Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99: Ngoại truyện (3)
Biệt thự WIN lúc này đã phủ lên một màu đỏ tươi thắm từ những dãy thảm được trải đầy khắp cả khuôn viên rộng lớn.
Từng tán lá cây xanh biếc như đã ngủ yên khi màn đêm buông xuống, nhưng lúc này lại trở nên lung linh, huyền ảo khi đã được trang trí rất nhiều phụ kiện xinh xắn, và khi những dây đèn led được thắp lên càng khiến khung cảnh trước biệt thự tráng lệ càng trở nên xa hoa.
Dưới mặt hồ bơi được thả đầy bong bóng hơi, nổi bồng bềnh trên mặt nước trong xanh.
Từ cổng chính được trải thảm đỏ đi dọc thẳng vào một sân khấu đã được trang trí vô cùng lộng lẫy. Phía trên bức màn nhung lớn phía sau sân khấu là những bức ảnh, những đoạn clip ghi lại cảnh một nhà năm người của Nhị thiếu gia Cố Hàn được phát ra từ máy chiếu. Trên sân khấu còn bố trí bánh kem 5 tầng, bên cạnh là tháp ly tam giác 9 tầng để rót rượu sâm banh. Dọc hai bên con đường hướng đến sân khấu phủ đầy những rặng hoa hồng có đủ mọi sắc màu, tạo nên một con đường lãng mạn, nên thơ.
Sắp đến giờ cử hành buổi tiệc nên khách khứa đến mỗi lúc một nhiều, đa số đều là những thương nhân có tiếng tâm lừng lẫy, có cả một nhóm phóng viên được chọn lọc đến để tác nghiệp, lấy tin tức tức theo sự cho phép của chủ nhân bữa tiệc.
Phong cách bữa tiệc được bố trí dạng buffet, ăn uống tự chọn nên khách mời cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều, họ vừa tận hưởng không gian tuyệt vời tại nơi đây, vừa thưởng rượu ngon lại có thể hội ngộ cùng tán gẩu sau nhiều năm đối mặt trên thương trường.
Buổi tiệc được thắt chặt an ninh nên mỗi một vị khách trước khi vào trong đều bắt buộc phải lưu lại gương mặt trước camera giám sát, bên cạnh đó cũng phải đưa ra được thiệp mời có chữ ký của Cố Hàn thì mới được bảo vệ cho phép vào trong.
Lúc này chiếc siêu xe Ferrari Roma đã rẽ vào một con đường khác để tiến thẳng vào trong bãi đậu. Nhanh chóng tất cả mọi người đều đã bị chiếc xe ấy thu hút, ai nấy đều tập trung mắt theo dõi xem người vừa đến là ai. Cho đến khi nhìn thấy Đại thiếu gia của nhà họ Cố, Cố Thành bước xuống thì mọi người mới thôi tỏ vẻ hiếu kỳ.
Nhưng khi nhìn thấy Cố Thành không chỉ đến một mình mà theo sau anh còn có một cô gái và một đứa trẻ thì mọi người xung quanh mới bắt đầu bàn tán to nhỏ.
Mộc Lan Chi và Cố Thái Anh vừa xuống xe cũng đã bị bầu không khí tại đây làm cho ngượng ngùng, trong lúc lúng túng thì Cố Hinh và Thác Hi đã bước về phía họ.
"Nhìn không gian này chắc cô cũng biết đây là tiệc gì rồi đúng không?"
Cố Hinh là người điềm đạm cất lên câu hỏi, nhưng mãi đến khi Mộc Lan Chi quan sát hướng sân khấu xong thì cô mới khẽ cười.
"Kỷ niệm 5 năm ngày cưới của Cố thiếu. Đúng là quá đổi sang trọng, vậy mà anh ấy lại không nói trước để cháu còn chuẩn bị quà."
"Đến tôi và bà nội nó còn không biết trước thì nói chi đến người khác. Đây là bất ngờ đặc biệt mà nó dành tặng riêng cho tiểu Nhu để bù đắp lại những thiếu sót trong hôn lễ trước đó. Cô sẽ không thấy khó chịu khi đến đây chứ?"
"Dạ đương nhiên là không rồi. Sao cháu có thể khó chịu được, cháu còn phải thành tâm chúc phúc cho anh ấy và tiểu Nhu trọn đời hạnh phúc nữa mà. Bác đừng bận tâm nhiều về cháu!"
