• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sống lại để trả thù (2 Viewers)

  • Phần 3 END

11.

Mấy ngày nay, bất kể Phương Thành làm loạn thế nào, câu trả lời của tôi luôn là:

“Nếu anh đồng ý ly hôn, tôi sẽ khôi phục lại việc ký kết hợp đồng.”

Sau cùng, hắn vẫn chấp nhận thoả hiệp.

Trong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu như kéo dài thêm nữa thì có khi còn không lấy được tiền hợp đồng lần trước.

Khi tôi gặp lại Phương Thành, trông hắn như già thêm mấy tuổi, tóc bạc đi không ít.

Thấy tôi, hắn vội vàng chạy tới, muốn xách túi cho tôi:

"Tiểu Ngọc, em biết anh thật lòng với em mà. Anh chỉ chẳng may phạm phải chút sai lầm, bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn bù đắp cho em đấy thôi. Chúng ta là người bên gối mà, em cho anh thêm một cơ hội được không?”

Tôi né tránh:

"Phương Thành, anh không tự cảm thấy ghê tởm khi nói những lời đó à? Không thì để tôi tìm một người đàn ông khác, sinh con với anh ta, để đứa trẻ đến bóp chet Thẩm Hồng rồi lại một dao đâm chet anh. Sau đó, đợi đến khi anh chuẩn bị xuống lỗ thì nhẹ nhàng nói một câu xin lỗi nhé?”

Tôi lạnh lùng nhìn vẻ mặt hy vọng của hắn, hơi kinh ngạc:

"Không phải chứ? Anh không cần mặt mũi nữa à? Lúc trước gia thế của anh hơn tôi, anh không muốn cho tôi hưởng lợi từ nhà anh nên kéo tôi đi công chứng tài sản, lấy cớ là sợ tôi bị người khác chỉ trích là lợi dụng, là trèo cao. Chuyện này chắc hẳn anh chưa quên đâu nhỉ. Nếu như anh kiên trì muốn làm cóc nằm sấp trên mu bàn chân người khác, tôi cũng không ngại khiến cho anh ra đi với hai bàn tay trắng.”

"Tiểu Ngọc, em quá đáng lắm rồi!”

Phương Thành oán hận nói:

"Nếu đã đến nước này, ly hôn thì ly hôn!"

Tôi không nói gì nữa, chờ đến khi nhận giấy ly hôn mới thở phào nhẹ nhõm.

Phương Thành nhắc nhở:

"Tiểu Ngọc, em đừng quên khôi phục hợp đồng của ba tôi.”

"Được thôi."

Tôi cười cười, nhìn hắn nghênh ngang rời đi.

Bác Lý mở cửa xe cho tôi:

"Phu nhân, cậu ta xứng sao?!"

"Đúng thật là hắn không xứng.”

Tôi vuốt ve nếp gấp nhỏ trên quần âu, thản nhiên nói:

“Con muốn xử lý hắn trước khi xử lý Thẩm Hồng. Ngày xưa hắn hứa hẹn với con rất nhiều thứ, hoá ra tất cả đều chỉ là trót lưỡi đầu môi. Hôm nay con lừa lại hắn, cũng là đáp trả những chuyện trước kia thôi.”

Sau khi Hàn Lập gửi cho tôi thời gian livestream, sáng hôm ấy tôi đi cùng A Viện, đến tối lại đến gặp một người.

Nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không sao, thế nhưng đề phòng trường hợp xấu nhất, tôi vẫn cần người có thể chăm sóc cho A Viện.

Tôi đến gặp Hứa Hồng Yến, bạn thời thơ ấu của mình. Ngày còn nhỏ, chúng tôi lớn lên bên nhau, bây giờ là bạn cũ.

"Nếu mình làm chuyện vi phạm pháp luật thì cậu sẽ làm gì?"

Tôi bưng tách trà lên, thổi thổi nước trà, thản nhiên hỏi.

Anh nói:

"Mình sẽ giúp cậu chăm sóc A Viện.”

Tôi liếc nhìn anh, cười nhạo.

"Hôm nay lại có trách nhiệm thế cơ à.”

Hứa Hồng Yến cười nói:

"Sao nghe cứ như đang để lại di ngôn vậy, sao hả? Cậu bắt đầu học đòi mạo hiểm rồi sao?”

Vẫn là giọng điệu quen thuộc ngày xưa.

