• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sống lại thay đổi cuộc đời (1 Viewer)

  • Phần 3

7.

Sau lần đó, suốt mấy tuần Khương Tuyết không đến trường.

Tôi chỉ nói cho Giang Hoài biết chuyện là do Khương Tuyết làm, những thứ khác không nói gì thêm.

Giang Hoài càng cẩn thận hơn, theo sát tôi không rời nửa bước.

Ngay cả khi tôi đi vệ sinh, anh cũng phải đòi đưa tôi đến tận cửa.

Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố rồi chui xuống ngay.

Vậy mà vẻ mặt Giang Hoài cực kì bình tĩnh, anh im lặng đứng trước cửa nhà vệ sinh chờ tôi, sau đó dẫn tôi trở về phòng học.

Dọc đường, tôi không dám ngẩng đầu lên.

Tôi chưa từng ăn thịt Đường Tăng, thật sự xấu hổ muốn chet mất.

Sau khi vào lớp, tôi vội vàng trốn khỏi Giang Hoài.

"Giang Hoài, thật ra không nghiêm trọng đến vậy đâu. Cậu không cần dính lấy mình không rời nửa bước như thế.”

Giang Hoài không nghe.

Anh mở sách bài tập ra, lưng thẳng tắp, bắt đầu làm đề.

Sau đó giọng điệu thoải mái nói:

"Không được!"

“…”

Sau khi Khương Tuyết quay lại trường học, cô ta chuyển chỗ ra ngồi cách xa tôi.

Vở kịch tình chị em thân thiết không diễn nổi nữa, chúng tôi trở mặt thành thù sau khi cô ta bị gọi lên đồn cảnh sát để giáo dục tư tưởng.

Cô ta không còn tìm cách gây rắc rối cho tôi nữa.

Thế nhưng, tôi biết rõ cha mẹ cô ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Lần này mất đi một chủ nhiệm giáo dục, họ sẽ nghĩ biện pháp khác.

Dù sao cũng là chuyện tương lai của con gái mình, đương nhiên họ không thể nào dễ dàng từ bỏ.

Vì thế, trong suốt năm học sau đó, tôi hầu như chỉ ngủ, ngủ chán chê thì dậy đọc sách ngoại khoá.

Sau khi tan học, khi Giang Hoài đưa tôi về nhà, chúng tôi sẽ tìm một nơi để ôn tập lại kiến thức.

Có lúc là quán trà sữa, quán cà phê, lúc thì vào cả quán net.

Khi lượng kiến thức trở nên nhiều và khó hơn, trước sự mời mọc không ngừng của tôi, thi thoảng Giang Hoài sẽ đồng ý đến nhà tôi để học nhóm.

Mẹ tôi rất thích Giang Hoài, bà luôn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon mỗi lần anh đến.

Tôi có thể nhìn ra được, Giang Hoài rất thích ăn cơm mẹ tôi nấu.

Giang Hoài nói anh hiếm khi được ăn cơm nhà.

Cha mẹ anh bận rộn với công việc, một năm qua, cơ hội để cả nhà ngồi cùng nhau, ăn một bữa cơm chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mỗi lần đến nhà tôi, gia đình tôi đều cực kì nhiệt tình chào đón anh.

Điều đó khiến cho Giang Hoài ngại ngùng, nhất định không chịu đến học với tôi mỗi ngày.

Ở trường, điểm số của tôi không ngừng giảm xuống, càng lúc càng kém hơn.

Tình trạng của tôi ngày một sa sút, các bạn cùng lớp đều nhìn thấy được.

Tôi ngủ trong lớp, đọc sách ngoại khóa sau giờ học, không bao giờ làm bài tập về nhà...

Cho dù là thông minh bẩm sinh thì với kiểu học hành của tôi, thành tích chắc chắn sẽ thụt lùi.

Khương Tuyết trước đây luôn luôn chú ý đến mọi hành động của tôi, bây giờ cũng bắt đầu khinh thường, dường như có dấu hiệu chuẩn bị nhả tôi ra.

Cô ta bắt đầu để mắt tới một bạn nữ khác, diễn trò chị em thân thiết với nhiều người có tiềm năng khác nhau.

Đối diện với ánh mắt vừa tiếc nuối vừa khinh thường của mọi người, cuối cùng cũng tới tháng sáu năm sau.

Ngoài cửa sổ lớp học là một bóng cây lớn, tiếng ve râm ran bên tai như muốn nhắc nhở thanh xuân cấp ba của chúng tôi sắp kết thúc rồi.

Những ngày này, tôi cực kì lo lắng.

Thi thoảng tôi còn mất ngủ, thậm chí thức trắng cả đêm để ôn bài.

Mặc dù tôi từng trải qua một kỳ thi tuyển sinh đại học ở kiếp trước, thế nhưng lần này vẫn có ý nghĩa trọng đại đối với tôi.

Bên ngoài phòng thi, tuy rằng cha mẹ rất lo lắng nhưng vẫn cố gắng an ủi tôi.

"Lâm Lâm à, cho dù kết quả thế nào đi nữa thì con vẫn luôn là niềm tự hào của mẹ!”

Chúng tôi đang nói chuyện thì Giang Hoài đi tới.

Giang Hoài vẫn là thiếu niên sạch sẽ, mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng.

Khuôn mặt của anh sáng sủa, tóc gọn gàng, cả người lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, giống như lần đầu tiên tôi thấy anh ngồi bên cạnh tôi vậy.

Sau khi nhìn thấy Giang Hoài, trái tim tôi trở nên bình tĩnh hơn hẳn.

Giang Hoài đi tới, nắm lấy tay tôi, đeo cho tôi một chiếc vòng chỉ đỏ.

Trên chiếc vòng còn có một viên phật châu.

Giang Hoài cúi đầu nói:

“Mình xin cái này ở Vân Đài quán, nghe nói đeo lên rồi thì mong muốn sẽ thành hiện thực.”

Tôi khom lưng, nhìn đôi mắt hoa đào của anh, trêu chọc nói:

“Có thật là muốn gì cũng sẽ thành hiện thực không?”

Giang Hoài gật đầu, nghiêm túc nói với tôi:

“Thật đấy!”

Tôi nhìn động tác vụng về của anh, hơi khó xử nói:

“Nhưng thi đại học không được đeo trang sức mà!"

Giang Hoài sửng sốt, động tác nắm cổ tay tôi ngừng lại.

Vẻ mặt anh tràn ngập sự lo lắng và bối rối không biết làm sao.

Thấy thế, tôi nhẹ giọng an ủi Giang Hoài:

“Không sao đâu, có cậu ở đây thì mong muốn của mình vẫn sẽ trở thành sự thật.”

Giang Hoài bất đắc dĩ xoa đầu tôi.

Đột nhiên, dường như anh nghĩ ra gì đó, nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi, tháo sợi chỉ đỏ chưa buộc xong ra.

Anh đứng sau lưng tôi, giọng nói dịu dàng trong trẻo.

"Mình có thể buộc lên tóc cậu, sẽ không bị phát hiện đâu. Không tính là trang sức. Mình đặc biệt xin được đó, bất kể có linh nghiệm hay không thì mình đều mong cậu đem theo nó. Mình muốn cậu thi thật tốt!”

Tôi cũng hy vọng hai chúng tôi, cả tôi và Giang Hoài đều có kết quả tốt.

——————

Nghe thấy tiếng chuông điểm giờ thi vang lên, chúng tôi lục tục chạy về phòng.

Giang Hoài vẫn như mọi lần, đi bên tôi suốt cả quãng đường.

Tôi sốt ruột:

“Giang Hoài, cậu mau trở về đi! Nếu tới trễ, chẳng may giám thị không cho cậu dự thi thì sao!”

Giang Hoài há miệng, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Một lúc lâu sau, Giang Hoài mỉm cười, chỉ nói một câu:

“Lâm Lâm, cố lên!"

Tôi cười với anh:

“Cố lên!"

"Đừng lề mề nữa, mau đi đi, thi thật tốt nhé!”

Tôi đẩy anh, cảm thán Giang Hoài vô tư quá chừng, đây chính là thi đại học đó!

Thế nhưng, dường như Giang Hoài đã trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc cho tôi, tâm trạng nóng nảy và lo âu của tôi đều tan thành mây khói khi nhìn thấy anh.

Tôi nỗ lực học tập suốt bấy lâu nay, lần này phải thật sự bình tĩnh hoàn thành.

Hai ngày nay chính là thời gian để thể hiện ra hết những cố gắng trước đây, của cả kiếp trước và kiếp này.

8.

