Tiêu là người hiền hoà, có thể nói là ai đến cũng không từ chối.
Còn chưa tới giờ Mão, các văn nhân hoặc là vẫn kiên nhẫn chờ đợi, hoặc là cùng nhau nói chuyện phiếm.
Bỗng khi nghe thấy Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, hơn nữa còn ký tên cho mọi người, trong phút chốc, chuyện này như hòn đá rơi vào đầm nước yên tĩnh, gợi nên ngàn cơn sóng.
“Nhanh lên, còn đờ ra đó làm gì, Hứa Vạn Cổ tới rồi.”
“Cái gì, Hứa Vạn Cổ tới rồi?”
“Hứa Vạn Cổ đang kí tên cho người ta, chúng ta cũng nhanh chân đến đó thôi.”
“Tương lai Hứa Vạn Cổ ít nhất cũng là đại nho, có thể được đại nho viết chữ sau này đem treo trong nhà, không chừng còn có thể tăng phúc cho con cháu đó.”
“Dẫn ta đi với, dẫn ta đi với.”
“Hứa Vạn Cổ là ai vậy? Ta chưa từng nghe qua tên hắn, tại sao phải tìm hắn xin chữ ký?”
“Cái gì? Hứa Vạn Cổ là Hứa Thanh Tiêu? Chính là cái người viết bài Mãn Giang Hồng kia? Huynh đài, chờ ta theo với.”
Trong phút chốc, đám người trở nên sôi trào, dù sao thì cũng đang trong lúc rãnh rỗi, chạy đến xin chữ ký cũng không bị thiệt.
Lúc này.
Đám người xung quanh Hứa Thanh Tiêu như sôi trào, vây quanh trong trong ngoài ngoài tính sơ cũng khoảng vài trăm, tất cả đều tới để xin chữ ký.
Giữa đám người, bọn người Vương Nho đang cố gắng giữ gìn trật tự.
Hứa Thanh Tiêu nhìn thấy cảnh này thì cũng hơi hoảng, mấy trăm người đàn ông như hổ như sói nhào về phía mình, ai mà chịu cho nổi?
Mà Trần Tinh Hà lúc này đang đứng ở một bên, vẻ mặt bình tĩnh quan sát tất cả.
Thực ra thì Trần Tinh Hà cũng rất muốn hỏi một câu.
Các người có muốn xin chữ ký của ta hay không?
Nhưng mà hắn ta lại không thể nói ra những lời này.
Nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tiêu đang được đám người hâm mộ, Trần Tinh Hà hơi hâm mộ, nhưng ý chí lại càng thêm kiên định.
Hôm nay, sau khi thi phủ.
Hắn ta muốn để cho tất cả mọi người biết, hắn, Trần Tinh Hà mới là người tài hoa nhất Phủ Nam Dự.
Đến lúc đó cho dù các người có cầu Trần mỗ ta đặt bút thì Trần mỗ ta cũng không cho.
Ngay lúc Trần Tinh Hà đang “đu dây” thì có một âm thanh vang lên.
“Xin hỏi các hạ là Trần Tinh Hà, Trần huynh sao?”
Đó là một Nho sinh thanh tú, trong tay cầm quyển sổ và một cây bút lông nhỏ.
“Đúng vậy.”
Giờ khắc này, trong lòng Trần Tinh Hà tràn đầy hưng phấn.
Cuối cùng thì cũng có người nhận ra Trần mỗ ta.
Rất tốt, xét thấy ngươi có một đôi mắt tinh tường, ta sẽ kí cho ngươi cái tên, là chữ ký đầu tiên, sau này ngươi có thể khoe khoang với con cháu đời sau rồi.
Trong lòng Trần Tinh Hà nghĩ vậy.
Mà người kia cũng đưa sổ và bút lông nhỏ về phía trước, nói: “Nghe nói Trần huynh là huynh trưởng của Hứa Vạn Cổ huynh, vậy chẳng hay có thể xin chữ ký giúp ta được không?”
Nam tử thanh tú vô cùng kích động mà nói.
Sau một khắc, đôi bàn tay đã đưa tới của Trần Tinh Hà chậm rãi thu về, vẻ mặt lạnh lùng nói:
“Tự xin đi.”
Nói xong lời này, hắn ta lui về sau nửa bước, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bắt đầu hình thức tự bế.
Lúc này, sự náo nhiệt bên ngoài phủ viện cũng làm cho người trong nội viện chú ý.
Trường thi Nam Dự.
Bên trong trường thi, chín vị lão giả đang đứng cách đó không xa, nhìn xem toàn cảnh ồn ào bên ngoài.
“Chỉ còn một canh giờ nữa là đến giờ thi phủ, tại sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?”
Lão giả dẫn đầu đứng ở giữa hơi nhíu mày, hỏi một câu như vậy.
“Hồi Triệu đại nhân, mới vừa đi nghe ngóng một phen, hình như là do Hứa Thanh Tiêu tới cho nên mấy văn nhân này hơi kích động mà thôi.”
Có người trả lời, nói rõ nguyên nhân.
“Hứa Thanh Tiêu, chính là Hứa Thanh Tiêu đã làm ra bài Mãn Giang Hồng đó sao?”
Ông ta lại hỏi thêm một câu, rồi lại tiếp tục nói:
“Có thể làm ra một bài thiên cổ tuyệt từ như vậy thật đúng là không tầm thường, anh hùng xuất thiếu niên tuy rằng tốt, nhưng cũng không cần phải ồn ào như vậy.”
“Cho người ngăn đám ồn ào kia lại chút đi, khi giờ Mão vừa đến thì lập tức mở cửa sân.”
Triệu đại nhân chậm rãi nói.
Địa vị của vị Triệu đại nhân này rất lớn, đến từ Hàn Lâm viện, chính là chủ khảo phụ trách kỳ thi phủ ở phủ Nam Dự.
Người tới từ kinh thành, khí thế thật đúng là tớn.
Tên tuổi của Hứa Thanh Tiêu đã vang dội toàn Nam Dự, những người đọc sách bình thường cho dù học nhiều hơn mấy năm thì lúc nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ khách sáo một phen, dù sao có ai lại không muốn kết bạn với một thanh niên có triển vọng chứ?
Nhưng mà vị Triệu Nguyên Triệu đại nhân này, chẳng những không có bất kỳ biểu hiện ngạc nhiên nào, vẫn giống hệt như thường ngày.
Ngẫm lại thì cũng đúng, Hàn Lâm viện Đại Ngụy dù sao cũng là nơi tụ tập của sĩ tử từ khắp nơi trong thiên hạ, làm sao có những người phàm tục được.
Rất nhanh sau đó, bên trong trường thi đã phái người ra ngăn cản sự ồn ào bên ngoài phủ lại.
Có người ngăn lại, lúc này Hứa Thanh Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đám người Vương Nho cũng thở hồng hộc.
Cũng may là tất cả đều không sao.
Đám văn nhân này thật sự là quá hung mãnh, nếu như không có quan sai ngăn lại thì Hứa Thanh Tiêu có cảm giác đám người này có khi còn muốn đưa tay đụng vào người mình.
Có điều ngay lúc này, Lý Hâm đi đến.
Sau khi làm lễ với Hưa Thanh Tiêu xong, hắn dùng ánh mắt ra hiệu.
Hứa Thanh Tiêu lập tức hiểu được, sau khi mỉm cười đáp lại thì cũng không nói gì thêm.
Cứ như vậy mãi cho đến giờ Mão.
“Đi vào.”
Một tiếng chuông và một âm thanh to rõ vang lên, thi phủ cuối cùng cũng sắp bắt đầu.
Cổng của trường thi được mở ra, hai mươi tên quan sai đứng tụm lại một chỗ. Đám học sinh xếp thành bốn hàng lần lượt đi vào.
Đầu tiên là lấy ra thư chứng minh, sau đó là lấy ra giấy tờ chứng minh được vào thi phủ, cuối cùng là kiểm tra xem trên người hoặc trên quần áo có giấu tài liệu hay là có dấu vết gì hay không.
Kiểm tra nghiêm ngặt xong mới được bước vào phòng thi.
Lúc này, lợi ích của danh tiếng cũng được thể hiện ra.
Vốn Hứa Thanh Tiêu phải xếp ở đằng sau nhưng do mọi người nhao nhao nhường chỗ cho nên Hứa Thanh Tiêu được đi ở hàng đầu.
Không tốn bao nhiêu thời gian, Hứa Thanh Tiêu liền nhận được thẻ số, đi vào bên trong trường thi.
Trường thi Nam Dự tổng cộng có bốn sân thi, Hứa Thanh Tiêu ở trường thi Giáp hào, được phân ngẫu nhiên.
Khi vào trường thi, cơ bản là Hứa Thanh Tiêu luôn đi sau lưng Trần Tinh Hà.
Lần đầu tham gia thi phủ, có rất nhiều thứ hắn còn chưa hiểu.
“Sư đệ, đi theo ta.”
Vào trường thi, Trần Tinh Hà thấp giọng mở miệng, bảo Hứa Thanh Tiêu đi theo mình.
Hai người sóng vai mà đi vào nội đường, nhận ba nén hương, hướng về phía tứ phương mà bái lạy, bốn phía bên trong nội đường đều có treo chân dung của thánh nhân.
Chẳng qua, những bức họa này đều không phải là thánh nhân chân chính mà được hư cấu ra, được làm mới thêm.
Hứa Thanh Tiêu không đắn đo chuyện Ngô Ngôn giao đồ vật cho mình. Cái này không phải điểm quan trọng, giải quyết được Trình Lập Đông mới là chuyện quan trọng ngay trước mắt.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu viết kế hoạch lên tờ giấy trắng.
Nhưng mà chuyện đầu tiên phải làm, không phải là Trình Lập Đông mà là nhập phẩm.
Sau khi thi phủ kết thúc, mình phải tìm thời gian nhập phẩm. Chuyện này không phải là không có lí do, nói là tài hoa nhập thế, có cảm ngộ rõ ràng, một hơi hăng hái đột phá lên cửu phẩm.
Không phải rất hợp lý nhưng cũng không quá gượng ép.
Vậy nên chuyện đầu tiên phải làm chính là nhập phẩm, Võ đạo cửu phẩm.
Chuyện thứ hai mới là Trình Lập Đông.
Cái tên này sống lâu một ngày thì mình phải đề phòng một ngày. Bây giờ mình đã hoàn toàn đắc tội y, có lẽ y sẽ không bỏ qua cho mình.
Nói cách khác, cục diện trước mắt chỉ có một loại.
Hoặc là ngươi chết, hoặc là ta sống.
Làm sao mới giết chết được Trình Lập Đông.
Đây quả thực là một vấn đề đáng để suy nghĩ sâu xa.
Tên này xem ra cũng không tham ô không nhận hối lộ, những người có dã tâm lớn hay xem thường những mảnh lợi nhỏ.
Cách làm việc cũng nghiêm túc, công tư phân chia rõ ràng. Lúc ở huyện Bình An đã chứng minh được điểm này.
Ngoại trừ sắc mặt trắng bệch thì hình như không có khuyết điểm gì.
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, hình như tên Trình Lập Đông này thật sự không có điểm yếu nào. Muốn chơi chết hắn ta, vậy thì độ khó cao đây.
Phiền phức rồi.
Mình thân là nho sinh, chắc chắn không thể làm được mấy chuyện giết người cướp của hay là những chuyện trái lương tâm vi phạm đạo đức.
Quan trọng thì vẫn là đạo đức, có lương tâm hay không là thứ nối theo sau. Dù sao thì cũng có thù với hắn ta.
Khổng tử nói, cứ chính trực báo oán. Trình Lập Đông muốn ép chết mình, vậy mình cũng ép chết hắn, về lập trường thì không có vấn đề gì.
Nhưng đạo đức là vấn đề lớn nhất. Xét trên lập trường Nho đạo, khi người ta đến gây phiền phức cho mình là vì chức trách, mình đúng thật đã phạm sai lầm, sau đó mình không phục lại còn muốn giết người ta.
Đương nhiên, nguyên nhân cơ bản nhất vẫn là… mình đánh không lại.
Nếu như đánh thắng được, Hứa Thanh Tiêu sẽ tìm được lý do thích hợp.
Cho dù là mình có thăng đến Cửu phẩm thì cũng đánh không lại Trình Lập Đông. Tên này là võ phu Bát Phẩm, mỗi phẩm cách nhau một tầng trời, hắn khó lòng mà vượt qua được.
Hạo nhiên chính khí trong cơ thể cũng không có tác dụng gì, bởi Trình Lập Đông cũng chẳng phải là tà ma.
“Ừm… Nếu không thì, mình bắt y cũng tu luyện dị thuật xem sao?”
Trong đầu Hứa Thanh Tiêu bất ngờ xuất hiện ý tưởng này.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, chỉ một thoáng đã giống như cây nảy mầm, chớp mắt đã phát triển thành cây đại thụ che trời.
Đúng vậy, nếu khiến tên này cũng tu luyện dị thuật, từ đây, nếu như hắn ta dám tố cáo mình thì mình lập tức báo cáo ngược lại. Xem thử mọi người tin tưởng một người đọc sách hay là tin tưởng một võ phu.
Có một câu chuyện xưa kể rằng.
Mọi người không tin một tên cướp lại có tên là Trương Mục Chi, mà tin hắn ta tên là Trương Ma Tử (tức Trương mặt rỗ) hơn.
Kế hoạch này không tệ.
Hứa Thanh Tiêu đã hạ quyết tâm.
Nhưng mà thế nào mới có thể khiến cái tên này cam tâm tình nguyện tu luyện dị thuật chứ?
Đưa ra dị thuật rồi nói cho đối phương biết, nếu ngươi tu luyện dị thuật thì ta sẽ nói ra bí mật cho ngươi à?
Hắn lắc đầu. Trình Lập Đông không phải kẻ ngốc, y sẽ không bị mắc lừa.
Hứa Thanh Tiêu nhíu mày.
Hắn không nghĩ ra được biện pháp khiến Trình Lập Đông tình nguyện tu luyện dị thuật.