Cố Hinh khẽ gật gật đầu, sau đó ông nhìn sang tiểu Anh, đưa tay xoa đầu cậu bé một cái rồi lại ôn nhu cất lời:
"Cháu trai của ông càng lớn càng đẹp trai đó nha!"
"Dạ, tiểu Anh đẹp trai là nhờ giống ông nội đó ạ!"
Đứa trẻ vẫn lém lỉnh như năm nào, cậu vừa lên tiếng đã khiến mọi người được một phen bật cười vui vẻ.
Bấy giờ một chiếc siêu xe khác lại dừng ngay trước cổng chính, khiến mọi người một lần nữa phải tập trung ánh mắt hiếu kỳ chờ đón xem vị khách nào đến mà lại xuất hiện một cách đáng trầm trồ thế này.
Trong xe là gia đình nhà họ Sở, từ bên trong nhìn ra Sở Nhu đã có thể nhìn thấy bối cảnh lộng lẫy đang hiện ra ngay trong tầm mắt. Khi cô còn đang trong tâm lý bất ngờ đến sửng sờ thì tiểu Nhiên ngồi bên cạnh đã lảnh lót cất lời:
"Mẹ hãy đi theo con đường trải thảm đỏ ấy, ba đang ở phía trước chờ mẹ đó!"
"Chuyện...chuyện này..."
"Mẹ đi nhanh đi, ba chờ mẹ lâu lắm rồi đó!"
Tiểu Nhiên lại nói thêm một câu. Lúc này cửa xe đã được mở ra, cô bé vui vẻ bước xuống trước sau đó lại đưa tay vào trong chờ đợi mẹ mình nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy.
Tuy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Sở Nhu vẫn rất hợp tác. Một tay cô cầm lấy tà váy có phần hơi dài để đỡ vướng víu, tay còn lại thì nắm tay tiểu Nhiên để cô bé dẫn cô bước xuống.
Khi thấy Sở Nhu đã xuất hiện, Cố Thái Anh đột nhiên lại bước thẳng về phía ấy khiến ai nấy đều vô cùng bất ngờ. Mộc Lan Chi muốn chạy theo cậu bé nhưng lại bị Thác Hi nắm tay ngăn cản. Bà nhìn cô, khẽ lắc nhẹ đầu sau đó nở ra một nụ cười tràn đầy sự tin tưởng, như đang thầm nhắn nhủ với cô rằng, hãy yên tâm vì mọi chuyện đều sẽ diễn ra tốt đẹp.
Sự có mặt của Cố Thái Anh lần nữa lại khiến Sở Nhu không tránh khỏi ngạc nhiên. Cô chỉ thấy đứa trẻ mỗi lúc đang đến gần cô hơn và khi đã đến chỗ Sở Nhu, cậu bé chẳng chút đắn đo nào đã tự nhiên nắm lấy tay cô, dùng ánh mắt long lanh trìu mến nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, sau đó mỉm cười thật ấm áp.
"Con đưa dì đi gặp ba!"
Sở Nhu chẳng biết phải phản ứng thế nào mới đúng vì xung quanh cô còn có rất nhiều người, có cả phóng viên đang không ngừng chụp ảnh nên chỉ đành phối hợp với đứa trẻ này. Cô đã mỉm cười rồi cùng cậu bé chậm rãi bước trên thảm đỏ tiến vào sân khấu phía trước.
Cố Thái Anh mặc vest chỉn chu, nhìn cậu bé cứ như một quý ông thu nhỏ, đang tay trong tay với người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Với sự sắp xếp từ trước, Sở Nhu đã được chọn cho một chiếc váy dạ hội màu trắng tinh khôi có phần vạt đầm xẻ cao, khoe trọn thân hình thon gọn của cô. Chiếc váy có phần đuôi xếp nhiều tà, được thiết kế cut out, cúp ngực, phô ra chiếc xương quai xanh gợi cảm cùng làn da trắng nõn nà như những bông tuyết ngày đông.
Khuôn mặt thanh tú tuy chỉ được trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp kiều diễm như một nữ thần. Nhan sắc thanh cao này khiến tất cả mọi người đều không thể nào rời mắt, dù chỉ là một giây.
Tiếng vĩ cầm từ đâu đang du dương vang lên, Sở Nhu như đang lạc vào chốn thiên đường tình yêu đầy lãng mạn.
Khi cô đã bước đến gần sân khấu hơn thì mới có thể nhìn thấy những bức ảnh và những đoạn clip đang được phát trên bức màn phía sau sân khấu. Lúc này cô đã vô cùng xúc động, cho đến khi thấy bóng dáng quen thuộc của người đàn ông cô yêu xuất hiện với nụ cười ấm áp trên môi, thì Sở Nhu đã không còn kìm được nước mắt.
Cố Thái Anh dẫn người phụ nữ ấy từng bước tiến lên sân khấu, nhẹ nhàng trao bàn tay mềm mại của cô gái giao lại cho Cố Hàn. Cậu bé nhìn cả hai sau đó mỉm cười, khẽ khàng cất lên lời chúc tốt lành.
"Chúc ba mẹ trăm năm hạnh phúc! Đời đời kiếp kiếp, mãi mãi bên nhau!!!"
"Cảm ơn con trai!"
Nhận được lời cảm ơn cùng cái xoa đầu của ba mình xong, tiểu Anh cũng nhanh chóng rời khỏi để nhường lại sân khấu cho hai nhân vật trọng đại trong đêm hôm nay.
Tiếng vĩ cầm từ lâu đã ngừng đoạn nhạc lãng mạn, để mọi người có thể lắng nghe những gì Cố Hàn sắp tới sẽ nói ra qua micro, dành tặng riêng những yêu thương ngọt ngào cho người con gái anh yêu.
Khi đôi trai gái chạm mặt nhau, ánh mắt tràn đầy yêu thương giao nhau tại một điểm, người đàn ông đã đưa tay đến phía trước nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc của cô gái, môi mỏng cong nhẹ lên tạo ra một nụ cười trìu mến.
"Chúc mừng kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng ta!!!"
"Sao anh không nói trước cho em biết?"
Cô gái xúc động trách móc, nhưng trong giọng nói ấy, hạnh phúc đã lấp đầy tất cả.
"Anh muốn tạo cho em bất ngờ, một hạnh phúc mãi nằm trong tâm trí."
Nói xong người đàn ông liền đặt lên trán của cô một nụ hôn, sau đó mới dắt tay cô bước về phía chiếc bánh kem 5 tầng, tiến hành nghi thức cắt bánh cưới như trong một hôn lễ.
Tiếng vĩ cầm lại lần nữa vang lên, phía dưới sân khấu tất cả mọi người đều dành tặng riêng cho cặp đôi những ánh mắt ngưỡng mộ và một sự chúc phúc chân thành.
Cắt bánh cưới đã xong, họ lại cùng nhau rót rượu sâm banh, cả tháp ly thủy tinh trong suốt bỗng chốc nhuốm màu rượu đỏ, từng làn khói mờ ảo tỏa ra khiến sân khấu càng thêm lung linh.
Khi mọi nghi thức đã xong họ lại tay nắm tay, hướng mắt ngắm nhìn nhau. Cố Hàn khẽ cong môi cười sau đó anh cầm micro lên và dành tặng riêng cho người con gái mình yêu những lời nói chân tình nhất.
"Chúng ta đã ở bên nhau hơn một ngàn ngày lẫn đêm, đã chia sẻ với nhau biết bao ngọt bùi cay đắng trong cuộc sống này. Nhưng suy cho cùng anh vẫn cảm thấy bản thân yêu em chưa đủ nhiều, mang đến cho em và các con chưa nhiều hạnh phúc. Mỗi một ngày trôi qua anh đều nghĩ phải làm như thế nào để khiến em vui và hạnh phúc nhiều hơn nữa. Anh luôn yêu em nhiều hơn ở mỗi phút mỗi giây, anh muốn gắn bó với em, người con gái mang tên Sở Nhu, người tuyệt vời nhất thế gian này đến trọn đời trọn kiếp. Anh yêu em nhều hơn một chữ yêu, yêu em đến điên cuồng mà không hề hối tiếc!!!"
"Em cũng sẽ yêu anh, yêu đến trọn đời suốt kiếp!!!"
Hai nụ cười hạnh phúc giờ đây đã rạng rỡ trên hai bờ môi của đôi vợ chồng trẻ. Họ nắm chặt tay nhau, ánh mắt nhìn nhau đầy chân tình, từ từ tiến hai gương mặt đến gần nhau hơn, khi hai phiến môi đã giao nhau cùng một điểm, họ nhẹ nhàng trao đến nhau một nụ hôn ngọt ngào, cùng hòa mình vào một tình yêu nồng cháy.
Dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người, rồi họ sẽ trọn đời bên nhau, mãi không xa rời!!!
- ---------------END----------------
Từng tán lá cây xanh biếc như đã ngủ yên khi màn đêm buông xuống, nhưng lúc này lại trở nên lung linh, huyền ảo khi đã được trang trí rất nhiều phụ kiện xinh xắn, và khi những dây đèn led được thắp lên càng khiến khung cảnh trước biệt thự tráng lệ càng trở nên xa hoa.
Dưới mặt hồ bơi được thả đầy bong bóng hơi, nổi bồng bềnh trên mặt nước trong xanh.
Từ cổng chính được trải thảm đỏ đi dọc thẳng vào một sân khấu đã được trang trí vô cùng lộng lẫy. Phía trên bức màn nhung lớn phía sau sân khấu là những bức ảnh, những đoạn clip ghi lại cảnh một nhà năm người của Nhị thiếu gia Cố Hàn được phát ra từ máy chiếu. Trên sân khấu còn bố trí bánh kem 5 tầng, bên cạnh là tháp ly tam giác 9 tầng để rót rượu sâm banh. Dọc hai bên con đường hướng đến sân khấu phủ đầy những rặng hoa hồng có đủ mọi sắc màu, tạo nên một con đường lãng mạn, nên thơ.
Sắp đến giờ cử hành buổi tiệc nên khách khứa đến mỗi lúc một nhiều, đa số đều là những thương nhân có tiếng tâm lừng lẫy, có cả một nhóm phóng viên được chọn lọc đến để tác nghiệp, lấy tin tức tức theo sự cho phép của chủ nhân bữa tiệc.
Phong cách bữa tiệc được bố trí dạng buffet, ăn uống tự chọn nên khách mời cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều, họ vừa tận hưởng không gian tuyệt vời tại nơi đây, vừa thưởng rượu ngon lại có thể hội ngộ cùng tán gẩu sau nhiều năm đối mặt trên thương trường.
Buổi tiệc được thắt chặt an ninh nên mỗi một vị khách trước khi vào trong đều bắt buộc phải lưu lại gương mặt trước camera giám sát, bên cạnh đó cũng phải đưa ra được thiệp mời có chữ ký của Cố Hàn thì mới được bảo vệ cho phép vào trong.
Lúc này chiếc siêu xe Ferrari Roma đã rẽ vào một con đường khác để tiến thẳng vào trong bãi đậu. Nhanh chóng tất cả mọi người đều đã bị chiếc xe ấy thu hút, ai nấy đều tập trung mắt theo dõi xem người vừa đến là ai. Cho đến khi nhìn thấy Đại thiếu gia của nhà họ Cố, Cố Thành bước xuống thì mọi người mới thôi tỏ vẻ hiếu kỳ.
Nhưng khi nhìn thấy Cố Thành không chỉ đến một mình mà theo sau anh còn có một cô gái và một đứa trẻ thì mọi người xung quanh mới bắt đầu bàn tán to nhỏ.
Mộc Lan Chi và Cố Thái Anh vừa xuống xe cũng đã bị bầu không khí tại đây làm cho ngượng ngùng, trong lúc lúng túng thì Cố Hinh và Thác Hi đã bước về phía họ.
"Nhìn không gian này chắc cô cũng biết đây là tiệc gì rồi đúng không?"
Cố Hinh là người điềm đạm cất lên câu hỏi, nhưng mãi đến khi Mộc Lan Chi quan sát hướng sân khấu xong thì cô mới khẽ cười.
"Kỷ niệm 5 năm ngày cưới của Cố thiếu. Đúng là quá đổi sang trọng, vậy mà anh ấy lại không nói trước để cháu còn chuẩn bị quà."
"Đến tôi và bà nội nó còn không biết trước thì nói chi đến người khác. Đây là bất ngờ đặc biệt mà nó dành tặng riêng cho tiểu Nhu để bù đắp lại những thiếu sót trong hôn lễ trước đó. Cô sẽ không thấy khó chịu khi đến đây chứ?"
"Dạ đương nhiên là không rồi. Sao cháu có thể khó chịu được, cháu còn phải thành tâm chúc phúc cho anh ấy và tiểu Nhu trọn đời hạnh phúc nữa mà. Bác đừng bận tâm nhiều về cháu!"
Cố Hinh khẽ gật gật đầu, sau đó ông nhìn sang tiểu Anh, đưa tay xoa đầu cậu bé một cái rồi lại ôn nhu cất lời:
"Cháu trai của ông càng lớn càng đẹp trai đó nha!"
"Dạ, tiểu Anh đẹp trai là nhờ giống ông nội đó ạ!"
Đứa trẻ vẫn lém lỉnh như năm nào, cậu vừa lên tiếng đã khiến mọi người được một phen bật cười vui vẻ.
Bấy giờ một chiếc siêu xe khác lại dừng ngay trước cổng chính, khiến mọi người một lần nữa phải tập trung ánh mắt hiếu kỳ chờ đón xem vị khách nào đến mà lại xuất hiện một cách đáng trầm trồ thế này.
Trong xe là gia đình nhà họ Sở, từ bên trong nhìn ra Sở Nhu đã có thể nhìn thấy bối cảnh lộng lẫy đang hiện ra ngay trong tầm mắt. Khi cô còn đang trong tâm lý bất ngờ đến sửng sờ thì tiểu Nhiên ngồi bên cạnh đã lảnh lót cất lời:
"Mẹ hãy đi theo con đường trải thảm đỏ ấy, ba đang ở phía trước chờ mẹ đó!"
"Chuyện...chuyện này..."
"Mẹ đi nhanh đi, ba chờ mẹ lâu lắm rồi đó!"
Tiểu Nhiên lại nói thêm một câu. Lúc này cửa xe đã được mở ra, cô bé vui vẻ bước xuống trước sau đó lại đưa tay vào trong chờ đợi mẹ mình nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy.
Tuy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Sở Nhu vẫn rất hợp tác. Một tay cô cầm lấy tà váy có phần hơi dài để đỡ vướng víu, tay còn lại thì nắm tay tiểu Nhiên để cô bé dẫn cô bước xuống.
Khi thấy Sở Nhu đã xuất hiện, Cố Thái Anh đột nhiên lại bước thẳng về phía ấy khiến ai nấy đều vô cùng bất ngờ. Mộc Lan Chi muốn chạy theo cậu bé nhưng lại bị Thác Hi nắm tay ngăn cản. Bà nhìn cô, khẽ lắc nhẹ đầu sau đó nở ra một nụ cười tràn đầy sự tin tưởng, như đang thầm nhắn nhủ với cô rằng, hãy yên tâm vì mọi chuyện đều sẽ diễn ra tốt đẹp.
Sự có mặt của Cố Thái Anh lần nữa lại khiến Sở Nhu không tránh khỏi ngạc nhiên. Cô chỉ thấy đứa trẻ mỗi lúc đang đến gần cô hơn và khi đã đến chỗ Sở Nhu, cậu bé chẳng chút đắn đo nào đã tự nhiên nắm lấy tay cô, dùng ánh mắt long lanh trìu mến nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, sau đó mỉm cười thật ấm áp.
"Con đưa dì đi gặp ba!"
Sở Nhu chẳng biết phải phản ứng thế nào mới đúng vì xung quanh cô còn có rất nhiều người, có cả phóng viên đang không ngừng chụp ảnh nên chỉ đành phối hợp với đứa trẻ này. Cô đã mỉm cười rồi cùng cậu bé chậm rãi bước trên thảm đỏ tiến vào sân khấu phía trước.
Cố Thái Anh mặc vest chỉn chu, nhìn cậu bé cứ như một quý ông thu nhỏ, đang tay trong tay với người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Với sự sắp xếp từ trước, Sở Nhu đã được chọn cho một chiếc váy dạ hội màu trắng tinh khôi có phần vạt đầm xẻ cao, khoe trọn thân hình thon gọn của cô. Chiếc váy có phần đuôi xếp nhiều tà, được thiết kế cut out, cúp ngực, phô ra chiếc xương quai xanh gợi cảm cùng làn da trắng nõn nà như những bông tuyết ngày đông.
Khuôn mặt thanh tú tuy chỉ được trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp kiều diễm như một nữ thần. Nhan sắc thanh cao này khiến tất cả mọi người đều không thể nào rời mắt, dù chỉ là một giây.
Tiếng vĩ cầm từ đâu đang du dương vang lên, Sở Nhu như đang lạc vào chốn thiên đường tình yêu đầy lãng mạn.
Khi cô đã bước đến gần sân khấu hơn thì mới có thể nhìn thấy những bức ảnh và những đoạn clip đang được phát trên bức màn phía sau sân khấu. Lúc này cô đã vô cùng xúc động, cho đến khi thấy bóng dáng quen thuộc của người đàn ông cô yêu xuất hiện với nụ cười ấm áp trên môi, thì Sở Nhu đã không còn kìm được nước mắt.
Cố Thái Anh dẫn người phụ nữ ấy từng bước tiến lên sân khấu, nhẹ nhàng trao bàn tay mềm mại của cô gái giao lại cho Cố Hàn. Cậu bé nhìn cả hai sau đó mỉm cười, khẽ khàng cất lên lời chúc tốt lành.
"Chúc ba mẹ trăm năm hạnh phúc! Đời đời kiếp kiếp, mãi mãi bên nhau!!!"
"Cảm ơn con trai!"
Nhận được lời cảm ơn cùng cái xoa đầu của ba mình xong, tiểu Anh cũng nhanh chóng rời khỏi để nhường lại sân khấu cho hai nhân vật trọng đại trong đêm hôm nay.
Tiếng vĩ cầm từ lâu đã ngừng đoạn nhạc lãng mạn, để mọi người có thể lắng nghe những gì Cố Hàn sắp tới sẽ nói ra qua micro, dành tặng riêng những yêu thương ngọt ngào cho người con gái anh yêu.
Khi đôi trai gái chạm mặt nhau, ánh mắt tràn đầy yêu thương giao nhau tại một điểm, người đàn ông đã đưa tay đến phía trước nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc của cô gái, môi mỏng cong nhẹ lên tạo ra một nụ cười trìu mến.
"Chúc mừng kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng ta!!!"
"Sao anh không nói trước cho em biết?"
Cô gái xúc động trách móc, nhưng trong giọng nói ấy, hạnh phúc đã lấp đầy tất cả.
"Anh muốn tạo cho em bất ngờ, một hạnh phúc mãi nằm trong tâm trí."
Nói xong người đàn ông liền đặt lên trán của cô một nụ hôn, sau đó mới dắt tay cô bước về phía chiếc bánh kem 5 tầng, tiến hành nghi thức cắt bánh cưới như trong một hôn lễ.
Tiếng vĩ cầm lại lần nữa vang lên, phía dưới sân khấu tất cả mọi người đều dành tặng riêng cho cặp đôi những ánh mắt ngưỡng mộ và một sự chúc phúc chân thành.
Cắt bánh cưới đã xong, họ lại cùng nhau rót rượu sâm banh, cả tháp ly thủy tinh trong suốt bỗng chốc nhuốm màu rượu đỏ, từng làn khói mờ ảo tỏa ra khiến sân khấu càng thêm lung linh.
Khi mọi nghi thức đã xong họ lại tay nắm tay, hướng mắt ngắm nhìn nhau. Cố Hàn khẽ cong môi cười sau đó anh cầm micro lên và dành tặng riêng cho người con gái mình yêu những lời nói chân tình nhất.
"Chúng ta đã ở bên nhau hơn một ngàn ngày lẫn đêm, đã chia sẻ với nhau biết bao ngọt bùi cay đắng trong cuộc sống này. Nhưng suy cho cùng anh vẫn cảm thấy bản thân yêu em chưa đủ nhiều, mang đến cho em và các con chưa nhiều hạnh phúc. Mỗi một ngày trôi qua anh đều nghĩ phải làm như thế nào để khiến em vui và hạnh phúc nhiều hơn nữa. Anh luôn yêu em nhiều hơn ở mỗi phút mỗi giây, anh muốn gắn bó với em, người con gái mang tên Sở Nhu, người tuyệt vời nhất thế gian này đến trọn đời trọn kiếp. Anh yêu em nhều hơn một chữ yêu, yêu em đến điên cuồng mà không hề hối tiếc!!!"
"Em cũng sẽ yêu anh, yêu đến trọn đời suốt kiếp!!!"
Hai nụ cười hạnh phúc giờ đây đã rạng rỡ trên hai bờ môi của đôi vợ chồng trẻ. Họ nắm chặt tay nhau, ánh mắt nhìn nhau đầy chân tình, từ từ tiến hai gương mặt đến gần nhau hơn, khi hai phiến môi đã giao nhau cùng một điểm, họ nhẹ nhàng trao đến nhau một nụ hôn ngọt ngào, cùng hòa mình vào một tình yêu nồng cháy.
Dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người, rồi họ sẽ trọn đời bên nhau, mãi không xa rời!!!
- ---------------END----------------