Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Từ khi Tô Mặc Nhiên bắt đầu tiếp xúc với nhà họ Trần liền chưa từng tỏ thái độ kịch liệt căm hận nhà họ Trần, đó là bởi vì dù sao cô cũng không phải chính chủ, chỉ là hàng ngoại thay thế chính chủ. Cô chán ghét nhà họ Trần nhưng không thể nói đến thù hận, muốn lật đổ nhà họ Trần cũng chỉ vì muốn báo thù cho mẹ con chính chủ, cũng coi như báo đáp cho việc cô chiếm cứ lấy thân thể này.
Vì vậy điều này cũng khiến cho nhà họ Trần có một ảo giác, đó chính là cô còn có cảm tình với nhà họ Trần, nhưng mà vì chuyện cũ năm xưa trước kia có chút mâu thuẫn mà thôi. Dù sao cô cũng là huyết mạch nhà họ Trần, Trần Tương Long như thế nào cũng là cha cô, cô từ nhỏ mất mẹ, chưa trưởng thành lại mất đi ông bà nội, về thân tình nhất định có thiếu sót.
Hơn nữa, ban đầu khi mẹ con các cô rời khỏi Kinh thành, cô còn tấm bé, vốn không có ấn tượng với cha mình, tự nhiên cũng chưa nói tới hiểu rõ hơn. Bởi vì chuyện lúc trước cũng sẽ hiểu sai về nhà họ Trần, nhưng chỉ cần giải thích rõ ràng, nhất định sẽ kéo được lòng cô trở lại, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao bọn họ không chút do dự bỏ Tần Lan.
Nếu như bọn họ biết, mục đích duy nhất của cô khi bắt đầu vào nhà họ Trần chính là hủy diệt nhà họ Trần, đoán chừng sẽ không toan tính và sảng khoái như vậy.
Về phần yêu cầu của nhà họ Trần, vậy còn không đơn giản, nghe nói hai nhà Trần Triệu quá quan hệ tốt với mấy chỗ Vân Nam Tân Cương, cô đã sớm nhân cơ hội muốn thu được một khoản.
"Ông nội, ý của cháu và bạn là muốn cùng nhau mở một cửa hàng châu báu, không biết ngài có thể kiếm cho cháu chút ngọc Hòa Điền và đá phỉ thúy thô không?" Tô Mặc Nhiên cười nhẹ nói.
Lúc này sản lượng ngọc Hòa Điền và phỉ thúy vẫn tương đối phong phú, giá tiền cũng rất thấp, vốn không đáng giá bao nhiêu tiền, còn lâu mới có giá trên trời như đời sau. Cô nghĩ không bằng thừa dịp hiện tại tích trữ nhiều hàng một chút, chờ sau này giá tiền cao, cũng là một khoản tiền tài không nhỏ. Bây giờ cô có năng lực nhìn xuyên thấu, có thể lựa những ngọc tốt và phỉ thúy kia ra giấu vào trong không gian, thần không biết quỷ không hay.
Yêu cầu Tô Mặc Nhiên nói ra, ở nhà họ Trần vốn chỉ là một đĩa đồ ăn, không đáng nhắc tới, Trần Vĩnh Lâm lập tức đồng ý giúp cô mấy xe đá thô, hơn nữa sau khi đồng ý còn không ngừng liên tục đưa cho cô. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Một nguyện đánh một nguyện chịu đựng, hai bên đều vô cùng vui vẻ, nhưng mà rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi ai thua thiệt, chỉ có một mình Tô Mặc Nhiên rõ ràng trong lòng.
Hai ngày sau, Tô Mặc Nhiên đúng hạn kê đơn thuốc, cô giao đơn thuốc cho Trần Vĩnh Lâm, hơn nữa nói cho ông ta biết hốt thuốc theo phương thuốc này, thuốc càng tốt tác dụng sẽ càng mạnh.
Các loại thuốc chuẩn bị xong, cô phải đi chữa bệnh cho Chu lão.