“Nếu ngươi không thể thay đổi suy nghĩ của ta, vậy thì ta sẽ thay đổi suy nghĩ của ngươi vậy.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu. Hắn đứng trên lập trường của mình nên không thể nào nghĩ ra được cách hay, hắn nhất định phải đứng trên góc độ của Trình Lập Đông thì mới có thể nghĩ ra được.
Hứa Thanh Tiêu lập tức nhắm mắt lại, lập tức đổi lập trường với Trình Lập Đông.
“Giả dụ hiện tại mình là Trình Lập Đông, chuyện mình muốn làm chỉ có hai việc.”
“Chơi chết Hứa Thanh Tiêu hoặc là biết được bí mật rồi chơi chết Hứa Thanh Tiêu.”
“Với tình huống trước mắt, để biết được bí mật là chuyện không thể nào cho nên chỉ có thể chọn cách chơi chết Hứa Thanh Tiêu. Nhưng mà phủ quân chỉ cho mình âm thầm điều tra chuyện này, ngoài mặt không thể nào đụng đến hắn mà chỉ có thể theo dõi bằng nhiều loại.”
“Nhưng vấn đề là cho dù có theo dõi Hứa Thanh Tiêu, chỉ sợ cái tên khốn này không hề để lộ ra ít dấu vết nào.”
“Thẳng tay giết hắn cũng không ổn, như vậy sẽ mang phiền phức đến cho mình, hơn nữa cũng sẽ cắt đứt manh mối.”
“Ta nhất định phải tìm được chứng cứ khiến cho hắn tuyệt vọng, như vậy thì hắn mới bị ta nắm trong lòng bàn tay.”
“Chứng cứ gì mới có thể khiến cho hắn hoàn toàn tuyệt vọng chứ?”
“Tuyệt vọng!”
“Chứng cứ!”
Lông mày của Hứa Thanh Tiêu càng ngày càng nhíu chặt, hắn đã hoàn toàn biến suy nghĩ của mình thành của Trình Lập Đông đến mức mắng cả chính mình, đúng là rất nhập tâm.
Vù.
Hồi lâu sau, theo cơn gió thổi từ ngoài cửa sổ vào phòng, ngọn đèn tắt lịm.
Trong nháy mắt gian phòng trở nên lờ mờ.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh.
Ngay cả có tiếng kim rơi cũng nghe thấy được.
Hứa Thanh Tiêu nín thở, trong đầu hiện lên hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác.
Cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên đứng dậy.
Bởi vì hắn nghĩa đến một cánh cửa đột phá.
Triệu đại phu.
Đây là cánh cửa đột phá duy nhất.
Mình tuyệt đối sẽ không thể trở thành cửa đột phá. Hơn nữa, biết chuyện mình tu luyện dị thuật, đến hiện tại chỉ có hai người và một nửa.
Một người là mình, một người là Triệu đại phu, còn biết một nửa là Chu Lăng. Dù sao thì Chu Lăng mới chỉ mơ hồ mở miệng, có biết chuyện hay không thì vẫn chưa xác định.
Hơn nữa Trình Lập Đông cũng không dám đi chọc vào Chu Lăng.
Người duy nhất hắn ta có thể khống chế chính là Triệu đại phu.
Vậy nên cửa đột phá duy nhất chính là Triệu đại phu.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu cũng không chần chừ nữa.
Hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng cho khách, đi tìm tiểu nhị nhờ dẫn đường đi đến nhà của phủ quân.
Hứa Thanh Tiêu không biết Trình Lập Đông có thể nghĩ đến điểm này hay không, nhưng để đề phòng cho tương lai, chẳng may Trình Lập Đông nghĩ đến chuyện rời khỏi phủ Nam Dự để đi tìm Triệu đại phu, vậy thì phiền phức rồi.
Không chỉ là lo lắng chuyện mình bị lộ tẩy mà chuyện lo lắng hơn đó chính là bây giờ Trình Lập Đông đang lên cơn tức giận, gây bất lợi cho Triệu đại phu, như vậy thì không tốt.
Một đường phi nhanh hết cỡ.
Hứa Thanh Tiêu đi đến nhà phủ quân.
“Kẻ nào đó?”
Bên ngoài nhà phủ quân có tám tên sai dịch gác đêm, đeo thêm cả đao, ai nấy đều như hung thần ác sát nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Thanh Tiêu xong thì mặt mũi dịu đi một chút.
“Tại hạ Hứa Thanh Tiêu, là bạn tốt của con trai phủ quân Lý Hâm, cảm phiền mấy vị vào trong thông báo, nói là ta có chuyện quan trọng tìm Lý huynh.’
Chương 97 Chương 97: Cửa Đột Phá, Nho Gia Hàng Ma (2)
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, tự giới thiệu mình đồng thời lấy ra chút ngân phiếu đưa cho mấy người này.
Nhiều lễ thì không bị trách.
Mười lượng bạc là quá nhiều, nhưng việc quan trọng nên cũng không câu nệ tiểu tiết, dù sao đây cũng không phải là tiền của mình.
“Hứa Thanh Tiêu? Hứa Vạn Cổ?”
Đối phương nghe thấy lời tự giới thiệu của Hứa Thanh Tiêu thì lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, chớp mắt vẻ mặt càng hòa nhã hơn.
“Tiên sinh chờ một lát, ta lập tức đi thông báo. Ngân lượng thì thôi đi, không nhận được.”
Trước nhà tể tướng quan thất phẩm, mấy người nha dịch trước cửa nhà phủ quân tuyệt đối không phải là người bình thường.
Biết được địa vị của Hứa Thanh Tiêu, nào có ai dám nhận ngân lượng của hắn mà thẳng thừng mở cửa đi vào thông báo.
Mấy người còn lại thì thỉnh thoảng đánh giá Hứa Thanh Tiêu, nếu như chạm mắt, người sau đương nhiên sẽ cười ngượng ngùng nịnh nọt.
Đây chính là điểm lợi của thanh danh.
Bịch bịch bịch.
Chưa đến một lúc lâu, bóng dáng của Lý Hâm đã xuất hiện trước mặt Hứa Thanh Tiêu, bước chân đi lại rất nhanh.
“Thanh Tiêu huynh, sao vậy?”
Đêm khuya còn đến thăm, đây nhất định là có chuyện quan trọng. Lý Hâm thẳng thừng đặt câu hỏi, đầy vẻ tò mò.
“Hiền đệ, giúp ngu huynh một chuyện này.”
“Cho dù như thế nào, trước khi ta rời khỏi phủ Nam Dự hãy để ý Trình Lập Đông. Cho dù như thế nào cũng không thể để hắn ta rời khỏi đây. Còn về nguyên nhân thì chờ sau khi kết thúc thi phủ, ta sẽ giải thích.”
Hứa Thanh Tiêu kéo Lý Hâm sang một bên, sau đó hạ giọng xuống cực thấp, nói nhỏ bên tai Lý Hâm.”
“Được, ta hiểu rồi.”
Lý Hâm rất thức thời, không hề hỏi nhiều. Câu trả lời rất đơn giản nhưng thái độ thì rất kiên quyết.
“Đa tạ.”
Hứa Thanh Tiêu làm lễ, đối phương lập tức lắc đầu, cho rằng Hứa Thanh Tiêu quá khách sáo rồi. Sau đó hắn muốn mời Hứa Thanh Tiêu đi vào nghỉ ngơi.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu khéo léo từ chối, lấy lý do sắp đến kỳ thi phủ.