Thấy tôi không tức giận, anh cúi người xuống, giọng trở nên nhẹ nhàng hơn:

“Cô chủ lớn ương bướng kiêu căng ngày nào, bây giờ cũng đã trưởng thành rồi.”

Tuy rằng Hứa Hồng Yến hành xử tuỳ hứng, thế nhưng anh làm việc cực kì nghĩa khí.

Tôi yên tâm rồi.

12.

Kiếp trước, tôi từng tìm hiểu về công việc của Hàn Lập.

Không chỉ đòi nợ mà cậu ta còn livestream. Đương nhiên, không phải kiểu livestream đúng đắn. Chúng bắt những cô gái không trả nổi nợ đến, ép các cô gán thân để trả.

Toàn bộ quá trình đó đều được phát sóng trực tiếp để kiếm lợi nhuận.

Lúc bấy giờ, băng nhóm của chúng phát triển rất lớn mạnh, làm hại không ít người.

Tôi nhẩm tính thời gian, lúc này chắc hẳn chúng vừa mới bắt đầu làm.

Thế nhưng, chúng dám mở livestream, làm những chuyện như vậy, hiển nhiên là phải có người chống lưng cho.

Tôi đi theo Hàn Lập đến một khách sạn ở nơi hẻo lánh.

Hàn Lập vừa nói chuyện với lễ tân, vừa giải thích với tôi:

"Dì, đợi lát nữa vào đó, dì ngồi ở góc mà máy quay không quay tới được nhé. Nếu dì muốn dạy dỗ Thẩm Hồng thì cứ nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ tạm dừng livestream."

Cậu ta quay đầu, cười cười với tôi:

"Dù sao thì thân phận của dì tôn quý mà, không tiện để người quen phát hiện ha.”

Đối với chuyện làm tổn thương bạn gái của mình, những do dự chần chừ ban đầu của cậu ta đã tan biến hết, càng nói càng tự nhiên.

Tôi nhìn quanh, hỏi Hàn Lập:

"Thẩm Hồng có gửi cho cậu thứ gì của con gái tôi không?"

"Có gửi ảnh."

Hàn Lập giải thích:

“Chúng tôi ở đây phải có video mới lấy được tiền, thế nên trước đây tôi vẫn giữ lại để tích góp dần. Sau đó dì cho tôi tiền, tôi bèn đưa đồ cho dì luôn.”

"Cậu lấy điện thoại di động của Thẩm Hồng cho tôi, nó có hỏi gì không?”

"Tôi nói tôi làm hỏng, mua một cái mới cho cô ấy."

Hàn Lập nhận thẻ phòng, làm một động tác mời.

Tôi đi theo, cậu ta vừa đi vừa nói:

“Tôi mua mẫu mới nhất, cô ấy vui quá nên chẳng thèm hỏi gì.”

Nghe thế, tôi thấy an tâm hơn hẳn.

Thang máy lên đến tầng ba, Hàn Lập đẩy cửa bước vào.

Sau khi vào trong, tôi nhanh chóng nhìn thấy Thẩm Hồng đang bị trói trong góc.

Nó khóc lóc thảm thiết, vải bịt miệng thấm đẫm nước mắt.

Thẩm Hồng liếc mắt sang, lập tức nhận ra tôi.

Nó trừng to hai mắt, trong mắt tràn đầy sự căm hận.

Cô gái ngồi bên cạnh nó không bị trói.

Hai cô gái chen chúc, giống như đang sưởi ấm cho nhau.

Một trong những cô gái còn lại cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt.

"Dì, ở đây!"

Tiếng gọi của Hàn Lập đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ, tôi đi về phía cậu ta, thấy đại ca mà cậu ta nhắc tới là một gã mập.

Gã ngả người lên sofa, Hàn Lập đứng bên cạnh cúi đầu, khom lưng nói:

"Đại ca, bạn gái em có thù với dì này, dì ấy cho em một trăm vạn. Em biếu đại ca năm mươi vạn, đại ca có thể để cho dì ấy ngồi đây xem không?”

"Bạn gái em làm nhiều chuyện độc ác lắm! Bắt nạt con gái của dì Lăng, suýt nữa hại chet người ta luôn!”

Tôi nhìn sang Thẩm Hồng, thấy vẻ mặt nó ngẩn ra. Sự hả hê trong lòng càng lúc càng lớn hơn, tôi chủ động nói với gã mập:

"Cậu có thể làm đến mức này, tất nhiên không thiếu tiền cho đàn em. Thế này đi, chúng ta kết bạn, hôm nay tôi không mang quà, chuyển trước cho cậu hai trăm vạn, cậu thích mua gì thì mua nấy.”

Nghe vậy, vẻ mặt gã mập thả lỏng hơn, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói:

"Việc làm ăn của chúng tôi, càng ít người biết càng tốt. Điều này chắc cô cũng hiểu nhỉ.”

Hắn gọi Hàn Lập, nói tiếp:

"Hôm nay mày không tuân thủ quy tắc. Dẫn người ngoài tới đây, chẳng may xảy ra chuyện gì thì mày chịu trách nhiệm à?”

Hàn Lập đang định nói chuyện thì nghe thấy một tiếng “Ưm” vang lên.

Là Thẩm Hồng.

Đôi mắt đẫm lệ của nó nhìn chằm chằm Hàn Lập, trong mắt tràn đầy ý van xin.

Tôi lạnh lùng cười.

Gã mập chăm chú nhìn tôi:

"Thôi được rồi, nếu đã đồng ý thì cũng không thể trở mặt được.”

Có tiền bạc thúc đẩy, hắn đối xử với tôi khách sáo hơn.

"Livestream của chúng ta chuẩn bị bắt đầu, cô ngồi đằng sau camera đi.”

Tôi không nhúc nhích, nhìn sang Hàn Lập đang ngồi xổm bên cạnh Thẩm Hồng, hỏi:

"Tôi có thể nói với Thẩm Hồng hai câu không?”

Gã mập gật gật đầu:

"Được, chờ Hàn Lập nói quy tắc cho nó xong đã.”

Chốc lát sau, Hàn Lập nhanh chóng quay về chỗ.

13.

Tôi đi trước, Hàn Lập im lặng chạy theo sau.

Tôi biết cậu ta muốn nghe lén chuyện tôi sắp nói, cũng không cản cậu ta.

Thẩm Hồng căm hận nhìn tôi.

Tuy vải bịt miệng của nó được tháo ra, thế nhưng vẫn còn bị trói, dây thừng chưa cởi.

"Con mụ già khốn kiếp! Ba tao nói đúng, mày là đồ ác độc bẩm sinh, còn đi so đo với trẻ con! Con khốn Phương Viện kia sao không dùng dao tự đâm chet mình đi? Nó không nên cắt cổ tay, nó nên trực tiếp nhảy lầu mới đúng!”

"Có thể đánh người không?"

Tôi bình tĩnh quay đầu, hỏi Hàn Lập.

Hàn Lập do dự nhìn Thẩm Hồng một cái:

"Có thể."

Tôi nói:

"Ý tôi là, cậu có thể đánh không?”

Hàn Lập lập tức hiểu ra, tát cho Thẩm Hồng một phát:

"Ăn nói cẩn thận vào!"

Mắt Thẩm Hồng càng đỏ hơn, hận không thể cắn chet tôi, thế rồi nó vẫn im lặng, không dám nói thêm gì nữa.

Tôi mỉm cười hỏi nó:

"Tại sao mày phải tức giận đến thế? Có phải vì con gái tao có mẹ, mày không có nên mày ghen tị, muốn hại chet con bé không? Loại người như mày, có chet cũng phải đày xuống mười tám tầng địa ngục."

"Tao không hại chet nó!"

Tôi liếc nhìn Thẩm Hồng một cách nhẹ nhàng:

"Điều này không quan trọng, quan trọng là từ nay về sau, tao sẽ không bao giờ buông tha cho mày. Bị người yêu đâm sau lưng có phải rất đau đớn không? Thư giãn đi, đây chỉ là khởi đầu thôi. Khi mày sống sót ra khỏi đây, mỗi ngày sau này, bất kể mày ăn gì, đều có thể có thêm sâu bọ và rắn rết tao bỏ vào. Mày đi du lịch, lốp xe sẽ bị hỏng, hoặc chỉ cần nhấn ga thôi là sẽ mất phanh, gặp tai nạn giao thông.”

Ánh mắt Thẩm Hồng trở nên hoảng sợ, nhưng tôi vẫn cảm thấy chưa đủ, bình tĩnh nói tiếp:

"Tao sẽ nhúng tay vào mọi thứ trong cuộc sống của mày, cho dù mày có cầu cứu cảnh sát, tội của tao cũng chỉ là uy hiếp đe doạ thôi, đối với tao chẳng tính là gì. Biết đâu người mà mày cầu cứu lại là người của tao thì sao, trước mặt vươn tay giúp đỡ mày, thật ra là đang chuẩn bị bán mày đến một nơi xa xôi. Điều tra thì ích gì? Dù sao trên thế giới, mỗi ngày mất tích bao nhiêu người, thiếu một người như mày vốn dĩ chẳng đáng để tâm.”

Thẩm Hồng run rẩy, càng nghe càng sợ.

Tôi hài lòng đứng dậy, Hàn Lập đi theo bên cạnh tôi, bước chân nhẹ nhàng.

Gã mập thấy tôi đã xong thì ra hiệu cho đàn em bắt đầu livestream.

Một trong số các cô gái bị kéo ra.

Thấy đám đàn em chuẩn bị xé áo mình, cô gái kia đột nhiên nói:

"Đại ca, tôi có thể khiêu vũ, tôi có thể làm rất nhiều thứ, chắc chắn sẽ giúp anh kiếm được tiền!”

Gã mập không để ý thứ tự trước sau, nghe thế bèn đi tới kéo Thẩm Hồng.

Tôi cúi đầu nhắn tin, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái kia.

Tôi nhíu mày, ánh mắt cô gái này khi nhìn về phía Thẩm Hồng, có vẻ cực kì hung ác.

Hai đứa nó... quen biết ư?

Thẩm Hồng bị lôi ra đầu tiên.

Ban đầu, cô ta không chịu phối hợp, bị đám đàn em tát cho mấy cái.

Tôi nhìn đám người dần dần trở nên điên cuồng.

Chắc hẳn lúc này chúng đã nhận được không ít quà tặng từ livestream, động tác vì thế mà càng lúc càng thô bạo hơn.

Thẩm Hồng đau đến mức không ngừng khóc lóc.

Dần dần, cô ta không chịu nổi nữa, bắt đầu học theo cô gái ban nãy, định nịnh nọt để xin tha.

Thế nhưng, Thẩm Hồng còn chưa kịp làm gì, cánh cửa bỗng nhiên bị ai đó đá văng.

Người bên ngoài chưa xông vào, gã mập đã vội vàng quát to:

“Cảnh sát đến rồi!"

Đám người trong phòng nghe xong, trong nháy mắt trở nên loạn như cào cào, ai nấy đều vớ lấy ống thép giấu dưới gầm giường ra để chống trả.

Tôi để ý thấy, trong lúc hỗn loạn, cô gái có thù với Thẩm Hồng đã đưa nó đi đâu mất.

Tôi nói những lời đó với Thẩm Hồng, thực tế đều chỉ để đe doạ.

Nếu nó dám chạy trốn, tôi vẫn có cách để bắt nó lại.

Thế nhưng tình hình khẩn cấp, bấy giờ tôi không kịp suy nghĩ thêm.

Gã mập nhận ra là tôi báo cảnh sát, nhào về phía tôi.

May mắn là hắn chưa kịp chạm vào tôi, đã bị cảnh sát phía sau xông tới bắt giữ.

"Đưa cô ấy ra ngoài đi."

Hứa Hồng Yến nói với cảnh sát.

Nghe thế, cảnh sát lập tức bảo vệ tôi, đưa tôi xuống dưới tầng.

Trước khi tôi lên xe cảnh sát, tôi nói với họ chuyện Thẩm Hồng bị đưa đi.

Cảnh sát nhanh chóng cử ra vài đồng chí đuổi theo.

Không biết tại sao, trong lòng tôi cứ luôn cảm thấy rất bất an.

14.

Tôi đến gặp cô bé ấy ở đồn cảnh sát.

Cô bé đã giết người, vậy mà bấy giờ vẫn có thể tươi cười trò chuyện với tôi.

"Dì, nghe nói con dì cũng bị Thẩm Hồng bắt nạt, trùng hợp ghê ha. Nếu con có một người mẹ như dì, có lẽ sẽ không phải làm đến mức này."

"Thật ra con rất vui, con lén giấu dao mang theo, cứ nghĩ trước khi chet có thể kéo thêm mấy người đi cùng. Ai ngờ, con đến đó rồi vẫn có thể gặp được nó. Đúng là ông trời thương xót con, thấy cuộc đời con quá khổ sở, vậy nên mới đền bù cho con. Con cố ý giết người, hẳn là phải ngồi tù mấy năm."

Một lát sau, Hứa Hồng Yến gọi người đưa cô bé ra ngoài, sau đó mới ngồi xuống, kể cho tôi nghe chuyện của cô bé ấy.

Thì ra, khi cô bé thi cấp ba từng bị Thẩm Hồng chặt đứt tay. Ba mẹ cô trọng nam khinh nữ, sau khi nhận tiền bồi thường thì để cô bé ra ngoài làm việc.

Ai ngờ, cô bé thật sự rất xui xẻo. Không những bị trộm mất tiền lương, còn gặp phải mấy người bạn đểu, bị chúng lừa đi vay nặng lãi.

Ấy cũng là lí do vì sao cô bé lại xuất hiện ở địa điểm livestream đó.

Nghe hết câu chuyện, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, nhớ đến A Viện bất lực tuyệt vọng ở kiếp trước, trong lòng cực kì xót xa.

"Chậc, khóc gì chứ?"

Hứa Hồng Yến lấy ra một gói khăn giấy, thô bạo nhét vào trong tay tôi.

Tôi rút một tờ, vừa rút vừa hỏi:

"Tình huống lúc đó, cậu có thể kể cụ thể cho mình nghe không?”

"Tầng lầu đó không cao lắm, sau khi Trương Nguyên lôi Thẩm Hồng nhảy xuống thì Thẩm Hồng bị trẹo chân. Trương Nguyên thấy vậy, chủ động nói để cô bé cõng nó. Đợi đến khi Thẩm Hồng buông lỏng cảnh giác, cô bé đột nhiên rút dao gọt hoa quả ra, đâm vào bụng của Thẩm Hồng. Chờ đến khi chúng mình chạy tới nơi, ruột của Thẩm Hồng đã rơi hết ra ngoài.”

Hứa Hồng Yến thở dài:

"Rõ ràng chúng mình đã đến rồi mà, hai đứa nó không nên chạy đi. Đúng là, vẫn luôn có người không tin tưởng cảnh sát."

Tôi mím môi, chìm vào im lặng.

15.

Sau đó, Viện Viện dần dần hồi phục. Con bé không theo học đại học tư thục, tự thi đậu vào một trường công lập, chuyên ngành hội họa.

Tôi không còn đặt sự nghiệp lên đầu như trước nữa, sau khi bàn giao công ty, tôi mua một ngôi nhà gần trường đại học của A Viện, bắt đầu cuộc sống thảnh thơi, nhàn rỗi.

Thi thoảng, tôi thường ghé thăm Trương Nguyên.

Lần nào gặp tôi, con bé cũng rất vui vẻ:

"Dì, trừ dì ra, không có ai đến thăm con cả.”

Tôi cười cười:

"Dì mang cho con tranh A Viện vẽ, thêm một ít đồ ăn. Con ở trong tù nhớ cố gắng học tập, cố gắng cải tạo. Dì biết, con là một cô bé tốt."

Trương Nguyên gật đầu, cô bé bị kết án mười sáu năm. Mười sáu năm là một thời gian rất dài, vậy mà cô bé vẫn luôn luôn lạc quan.

Tôi suy nghĩ, chờ đến khi Trương Nguyên ra tù, tôi sẽ tài trợ cho con bé một khoản tiền.

Nếu con bé muốn đi học thì đi học, nếu con bé muốn đi làm, tôi sẽ tìm cho con bé một nhà máy tốt.

Tôi không muốn con bé tiếp tục sống trong bóng tối của quá khứ.

Tại sao nạn nhân cứ luôn phải sống khổ sở hơn những kẻ bắt nạt?

Những cô bé đó đáng lẽ phải có một cuộc sống hạnh phúc, tương lai xán lạn. Vậy mà, tất cả đều bị huỷ hoại trong tay những kẻ bạo lực không ra gì.

Tôi sẽ làm hết khả năng của mình, chỉ hi vọng cô bé có thể giống như A Viện, từ nay bước ra khỏi sương mù, tự tin bắt đầu một cuộc sống mới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom