• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sống lại thay đổi cuộc đời (1 Viewer)

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
  • Phần 1

Tác giả
Dịch: Mộng không thường.
Thể loại
  1. Ngôn tình
  2. HE
  3. Nữ Cường
  4. Đô Thị
  5. Trọng Sinh
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
4P
Nguồn
Mộng không thường.
Lượt đọc
6,715
Cập nhật
1.

Vừa mới trở lại, tôi thấy mình đang ở trong phòng giáo vụ, bị chủ nhiệm giáo dục mắng một trận.

"Lâm Lâm, sao em lại hồ đồ thế? Theo quy tắc, nếu gian lận thì thành tích sẽ bị huỷ.”

"Thành tích của em vốn là top đầu của lớp, em còn gì không hài lòng nữa hả?"

"Nếu còn có lần sau, tôi sẽ gọi ba mẹ em đến dẫn em về!"

Sống lại một lần, đương nhiên tôi biết lúc này đang xảy ra chuyện gì.

Tình cảnh ngày hôm nay chính là do Khương Tuyết gây ra.

Kiếp trước, tôi cứ ngỡ rằng hai chúng tôi là bạn tốt của nhau.

Thế nhưng, không ngờ rằng cô ta vẫn luôn khinh thường tôi.

Khinh thường nhà tôi nghèo, khinh thường tính cách hiếu thắng của tôi, thậm chí cho dù thành tích học tập của tôi tốt thì vẫn bị cô ta mỉa mai châm chọc.

Ngoài mặt ra vẻ lo nghĩ cho tôi, sau lưng lại tìm mọi cách để khiến tôi khó chịu.

Đôi khi, thậm chí cô ta bỏ ngoài tai cả lời khuyên can của cha mẹ mình, ra sức giẫm đạp tôi.

Chủ nhiệm giáo dục đã thông đồng với cha mẹ Khương Tuyết từ lâu.

Họ nhờ ông ta tìm cho họ một nữ sinh có thành tích tốt.

Phải vừa học giỏi, vừa không có gia thế gì, chỉ như vậy mới dễ khống chế.

Bây giờ cha mẹ Khương Tuyết đang ngồi uống trà ngon trong phòng giáo vụ, lần đầu tiên đánh giá món “hàng hoá” là tôi.

"Thưa thầy, em xin lỗi, em sai rồi."

Tuy rằng thừa nhận, thế nhưng tôi không hề nhượng bộ.

Tất nhiên sau khi sống qua một đời, tôi đã bắt đầu biết tính toán hơn.

Giờ đây, tôi không liều mạng giải thích như kiếp trước nữa.

Kiếp trước, tôi không chịu đựng được cảm giác bị vu oan, cố gắng biện minh bao nhiêu cũng đều vô ích.

Thậm chí còn khiến cho tin đồn càng lan truyền nhanh hơn.

Nghe tôi nói thế, vị chủ nhiệm đột nhiên ngẩn ra.

Trong lòng ông ta hiểu rõ mọi chuyện, bởi vì qua màn hình camera thì ông ta thấy rất rõ ràng.

Kiếp trước, ông ta nhất quyết khẳng định tôi gian lận, sống chết không cho tôi xem camera.

Sau đó, ông ta không sao, còn tôi thì bị đuổi khỏi trường học.

"Em không nên gian lận, 0 điểm thì 0 điểm vậy."

Cùng lắm thì tôi ăn trứng ngỗng thôi.

Tôi cứ thi được không điểm đấy, xem cha mẹ Khương Tuyết còn có thể nhìn chằm chằm tôi thế nào.

Đúng lúc này, Khương Tuyết đi vào phòng giáo vụ.

Cô ta không chào hỏi ba mẹ mình, xông thẳng tới chỗ tôi.

"Lâm Lâm, sao cậu lại gian lận chứ, có phải gần đây cậu bị áp lực học hành không?”

Dáng vẻ Khương Tuyết nhìn qua giống như vô cùng quan tâm tôi.

Thế nhưng, kiếp trước tôi đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô ta rồi, đương nhiên không thể nuốt trôi sự giả tạo này.