Đối phương cũng không ép ở lại nữa. Sau khi đưa mắt nhìn Hứa Thanh Tiêu rời đi, hắn ta liền tiến vào trong phủ trạch. Nhưng mà trước khi tiến vào, hắn nhìn về phía sai dịch canh cổng rồi nói:
“Chuyện Hứa huynh đến tìm ta hôm nay, các ngươi cứ giả vờ như không biết. Còn đây là chút tâm ý của bản công tử.”
Đang lúc nói chuyện, hắn lấy ra ngân phiếu trong tay áo. Năm lượng bạc, quả thật là một chút lòng thành.
“Bọn ta đã hiểu.”
Người hầu dưới cửa của phủ quân đều không thiếu đầu óc, sắp xếp xong thì sẽ không làm loạn.
Mà đúng lúc này.
Sau khi quay về quán trọ một lần nữa, Hứa Thanh Tiêu thở dài một hơi.
Hơi có cảm giác trút được gánh nặng. Nhưng vẫn giống như có một khối đá đang đè ép mình.
Nhìn ánh trăng sáng bên ngoài, tâm tình Hứa Thanh Tiêu có phần phức tạp.
Vốn tưởng rằng đã phá thế cục.
Ai ngờ vẫn còn ở trong thế cục.
Nhưng mà cũng có một chút may mắn, mình đã có quyền chủ động.
Suy tư một hồi, Hứa Thanh Tiêu cũng không quên chính sự. Hắn đi đến bên giường, chuẩn bị vào Văn Cung thông báo cho mỹ nam tử chút tin tức tốt.
Lúc này, trăng sáng sao thưa.
Phủ Nam Dự, ngoài thành hai mươi dặm.
Bên trong một ngọn núi lớn.
Một tiếng gầm vô cùng chói tai vang lên.
Một con rắn lớn hai màu đỏ trắng giao nhau xuyên qua giữa rừng núi.
Cự xà to đến một trượng, chiều dài cũng khoảng vài chục trượng, nhìn ta khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Là rắn không phải trăn.
Phía đông núi lớn.
Cự xà quét ngang một đường, cơ thể uốn éo dưới trăng khiến người ta thấy càng khủng bố hơn.
Chỉ là lúc đi vào chân núi.
Một bóng dáng đột ngột xuất hiện.
“Yêu nghiệt, dám làm càn.”
Một tiếng rống giận dữ truyền đến, từng luồng Hạo nhiên chính khí vờn quanh người này loé ra ánh sáng trong đêm tối.
Đây là Lưu phu tử.
Đối mặt với yêu ma, ông ta hoàn toàn không sợ hãi, mà tức giận gầm lên một câu, xà yêu lập tức sợ hãi gào lên.
Khè.
Tiếng gào thét sắc ngọn vang lên, cự xà không dám đối đầu mà quay người chạy đi.
Đợi khi cự xà quay người.
Lưu phu tử không hề nhúc nhích, không có ý bước lên để truy đuổi.
Bởi vì.
Đại nho trấn ma, nho gia nhiếp yêu.
Cấp bậc bát phẩm, điều có thể làm chính là chấn nhiếp yêu ma.
Đơn giản mà nói chính là, yêu ma không thể làm gì được nho gia, nhưng cũng tương tự như vậy, nho gia cũng không làm gì được yêu ma.
Chờ đến khi đạt cảnh giới đại nho kia thì sẽ có được một số thủ đoạn, chẳng qua là vẫn không thẳng thừng dứt khoát bằng võ phu hoặc là tu sĩ.
Khu vực phía Nam.
Tiếng rống giận dữ của Trần phu tử vang lên.
Địa khu Bắc Bộ.
Tiếng rống giận dữ của Tề phu tử cũng vang lên.
Cuối cùng là khu vực phía Tây.
Quan sai võ phủ của phủ Nam Dự đã mài dao xoèn xoẹt từ sớm.
Hứa Thanh Tiêu không quên nam tử tuấn mỹ.
Nếu không phải xảy ra nhiều chuyện như thế này, chỉ sợ sau khi ra khỏi thư viện Bách Lư hắn đã vội đi tìm nam tử tuấn mỹ.
Thiên Địa Văn Cung.
Ngay khi bóng dáng Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, lúc này nam tử tuấn mỹ ở trong Văn Cung cũng hoá người một lần nữa.
Mỗi lần sau khi Hứa Thanh Tiêu rời đi, nam tử tuấn mỹ sẽ lại một lần nữa hoá thành pho tượng đứng trong Văn cung, nghĩ về ký ức của mình.
“Thanh Tiêu huynh, có đầu mối gì rồi sao?”
Nam tử tuấn mỹ mở miệng hỏi thăm. Hiện tại, cả ngày lẫn đêm y đều đang suy tư về thân thế của mình.
Hứa Thanh Tiêu không vòng vo, mặt còn nở nụ cười.
“Tiền bối, vãn bối quả thật là đã tìm được một chút manh mối.”
“Văn Cung này do chính Đại Thánh nhân chế tạo ra, mà dưới môn hạ của Đại Thánh nhân có bảy vị đệ tử.”
“Bên trong đại điện cũng đúng là có bảy pho tượng. Chỉ là tin tức của bảy người này không có cách nào tìm được. Dù sao thời gian cũng đã quá xa, không thể kiểm chứng.”
“Nhưng mà vãn bối vẫn tìm được một chút tin tức. Thủ đồ của Đại Thánh nhân, tên là Triều Ca, tài hoa vô song, dung mạo tuyệt thế.”
“Hơn nữa, lúc sinh ra sao trời rung động, trời cao nổi tiên nhạc, mây tím từ đằng Đông kéo tới. Ba tuổi biết làm thơ, năm tuổi làm được tuyệt từ, mười tuổi nổi danh khắp thiên hạ, hai mươi tuổi lập chí, hai mươi lăm tuổi đạt thành đại nho, bái Đại Thánh nhân làm thầy, được suy tôn là Bán Thánh.”
“Nhưng lại sinh ra vào thời đại đen tối nhất, là ngọn lửa của nhân tộc, người này đã tự thiêu mình để chiếu sáng cho thế nhân, phong ấn yêu ma tuyệt thế, từ đó đến nay vẫn lưu lạc.”
“Không biết tiền bối có ký ức không?”
Húa Thanh Tiêu cũng không dám hoàn toàn kết luận Triều Ca này chính là nam tử tuấn mỹ trước mặt mình. Nhưng điểm tương đồng của cả hai rất cao, xác suất đúng rất lớn.
Nghe xong những lời này, đối phương sững sờ ngay tại chỗ, ánh mắt của hắn mơ màng, giống như là đang cái gì đó.
“Thủ đồ của Thánh Nhân”
“Tài hoa vô song.”
“Dung mạo tuyệt thế.”
“Ba tuổi làm thơ.”
“Năm tuổi làm tuyệt từ.”
“Đại nho Bán Thánh.”
“Hy sinh vì thiên hạ.”
“Đúng.”
“Đúng.”
