-
Phần 2
4.
Khương Tuyết ngồi rất gần tôi.
Có câu: Đã diễn thì phải diễn cho trót.
Nếu muốn biểu hiện ra sự nản chí thì tôi không thể làm đề giống như trước đây nữa, phải để cô ta tận mắt chứng kiến quá trình thành tích của tôi tụt dốc mới được.
Thế nên, tôi gối lên áo khoác của Giang Hoài, ngủ suốt cả buổi chiều.
Đến khi tiếng chuông tan học vang lên, tôi mới mơ màng tỉnh giấc.
Tôi xách cặp, chuẩn bị ra về.
Ai ngờ vừa mới đứng dậy thì cánh tay đã bị ai đó túm chặt.
Tôi quay đầu, hoá ra là Giang Hoài.
Tôi vẫn đang ngái ngủ:
"Sao thế?”
Giang Hoài đen mặt, lấy cặp sách của tôi đeo lên vai.
"Đi!"
Dường như anh giận dỗi, nhanh chóng sải bước ra ngoài.
Chet rồi, tôi ngủ lâu quá, quên sạch chuyện về chung với Giang Hoài luôn.
Tôi vội vàng đuổi theo anh.
Dọc đường, có không ít nữ sinh chỉ trỏ hai chúng tôi.
Thật ra tôi rất khiêm tốn, chỉ là khuôn mặt của Giang Hoài quá nổi bật thôi.
Hơn nữa anh còn đang đeo cái balo màu hồng của tôi, thoạt nhìn cực kì chói mắt.
Chúng tôi ra khỏi cổng trường, tài xế nhà Giang Hoài đã chờ sẵn từ lâu.
Giang Hoài dùng ánh mắt ra hiệu cho tài xế, ý bảo ông ấy về trước.
Sau đó anh cùng tôi đi bộ về nhà tôi.
Tuy rằng Giang Hoài rất đẹp trai, thế nhưng lý trí nói cho tôi biết, tôi sống lại lần này là để trả thù, lấy lại những gì đã mất chứ không phải để yêu đương.
Tôi vừa đi vừa suy nghĩ, nghĩ xem làm thế nào để tìm ra chứng cứ giáo viên nhận hối lộ.
Nếu tôi che giấu thực lực, cha mẹ Khương Tuyết sẽ đổi mục tiêu sang người khác.
Kiếp trước cha mẹ Khương Tuyết hại chet cha mẹ tôi, vậy nên tôi nhất định phải cẩn thận, nắm giữ đầy đủ chứng cứ rồi mới ra tay.
Mới ngơ ngẩn một lúc mà Giang Hoài đã bỏ xa tôi một đoạn.
"Nghĩ gì thế?"
Giang Hoài quay lại, đứng sang bên tay trái của tôi, thay tôi cản phần lớn ánh mặt trời chói mắt.
Giọng nói của anh vừa ấm áp vừa trầm trầm đầy quyến rũ.
Bấy giờ tôi mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn ngũ quan dịu dàng dưới ánh nắng của anh.
Tôi không nói cho Giang Hoài biết:
"Không có gì.”
Dù sao việc sống lại đều chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, có nói ra cũng không ai tin tưởng một chuyển viển vông như thế.
Giang Hoài xoa đầu tôi.
"Nghĩ gì thì cũng phải nhìn đường chứ.”
Anh cười dịu dàng, trong giọng nói đầy sự chiều chuộng.
Khuôn mặt tôi lập tức đỏ bừng lên.
Tôi quay mặt đi.
“Mình biết rồi, mau đi thôi."
Giang Hoài nhìn thấy vành tai đỏ bừng của tôi, cười cười lấy ra một ly trà sữa trong cặp, rất thân mật cắm ống hút rồi đưa sang cho tôi.
Tôi cực kì vui vẻ, Giang Hoài vẫn cầm cốc trà sữa trên tay, tôi thò đầu qua uống một hớp.
Ngon quá, là trà sữa trân châu đậu đỏ.
Giờ tôi mới nhận lấy, uống từng hớp một:
“Giang Hoài, cậu mua trà sữa từ bao giờ vậy?”
Giang Hoài:
"Cậu mải nghĩ ngợi quá nên mới không thấy mình mua đấy.”
Đầu óc tôi nóng lên, hỏi anh:
"Giang Hoài, sao đột nhiên cậu lại đối xử tốt với mình như thế?"
Giang Hoài chỉ cười với tôi, không trả lời, tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, tôi hỏi Giang Hoài rất nhiều vấn đề.
Ví dụ như tiến độ học tập đang đến đâu rồi?
Gần đây có bài tập về nhà, bài kiểm tra gì không, hỏi cả một vài phần kiến thức tôi đã quên nữa.
Giang Hoài rất kiên nhẫn, anh chậm rãi trả lời tôi từng câu một.
Chẳng bao lâu sau đã tới nhà tôi.
Tôi mời Giang Hoài vào nhà uống nước, nghĩ thầm, ba mẹ mình chắc hẳn sẽ rất thích kiểu nam sinh như Giang Hoài.
Giang Hoài hơi bối rối từ chối:
"Không được, lần sau, lần sau nhé."
Anh nói xong thì lùi về phía sau, hình như trên mặt còn có chút ngại ngùng?
Tôi gọi anh:
“Đợi đã, balo của mình.”
Nghe thế, Giang Hoài tỉnh táo lại, cởi balo xuống đưa cho tôi.
Thế nhưng Khương Tuyết nói đúng một chuyện, nhà anh ở phía tây, nhà tôi ở đằng đông, vốn dĩ không hề thuận đường.
"Giờ cậu về thế nào?”
Giang Hoài:
“Yên tâm đi, thuận đường mà."
Tôi không cãi được anh.
Đến khi Giang Hoài nhìn thấy tôi vào nhà thì anh mới yên tâm trở về.
Sau này tôi mới biết, lần nào anh đưa tôi về xong, tài xế nhà họ Giang cũng phải vất vả phóng xe tới đây đón anh trở về.
Đương nhiên, đó là chuyện sau này.
Tôi vào nhà, cảm nhận sự ấm áp thân thuộc.
Từ khi cha mẹ qua đời, đã rất lâu rồi tôi không có lại cảm giác này.
Thế nên tôi cực kì trân trọng gia đình của mình.
Tối hôm ấy, tôi nói chuyện với cha mẹ rất lâu, cứ nói mãi đến khi họ buồn ngủ không chịu nổi nữa thì mới chịu quay về phòng.
5.
Những ngày sau đó, tôi luôn ở trong lớp để ngủ hoặc đọc sách ngoại khóa.
Người ngoài nhìn vào đều cho rằng tôi bị đả kích sau lần gian lận thi cử kia, tâm trạng sa sút nên mất đi động lực học tập.
Chỉ có Giang Hoài biết trạng thái này của tôi là giả vờ, anh cũng không hỏi tôi nguyên nhân tôi làm thế.
Kể từ lần về chung hôm trước, ngày nào tan học xong anh cũng cướp balo của tôi, lén dắt tôi đi tìm chỗ để tôi ôn tập kiến thức.
Cuối cùng đã đến lễ chào cờ vào sáng thứ Hai.
Sau khi thực hiện nghi lễ chào cờ, giáo viên chủ nhiệm gọi tôi lên sân khấu, bảo tôi đọc bản kiểm điểm trước mặt toàn trường.
Tôi đã mất một tuần để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Tôi ngẩng đầu, ưỡn ngực bước lên bục, không hề có chút sợ hãi vì bị phát hiện gian lận nào cả.
Tôi cầm micro, bắt đầu đọc "bản kiểm điểm”.
"Em xin tố cáo chủ nhiệm giáo dục lạm quyền, nhận tiền hối lộ, không tuân thủ quy tắc. Tố cáo cô Lý Toàn, giáo viên chủ nhiệm lớp 1 tiếp tay làm chuyện xấu…”
Dưới sân lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Các vị lãnh đạo trường ngồi trên bục, sắc mặt bấy giờ trở nên kì lạ.
Chủ nhiệm giáo dục giành lấy micro của tôi:
“Lâm Lâm, em ngậm máu phun người! Em dám bôi nhọ giáo viên như thế, tôi có thể đuổi học em ngay bây giờ!”
Ông ta nói xong, tiếng xì xào càng to hơn.
Tôi chỉ mới nói mấy câu, còn chưa đưa chứng cớ mà ông ta đã bừa bãi muốn đuổi học tôi rồi.
Ông ta lạm dụng chức quyền hay không thì không cần nhìn đã biết.
Lãnh đạo nhà trường xem như một người quản lý công bằng.
Ông lớn tiếng quát chủ nhiệm giáo dục:
“Làm gì có chuyện đó, ông im ngay!"