Trần Vĩnh Lâm cầm đơn thuốc đi nhà họ Chu, nhà họ Chu còn cố ý mời một đại sư trung y tới đây kiểm chứng đơn thuốc, mặc dù nhà họ Chu biết đơn thuốc không có vấn đề, nhưng ở trước mặt nhà họ Trần nên đùa giỡn vẫn làm toàn bộ, tránh cho đánh cỏ động rắn.
Quả nhiên, Trần Vĩnh Lâm không hề bất mãn với yêu cầu của nhà họ Chu muốn kiểm nghiệm đơn thuốc, sảng khoái giao đơn thuốc cho đại sư trung y chờ đợi đã lâu.
Lúc đầu đại sư trung y thấy đơn thuốc thì đầu tiên bắt đầu cau mày, cảm thấy người hốt thuốc này nhất định chính là hồ đồ, rất nhiều vị thuốc tương khắc lại dùng chung một chỗ, quả thật giống như người không hiểu lý thuyết y học tiện tay vẽ xấu. Nhưng càng nghiên cứu sâu vào càng thấy đơn thuốc này kê hết sức tuyệt diệu, nhiều một phần không được, thiếu một phần không được, quả thật dung hợp hoàn mỹ tất cả tác dụng của vị thuốc.
"Đây rốt cuộc là đơn thuốc ai kê, thật sự không thể tưởng tượng nổi, không ngờ khi tôi còn sống có thể thấy được đại sư có y thuật cao minh như vạy, Chu lão, có cơ hội nhất định phải tiến cử giúp tôi."
"Đơn thuốc này hoàn toàn không có vấn đề gì, dùng theo đơn thuốc này, Chu lão ngài nhất định sẽ nổi sắc." Ông cụ vừa đưa đơn thuốc cho người nhà họ Chu vừa nói.
Người đang ngồi đây vốn cũng biết y thuật của Tô Mặc Nhiên cao siêu, nhưng vẫn là lần đầu tiên trực tiếp nghe người trong nghề tán dương và khẳng định cô, lần này bọn họ càng thêm yên tâm.
Đối với Trần Vĩnh Lâm đưa đơn thuốc tới, nhà họ Chu cũng tỏ vẻ nhiệt tình hơn trước kia, điều này khiến cho Trần Vĩnh Lâm cảm thấy để cho Tô Mặc Nhiên tới chữa bệnh cho ông cụ Chu quân cờ này ông đi đúng rồi, hơn nữa hiệu quả tương đối khá. Trong lòng ông không nhịn được tiếp tục suy nghĩ có phải nên để cho Tô Mặc Nhiên xem bệnh cho người khác trong gia tộc trung lập cùng cấp với bọn họ, như vậy có thể thêm không ít hỏa lực trên xe chiến của bọn họ. Nhưng bây giờ không phải lúc nghiên cứu vấn đề này, phải chờ trị hết bệnh cho ông cụ Chu, nhìn thái độ nhà họ Chu một chút lại nói.
Một tuần lễ sau, Trần Vĩnh Lâm vận chuyển tới bốn xe tải đá thô cho Tô Mặc Nhiên, đá ngọc Hòa Điền hai xe, đá phỉ thúy hai xe. Ông vẫn am hiểu sâu đạo lý muốn con ngựa chạy nhanh phải đút nhiều cỏ cho ngựa, Tô Mặc Nhiên cũng bị một bút lớn của ông ta làm cho ngây ngốc. di3n~d@n'l3q21y'd0n
Tô Mặc Nhiên để Thạch Cương giúp đỡ một tay tìm một kho hàng lớn thu hết tất cả đá vào, bây giờ cô cố gắng không tìm nhà họ Trương và Từ Tường hỗ trợ, tối thiểu ngoài mặt ít tiếp xúc hơn, phải làm ra dáng vẻ để cho nhà họ Trần tin tưởng mới đúng.
Chờ đá thô đều được đưa vào kho hàng, cô cố ý trích một thời gian đi một chuyến.
Phẩm chất mấy xe đá này đều rất không tệ, có rất nhiều tảng đều có ngọc và phỉ thúy, nhà họ Trần quả nhiên không để cho cô thất vọng, cô thu mấy tảng đá phẩm chất tốt nhất trong đó vào.