“Rất đúng, đây chính là ta, đây chính là ta. Ta chính là Triều Ca, không sai. Thanh Tiêu huynh, ta chính là Triều Ca.”
Chương 98 Chương 98: Ngày Thi Phủ, Nguyện Vọng Của Trần Tinh Hà (1)
Nam tử tuấn mỹ vô cùng kích động, y không kìm được vui mừng, nói mình chính là Triều Ca.
“Tiền bối nhớ lại rồi sao?”
Hứa Thanh Tiêu cũng lộ ra vẻ vui mừng, dò hỏi lại.
“Không nhớ ra được, nhưng đây là một loại trực giác. Ta chính là Triều Ca.”
“Thanh Tiêu huynh, ân lớn như thế này, cả đời ta khó quên. Chỉ tiếc là ký ức của ta vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng ta cảm giác những lời ngươi nói vừa nãy có thể giúp ta khôi phục một phần ký ức.”
Nam tử tuần mỹ trả lời khiến Hứa Thanh Tiêu sững sờ.
Hắn thực sự không biết nên trả lời lại thế nào.
Vốn tưởng y nhớ lại được gì đó, ai ngờ lại là trực giác chức.
Ờm… cái này.
Nhưng mà ngẫm lại thì đúng là độ tương đồng quá cao.
Cho dù như thế nào, nếu đã có thể ở lại toà Thiên Địa Văn Cung này, còn được lập tượng thì nhất định là có lai lịch lớn.
Không phải đồ đệ đầu tiên của Thánh nhân thì cũng không kém bao nhiêu, Hứa Thanh Tiêu dứt khoát mở miệng nói.
“Nếu đã như vậy, vãn bối Hứa Thanh Tiêu, bái kiến Bán Thánh Triều Ca.”
Hứa Thanh Tiêu hành đại lễ dành cho Thánh nhân.
Bán Thánh có địa vị cực cao trong Nho đạo, thua Thánh nhân nhưng cách biệt không quá lớn. Cụ thể là chênh lệch ra sao thì Hứa Thanh Tiêu cũng không biết.
So với mình thì nhất định là lợi hại hơn ngàn vạn lần.
Lúc này mà không ôm đùi thì đợi lúc nào?
“Thanh Tiêu huynh khách khí rồi.”
“Triều Ca ta đã từng là Bán Thánh, nhưng bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một mảnh tàn hồn mà thôi. Nếu như đã biết rõ thân phận của ta, từ nay về sau ngươi vẫn nên đứng ngang hàng ta, đừng nói thêm gì, nghiêm túc quá.”
Triều Ca mở miệng, thái độ của y rất chân thành.
Đã nói đến nước này, Hứa Thanh Tiêu cũng không ép buộc nữa, quá mức khiêm tốn cũng không phải thứ gì tốt.
“Bái kiến Triều Ca huynh.”
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu một lần nữa.
Đối phương cũng đáp lễ lại.
Triều Ca bất chợt mở miệng nói: “Thanh Tiêu huynh, ta cảm giác ký ức khôi phục lại một chút, trước tiên cần phải suy nghĩ một lượt. Nếu như có thể giúp ngươi giải quyết được chuyện dị thuật thì sẽ lập tức thông báo cho ngươi.”
Triều Ca nói như vậy tức là không quên phiền phức bây giờ của Hứa Thanh Tiêu.
Nghe xong, Hứa Thanh Tiêu có phần cảm động. Không hổ là Bán Thánh, phẩm hạnh đúng là rất tốt.
“Đã như vậy thì không quấy rầy Triều Ca huynh nữa, ngu đệ cáo lui.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu. Thật ra hắn cũng ước ao Triều Ca khôi phục lại ký ức. Cho dù là không nghĩ ra được cách giải quyết chuyện dị thuật phiền phức thì ít nhất có thể nhớ lại những thứ khác cũng là chuyện tốt.
Có thể chỉ điểm cho mình một chút.
“Đa tạ Thanh Tiêu huynh.”
Triều Ca vẫn cảm ơn Hứa Thanh Tiêu, mà Hứa Thanh Tiêu cũng không quấy rầy nữa, rời khỏi Thiên Địa Văn Cung. Còn về Triều Ca thì trong nháy mắt y cũng hoá thân thành pho tượng đứng bên trong Văn Cung để nhớ lại thân thế của mình.
Ngày mùng 9 tháng 4.
Khi vầng thái dương xé rách đêm tối, phủ Nam Dự lại náo nhiệt lên, bởi vì ngày mai là kỳ thi phủ. So sánh thì yên tĩnh hơn trước rất nhiều, ít nhất là trên đường đã bớt đi nhiều thứ ồn ào.
Các tửu lâu xung quanh cũng quét tước sạch sẽ không ít.
Ngày mai đã đến thi phủ.
Hứa Thanh Tiêu và những nho sinh giống như hắn đều đứng đợi trong tửu lâu.
Ngoại từ tiểu nhị đưa đến một chút đồ ăn, còn lại thì không có người nào đến quấy rầy mình.
Sắp đến thi phủ.
Tâm trạng Hứa Thanh Tiêu vẫn bình ổn, dù sao muốn lấy công danh là chuyện không thể nào, lọt được vào danh sách thôi cũng xem như là cảm tạ trời đất rồi.
Những kiến thức đời trước cũng chỉ khiến Hứa Thanh Tiêu biết được một chút thi từ ca phú mà thôi.
Còn về phần văn chương, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn chưa xem đến, cũng mới chỉ học cách viết văn từ Chu Lăng mà thôi.
Nhưng kiểu viết văn này chỉ là một vài cách viết số chương, còn mở đầu viết như thế nào, đoạn giữa viết ra làm sao, phần cuối viết thế nào, còn cả cách dùng từ nữa.
Nếu thật sự phải viết, Hứa Thanh Tiêu tự nhận là không viết ra được thứ văn chương tuyệt thế nào.
Nhưng mà không viết ra được, không có nghĩa là cũng không học được.
Hứa Thanh Tiêu không nghiên cứu về cách viết văn chương. Hứa Thanh Tiêu chậm rãi viết xuống bốn chữ trên tờ giấy trắng.
[An quốc]
[Hưng quốc]
Đây là đề lão sư giao. Đề mà phủ quân đoán cũng là An quốc.
Nhưng ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu lại rơi vào chữ hưng quốc.
Thật ra, về mặt bản chất thì an quốc và hưng quốc đều có điểm tương đồng. Chợt nghĩ đến mấy lời đám người kia nói trong yến hội, Hứa Thanh Tiêu lập tức có một suy nghĩ.
Nếu như lấy an quốc làm đề.
Phần lớn cái nhìn sẽ đặt vào man di ở phương Bắc hoặc là ở ngoài biên cảnh.
Không giết man di, vậy dùng cái gì để an quốc?
Không trông coi biên cảnh, làm sao được an quốc?
Nhưng nếu như vậy thì thi phủ năm nay cũng không cần phải long trọng như vậy.
Mấy ngày nay đọc sách ở thư viện Bách Lư, sách Hứa Thanh Tiêu đọc nhiều nhất chính là sách sử, đặc biệt là sử cận đại.
Nếu muốn sống hoà vào với thế giới này, việc hiểu rõ lịch sử là quan trọng nhất, mà hơn hết mình là người đọc sách, tương lai nhất định phải vào chốn quan trường, đơn giản là quan văn hay quan võ thôi.
Nếu để tự hắn chọn thì Hứa Thanh Tiêu nhất định sẽ chọn quan võ. Không co việc gì thì luyện võ một chút, nhìn người thấy khó chịu thì đánh ngay. Đánh thắng thì bồi thường tiền, đánh thua thì lấy tiền bồi thường đi mua nhà, nhất định sẽ rất sung sướng.
Nhưng cho dù là quan văn hay quan võ, nếu muốn yên ổn hưởng thụ thì phải hiểu sâu những tranh đấu trong triều đình.
Tranh đấu trong triều đình, cẩn thận mà nói thì chính là kéo bè kết phái, văn võ đối lập, trong đó còn có quyền lực, kinh tế và các yếu tố khác.
Nhưng nói một cái đơn giản thì thật ra chính là trò chơi của Hoàng đế.
Minh quân sẽ giảng đạo lý với ngươi còn bạo quân thì sẽ lật bàn.
Cũng may Thánh thượng bây giờ chính là một người nói đạo lý.
Theo cách bình thường, từ trong sách sử cận đại, Hứa Thanh Tiêu đã biết được một tin tức.
Đại Nguỵ rất nghèo.
Thậm chí nên nói là nghèo đến cực hạn.
Bảy lần bắc phạt, không nghèo mới lạ.
Đã nghèo ta lại còn muốn đi bắc phạt ngay lúc này. Ta muốn dẫn dắt mọi người san bằng man di phương Bắc, chọn ta là người lãnh đạo, ta còn muốn đánh lên mặt trăng. Vậy nhất định là không nhận được chào đón của Hoàng đế.
Vậy nên Hứa Thanh Tiêu không muốn lấy quan điểm “Bắc phạt” để viết văn.
Mà muốn lấy quan điểm “kinh tế” để viết.
Hứa Thanh Tiêu không dám hứa chắc thứ mình nghĩ đến liệu có hợp tâm ý của Hoàng đế hay không.
Nhưng ít nhất có một câu nói rằng, ngoại hình đẹp mắt chẳng khác nhau, tâm hồn thú vị ngàn dặm mới tìm được một.
Chương 99 Chương 99: Ngày Thi Phủ, Nguyện Vọng Của Trần Tinh Hà (2)
Nhà nhà đều chọn viết Bắc phạt thì không tốt lắm, viết văn chương về kinh tế ít nhất cũng có thể khiến đôi mắt người ta tỏa sáng.
Nói không chừng Hoàng đế lại thích, khích lệ hai câu. Vậy thì dù có không qua được kỳ thi phủ thì cũng coi như là để lại ấn tượng không xấu.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu lại bắt đầu suy nghĩ.
Cứ như vậy, từng tờ giấy trắng đều bị Hứa Thanh Tiêu viết kín chữ.
Chẳng qua là chữ trên tờ giấy trắng đều là chữ giản thể, hơn nữa nội dung cũng thuộc kiểu lẫn lộn đầu đuôi.
Cái gì mà năm nay làm sao không thu lễ, cái gì mà trên đời chỉ có chỉ đen là tốt, rất kỳ lạ.
Mãi cho đến giờ Dần ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng.
Tiếng gõ cửa đã thức tỉnh Hứa Thanh Tiêu đang trầm tư.
“Thanh Tiêu.”
Là giọng nói của sư huynh của Trần Tinh Hà.
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy ngay lập tức, sau khi mở cửa phòng ra thì liền nhìn thấy gương mặt thanh lãnh của Trần Tinh Hà ở ngay trước mặt.
“Sư đệ Thanh Tiêu bái kiến sư huynh.”
Mấy hôm nay không gặp được sư huynh của mình, giờ gặp lại thấy khí chất của sư huynh càng thêm bất phàm.
“Chỉ còn hai canh giờ nữa là bắt đầu kỳ thi phủ, mau đi cùng ta đến phủ viện, tránh để trễ giờ làm hỏng chuyện lớn.”
Trần Tinh Hà hoàn toàn giống như trước đây, không có gì thay đổi.
“Đa tạ sư huynh nhắc nhở.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, không thu dọn thêm cái gì nữa mà trực tiếp đi theo Trần Tinh Hà.
Hai người xuống lầu. Lúc này dưới lầu đang có Vương Nho và mấy vị nho sinh kết bạn đi cùng với nhau đứng đó, sau khi thấy Trần Tinh Hà thì cười nhạt một tiếng.
Nhưng mà đến lúc nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu xong thì ánh mắt đều lộ ra vẻ kích động.
Nhìn thấy hết mọi thứ, không hiểu sao Trần Tinh Hà lại có chút khó chịu.
Cũng không hiểu sao hắn nhớ lại chuyện xảy ra trong yến hội mấy ngày trước.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, tâm tính của Hứa Thanh Tiêu đã bình tĩnh lại.
Từ lần sỉ nhục trong yến hội, mấy ngày nay hắn ta đều không bước chân ra khỏi phòng, bởi vì phải nghiên cứu văn chương thi phủ.
Trần Tinh Hà chắc chắn sẽ không trách tội gì Hứa Thanh Tiêu cả, chỉ là cảm thấy mình mất mặt thôi.
Nhưng hắn ta vẫn có lòng hiếu thắng. Vị sư đệ này của mình làm được thiên cổ tuyệt từ, phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là vui mừng.
Chẳng qua đấy chỉ là làm thơ mà thôi.
Văn chương mới chính là điều quan trọng nhất với nho sinh.
Không phải là Trần Tinh Hà xem thường Hứa Thanh Tiêu mà chỉ cảm thấy Hứa Thanh Tiêu mới nhập học được một tháng, cho dù thật sự có thiên phú thì cũng không thể vượt nhanh như vậy được.
Lần thi thử phủ đô, Trần Tinh Hà hắn nhất định phải khiến Hứa Thanh Tiêu biết sư huynh chính là sư huynh.
Cũng nhất định phải khiến cho văn nhân của phủ Nam Dự biết Trần Tinh Hà này tài hoa hơn người.
Đương nhiên có một chuyện khiến Trần Tinh Hà rất khó chịu đó chính là chuyện Hứa Thanh Tiêu nhập phẩm.
Vậy mà sư phụ của mình lại không nói cho mình biết Hứa Thanh Tiêu đã nhập phẩm, hại mình đứng trước mặt Hứa Thanh Tiêu nói mấy lời xấu hổ như vậy.
Bây giờ nhớ lại.
Xấu hổ!
Xấu hổ!
Đúng là nỗi xấu hổ to lớn!
Phù.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng Trần Tinh Hà cũng lấy lại được bình tĩnh.
Kỳ thi phủ lần này là phép thử để hắn ta chứng minh mình.
Thanh Tiêu sư đệ.
Vậy thì sư huynh sẽ nói cho đệ biết cái gì gọi là tài hoa.
Nghĩ đến đây, Trần Tinh Hà ra khỏi quán trọ, mà những người còn lại thì đi theo song song bên cạnh.
Trên đường đi, tất cả mọi người không ai nói gì.
Nhưng ánh mắt lại giống nhau, đều tập trung vào bên trong phủ viện.
Một khắc sau.
Hứa Thanh Tiêu đi đến phủ viện Nam Dự.
Lúc này bên ngoài phủ viện đã kín hết chỗ từ lâu.
Từ xưa đến nay, văn viện khảo hạch văn nhân đều tương đối đơn giản.
Nhất là sau thời Chu thánh, ngăn chặn phô trương lãng phí, coi trọng đơn giản, thậm chí có một lần, các nơi còn bắt đầu so nghèo, nhất là về các mặt liên quan tới văn nhân này.
Đương nhiên khoa cử trường thi thì lại không giống như vậy, dù sao thì cũng có liên quan đến Hoàng gia, liên quan đến vương triều đại Ngụy.
Trường thi phủ Nam Dự này xem ra hơi keo kiệt, không có mái ngói tường xây, chỉ dùng cỏ khô phủ lên trên kiến trúc.
Biển hiệu cũng không được sơn son thiếp vàng, tất cả đều rất đơn giản.
Lúc này, còn chưa tới giờ Mão mà bên ngoài trường thi phủ Nam Dự đã đông kín tài tử văn nhân tề tụ.
Ở cổng phủ viện cũng đã có hai mươi bộ khoái đứng đó, đeo trường đao, lạnh lùng đứng nhìn mọi người.
Khoa khảo của văn nhân, bất luận là khoa cử hay là thi phủ cũng đều cực kỳ nghiêm ngặt, nếu như có gian lận, nhẹ thì cả đời không được làm quan, nặng thì bị sung quân ba ngàn dặm.
Đây cũng không phải chuyện đùa.
Chỉ là nhìn sơ qua thì trong phủ viện chỉ có hai mươi tên bộ khoái, rõ ràng là hơi ít, theo lý thuyết thì thi phủ hẳn là chuyện quan trọng nhất hiện nay của phủ Nam Dự, không nên ít như vậy mới đúng.
Khi Hứa Thanh Tiêu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì đã có nhiều người tới vây quanh.
“Các hạ chính là Hứa Vạn Cổ, Hứa Thanh Tiêu, Hứa huynh phải không?”
Có người đi đến hướng về phía Hứa Thanh Tiêu hành lễ.
“Vạn Cổ thì không dám nhận, tại hạ chính là Hứa Thanh Tiêu, chư vị là?”
Hứa Thanh Tiêu ngừng suy tư, lấy lại tinh thần, hơi tò mò nhìn về phía mấy người phía trước, đồng thời cũng hơi ê răng với cách xưng hô này.
Hứa Vạn Cổ, cho mình quá nhiều thể diện rồi đó.
Sau câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu, mấy người kia lập tức lộ ra vẻ cực kỳ vui mừng.
“Chúng ta là người đọc sách của huyện Bi Lâm, vừa đến phủ Nam Dự ngày hôm qua thì đã nghe kể chuyện Hứa huynh làm thơ ở yến hội, một bài Mãn Giang Hồng, chính là ước nguyện tột đỉnh trong lòng của người đọc sách chúng ta. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên thấy Hứa huynh khí vũ hiên ngang, rất có khí khái anh hùng.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Hứa huynh tài cao, từ khi chúng ta đọc được danh tác của Hứa huynh thì gần như ngày đêm không ngủ, chỉ mong có thể sớm ngày được diện kiến phong tư của Hứa huynh.”
“Hứa huynh, chúng ta còn có một thỉnh cầu hơi quá, không biết Hứa huynh có thể đặt lạc danh cho chúng ta không, như vậy cho dù có thi rớt kỳ thi phủ thì ít ra cũng không uổng công chuyến này tới đây.”
Đám người mở miệng nói ra những lời tán thưởng, dáng vẻ giống như những kẻ si mê.
Cái gọi là lạc danh, kỳ thật chính là kí tên.
Hiểu rõ ý đồ đến đây của đối phương, Hứa Thanh Tiêu cũng cực kỳ khách khí khẽ gật đầu, đám người càng thêm vui sướng, lấy sổ tay của mình, lật tờ thứ nhất ra, lại đưa một cây bút lông be bé cho Hứa Thanh Tiêu, thậm chỉ đến cả túi mực cũng đã chuẩn bị xong.
Cầm bút dính vào ít mực, Hứa Thanh Tiêu ký tên lên phía trên.
Rất nhanh sau đó, khi Hứa Thanh Tiêu vừa ký xong tên cho ba người kia, còn chưa kịp đợi Hứa Thanh Tiêu buông bút lông xuống thì lại có bốn năm người đi tới, mục đích cũng giống mấy người kia.
Chương 100 Chương 100: Thi Phủ Bắt Đầu, Đề Thi An Quốc (1)
Tìm người đọc sách mà mình hâm mộ xin chữ ký là một chuyện vẫn thường xuyên xảy ra, cũng là một chuyện trịnh trọng.
Hứa Thanh Tiêu là người hiền hoà, có thể nói là ai đến cũng không từ chối.
Còn chưa tới giờ Mão, các văn nhân hoặc là vẫn kiên nhẫn chờ đợi, hoặc là cùng nhau nói chuyện phiếm.
Bỗng khi nghe thấy Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, hơn nữa còn ký tên cho mọi người, trong phút chốc, chuyện này như hòn đá rơi vào đầm nước yên tĩnh, gợi nên ngàn cơn sóng.
“Nhanh lên, còn đờ ra đó làm gì, Hứa Vạn Cổ tới rồi.”
“Cái gì, Hứa Vạn Cổ tới rồi?”
“Hứa Vạn Cổ đang kí tên cho người ta, chúng ta cũng nhanh chân đến đó thôi.”
“Tương lai Hứa Vạn Cổ ít nhất cũng là đại nho, có thể được đại nho viết chữ sau này đem treo trong nhà, không chừng còn có thể tăng phúc cho con cháu đó.”
“Dẫn ta đi với, dẫn ta đi với.”
“Hứa Vạn Cổ là ai vậy? Ta chưa từng nghe qua tên hắn, tại sao phải tìm hắn xin chữ ký?”
“Cái gì? Hứa Vạn Cổ là Hứa Thanh Tiêu? Chính là cái người viết bài Mãn Giang Hồng kia? Huynh đài, chờ ta theo với.”
Trong phút chốc, đám người trở nên sôi trào, dù sao thì cũng đang trong lúc rãnh rỗi, chạy đến xin chữ ký cũng không bị thiệt.
Lúc này.
Đám người xung quanh Hứa Thanh Tiêu như sôi trào, vây quanh trong trong ngoài ngoài tính sơ cũng khoảng vài trăm, tất cả đều tới để xin chữ ký.
Giữa đám người, bọn người Vương Nho đang cố gắng giữ gìn trật tự.
Hứa Thanh Tiêu nhìn thấy cảnh này thì cũng hơi hoảng, mấy trăm người đàn ông như hổ như sói nhào về phía mình, ai mà chịu cho nổi?
Mà Trần Tinh Hà lúc này đang đứng ở một bên, vẻ mặt bình tĩnh quan sát tất cả.
Thực ra thì Trần Tinh Hà cũng rất muốn hỏi một câu.
