Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Xét nghiệm ADN
Buổi sáng hôm sau, Tiểu Kiệt vừa nhìn thấy Giang Niệm Dương rời khỏi nhà đi làm thì thằng bé đã chạy lên thư phòng tìm lại máy ảnh của Lệ Du Huyên. Thư phòng của Giang Niệm Dương có một cái két sắt nhỏ phía sau kệ sách, người ngoài nhìn vào đều không biết được. Vốn dĩ anh cũng không để Tiểu Kiệt biết, nhưng có một hôm nọ Tiểu Kiệt nghịch ngợm vào đây, vô tình phát hiện được. Cái tính hiếu kỳ này xem ra cũng thật có ích.
Tiểu Kiệt chưa từng mở thử trong két sắt, nhưng thằng bé mạnh dạn đoán mật khẩu két có thể là sinh nhật của nó bởi Giang Niệm Dương rất yêu thương Tiểu Kiệt, hầu như những gì của anh đều có liên quan đến Tiểu Kiệt, mật khẩu điện thoại cũng là sinh nhật của Tiểu Kiệt. Lần này Tiểu Kiệt quyết định dùng sinh nhật của mình mở két thử xem sao.
May mắn thật, quả nhiên mật khẩu là sinh nhật của cậu. Tiểu Kiệt mở két liền thấy máy ảnh của cô,nhưng kì lạ là lại không tìm thấy thẻ công tác đâu cả.
Tiểu Kiệt tìm khắp nơi, tìm hết những chỗ mà anh có thể cất đồ vẫn không tìm thấy. Quái lạ, cái thẻ biến đi đâu mất rồi?
Đang tìm kiếm thì nhận được tin nhắn báo hẹn gặp của Tiểu Lục nên Tiểu Kiệt tạm gác bỏ việc tìm kiếm sang một bên. Thằng bé bỏ máy ảnh vào trong chiếc balo nhỏ của mình để cho quản gia và mọi người không biết, rồi leo lên xe bảo tài xế chở đến bệnh viện thành phố.
Đến trước cổng bệnh viện, Tiểu Kiệt cẩn thận còn dặn dò lại với tài xế: “Hôm nay tôi đến bệnh viện thăm một người bạn bị ốm, chú đừng nói lại với ba nhé kẻo ba tôi lại lo lắng.”
Tài xế cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý với Tiểu Kiệt. Nhìn theo chiếc xe chạy xa gần, Tiểu Lục từ xa chạy tới vỗ vai Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt mở balo đưa máy ảnh cho Tiểu Lục và nói: “Máy ảnh của mẹ này. Nhưng mà tôi chỉ tìm thấy máy ảnh, còn thẻ công tác thì tôi tìm không thấy.”
Tiểu Lục đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Nghĩ ngợi hồi lâu cuối cùng vỗ vỗ vào vai Tiểu Kiệt.
“Không sao, lấy lại được máy ảnh cũng tốt rồi. Thẻ công tác thì có thể xin công ty cấp cho cái mới. Chuyện quan trọng hôm nay là xét nghiệm ADN, nhưng chỉ có hai đứa trẻ chúng ta liệu họ có đồng ý cho làm xét nghiệm hay không?”
Tiểu Kiệt nghe Tiểu Lục hỏi thì mỉm cười tự mãn. Thằng bé vẫn luôn tự tin rằng không có chuyện gì mà nó không làm được. Chỉ là xét nghiệm huyết thống, có gì khó khăn.
“Yên tâm, cứ giao cho tôi.”
Cả hai đi vào bệnh viện, tìm đến nơi xét nghiệm ADN. Mẫu tóc của Giang Niệm Dương cùng Lệ Du Huyên đều đã có, chỉ thiếu một tờ giấy xác nhận quan hệ thì kế hoạch này liền thành công rồi!
Hai đứa trẻ vào phòng xét nghiệm, để lên bàn là hai mẫu tóc mà mình lấy được. Tiểu Lục điềm tĩnh mở lời: “Chú bác sĩ, cháu muốn làm xét nghiệm quan huyết thống, đây là mẫu tóc của bố mẹ cháu.”