"Em tên là Lâm Lâm đúng không? Em có chứng cứ gì không?"
Nếu tôi dám nói thì đương nhiên là đã nắm được bằng chứng trong tay.
Tôi giơ tay lên, lấy ra một phần phiếu nhỏ mà giáo viên chủ nhiệm và chủ nhiệm giáo dục nhận được khi phụ huynh đút lót, đặt trên bàn của lãnh đạo nhà trường.
Ban nãy, trong khi lãnh đạo trường phát biểu, tôi đã nhân lúc văn phòng không có người, chạy thẳng đến phòng giáo vụ để lấy những thứ này ra.
Sống lại một lần, tôi đương nhiên biết hai người họ giấu đồ ở đâu.
Kiếp trước, sau khi thành tích của tôi bị thay đổi, chủ nhiệm giáo dục từng lấy ra cho tôi xem.
"Đây là phiếu nhỏ mà bọn họ nhận hối lộ."
"Nếu các thầy không tin thì có thể tranh thủ lúc này, gọi người đi lục soát tủ của chủ nhiệm giáo dục, còn cả tủ dưới cùng ở bàn làm việc của cô Lý nữa, bên trong đó đều để đồ mà bọn họ nhận được!"
Nghe thế, mọi người lập tức bàn tán sôi nổi.
Tôi công khai tố cáo tại đại hội, lãnh đạo nhà trường cho dù muốn thiên vị thì trước mặt nhiều người như vậy, họ cũng không thể nào không xử lý.
Họ lập tức bảo một vài giáo viên và học sinh đi tìm.
Quả nhiên, ở chỗ tôi nói, họ tìm được thuốc bổ mà chủ nhiệm giáo dục nhận đút lót. Còn cả túi xách hàng hiệu mà giáo viên chủ nhiệm Lý chưa kịp mang về.
Họ cất trong văn phòng, nhiều người qua lại nên chưa giấu đi được.
Hơn nữa họ mới lấy thêm, vẫn chưa kịp mang về cất giấu.
Những thứ họ lén nhận chắc chắn không chỉ có từng này.
Dưới sân, một bạn học lên tiếng:
“Giáo viên suy đồi thế này phải mau chóng đuổi việc đi!”
"Em là học sinh lớp một, em làm chứng! Cô Lý thật sự rất thiên vị, căn bản không coi mấy học sinh thành tích thấp như chúng em là con người!”
"Chủ nhiệm giáo dục toàn móc nối quan hệ với phụ huynh để nhận quà hối lộ thôi."
......
Thấy học sinh cực kì bất bình, lãnh đạo trường vội vàng trấn an chúng tôi, bảo chúng tôi về lớp trước đã, nhà trường nhất định sẽ cho chúng tôi một câu trả lời thoả đáng.
Bởi vì ảnh hưởng quá lớn, hai giáo viên kia lập tức bị đình chỉ công tác để điều tra.
Kiếp trước, hai người họ là đồng lõa, thông đồng cướp đi quyền được học đại học của tôi.
Kiếp này, tôi chẳng qua chỉ báo cáo hành vi của họ với nhà trường.
Nhà trường xử lý rất công bằng, hai người họ nhanh chóng bị sa thải.
Sau đó, chúng tôi có một giáo viên chủ nhiệm mới, là một giáo viên nam rất trẻ.
Giáo viên chủ nhiệm mới rất tốt với chúng tôi, thầy tràn đầy năng lượng và luôn luôn nhiệt tình.
Sau chuyện này, một vài người cho rằng tôi quá máu lạnh, thế nhưng đa số vẫn ủng hộ cách làm của tôi.
Trường học rất tốt, hầu hết các giáo viên đều coi học sinh như là con cái của mình.
Chỉ là vẫn có một số ít giáo viên không chính trực, làm ô uế thanh danh của nhà giáo.
Sau khi tôi quay về lớp học, Giang Hoài đã trấn an mọi người xong.
Tôi im lặng bước vào, trở lại chỗ ngồi.
Giang Hoài đẩy một chai nước sang cho tôi.
"Vừa rồi nói nhiều thế chắc là khát lắm, uống nước đi.”
"Thật ra cậu có thể nhờ mình giúp mà.”
Nghe thế, tôi hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giang Hoài rất tốt, thế nhưng chuyện này nếu như không thành công thì rất có khả năng tôi sẽ bị đuổi học.
Tôi không muốn kéo Giang Hoài vào một chuyện rủi ro như thế.
"Giang Hoài, cậu có nghĩ mình làm vậy là sai không?”
Đây là mối thù kiếp trước của tôi, nếu tôi không làm vậy thì kết cục đời này của tôi sẽ không thay đổi.
Nhưng mọi người chỉ là người ngoài cuộc, tôi không dám chắc họ có ủng hộ mình hay không.
Giang Hoài quay đầu, nhìn tôi nói:
“Lâm Lâm, cậu không sai.”
Mấy bạn học bên cạnh cũng nói:
“Mình thật sự không nhịn nổi luôn, bà ấy căn bản không coi chúng mình là người mà, cậu làm vậy không sai!"
"Ngày nào mình cũng phải liều mạng học tập, lo sợ thành tích sa sút sẽ bị cô Lý giày vò. Mình không chịu nổi bà ta từ lâu rồi!”
......
Nhiều người đồng tình với tôi, đương nhiên vẫn có người không tán thành.
Ví dụ như Khương Tuyết.
Việc tôi khiến chủ nhiệm giáo dục và giáo viên chủ nhiệm bị đuổi việc đã phá hoại kế hoạch của Khương Tuyết.
Bấy giờ cô ta bình tĩnh ngồi trước mặt tôi, không nói câu nào.
6.
Sau khi tan học, Giang Hoài nói với tôi rằng anh bận việc, không thể trở về cùng tôi.
Tôi không để bụng.
Dù sao chúng tôi vốn dĩ không thuận đường, hơn nữa anh cũng tiễn tôi về rất nhiều lần rồi.
Tôi nói tạm biệt với anh, đeo balo lên rồi về nhà.
Đến khi vào trong một con hẻm, tôi nhìn thấy một nhóm người.
Họ cầm gậy trong tay, cao lớn, dựa lưng vào tường như thể đang chờ ai đó.
Dựa trên nguyên tắc bảo vệ tính mạng, gặp tình huống thế này thì cứ trốn càng xa càng tốt.
Tôi nhẹ nhàng xoay người, định chạy đường vòng về nhà.
Nào ngờ, tôi chưa kịp chạy thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Ở kia!"
Tôi không kịp nghĩ ngợi, lập tức vắt chân lên cổ mà chạy.
Ở đầu hẻm, tôi không may chạy vào ngõ cụt.
Tôi thở hồng hộc đứng trước bức tường, nhóm Khương Tuyết đã đuổi tới nơi.
Khương Tuyết tức giận:
“Sao mày dám chạy hả!”
Bấy giờ, Khương Tuyết không diễn vở kịch chị em thân thiết với tôi nữa.
"Khương Tuyết, kế hoạch của các người đổ sông đổ biển rồi, chắc hẳn cô thất vọng lắm ha?”
Khương Tuyết thẹn quá hóa giận:
“Làm sao mày biết?”
Tôi không những biết, mà còn biết rất rõ cô ta muốn làm gì!
Khương Tuyết:
“Chủ nhiệm giáo dục bị mày đuổi đi rồi, Lâm Lâm, tao không tốt thì mày cũng đừng hòng yên ổn!”
“Đánh cho tôi!"
Nghe thế, nhóm người cầm gậy bắt đầu lao lên, vây kín xung quanh tôi, ai nấy đều là dáng vẻ hung ác.
Tôi đã gọi cho cảnh sát trong lúc chạy trốn.
Bây giờ tôi chỉ cần kéo dài thời gian, đợi đến khi cảnh sát tới thì có thể bắt hết tất cả bọn chúng.
Tôi phản ứng nhanh, cố gắng tránh né những đòn đánh không ngừng hạ xuống.
Thế nhưng, chúng thật sự quá đông.
Trong nháy mắt, một cây gậy sắp sửa nện xuống đầu tôi.
Tôi không tránh kịp, đầu óc trống rỗng, cắn răng nhắm mắt lại.
Thế nhưng cảm giác đau đớn không hề xuất hiện, tôi được một người ôm vào trong lòng.
Là hương trúc nhàn nhạt quen thuộc, là Giang Hoài!
Một đòn này giáng xuống cánh tay của anh, lực đánh khiến cho tay Giang Hoài rách da chảy máu.
Tôi vừa mừng vừa sợ, theo bản năng hỏi:
"Cậu không sao chứ?”
Giang Hoài bảo vệ tôi sau lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám người.
Khương Tuyết nhìn thấy bóng dáng của Giang Hoài thì vội vàng trốn đến một góc xa xa, sợ hình tượng thảo mai của mình bị sụp đổ.
Giang Hoài:
“Mình không an tâm nên đi theo cậu, ai ngờ thật sự có người tâm địa ác độc.”
Đám người kia không biết Giang Hoài, vẫn cứ hung ác nhào về phía chúng tôi.
Tôi và Giang Hoài không ngừng chống trả.
Trong thời điểm cực đoan thế này mà anh vẫn luôn để mắt tới tình trạng của tôi, kiên quyết không để tôi phải chịu một đòn nào.
Thế nhưng sức của anh không thể chống lại nhiều người đến vậy, dần dần có thêm thương tích.
Trên khuôn mặt dịu dàng của anh dính vài vết máu, xây xước bầm tím, thật sự khiến người ta nhìn mà thương tiếc.
Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, một nhóm cảnh sát chạy tới. Họ chóng bắt giữ đám côn đồ.
Đáng tiếc là, Khương Tuyết trốn ở rất xa, cô ta thấy không ổn nên đã nhanh chân bỏ chạy.
Tôi và Giang Hoài cùng đến cục cảnh sát, sau khi làm một bản ghi chép đơn giản thì được ra về.
Ở hành lang trong sở cảnh sát, tôi nhìn cánh tay sưng tấy của Giang Hoài.
"Giang Hoài, mình đưa cậu đến bệnh viện nhé.”
Nói xong, tôi kéo Giang Hoài đi, sau đó lại bị Giang Hoài dùng sức túm trở về.
Hai tay anh đỡ lấy bả vai tôi, hơi khom lưng, tầm mắt ngang bằng với tôi.
Anh nhẹ giọng nói:
"Lâm Lâm, cậu có bị thương không?"
Đây là câu đầu tiên anh hỏi tôi sau khi chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm.
Anh không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, không hỏi là ai đã đuổi đánh tôi.
Việc đầu tiên anh nghĩ tới là quan tâm tôi, sợ tôi bị thương.
Kiếp trước tôi nhà tan cửa nát, một mình cố gắng sinh tồn, cô độc đến chet.
Bấy giờ đột nhiên nhận được sự quan tâm ấm áp, khiến cho mũi tôi trở nên chua xót.
Tôi lắc đầu.
Anh bảo vệ tôi rất tốt, tôi không hề bị thương.
Tôi nhìn vết thương trên mặt Giang Hoài, lấy hai miếng băng cá nhân trong túi ra, cẩn thận dán lên trán anh.
Tôi cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của anh. Anh vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi, cứ như sợ lơ đãng một giây thôi là tôi sẽ biến mất vậy.
"Giang Hoài..."
Không để tôi nói hết câu, anh vươn tay ôm tôi vào lòng.
Đầu anh vùi vào cổ tôi, một tay ôm eo tôi, tay còn lại đỡ gáy tôi.
Giang Hoài ôm rất chặt, thậm chí anh còn run rẩy.
"Lâm Lâm, cậu có thể ỷ lại vào mình mà..."
Giọng nói của Giang Hoài dịu dàng mềm mại, khiến cho trái tim tôi trở nên mềm nhũn.
Ánh trăng sáng lạnh lùng mà tôi thầm mến kiếp trước, bây giờ đang tỏ tình với tôi ư?
"Khụ khụ!"
Ba mẹ tôi nhận được thông báo của cảnh sát, nhanh chóng chạy tới.
Cha mẹ Giang Hoài bận rộn công việc nên không thể đến được.
Cảnh chúng tôi âu yếm ngọt ngào, bầu không khí tràn ngập bong bóng màu hồng đúng lúc bị ba mẹ tôi bắt gặp.
Tôi vội vàng chui ra khỏi vòng tay của Giang Hoài, hai má nóng ran.
Cứ như yêu sớm bị gia đình phát hiện vậy đó, cái cảm giác luống cuống này khiến tôi chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống ngay.
Giang Hoài nắm lấy tay tôi, hào phóng tiến lên phía trước.
"Chú dì, hai người yên tâm, đã bắt được hết đám người kia rồi.”
Mẹ tôi nhìn thấy Giang Hoài thì cực kì yêu thích, không ngừng nói cảm ơn anh.
Tôi không yên tâm, nhất quyết đòi đưa Giang Hoài đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, đợi đến khi nhận kết quả bình thường xong mới cho anh về.