Các người có muốn xin chữ ký của ta hay không?
Nhưng mà hắn ta lại không thể nói ra những lời này.
Nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tiêu đang được đám người hâm mộ, Trần Tinh Hà hơi hâm mộ, nhưng ý chí lại càng thêm kiên định.
Hôm nay, sau khi thi phủ.
Hắn ta muốn để cho tất cả mọi người biết, hắn, Trần Tinh Hà mới là người tài hoa nhất Phủ Nam Dự.
Đến lúc đó cho dù các người có cầu Trần mỗ ta đặt bút thì Trần mỗ ta cũng không cho.
Ngay lúc Trần Tinh Hà đang “đu dây” thì có một âm thanh vang lên.
“Xin hỏi các hạ là Trần Tinh Hà, Trần huynh sao?”
Đó là một Nho sinh thanh tú, trong tay cầm quyển sổ và một cây bút lông nhỏ.
“Đúng vậy.”
Giờ khắc này, trong lòng Trần Tinh Hà tràn đầy hưng phấn.
Cuối cùng thì cũng có người nhận ra Trần mỗ ta.
Rất tốt, xét thấy ngươi có một đôi mắt tinh tường, ta sẽ kí cho ngươi cái tên, là chữ ký đầu tiên, sau này ngươi có thể khoe khoang với con cháu đời sau rồi.
Trong lòng Trần Tinh Hà nghĩ vậy.
Mà người kia cũng đưa sổ và bút lông nhỏ về phía trước, nói: “Nghe nói Trần huynh là huynh trưởng của Hứa Vạn Cổ huynh, vậy chẳng hay có thể xin chữ ký giúp ta được không?”
Nam tử thanh tú vô cùng kích động mà nói.
Sau một khắc, đôi bàn tay đã đưa tới của Trần Tinh Hà chậm rãi thu về, vẻ mặt lạnh lùng nói:
“Tự xin đi.”
Nói xong lời này, hắn ta lui về sau nửa bước, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bắt đầu hình thức tự bế.
Lúc này, sự náo nhiệt bên ngoài phủ viện cũng làm cho người trong nội viện chú ý.
Trường thi Nam Dự.
Bên trong trường thi, chín vị lão giả đang đứng cách đó không xa, nhìn xem toàn cảnh ồn ào bên ngoài.
“Chỉ còn một canh giờ nữa là đến giờ thi phủ, tại sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?”
Lão giả dẫn đầu đứng ở giữa hơi nhíu mày, hỏi một câu như vậy.
“Hồi Triệu đại nhân, mới vừa đi nghe ngóng một phen, hình như là do Hứa Thanh Tiêu tới cho nên mấy văn nhân này hơi kích động mà thôi.”
Có người trả lời, nói rõ nguyên nhân.
“Hứa Thanh Tiêu, chính là Hứa Thanh Tiêu đã làm ra bài Mãn Giang Hồng đó sao?”
Ông ta lại hỏi thêm một câu, rồi lại tiếp tục nói:
“Có thể làm ra một bài thiên cổ tuyệt từ như vậy thật đúng là không tầm thường, anh hùng xuất thiếu niên tuy rằng tốt, nhưng cũng không cần phải ồn ào như vậy.”
“Cho người ngăn đám ồn ào kia lại chút đi, khi giờ Mão vừa đến thì lập tức mở cửa sân.”
Triệu đại nhân chậm rãi nói.
Địa vị của vị Triệu đại nhân này rất lớn, đến từ Hàn Lâm viện, chính là chủ khảo phụ trách kỳ thi phủ ở phủ Nam Dự.
Người tới từ kinh thành, khí thế thật đúng là tớn.
Tên tuổi của Hứa Thanh Tiêu đã vang dội toàn Nam Dự, những người đọc sách bình thường cho dù học nhiều hơn mấy năm thì lúc nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ khách sáo một phen, dù sao có ai lại không muốn kết bạn với một thanh niên có triển vọng chứ?
Nhưng mà vị Triệu Nguyên Triệu đại nhân này, chẳng những không có bất kỳ biểu hiện ngạc nhiên nào, vẫn giống hệt như thường ngày.
Ngẫm lại thì cũng đúng, Hàn Lâm viện Đại Ngụy dù sao cũng là nơi tụ tập của sĩ tử từ khắp nơi trong thiên hạ, làm sao có những người phàm tục được.
Rất nhanh sau đó, bên trong trường thi đã phái người ra ngăn cản sự ồn ào bên ngoài phủ lại.
Có người ngăn lại, lúc này Hứa Thanh Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đám người Vương Nho cũng thở hồng hộc.
Cũng may là tất cả đều không sao.
Đám văn nhân này thật sự là quá hung mãnh, nếu như không có quan sai ngăn lại thì Hứa Thanh Tiêu có cảm giác đám người này có khi còn muốn đưa tay đụng vào người mình.
Có điều ngay lúc này, Lý Hâm đi đến.
Sau khi làm lễ với Hưa Thanh Tiêu xong, hắn dùng ánh mắt ra hiệu.
Hứa Thanh Tiêu lập tức hiểu được, sau khi mỉm cười đáp lại thì cũng không nói gì thêm.
Cứ như vậy mãi cho đến giờ Mão.
“Đi vào.”
Một tiếng chuông và một âm thanh to rõ vang lên, thi phủ cuối cùng cũng sắp bắt đầu.
Cổng của trường thi được mở ra, hai mươi tên quan sai đứng tụm lại một chỗ. Đám học sinh xếp thành bốn hàng lần lượt đi vào.
Đầu tiên là lấy ra thư chứng minh, sau đó là lấy ra giấy tờ chứng minh được vào thi phủ, cuối cùng là kiểm tra xem trên người hoặc trên quần áo có giấu tài liệu hay là có dấu vết gì hay không.
Kiểm tra nghiêm ngặt xong mới được bước vào phòng thi.
Lúc này, lợi ích của danh tiếng cũng được thể hiện ra.
Vốn Hứa Thanh Tiêu phải xếp ở đằng sau nhưng do mọi người nhao nhao nhường chỗ cho nên Hứa Thanh Tiêu được đi ở hàng đầu.
Không tốn bao nhiêu thời gian, Hứa Thanh Tiêu liền nhận được thẻ số, đi vào bên trong trường thi.
Trường thi Nam Dự tổng cộng có bốn sân thi, Hứa Thanh Tiêu ở trường thi Giáp hào, được phân ngẫu nhiên.
Khi vào trường thi, cơ bản là Hứa Thanh Tiêu luôn đi sau lưng Trần Tinh Hà.
Lần đầu tham gia thi phủ, có rất nhiều thứ hắn còn chưa hiểu.
“Sư đệ, đi theo ta.”
Vào trường thi, Trần Tinh Hà thấp giọng mở miệng, bảo Hứa Thanh Tiêu đi theo mình.
Hai người sóng vai mà đi vào nội đường, nhận ba nén hương, hướng về phía tứ phương mà bái lạy, bốn phía bên trong nội đường đều có treo chân dung của thánh nhân.
Chẳng qua, những bức họa này đều không phải là thánh nhân chân chính mà được hư cấu ra, được làm mới thêm.