Tiểu Kiệt cười tự đắc, cái tính kiêu ngạo này đúng thật giống hệt Giang Niệm Dương. Thế nhưng lý thuyết và thực hành chẳng khi nào là giống nhau cả.
Bác sĩ nhìn hai thằng bé này trông vô cùng giống nhau, như một khuôn đúc ra. Lòng cũng lấy làm lạ, khẳng định hơn 50% bọn chúng là anh em rồi, nhưng theo quy định của bệnh viện thì có người lớn mới được phép làm xét nghiệm, hơi khó xử mà nói: “Chú rất tiếc, chú không thể giúp được cho cháu. Xét nghiệm quan hệ huyết thống là một việc quan trọng, cần phải có người giám hộ đi cùng.”
Vừa ban nãy còn kiêu ngạo với Tiểu Lục, bây giờ bị từ chối không thương tiếc, Tiểu Kiệt cũng muốn hoá đá cộng với chút xấu hổ. Ai lại biết được chỉ là xét nghiệm quan hệ huyết thống thôi mà cầu kỳ khó khăn nhiều như vậy chứ?
Tiểu Lục đứng một bên nhìn liền xoa mũi cười khì. Có trách cũng chỉ trách Tiểu Kiệt vẫn chưa hiểu được tình hình. Con người ấy à, hay nhất chính là tuỳ hoàn cảnh mà biểu hiện một cảm xúc, vẻ mặt khác nhau.
Mà mấy cái chuyện diễn kịch này, còn ai qua nỗi Tiểu Lục đâu cơ chứ?
Thằng bé cúi mặt một cái, ngẩng lên đã có hai giọt lệ tràn mi. Còn chưa đến ba giây liền nước mắt đầm đìa lao đến ôm lấy cánh tay vị bác sĩ kia.
“Chú ơi, chú giúp chúng cháu đi ạ! Chúng cháu bị thất lạc với bố mẹ từ nhỏ, khó khăn lắm mới tìm lại được nhau. Bọn cháu muốn làm xét nghiệm để chắc chắn… chú ơi chú giúp chúng cháu một lần thôi có được không ạ? Chúng cháu đã rất vất vả mới có thể tìm được họ đấy!”
Diễn ra câu chuyện thương tâm như vậy, làm sao mà người khác lại không động lòng cho được cơ chứ. Đến cả Tiểu Kiệt nếu không phải biết rõ mọi chuyện thì có lẽ cũng bị lời kia làm cho tin sái cổ, cảm động phát khóc luôn rồi.
Vị bác sĩ kia còn đang lúng túng không biết làm sao thì những y tá phụ lý đều vội giúp Tiểu Lục nói thêm vào mấy câu. Cuối cùng bác sĩ cũng không kiềm được lòng đành nhận lời đồng ý.
Tiểu Kiệt ngơ ngác nhìn Tiểu Lục đắc thắng ra hiệu vênh váo mà tức trong lòng.
Sau khi được nhận lời và làm một chút hồ sơ theo hình thức thì Tiểu Lục và Tiểu Kiệt ra về. Tiểu Lục khoác vai Tiểu Kiệt cười đắc chí.
“Thấy tớ lợi hại không? Ba ngày nữa có kết quả liền có thể cho mẹ một bất ngờ rồi.”
Tiểu Kiệt bĩu môi, tuy không muốn thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận được chuyện lần này Tiểu Lục đã giải quyết rất tuyệt.
“Xem như cậu lợi hại.”
Tiểu Lục cũng hiểu rõ cái tính kiêu ngạo không muốn nhận thua này của Tiểu Kiệt. Cái gì mà xem như, muốn công nhận còn ngượng nữa chứ. Tiểu Lục cũng không bắt bẻ gì, thằng bé lấy trong túi ra một chiếc chìa khoá đặt vào tay Tiểu Kiệt.
“Đây, chìa khoá nhà tớ. Đề phòng hôm nào chúng ta đổi thân phận cho nhau thì không bị mẹ nghi ngờ.”
Tiểu Kiệt cất chiếc chìa khoá trong túi rồi tạm biệt Tiểu Lục.
“Được rồi, tớ đi trước nhé. Có chuyện gì thì liên hệ với nhau sao.”
Tiểu Kiệt chưa từng mở thử trong két sắt, nhưng thằng bé mạnh dạn đoán mật khẩu két có thể là sinh nhật của nó bởi Giang Niệm Dương rất yêu thương Tiểu Kiệt, hầu như những gì của anh đều có liên quan đến Tiểu Kiệt, mật khẩu điện thoại cũng là sinh nhật của Tiểu Kiệt. Lần này Tiểu Kiệt quyết định dùng sinh nhật của mình mở két thử xem sao.
May mắn thật, quả nhiên mật khẩu là sinh nhật của cậu. Tiểu Kiệt mở két liền thấy máy ảnh của cô,nhưng kì lạ là lại không tìm thấy thẻ công tác đâu cả.
Tiểu Kiệt tìm khắp nơi, tìm hết những chỗ mà anh có thể cất đồ vẫn không tìm thấy. Quái lạ, cái thẻ biến đi đâu mất rồi?
Đang tìm kiếm thì nhận được tin nhắn báo hẹn gặp của Tiểu Lục nên Tiểu Kiệt tạm gác bỏ việc tìm kiếm sang một bên. Thằng bé bỏ máy ảnh vào trong chiếc balo nhỏ của mình để cho quản gia và mọi người không biết, rồi leo lên xe bảo tài xế chở đến bệnh viện thành phố.
Đến trước cổng bệnh viện, Tiểu Kiệt cẩn thận còn dặn dò lại với tài xế: “Hôm nay tôi đến bệnh viện thăm một người bạn bị ốm, chú đừng nói lại với ba nhé kẻo ba tôi lại lo lắng.”
Tài xế cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý với Tiểu Kiệt. Nhìn theo chiếc xe chạy xa gần, Tiểu Lục từ xa chạy tới vỗ vai Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt mở balo đưa máy ảnh cho Tiểu Lục và nói: “Máy ảnh của mẹ này. Nhưng mà tôi chỉ tìm thấy máy ảnh, còn thẻ công tác thì tôi tìm không thấy.”
Tiểu Lục đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Nghĩ ngợi hồi lâu cuối cùng vỗ vỗ vào vai Tiểu Kiệt.
“Không sao, lấy lại được máy ảnh cũng tốt rồi. Thẻ công tác thì có thể xin công ty cấp cho cái mới. Chuyện quan trọng hôm nay là xét nghiệm ADN, nhưng chỉ có hai đứa trẻ chúng ta liệu họ có đồng ý cho làm xét nghiệm hay không?”
Tiểu Kiệt nghe Tiểu Lục hỏi thì mỉm cười tự mãn. Thằng bé vẫn luôn tự tin rằng không có chuyện gì mà nó không làm được. Chỉ là xét nghiệm huyết thống, có gì khó khăn.
“Yên tâm, cứ giao cho tôi.”
Cả hai đi vào bệnh viện, tìm đến nơi xét nghiệm ADN. Mẫu tóc của Giang Niệm Dương cùng Lệ Du Huyên đều đã có, chỉ thiếu một tờ giấy xác nhận quan hệ thì kế hoạch này liền thành công rồi!
Hai đứa trẻ vào phòng xét nghiệm, để lên bàn là hai mẫu tóc mà mình lấy được. Tiểu Lục điềm tĩnh mở lời: “Chú bác sĩ, cháu muốn làm xét nghiệm quan huyết thống, đây là mẫu tóc của bố mẹ cháu.”
Tiểu Kiệt cười tự đắc, cái tính kiêu ngạo này đúng thật giống hệt Giang Niệm Dương. Thế nhưng lý thuyết và thực hành chẳng khi nào là giống nhau cả.
Bác sĩ nhìn hai thằng bé này trông vô cùng giống nhau, như một khuôn đúc ra. Lòng cũng lấy làm lạ, khẳng định hơn 50% bọn chúng là anh em rồi, nhưng theo quy định của bệnh viện thì có người lớn mới được phép làm xét nghiệm, hơi khó xử mà nói: “Chú rất tiếc, chú không thể giúp được cho cháu. Xét nghiệm quan hệ huyết thống là một việc quan trọng, cần phải có người giám hộ đi cùng.”
Vừa ban nãy còn kiêu ngạo với Tiểu Lục, bây giờ bị từ chối không thương tiếc, Tiểu Kiệt cũng muốn hoá đá cộng với chút xấu hổ. Ai lại biết được chỉ là xét nghiệm quan hệ huyết thống thôi mà cầu kỳ khó khăn nhiều như vậy chứ?
Tiểu Lục đứng một bên nhìn liền xoa mũi cười khì. Có trách cũng chỉ trách Tiểu Kiệt vẫn chưa hiểu được tình hình. Con người ấy à, hay nhất chính là tuỳ hoàn cảnh mà biểu hiện một cảm xúc, vẻ mặt khác nhau.
Mà mấy cái chuyện diễn kịch này, còn ai qua nỗi Tiểu Lục đâu cơ chứ?
Thằng bé cúi mặt một cái, ngẩng lên đã có hai giọt lệ tràn mi. Còn chưa đến ba giây liền nước mắt đầm đìa lao đến ôm lấy cánh tay vị bác sĩ kia.
“Chú ơi, chú giúp chúng cháu đi ạ! Chúng cháu bị thất lạc với bố mẹ từ nhỏ, khó khăn lắm mới tìm lại được nhau. Bọn cháu muốn làm xét nghiệm để chắc chắn… chú ơi chú giúp chúng cháu một lần thôi có được không ạ? Chúng cháu đã rất vất vả mới có thể tìm được họ đấy!”
Diễn ra câu chuyện thương tâm như vậy, làm sao mà người khác lại không động lòng cho được cơ chứ. Đến cả Tiểu Kiệt nếu không phải biết rõ mọi chuyện thì có lẽ cũng bị lời kia làm cho tin sái cổ, cảm động phát khóc luôn rồi.
Vị bác sĩ kia còn đang lúng túng không biết làm sao thì những y tá phụ lý đều vội giúp Tiểu Lục nói thêm vào mấy câu. Cuối cùng bác sĩ cũng không kiềm được lòng đành nhận lời đồng ý.
Tiểu Kiệt ngơ ngác nhìn Tiểu Lục đắc thắng ra hiệu vênh váo mà tức trong lòng.
Sau khi được nhận lời và làm một chút hồ sơ theo hình thức thì Tiểu Lục và Tiểu Kiệt ra về. Tiểu Lục khoác vai Tiểu Kiệt cười đắc chí.
“Thấy tớ lợi hại không? Ba ngày nữa có kết quả liền có thể cho mẹ một bất ngờ rồi.”
Tiểu Kiệt bĩu môi, tuy không muốn thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận được chuyện lần này Tiểu Lục đã giải quyết rất tuyệt.
“Xem như cậu lợi hại.”
Tiểu Lục cũng hiểu rõ cái tính kiêu ngạo không muốn nhận thua này của Tiểu Kiệt. Cái gì mà xem như, muốn công nhận còn ngượng nữa chứ. Tiểu Lục cũng không bắt bẻ gì, thằng bé lấy trong túi ra một chiếc chìa khoá đặt vào tay Tiểu Kiệt.
“Đây, chìa khoá nhà tớ. Đề phòng hôm nào chúng ta đổi thân phận cho nhau thì không bị mẹ nghi ngờ.”
Tiểu Kiệt cất chiếc chìa khoá trong túi rồi tạm biệt Tiểu Lục.
“Được rồi, tớ đi trước nhé. Có chuyện gì thì liên hệ với nhau sao.”