Tôi lập tức hất tay Khương Tuyết ra, nhìn vẻ mặt của cô ta khiến tôi buồn nôn vô cùng:

"Trước đây cậu vẫn luôn nhìn trộm bài thi của tôi mà, hiển nhiên phải biết năng lực của tôi chứ? Tôi gian lận hay không chẳng lẽ cậu không rõ sao?”

"Cậu gian lận nhiều lần như thế mà các giám thị đều giả mù cho qua. Lần này đến lượt tôi tại sao đột nhiên lại bị bắt?”

Tôi học theo cách nói của cô ta.

Khương Tuyết cười gượng hai tiếng.

"Ha ha, đương nhiên là mình tin tưởng cậu..."

Thấy Khương Tuyết nghẹn một hơi, chủ nhiệm giáo dục lập tức mở miệng:

"Khụ khụ, xét thấy thái độ nhận sai của em rất tốt, vậy thì không gọi phụ huynh đến nữa. Em quay về viết một bản kiểm điểm hai nghìn chữ, chờ đến đại hội ngày thứ Hai thì đọc trước toàn trường đi.”

Tôi rất quen thuộc với điều này, nhanh chóng đồng ý một cách thoải mái.

"Được ạ!"

Bút trong tay tôi, tôi muốn viết thế nào thì viết thế ấy.

Bây giờ giáo viên chủ nhiệm vẫn cần dùng đến tôi, hiển nhiên ông ta không nỡ gọi cha mẹ tôi đến.

Nếu chẳng may ảnh hưởng đến thành tích của tôi, mọi tính toán của ông ta sẽ ngay lập tức đổ sông đổ biển.

Tôi bước ra khỏi phòng giáo vụ, vén rèm lên.

Hai mắt tôi đột nhiên tối sầm, đụng phải ai đó.

Quyển sách bài tập về nhà trên tay người nọ rơi xuống đất.

Tôi ôm cái trán đau đớn vì va chạm, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người quen – là Giang Hoài.

Ở trường trung học của chúng tôi, anh là mẫu bạn trai lý tưởng trong trái tim của rất nhiều nữ sinh.

Sống mũi anh cao, mắt hoa đào chứa chan tình ý. Đuôi mắt có một nốt ruồi lệ, giống như đem mọi sự quyến rũ điểm hết lên khoé mắt vậy.

Anh không những đẹp trai mà gia cảnh tốt, học cũng giỏi.

Tuy rằng Giang Hoài kiệm lời, thế nhưng mối quan hệ với bạn bè trong lớp rất tốt, được bầu chọn làm lớp trưởng.

Giang Hoài không để ý đến quyển sách bài tập trên mặt đất, mặt kề sát vào trán tôi.

"Cậu không sao chứ?"

Thấy anh tiến lại gần, tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào của anh, tim đập thình thịch.

Tôi thừa nhận, kiếp trước tôi từng thầm mến anh.

Nhưng bởi vì tự ti mà tôi vẫn luôn giấu kín tình yêu ấy trong lòng, không để bất kì ai biết cả.

Vành tai tôi nóng lên, không dám đối diện với cái nhìn của Giang Hoài.

Tôi vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt sách bài tập lên.

"Không sao, không sao đâu.”

Giang Hoài mỉm cười, cũng ngồi xổm xuống.

Nhặt xong, tôi đặt sách vào trong tay Giang Hoài rồi vội vàng rời đi.

Kiếp trước, tuy rằng sống đến hơn hai mươi tuổi, thế nhưng tôi chưa từng có mảnh tình nào vắt vai.

Bây giờ gặp lại Giang Hoài, vậy mà tôi vẫn còn cảm giác tim đập chân run, cực kì xúc động đó.

Dường như, anh chính là người mà năm mười bảy tuổi gặp được nhất định phải giấu đi —— giấu thật sâu trong đáy lòng, là bí mật khó có thể nói ra nhất.

2.

Trên đường quay về lớp học, tôi nhìn thấy rất nhiều người chỉ trỏ mình.

"Đây chính là Lâm Lâm lớp một đó, cậu ta gian lận!"

"Biết đâu thành tích trước đây của cậu ta cũng là nhờ gian lận thì sao.”

"Đạo đức suy đồi thì học hành giỏi giang mấy cũng vô dụng thôi.”

Lúc này tôi không có tâm trạng để phản bác họ.

Họ thích nhìn người ta rơi từ trên cao xuống. Cứ hễ tìm ra được sơ hở là sẽ không ngừng bới móc, không ngừng phóng đại.

Dường như chỉ có chỉ trích nạn nhân nặng nề mới có thể khiến họ trở nên sạch sẽ, cảm thấy như mình đang đứng trên đỉnh cao của đạo đức thôi.

Tiếp tục gió chiều nào theo chiều ấy đi, rồi sẽ có ngày các người bị vả mặt.

Tôi ngẩng cao đầu, chậm rãi bước từng bước về lớp.

Cuộc đời của tôi sẽ được viết lại, không cần phải đến dây chuyền lắp ráp trong nhà máy để làm việc nữa.

Với tôi, như thế là đủ rồi.

Sau khi bước vào lớp học, tôi cảm nhận được rất nhiều ánh mắt khác thường nhìn về phía mình.

Đồ đạc và bàn học của tôi bị dọn đi, đặt ở trong góc lớp.

Hay lắm, thế này là muốn đuổi tôi ra khỏi đây chứ gì?

Chắc chắn là Khương Tuyết tác oai tác quái.

Cô ta dựa vào quan hệ với giáo viên chủ nhiệm, ngang ngược quậy phá trong lớp.

Thế nhưng, cô ta làm vậy cũng tốt. Tôi ngồi ở phía sau, có lén học cũng không bị ai để ý.

Lần sống lại này, tôi chỉ muốn học tập chăm chỉ, đỗ vào một trường đại học tốt.

Đúng rồi, còn phải che giấu thực lực của bản thân nữa.

Tôi bê bàn của mình đến một góc khác rồi ngồi xuống.

Đang định ngủ một giấc thì tôi nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng bàn ghế di chuyển.

Tôi quay đầu, đối diện với đôi mắt hoa đào của Giang Hoài.

"Sao cậu lại ngồi đây?”

Giang Hoài nhẹ nhàng cười với tôi, sau đó cúi đầu thu dọn đồ đạc trên mặt bàn của anh.

"Mình thích yên tĩnh mà, ngồi ở đây hợp hơn.”

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mái tóc của Giang Hoài.

Đường nét trên khuôn mặt anh trở nên cực kì dịu dàng.

Một mùi thoang thoảng như hương trúc quẩn quanh đầu mũi, khiến tôi càng lún càng sâu.

"Lâm Lâm, sao cậu lại ngồi đây?"

Lại là kẻ giả tạo Khương Tuyết.

Cô ta thở hổn hển, vừa vào lớp đã vội vàng chạy tới chỗ tôi.

"Còn không phải do cậu bố trí à.”

Kiếp này, tôi không rảnh diễn vở tình cảm chị em sâu đậm với cô ta nữa đâu.

Khóe miệng Khương Tuyết hơi co giật, sau đó rất nhanh đã trở về dáng vẻ thân thiết.

"Lâm Lâm, họ quá đáng quá, không thì để mình đến ngồi với cậu nha?”

"Được thôi!”

Tôi không từ chối, tự cô ta muốn mà.

Trước đây, tính cách của tôi tranh giành hiếu thắng, luôn luôn dốc hết sức học hành.

Tôi mong bản thân có thể đỗ một trường đại học tốt, từ đó trở nên nổi bật.

Khương Tuyết hiểu rõ tính tình của tôi, vậy nên mới dám không kiêng nể gì mà bắt nạt tôi như vậy.

Bây giờ, tôi không khách sáo với cô ta nữa!

Khương Tuyết nghẹn họng, rất bất ngờ với câu trả lời của tôi.

"Lâm Lâm, ý của mình là..."

"Bạn học này, cậu đổi chỗ với Khương Tuyết được không?”

Khương Tuyết còn chưa nói xong thì đã bị câu nói của Giang Hoài ngắt lời.

Chờ đã, Giang Hoài?

Anh nổi tiếng là xử sự công bằng, bây giờ lại để Khương Tuyết đổi chỗ ư?

Thầy cô rất quan tâm đến Khương Tuyết, vậy nên chỗ ngồi của cô ta luôn là là vị trí đẹp nhất trong lớp tôi.

Lớp 1 là lớp chọn, hiển nhiên có rất nhiều người ghen tị với chỗ ngồi đó của cô ta.

Người bạn cùng lớp ngồi đằng trước lập tức đồng ý.