Lục tục thu không sai biệt lắm bốn mươi tảng đá, cô đều chọn tảng đá có phẩm chất tốt cao nhất, trong tảng đá này không thiếu dương chi ngọc cực phẩm và thủy tinh lục đế vương, thật sự kiếm được rồi.
(*) Thủy tinh lục đế vương: Trong suốt như thuỷ tinh, có màu xanh lý và là loại phỉ thuý cấp cao nhất : đế vương của tất cả dòng phỉ thuý.
Những tảng đá khác cô tạm thời không có ý định đụng đến, bên trong còn có rất nhiều tảng đá có thể ra ngọc, về sau giữ lại vui đùa một chút.
Đợi khi cô trở lại nhà họ Trần, ai cũng có thể nhìn ra được từ khuôn mặt của cô có tâm tình rất tốt, Trần Vĩnh Lâm tự nhiên biết vì sao trong lòng còn cảm thấy cô quá hẹp hòi, mấy xe tảng đá đã liền cao hứng thành như vậy.
"Mặc Nhiên à, tảng đá có hài lòng không?"
"Hài lòng, hài lòng, tương đối hài lòng."
"Hài lòng là được rồi, chờ cháu chữa hết bệnh cho Chu lão, ông nội đồng ý với cháu, về sau mỗi tháng đều đưa cho cháu một xe."
"Thật sao?"
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
"Được, vậy bây giờ cháu đi chế thuốc ngay, hai ngày nữa chúng ta phải đi nhà họ Chu."
Tô Mặc Nhiên có một phòng làm việc riêng ở nhà họ Trần, chuyên dùng để chế thuốc, đây là yêu cầu của cô. Cô còn lấy lý do dược thuật tổ truyền không được truyền ra bên ngoài để từ chối người nhà họ Trần quan sát, điều này khiến cho phòng làm việc của cô càng thần bí hơn. Phòng làm việc của cô bình thường đều khóa lại, khóa này còn tự mình mua, chìa khóa đều ở trong tay cô. Nhưng mà lấy bản lĩnh của nhà họ Trần, muốn làm được chìa khóa dễ như trở bàn tay, cô cũng không nghĩ một chìa khóa có thể làm khó bọn họ.
Trong phòng làm việc của cô, nếu như cô đoán không sai còn cài đặt thiết bị nghe trộm, thời đại này còn không có giám sát, phụ trách khẳng định cũng sẽ dựa theo. Nếu bọn họ muốn nghe, vậy thì cứ để cho bọn họ nghe kỹ.
Sau khi Tô Mặc Nhiên vào phòng làm việc, trước tiên bật radio, sau đó sẽ đi rửa tay.
Người nghe lén chỉ có thể nghe được âm thanh từ trong radio phát ra, những thứ khác đều nghe không rõ ràng lắm. dieendaanleequuydonn
"Cô nhóc này còn rất cẩn thận, cũng đúng, không cẩn thận làm sao có thể giữ được y thuật tổ truyền, đoán chừng đây cũng là do lão Tô đó dạy con bé." Trần Vĩnh Lâm vừa cầm ống nghe lén vừa nói.
"Nhưng lão gia, bây giờ chúng ta làm sao?" Người đàn ông phụ trách nghe lén nói.
Trần Vĩnh Lâm suy nghĩ một chút nói: "Trước không nên hành động thiếu suy nghĩ, các cậu tiếp tục nghe lén, đừng bỏ sót bất cứ một tin tức nào, trăm bí mật cuối cùng sẽ có một sơ hở, tôi không tin con bé sẽ luôn luôn cẩn thận như vậy."
"Mặt khác, để cho người tìm thời gian, vào trong phòng làm việc của con bé xem một chút, nhớ nhất định không thể động vào bất cứ thứ gì, trước thăm dò rõ tình trạng, con bé là thần y nói không chừng độc thuật cũng rất lợi hại, các cậu phải vô cùng cẩn thận."
"Đã biết, lão gia."
Tô Mặc Nhiên đang chế thuốc cũng không biết nhà họ Tràn đã đánh chủ ý lên phòng làm việc của cô.
Chỉ sợ người nhà họ Trần phải thất vọng, bởi vì trong phòng làm việc của cô trừ một vài dụng cụ chế thuốc ra chỉ còn sót lại một chút sách vở, văn học, y dược, âm nhạc v.v... khắp mọi mặt đều có. Thứ đồ duy nhất khiến bọn họ cảm thấy hứng thú đoán chừng chính là hòm thuốc bằng gỗ âm trầm tổ truyền rồi, đồ vật quan trọng trong hòm thuốc ví dụ như dưỡng sinh hoàn nước linh tuyền các món đồ cô đều thu vào trong không gian, bên trong chỉ để một chút viên thuốc bình thường và dụng cụ châm cứu.
Dĩ nhiên trong hòm thuốc còn có một quyển sách thuốc cô cố ý chuẩn bị, quyển sách thuốc này có lai lịch lớn.
Ngoài mặt sách thuốc đã ố vàng, thoạt nhìn liền cảm thấy lịch sử đã lâu.
Nhưng sách thuốc này do cô tỉ mỉ biên chế, nội dung bên trong đều do cô điều chỉnh từ sách thuốc trong không gian và hiện đại ra. Cô nói tài liệu hiện đại đáng giá không phải bộ sách chuyên nghiệp gì, mà là các loại tiểu thuyết cô tải xuống. Trong tiểu thuyết luôn bịa đặt ra đủ loại bệnh chứng dĩ nhiên cũng sẽ bịa đặt ra các loại phương thuốc, cô đã tốn tâm tư rất lớn chỉnh sửa ra.
Về phần tại sao còn tăng thêm chút nội dung sách thuốc trong không gian, đương nhiên chỉ là vì lấy tín nhiệm của người ta, ba phần thật bảy phần giả, hư hư thật thật, mới càng khiến cho người ta tin tưởng.
Nói tóm lại, vạn sự sẵn sàng, chỉ chờ "Nhà họ Trần".
Thuốc của ông cụ Chu, Tô Mặc Nhiên đã sớm chuẩn bị xong cô dây dưa lề mề ở trước mặt nhà họ Trần chính là vì muốn chỗ tốt mà thôi.
Do đó, chỉ thấy bên trong phòng làm việc, Tô Mặc Nhiên nằm trên xích đu, một tay cầm quyển tiểu thuyết một tay cầm quả táo lớn hái từ trong không gian ra gặm, còn nghe radio, cuộc sống này trôi qua chẳng phải rất nhàn nhã.
Thật may là bây giờ còn chưa có camera giám sát, nếu không cô còn phải diễn trò.
Khi nhà họ Trần đánh chủ lên Tô Mặc Nhiên, cô cũng đang đánh chủ ý lên nhà họ Trần.
Tính toán ra cô tới nhà họ Trần cũng được thời gian hai ba tháng, cho đến bây giờ còn không thu được chút hàng (những đá thô kia không tính), điều này thật sự khiến cho cô có phần không vui, xem ra phải có hành động, cô định tối nay tìm chút thời gian đi thăm dò thư phòng nhà họ Trần một chút.
Ở trong gia đình giàu có, thư phòng bình thường đều là nơi quan trọng trong nhà, người bình thường cũng không thể đến gần, người có thể đi vào thư phòng bàn chuyện bình thường đều là thành viên quan trọng trong gia tộc, vì vậy thư phòng cũng là nơi nhiều bí mật nhất trong gia tộc.
Kể từ sau khi công pháp không gian đạt tầng thứ ba lấy được khả năng đặc biệt nhìn xuyên thấu, cô liền nhìn rõ ràng thư phòng, đáng tiếc khoảng cách nhìn xuyên thấu của cô chỉ có hai thước, vốn không nhìn rõ tình huống trong thư phòng. Cũng không biết chờ công pháp tăng lên, khoảng cách nhìn xuyên thấu có gia tăng không, cô vẫn tương đối mong đợi khả năng đặc biệt này.
Nếu quyết định muốn đến đêm dò xét thư phòng nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, vừa nghĩ tâm niệm của cô vừa động, người đã tiến vào không gian, cô phải tìm một chút đồ vật tối nay có thể dùng đến.
Vì vậy điều này cũng khiến cho nhà họ Trần có một ảo giác, đó chính là cô còn có cảm tình với nhà họ Trần, nhưng mà vì chuyện cũ năm xưa trước kia có chút mâu thuẫn mà thôi. Dù sao cô cũng là huyết mạch nhà họ Trần, Trần Tương Long như thế nào cũng là cha cô, cô từ nhỏ mất mẹ, chưa trưởng thành lại mất đi ông bà nội, về thân tình nhất định có thiếu sót.
Hơn nữa, ban đầu khi mẹ con các cô rời khỏi Kinh thành, cô còn tấm bé, vốn không có ấn tượng với cha mình, tự nhiên cũng chưa nói tới hiểu rõ hơn. Bởi vì chuyện lúc trước cũng sẽ hiểu sai về nhà họ Trần, nhưng chỉ cần giải thích rõ ràng, nhất định sẽ kéo được lòng cô trở lại, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao bọn họ không chút do dự bỏ Tần Lan.
Nếu như bọn họ biết, mục đích duy nhất của cô khi bắt đầu vào nhà họ Trần chính là hủy diệt nhà họ Trần, đoán chừng sẽ không toan tính và sảng khoái như vậy.
Về phần yêu cầu của nhà họ Trần, vậy còn không đơn giản, nghe nói hai nhà Trần Triệu quá quan hệ tốt với mấy chỗ Vân Nam Tân Cương, cô đã sớm nhân cơ hội muốn thu được một khoản.
"Ông nội, ý của cháu và bạn là muốn cùng nhau mở một cửa hàng châu báu, không biết ngài có thể kiếm cho cháu chút ngọc Hòa Điền và đá phỉ thúy thô không?" Tô Mặc Nhiên cười nhẹ nói.
Lúc này sản lượng ngọc Hòa Điền và phỉ thúy vẫn tương đối phong phú, giá tiền cũng rất thấp, vốn không đáng giá bao nhiêu tiền, còn lâu mới có giá trên trời như đời sau. Cô nghĩ không bằng thừa dịp hiện tại tích trữ nhiều hàng một chút, chờ sau này giá tiền cao, cũng là một khoản tiền tài không nhỏ. Bây giờ cô có năng lực nhìn xuyên thấu, có thể lựa những ngọc tốt và phỉ thúy kia ra giấu vào trong không gian, thần không biết quỷ không hay.
Yêu cầu Tô Mặc Nhiên nói ra, ở nhà họ Trần vốn chỉ là một đĩa đồ ăn, không đáng nhắc tới, Trần Vĩnh Lâm lập tức đồng ý giúp cô mấy xe đá thô, hơn nữa sau khi đồng ý còn không ngừng liên tục đưa cho cô. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Một nguyện đánh một nguyện chịu đựng, hai bên đều vô cùng vui vẻ, nhưng mà rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi ai thua thiệt, chỉ có một mình Tô Mặc Nhiên rõ ràng trong lòng.
Hai ngày sau, Tô Mặc Nhiên đúng hạn kê đơn thuốc, cô giao đơn thuốc cho Trần Vĩnh Lâm, hơn nữa nói cho ông ta biết hốt thuốc theo phương thuốc này, thuốc càng tốt tác dụng sẽ càng mạnh.
Các loại thuốc chuẩn bị xong, cô phải đi chữa bệnh cho Chu lão.
Trần Vĩnh Lâm cầm đơn thuốc đi nhà họ Chu, nhà họ Chu còn cố ý mời một đại sư trung y tới đây kiểm chứng đơn thuốc, mặc dù nhà họ Chu biết đơn thuốc không có vấn đề, nhưng ở trước mặt nhà họ Trần nên đùa giỡn vẫn làm toàn bộ, tránh cho đánh cỏ động rắn.
Quả nhiên, Trần Vĩnh Lâm không hề bất mãn với yêu cầu của nhà họ Chu muốn kiểm nghiệm đơn thuốc, sảng khoái giao đơn thuốc cho đại sư trung y chờ đợi đã lâu.
Lúc đầu đại sư trung y thấy đơn thuốc thì đầu tiên bắt đầu cau mày, cảm thấy người hốt thuốc này nhất định chính là hồ đồ, rất nhiều vị thuốc tương khắc lại dùng chung một chỗ, quả thật giống như người không hiểu lý thuyết y học tiện tay vẽ xấu. Nhưng càng nghiên cứu sâu vào càng thấy đơn thuốc này kê hết sức tuyệt diệu, nhiều một phần không được, thiếu một phần không được, quả thật dung hợp hoàn mỹ tất cả tác dụng của vị thuốc.
"Đây rốt cuộc là đơn thuốc ai kê, thật sự không thể tưởng tượng nổi, không ngờ khi tôi còn sống có thể thấy được đại sư có y thuật cao minh như vạy, Chu lão, có cơ hội nhất định phải tiến cử giúp tôi."
"Đơn thuốc này hoàn toàn không có vấn đề gì, dùng theo đơn thuốc này, Chu lão ngài nhất định sẽ nổi sắc." Ông cụ vừa đưa đơn thuốc cho người nhà họ Chu vừa nói.
Người đang ngồi đây vốn cũng biết y thuật của Tô Mặc Nhiên cao siêu, nhưng vẫn là lần đầu tiên trực tiếp nghe người trong nghề tán dương và khẳng định cô, lần này bọn họ càng thêm yên tâm.
Đối với Trần Vĩnh Lâm đưa đơn thuốc tới, nhà họ Chu cũng tỏ vẻ nhiệt tình hơn trước kia, điều này khiến cho Trần Vĩnh Lâm cảm thấy để cho Tô Mặc Nhiên tới chữa bệnh cho ông cụ Chu quân cờ này ông đi đúng rồi, hơn nữa hiệu quả tương đối khá. Trong lòng ông không nhịn được tiếp tục suy nghĩ có phải nên để cho Tô Mặc Nhiên xem bệnh cho người khác trong gia tộc trung lập cùng cấp với bọn họ, như vậy có thể thêm không ít hỏa lực trên xe chiến của bọn họ. Nhưng bây giờ không phải lúc nghiên cứu vấn đề này, phải chờ trị hết bệnh cho ông cụ Chu, nhìn thái độ nhà họ Chu một chút lại nói.
Một tuần lễ sau, Trần Vĩnh Lâm vận chuyển tới bốn xe tải đá thô cho Tô Mặc Nhiên, đá ngọc Hòa Điền hai xe, đá phỉ thúy hai xe. Ông vẫn am hiểu sâu đạo lý muốn con ngựa chạy nhanh phải đút nhiều cỏ cho ngựa, Tô Mặc Nhiên cũng bị một bút lớn của ông ta làm cho ngây ngốc. di3n~d@n'l3q21y'd0n
Tô Mặc Nhiên để Thạch Cương giúp đỡ một tay tìm một kho hàng lớn thu hết tất cả đá vào, bây giờ cô cố gắng không tìm nhà họ Trương và Từ Tường hỗ trợ, tối thiểu ngoài mặt ít tiếp xúc hơn, phải làm ra dáng vẻ để cho nhà họ Trần tin tưởng mới đúng.
Chờ đá thô đều được đưa vào kho hàng, cô cố ý trích một thời gian đi một chuyến.
Phẩm chất mấy xe đá này đều rất không tệ, có rất nhiều tảng đều có ngọc và phỉ thúy, nhà họ Trần quả nhiên không để cho cô thất vọng, cô thu mấy tảng đá phẩm chất tốt nhất trong đó vào.
Lục tục thu không sai biệt lắm bốn mươi tảng đá, cô đều chọn tảng đá có phẩm chất tốt cao nhất, trong tảng đá này không thiếu dương chi ngọc cực phẩm và thủy tinh lục đế vương, thật sự kiếm được rồi.
(*) Thủy tinh lục đế vương: Trong suốt như thuỷ tinh, có màu xanh lý và là loại phỉ thuý cấp cao nhất : đế vương của tất cả dòng phỉ thuý.
Những tảng đá khác cô tạm thời không có ý định đụng đến, bên trong còn có rất nhiều tảng đá có thể ra ngọc, về sau giữ lại vui đùa một chút.
Đợi khi cô trở lại nhà họ Trần, ai cũng có thể nhìn ra được từ khuôn mặt của cô có tâm tình rất tốt, Trần Vĩnh Lâm tự nhiên biết vì sao trong lòng còn cảm thấy cô quá hẹp hòi, mấy xe tảng đá đã liền cao hứng thành như vậy.
"Mặc Nhiên à, tảng đá có hài lòng không?"
"Hài lòng, hài lòng, tương đối hài lòng."
"Hài lòng là được rồi, chờ cháu chữa hết bệnh cho Chu lão, ông nội đồng ý với cháu, về sau mỗi tháng đều đưa cho cháu một xe."
"Thật sao?"
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
"Được, vậy bây giờ cháu đi chế thuốc ngay, hai ngày nữa chúng ta phải đi nhà họ Chu."
Tô Mặc Nhiên có một phòng làm việc riêng ở nhà họ Trần, chuyên dùng để chế thuốc, đây là yêu cầu của cô. Cô còn lấy lý do dược thuật tổ truyền không được truyền ra bên ngoài để từ chối người nhà họ Trần quan sát, điều này khiến cho phòng làm việc của cô càng thần bí hơn. Phòng làm việc của cô bình thường đều khóa lại, khóa này còn tự mình mua, chìa khóa đều ở trong tay cô. Nhưng mà lấy bản lĩnh của nhà họ Trần, muốn làm được chìa khóa dễ như trở bàn tay, cô cũng không nghĩ một chìa khóa có thể làm khó bọn họ.
Trong phòng làm việc của cô, nếu như cô đoán không sai còn cài đặt thiết bị nghe trộm, thời đại này còn không có giám sát, phụ trách khẳng định cũng sẽ dựa theo. Nếu bọn họ muốn nghe, vậy thì cứ để cho bọn họ nghe kỹ.
Sau khi Tô Mặc Nhiên vào phòng làm việc, trước tiên bật radio, sau đó sẽ đi rửa tay.
Người nghe lén chỉ có thể nghe được âm thanh từ trong radio phát ra, những thứ khác đều nghe không rõ ràng lắm. dieendaanleequuydonn
"Cô nhóc này còn rất cẩn thận, cũng đúng, không cẩn thận làm sao có thể giữ được y thuật tổ truyền, đoán chừng đây cũng là do lão Tô đó dạy con bé." Trần Vĩnh Lâm vừa cầm ống nghe lén vừa nói.
"Nhưng lão gia, bây giờ chúng ta làm sao?" Người đàn ông phụ trách nghe lén nói.
Trần Vĩnh Lâm suy nghĩ một chút nói: "Trước không nên hành động thiếu suy nghĩ, các cậu tiếp tục nghe lén, đừng bỏ sót bất cứ một tin tức nào, trăm bí mật cuối cùng sẽ có một sơ hở, tôi không tin con bé sẽ luôn luôn cẩn thận như vậy."
"Mặt khác, để cho người tìm thời gian, vào trong phòng làm việc của con bé xem một chút, nhớ nhất định không thể động vào bất cứ thứ gì, trước thăm dò rõ tình trạng, con bé là thần y nói không chừng độc thuật cũng rất lợi hại, các cậu phải vô cùng cẩn thận."
"Đã biết, lão gia."
Tô Mặc Nhiên đang chế thuốc cũng không biết nhà họ Tràn đã đánh chủ ý lên phòng làm việc của cô.
Chỉ sợ người nhà họ Trần phải thất vọng, bởi vì trong phòng làm việc của cô trừ một vài dụng cụ chế thuốc ra chỉ còn sót lại một chút sách vở, văn học, y dược, âm nhạc v.v... khắp mọi mặt đều có. Thứ đồ duy nhất khiến bọn họ cảm thấy hứng thú đoán chừng chính là hòm thuốc bằng gỗ âm trầm tổ truyền rồi, đồ vật quan trọng trong hòm thuốc ví dụ như dưỡng sinh hoàn nước linh tuyền các món đồ cô đều thu vào trong không gian, bên trong chỉ để một chút viên thuốc bình thường và dụng cụ châm cứu.
Dĩ nhiên trong hòm thuốc còn có một quyển sách thuốc cô cố ý chuẩn bị, quyển sách thuốc này có lai lịch lớn.
Ngoài mặt sách thuốc đã ố vàng, thoạt nhìn liền cảm thấy lịch sử đã lâu.
Nhưng sách thuốc này do cô tỉ mỉ biên chế, nội dung bên trong đều do cô điều chỉnh từ sách thuốc trong không gian và hiện đại ra. Cô nói tài liệu hiện đại đáng giá không phải bộ sách chuyên nghiệp gì, mà là các loại tiểu thuyết cô tải xuống. Trong tiểu thuyết luôn bịa đặt ra đủ loại bệnh chứng dĩ nhiên cũng sẽ bịa đặt ra các loại phương thuốc, cô đã tốn tâm tư rất lớn chỉnh sửa ra.
Về phần tại sao còn tăng thêm chút nội dung sách thuốc trong không gian, đương nhiên chỉ là vì lấy tín nhiệm của người ta, ba phần thật bảy phần giả, hư hư thật thật, mới càng khiến cho người ta tin tưởng.
Nói tóm lại, vạn sự sẵn sàng, chỉ chờ "Nhà họ Trần".
Thuốc của ông cụ Chu, Tô Mặc Nhiên đã sớm chuẩn bị xong cô dây dưa lề mề ở trước mặt nhà họ Trần chính là vì muốn chỗ tốt mà thôi.
Do đó, chỉ thấy bên trong phòng làm việc, Tô Mặc Nhiên nằm trên xích đu, một tay cầm quyển tiểu thuyết một tay cầm quả táo lớn hái từ trong không gian ra gặm, còn nghe radio, cuộc sống này trôi qua chẳng phải rất nhàn nhã.
Thật may là bây giờ còn chưa có camera giám sát, nếu không cô còn phải diễn trò.
Khi nhà họ Trần đánh chủ lên Tô Mặc Nhiên, cô cũng đang đánh chủ ý lên nhà họ Trần.
Tính toán ra cô tới nhà họ Trần cũng được thời gian hai ba tháng, cho đến bây giờ còn không thu được chút hàng (những đá thô kia không tính), điều này thật sự khiến cho cô có phần không vui, xem ra phải có hành động, cô định tối nay tìm chút thời gian đi thăm dò thư phòng nhà họ Trần một chút.
Ở trong gia đình giàu có, thư phòng bình thường đều là nơi quan trọng trong nhà, người bình thường cũng không thể đến gần, người có thể đi vào thư phòng bàn chuyện bình thường đều là thành viên quan trọng trong gia tộc, vì vậy thư phòng cũng là nơi nhiều bí mật nhất trong gia tộc.
Kể từ sau khi công pháp không gian đạt tầng thứ ba lấy được khả năng đặc biệt nhìn xuyên thấu, cô liền nhìn rõ ràng thư phòng, đáng tiếc khoảng cách nhìn xuyên thấu của cô chỉ có hai thước, vốn không nhìn rõ tình huống trong thư phòng. Cũng không biết chờ công pháp tăng lên, khoảng cách nhìn xuyên thấu có gia tăng không, cô vẫn tương đối mong đợi khả năng đặc biệt này.
Nếu quyết định muốn đến đêm dò xét thư phòng nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, vừa nghĩ tâm niệm của cô vừa động, người đã tiến vào không gian, cô phải tìm một chút đồ vật tối nay có thể dùng đến.