Khi tiếng chuông kết thúc phần thi cuối cùng vang lên, tôi nhận ra rằng tuổi trẻ của chúng tôi giờ đây thật sự kết thúc rồi.

Ngay lúc này, tôi cảm thấy tâm trạng của mình vô cùng thoải mái.

Tôi đã làm bài bằng tất cả khả năng của mình, không có gì phải tiếc nuối nữa.

Chuyện tiếp theo thì phải chờ xem số phận rồi.

Tôi và Giang Hoài rất ăn ý, nhất trí không so đáp án.

Giang Hoài rủ tôi đi du lịch với anh.

Nhưng tôi biết, cuộc chiến này chưa hề kết thúc.

Tôi vẫn cần phải đề phòng cha mẹ của Khương Tuyết.

Vì vậy, tôi đành nén đau từ chối Giang Hoài.

Sau đó, tôi kể cho anh nghe về việc cha mẹ Khương Tuyết sẽ trộm thành tích của người khác, thay thành Khương Tuyết để cô ta được học đại học.

Giang Hoài nghe xong lập tức giật mình, nhưng anh không hề phản ứng tức giận như tôi tưởng tượng.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm tôi, trong mắt hiện ra sự thương tiếc.

Rất lâu sau đó, anh mới nhẹ giọng nói:

“Thì ra là vì nguyên nhân này nên kiếp trước cậu không học đại học ư?”

Tôi: Gì cơ?

"Kiếp trước? Cậu cũng sống lại sao?”

Cố ý bảo vệ tôi, đưa tôi về…

Thì ra anh đã sớm biết hết…

Giang Hoài không trả lời câu hỏi của tôi, anh ôm tôi vào lòng.

Giọng anh nghẹn ngào:

“Lâm Lâm, đều tại mình không tốt. Kiếp này, mình sẽ không buông tay nữa đâu.”

Giang Hoài nói cho tôi biết, anh chủ động tới tìm tôi.

Anh nói anh phải bù đắp cho những nuối tiếc kiếp trước.

Thế nhưng, Giang Hoài khăng khăng không chịu nói cho tôi biết làm sao mà anh quay về được.

Tôi rất tức giận, quyết định giận dỗi anh mười giây.

Giang Hoài cưng chiều xoa đầu tôi:

“Một, hai, ba… mười, được rồi, tổ tông nhỏ, cậu đừng tức giận nữa được không? Sau này mình sẽ kể cho cậu nghe mà.”

Tôi cố gắng ra vẻ bực bội, nghe thấy anh gọi “tổ tông nhỏ” thì diễn không nổi nữa.

Tôi thẹn thùng, hơi cúi đầu.

"Được. Á..."

Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã cảm nhận được eo mình bị siết chặt, đôi môi ấm áp của Giang Hoài lập tức hôn xuống.

Đầu óc tôi trống rỗng, mặt nóng ran.

Thế nhưng, tôi không nỡ đẩy Giang Hoài ra.

Giang Hoài ôm eo tôi, tay còn lại đỡ gáy tôi.

Nụ hôn này cực kì dịu dàng, Giang Hoài hôn rất nâng niu, cẩn thận.

Tôi chưa từng yêu, không có kinh nghiệm thân mật nên hơi vụng về.

Giang Hoài đã thoả mãn sự mong đợi của tôi với những mối tình trong các cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường.

Một lúc lâu sau, Giang Hoài mới chậm rãi dừng lại.

Anh dùng ngón tay ấm áp không ngừng ma sát đôi môi đã hơi sưng đỏ của tôi.

Hốc mắt anh ẩm ướt, giọng nói khàn khàn:

“Lâm Lâm, xin lỗi em, anh đến trễ rồi."

Tôi nắm lấy tay anh, lắc đầu:

“Giang Hoài, không muộn đâu.”

"Giang Hoài, anh có biết không, em đã thầm yêu anh suốt hai kiếp!”

Giang Hoài dừng lại, sau đó ôm mặt tôi.

"Anh cứ nghĩ chỉ mình anh đơn phương.”

Giọng nói của anh tràn đầy sự tủi thân:

“Anh biểu hiện rõ ràng như vậy mà em không nhận ra sao?"

Tôi: ...

Tôi ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Vậy mà kiếp trước tôi cứ tưởng rằng, Giang Hoài là người đàn ông mà mình mãi mãi không thể với tới.

9.

Có Giang Hoài giúp đỡ, mọi chuyện phát triển thuận lợi hơn rất nhiều.

Chúng tôi âm thầm theo dõi Khương Tuyết và cha mẹ cô ta, mò mẫm tìm được một đầu mối quan trọng.

Đó là một công xưởng kiếm lợi nhuận từ việc làm giả tài liệu.

Chúng tôi âm thầm chụp ảnh, ghi lại bằng chứng.

Sau đó, tôi và Giang Hoài giả vờ là người mua, lén lút lẻn vào trong xưởng, không ngừng thu thập thêm chứng cứ.

Trước khi công bố kết quả thi đại học hai ngày, chúng tôi báo cảnh sát.

Cảnh sát lập tức bắt tay vào điều tra.

Việc đổi thành tích của người khác đương nhiên phải làm xong trước khi công bố kết quả.

Vì thế, hai ngày trước khi thành tích được đưa ra là thời điểm cực kì thích hợp.

Căn cứ vào chứng cứ mà tôi và Giang Hoài cung cấp, cảnh sát lập tức niêm phong công xưởng kia, không để bất cứ đối tượng liên quan nào chạy thoát, một lưới bắt gọn.

Khương Tuyết bị cơ quan công an bắt vì tội ăn cắp thành tích thi cử của người khác.

Sau khi phán quyết, bản án cô ta phải nhận là hai năm sáu tháng tù giam.

Cha mẹ Khương Tuyết bởi vì có hành vi phạm tội nên cũng nhận về sự trừng phạt thích đáng.

Sau khi biết sự thật, nữ sinh tội nghiệp suýt bị mạo danh kia không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Cô ấy không ngờ, trước đây Khương Tuyết đối xử tốt với mình như thế chỉ là vì kết quả thi đại học của cô.

Đêm công bố kết quả, tôi và Giang Hoài cùng thức chờ.

Cha mẹ Giang Hoài sắp xếp công việc, đến đợi xem thành tích của anh.

Vì hai chúng tôi, cha của Giang Hoài thậm chí còn bao trọn cả một tiệm net!

Tôi và Giang Hoài ngồi cạnh nhau trước máy tính, sau lưng là cha mẹ chúng tôi.

Thật ra Giang Hoài không lo lắng nhiều. Dù sao lực học của anh trước giờ vẫn rất ổn định, hơn nữa anh còn từng đạt thủ khoa ở kiếp trước.

Tôi rất lo lắng, bởi vì khó khăn lắm chúng tôi mới có thể ở bên nhau.

Tôi muốn học chung một trường đại học với anh.

Giang Hoài nhìn ra sự khẩn trương của tôi, bàn tay ấm áp của anh nắm lấy tay tôi.

Anh nhẹ giọng thì thầm:

“Chỉ cần ước nguyện trong lòng thì chắc chắn sẽ thành hiện thực, anh tin em có thể làm được.”

Giọng của anh trầm khàn quyến rũ, hương thơm trên người anh vẫn luôn khiến tôi cảm thấy rất an tâm.

Cuối cùng cũng đến lúc xem kết quả.

Tôi cẩn thận nhập số thẻ dự thi và mật khẩu, sau đó nhấn enter.

Trang chủ bắt đầu chuyển, điểm số được tải lên.

Tôi chưa kịp nhìn thì ba mẹ tôi đã hét lên.

“721! Á Á Á!”

Hai người họ vui sướng ăn mừng, vừa khóc vừa cười.

Giang Hoài cao hơn tôi một điểm, 722.

Ba mẹ tôi và ba mẹ Giang Hoài, bốn người lớn ôm chầm lấy nhau.

Trải qua hai đời, cuối cùng tôi cũng có thể học đại học, không cần phải đến nhà máy vặn ốc vít nữa.

Tôi cực kì phấn khích.

Tôi nhào vào trong lòng Giang Hoài, tham lam hít lấy hít để hương trúc trên người anh.

Giang Hoài ôm chặt lấy tôi.

Tất cả những tiếc nuối ở kiếp trước, bây giờ đều viên mãn cả rồi.

Tôi nhẹ giọng thì thầm bên tai anh:

“Giang Hoài.”

"Ừ, anh ở đây."

"Em yêu anh."

Giang Hoài ôm tôi chặt hơn, yết hầu của anh nhẹ nhàng cọ vào vai tôi.

Chất giọng khàn khàn nhưng lại có khả năng mê hoặc lòng người.

"Lâm Lâm, anh cũng yêu em!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom