-
Phần 2
4.
Ngoài tôi và Lâm Lung, trong xe còn ba nam một nữ.
Một trong số đó là bạn trai Khổng Ích Dương của tôi. Nữ là bạn cùng phòng của tôi, Đinh Tư Tư.
Hai người còn lại cũng là người quen cũ, lần lượt là lốp xe dự phòng số 1 của Đinh Tư Tư – Lưu Thần và Chu Cần.
Tôi nhìn lướt qua bên trong chiếc RV, nhận thấy đồ đạc trong xe vô cùng đầy đủ. Từ thực phẩm, thuốc men cho đến đồ dùng sinh hoạt, không thiếu thứ gì.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng tôi càng lúc càng sâu sắc.
Tôi bình tĩnh hỏi:
“Ích Dương, xe này anh lấy đâu ra vậy?"
Khổng Ích Dương còn chưa nói gì, Lưu Thần đã liếc tôi một cái, vẻ mặt vênh váo:
“Xe là Tư Tư thuê, các cô là do cô ấy cứu đấy, còn không mau cảm ơn Tư Tư đi.”
Cảm ơn cô ta?
Rõ ràng tôi nghe thấy trong cuộc điện thoại vừa rồi, Đinh Tư Tư liên tục thúc giục Khổng Ích Dương bỏ rơi chúng tôi, muốn mau chóng rời đi.
Rất hiển nhiên, cô ta không hề muốn cứu tôi và Lâm Lung.
Tôi hỏi lại:
“Làm sao các người biết khu vực an toàn ở đâu?"
Lưu Thần hiển nhiên rất bất mãn với phản ứng của tôi. Trong nhận thức của anh ta, tôi phải bày ra dáng vẻ cảm động trời đất, thậm chí quỳ xuống cảm ơn Đinh Tư Tư mới đúng.
Anh ta nhíu mày, không để ý tới tôi nữa.
Khổng Ích Dương tiếp lời, nói:
“Anh họ của Tư Tư làm việc trong quân đội, những tin tức này là anh ấy tiết lộ cho Tư Tư."
Hắn nhìn đám zombie dữ tợn đáng sợ ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm trọng:
“Ban đầu anh không tin, ai ngờ thật sự có zombie xuất hiện.”
Đinh Tư Tư có một người anh họ làm trong quân đội?
Kiếp trước chưa từng nghe cô ta nói qua.
Huống chi tận thế đột nhiên ập đến, căn bản không ai đoán trước được.
Khổng Ích Dương chỉ chỉ vật dụng chất đầy trên xe:
“Mấy thứ này đều do Tư Tư sáng nay chuẩn bị.”
Chuẩn bị hàng hóa trước?
Vậy là cô ta xác định chắc chắn rằng tận thế sẽ đến.
Tôi "Ồ" một tiếng, hỏi tiếp:
“Vậy anh và Đinh Tư Tư sao lại đi chung với nhau?"
Khổng Ích Dương sửng sốt, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Đinh Tư Tư vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, nói:
“Sáng nay tình cờ gặp được."
Tôi cẩn thận quan sát Khổng Ích Dương một lúc, phát hiện trên cổ tay hắn có hai vết cào hồng hồng.
Mà Đinh Tư Tư mặc quần áo thể thao, kéo khóa cao đến cổ nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy dưới cổ cô ta có mấy vệt đỏ.
Chuyện họ giấu giếm tôi thừa hiểu rõ trong lòng.
Kiếp trước, hai người họ đúng thật có tằng tịu với nhau, nhưng khi đó là nửa năm sau khi xảy ra tận thế.
Vào thời điểm ấy, tôi đã thành công lập ra một đội ngũ cho riêng mình trong căn cứ.
Đội ngũ này tuy rằng trên danh nghĩa do bạn trai Khổng Ích Dương của tôi làm đội trưởng nhưng trên thực tế, anh ta chỉ là một lá chắn mà tôi bày ra với người ngoài.
Đội viên nòng cốt của tiểu đội đều do tôi tuyển chọn, họ chỉ nghe mệnh lệnh của tôi.
Một lần tình cờ, tôi phát hiện ra rằng bạn cùng phòng của tôi - Đinh Tư Tư vẫn còn sống.
Cô ta làm gái ở khu đèn đỏ trong căn cứ.
Tôi nghĩ đến tình bạn trước đây, bảo cấp dưới thường xuyên đưa đến một ít đồ dùng cho cô ta.
Thế mà chẳng bao lâu sau, cô ta đã lăn giường với Khổng Ích Dương.
Tôi vẫn nhớ rõ khi bị tôi bắt quả tang, Đinh Tư Tư chậm rãi mặc quần áo lên, thản nhiên nói với tôi:
"Tri Vi, Ích Dương có nhu cầu sinh lý cũng là bình thường. Cô chỉ lo đánh giết zombie, làm sao có thể thỏa mãn anh ấy được đây? Tôi chỉ muốn giúp cô thôi mà.”
Tôi hỏi Khổng Ích Dương nghĩ thế nào, hắn bình tĩnh trả lời:
“Anh không thể chỉ có một mình em."
Nghe thế, tôi lập tức tác thành cho đôi cẩu nam nữ này, nhanh chóng đưa hết thành viên nòng cốt rời khỏi tiểu đội.
Vài tháng sau, Khổng Ích Dương suy sụp quỳ xuống dưới chân tôi, cầu xin tôi chừa cho hắn một con đường sống.
Tôi chỉ mỉm cười, nói với hắn ta:
“Tôi chưa bao giờ cố tình nhắm vào anh. Trở nên như vậy là do anh quá rác rưởi."
Kiếp này, vì sao hai người họ lại đến với nhau sớm đến thế?
Nghĩ đến hành vi chủ động tích trữ vật tư của Đinh Tư Tư, đáy lòng tôi mơ hồ có một suy đoán.
Khả năng cao là Đinh Tư Tư cũng sống lại.
Tôi cười.
Nếu đúng như thế, Đinh Tư Tư kiếp trước chết vào thời điểm Khổng Ích Dương huy hoàng nhất, chắc chắn không biết sau này hắn ta nghèo túng chật vật ra sao. Vậy nên sống lại một đời, cô ta mới vội vàng tìm cách bám vào hắn.
Nếu như kiếp trước tôi không để họ vào mắt thì kiếp này, bọn họ đối với tôi mà nói càng chỉ như một con kiến hôi.
Nhưng mà tôi rất tò mò, không biết Đinh Tư Tư nhận ra mình ôm nhầm đùi vàng thì sẽ có biểu cảm gì đây.
5.
Xe chạy suốt chặng đường không ngừng nghỉ, thỉnh thoảng còn nhìn thấy tình cảnh thê thảm khi người qua đường bị zombie cắn xé, tai nạn giao thông ven đường thường xuyên xảy ra.
Gần sáu giờ chiều, hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần dần trở tối.
Trong tiếng gió vù vù mơ hồ vẫn nghe thấy tiếng zombie gào thét khiến cho người ta sởn cả tóc gáy.
Chúng tôi dừng chân tại một trạm xăng nhỏ ở ngoại ô.
Khổng Ích Dương nói:
“Buổi tối lái xe không an toàn, tối nay chúng ta nghỉ ở đây qua đêm nhé."
Không ai phản đối.
Đinh Tư Tư đề nghị:
“Phải có người canh đêm mới được."
Khổng Ích Dương suy nghĩ một lúc rồi bảo:
“Lưu Thần lái xe cả ngày nên phải để cậu ấy nghỉ ngơi. Thế này đi, đêm nay anh sẽ trực đêm, sáng mai Chu Cần phụ trách lái xe được không?
Chu Cần gật đầu:
“Không thành vấn đề."
Ngồi trên xe mệt nhọc cả ngày nên sau khi ăn tối đơn giản, ai nấy đều chìm vào giấc ngủ sâu.
Đến nửa đêm, gió vẫn rít nhưng tiếng gào thét của zombie bỗng nhiên im bặt, cả trạm xăng yên tĩnh lạ thường.
Tôi tỉnh giấc, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác bất an khó tả.
Tôi lặng lẽ mở cửa sổ, một cơn gió mạnh thổi qua cuốn theo mùi hôi thối nồng nặc.
Trái tim tôi căng thẳng.
Gió mạnh như thế mà vẫn không thổi hết mùi hôi thối, chắc chắn không chỉ có một hai con zombie.
Là bầy đàn zombie đang tràn đến!
Tôi đứng bật dậy, lay tỉnh những người nằm cạnh:
“Mau dậy đi! Đàn zombie đến rồi!”
Khổng Ích Dương nhìn thấy động tác của tôi, nhíu mày:
“Tri Vi, có phải em gặp ác mộng không? Bên ngoài rất yên tĩnh, không có con zombie nào.
Đinh Tư Tư dụi dụi mắt, vẻ mặt khó chịu khi bị tôi đánh thức:
“Cô làm gì vậy hả? Mọi người còn phải ngủ."
Nhìn thấy nữ thần tủi thân, Lưu Thần khó chịu nhìn tôi:
“Này, cô bớt gây phiền phức đi được không hả?”
Tôi kéo cửa sổ ra, lạnh lùng nói:
“Ngửi mùi bên ngoài đi! Ngay cả gió lớn như vậy mà vẫn không thổi hết được mùi hôi thối, chứng tỏ phía sau ít nhất phải có hàng trăm hàng ngàn zombie đang đi tới đây!"
Đám người vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Sau đó thò đầu ra ngửi, quả nhiên là thế.
"Đi mau!"
Khổng Ích Dương phản ứng đầu tiên, Chu Cần leo lên ghế lái lập tức khởi động xe.
Tiếng xe khởi động “ầm ầm” trong đêm đặc biệt chói tai, gần như cùng lúc, cách đó không xa vọng đến tiếng gào thét đói khát của zombie.
"Gru ——"
"Gru gru ——"
Âm thanh kia đinh tai nhức óc, rúng động tưởng như rung chuyển đất trời, hết lần này đến lần khác kích thích thần kinh vốn đã căng thẳng của mọi người.
“Đi nhanh lên! Đi mau!"
Đinh Tư Tư mặt mũi trắng bệch, vội vã thúc giục.
Mãi đến nửa tiếng sau khi xe đã chạy thoát, cả đám mới tỉnh táo lại khỏi nỗi sợ hãi khủng khiếp kia.
Lâm Lung vỗ vỗ ngực:
“Thật đáng sợ, chậm một chút là chúng ta thành bữa khuya cho lũ zombie rồi.”
Chu Cần run rẩy một cái, nói:
“Cũng may bạn học Kiều Tri Vi phản ứng nhanh, nếu không chúng ta chết thế nào còn không biết."
Khổng Ích Dương cười nói với tôi:
“Tri Vi, may mà có em."
Lưu Thần trước giờ vẫn luôn không vừa mắt tôi, lúc này cũng đồng ý gật đầu, thật lòng nói một câu cảm ơn.
Đinh Tư Tư bị lạnh nhạt thì sắc mặt sa sầm, xoay người nằm xuống, trùm chăn lên:
“Ồn chết mất, mau ngủ đi."
Mấy người trong xe quay sang nhìn cô ả một cái, sau đó nhất trí giữ yên lặng.
Hôm sau, tình cảnh bên ngoài trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều, số lượng zombie gần như tăng gấp đôi.
May mắn là trên đường đi chúng tôi gặp được đoàn quân đang chuẩn bị đến căn cứ. Nếu như đi theo quân đội thì có thể yên tâm rồi.
Nhưng rồi một chuyện không may xảy ra, hơn bốn giờ chiều, đoàn xe bị mắc kẹt trên cầu, phía trước là một hàng xe cộ nối đuôi nhau, trải dài hơn trăm mét.
"Đù má!"
Lưu Thần buột miệng chửi thề:
“Thế này thì đợi bao lâu mới đi được đây!”
Không chỉ có anh ta mà những người khác trong xe cũng bắt đầu nóng vội.
Lâm Lung tìm hiểu xong thì báo lại tình hình:
“Phía trước không những có zombie mà còn xảy ra tai nạn xe cộ chắn đường nữa. Quân đội phải xử lý đám zombie đó, dàn xếp hàng xe kia xong mới có thể đi được.”
Đi thành đoàn rất dễ thu hút zombie, nếu chẳng may bị chúng bao vây thì chỉ còn đường chết.
Vậy nên quân đội tiêu diệt zombie không dám sử dụng hỏa lực, sợ tiếng động và khói lửa sẽ dẫn chúng đến đông hơn, chỉ đành lựa chọn chém giết bằng vũ khí lạnh.
Cứ như thế, tốc độ xử lý đương nhiên chậm chạp.
Lúc này, bỗng nhiên có tiếng còi inh ỏi vang lên ở cuối đoàn.
"Bíp——"
Gần như cùng lúc, bắt đầu có vô số chiếc xe cùng nhau bấm còi náo động.
Âm thanh "bíp——" "bíp——" vang vọng cả cây cầu.
Các tài xế trên xe giận dữ:
"Ai mà ngu thế hả? Bây giờ bấm còi không sợ gọi zombie đến sao?”
"Bà mẹ tụi mày, đừng có bấm còi nữa!"
Trong lòng tôi trở nên căng thẳng.
Tiếng còi hiển nhiên sẽ dẫn zombie tới, trừ phi là trường hợp khẩn cấp đặc biệt, bằng không sẽ không ai chọn làm thế cả.
Một chiếc xe bấm còi có thể giải thích là bấm nhầm, hoặc trong xe xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thế nhưng cả đoàn xe đồng loạt bấm còi, vậy là sao đây?
Chắc chắn có chuyện xảy ra phía sau rồi!
6.
Tôi chạy xuống xe, nương theo tiếng nói chuyện nhìn ra cuối đoàn xe, thấy một người đang trèo lên nóc xe hoảng sợ gào thét.
Trong tiếng gió, giọng điệu yếu ớt run rẩy vọng đến:
“Zombie… làn sóng zombie ập đến rồi.”
Làn sóng zombie đang tràn đến!
Nhưng con đường phía trước còn chưa xử lý xong, đoàn xe căn bản không rời đi được!
Tôi nhanh chóng leo lên nóc một chiếc xe hơi gần đó, nhìn ra đằng sau.
Làn sóng zombie dài dằng dặc, nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Chúng chỉ còn cách đoàn xe vài trăm mét!
Quân đội nhanh chóng sắp xếp hỏa lực đến trợ giúp, tiếng bắn phá không ngừng "bùm bùm——" vang lên.
Bây giờ đã bị bao vây hai đầu, không cần sợ thu hút zombie nữa.
Nhưng cái khó là chúng tôi vẫn đang ở trên cầu.
Quân đội không dám dùng thuốc nổ có lực công kích mạnh để oanh tạc. Chẳng may làm nổ cầu thì tất cả đều sẽ chết.
Vốn dĩ súng máy đã không nhiều, sức bắn phá cũng kém.
Sau khi công kích bằng hoả lực, chẳng những zombie không bớt đi mà còn càng lúc càng ồ ạt.
Tiếng động lớn và mùi máu thịt hấp dẫn zombie cuồn cuộn tràn lên cầu.
Mà phía trước đoàn xe, tuy rằng không nhiều zombie nhưng toàn bộ con đường đều bị xe cộ chắn ngang. Quả thật là kín kẽ đến mức nước chảy không lọt, đoàn xe không thể nào qua được.
Đoàn chúng tôi bị vây ở giữa, tiến thoái lưỡng nan.
Lâm Lung đã sợ đến mặt mũi trắng bệch:
“Tri Vi, chúng mình... chúng mình làm sao bây giờ?"
Tôi nhớ đến chiếc trực thăng trong không gian của mình, có thể giúp tôi và Lâm Lung chạy thoát.
Thế nhưng còn những người bị mắc kẹt trên cầu thì sao?
Họ chắc chắn sẽ chết.
Nhìn thấy làn sóng zombie càng ngày càng gần, trong đầu tôi nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết.
Có rồi!
Tôi nảy ra một ý tưởng.
Tôi chạy về phía quân đội, vừa chạy vừa hét:
“Dùng xe chặn làn sóng zombie lại! Sau đó nổ tung lan can trên cầu!"
Nghe thấy tôi nói, một người sĩ quan lập tức phản ứng lại:
“Ý hay!”
Giọng nói hơi quen thuộc, tôi ngẩng đầu lên.
Là Tiêu Sách!
Anh là cháu ruột của Tiêu Vạn Thành – người nắm quyền căn cứ Tây Bắc, sau này cũng sẽ trở thành người cầm quyền.
Anh hiểu những gì tôi nói, nhanh chóng chỉ huy một nhóm binh sĩ tiến hành kế hoạch.
Hơn mười quân nhân lần lượt trưng dụng hàng chục chiếc xe, đồng loạt lái xe đến chặn kín đường.
Xe xếp thành từng hàng ngăn chặn, phòng ngừa zombie đột phá vòng vây.
Trong khi đó, nhóm binh lính khác nhanh chóng lấy thuốc nổ ra.
"Bùm——" một tiếng, lan can cầu nổ tung.
Ngay khoảnh khắc đó, làn sóng zombie cũng vừa vặn ập đến.
Zombie không ngừng nhào qua, sau đó giống như tôi dự đoán, từng nhóm từng nhóm rơi xuống theo lan can cầu.
Nhìn thấy cảnh này, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Được cứu rồi!
Đợt tấn công này kéo dài hơn nửa tiếng, mãi đến khi mấy con zombie lẻ tẻ cuối cùng bị quân đội tiêu diệt mới xem như hoàn toàn thắng lợi.
Những người sống sót reo hò trong nước mắt.
Có người quỳ trên đất dập đầu, người ôm nhau khóc rống.
Chờ tới lúc tôi trở về, phát hiện ánh mắt của mọi người trong xe nhìn mình cực kì nóng bỏng.
À, trừ Đinh Tư Tư.
Lâm Lung vui sướng đến mức nhảy cẫng, ôm chầm lấy tôi:
“Tri Vi, cậu quá giỏi luôn! Cậu cứu mạng chúng mình, còn cứu sống rất rất nhiều người nữa!”
Ánh mắt Chu Cần lấp lánh hỏi tôi:
“Bạn học Kiều Tri Vi, làm sao cậu nghĩ ra được cách đó?"
Tôi trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Trước đây mình thích xem phim tận thế, bình thường hay xem nên đột nhiên nghĩ ra.”
Lưu Thần tiến lại gần, vỗ đầu một cái:
“Tôi cũng thích xem mà sao không nghĩ ra nhỉ?"
Lâm Lung đẩy Lưu Thần, cười nói:
“Tại cậu không thông minh bằng đó!"
Thật ra cách ấy không khó nghĩ, không có tôi thì Tiêu Sách vẫn sẽ tìm ra. Nếu không kiếp trước anh đã không thể sống sót quay về căn cứ.
Tôi chỉ nghĩ ra sớm hơn chút thôi.
Đinh Tư Tư lên xe ngồi trước, vẻ mặt mất hứng. Cô ả nhẫn nhịn mãi, cuối cùng vẫn không chịu được, phụng phịu khoanh tay nói:
“Có im lặng được không vậy? Lèm bèm đau hết cả đầu.”
Thấy cô ả phàn nàn, bầu không khí vui vẻ bỗng chốc tan biến.
Lưu Thần lo lắng hỏi:
“Tư Tư, em sao thế? Không thoải mái ở đâu?”
Đinh Tư Tư cực kì tức tối, rất muốn trút giận nhưng không thể nói ra.
Tâm tư của nữ sinh thật ra rất dễ đoán, chẳng qua cô ả ghen tị thôi.
Lâm Lung cười lạnh:
“Chỗ nào không thoải mái chứ? Có mà trong lòng khó chịu, chịu không nổi người ta hơn mình.”
Đinh Tư Tư tức giận:
“Cô nên nhớ giờ cô đang ở trên xe của ai! Cô ăn của tôi dùng của tôi, sao cô dám móc mỉa tôi hả?”
Vẻ mặt Khổng Ích Dương cứng đờ, đứng lên nói:
“Tri Vi và Lâm Lung là anh đưa lên xe. Nếu em không thoải mái thì cứ mắng anh đi, đừng trách hai em ấy.”
Đinh Tư Tư hoảng hốt, vội vàng giải thích:
“Ích Dương! Em không hề có ý trách anh!"
Tôi cười.
"Ích Dương? Gọi thân thiết quá ha. Sao không kể luôn cho mọi người nghe xem đêm trước tận thế hai người đã làm gì?"