Cậu ấy nhanh như cắt dọn sạch đồ đạc của mình, sau đó ném đồ của Khương Tuyết ra phía sau, vui sướng đến ngồi giữa lớp.

Khương Tuyết vẫn chưa kịp phản ứng. Cô há to miệng, không nói nổi lời nào.

Một lúc lâu sau:

“Lớp, lớp trưởng?"

Giang Hoài đã ngồi xuống từ lâu, đang yên lặng làm đề.

Anh nghe thấy tiếng gọi thì liếc mắt nhìn cô ta một cái:

"Sao thế?”

Khương Tuyết:

“Không có gì."

Là do cô ta tự đòi mà, có khó chịu mấy cũng không thể đổi ý nữa.

Tôi vờ như không nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của cô ta, ân cần nói:

"Vẫn là cậu tốt nha, giai đoạn này chỉ còn mỗi cậu đối xử tốt với tôi thôi.”

Nghe thế, Khương Tuyết giật giật khóe miệng, nở nụ cười gượng gạo.

3.

Chuông vào lớp vang lên, tiết đầu tiên là toán học.

Tôi thích môn toán nhất, thế nhưng không thể ưa nổi giáo viên dạy bộ môn này.

Bà ta là giáo viên chủ nhiệm ma quỷ của lớp chúng tôi, họ Lý, nổi tiếng thiên vị.

Vì gia thế của nhà Khương Tuyết mà cô ta trở thành học trò cưng của bà ta, là đối tượng được ưu tiên hàng đầu.

Vừa vào cửa, thấy Khương Tuyết ở hàng ghế sau thì bà ta lập tức hung hăng liếc Khương Tuyết một cái.

Khương Tuyết cúi đầu, giả vờ đọc sách, không thèm nhìn bà ta.

Tôi ngồi phía sau cô ta, vừa vặn chú ý thấy.

Cô ta cầm ngược sách luôn kìa.

Nếu chỉ dựa vào thành tích đội sổ của Khương Tuyết, không có ba mẹ chống lưng thì cô ta vốn dĩ không thể nào vào nổi lớp chọn.

Giáo viên chủ nhiệm viết lên bảng một câu hỏi, sau đó khoanh tay trước ngực.

"Đây là đề thi mới ra, các em mau làm thử đi.”

Trong lớp học lúc này chỉ còn tiếng đầu bút cọ xát lên giấy.

Khương Tuyết càng nhíu chặt mày.

Tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ cần dùng công thức đạo hàm là có thể giải ra.

Kiếp trước, tuy rằng thi trượt một lần nhưng tôi vẫn cố gắng học tập không ngừng nghỉ, coi như thi đỗ một trường cao đẳng cũng được.

Nào ngờ tôi lại chet sớm như thế, đúng là uổng phí mà.

Tôi không làm bài, bởi vì tôi đã tính toán xong kế hoạch trong đầu.

Nếu muốn che giấu thực lực thì tôi phải thay đổi bản thân.

Tôi sẽ giả vờ chán nản, để điểm số trượt dốc.

Nghĩ vậy, tôi nằm sấp luôn xuống bàn, định ngủ một giấc.

Giang Hoài không ngẩng đầu, rất tự nhiên đưa áo khoác của anh cho tôi, để tôi gối lên.

Trên quần áo của anh có mùi trúc nhàn nhạt, khiến cho người ta cảm thấy rất an tâm.

Tôi đang chuẩn bị tiến vào giấc mơ đẹp thì nghe thấy một giọng nói bén nhọn vang lên.

"Lâm Lâm, bài này làm thế nào?"

"Lớp học của tôi không dành cho học sinh có thái độ không đúng đắn. Nếu muốn ngủ thì ra ngoài mà ngủ!"

Tôi đâu có muốn vậy, tôi cũng muốn chăm chỉ học hành cơ mà.

Thế nhưng nếu làm thế, sợ rằng Khương Tuyết sẽ không tin chuyện thành tích của tôi tụt dốc đâu.

Vậy nên, tôi chỉ có thể lén nghe giảng, sau đó về nhà tự ôn tập lại.

"Em không ra!”

Giáo viên chủ nhiệm càng tức giận hơn, quát to:

“Ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến Giang Hoài!"

Nghe thế, tôi rất tích cực xoay người, vừa vặn nhìn thấy trên giấy nháp của Giang Hoài đã viết xong hết các bước giải đề.

Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi bước nhanh hơn, không muốn trạng thái của mình ảnh hưởng đến Giang Hoài.

Kiếp trước, anh là thủ khoa ban tự nhiên của tỉnh, được tuyển thẳng vào Thanh Hoa.

Tôi ra ngoài cửa, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, lấy bài kiểm tra đã chuẩn bị trước ra rồi bắt đầu giải đề.

Tôi làm bài rất nhanh, dù sao học tập vẫn dễ dàng hơn vặn ốc vít trong nhà máy mà.

Sau khi làm xong hai bài thi, tôi cảm thấy rất tốt, may mắn là bản thân vẫn chưa quên kiến thức trước đây.

Tiếng chuông hết tiết vang lên, giáo viên bước ra khỏi lớp học.

Bà ta nhìn thấy tôi ngồi trên đất thì lườm nguýt một cái.

Tôi mặc kệ bà ta, phủi mông rồi về chỗ ngồi qua cửa sau.

Trong lớp, Giang Hoài đang yên lặng đọc sách.

Tôi không muốn quấy rầy anh, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Khương Tuyết chú ý đến mọi hành động của tôi, thấy thế lập tức tiến lại gần.

"Lâm Lâm, buổi tối tài xế nhà mình đến đón mình đó, cậu đến nhà mình chơi nha?”

Tôi cười khẽ, trước đây cô ta nào có đối xử với tôi như vậy.

Kiếp trước, lúc nào cô ta cũng khoe khoang về gia thế của mình, mỉa mai xuất thân của tôi.

Hôm nay đột nhiên nhiệt tình mời mọc, ai biết được cô ta đang tính kế gì.

"Không cần, hồi trước cậu còn không cho tôi chạm vào đồ đạc của cậu, huống chi là ngồi xe nhà cậu về. Tôi tự về, không sang nhà cậu đâu.”

Khương Tuyết:

"Lâm Lâm, hai chúng ta là bạn tốt mà, cậu đừng khách sáo với mình.”

"Tôi không hề khách sáo với cậu!"

Khách sáo với cô ta hả? Bớt dát vàng lên mặt đi nhé.

Chồn chúc tết gà, cô ta rõ ràng không có ý tốt.

"Lâm Lâm...”

Giang Hoài đứng dậy, chắn giữa tôi và Khương Tuyết, xoay người về phía cô ta.

"Tối nay tôi đưa bạn ấy về, không cần cậu phải quan tâm.”

Trời ơi, Giang Hoài thế này là...

Á á á, tuy rằng tuổi tâm lý của tôi đã hơn hai mươi nhưng tôi thật sự không phải biến thái đâu, Giang Hoài đúng là vừa đẹp trai vừa ấm áp mà.

Tôi vội vàng điều chỉnh tâm trạng, nói với Khương Tuyết:

"Tôi về cùng lớp trưởng.”

Tôi biết, Khương Tuyết cũng là một fan trung thành của Giang Hoài.

Kiếp trước sau khi thi đại học xong, cô ta cầm một bó hoa cúc lớn đến tỏ tình với anh.

Sau đó, vệ sĩ nhà Giang Hoài nhanh tay lẹ mắt, xách cả hoa cả người ném ra ngoài, đến cả góc áo của Giang Hoài mà cô ta cũng không sờ được.

Khương Tuyết nghe thấy Giang Hoài muốn đưa tôi về nhà, lập tức trở nên bối rối.

"Lớp trưởng, các cậu một người ở phía tây, một người phía đông, không thuận đường mà."

Giang Hoài lấy ra một cái đệm nhỏ đặt trên ghế của tôi, ấn tôi ngồi xuống rồi cũng ngồi theo.

Thậm chí, anh không thèm liếc mắt nhìn Khương Tuyết một cái nào:

“Thuận đường!"

Khương Tuyết giống hệt một người đàn bà đáng thương bị vứt bỏ, vung tay rời đi.

Mẹ ơi, kiếp trước Giang Hoài đối xử tốt với tôi như vậy ư? Chẳng lẽ là do tôi quá ngốc nên mới không nhận ra điều này?

Giang Hoài mỉm cười với tôi, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom